Bạn đang đọc:Nhặt một nhành hoa rơiChương 6

Năm nay, sắc trời vẫn trong sáng như mọi ngày. Dù con người có già đi thì thiên nhiên vĩnh viễn trường tồn. Tỷ như ba năm trôi qua, xếp hạng hoa bảng Tú Uyển đã thay đổi mấy lượt. Kỳ lạ nhất cái tên Hàn Y Tuyết vẫn ngang nhiên chiếm ngôi đầu bảng. Người như tên, nàng càng lạnh lùng, đám nam nhân càng phát cuồng vì nàng. Chỉ một cái liếc mắt, nhíu mày, bọn họ sẵn sàng dâng hết tim gan, quỳ dưới chân mong được nàng để mắt.

 

Lam Phi Hồng không còn tên trong danh sách tứ đại hoa bảng. Nàng từng nói bản thân mình ngu ngốc si tâm vọng tưởng. Bây giờ có người còn ngốc ngếch hơn nàng. Nhìn muội muội đang chơi đùa với A Bảo, Lam Phi Hồng không khỏi ưu phiền.

 

“A Bảo, cái này là ai cho con đây?” Hàn Y Tuyết sờ vòng cổ trường mệnh bằng vàng trên cổ A Bảo.

 

“Nhị nương, là Lăng thúc cho con” A Bảo năm nay ba tuổi vừa ngoan ngoan, vừa hiểu chuyện.

 

“Hồng tỷ, Lăng đệ sao lại tặng cho A Bảo cái vòng đắt tiền này?” Hàn Y Tuyết nhíu mày, nhìn Lam Phi Hồng điềm nhiên chống tay ngồi nhìn hai người.

 

“Đệ ấy có lòng như vậy, đến bao giờ muội mới chịu đón nhận” Lam Phi Hồng không trực tiếp trả lời vấn đề mà nói bóng nói gió chuyện khác.

 

“Bây giờ muội có A Bảo, có tỷ là đủ rồi! Nam nhân…chung quy đều là kẻ giả dối”

 

“Nhị nương, A Bảo sẽ mãi ở bên người và mẫu thân. A Bảo nhất định sẽ làm một nam nhân tốt” A Bảo ba tuổi ra vẻ ông cụ non, giọng nói chữ tròn chữ méo.

 

“Hảo hảo, chúng ta chỉ cần A Bảo. A Bảo nhất định sẽ là một nam nhân tốt. Sau này A Bảo phải chăm sóc cho bọn ta nhé” Hàn Y Tuyết cưng nựng, ôm A Bảo vào lòng hôn hít.

 

“Còn cả ta sẽ ở bên cạnh tỷ nữa chứ!” Trương Thiên Lăng xuất hiện từ khi nào, không biết nghe được bao nhiêu đã lên tiếng hùa theo.

 

“Lăng đệ, đệ đến đúng lúc lắm! Cái vòng cổ này rất đắc, đệ không nên tặng cho A Bảo những thứ như vậy!” Trương Thiên Lăng vừa xuất hiện, Hàn Y Tuyết lập tức truy vấn.

 

Trương Thiên Lăng ngồi xuống, xoa đầu A Bảo, rồi ngước lên nhìn Hàn Y Tuyết “Tuyết tỷ, chỉ là một chiếc vòng thôi mà. Đeo vòng trường mệnh chính là đại biểu cho sức khỏe, đệ chỉ mong A Bảo khỏe mạnh, mau lớn”

 

Trương Thiên Lăng dùng ánh mắt thâm tình trao cho Hàn Y Tuyết. Năm nay hắn đã hai mươi tuổi, nhỏ hơn Hàn Y Tuyết một tuổi. Ba năm qua, Hàn Y Tuyết vì một người mà đóng cửa con tim, Trương Thiên Lăng vẫn kiên trì gõ cửa mỗi ngày. Lam Phi Hồng không khỏi thở dài. Hỏi thế gian tình ái là gì, những người chân tình mãi không đến được với nhau.

 

“Dù sao…cũng không được!”

 

“Tuyết tỷ đừng đặt nặng vấn đề như vậy!”

 

Thấy hai người dùng dằng mãi, Lam Phi Hồng buộc phải mở miệng “Tuyết muội, ta đây còn không nói gì, muội sao cứ bắt bẻ Lăng đệ như vậy?”

 

“Lăng thúc tốt như vậy! A Bảo rất thích người! Nhị nương không thích Lăng thúc sao?”

 

A Bảo ngây thơ bồi thêm một câu. Cả ba người nhìn sắc mặt lúc trắng lúc hồng của Hàn Y Tuyết. Nàng bối rối, đẩy A Bảo ra, đứng dậy bỏ đi.

 

“Thôi, ta không thèm nói với các người nữa!”

 

“Nhị nương đi đâu vậy? Người không chơi với A Bảo nữa sao? Hôm nay Lăng thúc hứa đưa con ra ngoài chơi, nhị nương đi cùng nhé!” A Bảo chạy theo níu tay Hàn Y Tuyết.

 

Dám đem cả đứa nhỏ ra để thuyết phục nàng, Hàn Y Tuyết quay lại, không hiểu vì sao chợt bực mình.

 

“Nhị nương không đi, con nói mẫu thân con đi cùng đi!”

 

Rõ ràng Trương Thiên Lăng dụ dỗ A Bảo để nó rủ Hàn Y Tuyết đi cùng. Giờ hắn cùng Lam Phi Hồng đi với nhau, có gì để mà nói.

 

“A Bảo ngoan, mau lại đây!” Lam Phi Hồng ngoắc tay.

 

A Bảo buông tay Hàn Y Tuyết, nhào vào lòng mẫu thân.

 

“Mẫu thân dẫn con ra ngoài mua kẹo hồ lô nhé!”

 

A Bảo liền gật đầu, quên mất vừa rồi còn đang nài nỉ, lôi kéo nhị nương. Lam Phi Hồng dẫn thằng bé rời đi cho hai người có không gian riêng. [Chuyện của đệ, phải tự đệ giải quyết] Trước khi rời đi, Lam Phi Hồng liếc Trương Thiên Lăng một cái.

 

“Tuyết tỷ, đệ làm gì sai mà tỷ lại giận đệ?” Trương Thiên Lăng làm ra bộ mặt vô tội, ánh mắt chớp chớp, làm nũng với nàng.

 

Hắn đã hai mươi tuổi, cao hơn nàng cả cái đầu. Hai người đứng song song, là hắn cúi xuống nhìn nàng. Vậy mà trước mặt vẫn bày ra bộ dáng đáng thương làm Hàn Y Tuyết không cách nào giận lâu.

 

“Thiên Lăng, từ nay về sau đệ đừng kéo A Bảo vào chuyện này nữa. Dù đệ có làm gì, tỷ…”

 

Trương Thiên Lăng không muốn nghe thêm lời cự tuyệt nào nữa, liền ôm chầm lấy Hàn Y Tuyết. Ba năm rồi! Nàng vẫn nuôi hy vọng ư? Hắn ghét khi thấy nàng u mệ nhưng không phải chính hắn cũng như vậy sao?

 

“Tuyết tỷ, tỷ đừng giận đệ! Đừng nói những lời khó nghe như vậy. Chỉ cần tỷ chịu cho đệ ở bên cạnh, đệ không đòi hỏi gì cả, sẽ ngoan ngoan làm đệ đệ của tỷ”

Trương Thiên Lăng chỉ còn cách cầu xin, cầu xin nàng đừng rũ bỏ, đừng đẩy hắn ra xa. Hắn đối với nàng thế nào cả Tú Uyển đều biết, cả thành Nam Dương đều nghe. Thiếu gia tri phủ đại nhân Trương Tùng, cai quản châu thị Nam Dương lại vì một kỹ nữ mà không màng bất cứ việc gì. Dù cho Trương Tùng có đánh mắng, răn đe, gia pháp bao nhiêu thì ý chí Trương Thiên Lăng càng vững bấy nhiêu. Hàn Y Tuyết, sao trái tim nàng lạnh lẽo như tên nàng vậy. Đến bao giờ, hắn mới có thể sưởi ấm được trái tim này đây?

 

Hàn Y Tuyết nhẹ nhàng đẩy Trương Thiên Lăng ra. Vì nàng coi trọng hắn như đệ đệ nên việc hắn ôm nàng như đã ôm từ lúc hai người còn nhỏ chỉ là cái ôm như tình thân.

 

“Lăng đệ, chúng ta hiện giờ đã lớn rồi. Đừng vì tỷ mà hủy hoại thanh danh của mình. Nhiều cô nương ngoài kia xứng đáng hơn tỷ”

 

“Nhưng người đệ cần chỉ có mình tỷ!” Trương Thiên Lăng nắm chặt tay nàng, áp lên ngực mình.

 

Ánh mắt chân tình ấy, giọng nói ấm áp ấy, nếu là trước đây có thể Hàn Y Tuyết sẽ xiêu lòng. Tiếc rằng trái tim nàng đã đau một lần, lại không muốn tự khép. Nàng không phải không tin tưởng Trương Thiên Lăng mà vì thương hắn, lo nghĩ cho hắn, nàng không muốn người bằng hữu này vì mình mà đánh đổi tương lai, danh dự.

 

“Lăng đệ, nếu đệ còn như vậy… sau này tỷ…sẽ không gặp đệ nữa!”

 

Hàn Y Tuyết thẳng thừng rút tay về. Tại sao đôi mắt kia một chút tình cảm đều không có? Trương Thiên Lăng buông thỏng hai vai, ủ rủ rời khỏi phòng Hàn Y Tuyết.

 

“Thiếu gia, sao trông chàng như có tâm sự vậy? Thiếp có thể giải tỏa tâm sự cùng chàng không?” Phàn Niệm Ngọc từ đâu bất ngờ ôm lấy cánh tay Trương Thiên Lăng.

 

Trương Thiên Lăng liếc nữ tử lả lơi, đang ra sức mời gọi, quyến rũ. Phàn Niệm Ngọc chính là một trong tứ đại hoa bảng mới nổi lên ở Tú Uyển. Nàng thay thế vị trí của Lam Phi Hồng, đứng hàng thứ ba. Nữ tử mới mười bảy tuổi lại lộ ra bộ dáng phong tình, uyển chuyển, câu dụ ánh mắt của biết bao nam tử.

 

Phàn Niệm Ngọc câu lên cánh môi bóng mềm, ánh mắt lả lướt, không cần nói thêm gì đã kéo Trương Thiên Lăng vào phòng mình. Nàng đẩy Trương Thiên Lăng xuống giường, thành thục cởi đồ cho mình và y. Trương Thiên Lăng từ đầu chí cuối một chút phản kháng cũng không có. Hắn tự bào chữa là mình đang đau buồn, không cách nào kháng cự lại.

 

Phàn Niệm Ngọc phơi bày cơ thể ngọc ngà, mĩ miều trước mặt Trương Thiên Lăng. Vì một lần say rượu, nhầm tưởng thành Hàn Y Tuyết, Trương Thiên Lăng đã phát sinh quan hệ với nàng. Sau khi thanh tỉnh, hắn không định lún sâu vào mối quan hệ mờ ám này. Nhưng nhìn thấy cơ thể tươi mơn mởn như rau xanh này mà Trương Thiên Lăng không tự chủ, dục hỏa đòi hỏi phải tìm người phát tiết. Đêm lạc hồng của nàng cũng do hắn hái xuống.

 

Phàn Niệm Ngọc lại rất biết điều, không đòi hỏi, không bám víu, nàng đủ thông minh tự biết càng kéo càng dễ đứt. Nàng thích Trương Thiên Lăng thì sao? Nàng không ngốc mà ôm mộng tưởng như Lam Phi Hồng, Hàn Y Tuyết hay Trương Thiên Lăng. Nàng biết chọn những nam nhân nào vừa ý mình, nàng phải kiếm sống bằng thân thể này nữa chứ. Trương Thiên Lăng đâu có nuôi nàng, đâu có chiếu cố, tội gì nàng phải vì hắn mà lao đao. Nhưng trong số những gả nam nhân cùng nàng giao hoan, lại chỉ có Trương Thiên Lăng khiến nàng không cách nào quên được. Nói thẳng ra, cái nghề kỹ nữ được hưởng qua không biết bao nhiêu ngọc hành. Hàng tốt như Trương Thiên Lăng, thuộc loại hiếm hoi khó gặp. Trương Thiên Lăng không đẩy nàng ra, tội gì Phàn Niệm Ngọc không thưởng thức.

 

Phàn Niệm Ngọc vuốt ve sườn mặt nam tính của Trương Thiên Lăng. Nam tử vừa mỹ vừa tốt như vậy lại chối bỏ. Hàn Y Tuyết quả thật ngu ngốc. Những suy nghĩ trong đầu này cất giấu đằng sau đôi mắt đang trở nên mê muội bởi thân thể tinh tráng dưới thân.

 

“Thiếu gia, hôm nay để Niệm Ngọc chăm sóc cho chàng nhé!” Phàn Niệm Ngọc dùng đôi tay mềm mại vuốt ve từ cổ xuống lồng ngực cứng cáp, xoa tròn bộ ngực rộng lớn kia.

 

Dưới ánh mắt Trương Thiên Lăng, cơ thể trắng sáng, trơn mượt, đang ngồi trên bụng mình, bày ra tư thái câu mị vô cùng. Bộ ngực của nàng tròn trịa, hai núm vú to bằng đầu ngón tay út, vòng eo thon gọn, hạ thân đang chà qua chà lại dưới hạ bộ. Từng động tác dần kích thích bên dưới Trương Thiên Lăng nhô lên. Mông Phàn Niệm Ngọc ngưa ngứa khi côn thịt cọ sau rãnh mông.

 

“Thiếu gia, bên dưới tràn đầy sức sống sao sắc mặt chàng vẫn u buồn như vậy? Là do Niệm Ngọc chưa đủ tận tâm?”

 

Phàn Niệm Ngọc cầm lấy côn thịt, cọ vào rãnh mông của mình. Nàng còn quá trẻ, lại giỏi kích thích nam nhân như vậy. Không biết Hàn Y Tuyết thì thế nào. Trương Thiên Lăng nhắm mắt, trong đầu chính là mường tượng hình ảnh Hàn Y Tuyết ngồi trên người mình. Khuôn mặt đẹp như hoa sứ, thân thể mềm mại, đong đưa như ngọn liễu trong gió. Vì những ý nghĩ đó, bên dưới Trương Thiên Lăng lại trướng đau.

 

Phàn Niệm Ngọc cho rằng do kỹ thuật của mình mà tiểu đệ mới dương cao như vậy, trong lòng dâng lên thỏa mãn. Nàng trườn xuống dưới, ngắm nhìn tiểu đệ cao lớn, thèm đến nuốt ực một tiếng, không chờ nổi mà đem phấn lưỡi liếm lát quanh thân. Cái lưỡi mềm mại, đem cây gậy nhúng thành một mảng ướt át.

 

“Thiếu gia, Niệm Ngọc hầu hạ thế này chàng có thích không?” Phàn Niệm Ngọc nâng niu hai hòn bi to bên dưới, lưỡi không ngừng liếm mút côn thịt.

 

Trương Thiên Lăng chìm trong cơn ái dục, bên tai như vang vẳng âm thanh kiều mị của Hàn Y Tuyết. Là nàng, nàng đang hầu hạ tiểu đệ của mình. Trương Thiên Lăng đẩy đầu Phàn Niệm Ngọc lún sâu hết nam căn trong khoang miệng chật chội kia. Phàn Niệm Ngọc có chút khó thở nhưng vẫn chịu khó lấy lòng y. Nàng mút chặt, hôn mút vô cùng tận tình.

 

“Hà…hà…Tuyết nhi…Tuyết nhi” Trương Thiên Lăng mơ màng gọi tên Hàn Y Tuyết.

 

Phàn Niệm Ngọc nghe quá nhiều lần. Lúc đầu còn cảm thấy tủi thân, bây giờ hắn có gọi tên ai nhưng người làm hắn sướng không phải là Phàn Niệm Ngọc này sao. Đến khi hắn trấn tỉnh, hắn vẫn nhận ra, người làm hắn điên đảo chính là nàng.

 

Phàn Niệm Ngọc ra sức mút chặt côn thịt. Nàng mút hắn mà bên dưới lại không ngừng chảy nước. Trương Thiên Lăng là một trong những nam nhân nổi bật nhất Nam Dương thành. Mà người hắn quan hệ chỉ có mình nàng. Chỉ bằng cái ý nghĩ này cũng khiến nàng rạo rực không thôi.

 

Trương Thiên Lăng gần như muốn bắn ra, hắn hấp tấp nâng mông, ép mặt nàng dán vào hạ bộ, thọc mạnh vào cổ họng Phàn Niệm Ngọc mấy cái rồi phun tinh dịch đầy miệng nàng. Phàn Niệm Ngọc ngoan ngoãn nuốt sạch. Mùi vị của hắn lại quyến rũ lạ thường.

 

Thấy tiểu đệ đã mềm xuống, Phàn Niệm Ngọc nằm xuống bên vai Trương Thiên Lăng, tiếp tục khơi gợi lửa dục. Vì nàng biết Trương Thiên Lăng không phải một lần là gục.

 

“Thiếu gia, người thấy tâm trạng đã đỡ hơn chút nào chưa?”

 

Chuyện hắn theo đuổi Hàn Y Tuyết, không có gì phải giấu, nhưng tâm sự cùng người khác không phải là thói quen của Trương Thiên Lăng. Hắn gác tay lên trán, nhắm mắt không nói gì.

 

“Niệm Ngọc quả thật ngưỡng mộ Tuyết tỷ. Có một người chân tình như vậy, thiếp sẽ không bao giờ chối bỏ” Phàn Niệm Ngọc thủ thỉ.

 

Mỗi lần Trương Thiên Lăng buồn bã, nàng đều xuất hiện tận tình phục vụ hắn. Nhưng nàng không rêu rao, không một ai biết mối quan hệ này. Nếu nàng càng tỏ ra tự đắc, Trương Thiên Lăng sẽ không bao giờ chịu nhìn nàng, nói gì đến chạm vào. Tư tình của nàng chôn chặt trong tim, trước mặt hắn tỏ ra buông lơi, khêu gợi, Trương Thiên Lăng xem nàng như kỹ nữ, phớt lờ sự thật giả trong lời nói kia.

 

“Có gì mà đáng tự hào? Kết quả chẳng có gì tốt cả!” Trương Thiên Lăng buông ra một câu.

 

Nếu hai người đến với nhau làm sao Phàn Niệm Ngọc có cơ hội kề cận với Trương Thiên Lăng thế này. Nàng thầm cầu mong bọn họ càng trắc trở, nàng càng có thêm thời gian ở bên hắn.

 

“Vẫn còn Niệm Ngọc ở đây, Niệm Ngọc mãi đợi thiếu gia”

 

Lời nỉ non kia nếu là của Hàn Y Tuyết, Trương Thiên Lăng vui sướng đến dường nào. Chỉ tiếc, trái tim hắn chỉ chứa một hình bóng.

 

Phàn Niệm Ngọc đưa tay vuốt ve côn thịt mềm rũ của y, lưỡi khẩy lên núm vú nhỏ xíu như hạt gạo. Tiểu đệ lại một lần nữa chào cờ. Nàng nhìn nó trong mắt không khỏi mong đợi.

 

“Thiếu gia, cây gậy của chàng lại lên rồi. Niệm Ngọc muốn đi vào bên trong”

 

Phàn Niệm Ngọc nhỏm dậy, ngồi lên người Trương Thiên Lăng. Hầu như lần nào cũng là nàng chủ động. Trương Thiên Lăng đối với những chuyện này cũng không có kinh nghiệm nhiều. Nếu không phải mắc vào dục ái với Phàn Niệm Ngọc, hắn chỉ muốn dành tất cả cho Hàn Y Tuyết.

 

Phàn Niệm Ngọc từ từ đẩy côn thịt vào lỗ huyệt nhỏ bé của mình. Dù nàng quan hệ rất nhiều lần nhưng cơ thể của thiếu nữ mười bảy tuổi vẫn chưa hoàn thiện, bên dưới chặt hẹp làm Trương Thiên Lăng nhiều lần muốn thất thủ. Thật may vì hắn trụ nổi nên Phàn Niệm Ngọc mới thích côn thịt của y như vậy.

 

“A…a….ư…sướng…thiếu gia…hảo sướng” Phàn Niệm Ngọc tự đong đưa eo mình, tốc độ dập dìu như sóng nhỏ đánh vào mạn thuyền.

 

Tốc độ này làm Trương Thiên Lăng khó chịu, không đủ làm bên dưới hưng phấn. Hắn siết chặt vòng eo, tự nâng mông thúc vào.

 

“Hự…hà…hự…hà” Trương Thiên Lăng nghiến răng rên siết.

 

“Thiếu gia, sướng quá á á á”

 

Sức lực nam nhân dù sao vẫn khỏe hơn nữ nhân. Bên dưới bị thúc sâu làm Phàn Niệm Ngọc ngân nga. Nàng giữ tư thế đã khá lâu, đầu gối mỏi nhừ, chỉ muốn được ngã lưng.

 

“Thiếu gia, thiếp mệt quá!”

 

Trương Thiên Lăng đối với nữ nhân lại nhẹ nhàng, ôn nhu, không phải mấy gã nam nhân chỉ biết hưởng thụ. Hắn lật nàng lại, ôm lấy cơ thể nữ tử, ra ra vào vào. Nước nôi lai láng, côn thịt như dùi cui, thúc từng trận sung sướng vào hoa tâm.

 

“A…a….a… sâu quá!”

 

Phàn Niệm Ngọc ôm lấy cổ Trương Thiên Lăng rên siết. Nàng thật muốn hắn là của mình nàng. Nàng thật mong hắn nhìn nàng một lần. Đem nàng thoát khỏi vũng lầy này, cho nàng một đời an yên.

 

Khi cảm xúc thăng hoa đạt tới ngưỡng cửa, Phàn Niệm Ngọc trân mình hưởng trọn. Giây phút đó, nàng muốn thốt lên [Thiên Lăng, thiếp yêu chàng!] nhưng chỉ có thể che giấu ánh mắt u buồn sau lưng y.

 

Thấy nàng ôm mình siết sao, lồng ngực Trương Thiên Lăng khẽ run. Phàn Niệm Ngọc là cô nương xấu sổ. Tuy còn nhỏ lại phải sống trong chốn bụi trần này. Hắn lại không thể giúp gì cho nàng, vì người hắn muốn giúp lại không chịu để hắn giúp.

Bạn đang đọc:Nhặt một nhành hoa rơiChương 6
BÌNH LUẬN MỚI
TOP USER HOẠT ĐỘNG TÍCH CỰC TRONG NGÀY
    TAGS

    Truyện Gì là nơi dành cho những người hâm mộ có thể đọc và theo dõi các bộ truyện của các nhóm dịch tự dịch và upload lên. Bạn có thể đọc hàng nghìn Truyện tranh trực tuyến miễn phí chất lượng cao. Chúng tôi muốn bạn biết rằng Truyện Gì sinh ra là để dành cho bạn.

    Nếu bạn là người yêu thích truyện tranh 18+ và bạn muốn đọc các thể loại truyện tranh người lớn online manhua, manga, manhwa. Đây là một thiên đường dành cho bạn.

    Truyện Gì là trang web có nội dung phong phú và cộng đồng truyện tranh đông đảo tại Việt Nam. Những bộ truyện tranh hay được các nhóm dịch bằng phong cách riêng của mình sẽ mang lại cho bạn nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Bạn có thể đọc hàng nghìn truyện tranh bởi vì bạn không cần phải mua nó, bạn có thể đọc trực tuyến mà không tốn một xu nào.