Bạn đang đọc:Đại Công Tước, Xin Hãy Kiên Nhẫn!Chương 34.1

Lia cau mày khó chịu. Cô nghiêng đầu tránh khỏi người đàn ông rồi cố gắng hỏi với giọng khá bối rối, "Ý ngài là sao?"

 

"Cậu đã xử lý như thế nào vậy?" Eddie hỏi, thu hẹp khoảng cách còn lại giữa họ.

 

Vị trưởng khoa đưa tay về phía ngực cô. Trong sự kinh ngạc, cô ôm chặt cuốn sách ép vào ngực mình, ngăn ông ta chạm đến. Tuy nhiên, điều này không làm ông ta nản lòng, thay vào đó ông ta nắm lấy gấu váy của cô.

 

"Tôi hơi tò mò, có lẽ đồ lót của cậu cũng là của phụ nữ chăng?" Ông ta thì thào, giọng trầm khàn. Mùi hôi của đồ ăn chưa kịp tiêu hóa vẫn còn trong hơi thở của ông ta, nó xộc vào mũi cô và xâm chiếm các giác quan của cô.

 

Lia thở mạnh ra, nắm chặt tay. Cô nghĩ đến con dao găm mà Claude đã đưa cho cô và đang được thắt vào mắt cá chân của cô một cách an toàn. Cô tự hỏi liệu mình có cần sử dụng nó ngay bây giờ không.

 

'Eddie Kirkham thích đàn ông,' cô nhớ lại giọng nói trầm thấp của Claude khi anh thông báo cho cô.

 

Anh ấy có vẻ bị ảnh hưởng một cách bất thường khi thông báo thông tin này cho cô. Lia tuyệt vọng, cô ước gì mình lắng nghe anh. Nhưng cô đã không tin rằng nó sẽ ảnh hưởng đến cô. Ôi, cô ấy đã sai rồi.

 

Cô tự hỏi liệu Công tước trẻ có biết rằng người trợ giúp mà cô sẽ gặp trong thư viện là Eddie Kirkham không?

 

“Dừng lại,” Lia gầm gừ, sự đe dọa trong giọng nói của cô ấy thể hiện rõ ràng.

 

“Không cần phải xấu hổ. Tôi chỉ ước được trở thành tri kỷ với những người đàn ông. Tôi không có ý quấy rối cậu đâu,” ông ta nói, những lời thốt ra từ miệng ông ta êm mượt như nhung.

 

"Thưa ngài!" Lia đe dọa, giọng trầm xuống, ánh mắt của cô đầy sát khí.

 

Khi tay ông ta di chuyển về phía đùi trong của cô, cô nghe thấy giọng nam trung trầm ấm của Công tước.

 

“Tất cả đã kết thúc,” Anh nói trong khi kề một con dao găm vào cổ Eddie Kirkham.

 

Đầu óc của Lia trở nên trống rỗng khi nhìn thấy Claude. Anh ấy ướt sũng, tóc bết vào trán, bộ đồng phục ôm sát vào khung hình vạm vỡ của anh.

 

Máu chảy ra từ nơi kim loại lạnh giá đang chạm vào cổ Eddie. Vị trưởng khoa bối rối nhấc tay lên và cười khúm núm.

 

“Tôi dường như đã gây ra một sự xúc phạm,” ông ta nói một cách nhẹ nhàng.

 

"Không phải ta đã nói với ông là không bao giờ được chạm vào học viên nữa hay sao?" Công tước hỏi, giọng điệu trống rỗng không cảm xúc.

 

“Tôi không quấy rối cậu Canillian. Đây chỉ là một trò đùa,” ông ta nói, cố gắng phủ nhận mọi thứ.

 

“Không giống một trò đùa lắm,” Claude đáp lại một cách lạnh lùng.

 

Ánh mắt của Công tước dán vào Canillia, người đang có vẻ rất sợ hãi. Cô nhìn thấy thứ gì đó trong đôi mắt xanh thẳm của anh, một cảm xúc không thể xác định được, rơi xuống, khuất phục và kiềm chế.

 

Claude di chuyển đầu dao găm của mình từ cổ Eddie xuống bên dưới của ông ta và tuyên bố, "Nhưng vừa đủ để ta cắt thứ này đi."

 

Vi trưởng khoa tái mặt, khuôn mặt biến sắc.

 

"Xin làm ơn. Công tước…Làm ơn. Dừng lại,” người đàn ông đáng thương van xin.

 

“Xin lỗi,” Công tước ra lệnh.

 

“Tôi xin lỗi, thưa cậu Canillian. Tôi không cố ý quấy rối cậu, ” Eddie nói, một tia chân thành gượng gạo thể hiện trong giọng nói của ông ta.

 

Nhận ra họ đang ở đâu, Lia định thần lại. Cô ấy nắm lấy tay Claude, người đang cầm con dao găm.

 

“Ngài Claude, xin hãy dừng lại. Nhiều người đang nhìn lắm,” cô cầu xin.

 

“Ta đã cho rằng cậu sẽ biết ơn ta nhiều hơn,” anh vặn lại.

 

"Tôi. Tất nhiên tôi biết ơn ngài. Nhưng có rất nhiều người đang nhìn chúng ta, và tôi nghĩ sẽ tốt hơn nếu tránh gây thêm xáo trộn, " cô giải thích, hy vọng anh sẽ lắng nghe cô.

 

Anh đứng gần cô đủ để cô có thể ngửi thấy mùi hoa oải hương thoang thoảng trên người anh. Cô không biết tại sao anh lại ở trong thư viện, nhưng cô rất cảm kích vì sự hiện diện của anh.

 

Ánh mắt của anh vẫn chăm chú vào cô, Claude gỡ con dao găm ra khỏi nơi ấy của Eddie và lùi một bước về phía sau.

 

“Sẽ không còn cảnh báo nào nữa đâu,” Công tước hứa.

 

Giờ thì Lia đã hiểu tại sao lại có tin đồn rằng chủ nhân thực sự của Học viện chính là Công tước Ihar.

 

Eddie rón rén đặt một tay vào cổ bị thương của mình. Máu từ vết cắt nhỏ thấm đẫm ve áo ông.

 

“Công tước Claude, ngài không cần phải bảo vệ cậu ấy như vậy. Cậu Canillian không phải là một đứa trẻ. Cậu ấy là một người sắp được ra mắt xã hội rồi,” vị trưởng khoa lầm bầm trong hơi thở.

 

“Lẽ ra ta phải cắt lưỡi ông,” Claude gầm gừ.

 

“Ngài không có quyền chỉ trích tôi,” Eddie tuyên bố một cách trơ trẽn.

 

“Có vẻ như cổ của ông đang cần chữa trị, và ta cũng không muốn nói chuyện nữa,” Claude nói, giọng anh trầm và thanh lịch, bất chấp lời nhận xét đầy mỉa mai của Eddie.

 

Eddie nhìn anh chằm chằm, vẻ mặt đầy tức giận bị kìm nén. Lấy ra một chiếc khăn tay và cầm nó lên vết thương khi quay lại, vị trưởng khoa xấu hổ bỏ đi.

 

Âm thanh của những học viên khác đang làm việc của họ đột nhiên ập đến, làm cô choáng ngợp. Các dây thần kinh của cô bắt đầu tê liệt, và chân cô bắt đầu run rẩy.

 

“Cảm ơn, ngài Claude,” Lia thì thầm, giọng cô run run.

 

Lia ôm chặt đôi tay run rẩy vào ngực và bước ra khỏi Công tước. Anh nhìn xuống khuôn mặt không còn giọt máu của cô mà không đáp lại.

 

“Trông cậu ăn mặc lố lăng như phụ nữ,” anh nói với vẻ khinh thường.

 

Xấu hổ, những đốm hồng nở trên má cô. Cô sợ đó là những gì anh đã nghĩ, nhưng cô hy vọng mình đã nhầm.

 

Xấu hổ, cô dùng giọng điệu hết sức trang trọng để tập hợp lại, cảm ơn anh, trước khi nắm lấy vạt áo và quay lại.

 

“Đứng lại,” anh ra lệnh, trước khi cô có cơ hội rời đi.

 

Anh nắm lấy cổ tay cô, không cho cô cơ hội quay đầu lại. Claude thực tế đã kéo cô vào giữa các dãy sách, liên tiếp lướt qua hết dãy này đến dãy khác. Những học viên sinh khác nhìn vào tốc độ nhanh chóng của họ, và Lia sợ ai đó mà cô biết sẽ nhìn thấy cô.

 

Mở cửa ra, cô chợt thấy mình đang đứng trước mặt anh.

 

Cánh cửa dẫn vào một khu nghỉ ngơi rất lớn, hạn chế dành cho giới quý tộc cao. Căn phòng chứa đầy đồ nội thất sang trọng, vô giá và các tác phẩm nghệ thuật.

 

"Ngài Claude?" Lia hỏi, bối rối khi được đưa đến căn phòng này.

 

Cổ tay bị anh nắm lấy đau đớn. Anh giữ chặt nó đến nỗi máu như ngừng lưu thông.

 

“Làm ơn buông ra,” cô cầu xin, ngẩng đầu lên nhìn anh.

Bạn đang đọc:Đại Công Tước, Xin Hãy Kiên Nhẫn!Chương 34.1
BÌNH LUẬN MỚI
TOP USER HOẠT ĐỘNG TÍCH CỰC TRONG NGÀY
    TAGS

    Truyện Gì là nơi dành cho những người hâm mộ có thể đọc và theo dõi các bộ truyện của các nhóm dịch tự dịch và upload lên. Bạn có thể đọc hàng nghìn Truyện tranh trực tuyến miễn phí chất lượng cao. Chúng tôi muốn bạn biết rằng Truyện Gì sinh ra là để dành cho bạn.

    Nếu bạn là người yêu thích truyện tranh 18+ và bạn muốn đọc các thể loại truyện tranh người lớn online manhua, manga, manhwa. Đây là một thiên đường dành cho bạn.

    Truyện Gì là trang web có nội dung phong phú và cộng đồng truyện tranh đông đảo tại Việt Nam. Những bộ truyện tranh hay được các nhóm dịch bằng phong cách riêng của mình sẽ mang lại cho bạn nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Bạn có thể đọc hàng nghìn truyện tranh bởi vì bạn không cần phải mua nó, bạn có thể đọc trực tuyến mà không tốn một xu nào.