Bạn đang đọc:Đại Công Tước, Xin Hãy Kiên Nhẫn!Chương 22.1

Cơ thể Lia cảm thấy mỏi và đầu cô bị đau. Lia xoa xoa trán khi bước ra khỏi xe và nghiêng đầu sang một bên. Có phải cô ấy đã đập đầu vào khắp nơi khi cô ấy ngủ không nhỉ? Có một vết sưng nhỏ trên trán và đôi môi của cô ấy cũng bị sưng vì một lý do nào đó.

Claude bước ra khỏi xe sau Lia và cau mày khi nhìn lên ngôi nhà.

 

"Vậy là, đây là nơi cậu sẽ ở sao?"

 

Bên trong ngôi nhà, những người hầu bận rộn mang những chiếc rương đồ vào. Pepe đang xắn tay áo và lớn tiếng ra lệnh cho họ.

 

"Đúng vậy. Cha của tôi rất lo lắng. Có vẻ như sống trong ký túc xá là không thể.”

 

“Hừm… Nếu ta là cậu, ta sẽ chọn căn phòng lớn nhất thôi, vậy vấn đề là gì?”

 

"Tôi rất nhút nhát, thưa Đức Ngài."

 

"Cậu nhút nhát?" - Claude khịt mũi không tin và tiếp tục nói khi bước vào nhà. “Cậu hoàn toàn ổn khi nói chuyện với một người đàn ông mà cậu chưa từng gặp trước đây. Ta tự hỏi không lẽ tên ngoại quốc đó là một ngoại lệ?”

 

"Ngài nói sao ạ?"

 

Thay vì trả lời, Claude đi loanh quanh trong nhà với vẻ trầm ngâm. Hai tay đút túi quần, anh leo lên cầu thang với đôi chân dài miên man. Thấy Claude đi lại trong nhà như thể đó là nhà của anh ta, Lia bèn đi theo sau.

 

“Tại sao cậu không chuyển đến khu nhà phố của Hầu tước,” - anh thẳng thắn hỏi.

 

“Ở đó rất rộng và nó quá to để tôi sống một mình.”

 

"Cậu có chắc là sẽ không đổi ý?"

 

"Không đâu."

 

‘Tại sao hôm nay anh ta cứ cố gắng gây chuyện với mình nhỉ?’ Lia phản ứng không vui và đi ngang qua anh để mở cửa căn phòng mà cô đã chọn cho mình. Hai mặt của căn phòng hình thoi, ở góc là hai bức tường có cửa sổ lớn với tầm nhìn hướng ra thủ đô trông giống như một bức tranh vẽ.

 

Cô bước tới và nhìn xuống sông Leon, nơi ngăn cách những con phố tồi tàn của Louvre và Ataer, và mắt cô dịu lại.

 

"Đây là phòng của tôi. Có thể là nó khá nhỏ, nhưng tôi đã chọn nó vì tầm nhìn ra thành phố. Ở Cosoar chỉ có rừng và cây."

“Hiện tại cậu có thể thấy nó đẹp. Nhưng sẽ rất ồn ào vào ban đêm. Ta không hiểu Hầu tước đang nghĩ gì khi để cậu ở một nơi như thế này.” - Claude tặc lưỡi không đồng ý và rời khỏi phòng.

 

"Bây giờ ngài đi sao?" - Lia hỏi với theo Claude khi anh bước ra khỏi phòng. Tình huống này hình như quen quen.

 

Claude quay lại, đút tay vào túi và nghiêng đầu: “Đừng ăn quá nhiều đồ ngọt. Nhớ ăn uống đúng bữa đấy.”

 

‘Nếu không, toàn bộ cơ thể cậu sẽ trở nên ngọt ngào.’ Claude tự nói với chính mình khi quay người lại một lần nữa để đi xuống cầu thang. Giống như khi anh ấy lên lầu, anh thoáng nhìn xung quanh rồi bước vào chiếc xe đang đợi mình.

 

Trước khi Lia có cơ hội tiễn anh, Claude đã biến mất. Thậm chí không có bất kỳ thủ tục nào diễn ra, như 'bảo trọng’ hoặc 'chúng ta sẽ gặp lại nhau sau.’ Mỉm cười vì sự ngớ ngẩn của mình, Lia nhìn ra cửa sổ tầng hai và dõi theo chiếc xe đang chạy đi.

 

Claude ngủ gật trong xe khi họ lái xe về thủ đô và không có thêm rắc rối nào nữa. Mặc dù vậy, anh đã nhận thấy mảnh kim loại nguy hiểm đang phát ra tiếng lạch cạch xung quanh.

 

***

 

Lia đứng trước gương, quan sát vết xước nhỏ trên khóe miệng. Trên trán cô ấy cũng có một vết bầm đỏ.

 

“Ui! Trông mình thật đáng xấu hổ mà.” - Cô nói trước gương rồi thở dài ngao ngán.

 

Thực tế là cô đã ngủ rất sâu, ngay cả khi đầu bị va đập. Tình huống khó đỡ này khiến cô bật ra một tiếng cười khô khốc. Sau khi xoa trán lần cuối, cô đi đến tủ quần áo bằng gỗ của mình và mở nó ra.

 

Bên trong, cô thấy Pepe đã sắp xếp gọn gàng bộ váy quý cô trên móc treo. Tuy nhiên, ý nghĩ mặc chúng khiến cô cảm thấy bối rối và tim cô bắt đầu đập nhanh.

 

“Chà… Mình không thể đến Louvre với vẻ ngoài như thế này được.”

 

Cô ấy sẽ phải vượt qua sự khó chịu, như thế sẽ tốt hơn là để những tin đồn về cô ấy đến tai của Nữ Hầu tước. Ngoài ra, Louvre còn là quê hương của cô. Đó là nơi mà ngay cả nỗi sợ hãi cũng cảm thấy quen thuộc. Cách cô ấy vẽ một ranh giới giữa một nơi như thế và thế giới mà cô ấy đang sống bây giờ, khiến bản thân cô cũng thất vọng.

 

"Điều gì sẽ xảy ra nếu mình thay đổi quá nhiều và họ không nhận ra mình?"

 

Lia ngẩng đầu lên để nhìn mình trong gương và tay nắm chặt lấy mái tóc giả. Cô đã không còn là một đứa trẻ nữa rồi.

 

P/S: Ủng hộ mình bằng cách để lại bình luận bên dưới nhé mọi người ơi. Cám ơn mọi người rất nhiều ạ!

Bạn đang đọc:Đại Công Tước, Xin Hãy Kiên Nhẫn!Chương 22.1
BÌNH LUẬN MỚI
TOP USER HOẠT ĐỘNG TÍCH CỰC TRONG NGÀY
    TAGS

    Truyện Gì là nơi dành cho những người hâm mộ có thể đọc và theo dõi các bộ truyện của các nhóm dịch tự dịch và upload lên. Bạn có thể đọc hàng nghìn Truyện tranh trực tuyến miễn phí chất lượng cao. Chúng tôi muốn bạn biết rằng Truyện Gì sinh ra là để dành cho bạn.

    Nếu bạn là người yêu thích truyện tranh 18+ và bạn muốn đọc các thể loại truyện tranh người lớn online manhua, manga, manhwa. Đây là một thiên đường dành cho bạn.

    Truyện Gì là trang web có nội dung phong phú và cộng đồng truyện tranh đông đảo tại Việt Nam. Những bộ truyện tranh hay được các nhóm dịch bằng phong cách riêng của mình sẽ mang lại cho bạn nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Bạn có thể đọc hàng nghìn truyện tranh bởi vì bạn không cần phải mua nó, bạn có thể đọc trực tuyến mà không tốn một xu nào.