Bạn đang đọc:Nhặt một nhành hoa rơiChương 7

Một màn ân ái đã qua, Trương Thiên Lăng lập tức rời đi. Phàn Niệm Ngọc không mấy chạnh lòng. Mỉa mai thay, hắn không khác gì những nam nhân kia mấy.

 

***

“Niệm Ngọc muội muội thật cao tay!” Giọng nói đưa tới mang âm vực một phần ngưỡng mộ, chín phần khinh miệt.

 

Phàn Niệm Ngọc phe phẩy cây quạt, dựa lưng vào cửa sổ, hững hờ với những lời thị phi “Cẩm Sương tỷ tỷ nói vậy là ý gì?”

 

“Muội còn muốn ta phải nói thẳng ra sao? Muội định học theo Hà My sao?” Cẩm Sương nhìn bộ dáng khinh thường kia, thẹn đến tái mặt.

 

“Cái này thì tỷ phải tự xem lại mình. Bản thân không đủ bản lĩnh, còn ở đây tỏ vẻ ta đây” Phàn Niệm Ngọc nhàm chán châm chích.

 

“Muội…” Cẩm Sương mím môi, siết tay áo.

 

“Muội làm sao? Muội không phải nói đúng quá chứ gì? Người ta hiện giờ đã là thiếp của tri phủ châu thị. Còn tỷ, đến giờ vẫn dạng chân hầu hạ cả đống nam nhân mạt hạng” Phàn Niệm Ngọc chỉ mặt gọi tên.

 

Cẩm Sương tức muốn nổ con mắt, tay run run chỉ thẳng mặt Phàn Niệm Ngọc “Phàn Niệm Ngọc, ngươi đừng ăn nói quá đáng!”

 

“Nếu tỷ rảnh rỗi, chi bằng học cách như Hà My tỷ tỷ, ở đây hơn thua với ta làm gì?” Phàn Niệm Ngọc tạt nước lạnh vào mặt.

 

Cẩm Sương đuối lý, hầm hực bỏ đi, theo sau là dòng nước mắt chua chát. [Hà My, nữ nhân khốn khiếp. Tỷ muội tình thân gì chứ? Cuối cùng lại cướp tay trên của ta]

 

Sau vụ việc lùm xùm của Hàn Y Tuyết và Bạch Ngạn từ ba năm trước, mấy năm qua ở Tú Uyển Lâu lại xảy ra một chuyện không kém phần kịch tích. Chính là Hà My, một trong tứ đại hoa bảng. Cứ tưởng nàng ta chỉ có bộ ngực to còn óc quả nho, không ai ngờ thủ đoạn lại thâm hậu vô cùng.

 

Đêm đó lẽ ra Cẩm Sương hầu hạ Trương Tùng như thường lệ, không hiểu sao lại bị đánh thuốc mê, bất tỉnh nhân sự. Lão Trương Tùng say khước, mắt mũi nhìn không ra ai thành ai. Hà My lặng lẽ nằm chờ sẵn trong phòng Cẩm Sương. Sự việc xong xuôi, không có gì đáng nói, nhưng cái lão già dê kia thấy bộ ngực vĩ đại của Hà My liền như sữa dê mà nhào vô bú mút. Cẩm Sương tỉnh dậy, túm tóc, lôi đầu, điên tiết tát Hà My mấy cái. Trương Tùng ra mặt, bảo vệ Hà My. Lão ghét bỏ, không nhìn mặt Cẩm Sương, chuyển qua vẩy đuôi dí mặt dưới váy Hà My mà liếm lác. Còn chưa hết, nàng ta ấy vậy mà cố tình để mình mang thai. Một lão già đã sáu mươi tuổi đầu, vác một tiểu cô nương hai mười tuổi, bụng mang dạ chữa, làm mấy lão phu nhân tức hộc máu. Tuy lão hám gái nhưng trong nhà rất có tiếng nói. Mấy vị phu nhân kia không làm được gì, Hà My thành tiểu thiếp được cưng chiếu hết nước. Cẩm Sương chỉ còn biết nuốt cục nghẹn này, nhìn Hà My sung sướng bước lên kiệu hoa rời khỏi Tú Uyển.

 

Mọi người ở Tú Uyển dần quên lãng câu chuyện của Hà My, nhưng nàng ta bước vào cửa Trương gia, không ai ngờ rằng rước lấy họa yêu vào nhà.

 

  “Ư…a….a….Tuấn nhi, con nhẹ chút, thúc mạnh như vậy ảnh hưởng đến thai nhi!”

 

“Kế mẫu! Nàng dám mở miệng xưng hô như vậy? Có tin ta thao nát hậu huyệt không hả?” Cái người đang thúc vào hậu huyệt Hà My chính là Trương Thiên Tuấn.

 

“Đại ca, có kế mẫu nào lại banh ra hai lỗ cho nhi tử đâm vào thế này không?” Cái người dưới thân cũng đang đong đưa trong tiểu huyệt, tiếp thêm một lời dâm ô, chính là Trương Thiên Tú.

 

Trước mắt chính là hình ảnh Hà My kẹp giữa hai nam nhân. Một nằm dưới là Trương Thiên Tú, người nằm trên là Trương Thiên Tuấn. Cả ba người lăng loàn, hình ảnh dâm tục đến không thể nhìn nổi. Trước bụng Hà My nhô lên một cái thai đã gần năm tháng.

 

Bây giờ chính là kể cho mọi người một chút về chuyện Trương gia. Trương Tùng rước Hà My về chưa được bao lâu đổ bệnh, nằm liệt trên giường. Đám phu nhân, một chính thất, một thiếp, ba di nương ra sức ức hiếp, gây khó dễ cho nàng. Một đám nữ nhân già nua, xấu xí, đánh hồi đồng một nữ tử mới tròn đôi mươi. Nàng khi ấy bụng mang dạ chửa, bị Trương gia hất hủi, sỉ báng dâm tiện, kỹ nữ đủ điều. Trong nhà, người duy nhất giúp đỡ nàng phải nhắc đến là Trương Thiên Lăng.

 

Hà My cứ nghĩ Trương Thiên Lăng có tình ý với mình nên mới lén lút giúp đỡ, chăm sóc nhưng không ngờ là Hàn Y Tuyết, Lam Phi Hồng và cả Lộ Chi nhờ hắn chiếu cố nên mới dành chút quan tâm nàng. Hà My mỉa mai, chính nàng đã ra tay, nhiều phen hại Hàn Y Tuyết và Lam Phi Hồng. Lại chính bọn họ còn nghĩ đến nàng. Hà My khó nhọc sinh ra cho Trương gia một nhi tử. Mọi người liền không nói gì nữa. Tuy cuộc sống của nàng ở Trương gia khá hơn ở Tú Uyển nhưng nàng không có an phận.

 

Trương Tùng có tổng cộng năm người vợ và sáu người con. Chính thất sinh ra trưởng nam Trương Thiên Tuấn năm nay đã ba mươi tám tuổi. Ngoài mẫu thân Trương Thiên Lăng còn có một người thiếp và một nhị muội cùng cha khác mẹ. Người thiếp sinh ra thứ nam Trương Thiên Tú, năm nay ba mươi tuổi. Trương Thiên Tú mới có một chính thất, hai người con, một nam một nữ. Hai di nương tiếp theo sinh được hai nữ nhi. Di nương ít tuổi nhất cũng đã ba mươi lăm, hạ sinh một cặp song sinh, một nam một nữ chỉ hơn mười tuổi.

 

Trương Tùng vừa bước qua tuổi sáu mươi, thể lực thì yếu, tuổi tác thì cao mà còn thích ham hố, dẫn đến kiệt sức quá độ mà nằm liệt trên giường, tứ chi bất động. Trong nhà hiện do trưởng nam Trương Thiên Tuấn nắm quyền. Do vậy, Trương Thiên Lăng chính là đích tôn kế nghiệp gia sản Trương gia.

 

Phụ thân làm quan nhưng con cái lại theo nghiệp thương nhân. Có phụ thân làm quan, công việc kinh doanh của Trương Thiên Tuấn và Trương Thiên Tú vô cùng phát đạt. Nhờ vậy Trương gia là gia tộc có quyền có thế nhất nhì ở Nam Dương.

 

Quay lại Hà My. Từ ngày sinh con xong, cơ thể nàng nở nang, bộ ngực căng sữa, cứ phơi bày trước mắt bọn nam nhân trong Trương phủ. Không hiểu bằng cách nào, Hà My giở thủ đoạn được lên người hai người con của Trương Tùng. Vì nàng ta vốn là nữ tử thanh lâu, quyến rũ nam nhân chính là bản năng trong xương cốt. Nàng lại còn trẻ trung, mơn mởn, ánh mắt hau háu của hai người con chồng dòm nàng thế kia, làm sao nàng có thể không nhận ra. Hà My dụ hoặc, dùng thân thể ra sức lả lơi, làm cho Trương Thiên Tuấn và Trương Thiên Tú mê mệt, sa vào bộ ngực dâm đãng kia. Nhờ có Trương Thiên Tuấn và Trương Thiên Tú bảo hộ, Hà My ở Trương gia như một bước lên trời.

 

Nàng ta hiện đang mang thai, lại không biết là của Trương Thiên Tuấn hay Trương Thiên Tú. Cái thú tính kinh khủng của con người là một mầm mống tội ác, dù có biết là sai trái nhưng vẫn muốn phạm tội. Cả ba người bọn họ công khai quan hệ, hằng đêm thâu hoan. Mẫu thân Trương Thiên Lăng nước mắt ngắn nước mắt dài. Thê tử Trương Thiên Tú đau khổ cùng cực. Trong tiếng khóc nức nở, bọn họ càng kịch liệt hoan ái.

 

Trương Thiên Tú đưa lưỡi mút lấy bầu ngực sề xuống trước mặt của Hà My. Bộ ngực nàng vĩ đại đến mức hắn chẳng cần mất công ngẩng đầu đã có sẵn trước miệng mà cắn mút.

 

“A…ư….a…”

 

Từng trận thư sương từ cả hai lỗ truyền đến, bầu ngực bị cắn phát đau cũng không lấn áp được dục vọng kinh tởm trong người Hà My. Thân thể nàng sinh ra chính là để cho nam nhân chơi đùa.

 

Trương Thiên Tuấn ở trên thúc vào hậu huyệt Hà My. Bọn họ thay nhau đút no hai cái lỗ.

 

Trương Thiên Tuấn sắp bắn ra, hắn rút ra khỏi hậu huyệt, đưa côn thịt vào miệng Hà My. Ánh mắt mơ màng, đầu óc mông lung, Hà My điên dại mút chặt côn thịt, hút sạch hết tinh dịch vào miệng.

 

“Hà My, nàng thế này thật khiến ta không chịu nổi” Trương Thiên Tuấn vuốt ve gò má say tình của nàng.

 

Trương Thiên Tú nhìn cái miệng Hà My liếm lác côn thịt của đại ca khiến bên dưới hắn khó chịu. Lập tức giữ lấy eo, đẩy sâu vào tận cùng tiểu huyệt.

 

“A..aa.aa..” Hà My thất thanh la lên.

 

Nàng chỉ còn biết trân mình ra hứng chịu từng đợt khoái cảm làm mụ mị đầu óc. Trương Thiên Tú theo đó mà bắn thẳng vào tử cung của nàng.

 

“Nhị đệ, mới đó chịu không nổi rồi sao?” Trương Thiên Tuấn vuốt ve côn thịt đang mềm xuống của mình, nhìn hai người trước mặt đang ôm nhau cùng đạt cao trào.

 

“Kế mẫu thế này đệ sao mà chịu nổi. Huynh cũng có khác gì đệ đâu, không phải bắn ra trước đây thôi!”

 

Trương Thiên Tuấn vuốt ve bờ lưng Hà My đang nằm trên người Trương Thiên Tú.

 

“Đệ nói xem đứa con này của ta hay của đệ?”

 

“Cái đó có gì quan trọng đâu. Của huynh hay của đệ vẫn là nòi giống của Trương gia chúng ta”

 

“Vậy kế mẫu, nàng cố gắng sinh nhiều nhi tử để khai chi tán diệp cho Trương gia nhé!” Trương Thiên Tuấn xoa lấy gò má ửng đỏ của Hà My.

 

“Hai chàng còn muốn thiếp sinh bao nhiêu mới đủ?” Hà My khôi phục thể lực, đem hai khỏa bưởi nặng trình trịch cọ lên lồng ngực Trương Thiên Tú.

 

“Đến khi nào bộ ngực này hết sữa thì thôi!” Trương Thiên Tú véo lên hai núm vú.

 

Cái gia đình từ ông đến cha đều hoang tục thế này, tương lai hậu duệ Trương gia không biết sẽ ra sao.

 

***

Sáng sớm Hàn Y Tuyết đã lục đục sửa soạn đồ đạc. Biết nàng hôm nay tới chùa dâng hương, Lộ Chi dặn dò nàng đi sớm về sớm.

 

“Dạo này công việc làm ăn Tú Uyển giảm sút đi hẳn. Cái tú lâu mới mở nửa năm nay cách một con phố, lấy đi một lượng khách không nhỏ của chúng ta. Cái thân già này không biết làm sao chống đỡ nổi đây?”

 

“Mama, để con khấn phật cầu cho việc làm ăn của người trôi chảy, phát đạt”

 

“Hây da, cầu thần cầu phật bao giờ người mới nghe thấy chúng ta. Chi bằng dựa vào sức mình vẫn hơn”

 

Hàn Y Tuyết không rõ tại sao Lộ Chi không tin phật, không sùng bái thần. Đối với Hàn Y Tuyết, đi chùa dâng hương, cầu an chính là giúp cho tâm hồn mình được thanh tỉnh. Nàng chưa từng cầu nguyện bất cứ điều gì cho bản thân, thậm chí cả việc mong người đó quay lại. Có lẽ nàng đã hiểu một phần nào đó tâm tư của Lộ Chi. Nếu cầu khấn không thành, gieo vào lòng hy vọng để làm chi.

 

“Mama, dù gì con cũng sẽ xin ít bùa bình an cho A Bảo và Hồng tỷ, thêm cả bùa cầu may cho người nhé!”

 

Lộ Chi xua tay “Được rồi! Đi sớm về sớm!”

 

Nàng nhìn Hàn Y Tuyết từ nhỏ đến lớn. Ba năm trước tưởng đâu nàng kiếm được nam nhân tử tế, thay đổi vận mệnh. Không ngờ, đứa con gái nuôi này mệnh vẫn chưa dứt bụi trần. Lộ Chi nhìn Hàn Y Tuyết rời đi xa, bóng lưng đơn côi, hắt hiu, không giấu nổi giọt lệ trên mi. Phận nàng đã khổ, phận các cô nương Tú Uyển này như chiếc lá trước gió, thoi thóp, không biết lúc nào xa lìa cành.

 

Hàn Y Tuyết một mình lặng lẽ tới Tịnh Thất Am. Từ sau khi chia tay Bạch Ngạn, nàng chưa quay lại Linh Phật Tự. Một phần nơi đó cách xa nội thành, một phần thân nữ nhi một mình đi lại không tiện. Thế là nàng đành quay lại Tịnh Thất Am.

 

Bạch Ngạn xuất hiện trong đêm mưa gió bão bùng, cứ như cơn gió lốc, kéo tới cuốn tung tất cả, rồi rất nhanh rời đi để lại đống hoang tàn trơ trọi. Từ khi Bạch Ngạn rời đi, chuỗi ngày của Hàn Y Tuyết như bãi cát trên sa mạc, cằn cỗi, khô hạn, một mình hứng chịu từng phong ba bão táp. Có đôi lúc mỏi mệt và cô đơn, nàng lại nhớ từng thời khắc, nhớ vóc dáng cao lớn, oai hùng kia, nếu có hắn, sẽ có người chắn mưa chắn gió, bảo bọc cho nàng như hắn đã từng đối với nàng. Đáng tiếc thay, giấc mộng quá ngắn ngủi, Hàn Y Tuyết đã sớm từ bỏ hy vọng.

 

Lúc trở về, ngang qua chợ Tây, một đám nữ nhân không biết ở đâu chặn đường ném rau bẩn vào người Hàn Y Tuyết.

 

Một phụ nhân hùng hổ quát lớn “Tiện nhân, người chính là con kỹ nữ phá hoại hạnh phúc gia đình người khác!”

 

“Mọi người xem đi! Nó cướp lão công nhà tôi làm lão ta đòi đuổi mẹ con tôi ra khỏi nhà” Một phụ nhân khác bù lu bù la hô hoán.

 

Mọi người bắt đầu bu quanh, tiếng mắng chửi vang cả một góc chợ. Một đại nương định lao tới túm tóc, giáng cho nàng bạt tai, lại bị một bàn tay chặn lại.

 

“Dừng tay!”

 

Giọng nói nam nhân không cao không thấp, dáng dấp dong dỏng, thanh gầy, đứng che chắn trước mặt Hàn Y Tuyết.

 

“Công tử, người là ai? Người cũng bị con hồ ly tinh này mê hoặc sao?” Vị đại nương tức tối quát mắng.

 

“Đại nương, ta chỉ là người vô tình đi ngang qua! Các vị đông người lại đi ức hiếp một cô nương yếu đuối như vậy mà được sao?” Người nam nhân ra sức bao che.

 

Chắn trước mặt Hàn Y Tuyết là bờ lưng thẳng tắp, mái tóc đen dài, từng sợi tóc thẳng đều tăm tắp. Nhìn cách ăn mặc không khác gì một thư sinh. Lâu lâu vẫn có người tới Tú Uyển làm ầm ĩ như vậy. Mỉa mai thay nàng còn không biết mấy gã nam nhân trong miệng những thiếu phụ kia là ai mà bị mang tiếng, nghe mắng chửi oan uổng. Nhưng nàng xuất thân từ thanh lâu, cái danh nhơ nhớp kia đã gán vào thân. Họ muốn chửi liền cho họ chửi, nàng chỉ cần bỏ đi là xong. Chàng thư sinh này chen vào chỉ làm cho to chuyện.

 

Thấy có người lên tiếng bao che cho nàng, mấy vị thiếu phụ kia càng tức khí lấn tới. Bọn họ nhào vào, nhưng bị đôi tay chàng thư sinh dang rộng giữ lại.

 

“Cô nương, mau chạy đi!”

 

“Ngươi mau tránh ra! Hôm nay ta phải cho con tiện nhân này biết tay” Bọn họ cố sức hất ngã chàng.

 

Hàn Y Tuyết nắm lấy cổ tay thư sinh, kéo chàng cùng bỏ chạy. Sau lưng mấy người kia đuổi theo, ném rau rác vào hai người. Hàn Y Tuyết rẽ vào một lối đi tắt, cắt đuôi được bọn họ. Hai người khom lưng, ôm bụng thở hổn hển. Nàng lấy lại sức lực, đưa tay quẹt mồ hồi rồi rời đi, không nhìn lấy vị nam tử kia một cái.

 

“Cô nương không sao chứ?” Vị nam tử lại lên tiếng hỏi han.

 

Hàn Y Tuyết dừng lại nhưng không quay đầu, nghĩ ngơi điều gì rồi đáp “Đa tạ công tử!”

 

Nói xong, không muốn nghe thêm lời nào nữa, cất bước đi nhanh. Sau lưng một ánh mắt dõi theo thật lâu chưa chớp mắt. [Ta tìm được nàng rồi!]

 

Bạn đang đọc:Nhặt một nhành hoa rơiChương 7
BÌNH LUẬN MỚI
TOP USER HOẠT ĐỘNG TÍCH CỰC TRONG NGÀY
    TAGS

    Truyện Gì là nơi dành cho những người hâm mộ có thể đọc và theo dõi các bộ truyện của các nhóm dịch tự dịch và upload lên. Bạn có thể đọc hàng nghìn Truyện tranh trực tuyến miễn phí chất lượng cao. Chúng tôi muốn bạn biết rằng Truyện Gì sinh ra là để dành cho bạn.

    Nếu bạn là người yêu thích truyện tranh 18+ và bạn muốn đọc các thể loại truyện tranh người lớn online manhua, manga, manhwa. Đây là một thiên đường dành cho bạn.

    Truyện Gì là trang web có nội dung phong phú và cộng đồng truyện tranh đông đảo tại Việt Nam. Những bộ truyện tranh hay được các nhóm dịch bằng phong cách riêng của mình sẽ mang lại cho bạn nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Bạn có thể đọc hàng nghìn truyện tranh bởi vì bạn không cần phải mua nó, bạn có thể đọc trực tuyến mà không tốn một xu nào.