Bạn đang đọc:Nhặt một nhành hoa rơiChương 3

Trương Thiên Lăng dúi vào tay Lộ Chi một túi bạc, hết lời khẩn khoản nàng ta cho mình gặp Hàn Y Tuyết. Từ sau vụ việc kia, Bạch Ngạn không cho người giam giữ Hàn Y Tuyết nữa. Hắn biết nàng không liên quan gì, chỉ là vô tình tiếp tay cho bọn chúng liên lạc với nhau.

 

“Lộ mama, giúp ta gặp Tuyết tỷ một lần đi!” Trương Thiên Lăng ra sức nài nỉ.

 

“Lăng thiếu gia, ta mới cầu xin người tha cho Tuyết nhi, tha cho Tú Uyển. Trương đại nhân đã căn dặn nếu người đặt chân tới đây nửa bước sẽ đóng cửa thanh lâu này. Nếu thiếu gia nghĩ cho Tuyết nhi, tốt nhất không nên làm phiền nàng” Lộ Chi đẩy túi tiền trả lại Trương Thiên Lăng.

 

Nàng ta có thể tùy tiện cầm tiền của bất cứ ai, nhưng là một người làm ăn, Lộ Chi vẫn hiểu cái gì nên cái gì không nên, cái nào khó quá không nên ráng nuốt vào rồi lại bị nghẹn họng mà chết. Mà Trương Thiên Lăng chính là cục nghẹn, đuổi mãi không đi.

 

“Lăng thiếu gia bị đánh chưa đủ sao còn muốn tới đây” Bạch Ngạn thong dong bước vào trong Tú Uyển, xem đấy như nhà mình, còn cố tình đẩy vai Trương Thiên Lăng bước qua.

 

“Bạch đại nhân, không phải ngài đã tha cho Tuyết tỷ, sao còn tới đây làm gì?” Trương Thiên Lăng nào biết sợ.

 

“Lăng thiếu gia, tốt nhất ngươi nên về đi vì hôm nay Tuyết nhi phải tiếp đãi ta rồi!”

 

“Ngươi nói cái gì? Mama, quy tắc ở đây ai tới trước được ưu tiên trước. Sao lại để kẻ khác chen ngang như vậy? Ta muốn gặp Tuyết tỷ trước!” Trương Thiên Lăng bị mấy lời trêu chọc làm tức máu anh hùng.

 

“Ây da, Lăng thiếu gia, người không xem thử bản thân và Bạch đại nhân hơn thua thế nào còn muốn sinh sự. Thôi người mau về cho!”

 

Lộ Chi ra sức xua đuổi Trương Thiên Lăng rồi thay đổi thái độ, đon đả chào mời Bạch Ngạn.

 

“Bạch đại nhân, người tìm Tuyết nhi sao?”

 

“Ta tới hỏi nàng ấy chút chuyện”

 

“Vâng vâng, vậy mời ngài lên trên lầu. Ngài cứ thong thả mà trò chuyện” Lộ Chi lộ ra sắc mặt tươi cười lấy lòng Bạch Ngạn. Trong lòng xót xa, tiền tài không thu được một xu còn để hắn ta chiếm nhiều lợi ích. Biết là làm ăn thua lỗ vẫn phải bấm bụng cho qua.

 

“Người lại tìm tiểu nữ có việc gì?” Hàn Y Tuyết không thèm nhìn Bạch Ngạn nửa con mắt.

 

“Muốn gặp nàng, tới tìm nàng nói chuyện” Bạch Ngạn không để tâm thái độ thờ ơ của nàng.

 

“Gặp thì đã gặp rồi, nói cũng đã nói rồi. Giờ mời ngài về cho!”

Hàn Y Tuyết càng lạnh lùng càng kích khởi sự chinh phục đối với một nam nhân cao ngạo như Bạch Ngạn. Bạch Ngạn tiến tới gần, ngón tay to lớn lướt lên sợi tóc trơn mềm của nàng. Hàn Y Tuyết nhíu mày, né tránh.

 

“Người làm gì vậy?”

 

Từ lúc phát hiện ra Hàn Y Tuyết vẫn còn thân trinh trắng, Bạch Ngạn thay đổi thái độ xem thường nữ tử thanh lâu trước đây. Hèn gì hắn nói những lời mạo phạm, hắn làm hành động không đứng đắn, nàng đều tỏ ra rất bất bình. Tiểu cô nương vừa khôn khéo vừa cao giá, hắn muốn hái đóa hoa này.

 

“Chuyện trước đây chỉ là hiểu lầm. Bây giờ đã tìm được kẻ tình nghi ẩn náu trong Tú Uyển, ta tới để nói một lời xin lỗi” Bạch Ngạn cố tình ghé vào tai thì thầm.

 

“Vậy được rồi! Cảm tạ đại nhân đã trả lại sự trong sạch cho tiểu nữ. Ngài cũng vì việc công, tiểu nữ nào dám oán trách” Hàn Y Tuyết lùi về sau mấy bước, bộ dạng dè chừng.

 

“Hàn cô nương quả nhiên hiểu chuyện, lại còn vô cùng đặc biệt” Thấy nàng thối lui, Bạch Ngạn lại tiến tới.

 

“Đại nhân, tiểu nữ chỉ là nữ tử thanh lâu, không có gì đáng để ngài xem trọng” Theo phản xạ, Hàn Y Tuyết chặn tay trước ngực y, không cho Bạch Ngạn áp sát mình.

 

Nhìn Hàn Y Tuyết như một chú thỏ bông tuyết, nhỏ bé, đáng thương, tìm cách vùng vẫy dưới sự áp bức của mình, Bạch Ngạn có chút muốn trêu ghẹo nàng. Thân hình cao lớn che phủ cơ thể mỏng manh, tay y nhanh như cắt chụp lấy bàn tay để trước ngực mình.

 

“Tiểu Tuyết đang tỏ ra hờn dỗi vì những lời mạo phạm trước đây sao?”

 

Hàn Y Tuyết giật bắn cả người. Chưa có người nam nhân nào dám cầm tay nàng, tại sao lần đầu tiên chạm vào một đôi tay cứng rắn như sỏi đá thế này, dù có mang theo chút tê tái nhưng lại làm cho trái tim thiếu nữ khẽ rung động.

 

“Đại nhân, tiểu nữ không dám! Đại nhân…buông ra!” Hàn Y Tuyết cố hết sức cũng không sao rụt tay về được.

 

“Chính nàng tự động chạm vào ta, ta chỉ đáp lại thịnh tình của nàng” Bạc môi ngã ngớn cong lên.

 

“Không…không…đại nhân…tiểu nữ không có ý đó” Mấy năm công sức Lộ Chi luyện những chiêu thức câu dẫn nam nhân, Hàn Y Tuyết đều đổ sông đổ biển, bối rối, cuống quít, làm Bạch Ngạn có chút mắc cười. Mà nàng như vậy mới thật khác biệt.

 

“Nếu Tiểu Tuyết e ngại, vậy để bổn gia chủ động một chút!”

 

Nói rồi Bạch Ngạn kéo một phát, thân hình như cành liễu đổ nhào vào lòng hắn. Bạch Ngạn ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn, quả thật nhỏ chỉ bằng gang tay hắn là cùng. Cơ thể mềm mại dán lên người, lâu lắm rồi hắn mới thấy hứng thú như vậy. Nữ nhân chủ động hắn lại không thích, nữ nhân dơ bẩn hắn càng không chạm qua. Mà nàng vừa rụt rè vừa thanh cao, chính là để hắn ngắt lấy.

 

“Đại nhân, người không phải giống bọn họ chứ?”

 

Tưởng đâu Hàn Y Tuyết sẽ kêu la, sợ hãi nhưng khi rơi vào tình thế bí bách nàng lại lật mặt nhanh đến mức khiến Bạch Ngạn không khỏi than thầm. Đối diện chính là gương mặt bình tỉnh lạ thường, đôi mắt cương nghị, không một tia nao núng. Hình ảnh đêm hôm đó lại tái hiện trước mặt Bạch Ngạn. Hàn Y Tuyết chính là một nữ nhân không thích bị người khác uy hiếp. Càng uy hiếp nàng càng mạnh mẽ hơn mà thôi.

 

Bạch Ngạn buông nàng ra, thái độ liền thay đổi “Ta tất nhiên không giống bọn họ… nhưng không có nghĩa ta phủ nhận mình không phải nam nhân”

 

Muốn hái đóa hoa này, Bạch Ngạn thầm nghĩ sẽ phải chịu thương tích một chút. Mà một kẻ quen nhìn cảnh máu me bê bết, nếu không có máu sẽ thiếu đi sự kích thích.

 

Bạch Ngạn cứ thế rời đi, Hàn Y Tuyết xụi xuống nền nhà. Trước mặt bao nhiêu là cứng cỏi, nhưng chung quy nàng vẫn chỉ là nữ tử yếu ớt. Nếu Bạch Ngạn ngang nhiên làm tới, nàng chỉ còn cách cắn lưỡi tự vẫn. Thật may, hắn vẫn còn biết nghĩ lại. Cách thức tiếp cận này vừa mạnh mẽ, vừa bá đạo, trong lòng Hàn Y Tuyết vừa lâng lâng vừa hoảng loạn. Như đóa hoa trần mình dưới cơn bão lớn, dù có muốn quật cường thì kết quả vẫn bị vùi dập tơi tả.

 

Hôm sau Bạch Ngạn sai người mang một hòm châu báu tới cho Lộ Chi. Vừa thấy đống tiền tài, hai mắt Lộ Chi phát sáng hơn cả kim cương. Bạch Ngạn muốn tặng chút lễ, vừa cảm tạ vừa chuộc lỗi vì những gì đã gây ra cho Hàn Y Tuyết.

 

Lộ Chi đang xâm xoe, sờ mó mấy vòng ngọc, dây chuyền, Hà My sà tới, muốn chạm vào liền bị Lộ Chi đánh lên tay một cái.

 

“Mama, nhiều trang sức thế này! Là vị đại gia hào phòng nào vậy? Mama tiến cử con một chút nhé!”

 

“Mấy cái này không phải cho con!” Lộ Chi ôm đống trang sức vào người như sợ bị cướp mất.

 

“Vậy là của ai?” Hà My ra bộ dỗi hờn. Lâu lắm rồi chưa có ai chi nhiều của cải cho nữ tử thanh lâu như bọn họ. Nàng muốn biết rốt cuộc là ai may mắn như thế.

 

“Còn không phải là cái người mà con xem thường kia sao? Con xem, Tuyết nhi chẳng phải làm gì vẫn đem được tiền tài về cho ta. Còn con, một chút phong độ đều không bằng. Ta đã nói bao nhiều lần, con cứ khinh thường người khác, giờ đã sáng mắt chưa?” Lộ Chi nhân cơ hội dạy dỗ nàng một phen.

 

Một người lão luyện thương trường như bà, nhìn qua là biết hàng ngon, hàng tốt, Hà My lại không chịu nhận thức vị trí của mình, lúc nào cũng ảo tưởng sức mạnh.

 

“Hừ, mới có một chút mà mama đã đưa ả lên trên mây. Bộ công sức của con bao lâu này không bằng chừng này” Hà My vẫn hàm hồ.

 

“Được rồi! Được rồi! Mỗi người mỗi cách, ta đây chỉ khuyên bảo nếu con không muốn nghe, con làm gì thì làm miễn kiếm thật nhiều tiền về cho ta là được” Lộ Chi cũng hết lời, nói mấy cũng chỉ là nước chảy lá khoai.

 

***

“Ai làm gì khiến sắc mặt bảo bối của ta không vui thế kia?” Đoàn Chí Đại ôm Hà My vào lòng vỗ về.

 

“Công tử, chàng xem người ta tặng cho Y Tuyết bao nhiêu là lễ vật, thiếp hầu hạ chàng bao lâu nay còn chưa nhận được nhiều như thế” Hà My ủy khuất làm nũng.

 

Nhắc tới cái tên kia, Đoàn Chí Đại phiền lòng ra mặt “Vị Bạch đại nhân kia chi nhiều tiền bao trọn Y Tuyết, khiến ta không có cơ hội diện kiến một lần. Nếu để ta gặp được nàng ta, sẽ giúp bảo bối một tay nhổ cái gai trong lòng”

 

Vì tức giận Hà My quên mất mình còn phải lợi dụng mấy tên này để triệt hạ Hàn Y Tuyết. Nàng vội thay đổi sắc mặt, quàng tay qua cổ hắn, thân thể ỏng ẹo, giọng điệu ngọt như mía lùi.

 

“Vẫn là công tử nghĩ cho thiếp”

 

Mấy con cá tươi, thơm ngon dọn sẵn lên bàn thế này, có ăn bao nhiêu cũng không đủ. Đoàn Chí Đại thật mong đợi có thể thưởng thức hương vị Hàn Y Tuyết. Bây giờ chỉ có thể tạm thời ăn lại món trước mặt thôi.

 

Đoàn Chí Bằng đưa tay vào rãnh áo khoét sâu, lộ ra đến phân nửa bờ ngực căng tròn của Hà My. Bàn tay nam nhân chạm vào cơ thể khiến nàng lập tức thích thú. Hà My không ngần ngại mà ưỡn ngực để hắn tha hồ xoa bóp ngực mình

 

“Bảo bối, ngực nàng hảo to. Bóp thật đã tay!”

 

“Công tử có thích không?”

 

“Ta thích! Cái gì của nàng ta đều thích”

 

“Công tử, thật đáng ghét!”

 

Đoàn Chí Đại vạch ra đôi vú đẫy đà của nàng, há miệng mút lấy mút để.

 

“Ưm…ưm…” Hà My nhanh chóng động tình. Nữ tử thanh lâu quả nhiên cơ thể được đào tạo để làm cho đàn ông không chống đỡ nỗi. Nàng dạng chân, ngồi hẳn lên đùi y.

 

Hắn tham luyến hôn mút đồi núi cao ngất của nàng. Trong tứ đại hoa bảng, Hà My chính là người có bộ ngực đồ sộ nhất. Chính vì vậy, tuy khuôn mặt nàng không tinh tế bằng Lam Phi Hồng, cốt cách không nhẹ nhàng bằng Cẩm Sương, khí chất không thanh cao bằng Hàn Y Tuyết, nhưng chỉ bằng bộ ngực này đã đủ đổ gục mấy kẻ tìm hoan lạc.

 

Đoàn Chí Đại là một trong những gả nam nhân ăn mặn, ăn tạp, thứ gì cũng nuốt được. Hắn ẳm nàng lên giường, vội vàng cởi hết y phục rồi đút của quý vào bên dưới Hà My. Cây gậy của hắn bình thường, như bao cây gậy đã đâm vào hạ huyệt của Hà My. Vừa ngắn, vừa nhỏ, niềm sung sướng không được thỏa mãn đối với một kỹ nữ như nàng. Nhưng vì tiền, vì nghề nghiệp, dưới thân hắn, nàng vẫn lộ ra tư thái rên la.

 

“Aaaaa, sướng quá, hảo sướng, tướng công”

 

Nam nhân thích nhất chính là được nghe mấy lời cổ vũ như vậy. Đoàn Chí Đại đã rất muốn bắn nhưng vẫn ráng giữ thể diện mà gồng thêm ít phút.

 

“Bảo bối, bên dưới kẹp chặt quá, ta muốn bắn”

 

Hà My chỉ muốn hắn mau chóng bắn ra cho xong chuyện, liền tiếp tục kích khởi

 

“Tướng công, chàng mau lên, đâm sâu vào, thiếp cũng chịu không nổi nữa rồi!”

 

Hà My kẹp chặt bên dưới, xoắn côn thịt siết sao trong từng thớ thịt mềm mại. Đoàn Chí Đại cuối cùng cũng phải thất thủ. Thủ đoạn của nữ tử thanh lâu, mấy gả nam nhân như hắn, cứ tưởng mình đang ở được nâng lên trên mây.

 

***

Trên khán đài, một khúc ngân cầm hòa cùng thanh sáo vang lên từng âm điệu trầm bổng. Hai nữ tử kết hợp tấu khúc mua vui cho khách nhân. Hà My và Cẩm Sương đu theo dãy lụa từ trên cao nhẹ nhàng hạ xuống. Hôm nay tứ đại hoa bảng đều tề tựa biểu diễn để chúc mừng Bạch đại nhân đã phá được trọng án.

 

Trương Tùng ngồi bên phải, nâng ly chúc rượu Bạch Ngạn. Sau lưng y là hai ả đào đang rót rượu, gắp đồ ăn. Trước mặt mọi người Bạch Ngạn đều giữ bộ mặt lạnh lùng, nghiêm nghị nhưng đôi mắt cú vọ kia chăm chú nhìn vào một con mồi.

 

Hàn Y Tuyết đánh ngân cầm, tuy chỉ ngồi đằng sau nhưng rất nhiều ánh mắt dõi theo nàng. Nàng vẫn thủy chung không nhìn bất kì ai, đôi tay uyển chuyển, thả hồn vào điệu nhạc.

 

Màn biểu diễn đã xong, Lộ Chi đưa nàng tới bàn Bạch Ngạn. Cẩm Sương hầu hạ Trương Tùng. Lam Phi Hồng dù không muốn vẫn phải tiếp rượu mấy vị quan gia khác.

 

Hà My vì muốn gây ấn tượng, liền tự mình dâng rượu trước mặt Bạch Ngạn.

 

“Bạch đại nhân, My nhi mời ngài một ly!”

 

Bạch Ngạn sâu kín liếc Hàn Y Tuyết. Nàng ngồi bên cạnh, thẳng lưng, mắt cúi xuống, so với pho tượng không khác gì mấy. Bạch Ngạn đưa tay kéo Hàn Y Tuyết vào lòng, đẩy ly rượu vào tay nàng, rồi tự cụng lấy.

 

“Tiểu Tuyết, nàng cũng uống một ly với ta nhé!”

 

Trước mặt mình, Bạch Ngạn lại tỏ thái độ như vậy, Hà My vô cùng căm tức, sắc mắt đỏ lên, không kiềm chế nổi cảm xúc. Nàng không chịu yếu thế, cùng một hạng như nhau, Hà My nhất định không thể thua thiệt. Nàng tự tiện ngồi bên trái, gác cằm lên vai Bạch Ngạn.

 

“Đại nhân, như vậy thật không công bằng. Ngài uống với thiếp đi mà!”

 

Hà My tranh thủ đem bộ ngực đồ sộ cọ vào cánh tay Bạch Ngạn. Hắn cảm nhận được, thật sự cũng có chút kích thích muốn chạm vào nhưng trước mặt Hàn Y Tuyết, vẫn xem như không có chuyện gì.

 

“Hà cô nương, Bạch mỗ đã có người trong lòng, mong cô nương đừng làm khó bọn ta”

 

Hà My bấm đốt ngón tay, nghiến răng nghiến lợi.

 

“Bạch đại nhân, ta cảm thấy không người không khỏe, để Hà My tỷ tỷ hầu hạ ngài, ta mạn phép cáo lui”

 

Tranh giành nam nhân chỉ càng làm bọn họ nghĩ mình tài giỏi mà thôi. Hàn Y Tuyết mới không thèm. Nàng rời khỏi vòng tay Bạch Ngạn, không nhìn thêm một cái nào, quay lưng rời đi. Bạch Ngạn không tiện rời khỏi buổi tiệc, chỉ đành ngồi lại cùng Hà My. Hà My được dịp ra sức thân cận, mồi chài.

 

“Bạch đại nhân, người thật uy vũ. My nhi thật muốn cùng người trải qua một đêm lạc thú. My nhi nhất định sẽ không để người thất vọng”

 

Hà My sờ soạng trước ngực áo Bạch Ngạn. Bộ ngực ra sức ép sát vào người. Bạch Ngạn cũng không ngần ngại từ chối loại tình thú được đưa tới trước miệng, để mặc nàng ta càn quấy.

 

Trương Tùng thấy Bạch Ngạn vui vẻ, hưởng thú, hắn cùng mấy thuộc hạ cũng không khách sáo mà ôm ấp, sò mò Cẩm Sương. Nàng tỏ ra thẹn thùng nhưng lại không có ý đẩy lão ra.

 

Một vị quan gia khác định sàm sờ Lam Phi Hồng liền bị nàng không khoan nhượng mà tát một bạt tai. Vị quan kia tái mặt, định đập bàn nổi nóng, Lam Phi Hồng liền cất giọng mềm mại.

 

“Quan gia, ngài uống rượu bằng miệng, không phải bằng tay. Phi Hồng tự phạt vì không hầu hạ ngài chu đáo”

 

Lam Phi Hồng tự rót rượu cho mình rồi uống cạn một hơi. Tiếp thêm ly thứ hai, nhanh chóng trôi sạch xuống cuống họng. Đến ly thứ ba vị kia liền không thể nhịn nổi mà hạ giọng.

 

“Để ta uống thay Hồng nhi”

 

Nữ tử thanh lâu quả nhiên cao tay, vừa đánh vừa xoa, xoay đám nam nhân vòng vòng.

 

***

Tối nay Lam Phi Hồng uống khá nhiều. Hàn Y Tuyết đỡ tấm thân lao đảo của nàng về giường. Nàng giặt khăn lau mặt, cởi giầy, thay y phục cho nàng ấy.

 

“Hồng tỷ, sao hôm nay tỷ uống nhiều như vậy?” Hàn Y Tuyết không khỏi lo lắng.

 

“Uống nhiều như vậy mà vẫn chưa thể say nổi” Lam Phi Hồng cất giọng lè nhè.

 

“Thế này mà còn nói chưa say” Hàn Y Tuyết lắc đầu.

 

“Nếu say rồi tại sao ta vẫn nhớ chàng?” Theo sau lời chất chứa là một dòng nước mắt nóng hổi.

 

Nguyệt Kỳ Vân đã đi ba tháng rồi chưa về. Hơn cả năm qua, số lần nàng gặp hắn chỉ đếm trên đầu ngón tay. Hắn hứa hết năm nay sẽ thú nàng, mà còn bao nhiêu thời gian nữa là hết năm rồi.

 

“Chắc có trục trặc gì đó nên Vân ca mới về muộn như vậy” Hàn Y Tuyết an ủi.

 

“Có khi nào hắn lại tìm được nữ nhân khác rồi cũng nên” Lam Phi Hồng chua chát.

 

Nàng là nữ tử thanh lâu, đâu dám ôm mộng tưởng có nam nhân nào chịu gật đầu, nguyện ý lấy mình. Dù rằng nàng chỉ trao cho mình Nguyệt Kỳ Vân nhưng hắn cứ đi suốt, còn hay hờn ghen vô cớ, có khi nào hắn nghĩ nàng không giữ danh tiết cho mình y.

 

“Tỷ đừng suy nghĩ bậy bạ. Người khác muội không dám chắc, nhưng Vân ca không phải hạng người thay lòng đổi dạ” Hàn Y Tuyết trấn an.

 

“Chỉ có người trong cuộc mới thấu được lòng dạ của nhau. Muội thấy tỷ có ngu ngốc không? Nếu tỷ giống như muội có phải tốt hơn không?”

 

Giống nàng? Chính là không mở trái tim đón nhận ai, lạnh lùng, vô cảm. Như vậy có tốt không? Chính Hàn Y Tuyết cũng không thể trả lời nổi. Hay là vì nàng chưa gặp đúng đối tượng để lao mình, bất chấp hết thảy như Lam Phi Hồng.

 

“Hồng nhi!” Âm thanh của người thứ ba vang lên.

 

Lam Phi Hồng mơ màng, tưởng như tiếng lòng nàng gọi tên.

 

“Hồng tỷ, Vân ca về rồi!” Lời nói Hàn Y Tuyết làm thanh tỉnh đầu óc Lam Phi Hồng.

 

Nam tử áo gấm, vóc dáng thanh cao, ngọc bội dắt lưng, phong thái nho nhã bước tới giường. Hàn Y Tuyết cười chào Nguyệt Kỳ Vân một cái, rời khỏi phòng, đưa tay khép chặt cửa cho hai người.

 

Nguyệt Kỳ Vân nhìn ngắm nữ tử chỉ vận mỗi bộ trung y bằng tơ tằm mềm mại. Màu trắng thanh thoát nổi bậc trong đêm tối, tựa như đóa quỳnh hương nở trong đêm. Đẹp đến mức nao lòng. Hắn ngồi xuống, định nâng tay ôm lấy người thương vào lòng. Lam Phi Hồng hốc mắt đỏ hoe, dỗi hờn quay lưng vào trong.

 

“Chàng còn trở về làm gì?”

 

“Sao lại không trở về?” Nguyệt Kỳ Vân biết nàng giận mình liền dịu dàng dỗ dành.

 

Hắn hứa trở về từ tuần trước nhưng vì sự cố phải xử lý nên chậm tiến trình, kéo dài đến bây giờ. Nàng trách móc cũng là có lí do của nàng. Hà chẳng phải vì nàng thương hắn, nhớ hắn mà giận đó sao.

 

Nguyệt Kỳ Vân nhẹ nhàng vuốt ve lưng nàng. Lam Phi Hồng nhộn nhạo mà cọ quậy liên tục. Hắn biết lưng chính là điểm yếu của nàng.

 

“Chàng đừng đụng vào ta!” Lam Phi Hồng tỏ ra cứng rắn.

 

“Hồng nhi, nàng đừng giận ta nữa! Vì bận xử lý công chuyện nên ta trở về trễ một chút” Nguyệt Kỳ Vân nào có buông tay.

 

“Chậm trễ một chút chính là một tuần đấy sao? Lần này một chút đã như vậy, lần sau hơn chút nữa sẽ là bao lâu?” Lam Phi Hồng tủi thân bật khóc.

 

Nàng chỉ biết ngồi bên cửa sổ, mỗi ngày dõi mắt xuống con phố, nhìn từng người ra vào, mong ngóng một bóng hình. Cách đây hai năm, nếu hắn không tới Tú Uyển Lâu, nếu không vì dáng vẻ nho nhã và thái độ ôn nhu này, làm sao tâm tư Lam Phi Hồng có thể bị giữ chặt đến giờ phút này. Hắn nói vì chưa gây dựng được cơ nghiệp nên phải buôn bán ngược xuôi, mở rộng thương nghiệp. Hắn nói nàng đợi khi nào hắn thành công sẽ cho nàng một danh phận. Hai năm rồi, hắn đi khắp đông tây nam bắc, hắn gặp gỡ những ai, hắn làm những gì, nàng đều không hay biết. Nàng chỉ có thể mòn mỏi ngóng trông hắn quay về tìm mình. Lần nào cũng chỉ trở về hai, ba ngày rồi lại rời đi. Lần gần nhất đã cách đây cũng đã ba tháng.

 

Nguyệt Kỳ Vân chỉ biết ôm nàng, để mặc nàng đánh, nàng khóc, vẫn ôm siết không rời.

Bạn đang đọc:Nhặt một nhành hoa rơiChương 3
BÌNH LUẬN MỚI
TOP USER HOẠT ĐỘNG TÍCH CỰC TRONG NGÀY
    TAGS

    Truyện Gì là nơi dành cho những người hâm mộ có thể đọc và theo dõi các bộ truyện của các nhóm dịch tự dịch và upload lên. Bạn có thể đọc hàng nghìn Truyện tranh trực tuyến miễn phí chất lượng cao. Chúng tôi muốn bạn biết rằng Truyện Gì sinh ra là để dành cho bạn.

    Nếu bạn là người yêu thích truyện tranh 18+ và bạn muốn đọc các thể loại truyện tranh người lớn online manhua, manga, manhwa. Đây là một thiên đường dành cho bạn.

    Truyện Gì là trang web có nội dung phong phú và cộng đồng truyện tranh đông đảo tại Việt Nam. Những bộ truyện tranh hay được các nhóm dịch bằng phong cách riêng của mình sẽ mang lại cho bạn nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Bạn có thể đọc hàng nghìn truyện tranh bởi vì bạn không cần phải mua nó, bạn có thể đọc trực tuyến mà không tốn một xu nào.