Bạn đang đọc:Đại Công Tước, Xin Hãy Kiên Nhẫn!Chương 16

Lia đặt lá thư vào sâu trong ngăn bàn. Cô xem bức thư như một báu vật vô cùng quý giá. Cô chưa bao giờ nhận được một lá thư nào trước đây, và điều đó khiến cô cảm thấy ấm áp trong lòng.

 

Tuy nhiên, nó cũng khiến tâm trạng cô chùng xuống hơn khi nghĩ rằng suốt bốn năm qua, cô đã không nhận được một lá thư nào từ Kieran trong khi tháng nào anh ấy cũng viết thư cho cô.

 

Lia nhấc bút lên và nghĩ về những gì cô có thể viết để trả lời. Có quá nhiều thứ lướt qua tâm trí cô. Cô muốn viết về hiện tại cô ấy cao bao nhiêu, thời tiết ở đây thế nào, những vở opera mà cô đã xem. Cô ấy muốn viết về cách cô ấy sẽ vào học viện.

 

Mọi người bắt đầu một bức thư như thế nào nhỉ? Kieran thân mến sao? Cô vừa đẩy tờ giấy ra và đặt bút xuống thì Betty bước vào với khay đồ ăn nhẹ. Nhưng Betty không phải là người ấm áp như mọi ngày, bà ấy đang tức giận. Và Lia nhận ra điều đó.

 

"Vú Betty? Có chuyện gì vậy?"

 

"Tôi nghe nói rằng cậu đã mua cho Pepe năm chiếc váy."

 

"À?"

 

“Mọi người đều biết điều đó và thực tế là cậu đã ăn kem cùng một người nước ngoài với màu tóc kỳ lạ. Nếu cậu đến thủ đô mà không có tôi, cậu nên cẩn thận! Cậu có biết chuyện gì đã xảy ra với tiểu thư Marilyn Shelby không?!”

 

Lia chưa bao giờ thấy Betty tức giận như vậy. Trái ngược với tính cách hiều hậu thường ngày, Lia cảm thấy có lỗi vì khiến bà ấy lo lắng như thế này. Cô lấy một chiếc bánh quy sô cô la và cắn vào nó.

 

“Thật đáng yêu, vú Betty. Vú nướng cái này à? ” Lia nói.

 

Betty tặc lưỡi khi bà lau miệng cho Lia bằng một chiếc khăn tay sạch.

 

“Đừng thay đổi chủ đề. Cậu không còn là một đứa trẻ nữa, và nếu cậu đến thủ đô mà không có tôi…! ” Giọng Betty đanh lại, và Lia nhìn lên.

 

Người giúp việc hít một hơi thật sâu để trấn tĩnh. "Cậu phải biết nghi ngờ những người lạ, và cậu biết rõ điều đó mà phải không?"

 

“Con biết, và con xin lỗi vú. Con đã tặng váy cho Pepe vì con muốn cảm ơn chị ấy.”

 

Lia quyết định không nói với vú Betty rằng người nước ngoài kỳ lạ tên là Ian Sergio. Cô cũng không tiết lộ anh chính là hoàng tộc Geore. Betty có thể ngất xỉu vì lo lắng mất. Lia lúng túng mỉm cười khi Betty nâng ấm trà lên.

 

“Betty, con tò mò về bốn năm trước,” Lia hỏi.

 

"Về cái gì?"

 

"Thủ đô rộng lớn hơn con nghĩ, và con tự hỏi làm thế nào vú biết về con."

 

Các khớp ngón tay của Betty trắng bệch khi bà nắm chặt ấm trà, nhưng bà vẫn đều đặn rót nước dâu khô tẩm thảo mộc vào tách.

 

“Đó là một sự trùng hợp ngẫu nhiên. Một người hầu đã gặp Laura, và bà chủ đã nghe thấy cuộc trò chuyện của chúng tôi."

 

"Người hầu này là ai?"

 

Betty trả lời: “Cô ấy không còn ở đây nữa, vì cô ấy đã rời đi.”

 

Lia uống tách trà của mình, một thứ xa xỉ mà bốn năm trước cô không thể mơ tới. Cô đã từng bị đánh vì lấy một quả cam và cô nhớ lại những lời nức nở của mẹ mình.

 

“Chỉ là đôi khi con tự hỏi. Con không biết tại sao lại phải là con,” Lia lẩm bẩm. Betty tròn mắt trước giọng điệu cay đắng của Lia.

 

“Canillia…,” Betty nhẹ nhàng nói. Người nữ hầu đã không gọi cô ấy như vậy trong một thời gian rất dài. Bà đặt ấm trà xuống.

 

“Ông bà chủ đã bị ép vào một tình thế khó khăn về sức khỏe của cậu chủ Kieran. Mọi người đều biết rằng cậu ấy không phù hợp để trở thành người thừa kế, và những người thân trong gia tộc đã gây áp lực buộc Hầu tước phải nhận một trong những người con trai của họ làm người thừa kế.”

 

Lia đặt cốc xuống và chăm chú lắng nghe.

 

“Tuy nhiên, bà chủ đã phản đối ý kiến ​​đó. Bà ấy vô cùng hy vọng rằng cậu chủ Kieran sẽ khỏe mạnh trở lại và kế thừa gia sản. Bên cạnh đó, khi cậu chủ Kieran hồi phục thì mọi chuyện sẽ trở nên tồi tệ nếu có người khác được nhận làm con nuôi. Họ sẽ yêu cầu phân chia tài sản. Đó là lý do tại sao bà ấy tìm kiếm con."

 

Lia nói: “Bởi vì con là tiện nhất, và bà ấy luôn có thể loại bỏ con sau này.”

 

Nữ Hầu tước đã nói rõ rằng Lia sẽ được phép quay trở lại cuộc sống trước đây của mình khi mọi thứ kết thúc. Cô đã rất hạnh phúc và nghĩ rằng mình sẽ được đoàn tụ với mẹ. Nhưng bây giờ cô cảm thấy buồn khi nghĩ về cuộc sống mờ mịt đang chờ đợi mình phía trước. Cô cảm thấy bất lực trước vị trí của chính mình.

 

"Làm thế nào con có thể nói một điều như vậy?!" Betty kêu lên, tay bà ấy nắm chặt lại.

 

“Đó là sự thật, vú Betty,” Lia nói, “Cho dù điều đó có tốt với con hay không. Anh trai con đã khỏe, anh ấy đã bình phục. Anh ấy sẽ trở lại và ngay sau đó con sẽ phải rời đi ”.

 

Lia không biết phải cảm thấy thế nào. Vui sướng? Hoang mang? Buồn bã? Cô nhìn xuống tách trà của mình.

 

"Hy vọng rằng con có thể tìm thấy mẹ con một lần nữa và sống hạnh phúc."

 

Giọng Lia run rẩy nhưng lời nói của cô sắc bén và rõ ràng khi cô ấy bước ra khỏi phòng. Betty đứng lặng một lúc lâu. Lia không có lời nào để an ủi bà ấy bằng những lời nói dối.

 

Lia chạy đến con sông bên cạnh trang viên và nhảy lên trên chiếc võng. Cô nhìn lên bầu trời và những con bọ trên cây liễu nơi cột chiếc võng. Lia cảm thấy mắt mình sáng lên. Chẳng lẽ cô ấy thực sự không tìm thấy hạnh phúc ở đây? Cô muốn rút lại lời nói của mình nhưng điều đó là không thể. Hãy để Betty nghĩ bất cứ điều gì bà muốn. Lia nhắm mắt lại với hình ảnh bầu trời trong tâm trí.

 

***

 

Đồng phục của cô ấy đã đến, có nghĩa là ngày nhập học của cô ấy đã gần kề. Những người hầu bận rộn chuyển hành lý trong ba ngày.

 

Điều thú vị nhất là họ có nhiều đồ đạc hơn cả Canillia. Cô đã hạn chế hành lý ở mức tối thiểu khi nhận ra rằng một ngày nào đó cô sẽ phải ra đi. Cô không muốn tự làm khó mình hơn. Cô cẩn thận để dấu vết của mình có thể được xóa một cách dễ dàng, để không ai nhớ đến cô.

 

“Thưa cậu chủ, có một lời mời từ thủ đô,” Pepe nói. Lia nuốt nước bọt khi nhìn thấy tên của người đã mời cô.

 

"Tiểu thư… Marilyn Shelby?" Cô ấy không thực sự bận tâm về lời mời nhưng cô ấy vui mừng vì Marilyn đã khỏe mạnh sau cuộc tấn công khủng khiếp ấy. Lia không muốn rời dinh thự vào ngày hôm đó vì Kieran có thể từ Geore trở về bất cứ lúc nào.

 

“Hãy gửi thư trả lời và lịch sự từ chối,” Lia hướng dẫn.

 

"Nhưng…"

 

“Anh trai tôi sắp trở về. Nó vào cùng một ngày. Tôi không thể đi được.”

 

"Tôi sẽ gửi thư trả lời giúp cậu."

 

Pepe vội vã ra khỏi phòng. Lia nhìn quanh. Không gian giống như cách đây bốn năm khi cô đến đây lần đầu tiên.

 

Lia mỉm cười. Cô đến bên cửa sổ và trèo xuống hàng cây bên ngoài. Những người hầu hét lên yêu cầu cô ấy xuống, nhưng cô ấy đã đưa một ngón tay lên môi và khéo léo trèo.

 

Cô ấy cởi thắt lưng và giày của mình. Mái tóc vàng của cô ấy xào xạc hòa trong gió trong khi Betty chạy đến với khuôn mặt đầy kinh ngạc.

 

"Cậu chủ!" Betty kêu lên.

 

Lia phớt lờ bà ấy và cô nhảy xuống sông. Làn nước mát lạnh thật dễ chịu trong cái nóng nực của mùa hè.

 

Cô vui mừng lặn xuống. Đây là một lý do khác khiến cô buồn khi nghĩ đến việc ra đi. Lia ngẩng đầu lên khỏi mặt nước và lơ lửng ở đó. Cô nghe thấy một tiếng cười nhẹ từ phía sau. Cô nhận ra tiếng cười ấy; vừa quen thuộc vừa đáng sợ.

 

“Cậu thật thú vị, Canillian,” Claude nói.

 

Lia quay lại thì thấy Claude đang ngồi trên chiếc ghế gần bờ sông. Anh cố nén cười và đang ngồi khoanh chân. Betty với khuôn mặt tái mét, đứng gần đó cùng chiếc khăn tắm trên tay.

 

"Bơi lội có phải là sở thích của cậu không?" Claude hỏi.

 

"Tôi... tại sao ngài lại ở đây?" Lia hỏi. Bây giờ Lia không thể ra khỏi mặt nước được. Cô muốn đuổi Betty đi, nhưng cô biết rõ người nữ hầu. Bà ấy sẽ từ chối.

 

“Ta nghe nói Kieran sẽ trở lại, nhưng ta đoán ta đã nhầm ngày,” anh nói.

 

"Anh ấy sẽ về đến vào ngày mai hoặc ngày kia."

 

"Ta biết."

 

Nếu anh biết, thì anh đang làm gì ở đây cơ chứ? Lia rất muốn thoát ra khỏi mặt nước, nhưng cô không thể, không phải bây giờ khi anh ta đang ở đó.

 

“Ta nghĩ ta sẽ bơi cùng cậu. Cũng đã lâu rồi ”.

 

"Gì?!"

 

Claude cởi áo khoác và áo sơ mi của mình. Betty nhìn đi chỗ khác. Vai anh rộng và ngực anh săn chắc. Da anh hơi rám do phơi nắng. Mái tóc đen của anh lấp lánh dưới ánh mặt trời.

 

Cô hơi nổi lên vì ngạc nhiên khi anh cởi thắt lưng và nhảy xuống khiến nước bắn tung tóe khắp người cô.

 

Claude lặn xuống và bơi cho đến khi anh ở phía sau Lia. Lia cảm thấy có một bàn tay đặt trên vai mình. Lia quay lại thì thấy anh đang lắc đầu để hất nước trên tóc. Anh kéo tay cô.

 

"Cùng lặn nào, Canillian."

Bạn đang đọc:Đại Công Tước, Xin Hãy Kiên Nhẫn!Chương 16
BÌNH LUẬN MỚI
TOP USER HOẠT ĐỘNG TÍCH CỰC TRONG NGÀY
    TAGS

    Truyện Gì là nơi dành cho những người hâm mộ có thể đọc và theo dõi các bộ truyện của các nhóm dịch tự dịch và upload lên. Bạn có thể đọc hàng nghìn Truyện tranh trực tuyến miễn phí chất lượng cao. Chúng tôi muốn bạn biết rằng Truyện Gì sinh ra là để dành cho bạn.

    Nếu bạn là người yêu thích truyện tranh 18+ và bạn muốn đọc các thể loại truyện tranh người lớn online manhua, manga, manhwa. Đây là một thiên đường dành cho bạn.

    Truyện Gì là trang web có nội dung phong phú và cộng đồng truyện tranh đông đảo tại Việt Nam. Những bộ truyện tranh hay được các nhóm dịch bằng phong cách riêng của mình sẽ mang lại cho bạn nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Bạn có thể đọc hàng nghìn truyện tranh bởi vì bạn không cần phải mua nó, bạn có thể đọc trực tuyến mà không tốn một xu nào.