Bạn đang đọc:Đại Công Tước, Xin Hãy Kiên Nhẫn!Chương 12

Bên ngoài lúc này đã nhá nhem tối và những ngôi sao lấp lánh trên bầu trời đêm làm tăng thêm vẻ đẹp cho khung cảnh yên bình. Những ngọn đèn thắp sáng khắp khu vườn rộng lớn trong khi chiếc máy quay đĩa lấp đầy không khí bằng tiếng nhạc violin.

Claude nhìn Lia khi cô đi khỏi anh cùng với một người hầu. Đứa trẻ bây giờ đã trở thành một nhà quý tộc, điều đó thật ấn tượng. Anh không thể không trêu chọc sau khi gặp cô ở đây, vì điều đó có nghĩa là cô đã được Nữ Hầu tước cho phép. Lia khá đáng yêu trong các câu trả lời của mình.

'Đáng yêu?' Khuôn mặt của Claude trở nên cứng nhắc khi nhận ra điều anh đang nghĩ đến và Wade nhếch mép cười khi lông mày của vị Công tước trẻ tuổi nhíu lại. 

“Sao hôm nay cậu lại xấu tính như vậy? Đây không phải là con người bình thường của cậu?" Thái tử có vẻ mệt mỏi khi nhắm mắt lại.

"Tôi không có." Claude trả lời.

Wade đáp lại với một nụ cười: “Không có sao? Bây giờ cậu lại nói dối. Lòng tự tôn của cậu dường như đã bị Canillian nắm giữ...Ta thích những thứ đẹp đẽ, và đó là lý do tại sao ta thích cậu và Kieran."

Đôi mắt của Thái tử trở nên sắc bén mặc dù giọng điệu của anh ấy rất dịu dàng: “Nhưng cậu đừng có ác ý với Canillian như vậy. Cậu ấy sẽ trở thành một trong những người của ta ngay cả khi cậu ấy đang là bản sao của Kieran, như lời cậu khẳng định.”

Claude lẩm bẩm rằng anh sẽ làm theo ý chủ nhân và cắn vào một quả táo xanh mọng nước, không biết vì lý do gì mà hôm nay anh không thưởng thức được hương vị chua ngọt của táo.

Những người hầu cầm nến cúi đầu chào họ khi họ đi ngang qua, và sau đó thắp sáng những ngọn đèn trong vườn. Toàn bộ cung điện ngập tràn ánh sáng dịu nhẹ, tiếng nhạc bay bổng từ sảnh tiệc; cả hai đồng thời đứng lên.

Claude sẽ dành sáu tháng tiếp theo tại học viện, học về khoa học quân sự, và sau đó gia nhập quân đội. Hình ảnh của Canillian hiện lên trong đầu anh khi anh nghĩ về sáu tháng sắp tới nhưng anh không rõ tại sao.

“Ta không biết mình đã tham dự bao nhiêu bữa tiệc trong tháng này. Cha khá ấn định chuyện ta kết hôn, phải không? ” Wade nhận xét.

"Còn về Nữ Hầu tước xứ Shelby thì sao?"

“Claude, đừng nói đùa. Marilyn là vợ sắp cưới của cậu.”

“Tôi không đính hôn với cô ấy,” Claude phủ nhận.

Claude cảm thấy khó chịu trong khi thay trang phục chính thức cho bữa tiệc. Khi leo lên xe ngựa, họ đã ăn mặc chỉnh tề, phù hợp với địa vị mà họ đang nắm giữ. Cỗ xe bắt đầu di chuyển và nó giống như một đêm mùa xuân bình thường khác.

***

"Cha sẽ gọi bác sĩ." Khuôn mặt của Hầu tước đanh lại, và nụ cười của Lia thì ngượng nghịu.

“Đó chỉ là chứng khó tiêu. Bữa tiệc… ”

“Con không cần phải tham dự nếu con không khỏe. Đừng lo lắng.”

"Con cảm ơn cha."

Lia xoa xoa cái cổ cứng ngắc của mình khi cô ngồi trên chiếc ghế sô pha màu xanh mòng két thoải mái, và Hầu tước không đi đến bữa tiệc cho đến khi ông gọi được một bác sĩ tới kê thuốc tiêu hóa cho cô.

Cô nhấc lọ thuốc và lắc nó trước khi mở nút lọ. Một mùi hương đắng nghét bao trùm trong không khí. Một người giúp việc để lại một bát kẹo đầy màu sắc trước khi lặng lẽ rời khỏi phòng và đóng cửa lại.

Lia cảm thấy mình bị đối xử như một đứa trẻ nên tâm trạng cô ấy rất tệ. Trong khi Claude chính là nguyên nhân thì cô không thể đổ lỗi cho anh ta.

Cô muốn gặp vú Betty, người sẽ pha cho cô một ly trà mật ong ngọt ngào với đào và sau đó xoa bụng cho cô. Lia sẽ ngủ thiếp đi sau khi bàn tay ấm áp đó chạm vào cô. Thật không may, đây là cung điện, và vú Betty không có ở đây.

Lia nhắm mắt uống thuốc rồi lăn hai viên kẹo vào trong miệng. Cô thay áo sau khi thưởng thức một viên kẹo khác. Cô nhận thấy những vết đỏ trên da sau khi cởi bộ đồ lót bằng da mà vú Betty đã đưa cho cô, và cô cảm thấy dễ chịu hơn khi cởi nó ra.

Tuy nhiên nếu không mặc chiếc áo đó thì sẽ không thể che giấu những đường cong của mình, vì cơ thể cô đang thay đổi rõ rệt. Một chiếc áo sơ mi mềm mại đã được chuẩn bị sẵn trên giường cho cô, và nó dài đến đùi khi cô mặc vào. Cô chỉ mặc như vậy rồi bước tới cửa sổ lớn và ngồi trên chiếc ghế dài có đệm cùng với đĩa kẹo.

Mở cửa sổ để hít thở không khí trong lành, đôi mắt xanh lục bảo của cô ấy nhìn chằm chằm vào bóng tối.

Louvre, khu ổ chuột tồi tệ nhất của Đế chế đang nằm ở đâu đó đằng xa. Lia đã được sinh ra và lớn lên ở đó, và tuy cô ấy không muốn quay trở lại nhưng cô đã rất nhớ nơi mà cô đã sống cùng với mẹ của mình.

Bốn năm đã trôi qua và cô tự hỏi liệu bây giờ mẹ có nhận ra mình không. Lia nhìn xuống với vẻ mặt nghiêm túc trong khi đút một viên kẹo khác vào miệng thì cô ấy giật mình vì giọng nói của ai đó.

"Ta nghe nói rằng Công chúa Rosina và Ngài Kieran sẽ đính hôn vào tháng tới."

Lia nghe thấy giọng nói trầm lắng của một người phụ nữ, và một phụ nữ với mái tóc dài màu đỏ đang mỉm cười khi nói chuyện với Claude.

"Vậy sao, ta cũng đã nghe."

Cánh tay của cô gái ở trong tay Claude, và họ đang đi cùng nhau một cách thoải mái.

Marilyn Shelby? Khuôn mặt mắng mỏ của cô ấy hiện lên trên khuôn mặt của người phụ nữ, và Lia không thể không quan sát họ.

“Chúng ta không nên làm theo sao? Cha muốn chúng ta nhanh lên, vì bây giờ ta đã đủ tuổi kết hôn rồi.”

Tuy nhiên, Claude tỏ ra thờ ơ khi anh nhấc cánh tay Marilyn ra khỏi tay anh. "Vậy thì, nàng nên tìm một người mà nàng có thể kết hôn vì lợi ích của cha nàng."

Vẻ mặt của Marilyn sững lại trước ánh mắt lạnh lùng của Claude, cô ấy che giấu sự bối rối bằng một nụ cười. “Đồ ngốc…”

"Có rất nhiều người đàn ông tốt trong Đế quốc và rất nhiều người theo đuổi nàng."

“Điều đó đúng, nhưng chàng là người giỏi nhất trong số đó. Ta rất mong chờ cuộc hẹn của chúng ta. Chàng sẽ nhảy với ta một lần nữa, phải không? ”

Marilyn vén chiếc váy trắng hồng nhã nhặn trước khi hậm hực đi vào hội trường. Tim Lia đập nhanh hơn khi nhìn thấy cảnh tượng bên dưới, và cô định đóng cửa sổ lại thì cảm thấy đĩa kẹo bị nghiêng. Lia cố gắng ngăn kẹo rơi ra ngoài cửa sổ nhưng vô ích, thế là cô phải hét lên.

"Hãy cẩn thận!"

Claude ngẩng đầu lên trước giọng nói của Lia và những viên kẹo đầy màu sắc rơi lộp bộp xuống mặt anh. Mọi thứ đã trở thành địa ngục, Lia há to miệng trong khi mắt Claude sáng lên như một kẻ săn mồi.

"Cậu đã ở đó từ nãy đến giờ sao!" Anh nhìn chằm chằm vào Lia với ánh mắt như tóe lửa.

***

Chắc chắn anh ta sẽ không thể lên đây? Không có lý do gì để thuyết phục mình nhưng cô vẫn cố gắng trấn an bản thân khi cô đóng cửa sổ và tắt đèn. Claude sẽ không thể tìm thấy cô đâu, vì nơi này có khoảng 600 phòng với các phòng tắm thông nhau và 250 cửa ra vào trên một tầng. Cô phải tin điều đó.

Lia lao vào chiếc giường chỉ có một ngọn nến nhỏ đang cháy và chờ thời gian trôi qua. Cô bắt đầu ám ảnh về sự tĩnh lặng trong căn phòng của mình.

Anh đã nhìn thấy cô nên cô có nên xin lỗi không? Về cơ bản giống như cô đã đánh vào mặt anh ta, và rốt cuộc người đó là Claude. Cô sẽ làm gì nếu anh ta trở nên ác ý hơn vì sự việc này? Cô cảm thấy bất an với những suy nghĩ của mình nên đứng dậy đi đi lại lại trong phòng.

Cô ấy là người có lỗi khi nhìn hai người họ, lắng nghe cuộc trò chuyện của họ và cô cảm thấy mình cần phải xin lỗi. Lia lấy tay chải tóc, vừa định mặc chiếc quần tây trên ghế thì chợt nghe thấy một giọng nói quen thuộc.

"Đây có phải là trò trốn tìm không?"

"Gì?!" Lia khó nhọc ngồi xuống sàn khi cô nghe thấy giọng nói vọng ra từ lối vào, và khuôn mặt cô trở nên trắng bệch. Cô không nghe thấy tiếng cửa mở, và ánh sáng duy nhất trong phòng đến từ ngọn nến cô đặt trên lò sưởi.

Giọng Claude vọng ra từ trong bóng tối, "Cậu đã ném kẹo vào mặt ta, và đây là nơi ẩn náu tốt nhất mà cậu có thể tìm thấy sao?"

Bước chân anh lặng di chuyển trên tấm thảm dày, và Lia chỉ có thể nhìn thấy khuôn mặt anh khi anh đến gần cô.

Cô đứng dậy nhanh chóng cầm chiếc quần tây trên tay. "Đó chỉ là một bất cẩn. Tôi xin lỗi."

May mắn là trời đã tối, cô lùi lại mặc quần tây và cài lại cúc áo sơ mi. Tuy nhiên, cô không có thời gian để mặc lại áo lót da mà cô đã đặt ở lưng ghế sô pha.

"Ta nghe nói cậu không khỏe."

Claude nhìn cô chằm chằm với đôi mắt nheo lại, sau đó ngồi trên chiếc ghế sô pha màu xanh mòng két, nới lỏng cà vạt trước khi cởi cúc trên cùng của chiếc áo sơ mi. Anh mệt mỏi ngả người ra sau và nhắm mắt lại. Lia cẩn thận bước tới đối mặt với anh.

"Tôi đang nghỉ ngơi vì chứng khó tiêu."

"Nhưng cậu lại có thể ăn kẹo?" Anh vừa nói vừa nhướng mày.

Môi Lia bĩu ra trước giọng điệu mỉa mai của Claude, và ánh trăng rơi xuống khuôn mặt đẹp trai đáng tiếc của anh. "Thuốc rất đắng, vì vậy tôi chỉ ăn một ít."

"Cậu uống thuốc?" Claude ngồi dậy và thấy Lia lấy một thứ gì đó trên ghế và bây giờ cô ấy trông như đang tìm kiếm một nơi để giấu nó.

"Canillian."

Lia nuốt nước bọt khi Claude gọi tên mình. "Vâng?"

Anh chạm vào khoảng trống bên cạnh khi tiếp tục nhìn chằm chằm vào mặt cô. 

"Đến đây."

Bạn đang đọc:Đại Công Tước, Xin Hãy Kiên Nhẫn!Chương 12
BÌNH LUẬN MỚI
TOP USER HOẠT ĐỘNG TÍCH CỰC TRONG NGÀY
    TAGS

    Truyện Gì là nơi dành cho những người hâm mộ có thể đọc và theo dõi các bộ truyện của các nhóm dịch tự dịch và upload lên. Bạn có thể đọc hàng nghìn Truyện tranh trực tuyến miễn phí chất lượng cao. Chúng tôi muốn bạn biết rằng Truyện Gì sinh ra là để dành cho bạn.

    Nếu bạn là người yêu thích truyện tranh 18+ và bạn muốn đọc các thể loại truyện tranh người lớn online manhua, manga, manhwa. Đây là một thiên đường dành cho bạn.

    Truyện Gì là trang web có nội dung phong phú và cộng đồng truyện tranh đông đảo tại Việt Nam. Những bộ truyện tranh hay được các nhóm dịch bằng phong cách riêng của mình sẽ mang lại cho bạn nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Bạn có thể đọc hàng nghìn truyện tranh bởi vì bạn không cần phải mua nó, bạn có thể đọc trực tuyến mà không tốn một xu nào.