Bạn đang đọc:Nhặt một nhành hoa rơiChương 28

Tin tức Bạch Ngạn truyền đi khắp kinh thành, lọt tới tai Bạch Thừa Ngân. Thân già yếu ớt, bệnh hoạn triền miên nghe tin con trai duy nhất của mình bị bắt giam, tình hình lão càng trở nên trầm trọng.

 

“Chân nhi! Chân nhi!” Bạch Thừa Ngân ra sức gọi Bạch Chân.

 

Bạch Chân tiến tới giường đỡ lấy tổ phụ “Lão gia gia, con đây!”

 

Lòng người cha không yên khi thấy con mình lâm nguy, vẫn cố hơi tàn mà cầu xin “Chân nhi, con mau cứu Ngạn nhi, cứu phụ thân của con!”

 

“Lão gia gia, phụ thân phạm tội mưu sát hoàng đệ, chỉ bị xử tử một mình, không can hệ đến Bạch gia đã là may mắn lắm rồi!” Bạch Chân tìm cách an ủi.

 

“Chân nhi, ta chỉ có mỗi mình Ngạn nhi, Ngạn nhi cũng có mỗi mình con là con trai. Con không thể trơ mắt nhìn phụ thân con bị phạt như vậy!” Bạch Thừa Ngân cố sức thuyết phục đến mức ho lên liên tục.

 

Thấy lão gia gia vì lo lắng cho Bạch Ngạn mà sức khỏe ngày một suy kiệt, Hàn Y Tuyết đứng một bên, không đành lòng mà mở miệng cầu tình.

 

“Tướng công, dẫu gì cũng là máu mũ ruột rà, chàng thử nghĩ xem có thể nhờ Diệp vương gia khẩu cầu hoàng thượng khoan dung độ lượng?”

 

“Phải! Phải! Không phải con có mối quan hệ rất tốt với Diệp vương gia hay sao? Con nhờ ngài ấy thử xem!” Đôi tay gân guốc, già nua níu lấy cánh tay Bạch Chân khẩn khoản.

 

“Lão gia gia, việc này…” Bạch Chân lưỡng lự.

 

“Diệp vương gia tốt như vậy, chắc chắn sẽ có cách!” Hàn Y Tuyết nhân từ độ lượng bỏ qua ân oán với Bạch Ngạn. Nàng chỉ nghĩ đơn giản vì Bạch Ngạn là phụ thân của tướng công nàng, dù gì cũng không thể trơ mắt đứng nhìn nên nàng mới khuyên nhũ Bạch Chân như vậy.

 

“Không cần các người giả nhân giả nghĩa!” Đứng trước thềm cửa, âm thanh vũ bão vang lên. Màn đêm phía sau bao trùm lên thân hình cao lớn của Bạch Ngạn làm cho y trông giống như âm hồn đòi mạng.

 

“Ngạn nhi…sao con lại ở đây? Hoàng thượng tha cho con rồi ư?” Bạch Thừa Ngân ráng mở to đôi mắt già nua, nhận ra nhi tử của mình. Mới có mấy ngày ở trong tù mà như biến thành ngạ quỷ.

 

“Mau buông phụ thân ta ra!” Bạch Ngạn lầm lì tiến vào, buông lời cay nghiệt.

 

“Ngạn nhi, con bị làm sao vậy? Nó là con trai của con kia mà!”

 

“Con không có đứa con nghiệt chủng này!” Bạch Ngạn tức giận đẩy Bạch Chân ra xa.

 

Hàn Y Tuyết giật mình, chạy lại đỡ y. Bạch Chân lắc đầu ý bảo hắn không sao.

 

“Ngạn nhi, bình thường cha con bất hòa, ta vẫn mắt nhắm mắt mở bỏ qua! Bây giờ đang trong hoàn cảnh nào rồi, con còn muốn chia rẻ cái Bạch gia này ư?” Bạch Thừa Ngân bị Bạch Ngạn chọc tức.

 

“Phụ thân, nhi tử bất hiếu! Nhưng nhi tử không thể chấp nhận việc nuôi ong tay áo”

 

“Ngạn nhi, con nói vậy là ý gì?”

 

Hàn Y Tuyết ngẩng đầu nhìn Bạch Chân. Từ lúc Bạch Ngạn xuất hiện, y không nói một tiếng nào, để mặc cho Bạch Ngạn liên tiếp mắng chửi. Bạch Chân mang theo nỗi đau thương, im lặng hứng chịu từng đợt công kích của Bạch Ngạn.

 

Bạch Ngạn quỳ sụp dưới chân Bạch Thừa Ngân, dập đầu ba cái. Hôm nay thánh thượng đã ban lệnh tử hình. Y chỉ muốn xin được về nhắn nhủ gia phụ một câu nhưng không được phép. Hắn làm liều, trốn khỏi đại lao. Hắn biết phụ thân mình không còn sống được bao lâu nữa, trước khi quá muộn, hắn phải đem tất cả sự thật nói ra. Hắn không muốn để gia sản Bạch gia rơi vào tay người ngoài.

 

“Phụ thân, nhi tử bất hiếu, để cho Bạch gia tuyệt tử tuyệt tôn”

 

Bạch Thừa Ngân giật mình, nhìn nhi tử đang cúi đầu trước mặt mình lại nhìn tôn tử đứng đằng sau. Hai người họ quả thật không có điểm nào giống nhau. Ông không dám nghi ngờ lung tung. Bao năm qua vẫn xem Bạch Chân như tôn tử mà yêu thương. Bây giờ chính miệng Bạch Ngạn nói ra, cơn đau tim bất chợt ập đến. Bạch Thừa Ngân ho sống ho chết, hít thở không thông, ngã xuống.

 

“Phụ thân! Phụ thân!” Bạch Ngạn vội vã đỡ lấy Bạch Thừa Ngân.

 

“Lão gia gia!” Bạch Chân và Hàn Y Tuyết hoảng hốt kêu lên.

 

“Ngạn…nhi…Bạch…gia…trông…cậy…vào…con!” Bạch Thừa Ngân chịu không nổi đả kích, buông tay trút hơi thở cuối cùng.

 

“Phụ thân!” Bạch Ngạn đau đớn ôm thân thể như bộ xương tàn của Bạch Thừa Ngân, một vị tướng oai hùng như y, vậy mà vẫn rơi lệ.

 

“Lão gia gia!” Bạch Chân đau khổ quỳ xuống bên chân giường. Hàn Y Tuyết đau lòng quỳ theo.

 

“Khốn nạn! Tất cả là do các ngươi bày trò hãm hại ta. Mẹ con các ngươi, dám lừa gạt ta. Hôm nay ngươi theo ả ta mà bồi táng cho phụ thân ta”

 

Bạch Ngạn như con thú dữ bị dồn ép tới chân tường, muốn quay lại cắn người. Ánh mắt sát nhân quét lên hai người. Bạch Chân lo sợ cho an nguy của Hàn Y Tuyết, đem nàng ra sau lưng bảo hộ.

 

“Phụ thân, ngươi bình tỉnh lại đi!”

 

“Ngươi đừng gọi ta là phụ thân! Ta không phải phụ thân của ngươi!” Bạch Ngạn điên tiết rống lên.

 

Lòng bàn tay siết chặt, Bạch Chân cắn chặt răng. Hàn Y Tuyết mơ hồ, không còn hiểu rốt cuộc mọi chuyện là thế nào. Bạch Ngạn lao về phía Bạch Chân, tóm lấy y, bóp chặt cổ.

 

“Bạch…Ngạn, giết người đền mạng. Xin ngài tha cho tướng công!” Hàn Y Tuyết chộp lấy cánh tay cứng như đá của Bạch Ngạn muốn kéo ra chỉ như cọng lá quẹt qua da.

 

“Hừ, ngươi nghĩ ngươi là ai mà dám cầu xin cho hắn? Đợi ta xử lý nó xong sẽ đến phiên tiện nhân nhà ngươi” Bạch Ngạn hất ngã nàng. Ngay cả Hàn Y Tuyết, hắn cũng không bỏ qua.

 

“Bạch Ngạn, đây là ân oán giữa chúng ta! Ngài muốn tính sổ thì cứ tìm ta” Bạch Chân vùng vẫy muốn thoát khỏi gọng kìm.

 

“Hừ, nghiệp chướng. Ta đã tạo nên nghiệp chướng gì thế này!”

 

Bạch Ngạn tụ lực, vung chưởng đánh vào ngực Bạch Chân. Hàn Y Tuyết chỉ còn biết trơ mắt thét lên.

 

“Không!”

 

Ngay lúc đó, một luồng khí lực nhanh như gió lao về phía Bạch Ngạn, chặn lại chiêu thức của y. Ba thị vệ liên thủ xông vào Bạch Ngạn, giải cứu Bạch Chân khỏi tay Bạch Ngạn. Một đội quân xông vào phòng, vây quanh Bạch Ngạn. Hắn dũng mãnh hơn người, một mình đối chọi với quân lính triều đình. Trong cơn điên loạn, Bạch Ngạn hóa thành thú dữ mà liều mạng đánh trả. Dù là vậy, thế đông người mạnh, cuối cùng vẫn trấn áp được con mãnh hổ đang thương tích đầy mình mà không ngại quyết tử. Hắn bị bắt trói, để không gây hại còn bị điểm huyệt đạo không thể thi triển võ công. Xử trí xong xuôi, quân lính nhận lệnh rút lui, lúc này một người khác đi vào, âm thanh kia dõng dạc cùng uy nghiêm.

 

“Bạch Ngạn to gan tự ý vượt ngục, còn có ý định mưu sát hoàng thân quốc thích”

 

Tiêu Thanh Diệp xuất hiện, bốn thị vệ cùng Hàn Y Tuyết lập tức quỳ gối hành lễ, chỉ có Bạch Chân khấu đầu. Lần trước không phải chàng cũng quỳ sao, sao bây giờ lại thất lễ như vậy. Không lẽ tinh thần hoang mang quá độ mà quên hết phép tắc. Hàn Y Tuyết kéo ống quần Bạch Chân, nhưng y vẫn không dịch chuyển.

 

Tiêu Thanh Diệp cho mọi người bình thân, rồi tới nâng tay Bạch Chân.

 

“Chân nhi, con không làm sao chứ?”

 

Một lời đầy tình thâm vang lên, cả Hàn Y Tuyết và Bạch Ngạn sững ra nhìn hai người. Bạch Chân lui ra, tránh né sự ân cần kia. Tiêu Thanh Diệp thu lại tâm tư, quay đầu chất vấn Bạch Ngạn.

 

“Bạch Ngạn, ngươi không ngờ có ngày hôm nay đúng không?”

 

“Tiêu Thanh Diệp, rốt cuộc ta làm gì sai mà ngươi năm lần bảy lượt tìm cách hãm hại ta? Đến cả phụ thân ta mà ngươi cũng không tha” Bạch Ngạn nghiến răng, trừng mắt.

 

“Bạch lão tướng chết là do đứa con bất hiếu như ngươi. Không liên quan gì đến ta” Tiêu Thanh Diệp lườm y.

 

“Là do các ngươi dồn ép ta. Bạch Chân hắn định chiếm hết gia sản của Bạch gia. Một kẻ con hoang, nghiệt chủng còn mưu đồ chiếm đoạt gia sản của Bạch gia. Dù có chết ta cũng tuyệt không thể trơ mắt nhìn hắn ung dung hưởng thụ hết gia sản của Bạch gia. Đây là sản nghiệp của Bạch gia ta. Mẫu thân hắn phản bội ta, sinh ra cái thứ nghiệp chủng này, hắn còn muốn lấy hết của ta. Các ngươi đừng hòng!”

 

Tiêu Thanh Diệp tiến tới giáng cho hắn một bạt tai, bật cả máu miệng. Bạch Ngạn điên tiết vùng lên liền bị hai thị vệ đè vai lại. Hắn bây giờ ở dưới chân Tiêu Thanh Diệp không khác gì một con chó. Y nhìn Bạch Ngạn lòng đầy phẫn nộ.

 

“Ngươi nghĩ Chân nhi vì cái gia sản Bạch gia mà liên thủ với ta để chèn ép ngươi, đẩy ngươi tới bước đường cùng, hòng chiếm đoạt gia sản này ư? Ngươi dám sỉ nhục, lăng mạ hoàng thân quốc thính. Chỉ bằng tội danh này đã ngũ mã phanh thây”

 

“Ta mắng cái thứ nghiệt chủng kia liên quan gì hoàng thất. Tiêu Thanh Diệp, ngươi không phải là…” Bạch Ngạn chửi bới nhưng đến cuối hắn nhận ra điều gì không đúng.

 

Bình thường hắn vốn ghét Bạch Chân và Tiêu Thanh Diệp nên không xem xét kỹ bọn họ. Hai người bây giờ đúng gần nhau, trong khoảng khắc, hắn nhận ra dáng vẻ lúc trẻ của Tiêu Thanh Diệp qua dáng dấp của Bạch Chân. Khuôn mặt y dần dần trắng bệch ra, không… không thể nào…

 

Tiêu Thanh Diệp quỳ xuống đối diện Bạch Ngạn, túm lấy tóc y, bắt y nhìn trực diện mình. Nụ cười nửa miệng câu lên đầy nguy hiểm.

 

“Trước khi mắng người khác, ngươi nên tự sỉ vả bản thân bất lực đi! Ngươi vô sinh còn đổ thừa ai hả?”

 

Hàn Y Tuyết đứng một bên nghe xong liền chấn kinh hồn vía. Tay nàng níu lấy tay áo Bạch Chân, y vẫn trầm mặc không nói lời gì.

 

“Ngươi…ngươi…vu khống!” Vì sỉ diện, Bạch Ngạn phản bác.

 

“Hà, chuyện ba năm trước, vì sao Cẩn nhi chết, đừng nói không liên can đến ngươi!” Tiêu Thanh Diệp ném cho Bạch Ngạn ánh nhìn căm hận.

 

“Nàng ta lăng loạn, làm ra chuyện đáng hổ thẹn, treo cổ tự vẫn. Không liên can gì đến ta” Bạch Ngạn chối bay.

 

“Không phải vì ngươi sinh nghi ngờ thân thế của Chân nhi, càng lớn càng không giống ngươi. Ngươi bí mật tìm lang trung thì phát hiện ra bản thân vô sinh. Ngươi chấn vấn Cẩn nhi, nàng thừa nhận Chân nhi không phải con của ngươi. Ngươi cảm thấy nhục nhã mà bóp cổ giết chết nàng, ngụy tạo hiện trường giả. Ngươi nghĩ không ai biết. Tuy nhiên, ông trời vẫn luôn mở mắt soi xét hành vi của nhân loại. Lưới trời tuy thưa nhưng không dễ thoát đâu!”

 

Bị Tiêu Thanh Diệp đem từng bí mật và tội lỗi của mình moi móc ra, Bach Ngạn há hốc cả mồm miệng.

 

Tiêu Thanh Diệp đứng lên, đi về phía Bạch Chân, vỗ lên vai y “Còn làm sao mà ta biết những chuyện này…tất nhiên phải để Chân nhi tự mình nói ra”

 

Bạch Chân im lặng nảy giờ, cũng như đã chịu đựng, dồn nén bao năm qua, trong sự chờ đợi của mọi người, y mới chịu mở miệng.

 

“Bạch Ngạn, năm xưa mẫu thân chọn ngươi, ngươi không trân trọng người. Mới được một năm do thấy mẫu thân chưa hoài thai, lão gia gia muốn ngươi lập thiếp, ngươi liền cầu xin mẫu thân vì hương khói của Bạch gia mà cho phép ngươi nạp thiếp. Mẫu thân chua chát cho số phận của mình, trong lúc suy nghĩ không thông và mềm lòng đã phát sinh quan hệ với người khác, mang thai ta. Mẫu thân giấu ngươi, xem ta là con của ngươi. Vậy mà chưa được mấy năm, ngươi vẫn lập thiếp khác, rồi thêm hai người nữa. Ngươi ghẻ lạnh mẫu thân, còn suốt ngày đánh mắng ta. Ông trời thật có mắt, ngươi đáng nhận báo ứng. Là do bản thân ngươi bất lực, lại trút lên đầu mẫu thân ta. Mẫu thân ta đã làm gì sai, cũng vì lo nghĩ cho mặt mũi của Bạch gia mà kiếm cho ngươi ngụm con. Ngươi còn không trân trọng người. Nực cười, người lấy ba người thiếp vẫn không có một đứa con nối dõi tông đường. Ngươi liền sinh nghi và phát hiện ra sự thật. Trong cơn tức giận bóp chết mẫu thân. Ngươi ngụy trang thành vụ án treo cổ tự vẫn. Mẫu thân vốn hiền lành, nhân từ, dù ngươi vô tình vô nghĩa nhưng vẫn còn ta, làm sao đột ngột lại treo cổ được cơ chứ? Đêm đó ở từ đường, ta cậy quan tài, khám nghiệm tử thi. Đúng là ngươi quá cao tay, dấu vết ở cổ cứ như do bị khăn siết chặt mà ngạt thở. Nhưng ngươi không để ý đến một chi tiết, nếu như chết do treo cổ, vết hằn sẽ hướng lên, còn dấu khăn lại bị quấn tròn. Trong lúc vội vã, ngươi đã sơ suất phạm phải sai lầm. Và khi phát hiện ra, ta biết không có chứng cứ để quy tội cho ngươi, chỉ còn cách nhẫn nhịn, ấp ủ bày mưu tính kế để báo thù cho mẫu thân”

 

“Ngươi…ngươi phát hiện ra thân phận của mình từ khi nào?” Bạch Ngạn lớ ngớ.

 

“Ngươi có biết mẫu thân nói với ta về ngươi thế nào không? Người nói “Ngươi… là người mẫu thân nợ ân tình”. Khi xưa, ngươi và Diệp vương gia cùng theo đuổi người. Khi mẫu thân chọn ngươi, người nghĩ sẽ dùng ân tình báo đáp tình cảm của ngươi dành cho người. Vì tình nghĩa, mẫu thân đã sống với ngươi gần hai mươi năm, chịu đựng sự dày vò của ngươi. Ngươi nếu không yêu thương người, sao lại đối xử với người như vậy? Những lúc ngươi đánh ta, mắng ta, lòng mẫu thân đau như cắt. Mẫu thân đã khóc rất nhiều, đôi mắt người vì thể dần yếu hơn theo thời gian. Ngươi có chứng kiến bóng dáng người đơn côi, ngồi trên bậc thềm cửa, nhìn về nơi xa xôi. Ta chạnh lòng, thương cho số kiếp mẫu thân. Người vì ta mà sống, để che chở, lo lắng cho ta. Năm mười hai tuổi, ngươi đánh ta thừa sống thiếu chết, ta nhận ra người không phải là phụ thân của ta. Ta truy hỏi mãi, mẫu thân mới chịu nói ra tất cả. Người nói vì lỗi của người khiến ta bị ngươi ghét bỏ. Ta hỏi vì sao, người nuốt nước mắt kể ra tất cả. Từ đó, hình tượng của ngươi trong lòng ta cũng sụp đổ. Nếu như ngươi yêu thương, đối xử tốt với mẹ con ta, ta vẫn nhắm mắt vì hạnh phúc của mẫu thân coi ngươi là phụ thân không có công sinh thành vẫn có công dưỡng dục. Kết quả, ngươi vẫn đan tâm giết người. Ngươi có ngày hôm nay là do oán nghiệt của bản thân mà thôi!”

 

“Khốn khiếp! Nếu biết sớm ta đã tiễn ngươi lên đường cùng mẫu thân ngươi cho rồi!” Bạch Ngạn càng không biết nhận sai mà rống lên.

 

“Bạch Ngạn, ngươi vẫn chấp mê bất ngộ vậy ư?” Tiêu Thanh Diệp nhíu mày.

 

“Nàng ta thông dâm, sinh ra nghiệt chủng, tội đáng muôn chết. Ta tha cho con nàng ta nhưng hắn lại có mưu đồ với gia sản Bạch gia, việc gì ta phải giữ lại mầm mống tội đồ này”

 

“Chân nhi không phải là nghiệt chủng. Nó là con trai của Tiêu Thanh Diệp ta” Tiêu Thanh Diệp dứt khoát nói thẳng.

 

“Khôi hài! Năm xưa ngươi thua ta vì Cẩn nhi không chọn ngươi, ngươi liền không chút bỉ ổi, vô liêm sỉ mà trả thù ta. Ta mới khinh thường ngươi!” Bạch Ngạn phỉ nhổ.

 

“Năm đó, nàng tìm ta khóc lóc một hồi, sau đó trong lúc nhất thời quá chén, mất kiểm soát, ta đã lỡ hủy hoại thanh danh của nàng. Nhưng ta không hề biết là nàng mang thai Chân nhi. Sau đó, khi nghe tin nàng hoài thai, ngươi thì vui mừng được làm cha đứa con của Cẩn nhi, còn ta đau khổ đến thế nào ngươi biết không? Lúc đó ta thật sự buông tay nàng, chỉ cần nàng sống hạnh phúc, ta sẽ ở sau lưng bảo hộ. Nào ngờ, khi nghe tin nàng mất, ta mới từ trong mộng tỉnh dậy. Lúc ta tới viếng mộ nàng, ta gặp Bạch Chân vừa quỳ vừa nuốt nước mắt. Lần đầu tiên nhìn thấy nó, ngươi biết trái tim ta như hóa thành lửa nóng. Nó giống ta như khuôn như tạc. Ta biết Chân nhi mới là con đẻ của ta. Sau đó, ta hỏi nó mới thừa nhận không phải con của ngươi. Ta cũng đem sự tình năm xưa kể rõ cho nó. Bọn ta biết Cẩn nhi không thể vô duyên vô cớ mà chết như vậy, chỉ có thể đem nghi ngờ đổ lên đầu ngươi. Quả nhiên, sau khi thu thập thông tin, ta dần hiểu được nguyên nhân cái chết của nàng. Ta cùng Chân nhi bày mưu lập kế, đợi ba năm mới có thể nhìn thấy kết cục này của ngươi”

 

“Hahaha…đúng là nuôi ong tay áo. Bạch Ngạn ta thật không ngờ có ngày hôm nay”

 

“Điều ngươi không ngờ tới còn chưa hết đâu! Dám hỏi Bạch tướng quân, thân thể dạo này thế nào?” Tiêu Thanh Diệp liếc nhìn xuống hạ bộ của Bạch Ngạn, buông một câu châm chích.

 

“Ngươi…” Bạch Ngạn xấu hổ đến tức giận.

 

“Ngươi có biết vì sao ngươi không thể làm gì được không? Là ta an bài cho ngươi hít hương độc trong mấy năm nay, khiến cho bên dưới bị liệt, không cách nào ngẩng lên được”

 

“Khốn nạn!”

 

“Hahaha, một kẻ vô sinh, bất tài như ngươi, dùng cái đó để làm gì? Tốt nhất bớt gieo rắc phong tình, hãm hại người khác”

 

“Tiêu Thanh Diệp, ta giết ngươi!” Bạch Ngạn như muốn phát điên, gồng sức dù rằng hắn vẫn chẳng cách nào thoát được.

 

“Sự trả thù này mới đáng giá với kẻ như ngươi!” Tiêu Thanh Diệp buông lời cay nghiệt.

 

Y phất tay, mấy thị vệ lôi Bạch Ngạn, áp giải về đại lao, chờ ngày xét xử.

 

Hàn Y Tuyết lặng lẽ chứng kiến này giờ. Thì ra Bạch Chân trải qua những thăng trầm, còn bi kịch còn hơn số phận cả nàng. Ngoài bị lừa một chút tình cảm, ngoài bị phụ mẫu ruồng bỏ, ngoài xuất thân hèn kém, tính ra nàng không phải chịu đựng sự dày vò, sỉ nhục bao năm qua như Bạch Chân. Nước mắt nàng khẽ lăn dài.

 

“Nương tử, xin lỗi vì để nàng phải chứng kiến cảnh này” Bạch Chân cúi mặt hổ thẹn.

 

“Chân nhi, chỉ cần con muốn, phụ vương sẽ khôi phục danh phận thế tử cho con. Ta sẽ thay nàng bù đắp lại cho con” Tiêu Thanh Diệp mở lời.

 

“Vương gia…” Bạch Chân ngập ngừng, đến giờ hai tiếng phụ vương vẫn không thể nói ra trước miệng “Ta chỉ là đứa con ngoài dã thú, có khôi phục thân phận chỉ là vết nhơ cho người mà thôi”

 

“Ai dám khinh thường con, bổn vương sẽ không cho hắn toàn thây. Thân phận này vốn dĩ thuộc về con. Nếu biết sớm Cẩn nhi mang thai là con của ta, ta đã không để y đối xử với hai người tệ bạc suốt hai mươi năm qua” Tiêu Thanh Diệp siết lòng bàn tay.

 

“Con đã suy nghĩ kỹ rồi! Sau khi chuyện này kết thúc, con xin từ quan, cùng nương tử kiếm một nơi chốn yên thân sống như dân thường”

 

“Cơ nghiệp Tiêu gia, trọng trách quốc gia, con định vứt bỏ hết ư?” Bao năm qua khi biết Bạch Chân là con mình, Tiêu Thanh Diệp dốc lòng đào tạo, truyền thụ. Đứa nhỏ này không phụ tấm lòng cũng như thừa hưởng khả năng hơn người. Dòng máu hoàng tộc chảy trong ngực y, y đành lòng vứt bỏ thân phận ư.

 

“Vương gia…mấy năm qua đa tạ người đã dốc lòng trợ lực cho con. Nhưng con không ham danh lợi, không màng thế sự, con chỉ muốn đòi lại công đạo cho mẫu thân. Thù đã trả xong, con chỉ muốn sống an ổn cùng người mà mình thương thôi. Nếu người….là phụ vương của con, mong người hiểu cho con” Bạch Chân quỳ trước chân, dập đầu lạy ba cái.

 

Ba năm qua, Bạch Chân luôn lãnh đạm, hờ hững với tình cảm cha con với Tiêu Thanh Diệp. Bây giờ y dập đầu thừa nhận hắn là phụ vương, người làm cha sao đành lòng làm khó cho được. Tiêu Thanh Diệp đỡ Bạch Chân đứng dậy.

 

“Chân nhi, phụ vương nghe con! Nhưng con hãy nhớ, sau này dù bất kì lúc nào con muốn quay lại, Diệp vương phủ vẫn luôn mở cửa đón con”

 

“Đạ tạ…phụ vương!”

 

“Chân nhi! Phải rồi, ta đã nghĩ cho con một cái tên, không thể để con mang họ Bạch mà sống được”

 

“Chân nhi nghe theo phụ vương” Có lẽ đây là điều duy nhất y dành cho Tiêu Thanh Diệp. Lẽ ra cái tên này phải do phụ vương đặt cho mình, nhưng khi đó mẫu thân là người đặt tên cho y. Chữ “Chân” trong nghĩa chân tình. Một đời chân tình, không hoài uổng công.

 

“Tiêu Hoài Chân!”

 

Bạch Chân nhìn Hàn Y Tuyết. Nàng khẽ gật đầu, hắn cũng cảm thấy cái tên này hoài niệm về một mối tình đẹp nhưng dang dở. Bạch Chân chấp tay cảm tạ. Tiêu Thanh Diệp hít thật sâu, thở ra một hơi, rồi quay lưng bỏ đi.

 

Chỉ còn lại hai người, mọi cái trở nên lắng đọng, khó mà mở lời. Bạch Chân nắm lấy bàn tay lạnh toát vì trải qua sự kinh hoàng và những chuyện kinh thiên động địa nảy giờ, phả khí độ nóng.

 

“Nương tử, nàng đã biết hết tất cả! Thân phận của ta so với nàng còn bi đát biết bao. Nàng có chấp nhận một người tướng công như ta không?”

 

“Tướng công, sao chàng lại nói vậy? Trước kia khi chưa biết thân phận Bạch gia của chàng, thiếp vẫn chấp nhận. Bây giờ chàng cùng Bạch gia không có quan hệ, há cớ gì thiếp lại không thể chấp nhận. Chúng ta chỉ là những người vô tội, sinh ra nhưng bị cuộc đời ruồng bỏ. Nhưng chàng và thiếp lại gắn kết với nhau, từ giờ thiếp chính là gia đình của chàng được không?”

 

“Nương tử, đa tạ nàng!”

 

Bạch Chân ôm nàng, Hàn Y Tuyết vươn tay vỗ về y. Nàng bây giờ đã biết hết tất cả, không còn gì áy náy, lại vô cùng hài lòng với sự lựa chọn của Bạch Chân. Từ giờ bọn họ sẽ rời xa tất cả, nắm tay nhau, nương nhau hết phần đời.

 

“Tướng công, từ giờ chúng ta sẽ đi đâu?”

 

“Nàng có muốn trở về Nam Dương không?”

 

Phải rồi! Bọn họ có thể quay về Nam Dương, đoàn tụ với Lam Phi Hồng và A Bảo. Hàn Y Tuyết nở nụ cười tươi tắn.

 

“Thiếp nhớ mấy người Hồng tỷ và A Bảo rồi! Chúng ta quay về Nam Dương nhé!”

 

“Được, đợi ta an táng cho lão gia gia, thu xếp cho mấy vị phu nhân, giải quyết nội vụ Bạch gia rồi chúng ta cùng trở về Nam Dương”

 

Nhìn vị Bạch Thái úy uy nghi cả đời, đến khi chết đi, không có người hương khói. Hàn Y Tuyết hiểu được, cùng Bạch Chân thu xếp cho Bạch gia.

 

Y vẫn dùng thân phận Bạch đại công tử tổ chức tang lễ, mang băng tan, mặc áo gai, cầm bài vị đưa tiễn Bạch Thừa Ngân về nơi suối vàng. Dù Bạch Ngạn đối xử với y không ra gì thì lão gia gia vẫn xem y như cháu ruột. Chỉ bằng chừng ấy ân nghĩa, Bạch Chân vẫn thay Bạch Ngạn lo chu toàn cho Bạch gia.

 

Bạch Chân giải trừ thân phận cho mấy vị phu nhân, cấp cho họ một số tài sản để làm lại. Trần Ái Châu lại không chịu nhận. Nàng muốn ở lại Bạch gia, lo cho hương hỏa của Bạch gia. Bạch Chân thấy nàng là người có tình có nghĩa, giao cho nàng giữ tay hòm chìa khóa của Bạch gia. Từ giờ y với Bạch gia hoàn toàn sòng phẳng, không một chút dính líu.

 

Thu xếp xong xuôi, Bạch Chân cùng Hàn Y Tuyết rời khỏi Kinh Thương. Lần nữa trở về đoàn tụ với mọi người, trong lòng Hàn Y Tuyết vui mừng khôn xiết.

 

Kết thúc thì những ai chân tình cuối cùng sẽ được đến với nhau. Một câu chuyện nhẹ nhàng, vỗ về trái tim nữ nhi yếu đuối, đang đợi chờ chân ái trong cuộc đời này. Chúc mọi người sớm đến bến bờ hạnh phúc. Nhưng ai đang hạnh phúc thì hãy trân trọng nhé.

 

 

 

Bạn đang đọc:Nhặt một nhành hoa rơiChương 28
BÌNH LUẬN MỚI
TOP USER HOẠT ĐỘNG TÍCH CỰC TRONG NGÀY
    TAGS

    Truyện Gì là nơi dành cho những người hâm mộ có thể đọc và theo dõi các bộ truyện của các nhóm dịch tự dịch và upload lên. Bạn có thể đọc hàng nghìn Truyện tranh trực tuyến miễn phí chất lượng cao. Chúng tôi muốn bạn biết rằng Truyện Gì sinh ra là để dành cho bạn.

    Nếu bạn là người yêu thích truyện tranh 18+ và bạn muốn đọc các thể loại truyện tranh người lớn online manhua, manga, manhwa. Đây là một thiên đường dành cho bạn.

    Truyện Gì là trang web có nội dung phong phú và cộng đồng truyện tranh đông đảo tại Việt Nam. Những bộ truyện tranh hay được các nhóm dịch bằng phong cách riêng của mình sẽ mang lại cho bạn nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Bạn có thể đọc hàng nghìn truyện tranh bởi vì bạn không cần phải mua nó, bạn có thể đọc trực tuyến mà không tốn một xu nào.