Bạn đang đọc:Nhặt một nhành hoa rơiChương 24

Đúng như Bạch Chân hứa, hắn làm nàng ba ngày ba đêm, sáng một lần, chiều một lần, tối một lần. Dù sao hắn vẫn còn trẻ, sung sức được như vậy là điều đáng tự hào. Đến ngày thứ ba vì Nam Dương cách xa, nàng không thể trở về lại mặt nên Bạch Chân quay trở lại triều chính. Cuộc sống vợ chồng son, tối lửa tắt đèn chính là một màn ân ái.

 

“Sao thành thân rồi mà trông ngươi có vẻ còn buồn phiền việc gì?” Buổi hầu triều hôm nay, thấy Bạch Chân thất thần, Tiêu Thanh Diệp gọi y tới dò hỏi.

 

“Không cần phiền vương gia quan tâm chuyện đời tư của hạ quan!” Bạch Chân tỏ vẻ hững hờ đáp.

 

“Ái thần của hoàng huynh có tâm sự, thân là hoàng đệ ta phải thay hoàng thượng chiếu cố ngươi tốt chứ?” Tiêu Thanh Diệp thúc vào khủy tay y.

 

Bạch Chân liếc mắt nhìn nụ cười đầy ẩn ý của Tiêu Thanh Diệp.

 

“Không có việc gì đâu!” Bạch Chân quay đầu, né tránh cái nhìn xăm xoi quỷ dị.

 

“Thật… không có gì?” Tiêu Thanh Diệp ghé vào gần tai Bạch Chân, giọng điệu tà tứ “Ta không hiểu ngươi thì ai hiểu ngươi”

 

“Vương gia, nơi này… thanh thiên bạch nhật…ngài nên giữ ý giữ tứ” Bạch Chân giật bắn người, như tiểu cô nương bị trêu chọc mà mặt mày đỏ lên.

 

“Hahaha, giữa chúng ta mà ngươi còn khách sáo mãi thế sao? Cứ để mọi người dòm ngó, càng đến tai Bạch Ngạn càng tốt. Sớm muộn gì mọi chuyện cũng sáng tỏ thôi” Tiêu Thanh Diệp cười một cách sáng lán.

 

Bạch Chân lạnh giọng “Đây… chưa phải lúc đó!”

 

“Được, giờ không phải lúc nói chuyện đó! Quay về vấn đề của ngươi…” Tiêu Thanh Diệp lấy ra một cuốn tập đẩy tới trước ngực y “Nếu ngươi cảm thấy khó nói thì ta cho ngươi quyển bí kíp này! Xem kỹ rồi thực hành cho tốt. Đảm bảo sẽ xóa tan ưu phiền trong lòng ngươi”

 

Tiêu Thanh Diệp vừa nói vừa nhìn xuống bụng Bạch Chân. Bạch Chân bất giác rùng mình một cái. Hắn ta xấp xỉ tuổi phụ thân, chuyện phong tình trải qua không ít. Ngoài vương phi, trắc phi, không biết hắn còn trăng hoa bao nhiều người. Bạch Chân chạnh lòng thương thay cho mẫu thân bất hạnh. Phụ thân đã không ra chi mà người yêu cũ cũng chả tốt đẹp hơn. Hắn sẽ không giống bọn họ, ngoài Hàn Y Tuyết sẽ không thú thêm ai khác.

 

Tiêu Thanh Diệp thấy Bạch Chân nhìn mình có ý xem thường, hắn cong môi phì cười.

 

“Ngươi đang trách mẫu thân ngươi lại yêu phải hạng nam nhân như ta và lấy hạng nam nhân như Bạch Ngạn sao? Bạch Chân! Ngươi nghe cho rõ đây! Trong lòng ta chỉ có một mình mẫu thân ngươi. Nếu khi xưa không vì nàng ấy bỏ ta, ta mất hết niềm tin vào tình yêu, mặc cho hoàng huynh và mẫu hậu định đoạt, thì ta cũng giống như ngươi, chỉ quyết có một mình nàng. Ông trời thật sự quá bất công, người dịu hiền, nhân từ như nàng ấy sao lại bạc mệnh như vậy. Ngươi tưởng trong lòng ta dễ chịu lắm sao? Ngươi đừng quên bản thân mình là ai?” 

 

Tiêu Thanh Diệp mắng Bạch Chân một thôi một hồi, cảm thấy chướng tai gai mắt, phất tay áo bỏ đi. Bạch Chân trong lòng miên man bao điều. Người đó quá hiểu hắn mà hắn thì hoàn toàn không dám hiểu người đó.

 

Bạch Chân giấu quyển sách vào ống tay áo, rời khỏi hoàng cung. Mấy ngày liền đều nhốt mình trong thư phòng nghiền ngẫm sự tinh túy trong quyển sách kia. Mỗi một trang xem qua không khỏi làm hắn thảng thốt. Thì ra đó là cuốn tập xuân cung đồ. Quyển này đặc biệt ghi lại hết bí quyết phòng the mà chỉ có trong hậu cung mới được biết đến. Quyển sách này không được lọt ra khỏi tàng thư các. Vậy mà Tiêu Thanh Diệp dám đưa cho y. Bạch Chân đọc vội mấy ngày liền đem trả lại. Lúc trả lại, nhìn thấy sắc mặt bối rối, Tiêu Thanh Diệp biết chắc y đã đọc thuộc làu không bỏ sót một chi tiết. Vì Bạch Chân vốn là trạng nguyên, lại còn là một nhân tài ưu tú. Trước giờ chỉ dùi mài sách vở nên những điều kỳ thú chưa từng biết qua. Bây giờ hắn đã có thê tử, đọc những thứ này sẽ mở mang theo nhiều kiến thức giúp cho đời sống sinh hoạt vợ chồng phong phú hơn.

 

Tuyết bắt đầu rơi dày hơn trên mặt đất. Từng bông tuyết trắng xóa kéo đến báo hiệu một mùa đông giá lạnh. Sinh thần Hàn Y Tuyết là một ngày cuối đông, Bạch Chân tặng cho nàng một chiếc áo choàng màu trắng tinh may từ lông cáo trắng. Hàn Y Tuyết khoác lên, đứng giữa trời tuyết không khác nào nữ hoàng tuyết. Làn da trắng như sứ vì lạnh càng trở nên trong suốt ẩn hiện cả mạch máu.

 

“Trời lạnh thế này sao nàng còn đứng ngoài nà?” Bạch Chân trở về, đón hắn chính là thân ảnh tuyết trắng như cành sứ.

 

“Tướng công, thiếp đợi chàng về! Hôm nay chàng về sớm vậy?”

 

“Hôm nay là sinh thần của nàng, ta phải về để đón cùng nàng chứ!”

 

Bạch Chân cầm đôi tay giá lạnh của nàng, hà hơi vào giữa lòng bàn tay giúp nàng ấm hơn.

 

“Trời lạnh lắm, chúng ta mau vào trong thôi nào!”

 

Vừa bước vào phòng, cánh môi lạnh giá phủ lên môi nàng.

 

“Tướng công…”

 

Bị hôn tới tấp, hơi lạnh dần trở nên nóng hơn, đôi tay và môi lưỡi hai người dần ấm lên.

 

“Như thế này hết lạnh rồi!” Bạch Chân hôn mút môi lưỡi, hơi thở hai người làm ấm dần bầu không khí.

 

“Tướng công...ư..ư…”

 

Nụ hôn càng lúc càng trằn trọc, nặng nề. Đôi tay y cởi ra từng lớp y phục, làm nàng không khỏi rùng mình. Sao mới trở về y lại muốn rồi? Hàn Y Tuyết khép hờ mi mắt, ôm lấy cổ y, dựa vào y phục chỉnh tề kia để vơi bớt chút giá lạnh.

 

“Hôm nay sinh thần của nàng, ta muốn chúng ta trải qua một đêm đáng nhớ có được không?” Bạch Chân đỡ lấy lưng nàng, cúi thấp hôn một đường xuống cổ rồi cọ mặt vào ngực nàng.

 

“Đạ tạ tướng công! Thiếp trước giờ cũng chưa từng tổ chức sinh thần, cũng không nghĩ hôm nay là ngày đặc biệt gì. Bây giờ có chàng đón cùng, thật là tốt biết bao”

 

“Sao lại không đặc biệt? Nếu không có ngày hôm nay, làm sao có nàng trên đời. Hôm nay là ngày đặc biệt nên tướng công sẽ đón sinh thần…theo cách đặc biệt được không?” Bạch Chân liếm liếm trên đỉnh hồng, bên ngực còn lại bị ngón tay khác khẩy qua khẩy lại.

 

Hàn Y Tuyết bá lên cổ y, ánh mắt nhu tình nhìn mái đầu giữa ngực mình “Chàng muốn thế nào?”

 

“Nàng chỉ cần làm theo lời ta là được”

 

“Nhưng mà thiếp đã chuẩn bị rất nhiều đồ ăn. Chàng ăn trước cho no đã”

 

“Ăn nàng là đủ rồi!”

 

Cái miệng của y ngày càng trở nên dẻo ngọt. Hàn Y Tuyết chỉ còn biết nhắm mắt chờ đợi. Đối lập hoàn toàn với thân thể trần truồng của nàng, toàn thân Bạch Chân y phục chỉnh tề, áo choàng lông dày cộm vẫn còn khoác trên người chưa kịp cởi ra. Hắn để nàng đứng thẳng rồi hôn xuống bụng nàng, rốn nàng, bàn tay lướt theo đường cong từ ngực xuống hai bên hông. Y gối quỳ, hôn vào khe tam giác vì sự đụng chạm mà nổi lên tầng da gà.

 

“Tướng công!” Hàn Y Tuyết cả kinh, nàng đẩy đầu y ra. Bạch Chân nâng đôi mắt cháy rực khiến tim nàng như hóa thành tro.

 

“Nương tử, để tướng công chiều chuộng nàng!”

 

“Chàng không cần…như vậy!”

 

Một thân phận tôn quý lại quỳ gối trước một kỹ nữ, còn vì nàng mà liếm cả nơi ấy. Hàn Y Tuyết run rẩy, vẫn muốn đẩy y ra. Bạch Chân liếm vào lòng bàn tay đang đẩy đầu mình ra. Cái lưỡi trơn ướt mang theo nước bọt thấm vào tay làm nàng giật mình thu tay lại. Nàng từ trên cao cúi xuống, tuy thân hình nàng không cao lớn gì mấy, hắn có quỳ gối cũng không thấp đi bao nhiêu nhưng cảnh tượng hiếm lạ trong xã hội nam nhân là trời này thật khiến nàng tim đập chân run.

 

“Nương tử, ngoan, thả lỏng cơ thể!”

 

Lời này như bùa chú, làm hai chân nàng cứng ngắt. Bạch Chân tự mình đưa đầu, vạch ra đám lông, đem lưỡi chạm vào rãnh huyệt đang không ngừng co thắt. Hàn Y Tuyết dường như không trụ nỗi, phải vịn vào thành bàn, hứng chịu từng đợt công kích. Bạch Chân xoa tròn cặp mông, đưa tay lướt lên lướt xuống nơi kẽ mông rồi vòng ra phía trước, tập kích nơi tư mật của nàng. Cả lưỡi và tay cùng mơn trớn cùng lúc khiến nàng thoải mái, cắn môi không ngừng bật ra rên rỉ.

 

“Tướng công…ưm…”

 

“Nương tử thoải mái không?”

 

“Tướng công, thiếp sợ mình ngã mất”

 

Thấy hai chân nàng run rẩy, không trụ nổi, Bạch Chân để nàng dựa vào cạnh bàn “Vậy nàng vịn vào đây, giữ tư thế này, tướng công làm nàng thư sướng”

 

“ưm…a….a…”

 

Từng đợt âm thanh đứt khoảng, tiếng thở dốc, bầu ngực phập phồng lên xuống, lưỡi y khẩy lên hột châu, ngón tay đã chọc vào bên trong, khuấy đảo tinh thần nàng tha hóa. Hàn Y Tuyết chỉ biết vò lên tóc y để giải tỏa bớt sự tê tái. Lưỡi y càng lúc càng liếm nhanh, ngón tay cũng chọc ngoáy liên tục, đem bao nhiêu nước bên trong chảy cả ra ngoài. Hàn Y Tuyết bị kích thích quá mức mà thăng hoa.

 

Bạch Chân ngẩn đầu, trong ánh mắt là một mảng nóng bỏng “Nương tử, nàng thoải mái chứ?”

 

“Tướng công…” Ánh mắt phủ một tầng sương mơ màng nhìn y, không nói nổi nên lời.

 

Bạch Chân xoay người nàng lại, để ngực nàng áp lên mặt bàn. Mặt bàn đá lạnh lẽo làm nàng rên nhẹ. Y nhìn xuống bờ mông cong tròn, nước dâm thủy không ngừng tuôn ra, men theo hai bên đùi mà chảy xuống nền nhà.

 

“Tướng công, chàng…”

 

“Nương tử, còn nhiều thứ lắm, nàng từ từ thưởng thức nhé!” Bạch Chân kéo quần, thoát hạ khố, đem dương vật cọ vào mông nàng.

 

Biết hắn muốn tiến vào, Hàn Y Tuyết lẳng lặng chờ đợi. Không để nàng đợi mong, Bạch Chân từ đằng sau đem phái nam của mình từ từ tách hai cánh hoa mà đi vào.

 

“Aaaaa” Sung sướng tiếp nối sung sướng, lạc khoái lại một lần nữa đánh úp lên cơ thể nàng.

 

Bạch Chân ra sức rong ruổi. Hôm nay hắn đã dùng miệng làm nàng, bây giờ làm nàng từ phía sau. Mỗi ngày hắn sẽ cùng nàng làm hết các tư thế trong quyển sách kia. Bên dưới của nàng vừa siết sao vừa ẩm ướt làm hắn sảng khoái vô cùng. Hắn phải cố gắng nghĩ đến chuyện khác để bản thân không chìm vào khoái cảm mà phun trào.

 

Quyến sách thật sự hiệu nghiệm, bày cho hắn cách tiết chế, cách kiềm hãm và giữ cho mình làm lâu nhất có thể. May mà hắn vẫn lâm trận được ít nhất hai lần một đêm, cộng thêm làm bằng tay, bằng miệng giúp nàng đạt cao trào trước thì hắn vẫn làm hoàn thành tốt bổn phận trượng phu.

 

***

Hôm nay Hàn Y Tuyết nhận được thư từ Nam Dương gửi tới. Đó là thư của Lam Phi Hồng và hình vẽ của A Bảo. Qua thư, nàng biết được tình hình mọi người ở Tú Uyển Lâu. Lam Phi Hồng kể rõ tận tình mọi chuyện của mọi người. A Bảo ra làm sao, công việc kinh doanh của Lộ Chi như thế nào, đặc biệt trong thư có nhắc đến chuyện của Trương Thiên Lăng. Lần trước rời đi, hắn không còn quay về gặp nàng lần nào nữa. Có lẽ hắn giận nàng vì nàng không đáp trả tình cảm của hắn. Trong thư, Lam Phi Hồng kể câu chuyện khác của Trương Thiên Lăng.

 

Trở về Nam Dương thành, Tú Uyển Lâu vẫn hoạt động đều đặn. Nhờ có Hàn Y Tuyết, Lộ Chi tính là có quan hệ với Hàn thái thú còn cả Bạch phủ ở Kinh Thương nên được rất nhiều người vị nể.

 

Hàn Y Tuyết rời đi, Phàn Niệm Ngọc trở thành hoa khôi Tú Uyển. Cẩm Sương đã bị loại khỏi tứ đại hoa bảng. Nhan sắc nữ nhân chóng phai tàn như tuổi thọ ngắn ngủi của loài hoa. Mới tỏa sắc hương lại tàn lụi đến thương tâm. Cẩm Sương không phải không còn trẻ mà vì những cô nương khác trẻ trung, xinh đẹp, chiếm ưu thế hơn nàng ta. Nàng đã không còn được ưu chuộng, được các vị quan khách lựa chọn. Suốt ngày nàng cứ ủ dột. So với Lam Phi Hồng, nàng ta còn thảm hại hơn nhiều. Lam Phi Hồng kiên cường, tự lực gánh sinh, không dựa vào nam nhân. Nàng tự mình sinh A Bảo, tự mình nuôi dạy, dùng tài năng nhạc kỹ để kiếm kế sinh nhai. Lam Phi Hồng vẫn được một vài vị khách ưu ái, bằng lòng bỏ tiền bao nuôi nhưng nàng nhất quyết cự tuyệt. Họ có thể tán thưởng tài nghệ của nàng, có thể bỏ tiền nghe nàng thổi sáo, nhưng không một ai đụng có thể chiếm hữu nàng. Dường như trong lồng ngực ấy không còn nghe thấy nhịp tim đập nữa.

 

Kể từ ngày Hàn Y Tuyết rời đi, những tưởng không còn bắt gặp vị thiếu niên tuấn tú, phóng khoáng Trương Thiên Lăng ghé tới Tú Uyển. Nào ngờ đối tượng lần này mà y theo đuổi lại là Phàn Niệm Ngọc. Oái ăm thay, Hàn Y Tuyết không yêu y thì y đành chấp nhận buông bỏ, đằng này không phải Phàn Niệm Ngọc có tình cảm với mình hay sao, vậy mà nàng vẫn ruồng bỏ, xua đuổi y. Thôi thì là do hắn. Hắn ngốc nghếch lúc trước mê muội Hàn Y Tuyết, không nhận ra tình cảm của người đối với mình thật lòng. Bây giờ hắn hồi tâm chuyển ý, muốn chuộc thân, thú nàng mà nàng lại nhất mực từ chối. Nàng là giận hắn, hận hắn sao?

 

Phàn Niệm Ngọc ngày đêm treo bảng tiếp khách, cạnh tranh khốc liệt với Mai Ý Loan. Nàng buông thả bản thân, hạng nam nhân nào cũng qua đêm để trả thù Trương Thiên Lăng. Nàng làm hắn đau cũng chính là làm mình đau. Ai bỏ nhiều tiền sẽ được qua đêm với nàng, nhưng hắn bỏ ra bao nhiêu tiền nàng đều không chấp nhận. Nàng nghĩ hắn sẽ ghét bỏ, ghê tởm tấm thân dơ bẩn của mình, không sớm thì muộn sẽ không còn kiên trì mà rời bỏ nàng. Nàng biết nếu là vậy nàng sẽ đau đớn còn hơn cả cái đêm bị hắn chà đạp không thương tiếc kia. Nhưng đau một lần rồi thôi, nàng tự nhủ bản thân như vậy.

 

Đêm nay, nàng đã chuẩn bị hầu hạ một vị đại gia. Hắn ta là một trong những vị khách chịu chi nhiều tiền để hưởng lạc cùng nàng. Phàn Niệm Ngọc vẫn giữ vẻ mặt bình thản, đối với chuyện thường ngày, một chút cảm xúc đều không có. Cánh cửa đẩy ra, nàng thu lại tâm tư, lúc quay đầu đã trưng lên nụ cười ngọt ngào trên mặt.

 

“Đỗ gia, ngài tới rồi ư? Ngài để Ngọc nhi đợi lâu quá hà!”

 

“Hừ, nàng thật sự thèm muốn nam nhân đến thế sao?” Giọng nói lạnh lẽo cất lên

 

Phàn Niệm Ngọc bàng hoàng trước khuôn mặt đầy vẻ khắc khổ của Trương Thiên Lăng.

 

“Lăng thiếu gia tới đây làm gì? Hôm nay ta phải tiếp đãi người khác, mời người đi cho” Phàn Niệm Ngọc không muốn nhìn thấy mặt y, sắc mặt trở nên lạnh tanh.

 

“Niệm Ngọc, nàng thật sự muốn chúng ta kết thúc sao?”

 

“Haha, Lăn thiếu gia, ngài đang say hay nói đùa vậy? Giữa chúng ta có gì mà gọi là kết thúc. Người xem trọng Niệm Ngọc quá rồi!” Phàn Niệm Ngọc nhếch môi.

 

“Niệm Ngọc, ta sẽ tha thứ hết thảy, chỉ cần nàng đừng như vậy nữa” Trương Thiên Lăng nóng nảy tiến tới ôm hai cánh tay nàng.

 

“Buông ra! Lăng thiếu gia, không phải người quên điều gì rồi chứ? Ta chỉ là hạng kỹ nữ thấp hèn, thèm muốn đàn ông, hạng đàn ông nào cũng được không phải mình người”

 

“Niện Ngọc, hôm đó ta say, ta ăn nói hồ đồ. Ta…”

 

“Trương Thiên Lăng, ngươi say thì ngươi có quyền phỉ báng, nhục mạ ta thế nào cũng được ư? Rồi sau này thì sao? Mỗi lần ngươi say lại nói như thế, ngươi nghĩ Phàn Niệm Ngọc ta yêu ngươi điên dại đến không còn chút liêm sỉ sao?” Phàn Niệm Ngọc quát lớn.

 

“Niệm Ngọc, ta…sai rồi! Ta thật sự xin lỗi nàng! Ta đã không nhận ra ta có tình cảm với nàng. Chỉ vì khi ấy ta bị lòng ghen tức che mờ mắt. Ta thật sự không thể chịu nỗi khi nhìn nàng cùng nam nhân khác…”

 

“Sao trước đây ngươi không nói vậy đi? Lúc mà ta còn yêu ngươi, xem người là tim gan mà trân quý. Ngươi nghĩ bản thân ta muốn biến thành bộ dạng này lắm sao?” Phàn Niệm Ngọc nước mắt giàn giụa.

 

Trương Thiên Lăng ôm lấy nàng “Ta sai rồi! Ta không nên nói nàng như vậy! Nàng đừng tức giận ta nữa được không? Cho ta một cơ hội sửa sai đi!”

 

“Buông ra! Cút đi!” Phàn Niệm Ngọc vừa rống vừa đánh lên lưng y.

 

Trương Thiên Lăng nhất quyết ôm chặt mặc cho nàng đánh bao nhiêu thì đánh.

 

“Không buông! Nàng tha thứ cho ta, ta mới buông!”

 

“Buông! Ưm…”

 

Nói chuyện với nữ nhân, cách tốt nhất chính là hôn họ. Chỉ cần làm cho đầu óc họ mê muội sẽ dễ dàng giải quyết hết thảy. Trương Thiên Lăng mút lấy cánh môi, dùng tất cả yêu thương trao cho nàng.

 

“Ưm…ưm…” Mới đầu Phàn Niệm Ngọc còn chút sức lực và lý trí, tìm cách vùng vẫy, nhưng nụ hôn mà nam nhân nàng yêu làm sao nàng có thể chống đỡ nỗi. Môi lưỡi y ra sức lấy lòng, vuốt ve, làm nàng nhũn hết tay chân.

 

“Niệm Ngọc, ta yêu nàng! Nàng đừng giận ta nữa!” Trương Thiên Lăng hôn khắp mặt nàng.

 

“Ưm…ưm” Trong lúc y mở miệng nói chuyện, Phàn Niệm Ngọc cố gắng hít lấy khoảng không khí hiếm hoi rồi lại bị môi lưỡi y tiếp tục xâm lăng. Nàng ở trong vòng tay hắn trải qua nụ hôn đầy kịch tính.

 

“Niệm Ngọc, nàng…”

 

Bốp!

 

Hắn tưởng nàng đã nguôi ngoa nào ngờ Phàn Niệm Ngọc lại giáng cho y một bạt tai.

 

Hắn há hốc kinh ngạc “Nàng…”

 

“Ngươi tưởng chỉ vậy là đủ xoa dịu ư? Người xem thường Phàn Niệm Ngọc này rồi! Lăng thiếu gia, ta tự biết bản thân không xứng với người. Mời người đi cho!” Phàn Niệm Ngọc cố gắng cứng rắn thốt ra.

 

“Ta…” Trương Thiên Lăng cảm giác ran rát bên má, có lẽ năm dấu tay đã in hằn bên má. Hắn nhìn nàng, nàng trơ mắt nhìn hắn. Hắn không còn biết nói gì nữa, hít một hơi, đè nén tâm tình rồi rời đi.

 

Hắn bỏ đi ư? Hắn cứ thể bỏ đi ư? Nàng không nghĩ hắn dễ dàng từ bỏ đến vậy. Trên gương mặt như hoa như ngọc không biết hai hàng châu sa từ đâu đã tuôn ra.

 

 

Bạn đang đọc:Nhặt một nhành hoa rơiChương 24
BÌNH LUẬN MỚI
TOP USER HOẠT ĐỘNG TÍCH CỰC TRONG NGÀY
    TAGS

    Truyện Gì là nơi dành cho những người hâm mộ có thể đọc và theo dõi các bộ truyện của các nhóm dịch tự dịch và upload lên. Bạn có thể đọc hàng nghìn Truyện tranh trực tuyến miễn phí chất lượng cao. Chúng tôi muốn bạn biết rằng Truyện Gì sinh ra là để dành cho bạn.

    Nếu bạn là người yêu thích truyện tranh 18+ và bạn muốn đọc các thể loại truyện tranh người lớn online manhua, manga, manhwa. Đây là một thiên đường dành cho bạn.

    Truyện Gì là trang web có nội dung phong phú và cộng đồng truyện tranh đông đảo tại Việt Nam. Những bộ truyện tranh hay được các nhóm dịch bằng phong cách riêng của mình sẽ mang lại cho bạn nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Bạn có thể đọc hàng nghìn truyện tranh bởi vì bạn không cần phải mua nó, bạn có thể đọc trực tuyến mà không tốn một xu nào.