Bạn đang đọc:Đại Công Tước, Xin Hãy Kiên Nhẫn!Chương 33.2

Điếu xì gà trong tay Bryton rơi xuống sàn và lăn về phía tấm thảm cổ điển màu nâu vàng. Bryton cố gắng thoát khỏi sự kìm kẹp của Claude nhưng cuối cùng ông phải bỏ cuộc, vì lực nắm chặt hơn ông nghĩ.

 

“V-vâng, thưa Công tước,” Bryton cố gắng đáp.

 

Căn phòng căng thẳng đến nghẹt thở. Không khí lạnh cũng không làm dịu được tình hình.

 

Sau những gì tưởng như là mãi mãi, Claude cuối cùng cũng buông cổ tay Bryton ra, rồi anh lấy khăn lau tay. Không ai dám phá vỡ sự im lặng và tất cả mọi người trong phòng đều ngậm chặt miệng, họ sợ mình sẽ khiến Công tước trẻ tức giận thêm.

 

Công tước trẻ thấy mình phải đấu tranh với cảm xúc của chính mình. Sự xấu hổ và bối rối cứ dày vò nội tâm anh. Anh nhớ lại khoảnh khắc anh nhìn thấy Canillian thong thả đi dạo trong khu vườn của Marilyn. Cuộc gặp gỡ này đã đánh thức một điều gì đó bên trong anh. Đó là một cảm giác mãnh liệt đến mức không thể che giấu nó dưới vỏ bọc của sự tò mò đơn thuần.

 

Anh vô cùng khao khát một sinh vật đẹp đến nghẹt thở, chính là Canillian. Anh không đảm bảo rằng anh sẽ không yêu? Và hình ảnh ấy sẽ làm choáng váng đôi mắt của anh nhưng không làm rung động trái tim anh sao? Vậy thì cảm giác sững sờ trước một thứ xinh đẹp này, có phải lỗi của chính anh ấy không?

 

Sau đó, Claude gọi Ivan, người đang kiên nhẫn chờ đợi ở cửa tiệm.

 

"Có phải người đánh xe đang đến không?" Claude hỏi anh ta.

 

“Tôi đang tìm anh ta, nhưng có thể anh ta đang chăm sóc một khách hàng đường dài… Có vẻ như đồng nghiệp đã không gặp anh ta mấy ngày nay,” Ivan lo lắng trả lời.

 

"Làm thế nào anh chắc chắn rằng anh ta không tránh chúng ta?" Giọng của Claude lớn hơn.

 

"Có khả năng đó. Nhưng… ” Ivan ngắt quãng giữa câu khi cố gắng đưa ra một cái cớ.

 

"Được rồi. Đầu tiên, chúng ta sẽ giải quyết vấn đề này.”

 

Khuôn mặt của Ivan sáng lên khi Claude thay đổi chủ đề.

 

Claude đứng trước khung cửa sổ rộng lớn với vẻ mặt bình thản. Rèm cửa màu trắng hơi hé sang một bên, giúp anh có một không gian rộng rãi để nhìn ra ngoài. Anh thở dài sau khi suy nghĩ một lúc và rời khỏi tiệm ngay sau đó. Người phục vụ mang một chiếc ô đi theo anh.

 

"Đức ngài! Xin hãy đợi ở đây, tôi sẽ mang xe đến ngay.”

 

“Đi bộ nhanh hơn là đợi xe.”

 

Chúng ta không thể đạt được điều mình muốn nếu như chúng ta không bước tiếp… Anh đuổi người phục vụ đang lo sợ và sẵn sàng bước đi bất chấp cơn mưa tầm tã. Khuôn mặt lạnh lùng như được điêu khắc của anh giờ đã ướt đẫm nước mưa.

 

***

 

Chết rồi, Bá tước Tholin! Lia nuốt lại suy nghĩ của mình khi cô quay lại nhìn Tholin, người đang tiếp tục đi theo cô. Tholin có vẻ ngạc nhiên vì đã bị phát hiện và núp giữa những chiếc bàn. Anh ta có nhận ra cô không? Cô không cảm thấy thoải mái về cuộc gặp gỡ bất ngờ này. Cô ấy chưa bao giờ thực sự thích Tholin. Thêm vào đó, một vấn đề khác là trong thư viện này, không chỉ có Tholin ở đó mà còn có một số lượng lớn sinh viên từ Học viện.

 

Lia cảm nhận được những ánh nhìn của họ dõi theo cô bất cứ nơi nào cô đi.

 

Người sẽ hỗ trợ mình đang ở đâu đây?

 

Bryton nói với cô ấy rằng sẽ có người đợi cô ấy trong thư viện. Chắc chắn không có chuyện người đó là Tholin. Cô cố gắng không để ý đến Tholin nữa và quyết định lướt qua một loạt dãy sách.

 

“Có vẻ như cậu Tholin đã hoàn toàn bị cô thu hút,” ai đó nói với cô.

 

Cô nhanh chóng quay lại để xem ai là chủ nhân của giọng nói. Ở cuối giá sách là Eddy Kirkham, trong bộ quần áo bình thường, cúi đầu lịch sự với chiếc mũ đang bỏ xuống.

 

Lia nhìn xung quanh để xem có ai đang chú ý đến họ không. Cô thực sự ngạc nhiên vì ông ấy đã nhận ra cô.

 

“Ừm,” Lia bối rối không biết phải nói gì.

 

“Ngài Canillian Vale,” Eddy cố ý gọi.

 

“Ngài có phải là…” Lia khẽ lầm bầm khi cô ấy không muốn ai đó nghe lén cuộc trò chuyện của họ.

 

Eddy mỉm cười và tiến lại gần cô. Sau đó, ông nhận thấy sự hiện diện của Tholin, người đang chăm chú lắng nghe.

 

“Ồ, thưa tiểu thư! Xin thứ lỗi cho tôi. Tôi đã không nhận ra rằng tiểu thư chính là em họ của Công chúa Rosina von Weize và là con gái của Công tước xứ Heron! Xin thứ lỗi, thưa tiểu thư,” Eddy nói, đủ lớn để Tholin nghe thấy.

 

Sua đó, Tholin bỏ đi khi nghe thấy bản gia phả của Eddy dành cho Lia. Đúng như cô nghĩ, dường như anh ta đã theo dõi cô vì nghi ngờ. Bản thân Eddy thừa nhận rằng điều này thật vô lý, nhưng nó đã có tác dụng và đó là điều quan trọng.

 

Lia chế giễu. Cô ấy cũng diễn theo và nói, "Tôi sẽ chấp nhận lời xin lỗi của ngài."

 

"Cảm ơn quý cô."

 

Eddy mở rộng vòng tay của mình, bắt chéo chân thành hình vòng kiềng, rồi hôn lên mu bàn tay cô. Lia cảm thấy ớn lạnh khi cảm giác môi ông ta đặt trên da cô. Cô ho khan một tiếng, lạnh lùng buông tay ông ra rồi lùi về phía sau.

 

“Tôi đã nghe từ Ngài Bryton. Ngài sẽ giúp đỡ tôi? " Lia hỏi thẳng.

 

"Tôi biết mọi đường đi nước bước xung quanh Louvre." Kirkham hạ giọng, sửa lại cặp kính tròn và giả vờ quét sách cùng cô.

 

Đôi mắt cô ấy run lên khi cô ấy nghe ông ta nói rằng ông ta biết rõ về Louvre.

 

“Sẽ không dễ dàng để ghi nhớ Louvre…”

 

“Tôi đến từ Louvre,” Eddy nói như một điều hiển nhiên.

 

"Xin thứ lỗi?" Lia không tin vào tai mình.

 

“Dù sao thì, cậu trông thật xinh đẹp, thưa ngài Canillian.”

 

Vị trưởng khoa vuốt ve cằm của mình trong khi cẩn thận quan sát cô từ đầu đến chân. Lia quyết định thoát khỏi ánh mắt khó chịu của ông ta. Cô nghĩ cách tốt nhất để làm như vậy là đi qua giá sách bên kia, ngay đối diện Kirkham.

 

Nhìn qua chồng sách, Eddy Kirkham mỉm cười với cô ấy và nói, “Tôi hiểu tại sao cậu lại khiến anh ấy khó chịu. Cậu đúng là một kẻ tội lỗi, phải không?”

 

“Tôi không biết ý ngài là gì, nhưng tôi muốn nghe về những kế hoạch sau này. Tôi lịch sự từ chối mọi cuộc trò chuyện cá nhân,” Lia trả lời đơn điệu.

 

"Cũng được. Như tôi vừa nói với cậu tôi biết rất rõ những con đường ở Louvre. Và đêm nay, họ sẽ bắt cóc cậu. Hãy để họ đưa cậu đi. Ngay khi cậu đến nơi ẩn náu của chúng, tôi sẽ gửi tín hiệu cho cảnh sát.”

 

"Ngài sẽ tấn công nơi ẩn náu của họ?"

 

"Đúng. Cậu có thể làm được không?”

 

Lia gật đầu thay vì trả lời.

 

Tự mình vào Louvre là điều cô ấy muốn. Cô ấy cần thu hút sự chú ý của mọi người và làm dậy sóng Louvre khi ở trong diện mạo của một người phụ nữ. Sau đó, hy vọng rằng một số người trong số họ sẽ nhận ra cô ấy. Có một chút nguy hiểm, nhưng không có gì nhanh hơn phương pháp này. Nếu mọi chuyện diễn ra đúng như cô hy vọng, cô có thể tìm thấy mẹ mình nhanh hơn cô nghĩ.

 

Kirkham thở dài thườn thượt, sau khi ông thất bại trong việc tìm kiếm gợi ý trong đôi mắt sáng, thông minh của cô.

 

"Có phải sinh nhật lần thứ 18 của cậu là vào năm sau không?"

 

"Hở? Vâng,” Lia bối rối nhưng vẫn trả lời.

 

“Sẽ còn khá lâu,” Eddy nhận xét.

 

Ánh mắt Eddy lộ vẻ u ám và trầm xuống. Khi đi vòng qua giá sách, Lia bình tĩnh rời đi. Cô lấy ra một vài cuốn sách trong khi vẫn giữ khoảng cách an toàn với ông. Thư viện hoàng gia rất lớn. Ở đó chắc chắn có chỗ cho cả hai người.

 

Eddy đột ngột thay đổi chủ đề, “Cậu có muốn quay lại Học viện sau khi tốt nghiệp không? Ý tôi là, với tư cách là một giáo viên?”

 

“Tôi vẫn chưa biết,” là câu trả lời thành thật của Lia.

 

“Hãy tập luyện dưới sự hướng dẫn của tôi. Uớc mơ của tôi là có được một học sinh thông minh,” ông cố gắng thuyết phục cô.

 

Cuộc trò chuyện tĩnh lặng của họ thực sự bị nhấn chìm bởi âm thanh lật trang sách, bút viết nguệch ngoạc trên giấy, và quần áo cọ xát vào ghế của các học sinh khác.

 

“Nếu ngài giải thích xong, tôi muốn ở một mình. Tôi sẽ gặp lại ngài vào thời gian đã thỏa thuận. ”

 

Hoàn toàn không có nơi nào khác để trốn thoát. Lia áp lưng vào bức tường cứng trong khi cô đáp lại Eddy. Sau đó, vị trưởng khoa, với cái đầu hơi nghiêng sang một bên, bước lại gần cô và nói với một giọng nhẹ nhàng, gần giống như thì thầm:

 

“Một điều nữa, tôi muổn hỏi cậu một việc.”

Bạn đang đọc:Đại Công Tước, Xin Hãy Kiên Nhẫn!Chương 33.2
BÌNH LUẬN MỚI
TOP USER HOẠT ĐỘNG TÍCH CỰC TRONG NGÀY
    TAGS

    Truyện Gì là nơi dành cho những người hâm mộ có thể đọc và theo dõi các bộ truyện của các nhóm dịch tự dịch và upload lên. Bạn có thể đọc hàng nghìn Truyện tranh trực tuyến miễn phí chất lượng cao. Chúng tôi muốn bạn biết rằng Truyện Gì sinh ra là để dành cho bạn.

    Nếu bạn là người yêu thích truyện tranh 18+ và bạn muốn đọc các thể loại truyện tranh người lớn online manhua, manga, manhwa. Đây là một thiên đường dành cho bạn.

    Truyện Gì là trang web có nội dung phong phú và cộng đồng truyện tranh đông đảo tại Việt Nam. Những bộ truyện tranh hay được các nhóm dịch bằng phong cách riêng của mình sẽ mang lại cho bạn nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Bạn có thể đọc hàng nghìn truyện tranh bởi vì bạn không cần phải mua nó, bạn có thể đọc trực tuyến mà không tốn một xu nào.