Bạn đang đọc:Nhặt một nhành hoa rơiChương 26

Đã sang tiết độ khí, khí trời ấm áp hơn hẳn. Bạch Chân dẫn Hàn Y Tuyết ra ngoài dạo chơi.  Lúc ở trong khu chợ, dòng người đông đúc, một người ăn mặc rách rưới không may đụng trúng nàng.

 

“Xin lỗi phu nhân!” Người ăn mày vội vàng cúi đầu xin lỗi.

 

Bạch Chân kiểm tra xem Hàn Y Tuyết có bị làm sao không, còn nàng thoáng nhìn gương mặt đen bẩn. Tuy nét mặt tiều tụy đi rất nhiều nhưng nàng vẫn nhận ra được.

 

Hàn Y Tuyết hô lên “Vân ca!”

 

Người ăn mày nghe nàng gọi, ngẩng mặt chằm chằm nhìn nữ thiếu phu đoan trang, cao sang này có chút không quen mặt.

 

“Phu nhân nhận nhầm người rồi!” Người ăn mày cúi đầu, phũ nhận.

 

“Vân ca, muội là Hàn Y Tuyết, huynh không nhận ra muội sao?”

 

Người ăn mày nhíu mày, cố gắng lục trong trí nhớ cái tên này, dường như hắn có biết qua.

 

“Huynh không nhớ Hồng tỷ ư?”

 

“Lam…Phi Hồng” Môi Nguyệt Kỳ Vân run run mở ra, gọi tên nữ nhân một cách đau lòng.

 

“Đúng, là tỷ ấy! Sao huynh lại lưu lạc ở Kinh Thương thế này?” Hàn Y Tuyết nhìn một thân rác rưới, tồi tàn của Nguyệt Kỳ Vân vô cùng ái ngại.

 

Không ngờ lại gặp người quen ở kinh thành, Nguyệt Kỳ Vân vô cùng hổ thẹn. Hắn không muốn nhắc đến chuyện cũ, vội cáo từ rời đi “Chuyện dài dòng lắm, không tiện kể ra! Dù sao…chuyện cũ đã qua rồi! Ta bây giờ không còn như lúc trước, không dám trèo cao. Ta đi đây!”

 

“Vân ca!” Hàn Y Tuyết muốn gọi y dừng lại nhưng Nguyệt Kỳ Vân đã lẫn vào đám đông rời đi.

 

Hắn đi khuất rồi, Bạch Chân mới lên tiếng hỏi “Người quen của nàng ư?”

 

“Huynh ấy là... phụ thân của A Bảo. Không biết vì sao huynh ấy lại ra cơ sự này. Nếu Hồng tỷ biết được sẽ buồn lắm!” Hàn Y Tuyết không khỏi thương tâm.

 

“Nàng ở đây đợi ta! Để ta đi điều tra một chút!” Bạch Chân cũng có giao hảo với Lam Phi Hồng và đặc biệt yêu quý A Bảo. Hắn cũng không muốn trơ mắt nhìn đứa bé đó không có cha. Hay nói đúng hơn, có cha mà không được nhận mặt cha. Tâm tình này, hắn hiểu hơn ai hết.

 

Hàn Y Tuyết ngồi ở trong quán trà ven đường đợi tin tức Bạch Chân. Y đi một lúc rồi quay trở lại.

 

“Tướng công, chàng điều tra ra được gì rồi?”

 

“Ta đi theo tới cổng nam thì thấy huynh ấy vào một ngôi nhà bỏ hoang. Nơi đó vốn là trại tị nạn cho người vô gia cư. Có lẽ huynh ấy tạm thời trú ngụ ở đó”

 

“Không biết huynh ấy đã ở đó bao lâu rồi? Làm sao lại ra cơ sự như vậy?”

 

Bạch Chân vỗ về, an ủi “Nàng đừng lo lắng! Việc này cứ giao cho ta!”

 

Mấy hôm sau, không biết bằng cách nào Bạch Chân thuyết phục Nguyệt Kỳ Vân. Y thay đồ tươm tấc, bộ dạng trang nhã liền lộ ra hẳn. Bạch Chân thu xếp cho y chỗ ở, rồi dẫn Hàn Y Tuyết tới thăm. Nghe nàng kể lại sự tình năm xưa, y tự trách bản thân ngốc nghếch, không chịu níu giữ Lam Phi Hồng. Nhưng khi ấy, y chỉ nghĩ là quyết tâm nhanh chóng trở nên giàu có, thay đổi số phận. Lúc đó, y sẽ đường đường chính chính trở về rước nàng. Nào ngờ, những chuyến buôn của y bị thua lỗ, bị lâm tặc cướp sạch. Gia tài của y dần dần đội nón mà đi. Y vay mượn khắp nơi, cố gắng chống đỡ, cuối cùng vẫn thất bại thảm hại, không cách nào ngóc đầu lên nổi. Y phải trốn chui trốn nhủi, lang thang khắp hang cùng ngỏ hẹp. Y đặt chân tới Kinh Thương làm khấc cái nay đã được ba tháng.

 

Bạch Chân giúp y xóa nợ, khởi dựng lại cơ nghiệp, dùng địa vị của mình để đem mối làm ăn, giúp Nguyệt Kỳ Vân trong thời gian ngắn làm lại tất cả. Lần này y đã có thể vẻ vang trở về đón Lam Phi Hồng. Hàn Y Tuyết thật mong mỏi hai người bọn họ sớm được trùng phùng, để Lam Phi Hông không phải đơn côi gối chiếc, một mình nuôi dưỡng A Bảo.

 

“Tướng công, cảm ơn chàng!”

 

Bạch Chân đặt nàng lên đùi, nựng cằm nàng “Sao lại cảm ơn ta?”

 

“Kiếp này thiếp thật may mắn vì gặp được chàng! Không có chàng, những người đồng cam cộng khổ cùng thiếp sẽ không có ngày được sống một cuộc đời tươi sáng như thiếp bây giờ”

 

“Vậy nương tử muốn cảm ơn ta thế nào?” Bạch Chân chờ xem biểu hiểu lấy lòng của nàng.

 

“Thiếp…thiếp không có gì nhiều. Của hồi môn đưa cho chàng hết có được không? Nếu còn không đủ, sau này thiếp sẽ tích góp trả dần cho chàng”

 

Bạch Chân nhẻo miệng cười. Thứ hắn cần đâu phải những vật chật tầm thường đó. Hắn không thiếu. Bạch Chân đỡ gáy, kéo đầu nàng hôn một cái.

 

“Chi bằng… mỗi ngày nàng hôn ta như thế này, coi như trừ nợ đến hết đời”

 

“Tướng công!” Đôi mắt nàng ánh lên niềm hạnh phúc dạt dào. Nguyện lòng chàng như ý ta, nhất định không phụ ý tương tư.

 

Không cần y muốn, nàng cũng tự muốn mỗi ngày được ôm hôn, được nằm trong vòng tay của y thế này. Hạnh phúc giống như ôm một bó hoa lớn vào lòng.

 

***

“Hồng nhi, Hồng nhi, con mau ra đây!”

 

Lộ Chi đẩy cửa, chân chưa kịp bước vào phòng mà giọng nói đã vang lên khắp nơi. Lam Phi Hồng liếc mắt nhìn dáng vẻ hớt hả của Lộ Chi, không có mấy phần quan tâm, lại cúi đầu may đồ cho A Bảo.

 

“Ây da, còn ngồi đó làm gì? Mau theo ta ra đây gặp quý nhân” Lộ Chi dành lấy đồ thêu trên tay nàng, bỏ xuống giường rồi kéo nàng đứng lên.

 

Lam Phi Hồng lười nhát mở miệng “Mama, có chuyện gì mà gấp gáp vây?”

 

“Con cứ theo ta rồi biết!” Lộ Chi kéo tay nàng đi tới một gian phòng khách.

 

Màn rèm buông rũ, lay động nhẹ nhàng trong gió, thấp thoáng một bóng dáng nam nhân. Y đang chơi đùa với A Bảo. Nhìn ngắm khuôn mặt hài tử có nét hao hao giống mình, Nguyệt Kỳ Vân không khỏi hồ hởi.

 

“Mẫu thân, mẫu thân, A Bảo có phụ thân rồi này!”

 

Lam Phi Hồng chôn chân trước thềm cửa. Nàng không dám tin vào mắt mình khi nam nhân kia quay đầu lại, hiện ra gương mặt từng khiến nàng yêu say đắm lại khiến nàng đau khổ vô vàn.

 

Nguyệt Kỳ Vân vỗ lên vai A Bảo, thằng bé hiểu chuyện không nháo nữa. Y nắm tay nó đi về phía nàng.

 

“Hồng nhi, ta trở về rồi đây!”

 

Muôn vàn ngôn ngữ không thể nào tuôn ra trong khoảng khắc nghẹn ngào này. Tưởng chừng như đây là giấc mộng bao năm qua nàng ấp ủ, giờ ở trước mặt lại cứ mơ hồ, sợ rằng đưa tay chạm vào sẽ tan thành những cánh bướm tung bay vào không gian.

 

Nguyệt Kỳ Vân biết nàng xúc động, mang theo ánh mắt khó tin nhìn y. Hắn vuốt lên má nàng một cái để nàng cảm nhận hơi ấm này không phải là hư ảo.

 

“Hồng nhi, bao năm qua để nàng phải chịu khổ. Ta có lỗi với mẹ con nàng! Từ giờ chúng ta làm lại được không?”

 

Lam Phi Hồng không dám khóc, cánh mũi động đậy, cố hít sâu vào. Năm xưa là nàng đẩy y ra, những tưởng mọi cái đã chết, nào ngờ…

 

“Ta tưởng chàng đã yên bề gia thất, lấy nữ nhân lương thiện khác rồi!”

 

“Hồng nhi, lúc ta rời đi không phải vì chia tay nàng mà vì muốn cố gắng gây dựng sự nghiệp để cho nàng một tương lai tốt đẹp. Nào ngờ, ta gặp phải nhiều chuyện không may. Sau này, ta gặp Hàn Y Tuyết ở Kinh Thương mới biết chuyện của nàng. Nhờ có muội ấy và muội phu giúp ta làm lại từ đâu. Bây giờ ta đã có thể vinh hiển trở về đón nàng và A Bảo. Từ giờ ba người chúng ta một nhà mãi mãi không rời xa”

 

“Chàng…không phải hết yêu ta ư?”

 

“Làm sao lại hết yêu nàng được? Nàng là tâm can, bảo bối, là người luôn đợi chờ ta trong những chuyến đi xa. Mỗi lần trở về, ta rất hạnh phúc vì luôn có nàng mong ngóng ta. Dù có đi tới đâu, trong lòng ta vẫn nhung nhớ nàng. Chỉ là…để nàng chịu khổ bao lâu qua”

 

Lam Phi Hồng không kìm nổi nước mắt nữa rồi. Nàng nghĩ nàng là người cứng cỏi, mạnh mẽ, ấy vậy mà chỉ cần một lời an ủi, xoa dịu của nam nhân mà mình yêu thương, nàng sẽ trở nên mềm dịu như bao nữ nhân khác mà thôi.

 

Ngay cả A Bảo cũng là lần đầu nhìn thấy mẫu thân mình khóc, khiến nó tưởng nàng có chuyện gì “Mẫu thân, sao người lại khóc vậy?”

 

“Mẫu thân khóc chỉ vì hạnh phúc mà thôi!” Nguyệt Kỳ Anh xoa đầu nó, rồi ôm lấy hông Lam Phi Hồng, hôn lên trán nàng.

 

“Phụ thân, từ giờ người sẽ ở mãi với A Bảo và mẫu thân chứ?” A Bảo nắm lấy tay y lúc lắc

 

“Phải, vĩnh viễn không bao giờ rời xa!” Nguyệt Kỳ Vân xoay đầu A Bảo qua một bên, rồi phủ lên môi, xóa đi hết đau thương cho nàng.

 

A Bảo thật biết điều. Nó ngoan ngoãn xoay mặt đi. Mẫu thân có phụ thân thật tốt. Phụ thân cũng thật là đẹp. Nó vô cùng hãnh diện. Từ giờ sẽ không ai dám gọi nó là con hoang. Không ai dám bắt nạt hay châm chọc mẹ con nó. Nó có phụ thân, người thật lòng yêu thương và lo nghĩ của mẫu thân. Lam Phi Hồng cuối cùng cũng chờ được kỳ tích xảy ra.

 

***

Bạch Ngạn đã sử dụng hết mười viên xuân dược, kết quả bên dưới vẫn không ngoi lên được, cứ nằm xuống như một khối thịt chết.

 

Sau khi hạ triều, Bạch Ngạn trên đường xuất cung thì đụng phải một vị phi tần. Chỉ là đụng nhẹ đâu đến mức nàng ta ngã ra đất. Ngã thì thôi đi còn cố ý lộ ra đôi gò bồng trêu ngươi mắt nhìn. Còn cả cái váy không hiểu sao bị vén cao, đem chiếc chân trắng múp phơi ra trong nắng.

 

“Nương nương, người không làm sao chứ?” Bạch Ngạn giữ lễ, cúi đầu, cố ý không nhìn thấy gì.

 

“Bạch đô đốc, người không thể giúp ta đứng lên được sao?” Mộng Huyền cất giọng mang theo vài phần quở trách cùng nụng nịu.

 

Nếu không giúp nàng ta cũng thật khó xử, mà giúp nàng ta thì là phi lễ. Bây giờ không có ai xung quanh, Bạch Ngạn chỉ còn cách nhắm mắt làm bừa.

 

“Thứ cho hạ thần thất lễ”

 

Một tay Bạch Ngạn nắm lấy cánh tay Mộng Huyền, mặt quay đi chỗ khác, kéo nàng đứng dậy. Vừa đứng dậy, Mộng Huyền ngã vào lòng Bạch Ngạn.

 

“Ai da!”

 

Theo quán tính, Bạch Ngạn đưa tay giữ thân hình nàng “Sao vậy?”

 

“Hình như mắt cá chân của ta bị trật rồi!” Mộng Huyền nhăn mặt bộ dáng vô cùng đáng thương.

 

“Nương nương, người ngồi tạm ở đây, đợi ta đi tìm cung nữ tới giúp người”

 

“Bạch đô đốc, ta đau quá, người đừng bỏ ta” Mộng Huyền không chịu, ôm riết cánh tay Bạch Ngạn.

 

“Nương nương, người mau buông ra! Nếu đó ai đó trông thấy thì sao?” Bạch Ngạn cho dù có ăn tạp cỡ nào cũng biết chừa ra thứ không được ăn.

 

“Bạch đô đốc, chỗ này cũng không có ai. Người dìu ta một đoạn cũng được. Tẩm cung của ta cũng không xa đây lắm!” Mộng Huyện điệu bộ cầu tình.

 

“Nương Nương, không thể!” Bạch Ngạn nhất mực từ chối.

 

“Bạch đô đốc, vì ngài đụng trúng khiến ta bị thương, nếu để hoàng thượng biết được, truy cứu, ta cũng không dám chắc đảm bảo an toàn được cho ngài. Chi bằng ngài giúp ta về cung, ta tỉnh dưỡng vài ngày, sẽ không ai biết việc này” Mộng Huyền đưa ra yêu sách.

 

Bạch Ngạn lưỡng lự, Mộng Huyền tiếp tục đệm thêm “Ngài nhanh lên một chút! Đứng đây lâu nữa có ai thấy thì là do ngài chứ không phải ta cố ý nha”

 

Dìu nàng ta thôi mà! Nếu lỡ bị bắt gặp thì vẫn thanh minh là giúp đỡ phi tần của hoàng thượng, không tính là phạm thượng. Nghĩ vậy, Bạch Ngạn thở ra một hơi, dìu Mộng Huyền bước đi. Tới trước tẩm cung của nàng, Bạch Ngạn buông tay, Mộng Huyền làm như lảo đảo, lắc lư nghiêng người như sắp đổ.

 

“Nương nương, cẩn thận!” Theo phản xạ, Bạch Ngạn đỡ lấy đầu vai, Mộng Huyền thuận thế ngã đầu vào vai y.

 

“Đa tạ Bạch đô đốc!” Trước ngực phảng phất một mảng ấm nóng bởi hơi thở mềm yếu của nữ tử. Mộng Huyền ngẩn đầu, câu lên nụ cười mềm mại đầy thương cảm “Người có thể dìu ta vào trong được không?”

 

“Chuyện này…”

 

“Bạch đô đốc! Đã thương thì thương cho trót. Cũng chẳng có ai thấy, ngài lo ngại điều gì” Cánh tay ngó sen từ từ quàng lên cổ y, môi hồng tươi áp bên tai thủ thỉ.

 

Hành động này nếu hắn còn không hiểu thì uổng phí thân trai bao năm qua.

 

“Nương nương, hạ thần không dám! Thỉnh nương nương buông tay!” Trong một giây, tưởng như lí trí bị sụp đổ, nhưng rất nhanh Bạch Ngạn đã khôi phục tinh thần, đẩy nàng ra.

 

Mộng Huyền vẫn cố tình ôm lấy y, áp má vào lồng ngực “Bạch đô đốc, ta thật sự ngưỡng mộ ngài. Không dễ gì có cơ hội được người chiếu cố, người thật sự không thích Huyền nhi ư?”

 

“Nương nương, thân phận của người tôn quý, ta nào dám khi quân phạm thượng. Vẫn mong nương nương thương tình bỏ qua” Hắn có thể dùng sức đẩy thân ảnh trước ngực ra một cách dễ dàng nhưng nữ tử trẻ trung xinh đẹp làm hắn không đành lòng xuống tay.

 

“Bạch Ngạn, chàng có nhớ lúc thiếp mới vừa tiến cung, từng bị mấy vị nương nương tìm cách xô ngã xuống hồ. May mà lúc đó chàng đi ngang qua, đưa tay giúp đỡ khiến thiếp không bị bẻ mặt. Từ đó trong lòng thiếp vô cùng cảm kích nghĩa cử của chàng” Mộng Huyền tiếp tục nỉ non.

 

“Nếu không phải là nương nương mà là người khác, trong hoàn cảnh đó ta cũng sẽ làm như vậy. Nương nương hiện giờ là người của hoàng thượng, những lời này của người chỉ làm hại người mà thôi”

 

“Chàng nghĩ thiếp được hoàng thượng sủng ái, được sống trong cung vàng lầu bạc là đang hạnh phúc sao? Ba ngàn mỹ nhân, biết bao nhiều người tranh sủng đoạt ái, hoàng thượng cũng không dành tình cảm cho ai là duy nhất, biết đến khi nào thiếp bị thất sủng đây. Thiếp không phải không biết điều mà cứ đâm đầu chờ đợi một thứ không thuộc về mình”

 

“Vậy thì đã làm sao? Số phận của nương nương đã được an bài. Ta cũng không thể giúp được gì cho người”

 

“Thiếp không cần chàng làm gì cả. Thiếp chỉ muốn thổ lộ tấm lòng để chàng biết. Từ khi gặp được chàng, lòng thiếp đã vươn vấn không thôi. Thiếp không cần những thứ phù phiếm kia, chỉ muốn chàng có thể hiểu và sẻ chia cùng thiếp. Kiếp này chỉ cần nhìn thấy chàng, gần chàng như thế này là mãn nguyện”

 

Mộng Huyền nâng mi mắt chứa chan lệ nhòa nhìn sâu vào đôi mắt đầy lão luyện của Bạch Ngạn. Hắn không phải là nam tử trẻ tuổi dễ dàng bị rung động bởi những lời thổ lộ này. Hắn đánh giá xem nàng có phải đang diễn trò hay không.

 

Thấy y một chút cảm xúc đều không có, Mộng Huyền mím môi, cúi đầu xuống, không biết nghĩ ngợi điều gì rồi nhón chân, ôm cổ, dán môi mình lên môi Bạch Ngạn.

 

Đáy mắt khẽ dao động. Làn môi tươi mát phủ lên bạc môi thâm trầm làm một tia xúc cảm xa lạ len lỏi vào lòng y. Bạch Ngạn cố kéo nàng ra nhưng sức lực lại giảm đi nhiều phần, thay vào đó môi lưỡi Mộng Huyền đã xâm chiếm vào khoang miệng y. Hắn là một lão đầu hơn tứ tuần bị một cô nương xuân sắc hôn thành bộ dạng luống cuống. Không được! Không được! Lý trí của hắn gào thét nhưng hương thơm và sự tươi trẻ của nữ tử lan tỏa, bao phủ hết đầu óc. Bạch Ngạn gầm lên, siết lấy thân thể như cành liễu, như muốn khảm nàng vào cơ thể mình, rồi cuồng nhiệt đáp lại.

 

Hắn không phải loại háo sắc, nhưng nữ nhân xinh đẹp chỉ dành cho hoàng đế lại vì hắn mà động tình. Hắn có cảm giác thỏa mãn và muốn xâm chiếm lấy.

 

 

 

Bạn đang đọc:Nhặt một nhành hoa rơiChương 26
BÌNH LUẬN MỚI
TOP USER HOẠT ĐỘNG TÍCH CỰC TRONG NGÀY
    TAGS

    Truyện Gì là nơi dành cho những người hâm mộ có thể đọc và theo dõi các bộ truyện của các nhóm dịch tự dịch và upload lên. Bạn có thể đọc hàng nghìn Truyện tranh trực tuyến miễn phí chất lượng cao. Chúng tôi muốn bạn biết rằng Truyện Gì sinh ra là để dành cho bạn.

    Nếu bạn là người yêu thích truyện tranh 18+ và bạn muốn đọc các thể loại truyện tranh người lớn online manhua, manga, manhwa. Đây là một thiên đường dành cho bạn.

    Truyện Gì là trang web có nội dung phong phú và cộng đồng truyện tranh đông đảo tại Việt Nam. Những bộ truyện tranh hay được các nhóm dịch bằng phong cách riêng của mình sẽ mang lại cho bạn nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Bạn có thể đọc hàng nghìn truyện tranh bởi vì bạn không cần phải mua nó, bạn có thể đọc trực tuyến mà không tốn một xu nào.