Bạn đang đọc:Nhặt một nhành hoa rơiChương 27

Không biết làm sao hai người tiến vào tẩm điện, chỉ biết đến khi Bạch Ngạn đè lên thân Mộng Huyền, hai người đã nằm xuống chăn đệm. Nụ hôn tưởng như ngưng đọng cuối cùng phải kết thúc. Bạch Ngạn chống tay hai bên nhìn nữ nhân vì mình ý loạn tình mê, hơi thở hổn hển, bộ ngực kịch liệt lên xuống.

 

Mộng Huyền không cho y một phút tỉnh táo, đưa bàn tay sờ ngực y. Khuôn mặt nam nhân đứng tuổi, ánh mắt lão luyện, cơ thể vạm vỡ. Nàng lôi kéo cổ áo, muốn đụng chạm vào lớp da thịt nóng hổi kia.

 

Bạch Ngạn bắt lấy cổ tay, nheo mắt nhìn nàng thật kỹ “Huyền nhi, nàng thật sự…”

 

Mộng Huyền đưa tay còn lại ôm lấy đầu y, ánh mắt mở to đầy kiên quyết “Bạch Ngạn, thiếp yêu chàng, thiếp muốn chàng”

 

Một nữ nhân có thân phận địa vị như nàng lại để mắt đến y. Hoàng đế bệ hạ cao cao tại thượng mà nàng vẫn không thèm. Hắn tài đức, may mắn đến dường nào.

 

Mộng Huyền muốn chứng minh tình cảm và lời nói của mình là thật liền không ngại ngần trút bỏ xiên y. Dây lưng buông lơi, cổ áo mở rộng, bộ ngực lấp ló sao yếm lụa không ngừng lên xuống. Đáy mắt hắn chỉ còn biết mê mẩn ngắm nhìn nữ tử thân thể mỹ miều đang dần phơi bày trước mặt.

 

“Bạch Ngạn, chàng chạm vào thiếp đi. Chàng sẽ biết thiếp có thật lòng hay không?”

 

Mộng Huyền kéo tay y đặt lên trên ngực mình không tốn một chút sức lực. Dưới lòng bàn tay tỏa ra khí nóng khó tả, là nhũ tiêm đang cọ vào. Bạch Ngạn xoa xoa mấy cái rồi từ từ nắn bóp khiến Mộng Huyền bật lên âm thanh rên rỉ.

 

“Ưm…Bạch Ngạn…chàng xoa thiếp thật thích”

 

Nàng ta dùng bộ dạng này để hầu hạ hoàng thượng sao? Bạch Ngạn còn không kháng cự nổi nữa là. Hắn không nghĩ có một ngày cỡi lên người nữ nhân của đế vương. Bạch Ngạn điên cuồng kéo toang ngực áo, giựt phăng cái yếm, hai mắt hau háu, thèm thuồng nhìn bộ ngực phơi bày trong không khí. Mắt long lên, hít lấy một hơi rồi vùi mặt vào bộ ngực cắn mút điên cuồng.

 

“A…a…Bạch Ngạn…chàng nhẹ chút…đau thiếp”

 

Mặc cho Mộng Huyền cầu xin, Bạch Ngạn đã hóa thành cầm thú trước nhục dục. Hắn điên đảo, chà xác nàng không thương tiếc. Ngực nàng bị hắn mút liên tục, bên dưới cũng đã bị cởi ra, tay dễ dàng đi vào, chọc ngáy, kích thích nàng đến rên la khản cổ. Bạch Ngạn làm cho nàng mê mệt, rủ rưỡi, tiết ra trong tay y.

 

Mộng Huyền trong cơn mê loạn, thân thể quen những khoái lạc liền không chịu nổi sự trống vắng mà đòi hỏi Bạch Ngạn tiến vào “Bạch Ngạn…chàng mau đi vào, thiếp muốn…”

 

Bạch Ngạn nào không muốn đem vũ khí đút vào tận cùng âm huyệt đang mở rộng chào mời kia nhưng bên dưới của hắn là sự trống trải đến bất lực.

 

Mộng Huyền thấy y trầm mặc không tiến thêm bước nào, nâng mắt dò xét “Bạch Ngạn, chàng làm sao vậy?”

 

Hắn thật sự ngu xuẩn. Hắn nổi lên hứng thú muốn xâm chiếm nữ nhân của hoàng đế nhưng hắn đâu thể làm được gì ra hồn. Bạch Ngạn rời khỏi thân thể trần truồng kia, định quay đầu bỏ chạy. Mộng Huyền liền lao theo, ôm lấy bờ lưng y.

 

“Bạch Ngạn, có chuyện gì chàng có thể chia sẻ cho thiếp biết được không? Thiếp sẽ không vì những ham muốn này mà cần chàng. Dù chàng có thế nào…thiếp cũng chấp nhận”

 

Nắm tay đang bóp chặt dần buông lỏng. Hắn không dám nói cho ai biết cái sự thật này, liệu có nên nói cho nàng không. Bạch Ngạn kéo tay nàng ra, quay người lại, thẳng tắp nhìn nàng “Ta…không thể cho nàng cái gọi là hạnh phúc nam nữ”

 

Mộng Huyền tái mặt, sau một hồi suy xét thái độ của y, môi run run hé mở “Ý chàng là sao?”

 

Bạch Ngạn dùng hết sự tự ti mà mở miệng “Ta…bị…bất lực!”

 

“Bất lực? Làm sao có thể? Chàng không phải sinh được Bạch công tử sao?” Mộng Huyền nhíu mày hồ nghi.

 

“Trước đây ta không phải vậy…không hiểu sao thời gian gần đây…nơi đây…bên dưới… không thể…cương lên”

 

Mộng Huyền liếc xuống nhìn một cái rồi ngẩng lên hỏi “Thật sự…không cương lên được sao?”

 

Bạch Ngạn đượm buồn buông tay nàng, cúi đầu đầy ảo não.

 

Mộng Huyền im lặng nhìn xuống. Quả thật nảy giờ hay người phát sinh như vậy mà bên dưới kia không có nhô lên. Nàng mạnh bạo sờ giữa hai chân y.

 

“Huyền nhi…nàng…làm gì vậy?” Bị bàn tay bất ngờ sờ tới, Bạch Ngạn kinh hãi muốn thối lui.

 

“Để thiếp…thiếp muốn thử” Mộng Huyền vẫn tiếp tục động tác, đem đai quần tháo ra, rồi đưa tay vào trong quần, tìm kiếm vật nào đó.

 

Bàn tay mát lạnh sờ tới khối thịt mềm, dù Bạch Ngạn cảm nhận rõ nhưng bên dưới lại không một chút phản ứng. Mộng Huyền ra sức cầm nắm, vuốt ve. Bạch Ngạn phối hợp đem nàng ôm vào lòng, trao cho nàng nụ hôn. Hắn muốn kích thích dục vọng bên dưới dâng trào. Đôi tay nàng thành thục làm hết những thứ học được để hầu hạ hoàng thượng nhưng trong lòng bàn tay chỉ có một khối thịt bủn. Nàng quỳ gối, kéo quần y xuống, nhìn dương vật treo lủng lẳng giữa hai chân y. Thứ bên dưới này đâu phải là hạng tầm thường tại sao lại không cương lên được chứ. Nàng muốn thưởng thức, muốn nó trở nên cứng rắn, đâm xuyên vào u huyệt làm nàng thất điên bát đảo. Mộng Huyền đưa môi hôn lên rồi đem lưỡi liếm lát khối thịt. Nàng làm hết thảy khiến Bạch Ngạn càng đau buồn vì không cách nào thỏa mãn cho nàng và chính mình.

 

“Huyền nhi, đủ rồi! Nàng không cần làm gì nữa...Ta cảm kích tấm lòng của nàng, đã tin nàng thật lòng với ta. Nhưng ta không có phúc phận được hưởng…ta phải đi thôi!”

 

Bạch Ngạn không thể chịu nổi sự mất mặt này. Hắn đẩy nàng rồi vội vàng bỏ chạy. Mộng Huyền cũng không níu kéo lại nữa.

 

Tưởng rằng mọi thứ cứ thế kết thúc, trôi vào quên lãng. Nào ngờ đâu, chưa đến vài ngày Mộng Huyền đã chặn đầu, giữ chân Bạch Ngạn.

 

Bạch Ngạn vội kéo nàng tới chỗ khuất, tránh tai mắt của mọi người “Nương nương, người làm gì vậy?”

 

“Thiếp nhớ chàng!” Mộng Huyền không thèm để ý, chỉ quyết ôm lấy người trước mặt.

 

“Nương nương! Ta đã nói…ta không thể!” Bạch Ngạn kéo nữ tử mặt mũi ủy khuất, nghiêm giọng nhắc nhở.

 

“Mộng Huyền thúc thíc Nếu thiếp có thể trị cho chàng thì sao?”

 

“Nàng…có thể…sao?”

 

Dù Bạch Ngạn không dám tin nhưng nếu có hy vọng hắn nhất quyết muốn thử. Hắn theo Mộng Huyền về tẩm cung của nàng. Bên trong đốt hương trầm và bộ kim châm đặt sẵn trên bàn.

 

Bạch Ngạn nhìn đống kim đôi phần quang ngại “Đây là…”

 

“Trước đây tổ mẫu có truyền cho thiếp thuật châm cứu cương dương”

 

“Thuật châm cứu cương dương?”

 

“Chính là…tổ mẫu lo hoàng thượng có vấn đề gì đó thì bí thuật này sẽ giúp thiếp cứu vãn tình thế, sẽ được hoàng thượng trọng dụng”

 

Bạch Ngạn còn đang ngơ ngác đã bị Mộng Huyền đẩy xuống giường “Chàng nằm xuống, giao cho ta, được không?”

 

Bạch Ngạn đã liều lĩnh đến mức này còn sợ gì nữa. Y thả lỏng cơ thể để Mộng Huyền châm lên căn nguyên của mình. Hai nén hương trôi qua, Bạch Ngạn cảm giác bên dưới như được đả thông kinh mạch, hắn thử nhích liền thấy bên dưới động đậy.

 

Mộng Huyền rút kim châm ra, tay lại cầm nắm vuốt ve. Bên dưới như được thổi khí mà cương cứng lên. Bạch Ngạn không dám tin vào mắt mình, thứ đầy ngạo nghễ kia đã được hồi sinh. Mộng Huyền chăm chú nhìn khúc thịt đang phình to trong tay mình có chút hoang mang. Quả là to lớn ngoài sức tưởng tượng. Bạch Ngạn thích chí khi nhìn dáng vẻ e thẹn này của nàng. Hắn lập tức không đợi được mà lật nàng, cho nàng cảm nhận sự thô dài, lạc khoái mà chỉ có gậy thịt của hắn mới đem tới được.

 

Mộng Huyền ô a bị Bạch Ngạn giày xéo điên cuồng. Hai người như thú hoang, cuốn vào nhau như cơn lốc xoáy, phá tan tành hết thảy, bất chấp, mặc kệ tất cả.

 

Thẩm sâu trong nội cung được che đậy hết sức tỉ mỉ và cầu kì. Tưởng như mọi cái đều yên ắng theo quỹ đạo vốn dĩ nhưng tận cùng bên trong, không khác nào cõi lòng con người, chỉ muốn tìm cách vùng lên và nổi loạn. Trong cái sự trang nghiêm, uy vũ, nghiêm ngặc lại lọt hai kẻ gian tình ẩn núp làm ra loại tình kinh thiên động địa.

 

Sau một trận kịch liệt nảy lửa, Mộng Huyền gối đầu lên bả vai, má áp lên xương quai xanh còn Bạch Ngạn vuốt ve bờ lưng trần trắng muốt của mình. Y hết mơn trớn tấm lưng mướt mồ hôi của nàng lại đưa tay xoa bóp bờ mông cong đẩy đà. Thân thể mĩ miều được chăm chuốt phục dịch hoàng thượng này ở trong tay y, mặc y ra sức lộng thao. Mộng Huyền làm hắn điên đảo, thèm khát đến không cách nào dừng lại được.

 

Mộng Huyền di ngón tay trên má Bạch Ngạn, y cảm giác ngứa ngáy liền bắt lấy ngón tay vẽ loạn kia.

 

“Muộn lắm rồi, ta phải rời đi thôi”

 

“Thiếp không muốn chàng rời đi chút nào” Mộng Huyền nụng nịu dán chặt thân thể trần truồng vào người Bạch Ngạn.

 

“Ngoan, khi nào có cơ hội ta lại tới với nàng” Bạch Ngạn nhu tình dỗ dành tình nhân.

 

“Bao giờ thì mới có cơ hội gặp được đây? Mười ngày? Nửa tháng? Hay lâu hơn nữa?”

 

“Không phải bất cứ khi nào có cơ hội ta đều lẻn đến thăm nàng đây sao?” Bạch Ngạn vỗ về

 

“Thiếp không muốn chịu đựng việc xa chàng như thế này đâu”

 

“Chúng ta đâu thể làm gì khác được”

 

“Bạch Ngạn…nếu như thiên hạ này của họ Bạch, chàng nói xem như thế có phải chúng ta đường đường chính chính sớm tối bên nhau”

 

Bạch Ngạn điếng người nhìn nử tử phát ra những ngôn từ khi quân phạm thượng mà trên mặt một chút biểu tình e sợ đều không có.

 

“Việc này không được phép nhắc lại lần nữa”

 

“Tại sao? Không lẽ chàng muốn cả đời chúng ta cứ phải lén lén lút lút như vậy sao? Lỡ có một ngày bị bắt gặp thì chúng ta sẽ thế nào? Không lẽ chàng nhịn nhục khi biết nữ nhân của mình lại bị đè dưới thân người nam nhân khác. Không lẽ chàng cả đời muốn cúi đầu xưng thần”

 

“Huyền nhi! Sao nàng lại có những ý nghĩ như vậy chứ?”

 

“Bạch Ngạn, thiếp nói cho chàng biết. Từ khi thiếp xác định chọn chàng thiếp đã có ý nghĩ đó rồi. Hiện tại địa vị của thiếp trong hậu cung không thể tranh quyền đoạt sủng hơn ai, chỉ có thể sống an phận cả đời trong thâm cung này mà thôi. Thiếp không cam lòng. Thiếp muốn đạp đổ tất cả những kẻ đã hà hiếp, khinh ghét. Thiếp muốn có một ngày lên ngôi hoàng hậu, cúi đầu nhìn bọn họ phủ phục dưới chân, cầu xin ân huệ”

 

“Việc này tốt nhất nàng chỉ nên giữ trong lòng. Nếu để ai đó biết được…”

 

“Ngoài chàng, thiếp chưa từng tâm sự với bất kì ai. Thiếp đặt niềm tin và hy vọng vào chàng”

 

“Nàng…”

 

Mộng Huyền ngồi dậy, đưa tay lấy ra một hộp gỗ trao cho Bạch Ngạn. Hắn bị hành động thần thần bí bí của nàng không khỏi tò mò, cũng vội ngồi dậy xem xét thứ bên trong hộp gỗ.

 

“Đây là…”

 

“Phụ thân thiếp vốn là vương hầu Tây Đô. Sau này Tiêu thị thống lĩnh, bắt ép phụ thân phải bỏ ngôi vương xưng thần. Phụ thân đưa thiếp vào hậu cung muốn thiếp khuynh đảo hoàng quyền nhưng Tiêu Thanh Hoằng quá sức cẩn trọng và dè chừng. Thiếp không thể thực hiện được ý đồ mê hoặc hoàng thượng. Đây là bản đồ và phù lệnh Tây Đô Mãnh Tướng, nơi tập hợp quân lực do phụ thân ngấm ngầm xây dựng. Chỉ cần Bạch gia và Chu gia cùng hợp lực, dẫn binh khởi chiến, chắc chắn sẽ thành công”

 

Bạch Ngạn cầm bản đồ và lệnh bài trong tay, tâm tư ngổn ngang trăm mối.

 

Tiêu Thanh Hoằng! Tiêu Thanh Diệp! Bạch gia mấy đời là trung thần, vậy mà đến thời bọn họ liền phủi sạch công trạng. Khi phụ thân y còn nắm quyền, họ Tiêu không dám khinh khi xem nhẹ. Từ khi phụ thân trao lại binh quyền vào tay y, tuy rằng thế lực vẫn hùng mạnh nhưng uy tín của hắn không bằng phụ thân, Tiêu Thanh Hoằng và Tiêu Thanh Diệp đã mua chuộc những lão tướng từng đi theo phụ thân. Giờ đây còn có thêm Bạch Chân tiếp lực khiến Bạch Ngạn trên triều bị bao vây tứ phía. Địa vị càng lúc càng bị lung lay. Bây giờ nhân lúc quân lực còn trong tay, nếu không lật đổ họ Tiêu, mãi mãi về sau dòng dõi Bạch gia chỉ còn biết cúi mặt mà đi.

 

Mộng Huyền im lặng đợi Bạch Ngạn chìm đắm trong mớ suy tư. Đến lúc y nắm chặt hộp gỗ trong tay, nàng biết y đã đưa ra quyết định.

 

Kế hoạch từng bước được vạch ra, quân lực trong ngoài đã sẵn sàng thủ thế. Bạch Ngạn bí mật đem quân ám sát hoàng đế Tiêu Thanh Hoằng. Những tưởng thành công chỉ còn trong tích tắc lại bị Tiêu Thanh Diệp và Bạch Chân đem quân vây lại.

 

Hai bên nổ ra trận chiến nảy lửa. Do bị phục kích ngược, toàn quân Bạch Ngạn chỉ có thể thủ, không cách nào trở mình. Bạch Ngạn hùng hổ xung kích nhưng khó lòng địch nổi quân lực đông đảo, không thể tháo chạy, chỉ có thể giơ tay bắt trói.

 

“Bạch Ngạn to gan, dám tự ý dẫn quân ám sát hoàng thượng. Áp giải vào đại lao đợi ngày phán xét” Tiêu Thanh Diệp chỉ vào mặt y, giọng điệu nghiêm khắc.

 

“Làm sao…làm sao có thể….làm sao các ngươi biết được toàn bộ kế hoạch này” Bạch Ngạn bị quân lính giữ chặt không ngừng kích động.

 

Tiêu Thanh Diệp khinh khi ra mặt “Còn không biết tại sao ư?”

 

Ánh mắt như hổ báo quắc lên, Bạch Ngạn điên tiết phát hiện ra mình đã bị lừa “Là ả tiện nhân kia! Tại sao? Tại sao lại lừa ta vào tròng?”

 

Trong đám thị vệ mặc hắc phục đeo mặt nạ, một người bước lên trước, gỡ tấm che mặt, không ai khác chính là Mộng Huyền.

 

“Ngươi…ngươi rốt cuộc là ai?” Bạch Ngạn rống lên.

 

Mộng Huyền cúi đầu, im lặng không nói lời nào.

 

“Bạch Ngạn, để ngươi rơi vào ngày hôm nay, ta thật sự tốn không ít tâm huyết đấy” Tiêu Thanh Diệp thắng lớn mà cười vang.

 

Bạch Ngạn hận không thể vùng ra giết chết hết đám người bỉ ổi đang cười nhạo vào mặt hắn. Hắn đưa mắt nhìn Bạch Chân, tên kia đứng sau lưng Tiêu Thanh Diệp không khác nào một tên tay sai, chó má.

 

“Bạch Chân, ngươi được lắm! Đồ vong ân bội nghĩa, ăn cháo đá bát. Ngươi được Bạch gia nuôi dạy khôn lớn rồi quay ra cắn chủ vậy sao?”

 

“Bạch Ngạn, ngươi không có tư cách nói với nó như vậy. Nếu ngươi còn dám mở miệng phỉ báng y, ta sẽ cắt cái lưỡi chó của nhà ngươi. Áp giải hắn vào đại lao” Không muốn nghe tên điên khùng Bạch Ngạn trong lúc quẩn bách buông lời mạt hạn, Tiêu Thanh Diệp sai người giải hắn đi cho khuất mắt.

 

“Bạch Chân, Tiêu Thanh Diệp, các ngươi đợi đây!” Bạch Ngạn bị lôi đi, miệng không ngừng chửa rủa.

 

Đến khi thanh âm kia không còn nghe thấy nữa, để lại một bầu không khí trầm mặc.

 

“Chân nhi, ngươi đừng để ý đến những lời kia…”

 

“Ta đã nghe quen rồi!” Bạch Chân buông một câu đầy nhẫn nhịn.

 

“Ngươi không còn phải chịu đựng sự tra tấn tinh thần này nữa đâu” Tiêu Thanh Diệp vỗ vai y an ủi.

 

“Điện hạ, ta đã hoàn thành nhiệm vụ. Người có thể thực hiện lời hứa của mình rồi chứ?”

 

Mộng Huyền lúc này mới quỳ xuống trước mặt Tiêu Thanh Diệp cầu xin. Tiêu Thanh Diệp phe phẩy cây quạt, nhìn nữ tử quỳ gối, hạ mình dưới chân y.

 

Hai năm trước Mộng Huyền nhập cung làm tú nữ với mục đích ám sát hoàng đế. Trong thời gian tìm thời cơ ám sát, nàng lại nảy sinh tình cảm với ám vệ của Tiêu Thanh Diệp. Ám vệ trung thành lại có tình ý với Mộng Huyền không muốn nàng thực hiện nhiệm vụ, như vậy nàng sẽ phải chết. Ám vệ nhiều lần ngăn cản nhưng bất thành. Sự việc lại bị Bạch Chân và Tiêu Thanh Diệp phát giác. Tiêu Thanh Diệp định giết Mộng Huyền diệt trừ hậu họa nhưng ám vệ liều chết cầu xin cho nàng. Bạch Chân nghĩ ra kế sách để nàng gặp gỡ Bạch Ngạn, câu dụ hắn, để hắn rơi vào bẫy, mắc tội danh giết vua. Cuối cùng cái ngày Bạch Ngạn bị báo ứng đã tới rồi.

 

Bạn đang đọc:Nhặt một nhành hoa rơiChương 27
BÌNH LUẬN MỚI
TOP USER HOẠT ĐỘNG TÍCH CỰC TRONG NGÀY
    TAGS

    Truyện Gì là nơi dành cho những người hâm mộ có thể đọc và theo dõi các bộ truyện của các nhóm dịch tự dịch và upload lên. Bạn có thể đọc hàng nghìn Truyện tranh trực tuyến miễn phí chất lượng cao. Chúng tôi muốn bạn biết rằng Truyện Gì sinh ra là để dành cho bạn.

    Nếu bạn là người yêu thích truyện tranh 18+ và bạn muốn đọc các thể loại truyện tranh người lớn online manhua, manga, manhwa. Đây là một thiên đường dành cho bạn.

    Truyện Gì là trang web có nội dung phong phú và cộng đồng truyện tranh đông đảo tại Việt Nam. Những bộ truyện tranh hay được các nhóm dịch bằng phong cách riêng của mình sẽ mang lại cho bạn nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Bạn có thể đọc hàng nghìn truyện tranh bởi vì bạn không cần phải mua nó, bạn có thể đọc trực tuyến mà không tốn một xu nào.