Bạn đang đọc:Đại Công Tước, Xin Hãy Kiên Nhẫn!Chương 28.2

“Người đánh xe có thể đã nói dối,” - Ivan gợi ý.

 

Mặc dù khó nhìn thấy vì chiếc áo choàng đã che đi, nhưng chiếc ghim cài trên tóc của cô ấy được làm bằng hồng ngọc ​​và xa-phia chính hiệu. Có rất ít người bình dân có thể mua được một món đồ xa xỉ như vậy. Vì vậy, họ sẽ dễ dàng tìm ra một người có số tiền như vậy trong số những người ở đây.

 

"Ta muốn gặp người đánh xe."

 

"Sao? Nhưng mà…"

 

"Có vấn đề gì không?"

 

"Không, thưa ngài. Tôi sẽ đi tìm anh ta.”

 

Claude cảm ơn Ivan khi anh chào và sau đó đi về phía ngôi nhà. Anh sẽ làm bất cứ điều gì có thể để thoát khỏi cảm giác khủng khiếp và bối rối này. Người phụ nữ này có thể là đáp án anh đang cần. Không, người phụ nữ này có thể là cách duy nhất để xoa dịu ham muốn vô lý của anh.

 

Claude chậm rãi leo lên cầu thang, người hầu đang chờ và chào đón anh một cách vui vẻ. Anh là chủ nhân của thế giới hoàn hảo này. Không có lý do gì để anh phải nhìn lại quá khứ hay đi một chặng đường khó khăn.

Claude đã có những kế hoạch lớn cho cuộc đời mình. Sau khi tốt nghiệp Học viện, anh sẽ gia nhập quân đội và trở thành chỉ huy. Rồi anh sẽ kết hôn, thừa kế tước vị Công tước và có một đứa con. Và rồi, một ngày nào đó, con của anh cũng sẽ trở thành Công tước.

 

Anh không cần những biến động trong cuộc sống của mình. Người mà vợ của Hầu tước Vale cử đến Cosoar không chỉ là bản sao của Kieran mà còn khiến anh bối rối hơn.

 

Khi Claude trở về phòng, anh thấy có một bình hoa trên bàn. Đó là một bó hoa cẩm tú cầu đã nở bung với phần gai đã được cắt bỏ, và nó có phần hơi uốn cong. Anh lấy một đóa và để lên mũi. Nhưng anh không thể ngửi thấy bất cứ thứ gì từ cẩm tú cầu, một loài hoa không có mùi hương.

 

Anh đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ và ngắm nhìn cảnh hoàng hôn đang nhuộm đỏ dòng sông Leon. Trong suy nghĩ miên man, anh nhìn những con người dưới chân tượng Thánh Matthew, họ đang thu dọn đồ đạc trong ngày.

 

Cuối cùng thì Claude cũng nhận ra rằng những bông hoa mọc dọc bờ sông đều là hoa cẩm tú cầu. Điều đó có nghĩa là nó không phải là loài hoa chỉ mọc trong vườn nhà Canillian Vale. Mặc dù nhìn chúng rất đẹp, nhưng chúng không có mùi hương, do đó anh cũng có thể vứt chúng đi.

 

Đó là một sự thúc đẩy chính đáng bởi vì những bông hoa không có mùi hương thì chỉ có thể dùng để làm cảnh.

 

***

 

"Lọ kẹo đó có vấn đề gì sao?" - Ian hỏi khi bước vào phòng. Lia đang nhìn chằm chằm vào lọ kẹo. Sau khi kết thúc bữa ăn, cô ấy ngồi trong phòng khách. Khi Ian tắm xong, anh hiên ngang đi đến ngồi ngay cạnh Lia trên ghế sô pha.

 

Cô nâng lọ kẹo mà Claude để lại, và cô hỏi, "Có phải là ngài không, Hoàng tử Ian, người đã gửi kẹo cho tôi ở Cosoar?"

"Đúng vậy. Nó trông khá thú vị, vì vậy ta đã bảo người hầu mang nó cho em. Có chuyện gì sao? Người hầu không nói cho em biết là do ta gửi?”

 

“Không phải vậy đâu. Xin lỗi, ngài có muốn một viên không?”

 

Lia bối rối vì ai đó đã nói rằng kẹo là do Claude gửi. Không phải anh ấy cũng đã thừa nhận điều đó khi ở trong xe trên đường đến thủ đô sao? Cô nhớ lại rằng anh ấy cũng đã hỏi kẹo có mùi vị như thế nào.

 

Lia mở lọ và lấy ra một viên kẹo màu xanh lam. Kẹo mềm như bông và có vị rất ngon! Cô đưa cho Ian.

 

Tựa vào lưng ghế sô pha, Ian nắm lấy cổ tay cô đưa lên miệng. Ian há miệng của mình xung quanh ngón tay của cô và gặm lấy viên kẹo. Và rồi anh tiếp tục liếm kẹo dính trên tay cô.

 

Lia ngay lập tức hoảng sợ và cảm thấy rùng mình vì cảm giác nhột nhột của chiếc lưỡi đỏ quấn quanh ngón tay cô, cô giật tay ra khỏi tay anh.

 

“Hoàng tử Ian! Ngài đang làm gì đấy? Pepe! Làm ơn mang giùm cho tôi một cái khăn ướt!”

 

Cô hét lên, và mặt cô tái đi. Lia cất giọng giận dữ, yêu cầu được biết làm thế nào mà một thành viên trong hoàng tộc lại có thể hành xử một cách kinh dị như vậy. Bỏ qua tiếng hét của cô, Ian cố nén cười và ôm lấy bụng mình.

 

Nhưng việc mút ngón tay của ai đó không phải là một vấn đề đáng cười! Đó không phải là một trò đùa theo bất kỳ tiêu chuẩn nào. Lia bật dậy, ôm lọ kẹo dưới cánh tay, và nhìn Ian với vẻ mặt vô hồn.

 

“Tôi trở về phòng đây, vì vậy tôi đề nghị ngài nên nghỉ ngơi. Khi nào ngài nghỉ ngơi xong, tôi sẽ đưa ngài về nhà phố của cha tôi.”

 

Ian ngẩng đầu lên, không hề khó chịu bởi sự bộc phát của cô ấy mà nói.

 

“Chúng ta hãy trò chuyện. Đây là lần đầu tiên hai chúng ta có thể nói chuyện mà không bị ai làm phiền."

 

"Nhưng tôi không có gì để nói với ngài?"

 

"Chà, nhưng ta có."

 

Lia nhìn chằm chằm vào Ian, người đang nở nụ cười kiêu ngạo. Bầu không khí khác hẳn khi anh ấy không mặc đồng phục mà chỉ mặc quần áo bình thường. Nhưng, ngay cả khi bầu không khí trở nên thoải mái hơn, anh cũng là người biết được bí mật việc cô là phụ nữ.

 

Đó cũng là nguyên nhân khiến cô vội vàng đuổi Claude đi, vì cô lo lắng Ian có thể lỡ lời và tiết lộ giới tính của cô. Cô không muốn đưa ra thêm lý do để Claude nghi ngờ cô. Lia miễn cưỡng ngồi xuống, tay cầm lọ kẹo như bảo bối.

 

“Vậy thì nhanh lên. Tôi không có quá nhiều thời gian dành cho ngài. Ngày mai tôi còn phải đến Học viện nữa.”

 

Ian mỉm cười và tiến lại gần cô trên ghế sô pha. Lia ngay lập tức di chuyển hết mức có thể về phía cuối ghế, nhưng anh ấy lại tiến về phía cô. Cô biết rằng anh bằng tuổi Kieran, nhưng anh hành động ấu trĩ hơn Kieran nhiều.

 

"Hoàng tử, hãy nói chuyện đi."

 

"Công tước trẻ Claude không biết em là phụ nữ."

 

Những ngón tay đang cầm lọ kẹo của cô ấy trở nên trắng bệch. Lia nhìn quanh và thở dài khi nói.

 

“Mọi người có thể nghe thấy. Tại sao ngài lại cứ bắt nạt tôi vậy hả? Cuộc trò chuyện này thật không thoải mái”.

 

Ian nheo mắt khi anh nói lại, "Em định sẽ sống như thế này đến khi nào?"

 

"Việc đó, tôi không thể trả lời."

 

Đột nhiên, Ian đặt khuôn mặt của mình ngay trước mặt Lia, người hiện đang xoay những ngón tay của cô, và đôi mắt to màu xám của anh phản chiếu khuôn mặt của cô. Ngay lúc đó, cô sững người vì ngạc nhiên.

 

“Cha ta muốn ta kết hôn cùng một quý tộc ở Đế quốc Cayenne. Kết hôn là con đường ngoại giao dễ dàng nhất.”

 

“Nếu đó là gợi ý mà ngài muốn, rất tiếc tôi không biết gì về các quý cô,” - Lia trả lời, cố gắng hết sức để giữ bình tĩnh.

 

"Chuyện đó không quan trọng."

 

"Vậy tại sao ngài lại nói với tôi?" - Lia cau mày đáp. Ian không còn vẻ vui tươi khi anh nhìn chằm chằm vào đôi môi đỏ mọng của cô.

 

“Ta sẽ gửi lời cầu hôn chính thức cho Hầu tước Vale.”

Bạn đang đọc:Đại Công Tước, Xin Hãy Kiên Nhẫn!Chương 28.2
BÌNH LUẬN MỚI
TOP USER HOẠT ĐỘNG TÍCH CỰC TRONG NGÀY
    TAGS

    Truyện Gì là nơi dành cho những người hâm mộ có thể đọc và theo dõi các bộ truyện của các nhóm dịch tự dịch và upload lên. Bạn có thể đọc hàng nghìn Truyện tranh trực tuyến miễn phí chất lượng cao. Chúng tôi muốn bạn biết rằng Truyện Gì sinh ra là để dành cho bạn.

    Nếu bạn là người yêu thích truyện tranh 18+ và bạn muốn đọc các thể loại truyện tranh người lớn online manhua, manga, manhwa. Đây là một thiên đường dành cho bạn.

    Truyện Gì là trang web có nội dung phong phú và cộng đồng truyện tranh đông đảo tại Việt Nam. Những bộ truyện tranh hay được các nhóm dịch bằng phong cách riêng của mình sẽ mang lại cho bạn nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Bạn có thể đọc hàng nghìn truyện tranh bởi vì bạn không cần phải mua nó, bạn có thể đọc trực tuyến mà không tốn một xu nào.