Bạn đang đọc:Nhặt một nhành hoa rơiChương 22

Dù Bạch Ngạn có tìm mọi cách ngăn trở, phá hoại thì hôn sự của hai người vẫn diễn ra theo ấn định. Vì hôn sự này còn rất được hoàng thượng quan tâm và vương gia Tiêu Thanh Diệp ủng hộ. Người vui nhất chính là Bạch Thừa Ngân. Người có lợi nhất chính là Hàn Gia Lâm. Dù mỗi người đều có mục đích riêng, nhưng hôn sự này chính là một nước cờ nằm trong sự tính toán của Bạch Chân.

 

Kiệu hoa dừng trước cổng Bạch phủ. Bên ngoài kết hoa đăng, treo đèn lồng, chữ song hỷ đỏ chói dán hai bên cổng. Pháo hoa nổ giòn tan chào mừng tân nương gia. Theo lời bà mai, Bạch Chân đá kiệu hoa ba cái rồi mới mở rèm cõng tân nương qua cổng. Nghi thức xong xuôi, Hàn Y Tuyết được đưa tới tân phòng, mỏi mòn chờ đợi tân lang.

 

Lúc y trở về, trời đã rất khuya. Hôm nay là ngày vui của hai người, khách khứa tới chúc mừng kéo dài đến nửa đêm. Bạch Chân không muốn để Hàn Y Tuyết đợi lâu, tiễn xong đợt khách cuối cùng liền nhanh chóng trở về hỷ phòng.

 

Nàng ngồi ngay ngắn mấy canh giờ thật đáng thương vô cùng. Bạch Chân đi tới giường, tháo khăn phủ đầu. Hàn Y Tuyết nâng đôi mắt yêu kiều động lòng người nhìn Bạch Chân. Bây giờ y mới được nhìn rõ khuôn mặt trang điểm tỉ mỉ của nàng. Bình thường Hàn Y Tuyết không trang điểm gì nhiều đã khiến lòng y say mê. Giờ nhìn nàng má thắm môi hồng, ánh mắt ướt át, biểu lộ duyên dáng càng khiến tam tư Bạch Chân rạo rực. Bạch Chân ngồi xuống, nâng chân xoa bóp cho nàng.

 

“Nàng có mệt lắm không?”

 

Hàn Y Tuyết gật đầu.

 

“Xin lỗi để nàng đợi lâu”

 

“Không sao! Mọi người tới chúc mừng, chàng đón tiếp là việc nên làm”

 

“Lấy được nương tử hiểu chuyện như nàng, kiếp này Bạch Chân quả là may mắn”

 

“Thiếp cũng vậy!”

 

“Nàng đói chưa? Ta lấy đồ ăn cho nàng nhé!”

 

“Không phải cần uống rượu hợp cẩn trước sao?”

 

Bạch Chân mỉm cười, dìu nàng tới bàn, rót hai ly rượu hỷ, cùng nàng giao bôi. Hai người ngồi xuống, y gắp thức ăn, bồi nàng ăn no. Lấy lại sức lực, Hàn Y Tuyết mới tươi tỉnh hơn hẳn.

 

“Bạch lang, chàng tháo trang sức giúp thiếp nhé!”

 

Bạch Chân hôn lên môi nàng một cái.

 

“Bạch lang, chàng làm gì vậy?” Hàn Y Tuyết chớp động mi mắt.

 

Bạch Chân lại hôn tiếp cái nữa.

 

“Chàng…”

 

“Từ giờ phải gọi là tướng công! Nếu sau nay nàng gọi sai ta sẽ hôn nàng một cái”

 

Hàn Y Tuyết cúi mặt che giấu nụ cười bên môi. Nàng e thẹn làm lòng hắn gợn sóng.

 

“Tướng công!”

 

“Nương tử ngoan! Tướng công giúp nàng thay y phục!”

 

“Chàng chỉ cần tháo giúp trang sức trên đầu là được rồi!”

 

Sau khi cởi bỏ được đống trang sức rườm rà trên đầu, cổ nàng như được giải thoát. Hàn Y Tuyết xoay cổ, bóp gáy.

 

“Nặng lắm sao?”

 

“Nặng nhưng mà đời nữ nhi chỉ có một lần này, chịu đựng một chút cũng không sao” Hàn Y Tuyết tươi cười đáp.

 

“Để ta xoa cho nàng!” Bạch Chân đi ra sau lưng, xoa gáy cho nàng.

 

“Được rồi! Tướng công để thiếp giúp chàng thay y phục. Chàng vất vả cả ngày rồi!” Hàn Y Tuyết đứng dậy cởi mấy cúc áo cho Bạch Chân.

 

Hắn không nói gì để nàng cởi hỷ phục ra, đến khi còn lại lớp trung y.

 

“Tướng công… chàng đi nghỉ trước đi!” Tới khúc này không hiểu sao Hàn Y Tuyết lại thấy lạ lạ.

 

Bình thường hai người vẫn thân mật, tuy chỉ ôm hôn nhưng Hàn Y Tuyết không thấy gì, bây giờ lại trở nên ngượng ngùng, khó xử.

 

“Nàng còn định làm gì mà chưa đi ngủ?” Bạch Chân lại thản nhiên hỏi nàng.

 

“Thiếp…thiếp thay y phục xong sẽ lên sau!” Hàn Y Tuyết lúng túng.

 

“Để tướng công cởi cho nàng!” Bạch Chân chính là đợi câu này. Trên gương mặt mang theo ý cười, ẵm nàng đi tới giường.

 

“Tướng công…sao lại…tới giường…làm sao thay…” Nàng càng lúc càng ấp úng.

 

Ánh mắt Bạch Chân mang theo tia nhiệt điện bắn thẳng vào đại não, nụ cười đẹp đẽ phảng phất bên môi. Đôi mắt chứa muôn vàn tình ý kia, phảng chiếu bóng dáng của nàng.

 

Bạch Chân cúi xuống hôn lên trán, lông mi Hàn Y Tuyết run run khép lại. Mũi y cọ vào mũi nàng, môi từng chút, nhẹ nhàng điểm lên môi nàng.

 

“Nương tử, cảm ơn nàng!”

 

“Sao chàng lại cảm ơn thiếp?”

 

“Cảm ơn vì nàng đã đến bên cuộc đời ta” Bạch Chân bắt lấy khoảng khắc nàng mở miệng, đem lưỡi đi vào trong.

 

“Ưm…” Mọi âm thanh của nàng đều bị môi lưỡi y nuốt sạch.

 

Nụ hôn mang thêm vị rượu làm đầu óc hai người bắt đầu mơ hồ. Tay y từ từ chạm vào lớp y phục. Cảm giác sự đụng chạm lạ lẫm, Hàn Y Tuyết siết lấy bàn tay. Thấy nàng căng thẳng còn hơn cả mình, Bạch Chân có chút nghi vấn.

 

“Nương tử, ta cởi đồ giúp nàng nhé!”

 

Sao y lại hỏi nàng điều này? Hàn Y Tuyết không biết giấu mặt vào đâu. Những lần trước sao hắn lại mạnh dạn thế kia mà bây giờ tay chân, mặt mũi đều cứng ngắt. Bạch Chân hít lấy một hơi, y tự biết nàng cũng ngại nên không dám mở miệng, chỉ chủ động cởi bỏ văn kiên và thắt lưng cho nàng. Thắt lưng buông lơi, y phục liền bung ra, hai tay Bạch Chân kéo mở vạc áo sang hai bên. Cởi ra lớp hỷ phục cồng kềnh bên ngoài, cơ thể Hàn Y Tuyết nhẹ nhõm đi hẳn. Bước tiếp theo chính là cởi trung y, Bạch Chân chần chừ, nhìn vào ngực áo màu đỏ tươi. Hàn Y Tuyết ngại ngùng đưa tay che trước ngực.

 

“Tướng công…chàng nhìn gì vậy?”

 

Không khí ngượng ngùng này kéo dài không biết làm sao phá bỏ. Phải chi lúc này y có thể thật say mà không suy nghĩ gì nhưng không biết vì sao lại tỉnh táo vô cùng. Nàng ngại y cũng ngại. Bạch Chân lúng túng, chỉ đành lật người nằm sang bên cạnh.

 

Hàn Y Tuyết chớp mắt, hai nắm tay co lại, siết lấy cổ áo [Chàng ấy làm sao vậy nhỉ?]

 

Bạch Chân nhắm mắt, gác tay che mắt, Hàn Y Tuyết không nhìn rõ được sắc mặt. [Mới vừa nảy còn bình thường cơ mà. Hay là chàng ấy mệt? hay là buồn ngủ?] Hàn Y Tuyết nhìn đỉnh màn không khỏi tư lự.

 

Hắn im lặng nàng cũng không dám nhúc nhích.

 

“Tướng công, chàng thấy trong người không khỏe sao?” Cuối cùng nàng không yên tâm mà nhỏm dậy, nghiêng thân chạm vào mặt y. Không có sốt, không có nóng cũng không lạnh.

 

Bạch Chân nắm lấy bàn tay lành lạnh, trong ngày đông càng đặc biệt trở nên trắng trong suốt. Y đưa lên môi, hôn vào lòng bàn tay, nhiệt lượng từ hơi thở tỏa ra làm lòng bàn tay nàng nổi một trận ngứa ngáy.

 

“Nương tử, ta…ta….”

 

Đôi mắt sáng ngời ngẩn ngơ nhìn y, nàng cố gắng hiểu điều y muốn nói. Thấy bên gò má vươn chút đỏ, không biết là rượu hay xấu hổ, Hàn Y Tuyết có thể xem đó là ngại ngùng chăng.

 

“Tướng công, chàng chạm vào thiếp đi!” Hàn Y Tuyết kéo tay y chạm lên ngực mình.

 

Bạch Chân chưa kịp định thần đã cảm giác một thứ tròn trịa, mềm mại bao trong bàn tay mình.

 

“Nương tử, ta…” Bộ dạng ngại ngùng còn hơn nữ tử đêm tân hôn.

 

Sao chàng ấy có thể dễ thương đến mức này!

 

Hàn Y Tuyết nằm lên ngực Bạch Chân, nhịp tim kia không có bình thản như vẻ mặt lúc này cho lắm. Thì ra chàng rất hồi hộp.

 

Những ngón tay gảy đàn đang gảy lên từng cung bậc cảm xúc của Hàn Y Tuyết. Nàng đã cho y một cái thang để leo lên, y còn không tự động thủ, đêm nay chắc hai người ngủ chay.

 

Lửa tự châm vào mồi, bắt đầu cháy lan từ bàn tay áp trên bầu ngực mềm mại kia, truyền đến não bộ của Bạch Chân. Ngực nữ tử chính là vậy sao? Cầm nắm trong tay như vọc trong đống chăn bông. Bạch Chân kéo gút thắt dây trung y, rũ bỏ rào cản, chạm vào tiết y. Lớp vải trơn mịn, bóng loáng, làm đỉnh hồng lộ lên rõ ràng. Bạch Chân đẩy vai Hàn Y Tuyết ngã ra sau, lại nhỏm dậy nhìn vào chiếc yếm màu đỏ thêu hoa vàng. Đồi núi nhấp nhô như ẩn như hiện trào vào trong đồng tử. Ngón tay y thử chạm vào đỉnh nhỏ đang nhô lên, rồi xoay tròn lan dần ra xung quanh. Tay y đẩy hai bầu ngực lên cao, dưới ánh nến, Bạch Chân mơ hồ mường tượng ra thứ kì lạ kia. Dưới thân, Hàn Y Tuyết bày ra bộ dáng thẹn thùng, khẽ cắn móng tay, nhíu mày nhăn mặt.

 

“Nương tử, nàng đau sao?”

 

Hàn Y Tuyết hé mắt nhìn khuôn mặt lo lắng cho mình. Thân thể nữ nhi thế nào hắn không biết, sợ là chạm mạnh khiến nàng khó chịu. Hàn Y Tuyết khẽ lắc đầu.

 

“Vậy sao trông nàng có vẻ như chịu đựng?” Bạch Chân lo lắng hỏi.

 

“Tướng công, thiếp không sao, chàng…cứ làm gì chàng thích” Hàn Y Tuyết e thẹn đưa đường dẫn lối.

 

Bạch Chân ngớ ra rồi thử bóp lấy hai bên ngực, nàng vẫn nhíu mày, mím môi nhưng dáng vẻ này không phải là chịu đựng mà là ngại ngùng. Thì ra là do hắn chạm vào nên nàng mới có biểu hiện như vậy.

 

Bạch Chân vững vàng bóp hai bầu ngực, đẩy núm vú vươn cao. Hai điểm nhỏ kia như mời gọi, hắn không tự chủ mà đưa lưỡi chạm vào. Mùi vị của vải không có cảm giác gì cả. Bạch Chân quyết định thoát nốt tiết y. Nửa thân trên của nàng bại lộ trước mắt hắn.

 

Mảng da thịt trắng như sứ, không một chút tì vết, hiện lên hai quả đào tươi, tròn đầy, căng mộng. Hai đỉnh hồng tươi tắn không khác gì hai hạt đậu đỏ. Bạch Chân hít thở không thông. Tạo vật kì diệu khắc lên hình hài nữ nhân đẹp đến mức chấn động lòng người. Thân thể của nàng là thế này ư, sao lại mềm mại, dụ hoặc thế kia. Nàng như đóa hoa e ấp dưới thân y, làm cho máu thịt toàn thân phút chốc nóng lên. Cảm giác thiêu đốt, ham muốn chưa từng có le lói ẩn nhẫn. Ngón tay thon dài từ từ đặt lên hai quả đào, da chạm da, thịt chạm thịt, xúc cảm chân thật đến từng li. Y bắt đầu xoa tròn bầu ngực, nhẹ nhàng như đang nặn cục bột. Hai đỉnh hồng se lại, cương cứng. Cảm thấy xoa chưa đủ, Bạch Chân muốn nếm thử, y cúi đầu, há miệng mút lên ngực nàng.

 

“Ưm…” Xúc cảm tê tái bất chợt đánh úp lại nàng chỉ kịp rên lên một tiếng.

 

Ngực nàng đang được y bao trong trong miệng, từ giữa ngực lan ra từng trận kích thích. Ngứa, Hàn Y Tuyết cảm thấy vừa ngừa vừa khó chịu.   

 

Dưới bàn tay, Bạch Chân khắc họa từng đường nét trên cơ thể Hàn Y Tuyết. Có núi có đồi, vòng eo nhỏ bằng gang tay. Đáy mắt Bạch Chân lướt tới đâu, trên mảng da thịt tuyết trắng lại nóng một cách lạ thường. Hai bàn tay y miết nhẹ hai bên hông tinh tế và mớn trơn vùng bụng phẳng lì. Hắn lại cởi lớp váy dày cộm bên dưới, cặp chân nàng cảm giác trống trải, cọ vào nhau, đem quần dài nhăn thành một mảng. Bạch Chân cởi quần dài, đùi thon từ từ lộ ra. Cặp chân trắng muốt, những ngón chân nhỏ hồng xinh xắn đáng yêu vô cùng. Y đưa tay vuốt ve đùi nàng, mắt không rời khỏi hạ khố trắng trong kia. Bạch Chân nuốt ực một tiếng, lần đầu tiên nhìn thấy cảnh lạc tiên. Cơ thể nàng không tỳ vết lại trắng mượt, muốn cong có cong, muốn đầy có đầy, tâm tư Bạch Chân khó nói nổi nên lời. Chỉ có thể dùng từ hoàn mỹ để mô tả. Ánh mắt đê mê, nhìn vào nơi tư mật, một cổ khoái cảm dâng trào trong mắt. Thì ra đây là cánh cổng kết nối hai người với nhau. Tuy chỉ mới nhìn ngoài hạ khố lại làm Bạch Chân khó lòng kiếm chế được. Bên dưới của y bất giác dựng lên. Khóe mắt nong nóng, giật giật, giữa tiết trời mùa đông hai bên thái dương vẫn chảy ra vài giọt mồ hôi.

 

“Tướng công…” Ánh mắt thưởng thức của Bạch Chân làm lòng dạ Hàn Y Tuyết nhộn nhạo. Hai tay che đậy bầu ngực, hai chân cọ vào nhau, dáng vẻ có biết bao dụ hoặc.

 

Nàng e ấp như những cánh hoa ép chặt trong sương tuyết. Bạch Chân muốn chạm vào cảm nhận nụ hoa kia thơm mát, xinh đẹp dường nào. Ngón tay thử bên ngoài hạ khố, nơi tiếp xúc là một sự mềm mại khó tả.

 

“Ưm…” Vì cái đụng chạm vào nơi tư mật, Hàn Y Tuyết không thể giữ bình tỉnh nổi.

 

“Nương tử, nàng mở chân ra được không?” Bạch Chân nhẹ nhàng đề nghị.

 

Nếu là nam nhân khác có phải giờ này đã tự vặn bung hai chân, thể hiện bản năng dâm dục vốn có. Nhưng hắn lại hết sức dịu dàng, đợi chờ nàng chấp thuận. Hàn Y Tuyết thả lỏng hai chân, tuy vẫn còn chưa động đậy nhưng Bạch Chân chỉ cần đẩy nhẹ đã dễ dàng đem chân nàng rộng mở. Y nhẹ nhàng mơn trớn bên ngoài, sờ vào như một mảnh ngọc trơn láng.

 

“Nương tử, nàng thật đẹp!”

 

Bạch Chân trườn lên, kéo tay đang che mặt, nhìn nàng rũ mắt e ngại, không chịu được mà hôn lên môi nàng. Nụ hôn như kẹo đường thấm vào tim gan, ngọt như hương mật. Hắn rất đỗi dịu dàng, dành cho nàng những gì trân trọng nhất. Bạch Chân đưa tay, cởi bỏ quần mình. Hắn và nàng bây giờ chỉ còn mỗi hạ khố che thân. Bên dưới cứng cáp kia cọ vào tiểu huyệt mềm mại. Xúc cảm làm hai người không khỏi rạo rực. Nụ hôn trở lên gấp gáp, dường như có thứ gì đó muốn được xé bỏ.

 

Bạch Chân nâng người, nhìn hạ huyệt nàng lần nữa. Lần này hắn không nhanh không chậm thuần thục đem tiết khố nàng cởi ra. Giữa đám lông đen mượt hiện ra một đường hẹp nhỏ, dính chặt vào nhau. Ngón tay Bạch Chân tiếp giáp, chà lên đường đạo đó, làm Hàn Y Tuyết co giật cơ thể. Phản ứng quá lớn khiến hắn không khỏi nheo mắt. Cái địa đạo thần bí này tưởng như một vết cắt bên ngoài, nếu không phải khi sờ vào, tách ra hai bên, hắn còn không biết bên dưới còn ẩn giấu hai cánh hoa đang khép chặt. Phía trên có một hột châu, tò mò đặt ngón tay lên.

 

Hàn Y Tuyết ưm lên. Điểm nhạy cảm bị ngón tay chạm vào có chút kích thích. Bạch Chân tiếp tục khẩy lên hột châu, thấy cơ thể nàng quọ quậy không yên. Nơi này thật giống mật động, chạm vào mép thịt mềm không giống bên dưới của mình, xúc cảm thích thú vô cùng. Hắn càng khẩy càng phát hiện hai cánh hoa bên dưới khép mở, mở ra một tầng cửa nhỏ hơn. Từ cái lỗ nhỏ rỉ ra mật dịch, Bạch Chân thử chọc vào cái lỗ kia, mật dịch dính vào ngón tay, bên trong như có lực hút, không tự giác mà đi vào bên trong.

 

“A…tướng công…” Khoái cảm từ đâu dâng lên, dưới hạ thân bị khiêu khích mà thư thái vô cùng.

 

Đáy mắt Bạch Chân tối đen như mực, cảm giác chinh phạt vùng đất thần bí làm bản năng nam nhi trong hắn trở nên hừng hực, hứng thú. Y ra sức chà xác hoa huyệt, thích thú vì hắn mà nàng thành một bãi ẩm ướt, nhớp nháp. Hai bầu ngực nhấp nhô không ngừng, Bạch Chân nhướn người, mút lấy một bên ngực của nàng.

 

Từng đợt khoái cảm lan tràn khắp mọi tứ chi của nàng. Âm dương hòa hợp tạo thành hiệu ứng kích thích đê mê. Dưới sự kích thích, Hàn Y Tuyết không ngừng run rẩy mà tiết ra vô số dịch thể. Bên dưới của y đã trướng đau vì đợi chờ, Bạch Chân kéo hạ khố của mình, những gì trần tục nhất đều phơi bày trên giường hỷ. Y nắm lấy côn thịt mình, đem tới trước hoa huyệt, cọ vào hai cánh hoa môi. Dịch thể bôi trơn đầu nấm, vốn đã trơn lẳng giờ lại trơn tru, bị hai cánh môi kia mút lấy.

 

Khoái cảm sung sướng như đợt sóng đánh vào lưng, làm cho thần trí Bạch Chân mơ hồ. Có thứ gì đó như muốn trào ra nơi mắt lỗ. Bạch Chân lùi ra ngoài, sự sung sướng ngập tràn làm hắn muốn bắn ra. Hắn nhanh chóng chặn lại, gồng người kiềm nén. Ráng ổn trọng lại nhịp thở và sự kích thích, Bạch Chân mới cọ vào u huyệt lần nữa. Lần này đã giữ được bình tỉnh hơn, hắn bắt đầu đẩy côn thịt vào, nhưng không hiểu sao lại như bị thứ gì chặn lại. Thật là chặt. Hàn Y Tuyết trân mình chịu đựng sự công kích của Bạch Chân.

 

Không phải nàng đã bị phá thân rồi sao, sao bên dưới cứ như thế chưa được khơi thông lần nào. Dù nước nôi lan tràn mà Bạch Chân vẫn khó lòng đi vào. Hàn Y Tuyết thấy y chật vật, đâm mãi không xong, nàng đưa tay nắm lấy côn thịt, tìm đúng rãnh rồi nhấn một cái. Hành động của nàng chỉ là vì muốn giúp y một tay, nhưng Bạch Chân không khỏi chạnh lòng. Hắn thật kém cỏi, cả chuyện này cũng làm không xong. Cảm giác vừa xấu hổ vừa bực dọc, Bạch Chân nắm lấy eo nàng, đẩy sâu côn thịt vào trong.

 

“Đau…tướng công đau…nhẹ một chút!” Hàn Y Tuyết đau đến rịn cả mồ hôi.

 

Sao lại đau? Ngoài lần đầu tiên phá thân thì đâu có đến mức đau đến tái mặt như vậy. Bạch Chân không hiểu nhưng thấy nàng như vậy, y cũng không đành lòng. Côn thịt vẫn còn nằm lưng chừng, mới vào hơn phân nửa. Bạch Chân không nói gì, chỉ nhìn nàng chờ đợi. Hàn Y Tuyết nắm lấy nệm giường, ánh mắt ủy khuất khép lại một lần nữa.

 

“Chàng vào đi!”

 

Bạch Chân cắn răng, mọi cảm xúc hỗn độn bủa vây trong đầu. Nửa muốn nhẫn tâm, nửa lại đau xót. Cuối cùng, hắn vẫn nhẫn tâm mà đâm một phát vào tận cùng.

 

Hàn Y Tuyết nước mắt dàn dụa, Bạch Chân ngẩn ngơ. Nàng đau lắm sao? Côn thịt đã nằm trong vùng ấm êm, hắn mới chịu thả lỏng mà ôm lấy nàng, hôn lên giọt nước mắt của nàng.

 

“Đau lắm sao?”

 

Hàn Y Tuyết ủy khuất nhìn hắn, càng khóc to hơn.

 

“Nương tử, ta xin lỗi! Ta không kiềm được”

 

“Hức…hức…” Nàng tủi thân mếu máo [Biết đau thế này đã không cho đi vào!] Vừa phải chịu đau vừa phải nhìn thấy sắc mặt không thoải mái kia làm lòng nàng càng đau hơn.

 

“Nương tử, nàng đừng khóc, ta sai rồi!”

 

Hàn Y Tuyết muốn đánh người nhưng y ôn nhu, vuốt ve làm nàng vơi bớt đi tức giận. Đến khi bên dưới không còn đau nữa, Hàn Y Tuyết mới động tình mà rên lên. Bạch Chân cảm giác được u huyệt bên trong đang dần co bóp, thắt chặt côn thịt. Hắn hít hà, nâng mông đẩy đưa. Hai người đưa nhau chu du miền cực lạc, sung sướng nơi hạ thân làm đầu óc cả hai lâng lâng. Bên dưới của nàng tuy nhiều nước nhưng lại bóp chặt khiến Bạch Chân như muốn thất thủ. Hắn hỳ hục kéo dài được khoảng một khắc thì chịu không nổi mà phun ra.

 

Bạch Chân phủ phục trên người Hàn Y Tuyết, ôm chặt nàng mà phun ra những mấm mống bất tận. Lạc thú thần tiên gì mà đến bây giờ y mới được trải qua, thật là dục tiêu dục tử, chỉ muốn chết chìm mãi bên trong.

 

Hàn Y Tuyết vuốt ve mái tóc người thương, cơ thể hắn dù có thanh mảnh thì vẫn to lớn hơn nàng, giờ lại đè lên người thật nặng mà nàng vẫn im lặng chịu đựng. Bạch Chân vội nhỏm dậy.

 

“Nương tử, nàng có sao không?”

 

Ngoài sắc mặt trắng bệch cùng khoái cảm lan tràn trên mặt ra, Hàn Y Tuyết một chút cũng không than phiền.

 

“Thiếp không sao!”

 

Bạch Chân lật đật ngồi dậy, bên dưới mềm xuống, rút ra khỏi hạ huyệt mang theo một dòng máu lạc hồng. Bạch Chân gần như chấn động, ngừng thở không tin vào mắt mình. Hắn vạch ra hai đùi, nhìn kỹ vào nơi tư mật của nàng. Bên trong ngoài hỗn hợp dịch nhầy còn có cả máu hòa vào. Hơi thở hắn trở nên trằn trọc, thô nặng, tim khó khăn mới đập, lắp bắp mở miệng.

 

“Nương tử…nàng đây là…”

 

Hàn Y Tuyết nhẻo miệng cười, nụ cười như vừa được giải thoát, trút sạch nhưng dày vò bấy lâu nay.

 

“Thiếp làm sao? Thiếp còn lạc hồng chàng không vui ư?”

 

Giọng y run lên, đến nỗi gần như lạc không nghe thấy gì “Ta cứ tưởng…không phải lúc ở Linh Phật Tự nàng nói nàng đã trao cho phụ thân rồi sao?”

 

Hàn Y Tuyết ráng lắng tai mới nghe thấy được, nàng không khỏi phì cười “Lúc đó thiếp nói là nếu như thôi mà, chàng lại nghe thành thật sao?”

 

“Ta…ta… lúc đó rất buồn! Vì phụ thân ta cô phụ nàng, nên ta tự hứa dù nàng có thế nào ta vẫn sẽ đối xử tốt với nàng”

 

“Chàng nói vậy là thiếp mãn nguyện rồi!”

 

“Vậy mà vừa nảy ta không biết, làm nàng đau như vậy. Ta thật đáng trách”

 

Bạch Chân quỳ gối, vả lên mặt mình hai cái. Hàn Y Tuyết vội ngồi dậy, xoa mặt y.

 

“Tướng công, là do thiếp không nói rõ cho chàng. Chàng nào phải cố ý làm thiếp đau!”

 

“Tại sao nàng không nói với ta?”

 

“Đêm đó phụ thân chàng rời đi vội vàng, nhưng vẫn muốn thiếp giữ gìn cho y nên đã thổi tắt đèn ngoài cửa phòng. Mọi người ai cũng nghĩ thiếp đã thất thân. Sau này, phụ thân chàng không trở lại, thiếp cũng không muốn thanh minh gì cả, cũng chẳng phải việc hay ho gì để nói ra. Nếu gặp được người thật lòng sẽ không để ý đến quá khứ kia. Sau này chàng nói chàng không để ý, thiếp nghĩ trước sau gì chàng cũng biết nên không nói ra”

 

“Nàng có biết…lúc nảy…ta thấy hổ thẹn lắm không?” Bạch Chân cúi đầu, che giấu biểu tình bất mãn.

 

“Sao lại hổ thẹn?” Hàn Y Tuyết ngây ra.

 

“Ta…chưa từng làm những chuyện này, còn nghĩ nàng đã có kinh nghiệm rồi, mà bản thân thì như một tờ giấy trắng. Nếu nàng không chủ động, chắc ta đã không đủ nghị lực mà làm tới bước cuối cùng”

 

Nàng mỉm cười. Nàng biết chứ. Nhưng như vậy đối với nàng càng quá tốt. Chàng là người đầu tiên của nàng và nàng cũng vậy. Còn gì hạnh phúc hơn nữa. Nàng cũng không mong chàng đối với sự tình kia mà trầm luân, sa ngã, biết đâu một lúc nào đó, chàng chán hoặc tham lam sẽ lại tìm nữ nhân khác thì sao. Chàng như vậy đã là quả đủ.

 

“Dù thiếp sinh trưởng ở Tú Uyển Lâu, mỗi ngày nhìn thấy không ít chuyện trăng hoa, ong bướm, nhưng thiếp cũng là lần đầu tiên” Nàng e ấp thủ thỉ.

 

Nếu biết nàng cũng giống như mình, hắn đã không lúng túng, ngại ngùng như lúc này. Bạch Chân nhìn nàng đang khỏa thân, không một che đập, bên dưới lại nổi hứng dâng lên. Hàn Y Tuyết thấy giữa chân hắn, hung khí kia dựng đứng, chớp mắt mấy cái. Ngoại hình này tuy không phải là hàng đại bác hay khoai lang nhưng dài và thon, làm người ta thích hơn là sợ. Vật nam tính của trượng phu nàng cũng dễ thương như chính con người y. Hàn Y Tuyết e thẹn, cụp mắt, vén tóc, giả như không muốn nhìn lại dòm trộm mấy cái.

 

Bạch Chân yêu dáng vẻ thẹn thùng này vô cùng. Hắn lúc trước nghĩ nàng là nữ tử thanh lâu, từng làm những chuyện này nên không thấy xấu hổ, hổ thẹn gì. Nhưng khi biết nàng cũng là tờ giấy trắng do chính hắn đề bút lên chấm phá, trong lòng không khỏi kịch liệt bồi hồi. Nàng như vậy thì hắn càng phất cờ truy phong. Bạch Chân đẩy nàng ngã xuống giường.

 

“Tướng công…chàng…” Động tác vừa nhanh mạnh vừa bất ngờ làm lòng nàng dâng lên một hồi thình thịch.

 

“Tướng công muốn đi vào lần nữa được không?” Bạch Chân nở nụ cười khêu gợi.

 

Hàn Y Tuyết có nên rút lại lời vừa rồi không nhỉ. Nam nhân dù có hiền lành như y thì một khi đã nếm trải tư vị tuyệt diệu liệu có mấy ai khắc chế nổi. Chắc là không, nếu vậy thì không phải là nam nhân. Dù sao y đối với nàng vẫn ôn nhu, cẩn trọng, nàng không thể không gật đầu.

 

Tiết tấu đong đưa, triều nhập, hỏa dục lại một lần nữa cháy lên. Đây mới có lẽ là lần giao hợp thật sự trong đêm tân hôn này.

 

 

 

 

Bạn đang đọc:Nhặt một nhành hoa rơiChương 22
BÌNH LUẬN MỚI
TOP USER HOẠT ĐỘNG TÍCH CỰC TRONG NGÀY
    TAGS

    Truyện Gì là nơi dành cho những người hâm mộ có thể đọc và theo dõi các bộ truyện của các nhóm dịch tự dịch và upload lên. Bạn có thể đọc hàng nghìn Truyện tranh trực tuyến miễn phí chất lượng cao. Chúng tôi muốn bạn biết rằng Truyện Gì sinh ra là để dành cho bạn.

    Nếu bạn là người yêu thích truyện tranh 18+ và bạn muốn đọc các thể loại truyện tranh người lớn online manhua, manga, manhwa. Đây là một thiên đường dành cho bạn.

    Truyện Gì là trang web có nội dung phong phú và cộng đồng truyện tranh đông đảo tại Việt Nam. Những bộ truyện tranh hay được các nhóm dịch bằng phong cách riêng của mình sẽ mang lại cho bạn nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Bạn có thể đọc hàng nghìn truyện tranh bởi vì bạn không cần phải mua nó, bạn có thể đọc trực tuyến mà không tốn một xu nào.