Bạn đang đọc:Niềm Kiêu Hãnh Của Nghiêm ThiếuChương 9

Tên truyện: Niềm Kiêu Hãnh Của Nghiêm Thiếu

Tác giả: Tiêu Vy

Chap 9: Dạy Em Học Đi

 

Một lát sau Nghiêm Vũ trở về phòng trên tay cầm theo một tô cơm lớn, trong đó trộn đủ thứ trên trời. Anh đặt lên bàn, Mộng Ly nhìn tô cơm khó tránh việc liên tưởng tới nồi cám heo. Cô liếc mắt lên trên nhìn anh, khù khờ cười.

 

“Vũ Vũ, đây là gì vậy?”

 

Nghiêm Vũ nhìn cô, anh cau mày đáp: “Thức ăn chứ gì, em không nhìn ra sao? Ăn đi… tôi đâu thể đem cả bàn ăn lên đây cho em được đâu, để mà vừa có thịt thà, còn rau cải và canh thì chỉ có nước trộn tất cả lại thôi.”

 

Chuyện trộn thức ăn lại là chuyện rất bình thường, nhưng Nghiêm Vũ không thể để cho gọn được, đủ thứ màu sắc, thịt kho với nước sốt chua ngọt trộn chung với canh khiến màu nước trong tô trở nên đem sạm. Mộng Ly nuốt nước bọt, đưa tay cầm lấy tô cơm… trong lòng khó trách liền thầm nói.

 

“Gia chủ Nghiêm gia thật biết cách chăm sóc người phụ nữ bên cạnh mà, cũng may mình ăn uống với sinh hoạt tự do quen rồi, nhưng thứ này chưa phải chưa từng ăn, lỡ may mình mà là tiểu thư nhà quyền quý chắc úp cái tô này lên đầu Nghiêm Vũ rồi.”

 

“Sao? Không ăn à, suy nghĩ gì đó.” 

 

Mộng Ly chợt thoát ra khỏi suy nghĩ riêng tư của mình, cô lắc đầu đáp: “Không có, em ăn mà.” 

 

(...)

 

Ăn xong cô để tô cơm trên bàn, đi cà nhắc về phía Nghiêm Vũ đang ngồi trên ghế sofa phía bên trái của căn phòng, trên tay cầm ipad lại còn đeo kính, thật sự trông rất điển trai. Mộng Ly tò mò đi tới, cô ngồi kế bên cạnh anh… ngắm nghía nhìn, có vài chỗ hiểu vài chỗ không hiểu. 

 

Thấy cô ngồi bên cạnh không có việc gì làm nên Nghiêm Vũ đẩy màn hình ipad qua cho cô xem.

 

“Như nào, muốn xem không?”

 

Tiểu Ly lắc đầu, cô đáp: “Không xem, em chỉ tò mò anh đang làm gì thôi, làm việc ở công ty vẫn chưa xong sao? Về nhà rồi vẫn phải làm?”

 

Nghiêm Vũ gật đầu, anh nói: “Ừ, làm từ nhà đến công ty và ngược lại đều như nhau. Em muốn làm không? Chẳng phải tôi nhớ em đã tốt nghiệp bằng loại giỏi ngành tài chính sao?”

 

Cô gật đầu, đúng thật là Mộng Ly đã tốt nghiệp trường tài chính, lại còn là loại giỏi và xuất sắc, nhưng so với Nghiêm Vũ cô còn thua xa. Sau khi học xong liền bị anh lôi đi kết hôn, còn chưa có công việc đi làm ổn định, tài sản trong người cũng chẳng có bao nhiêu.

 

“Đúng, nhưng em học xong đã bị anh lôi đi kết hôn rồi, em vẫn chưa đi làm… lại không thể học sâu hơn, ước mơ cả đời của em là được làm trong ngân hàng đó.”

 

“Chức vụ?”

 

Mộng Ly chu môi, cô cau mày chớp mắt liên tục để suy nghĩ, sau lại bất giác nói: “Giám đốc.”

 

Lời nói ngây ngô của cô khiến cho Nghiêm Vũ bật cười, anh nói: “Vậy em có biết muốn làm giám đốc tài chính ngân hàng cần phải có những gì không?”

 

Cô lắc đầu, hai tay đưa lên vịnh chặt cánh tay anh, đầu cũng tựa vào, thở dài nói: “Em biết anh sẽ cười mà, em ngốc… em không giỏi, gia đình cũng không giàu có gì mấy, em còn không được học bài bản nữa.”

 

Anh xoa đầu cô, buông ipad xuống để lên đùi, Nghiêm Vũ suy tư một chút, đáp: “Tôi dạy em được không? Nếu muốn thì có thể làm ở ngân hàng tôi, tôi không thể đưa em lên chức giám đốc được, nhưng dạy và chỉ em thì có thể… với lại nếu em học tốt thì em muốn gì tôi cũng sẽ thưởng cho em.”

 

Cô rất vui khi nghe anh nói như thế, Mộng Ly bật ngồi dậy nắm chặt cánh tay anh, chủ động hôn lên trán của Nghiêm Vũ đáp: “Nghiêm Vũ, em cảm ơn, nếu được thì… anh dạy em học đi, em hứa sẽ học chăm chỉ và phụ giúp anh phần công việc ở nhà.”

 

“Ừ, tôi dạy em học… em báo đáp tôi như nào?”

 

Tiểu Ly chu môi, cô tưởng là anh sẽ dạy cô không công chứ… dù gì cô cũng giúp anh làm công việc còn sót lại khi về nhà mà. Báo đáp thì nên báo đáp cái gì chứ? 

 

“Báo đáp cái gì? Em không có tiền, cũng không có gì để báo đáp anh.”

 

Nghiêm Vũ kéo tay cô, khiến cả người Mộng Ly ngã nhào vào lòng ngực anh, anh vuốt ve gò má của cô, liếm lấy môi dưới của Tiểu Ly nói: “Lấy thân báo đáp, em không có tiền, vậy thì dùng thân của em bán cho tôi.”

 

“Bán? Nghiêm Vũ anh đừng lưu manh như vậy, em đã gả cho anh rồi, đều bị anh cưỡng ép lên giường, giờ anh bảo em lấy thân báo đáp, đã thế còn bán thân cho anh? Anh xem em là kỹ nữ của thanh lâu bích hoa sao?”

 

Anh cười, nghịch ngợm tiến tới cắn lấy bên cổ của cô, mút mút liếm liếm khiến khắp người Mộng Ly cảm thấy nhột và ngứa ngáy… cô nắm chặt lấy áo của anh, môi run rẩy nói: “Ưm ~ đừng cắn, đau… ưm… ah…”

 

Nghiêm Vũ rút môi ra nơi đó lại để lại thêm một ấn ký đánh dấu, anh nhướn mày ôn nhu nói: “Em không phải kỹ nữ, cũng không phải ở thanh lâu bích hoa hay gì cả, em là Mộng phu nhân… là vợ của tôi, em dùng thân báo đáp, giúp chồng em có sinh lực một chút không được sao?”

 

Cô chu môi, đưa tay lên che cổ lại, xoay mặt sang chỗ khác nói: “Là anh đòi dạy em học mà, báo đáp gì chứ… nếu thế thì 1 tuần 1 lần.” 

 

Anh nhún vai, cầm ipad lên rồi bắt chéo chân xoay mặt sang nơi khác nói bóng nói gió: “Vậy thì để tôi xem em có học tốt không? Dù là tốt hay không tốt thì em đã là của tôi rồi, sử dụng ra sao là tùy thuộc vào tôi.” 

 

Nghe anh nói xong Mộng Ly liền cầm gối lên đập vào mặt anh liên tục mấy cái, Nghiêm Vũ bị cô tẩn cho vài phát liền hất gối sang một bên, đẩy ngã Tiểu Ly nằm trên ghế sofa, co đùi gối lên nhấn vào âm đạo của cô. 

 

“Nghiêm Vũ, đừng mà… chân của anh đang chạm vào…” 

 

Anh nhướn mày, vén tóc cô ra sau, mân mê đôi môi mềm mại và hồng hào của Tiểu Ly, khẽ nói: “Là ai dám đánh tôi? Chẳng phải em khiêu khích tôi sao?”

 

Cô lắc đầu, vùng vẫy cố đẩy anh ra, nhưng cơ thể Nghiêm Vũ rất nặng cô hoàn toàn không thể đẩy ra được. Anh đẩy áo cô lên, làm lộ ra vòng eo nhỏ như con kiến, cùng với bầu ngực tròn trĩnh, núm vú cương cứng hồng hào. 

 

“Đừng nhìn mà ~ đừng nhìn nó, xấu hổ quá.” 

 

“Đúng là không mặc đồ lót, trông em khiêu gợi hơn rất nhiều… hôm nay báo đáp luôn được chứ?”

 

Tiểu Ly đưa tay lên che ngực lại, cô ấp úng nói: “Không, anh vẫn chưa dạy em mà… báo đáp gì chứ, 1 tuần 1 lần mà… từ lúc em đi du lịch về đều bị anh cưỡng ép trên giường rồi, đau lắm… với lại lỡ như em… em… em…”

 

“Hửm? Em như nào, em sợ điều gì.” 

 

Cô mím môi, e ngại không biết nên nói gì… thấy anh cau mày sắc mặt biến sắc nên nhắm mắt trả lời: “Em sợ… em sợ em sẽ mang thai.”

 

Nói xong Nghiêm Vũ đơ người, anh cũng không còn tâm trạng để làm chuyện đó nữa, kéo áo cô xuống sau cầm ipad rời khỏi phòng. Mộng Ly ngồi dậy nhìn bóng lưng anh rời đi, trái tim cô chợt thắt lại… cảm giác rất đau, thật ra cô không muốn nói ra những điều đó nhưng là do anh ép cô nói. 

 

Mộng Ly thở dài, cô đưa tay lên sờ vào ngực, đúng thật là núm vú đã cương lên… âm đạo bên dưới cũng đã trướng lên, rất muốn rồi. Nhưng vì dạo gần đây đều cùng anh làm nên cô rất sợ, hôm nay cũng chưa có thuốc tránh thai nữa, hoàn toàn không dám làm thêm một lần nữa. 

 

Chân cô đang bị thương, không thể chạy theo được đành quay trở về giường tắt đèn và cuộn mình trong chăn. 

 

(...)

 

Anh xuống phòng làm việc, vừa lướt ipad vừa trầm tư suy nghĩ về vấn đề lúc nãy Mộng Ly nói, cũng đúng anh với cô chỉ là hôn nhân giả trên giấy tờ, lỡ như cô mang thai thật sự, anh không có tình cảm gia đình không chấp nhận, chẳng phải là đẩy cô vào bước đường cùng phá thai sao?

 

Lỡ như Mộng Ly không muốn phá thai, tự mình đem con đi nơi khác sinh con, chẳng phải con của anh không cha sao? Nghiêm Vũ thở dài, cũng chẳng còn tâm trạng làm việc, anh kéo ngăn kéo từ trong tủ ra, lấy một điếu thuốc, châm lửa và hút một hơi thật sâu.

 

Từ trong khoang miệng nhả ra một làn khói trắng, có mùi hơi nồng, làn khói trắng mờ ảo bay phất phới trước mặt, cũng không hiểu lý do vì sao bản thân lại tưởng tượng ra được viễn cảnh trước mặt một nhà ba người, Nghiêm Vũ, Mộng Ly và con của họ. Anh thở dài, buông điếu thuốc xuống, nhớ đến lời Mộng Ly nói hút nhiều không tốt, lại nhớ đến việc một lát sẽ về phòng ngủ cùng cô. 

 

Vứt điếu thuốc đi, lấy kẹo thơm bỏ vào miệng ngậm, không muốn suy nghĩ thêm gì nữa. Anh đứng dậy tắt ipad và về phòng.

 

(...)

 

Đẩy cửa vào đã thấy căn phòng tắt đèn tối thui, đoán được Mộng Ly đã ngủ, anh mở đèn trên điện thoại chiếu xung quanh góc phòng để đi vào, song trèo lên giường thấy cô ngủ ngon trong lòng nhẹ nhõm yên tâm. Xoa đầu Tiểu Ly thầm nói: “Mèo hoang, ngủ ngon… tôi yêu em.” 

 

Bạn đang đọc:Niềm Kiêu Hãnh Của Nghiêm ThiếuChương 9
BÌNH LUẬN MỚI
TOP USER HOẠT ĐỘNG TÍCH CỰC TRONG NGÀY
    TAGS

    Truyện Gì là nơi dành cho những người hâm mộ có thể đọc và theo dõi các bộ truyện của các nhóm dịch tự dịch và upload lên. Bạn có thể đọc hàng nghìn Truyện tranh trực tuyến miễn phí chất lượng cao. Chúng tôi muốn bạn biết rằng Truyện Gì sinh ra là để dành cho bạn.

    Nếu bạn là người yêu thích truyện tranh 18+ và bạn muốn đọc các thể loại truyện tranh người lớn online manhua, manga, manhwa. Đây là một thiên đường dành cho bạn.

    Truyện Gì là trang web có nội dung phong phú và cộng đồng truyện tranh đông đảo tại Việt Nam. Những bộ truyện tranh hay được các nhóm dịch bằng phong cách riêng của mình sẽ mang lại cho bạn nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Bạn có thể đọc hàng nghìn truyện tranh bởi vì bạn không cần phải mua nó, bạn có thể đọc trực tuyến mà không tốn một xu nào.