Bạn đang đọc:Đại Công Tước, Xin Hãy Kiên Nhẫn!Chương 17

Lia muốn chạy đi. Cô muốn trốn thoát. Cô không sợ lặn, nhưng cô muốn lên khỏi mặt nước và tránh xa Claude. Tuy nhiên, suy nghĩ mơ mộng đó đã kết thúc đột ngột khi Claude kéo cô xuống nước.

 

Ánh mắt cô chạm vào ánh mắt của Claude. Cô chưa bao giờ thấy nụ cười ngây ngô như vậy khi anh luồn tay qua tóc cô. Bàn tay to lớn của anh đặt trên mái tóc của Lia và môi anh mấp máy như thể anh đang nói điều gì đó.

 

Cô chớp mắt và nụ cười biến mất. Cô cảm thấy mình đang cạn kiệt không khí và bơi lên mặt nước. Claude cười bên cạnh cô.

 

"Cậu không thể nhịn thở nổi ba mươi giây sao?" Anh cười khúc khích.

 

“Đó thực sự là một khoảng thời gian rất dài đối với tôi,” cô nói.

 

“Lần này hãy thử nhịn thở lâu hơn?" Anh ấy hỏi.

 

“Không, tôi lên bờ đây,” Lia nói.

 

Lia cố gắng che đi khuôn mặt đỏ bừng của mình và phớt lờ anh khi anh đưa tay ra. Cô lên khỏi mặt nước và nhận khăn từ Betty.

 

Claude cũng trèo lên khỏi mặt nước và cầm một chiếc khăn tắm. Anh ngồi trên chiếc chiếu đã được trải sẵn.

 

“Ngồi đi”. Anh vừa nói vừa ngậm một quả nho trong miệng rồi ngả người ra sau. Lia lườm anh và lấy khăn che kín người hết mức có thể.

 

"Tại sao cậu lại che kín mít vậy? Giờ đang là mùa hè. Cậu sẽ không bị cảm lạnh đâu.”

 

Mặt trời trên cao quá nóng và tóc của họ đã khô.

 

“Không sao,” cô ấy nói, “Tôi thích cái này hơn.”

 

"Cậu không nóng sao?" Anh lại hỏi.

 

“Tôi rất dễ bị cảm,” cô ấy đáp lại.

 

“Tùy cậu,” anh trả lời.

 

Sau đó, anh nhắm mắt và ngả người ra sau như thể anh sẽ chợp mắt. Lia cảm thấy sắp phát điên. Cô không thể đứng dậy và rời đi nhưng cô cũng không muốn ngồi quá gần anh. Cô nghĩ mình có thể rời đi trước khi anh ngủ quên.

 

“Vậy, tôi xin phép đi nghỉ, thưa Đức Ngài” cô nói.

 

“Hãy ở lại,” anh nói, giọng nhẹ nhàng. Nó không giống như một mệnh lệnh mà giống như một yêu cầu thông thường hơn.

 

“Ngài không ngủ à?" cô ấy hỏi.

 

"Sao hả? Cậu có muốn ta chơi với cậu không?" Anh quay lại nhìn cô và nhếch mép.

 

“Đừng có chọc tôi nữa,” cô phàn nàn, “Tôi không phải là một đứa trẻ.”

 

“Cậu chính là trẻ con,” anh ta nói.

 

"Tôi mười sáu tuổi rồi!"

 

"Ta biết."

 

Lia tránh ánh nhìn của anh và không nói gì cả. Claude chắp tay dưới đầu và nhìn lên bầu trời. "Cậu sẽ làm gì khi Kieran trở lại?" Anh lại hỏi.

 

Lia cố gắng duy trì sự điềm tĩnh của mình. “Tôi không biết ý ngài là sao,” cô nói.

 

“Cậu thật sự biết rằng những người con trai thứ không có giá trị gì nhiều trong gia đình. Theo luật, cậu sẽ không nhận được gì cả. Và một công việc sau khi tốt nghiệp từ học viện cũng không đảm bảo.”

 

“Tôi sẽ tự tìm việc gì đó —”

 

“Hãy đến làm quản lý tại gia tộc Ihar,” anh cắt ngang, “Ta sẽ đưa cậu vào.”

 

Lia mở to mắt. Vị trí của một người quản lý nắm giữ quyền lực. Nó có nghĩa là cô sẽ có một tước hiệu với tài sản của riêng mình. Cô ấy sẽ đóng vai trò là cố vấn cho Claude và sẽ được tôn trọng như anh ấy. Nhiều người sẽ quỳ gối cầu xin một vị trí như vậy, nhưng Lia lắc đầu.

 

“Tôi có việc khác cần phải làm,” cô nói.

 

"Vậy 'việc khác' đó là gì?" Anh chế giễu sự từ chối của cô.

 

Lia thở dài và nhìn lên những đám mây. “Ban đầu có thể không phải là một người quản lý,” cô nói.

 

“Cậu sẽ không kiếm được nhiều tiền với bất cứ thứ gì như vậy.”

 

“Tôi biết nhưng đôi khi có những thứ có ý nghĩa hơn cả tiền bạc.”

 

Lia không chắc mình muốn làm gì. Cô biết cô muốn giúp đỡ những trẻ em có hoàn cảnh khó khăn. Cô biết cuộc sống đó khó khăn như thế nào. Cô ấy muốn giúp họ thoát nghèo và có một cơ hội học tập thực sự. Nhưng cô không biết làm thế nào cô có thể hoàn thành một việc như vậy.

 

“Canillian,” Claude gọi.

 

"Hở?" Lia nói.

 

“Không có gì,” anh nói, “Hãy đánh thức ta sau một giờ nữa. Nhớ là cậu chứ không phải ai khác.”

 

“Tất nhiên,” cô nói.

 

“Hoặc nằm xuống đây với ta,” anh đề nghị, “Ta rất mệt vì đã cưỡi ngựa đến đây và rất cần chợp mắt một xíu.”

 

Claude nhắm mắt lại và chìm vào giấc ngủ trong giây lát. Lia cảm thấy nhẹ nhõm. 

 

Cô gần như bật cười. Ánh nắng chiếu vào khuôn mặt anh và cô tự hỏi mình có nên làm gì đó để che nắng cho anh không. Cô đắp cho anh một tấm chăn mỏng. Anh đã làm cô khó chịu rất nhiều.

 

Cô ấy thở dài. “Vậy thì chỉ một giờ thôi nhé, thưa Đức Ngài.”

 

Claude không trả lời. Cô gần như đã mong đợi anh đáp lại. Cô quấn một chiếc chăn mỏng quanh người rồi nằm xuống và nhìn anh. Cô buồn vì anh sẽ là một điều đẹp đẽ khác mà cô sẽ bỏ lại phía sau.

 

"Cậu chủ?"

 

Lia hít một hơi thật sâu khi mở mắt. Cô đã định ra ngoài, nhưng cô đang ở trong phòng của mình. Pepe đã đánh thức cô ấy vào buổi tối bên trong phòng của cô ấy.

 

"Pepe, làm thế nào mà tôi lại ở đây?" Lia hỏi.

 

Pepe nói: “Ngài Công tước trẻ đã bế cậu vào. Ngài ấy nói rằng cậu đã ngủ quên ở bên ngoài. Tôi đã rất ngạc nhiên luôn.”

 

"Cái gì? Anh ta đã bế tôi?" Lia hỏi.

 

“Vâng,” Pepe nói.

 

"Bây giờ anh ấy đang ở đâu?" Lia hỏi.

 

Pepe nói: “Ngài ấy đã trở lại thủ đô.”

 

Pepe giúp Lia thay trang phục khi cô ngồi trên giường. Sau đó cô ấy dìu cô vào phòng tắm. Lia có mùi ẩm ướt sau khi ngủ quên trong bộ quần áo của mình.

 

Lia bước vào bồn tắm trong làn nước ấm và hít thở hương chanh và thảo mộc.

Claude đã bế cô về phòng. Cô tự hỏi tại sao anh ta không đánh thức cô dậy. Cô đỏ bừng mặt khi nghĩ về nó. Cô biết rõ Claude sẽ không bao giờ có ý định tốt. Cô tự hỏi lần này anh ta lại định làm gì.

 

"Pepe, tôi có nặng không?" cô ấy hỏi.

 

Pepe cười. "Cậu thậm chí còn nhẹ hơn cả tôi."

 

Lia tự chà mình bằng miếng bọt biển trong khi cô ấy thì thầm với Pepe đừng nói dối để cô ấy cảm thấy dễ chịu hơn.

 

"Ngài ấy còn hỏi làm thế nào cậu lại có thể nhẹ như vậy mặc dù cậu là một cậu bé."

 

Pepe cười khúc khích và rải những cánh hoa trong bồn. Cô ấy xoa lưng cho Lia. 

 

“Tôi lo lắng rằng bây giờ cậu đã trở thành một thiếu nữ. Cậu sẽ có những đường cong, và sẽ không ai bị lừa nữa. Cậu chủ Kieran đã khỏe lại… ”

 

“Pepe, chị đang vượt quá ranh giới của mình,” Lia cảnh báo.

 

“Tôi xin lỗi,” Pepe nói.

 

“Xin đừng nói những điều như vậy nữa,” cô nói.

 

“Đã hiểu,” Pepe nói.

 

Lia trở về phòng ngủ của mình sau khi tắm rửa. Dù đã bỏ bữa nhưng cô không cảm thấy thèm ăn. Hầu tước không có ở đây, ông đang bận việc. Lia ở một mình trong ngôi biệt thự khổng lồ bên cạnh những người hầu gái và người giúp việc.

 

Lia yêu cầu một bát trái cây thay vì thức ăn. Cô mở chiếc túi của mình trong đó có hai chiếc váy và một bộ tóc giả màu nâu. Cô ấy đã bắt Pepe mua chúng cho cô. Cô giật mạnh ống tay áo, trong khi tâm trí lại trôi về nơi xa xăm.

 

Pepe đã đúng, cô ấy đã lớn lên và trở thành phụ nữ. Cho dù có như thế nào, việc che giấu danh tính của cô ấy ngày càng trở nên khó khăn. Cô hiểu tại sao Nữ Hầu tước đã nói rõ ràng chỉ vài năm.

 

Cô nghĩ về Ian Sergio, người đã hôn lên mu bàn tay của cô. Cô nghĩ đến Claude khi anh đẩy đĩa bánh mì trước mặt cô. Một người đàn ông đã biết cô là phụ nữ, và một người khác nghi ngờ điều đó. Cả hai đều nguy hiểm.

 

Lia nên cảnh giác với họ. Cô quyết tâm tránh họ hết mức có thể. Cô biết Anastasia sẽ không giữ lời hứa của mình. Lia đóng chiếc túi lại và tự lấy trái cây đã cắt mà Pepe đã mang đến cho cô. Một làn gió nhẹ thổi qua tấm rèm che cửa sổ đang mở.

 

***

"Lian!"

 

Kieran chạy đến chỗ Lia và ôm chầm lấy cô khi cô đứng khiêm tốn ở lối vào. Lia không thể tin vào mắt mình. Kieran, người từng là một cậu bé ngây thơ và nhỏ bé, đã trở lại như một người đàn ông trưởng thành.

 

Anh sở hữu chiều cao tương đương với Claude và cơ bắp hơn nhiều. Tuy nhiên, đôi mắt ngọc lục bảo của anh vẫn giống như cô đã từng thấy bốn năm trước. Giọng anh trở nên trầm hơn. Lia rất vui khi gặp lại anh trai và ôm lấy anh. Nhưng khi nhìn thấy Nữ Hầu tước đang bước ra khỏi xe ngựa, cô liền đẩy Kieran ra.

 

“Mẹ,” cô cúi chào Anastasia. Nữ Hầu tước mỉm cười và đặt một bàn tay nhẹ nhàng lên vai Lia.

 

Bà nói: “Con đã làm được nhiều việc trong khi ta vắng mặt.”

 

"Không, em ấy đã làm được nhiều hơn thế," Kieran nói.

 

"Cảm ơn anh trai. À, chúng ta vào trong nhé? ” Lia cười rạng rỡ nói. Nữ Hầu tước tiến vào trong dinh thự và Lia đi bên cạnh Kieran.

 

"Anh đã thay đổi rất nhiều!" Lia nói, "Nhưng tất cả đều tốt hơn."

 

Kieran cười khúc khích. “Em cũng đã thay đổi hoàn toàn đấy Lian.”

 

“Em không thay đổi nhiều,” Lia phản đối.

 

"Ồ, em có mà," Kieran nói, "Bây giờ trông em giống như một quý cô vậy. Vào nhanh thôi. Anh có vài điều muốn nói."

Bạn đang đọc:Đại Công Tước, Xin Hãy Kiên Nhẫn!Chương 17
BÌNH LUẬN MỚI
TOP USER HOẠT ĐỘNG TÍCH CỰC TRONG NGÀY
    TAGS

    Truyện Gì là nơi dành cho những người hâm mộ có thể đọc và theo dõi các bộ truyện của các nhóm dịch tự dịch và upload lên. Bạn có thể đọc hàng nghìn Truyện tranh trực tuyến miễn phí chất lượng cao. Chúng tôi muốn bạn biết rằng Truyện Gì sinh ra là để dành cho bạn.

    Nếu bạn là người yêu thích truyện tranh 18+ và bạn muốn đọc các thể loại truyện tranh người lớn online manhua, manga, manhwa. Đây là một thiên đường dành cho bạn.

    Truyện Gì là trang web có nội dung phong phú và cộng đồng truyện tranh đông đảo tại Việt Nam. Những bộ truyện tranh hay được các nhóm dịch bằng phong cách riêng của mình sẽ mang lại cho bạn nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Bạn có thể đọc hàng nghìn truyện tranh bởi vì bạn không cần phải mua nó, bạn có thể đọc trực tuyến mà không tốn một xu nào.