Bạn đang đọc:Đại Công Tước, Xin Hãy Kiên Nhẫn!Chương 20

Lia muốn bỏ chạy, thể hiện sự khó chịu của mình nhưng với sự lịch sự tối đa. Cô nói với Ian rằng ở đây việc phớt lờ Wade bị coi là phản quốc. Tuy nhiên, Ian không chỉ phớt lờ lời cảnh báo của cô mà còn hôn tay cô trước khi đi vào khu nhà.

 

Cô cảm thấy kỳ lạ như vừa trải qua một cơn bão. Lia lúc này đang đứng giữa khu vườn, không thể cảm nhận được cảnh đẹp xung quanh, và không hề di chuyển nếu Pepe không đến tìm cô.

 

Khu nhà trở nên náo nhiệt do những vị khách đến bất ngờ. Nữ Hầu tước cầm trên tay một bó hoa tươi được hái từ nhà kính, và nụ cười phấn khích của bà ấy nói cho Lia biết họ quan trọng như thế nào. 

 

Những người hầu trông rất vui vẻ và nhẹ nhõm khi cậu chủ Kieran trở lại. Lia nói với Pepe rằng cô sẽ không ăn tối rồi cô về phòng, đóng cửa lại.

 

Áo sơ mi của cô dính vào da do mồ hôi lạnh từ cuộc chạm trán khó chịu của cô với Ian. Sau khi lấy một chiếc áo sơ mi sạch ra khỏi tủ gỗ, cô đi đến và đứng ở cửa sổ.

 

Những người đàn ông ra khỏi nhà và đi dạo trên bãi cỏ đến đài phun nước. Cô đứng quan sát họ khi nới lỏng chiếc cà vạt của mình. Tất cả họ đều mặc áo khoác với áo vest bên dưới, và cô nhận thấy đôi giày của họ tỏa sáng như thế nào; những quý ông hoàn hảo.

 

Cô thấy Thái tử mỉm cười nghiêng đầu về phía sau, và ngài ấy bắt gặp ánh mắt của Lia. Hai người kia cũng nhìn cô như thể Wade đang nói gì đó về cô ấy.

 

Cảm giác đôi mắt xanh của Claude nhìn thấu tâm hồn mình, cô nhanh chóng đóng cửa sổ và lùi về phía sau, thay vì đóng rèm cửa; tay cô run lên. Cô không thể hiểu tại sao mình lại sợ hãi khi bắt gặp ánh mắt của anh ta đến như vậy.

 

"Cậu chủ."

 

Pepe bước vào sau một tiếng gõ nhẹ và tiến lại gần Lia trong khi nhìn xung quanh. Cô ấy có vẻ hào hứng với điều gì đó khi hỏi.

 

"Cậu nói rằng cậu sẽ không ăn tối sao?"

 

Lia gật đầu khi đưa cho Pepe chiếc áo cô đã mặc.

 

"Đúng vậy, những vị khách làm tôi không thoải mái."

 

"Vậy thì, cậu có thể đến bờ sông phía sau không?"

 

"Đến bờ sông?"

 

"Vâng, nơi đó cách đây không xa lắm."

 

"Được thôi."

 

Pepe cười rạng rỡ và nhanh chóng sắp xếp căn phòng trước khi nhìn đồng hồ. Sau khi Pepe rời đi, Lia mặc chiếc áo sơ mi sạch rồi lại nhìn ra cửa sổ. Rất may, không có ai ở đó. Cô chỉ thấy một vài chú chim nhỏ đậu xuống để ăn vụn bánh, và cô mở cửa sổ cảm thấy nhẹ nhõm, tận hưởng cảm giác gió mát lạnh áp trên mặt mình.

 

***

 

"Phu nhân Vale, ta không nhìn thấy cậu Canillian."

 

Nụ cười của Wade phản chiếu trên bộ đồ ăn khi anh ngồi ở đầu bàn. Mặc dù việc chuẩn bị diễn ra gấp rút do chuyến viếng thăm đột xuất nhưng bàn tiệc rất hoàn hảo. Mọi thứ đều được chuẩn bị bằng bạc, và phòng ăn sang trọng cùng những người hầu cung kính thể hiện đẳng cấp của Hầu tước.

 

“Canillian đang nghỉ ngơi trong phòng. Thằng bé không được khỏe sau thời gian dài tôi vắng mặt, và từ bây giờ tôi dự định sẽ chăm sóc thằng bé nhiều hơn. Hãy dùng bữa nào. Đầu bếp đã đặc biệt thực hiện những món này, và tôi hy vọng mọi người sẽ thích.” Anastasia bình tĩnh trả lời và mỉm cười.

 

Wade cũng mỉm cười khi nhấc nĩa lên, và bữa ăn bắt đầu. Trên bàn có đầy đủ các món ăn của cả hai quốc gia. Claude mỉm cười trước lời giải thích của Nữ Hầu tước, vì rõ ràng Canillian đã khá khỏe vài giờ trước. Cậu ta tránh mặt họ, vì căng thẳng sẽ khiến cậu ta ngất xỉu và cậu ta chắc đang trốn ăn kẹo một mình.

 

Claude đang cắt thịt khi nhìn thấy cốc tráng miệng trước mặt. Chiếc cốc đựng món tráng miệng này bây giờ đã trở nên phổ biến ở thủ đô, trông nó như được bọc trong một đám mây vậy. Với lấy chiếc cốc, không nhận ra mình đã làm như vậy, bàn tay của anh vô tình chạm trúng Ian.

 

“Xin thứ lỗi,” Claude nói một cách lịch sự và sau đó đưa chiếc cốc cho Ian, Ian gật đầu cảm ơn. Claude đã nghĩ rằng người đàn ông này lại có sở thích ăn đồ ngọt kỳ lạ vậy, nhưng sau đó Ian đã gọi một người hầu đến.

 

“Hãy mang những món này cho cậu Canillian Vale và nói với cậu ấy rằng bỏ bữa không phải là một thói quen tốt.”

 

Mọi con mắt đều đổ dồn về phía Ian, và Anastasia tỏ ra ngạc nhiên nhất trong khi Wade nhìn Ian với vẻ thích thú. Ian mỉm cười nói sau khi người hầu rời đi với khay đồ ăn cùng cốc kẹo ngọt.

 

"Ta có thể đưa cậu Canillian đến Geore nếu cậu ấy không khỏe."

 

Đôi mắt của Kieran lấp lánh khi nhìn lời đề nghị của Ian.

 

“Tôi cảm ơn vì lòng tốt của ngài. Nếu mọi chuyện thay đổi, có thể chúng tôi sẽ gửi em ấy đến đó.”

 

"Vậy ta có nên ước điều đó trở thành sự thật không?"

 

“Ngài thật là... Tôi muốn em trai tôi khỏe mạnh.”

 

“Dù sao thì những lời ta nói là thật lòng. Nơi này có vẻ không hợp với cậu ấy”. Ian vừa nói vừa hướng về Claude, và cái nhìn của anh ấy đủ để làm đông cứng cả bàn tiệc.

 

***

Claude không tránh ánh mắt của Ian trong khi anh nhai miếng thịt, nhưng một lúc sau anh nhổ nó vào một chiếc khăn ăn. Anh nghiêng đầu về phía Ian với đôi mắt lạnh lùng ghê tởm.

 

"Tôi xin lỗi vì cách cư xử tồi tệ của mình, nhưng thức ăn của Geore không hợp khẩu vị với tôi."

 

"Là vậy sao?" Anastasia hỏi.

 

"Món ăn được nấu bằng thịt bốc mùi." Có điều gì đó đang vượt quá tầm kiểm soát trong anh, và Claude ném chiếc khăn ăn xuống sàn trước khi súc miệng bằng rượu.

 

“Tôi xin phép và hứa sẽ quay lại tiệc rượu sau bữa tối.”

 

Ian Sergio không hề tỏ ra khó chịu mà ngược lại còn tỏ ra rất thích thú với tình huống này.

 

Claude biết khi một người đứng dậy giữa bữa ăn là hành động xúc phạm đối với gia chủ, nhưng anh không dừng lại. Anh đứng dậy và đi ra khỏi phòng ăn trong khi cài lại cúc áo khoác.

 

Bước lên cầu thang, những người hầu lưỡng lự không biết hướng dẫn anh đi đâu. Tay anh nắm chặt lại, và hương vị rượu sau đó đắng ngắt trong miệng anh. Sự bực bội của anh ấy lộ rõ ​​khi anh ấy lên đến tầng hai.

 

Anh ấy đã cư xử không đúng với tính cách và tự hỏi tại sao cảm xúc của mình lại như thế này khi nhắc đến Canillian. Có lẽ anh thích việc Canillian tức giận với anh. Nhưng, tại sao bây giờ anh lại cảm thấy khó chịu và không hề vui vẻ chút nào? 

 

Claude không hoan nghênh những cảm xúc mà anh đang có về Canillian và phải cắt đứt với cậu ta, vì dường như cậu ta đang ảnh hưởng tiêu cực đến cảm xúc của anh. Nếu anh nhận thấy mình quan tâm đến Canillian, anh cần phải chấm dứt nó từ trong trứng nước để mọi thứ không trở nên sâu sắc hơn. Canillian không thể là đối tượng mong muốn của anh được.

 

Claude cau mày sâu hơn khi anh đến gần người hầu đang cầm khay đựng thức ăn. Anh cầm cốc kẹo khi đi ngang qua người hầu và nói, "Ta sẽ đưa cái này cho cậu ấy."

 

"Đức Ngài!" Người hầu đứng đằng sau khi Claude đối diện với cánh cửa dẫn đến phòng của Canillian.

 

"Cậu chủ không có ở đây." Giọng người hầu căng thẳng khi Claude nhìn anh ta với ánh mắt dữ tợn.

 

"Hình như cậu ấy đã ra ngoài đi dạo vì trong phòng không có ai."

 

***

 

Lia không thể giấu nổi sự ngạc nhiên khi cô đến bờ sông và mỉm cười thích thú khi Pepe dẫn cô đến một chiếc ghế thoải mái.

 

“Chúng tôi muốn làm điều này cho cậu, vì chúng tôi có thể sẽ ít gặp lại cậu khi cậu đến thủ đô. Tất cả chúng tôi đều rất buồn vì cậu sắp rời đi.” - Một trong những người giúp việc nói.

 

Dưới gốc cây có một chiếc bàn được phủ một chiếc khăn màu trắng. Ánh sáng đèn lồng cho thấy những người hầu đã tập trung ở đây, và chiếc bàn đầy những món ăn yêu thích của Lia: trái cây theo mùa, gà nấu đậu, bánh mì kẹp, ăn cùng rau tươi và súp cà chua. Lia bắt gặp ánh mắt buồn bã của những người đang nhìn mình.

 

“Đừng quên chúng tôi sau khi cậu đến thủ đô nhé,” một người giúp việc khác nói thêm.

 

“Thức ăn ở đó thật khủng khiếp và được nấu bằng các loại gia vị thảo mộc kỳ lạ! Cậu sẽ trở nên gầy hơn. Tôi đã làm một chiếc cần câu cá, vì vậy hãy về thăm chúng tôi để chúng ta có thể đi câu cá." - Người giúp việc thứ ba nói.

 

Lia cảm thấy nước mắt mình sắp trào ra, và đôi mắt của những người hầu cũng ươn ướt khi họ nhìn cô. Cô đến chỗ Betty, người đang nghiêng đầu nhìn cô với đôi mắt đỏ hoe vì khóc. Lia ôm lấy bà từ phía sau, và người giúp việc già run rẩy khi bà ấy vỗ về cánh tay đang run rẩy của Lia.

 

"Cậu sẽ không gặp khó khăn vì Pepe biết phải làm gì."

 

"Dạ…"

 

"Hãy tìm kiếm những gì cậu muốn."

 

"Dạ."

 

“Đừng tự làm khổ mình, đừng về nhà khuya, và cảnh giác với những người đối xử tốt với cậu.”

 

“Dạ con nhớ rồi, vú Betty."

 

Betty kết thúc câu nói của mình và bà ấy lau nước mắt. Lồng ngực Lia đầy cảm xúc lẫn lộn. Cô không biết mình đang khóc vì vui mừng hay đau khổ. Tuy nhiên, cô vẫn mỉm cười khi ngồi xuống chiếc ghế mà Pepe đã dẫn cô đến.

 

Lia thưởng thức một số món ăn ngon. Sau khi cắn một vài miếng, cô ấy nhìn xung quanh.

 

“Mọi người, cùng ngồi xuống và ăn nào. Thức ăn của bữa tiệc là để chia sẻ cùng nhau mà.”

 

"Có được không?" Pepe ngại ngùng hỏi.

 

“Làm sao tôi có thể ăn hết những món này? Cả một bàn tiệc cơ mà. Chúng ta hãy cùng ngồi xuống ăn đến khi nào hết thì thôi.”

 

Những người giúp việc bắt đầu dọn chén dĩa ra và ngồi xuống. Lia không cần âm nhạc hay những chiếc đèn treo lộng lẫy. Nếu cô ấy có thể tận hưởng tiếng cười của mọi người, thức ăn ngon và cảm giác biết ơn này, với cô ấy chỉ như vậy là đủ.

 

"Cảm ơn mọi người. Tôi sẽ quay về thăm mọi người.”

 

Lia đã cố gắng nói điều đó mà không khóc, khi một người hầu từ nhà ăn xuất hiện bất ngờ và đặt một chiếc cốc chứa đầy kẹo trước mặt cô. Người hầu cúi đầu với một nụ cười ngượng nghịu và đi mất. Sau đó cô nhìn thấy một bóng đen khác, và cô biết bóng dáng cao lớn, trang nghiêm đó thuộc về ai.

 

Cô nhìn xuống chiếc cốc trong khi nuốt thức ăn. Lia chưa bao giờ được ăn thử món này trước đây, và cô ấy từ từ lấy kẹo ra. Viên kẹo tan ra như tuyết trong miệng cô, hương vị đơn giản và ngọt ngào đến không ngờ. Cô liếm những ngón tay dính kẹo của mình và phải bật cười với suy nghĩ.

 

'Tôi không còn là một đứa trẻ thích đồ ngọt nữa, thưa Đức Ngài…'

Bạn đang đọc:Đại Công Tước, Xin Hãy Kiên Nhẫn!Chương 20
BÌNH LUẬN MỚI
TOP USER HOẠT ĐỘNG TÍCH CỰC TRONG NGÀY
    TAGS

    Truyện Gì là nơi dành cho những người hâm mộ có thể đọc và theo dõi các bộ truyện của các nhóm dịch tự dịch và upload lên. Bạn có thể đọc hàng nghìn Truyện tranh trực tuyến miễn phí chất lượng cao. Chúng tôi muốn bạn biết rằng Truyện Gì sinh ra là để dành cho bạn.

    Nếu bạn là người yêu thích truyện tranh 18+ và bạn muốn đọc các thể loại truyện tranh người lớn online manhua, manga, manhwa. Đây là một thiên đường dành cho bạn.

    Truyện Gì là trang web có nội dung phong phú và cộng đồng truyện tranh đông đảo tại Việt Nam. Những bộ truyện tranh hay được các nhóm dịch bằng phong cách riêng của mình sẽ mang lại cho bạn nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Bạn có thể đọc hàng nghìn truyện tranh bởi vì bạn không cần phải mua nó, bạn có thể đọc trực tuyến mà không tốn một xu nào.