Bạn đang đọc:Đại Công Tước, Xin Hãy Kiên Nhẫn!Chương 2.2

Lâu lắm rồi Lia mới ăn được món súp ngon như vậy, bánh mì mềm, gà quay và rau. Cô bé đến từ nơi mà một bữa tiệc như vậy không được nhìn thấy hoặc nghe nói về. Tuy nhiên, cô bé vẫn muốn quay trở lại với mẹ mình.

Cô bé tự hỏi làm thế nào cô sẽ yêu cầu 'Phu nhân' đưa cô trở lại một cách lịch sự khi cô bước đi tay trong tay với Betty. Không lâu sau, họ đến một cánh cửa và Betty nhẹ nhàng gõ cửa.

“Thưa phu nhân, tôi đã đưa cô bé đến,” bà nói.

“Vào đi,” một giọng nói thanh lịch trả lời. Đó cũng chính là giọng nói mà Lia nhớ đến người đã gọi cô khi cô đợi mẹ. Lia đi theo Betty vào phòng, chắp tay trước mặt và cúi đầu chào giống như Betty đã dạy cô.

“Xin chào, thưa phu nhân,” Lia nói, giống như lời Betty đã dạy.

Nữ Hầu tước đang ngồi trên một chiếc ghế sô pha sang trọng. Bà ấy mặc một chiếc áo choàng màu xanh bên ngoài chiếc váy ngủ. Tóc bà ấy có màu nâu sẫm xõa xuống lưng. Đôi mắt xanh lam sắc bén của bà ấy nhìn Lia. Người phụ nữ quý tộc gật đầu trước lời chào của đứa trẻ. Lia ngập ngừng trước khuôn mặt lạnh lùng của Nữ Hầu tước.

“Con trông xinh đẹp hơn hẳn sau khi tắm rửa, Canillia,” người phụ nữ nói.

Lia nói: “Thưa phu nhân, con xin cảm ơn người vì bữa ăn và cho con tắm rửa. Xin người vui lòng cho con gặp mẹ con ạ?”

“Hừm,” Nữ Hầu tước lầm bầm và ra hiệu cho đứa trẻ lại gần.

Betty đẩy nhẹ để khuyến khích Lia đi lại gần ghế sô pha. Lia bị bắt buộc và ngập ngừng bước đến Nữ Hầu tước. Bà ấy để Lia ngồi bên cạnh mình trên ghế sô pha. Lia thấy người phụ nữ xinh đẹp nhưng đáng sợ nên cô bé thu mình lại nhỏ hơn.

“Canillia, ta rất tiếc phải nói rằng con không thể gặp mẹ của mình,” người phụ nữ tuyên bố.

"Nhưng tại sao?" Lia vội vàng hỏi.

Nữ Hầu tước nói: “Mẹ con đã lấy trộm một thứ quý giá.”

Lia tròn mắt trước câu trả lời. “Mẹ con không phải là một tên trộm,” Lia kêu lên. Đôi mắt cô bé rưng rưng, những giọt nước mắt lăn dài trên má.

Nữ Hầu tước nhìn mái tóc ẩm ướt của cô bé với vẻ không hài lòng. “Canillia, mẹ con đã lấy trộm một thứ rất quý giá của ta, và ta không thể lấy lại nó bây giờ. Vì vậy, ít nhất mẹ con nên bị trừng phạt.”

"Con sẽ tìm nó cho người!" Lia cầu xin, "Chúng con nghèo nhưng mẹ con không phải là kẻ trộm, xin người hãy tin con."

"Con sẽ tìm nó?" Nữ Hầu tước nói và tay ra hiệu cho Betty.

Betty lấy ra một chiếc kéo sắc bén từ ngăn kéo và đặt chúng trên bàn trước ghế sô pha. “Vậy thì, hãy giao bản thân con cho ta,” Nữ Hầu tước lạnh lùng nói.

Lia khóc nấc lên và sợ hãi.

“Canillian Vale. Nếu con sống dưới cái tên Canillian Vale kể từ hôm nay, con và mẹ của con sẽ được an toàn. Ta hứa.” Nữ Hầu tước nói tiếp.

Lia muốn nói rằng cô bé không phải là 'Vale' nhưng môi cô không thể cử động được. Cô bé khiếp sợ người phụ nữ trước mặt này.

“Nhưng… Con chỉ là Canillia…” Lia ngập ngừng nói.

Nữ Hầu tước nở một nụ cười lạnh lùng và lắc đầu. "Không, từ hôm nay con là Canillian Vale."

Lia không thể hiểu tại sao mình phải là 'Canillian Vale'. Suy nghĩ của cô bé bị gián đoạn khi cô bé cảm thấy những lưỡi cắt kéo đang cắt qua tóc mình.

“Tóc ngắn sẽ rất hợp với con,” Nữ Hầu tước nói khi cắt đi mái tóc của Lia.

Lia ngồi đó sững sờ và kinh hãi khi cây kéo cắt đi rất nhiều tóc của cô. Betty thở dài buồn bã.

"Betty."

"Vâng, thưa bà," Betty nói.

“Nhờ người khác dọn dẹp và đưa Lia về phòng,” Nữ Hầu tước ra lệnh khi bà ấy hạ cây kéo xuống. Lia lướt tay qua mái tóc ngắn gần như giống con trai của mình.

'Canillian xinh đẹp của mẹ, con thật đáng yêu.'

Lia nhớ mẹ. Mẹ đã chải mái tóc dài của Lia mỗi đêm. Cô bé bắt đầu khóc. Betty bế đứa trẻ trên tay, cố gắng trấn an cô bé. Lia vùi mặt vào vai Betty. Cô bé không thích việc mình bị cắt tóc và được gọi bằng một cái tên xa lạ. Cô đã rất sợ hãi. Betty đặt Lia xuống giường khi họ đến phòng và ngồi đối diện với cô bé. Nước mắt chảy dài trên khuôn mặt đứa trẻ.

“Lia, mẹ của con đang được chữa trị. Bà ấy không bị trừng phạt,” Betty nhẹ nhàng nói,“Phu nhân chỉ là có một chút tức giận, nhưng bà ấy không phải là người xấu. Vì vậy, hãy nghe lời bà ấy để cứu lấy Laura.”

Lia cúi đầu xuống khi cô nghe thấy tên mẹ mình. "Bà biết mẹ con sao?" cô ấy hỏi.

"Tất nhiên," Betty nói, "Đây là nhà của cha con."

"Cha con?" Lia hỏi.

Betty gật đầu và chỉ vào một bức chân dung trên tường. Một người đàn ông với mái tóc vàng mật ong và đôi mắt màu lục bảo.

“Con có mái tóc và đôi mắt giống cha của con, Lia.”

Đôi mắt cô bé long lanh trong ánh đèn. Người đàn ông xa lạ khiến cô không biết ông ấy là ai. Mẹ Lia không ăn trộm đồ, bà ấy đã đánh cắp trái tim một người. Lia nhìn hình ảnh phản chiếu của mình trong khung cửa sổ tối. Với mái tóc quá ngắn và thân hình gầy gò, cô ấy trông giống như một cậu bé.

"Canillian Vale."

Lia lẩm bẩm cái tên mới xa lạ khi vùi đầu vào giữa hai đầu gối và khóc.

Bạn đang đọc:Đại Công Tước, Xin Hãy Kiên Nhẫn!Chương 2.2
BÌNH LUẬN MỚI
TOP USER HOẠT ĐỘNG TÍCH CỰC TRONG NGÀY
    TAGS

    Truyện Gì là nơi dành cho những người hâm mộ có thể đọc và theo dõi các bộ truyện của các nhóm dịch tự dịch và upload lên. Bạn có thể đọc hàng nghìn Truyện tranh trực tuyến miễn phí chất lượng cao. Chúng tôi muốn bạn biết rằng Truyện Gì sinh ra là để dành cho bạn.

    Nếu bạn là người yêu thích truyện tranh 18+ và bạn muốn đọc các thể loại truyện tranh người lớn online manhua, manga, manhwa. Đây là một thiên đường dành cho bạn.

    Truyện Gì là trang web có nội dung phong phú và cộng đồng truyện tranh đông đảo tại Việt Nam. Những bộ truyện tranh hay được các nhóm dịch bằng phong cách riêng của mình sẽ mang lại cho bạn nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Bạn có thể đọc hàng nghìn truyện tranh bởi vì bạn không cần phải mua nó, bạn có thể đọc trực tuyến mà không tốn một xu nào.