Bạn đang đọc:Đại Công Tước, Xin Hãy Kiên Nhẫn!Chương 21

Sau khi chiếc xe chở hành lý khởi hành lúc rạng đông thì xe đón Canillian cũng đến. Cả đêm qua Lia không thể ngủ, cô đứng trước gương và chỉnh lại diện mạo của mình. Thật kỳ lạ, cô cảm thấy lười biếng không giống với mình thường ngày chút nào.

 

Sau khi Lia mặc xong chiếc áo sơ mi ôm sát và thắt cà vạt, Pepe bước vào phòng thông báo mọi thứ đã sẵn sàng.

 

“Cậu phải đi ngay bây giờ. Tôi nghĩ rằng những vị khách cũng sẽ sớm rời đi."

 

"Được rồi, tôi sắp xong rồi."

 

Họ nhanh chóng rời khỏi phòng và Lia choàng chiếc áo khoác ấm trên tay. Ngoài hành lang là một vài người giúp việc đang chuẩn bị chào đón họ. Cô nhìn họ cúi đầu và mỉm cười cay đắng với nhau, và trong mỗi bước đi, những ký ức về bốn năm qua ở đây hiện lên trong tâm trí. Bốn năm không phải là một khoảng thời gian quá dài nhưng cũng không phải là ngắn.

 

Chờ cô bên ngoài là một chiếc xe ngựa, một số người hầu và Kieran cũng đang đứng đợi để chào tạm biệt cô.

 

"Còn phu nhân thì sao?" Pepe hỏi.

 

“Mẹ tôi không được khỏe nên đang nghỉ ngơi. Đừng bận tâm vì bà ấy đã nói rằng không cần nói lời tạm biệt."

 

Lia nói khi cố gắng che giấu cảm xúc thật của mình. Bà ấy thà nói rằng mình không được khỏe chứ không muốn gặp Lia. Lia sợ Anastasia, nhưng cô không ghét bà ấy; chỉ là hơi thất vọng khi bà ấy không muốn nói lời tạm biệt với cô.

 

Kieran đến gần và nhẹ nhàng vuốt ve má cô khi anh có thể nhìn thấy nỗi buồn trong mắt cô, và sau đó anh ôm cô thật chặt.

Quá bất ngờ trước cái ôm từ anh, cô lúng túng nắm lấy áo anh, trong lòng có chút bất an. Cô đang gặp khó khăn để làm quen với sự thay đổi hành vi đột ngột của Kieran, vì anh ấy thường hay bày tỏ tình cảm trong những ngày này.

 

Vào lúc đó, họ bị tách ra bởi sự xuất hiện đột ngột của Ian. Anh vừa nói vừa ngáp lớn.

 

“Canillian. Hãy nói lời tạm biệt với ta nữa.”

 

Lia nhanh chóng lùi lại khỏi Ian khi anh cố gắng ôm cô. Anh nhướng mày tỏ vẻ không hài lòng, nhìn cô chằm chằm khi cô tránh khỏi cái ôm của anh. Vuốt những ngón tay qua mái tóc rối bù, anh đứng trước mặt cô với hơn một nửa chiếc cúc áo sơ mi được cởi ra. Bất cứ ai nhìn thấy cũng có thể biết rằng anh ấy vừa mới rời khỏi giường. Lia quay lại và mở cửa xe ngựa trong khi vẫn dõi theo Kieran.

 

“Tạm biệt anh trai. Anh ở lại và chào tạm biệt mẹ giúp em nhé."

 

Kieran bật cười khi nhìn Ian đang cố mỉm cười vì thất vọng. “Hẹn gặp lại em ở thủ đô. Khi cha của chúng ta trở về, chúng ta sẽ phải cùng nhau đi yết kiến ​​Hoàng đế.”

 

"Dạ. Vậy thì tới lúc đó em sẽ xin nghỉ.”

 

Lia liếc nhìn Ian có vẻ không hài lòng. Đặt hai tay vào nhau một cách lịch sự, cô ấy cúi đầu: "Xin hãy giữ gìn sức khỏe, Hoàng tử Sergio."

 

“Lạnh lùng như vậy. Cậu ghét ta đến thế sao?”

 

“Không phải như vậy đâu. Chỉ là ngài cứ đặt tôi vào những tình huống khó xử… ” Lia lầm bầm, hạ giọng trước những lời nói cuối cùng của mình.

 

“Ta sẽ đi trên chiếc xe ngựa này. Canillian, cậu qua kia đi.”

 

Wade với gương mặt đỏ bừng, loạng choạng bước tới và gục xuống xe khiến Lia giật mình. Cô cúi người về phía trước để kiểm tra tình trạng của Thái tử. Mùi rượu nồng nặc tỏa ra từ người anh.

 

"Điện hạ, ngài có sao không?"

 

“Thế cậu nhìn ta có ổn không hả? Ta cảm thấy mệt quá đây này. Ta sẽ không bao giờ uống rượu của Geore nữa. Chết tiệt."

 

Thái tử liên tục nôn khan với hai tay đặt trên sàn xe ngựa. Bằng cách nào đó, anh ấy đã leo lên được chiếc ghế mềm và rên rỉ khi đã ổn định chỗ ngồi thoải mái.

 

Lia tự hỏi liệu ngài ấy đã uống rượu cả đêm sao. Sau đó, cô ấy nhận ra Ian và Kieran cũng có quầng thâm dưới mắt y hệt Thái tử. Bây giờ cô ấy cũng tự hỏi về Claude và quay về phía nơi mà Thái tử vừa xuất hiện một lúc trước.

 

Claude đang bước lên xe. Không giống như ba người khác mất phương hướng và nhếch nhác, anh ấy mặc bộ vest chỉnh chu và trông rất tươm tất.

 

Claude liếc nhìn Lia, Kieran và Ian rồi hỏi: "Mấy người không định đi sao?"

 

Ngay cả giọng nói của anh ấy nghe cũng sạch sẽ; một giọng nói mượt mà không có dấu hiệu của sự mê đắm. Nhưng đây là lần đầu tiên cô ngồi trên xe ô tô và cảm thấy sợ hãi, Lia do dự.

 

Kieran nhìn Thái tử đang nằm trong xe ngựa và gật đầu: “Đi nào. Ô tô nhanh hơn nhiều so với xe ngựa. Đó sẽ là một trải nghiệm tuyệt vời."

 

“Nhưng…” Lia muốn phản đối nhưng Kieran cắt lời cô.

 

"Không sao đâu. Đã có Công tước trẻ đi cùng em mà.”

 

Một cái bóng lớn đổ xuống Kieran khi Ian hỏi: "Cậu có chắc chắn rằng vị Công tước trẻ kia không phải là người nguy hiểm nhất trong số họ?"

 

Ian chế giễu khi đến gần Lia. Anh nhìn chằm chằm vào chiếc xe của Claude với vẻ không hài lòng khi vòng tay qua vai Lia và thì thầm vào tai cô: “Tất cả đàn ông đều là dã thú, Canillian. Hãy cẩn thận."

 

“A… Hoàng tử Ian!” Lia lắp bắp. Giọng nói nghịch ngợm của Ian xuyên qua màng nhĩ của cô và khuôn mặt cô đỏ bừng lên khi che đôi tai ngứa ngáy của mình. Lia bỏ lại Ian đang cười khúc khích và lấy hết can đảm tiến đến chiếc xe.

 

Claude đã nhìn chằm chằm vào họ với vẻ khinh thường. Anh đưa tay ra và kéo Lia vào trong xe khiến cô ấy vô tình ngồi xuống bên cạnh anh.

 

“Ta hy vọng việc này không làm mất quá nhiều thời gian của ta”.

 

“Tôi xin lỗi,” Lia hiền lành nói.

 

“Không có gì phải xin lỗi cả. Vấn đề là vị Thái tử kia đã uống rượu mạnh của Geore cho đến khi bất tỉnh.” Anh nói, có vẻ rất khó chịu.

 

Ngay khi cánh cửa xe đóng lại, Claude, người đã thể hiện khuôn mặt của một quý ông hoàn hảo, cau mày: "Không có ai khác để cậu nói lời tạm biệt nữa sao?"

 

Lia quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ sau khi nghe những lời đó và thấy Betty đang đứng dưới gốc cây ở đằng xa, nhưng bà ấy thậm chí còn không vẫy tay. Ánh mắt họ chạm nhau và chỉ như thế là đủ.

 

"Không còn ai khác."

 

"Đi thôi nào." Claude giống như một người muốn rời khỏi nơi này càng sớm càng tốt, và ngay sau khi Claude nói xong, chiếc xe bắt đầu phát ra tiếng động lớn. Ngạc nhiên trước tiếng gầm thét lần đầu tiên cô nghe thấy, Lia hít thở sâu và lo lắng siết chặt tay.

 

"Lần đầu tiên đi xe động cơ?" Anh nhẹ nhàng hỏi.

 

Lia gật đầu, “Vâng. Tôi chỉ đọc về chúng trên báo. Tôi biết một lúc nào đó tôi sẽ được đi, nhưng tôi phải nói rằng, đó là một cảm giác kỳ lạ.”

 

Nó rung lắc, quá ồn ào và cô tự hỏi tại sao quý tộc lại nhiệt tình với chúng như vậy. Bạn thậm chí không thể có một cuộc trò chuyện yên tĩnh khi ngồi trong xe. Tuy nhiên, tốc độ một chiếc xe ngựa không thể so sánh được với nó.

 

Họ chạy xuống đường Metasequoia với vận tốc đáng kinh ngạc, và sau đó băng qua thành phố. Cô bé Lia đã từng sợ hãi giờ đang háo hức nhìn ra ngoài cửa sổ.

 

Đột nhiên, chiếc xe rung chuyển như thể nó bị rơi xuống một cái hố. Ngay lập tức, cơ thể cô vốn đang ngồi thả lỏng, bị giật về phía trước và cô kinh ngạc hét lên. May mắn là Lia không va vào tấm chắn phía trước.

 

Claude nắm lấy cánh tay đang giãy dụa của cô và kéo cô lại, miệng lầm bầm. Nhờ vậy, Lia đã yên vị một cách an toàn nhưng cô ấy trông có vẻ hoang mang và khẽ nói: “Xin lỗi.”

 

"Ngồi yên. Cậu sẽ bị thương."

 

"Dạ, vâng."

 

"Dù sao thì, hôm qua cậu ăn uống thế nào?" Claude nhướng mày khi nhìn xuống cánh tay mình đang nắm.

 

"Tất nhiên. Tôi ăn rất ngon. Tôi thậm chí đã ăn tất cả những gì ngài mang đến ngày hôm qua. Kẹo dẻo ngọt như dính vào vòm miệng, ăn hoài không hết ”.

 

Lia nhìn lên Claude và mỉm cười. Nghĩ đến đêm qua khiến cô mỉm cười, đó có thể là ngày hạnh phúc nhất trong bốn năm cô ở Cosoar.

 

"Là vậy sao?" Anh khẽ lẩm bẩm và nắm lấy cổ tay cô. Sau đó anh vùi mũi vào lòng bàn tay nhỏ bé của cô và hít lấy.

 

Giật mình, Lia trở nên cứng đơ và không thể cử động. Chiếc mũi mịn màng, đôi môi căng mọng của Claude dường như áp vào lòng bàn tay cô, và nhìn thấy đôi mắt xanh như pha lê của anh giữa những ngón tay mình khiến cô choáng ngợp.

 

“Nó vẫn còn mùi hương ngọt ngào. Món ăn có vẻ thơm hơn ta tưởng.”

 

Hơi thở anh phả ra giữa những ngón tay cô. Lia muốn nói điều gì đó, nhưng môi cô không thể mấp máy. Cô thậm chí còn không thể nghe thấy tiếng xe ồn ào kia, rõ ràng là có điều gì đó không ổn.

 

"Vị của nó như thế nào?" Anh ấy hỏi.

 

"Nó, nó rất tuyệt vời."

 

Khi nghe câu trả lời, Claude gật đầu và buông tay ra. "Ngủ đi. Với những điểm dừng chân giữa đường, có thể sẽ mất hơn bốn giờ để đến nơi .”

 

“Chỉ bốn giờ sao? Đi xe ngựa mất hơn nửa ngày. Chiếc xe này có vẻ rất tuyệt.”

 

"Nó vẫn chỉ là một khối sắt ồn ào."

 

Lia liếc nhìn khuôn mặt của Claude khi anh đáp lại một cách thờ ơ. Cuối cùng, cô không thể lấy hết can đảm để hỏi tại sao vài ngày trước anh lại đến Cosoar.

 

Cô muốn hỏi liệu có đúng là anh nhớ nhầm ngày như anh đã nói hay không, nhưng cô im lặng vì có cảm giác rằng mình không nên hỏi.

 

Xe rời thành phố và giờ họ đang lái xe dọc theo con đường rừng yên bình. Những tia nắng chen qua những cành cây, chiếu rọi vào thân xe xù xì, và bụi từ bánh xe bay lên khi chiếc xe chạy dọc theo con đường đất ngoằn ngoèo.

 

Cuối cùng Claude khoanh tay trước ngực và nhắm mắt lại. Lia nhìn phong thái điềm tĩnh của anh khi anh ngủ.

 

Làm sao anh ta có thể ngủ được trong tình huống này? Xác định rằng mình sẽ không phạm sai lầm ngày hôm nay, cô cố gắng giữ cho đôi mắt đang nhắm nghiền của mình mở ra, và nhìn thẳng về phía trước. Cuối cùng thì... tự do đã ở trong tầm tay.

 

***

 

Claude nghe thấy tiếng va đập và mở mắt ra. Anh đã không ngủ, anh chỉ nhắm mắt lại vì anh không biết phải nhìn vào đâu khác. Bên cạnh anh, Canillian đang ngủ say với một bên trán tựa vào cửa, miệng lẩm bẩm như thể đang rất đau.

 

Thật chướng mắt. Claude nắm lấy vai Canillian vì cậu ấy đang ngủ ở một tư thế kỳ lạ và trông có vẻ không thoải mái. Anh cẩn thận đặt đầu Canillian lên vai anh. Canillian với cái trán ửng đỏ, lầm bầm một âm thanh khó hiểu trong giấc ngủ.

 

Claude nhếch mép cười và bình tĩnh nhìn cậu bé đang say ngủ bên cạnh mình. 

 

Hàng mi vàng, cùng màu với màu tóc của cậu ta, tạo ra một bóng râm nhẹ trên khuôn mặt trắng trẻo. Dù cho cậu ta thường tham gia các hoạt động ngoài trời, thì cậu ta vẫn quá trắng và gầy. Không có dấu hiệu của một quả táo Adam nào trên chiếc cổ mỏng manh của cậu ta, và trên hết, cậu ta có mùi hoàn toàn khác với mùi mồ hôi bình thường của đàn ông.

 

Có phải đó là mùi hương của hoa oải hương? Hay là hương hoa anh túc nở rộ bên bờ sông? Claude tự hỏi.

 

Một gò má mềm mại lướt qua mũi anh khi anh cúi đầu và thưởng thức thêm chút hương thơm ấy. Hơi thở mỏng manh của Canillian phả vào thái dương anh và cùng lúc đó, tim anh bắt đầu đập nhanh.

 

Claude cúi thấp hơn nữa phần trên của mình như thể anh bị thứ gì đó chiếm hữu. Anh muốn thưởng thức mùi hương nhiều hơn. Không, anh muốn nếm thử. Anh vô cùng tò mò không biết cảm giác sẽ như thế nào nếu anh đặt lưỡi của mình lên vùng da ấy.

 

Ngay khi môi anh chạm vào gáy trắng dài của Lia, âm thanh của một thứ gì đó rơi xuống khiến anh tỉnh táo lại. Đó là miếng ngọc lục bảo của anh bị rơi xuống sàn. Miếng ngọc rơi xuống ống tay áo đang nắm lấy cánh tay của Canillian, lăn trên sàn và rơi xuống mũi giày của anh.

 

Mình điên rồi… Hoặc có lẽ sắp phát điên. Claude thở dài vì xấu hổ, cúi gập người về phía trước, và trong tâm trạng rối bời, anh nhấc miếng ngọc lên. Sự lấp lánh của viên ngọc lục bảo được cắt gọt tinh xảo khiến anh nhớ đến màu mắt của Canillian.

 

Trong khi đó, Canillian vốn đang dựa vào anh bỗng ngã xuống. Nắm chặt cổ tay áo với thân trên vẫn cúi về phía trước, anh quay đầu nhìn Canillian.

 

Đổ mồ hôi vì hơi nóng tỏa ra từ lòng bàn tay và lưng, anh bị quyến rũ bởi đôi môi mịn màng của Lia, như thể có thứ gì ngọt ngào trên đó. Chắc chắn là do hơi nóng. Chính không khí nóng nực tràn ngập trong chiếc xe đã khiến anh phát điên vì anh chưa bao giờ nghĩ rằng mình muốn hôn một chàng trai.

 

Claude đưa tay ra và lướt những ngón tay qua mái tóc màu mật ong của Lia. Khoảnh khắc cảm nhận được sự mềm mại như lụa ấy, anh mất hết lý trí và đặt môi mình lên môi Lia.

 

Ngọt.

 

Anh nghiêng đầu khi thưởng thức hương vị ngọt ngào của đôi môi đầy đặn. Một chiếc lưỡi đỏ hồng đột ngột xuất hiện, xuyên qua đôi môi đang hé mở.

 

Hết chương 21

 

*****

Claude: - Vì em đã cướp mất nụ hôn đầu của anh nên em phải chịu trách nhiệm!

Lia:...!!!

 

Bạn đang đọc:Đại Công Tước, Xin Hãy Kiên Nhẫn!Chương 21
BÌNH LUẬN MỚI
TOP USER HOẠT ĐỘNG TÍCH CỰC TRONG NGÀY
    TAGS

    Truyện Gì là nơi dành cho những người hâm mộ có thể đọc và theo dõi các bộ truyện của các nhóm dịch tự dịch và upload lên. Bạn có thể đọc hàng nghìn Truyện tranh trực tuyến miễn phí chất lượng cao. Chúng tôi muốn bạn biết rằng Truyện Gì sinh ra là để dành cho bạn.

    Nếu bạn là người yêu thích truyện tranh 18+ và bạn muốn đọc các thể loại truyện tranh người lớn online manhua, manga, manhwa. Đây là một thiên đường dành cho bạn.

    Truyện Gì là trang web có nội dung phong phú và cộng đồng truyện tranh đông đảo tại Việt Nam. Những bộ truyện tranh hay được các nhóm dịch bằng phong cách riêng của mình sẽ mang lại cho bạn nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Bạn có thể đọc hàng nghìn truyện tranh bởi vì bạn không cần phải mua nó, bạn có thể đọc trực tuyến mà không tốn một xu nào.