Bạn đang đọc:Nhặt một nhành hoa rơiChương 21

“Hahaha, Hàn tiểu thư này quả nhiên thú vị. Có thể nghĩ ra được mối quan hệ của chúng ta thành như vậy” Tiêu Thanh Diệp nâng ly rượu uống một hớt.

 

Bạch Chân rầu rĩ, Tiêu Thanh Diệp càng cười to.

 

“Ngươi tìm ta là muốn ta đi giải thích với nàng ấy phải không?”

 

“Việc này còn không phải do ngài mà ra!” Bạch Chân lườm hắn.

 

“Đến bản vương mà ngươi cũng không biết sợ nhỉ?” Tiêu Thanh Diệp nửa đùa nửa thật.

 

“Nếu ta sợ chắc ngài đã không cần ta” Bạch Chân thẳng thừng đáp.

 

“Hay! Hahaha! Hổ phụ sinh hổ tử. Quả là có khí phách!” Tiêu Thanh Diệp càng ra vẻ đắc ý.

 

Hai người bọn họ đang say sưa cạn chén trong Bách Xuân Viện.

 

Trần Ái Châu ba chân bốn cẳng tới báo cho Hàn Y Tuyết nhìn thấy Bạch Chân đi vào kỹ viện. Nghe xong, nàng siết nhăn tay áo [Sao chàng lại tới kỹ viện chứ?] Là chán nàng rồi sao? Trong lòng thấp thỏm không yên, quyết định tới tận nơi bắt tại trận.

 

Hai người mua chuộc một tên tiểu nhị, nhờ hắn thu xếp gian phòng bên cạnh gian của Bạch Chân. Hàn Y Tuyết và Trần Ái Châu đứng sát vách tưởng mỏng, ráng nghe sự tình bên kia.

 

“Bạch Chân, dẫu sao cũng không thể giấu nàng ấy mãi, ngươi nên lựa lời, lựa thời điểm mà nói ra tất cả đi” Tiêu Thanh Diệp lên tiếng.

 

“Việc này…ta tự có sắp xếp!” Bạch Chân miên man trong lòng.

 

“Nếu nàng ấy biết rõ sự thật, không biết sẽ phản ứng thế nào?”

 

“Đã đi đến bước này, không còn đường quay lại”

 

“Dù ngươi có làm gì, vẫn luôn có ta ở đây!”

 

Trần Ái Châu nghe đoạn hội thoại, đầu óc trở nên ngu muội, nhìn Hàn Y Tuyết như muốn hỏi nàng có hiểu hai người họ đang nói chuyện gì không. Hàn Y Tuyết lắc đầu, nhưng nghe vậy cứ như Bạch Chân đang giấu giếm nàng việc gì. Mà nếu nói ra thì sợ nàng không chấp nhận nỗi. Còn vị vương gia kia lại tỏ ra hết sức thâm tình. Hai người họ quả nhiên có quan hệ mờ ám. Hôm qua còn ra vẻ nữa. Đúng là nàng có mắt như mù. Một lần thôi đi, đến cả lần thứ hai cũng bị tên họ Bạch lừa đi lừa lại.

 

“Tỷ giúp ta một việc!”    

 

Trần Ái Châu ghé mặt, Hàn Y Tuyết nói nhỏ vào tai nàng.

Hai người đã uống khá nhiều, vì hơi men tâm trạng Bạch Chân đã vơi bớt ưu phiền. Bỗng nghe thấy tiếng đàn cầm, khúc nhạc quen thuộc, âm điệu này không thể lẫn vào đâu được

 

[Sao nàng lại ở đây?] Bạch Chân không thể nghe nhầm, lao vội ra khỏi phòng.

 

Từ trên lầu cao nhìn xuống nữ tử mặt che mạn, đang tấu một khúc cổ cầm. Mọi người không ngừng xuýt xoa, tán thưởng. Có mấy vị còn lên tiếng trêu ghẹo, có người ngả giá muốn được nàng hầu hạ.

 

[Nàng đang làm cái gì vậy chứ?]

 

Trần Ái Châu nhờ người gọi mama, nghe xưng danh là người của Bạch phủ, mama Bách Xuân Viện đích thân tới hầu chuyện. Hàn Y Tuyết muốn được lên khán đài biểu diễn, còn nói mama rao rằng ai trả giá cao nhất sẽ được qua đêm cùng nàng.

 

Bạch Chân không tin nổi vào mắt mình, sao nàng dám làm ra cái sự tình như vậy. Nàng sắp trở thành tân nương của hắn, còn muốn qua đêm cùng nam nhân khác. Hắn xém chút nữa mất bình tỉnh mà lao xuống, nhưng chợt nhận ra tại sao nàng lại ở đây. Không lẽ nàng theo hắn tới đây, không lẽ nàng đã nghe lén hắn và Tiêu Thanh Diệp nói chuyện. Chuyện hôm qua, hiểu lầm còn chưa giải quyết xong, hôm nay lại làm cho vết tích lớn hơn. Nàng nghe thành cái gì, là cố ý để trả thù hắn ư.

 

Bạch Chân chưa kịp phản ứng thì đã có người khác chen vào trả giá.

 

“Ta ra giá một nghìn lượng vàng để qua đêm cùng nàng ấy!”

 

“Bạch đô đốc, ngọn gió nào đưa ngài tới đây! Ngài đúng là có mắt nhìn người. Cô nương này chính là hàng cực phẩm đó nga” Mama Bách Xuân Viện nhận ra Bạch Ngạn, hớn hở chào mời.

 

Ánh mắt như chim ưng nhìn chằm chằm vào con mồi. Hàn Y Tuyết không khỏi rùng mình. Hắn phát hiện ra nàng rồi sao? Tại sao hắn cũng có mặt ở đây? Nàng chỉ muốn cho Bạch Chân một bài học, nào ngờ tự đẩy bản thân vào nguy hiểm.

 

[Để xem lần này nàng chạy đâu cho thoát! Ngựa quen đường cũ cả thôi!] Bạch Ngạn trong lòng khinh thường.

 

“Bạch Ngạn này đến cả con dâu cũng không muốn tha” Tiêu Thanh Diệp xuất hiện bên cạnh Bạch Chân, câu môi mỉa mai.

 

“Vương gia, bây giờ phải làm sao?” Bạch Chân nhìn y cầu khẩn.

 

Nhìn vào ánh mắt gợi lên hoài niệm cũ, Tiêu Thanh Diệp nhún vai thở dài “Tại sao ta lại…vướng phải ngươi cơ chứ? Chắc kiếp trước ta nợ ngươi quá!”

 

Bạch Chân nhẹ nhíu mày, khí sắc khó nhìn “Vương gia…”

 

Tiêu Thanh Diệp thu lại dáng vẻ bông đùa” Được rồi! Bổn vương đành phải ra mặt giúp ngươi vậy”

 

“Đa tạ vương gia!”

 

Tiêu Thanh Diệp trao cho y ánh mắt đầy kì quái rồi thong thả bước xuống lầu.

 

“Bổn gia ra giá hai nghìn lượng, mama xem có được không?”

 

Lại thêm một vị đại gia vung tiền như nước. Người này là lần đầu tới Bách Xuân Viên, mama không biết y là ai nhưng cứ hễ là người có tiền chính là quý nhân của bà ta

 

“Lão gia, người thật là hào phóng. Được hầu hạ người đúng là phúc phận của vị cô nương này”

 

“Mama, ta là người ra giá đầu tiên, sao bây giờ bà lại lật lọng như vậy?” Bị Tiêu Thanh Diệp chỏ mũi, Bạch Ngạn nóng mặt.

 

“Bạch đô đốc, không phải quy tắc ai trả giá cao nhất, người đó mới có quyền sao?” Tiêu Thanh Diệp nhếch môi khiêu khích.

 

“Tiêu…”

 

“Hửm?”

 

Bạch Ngạn định hô cả họ tên người hoàng thất, Tiêu Thanh Diệp ném cho y cái nhìn cảnh cáo, Bạch Ngạn mới ngậm họng lại.

 

“Vị đại nhân đây là người cao quý, hạng kỹ nữ tầm thường này làm sao có thể hầu hạ nổi” Bạch Ngạn sửa lời, hạ giọng.

 

“Ý thích của ta…chính là cướp lấy những gì thuộc về ngươi” Tiêu Thanh Diệp che quạt, ghé vào tai Bạch Ngạn nói nhỏ.

 

“Vương gia, người thân phận cao quý, đừng nên ở đây vì một kỹ nữ mà tranh chấp. Nếu để thiên hạ biết được há chẳng phải trò cười” Bạch Ngạn không chịu thu tay.

 

“Vậy thì đã sao? Còn nhiều chuyện kinh thiên động địa hơn nữa…chỉ sợ ngươi nghe xong không còn ở đây dương oai diễu võ”

 

“Vương gia, hôm nay ta không thể nhường vị cô nương kia cho người”

 

“Vậy ngươi nghe cho kỹ! Hôm nay nếu không mang được người đi, ta không mang họ Tiêu”

 

“Vương gia, ta thật sự có việc cần hỏi rõ nàng ấy” Bạch Ngạn xuống nước.

 

“Nàng ta chỉ là một kỹ nữ, có gì khiến Bạch đô đốc cao cao tại thượng hạ cố như vậy?”

 

“Nàng ta…” Bạch Ngạn không thể nói rõ thân phận Hàn Y Tuyết trước mặt Tiêu Thanh Diệp.

 

“Bất quá, ta cũng không muốn quan tâm! Người này ta muốn có!”

 

Tiêu Thanh Diệp dứt khoác kéo Hàn Y Tuyết lên lầu.

 

“Đại nhân, người ép người quá đáng!” Bạch Ngạn nghiến răng nghiến lợi.

 

“Bạch đô đốc, quy tắc chính là quy tắc. Ta trả giá cao hơn, người thuộc về ta là đương nhiên. Không có gì quá đáng cả!” Tiêu Thanh Diệp bỏ lại một câu rồi không thèm đếm xỉa thái độ như muốn giết người của Bạch Ngạn đang chăm chăm nhìn sau lưng mình.

 

[Lại không thể vạch trần được nàng ta. Tiêu Thanh Diệp. Hàn Y Tuyết. Các ngươi …đợi đấy!] Bạch Ngạn chỉ có thể bóp chặt nắm tay nhìn Tiêu Thanh Diệp mang nàng đi.

 

***

Đi vào phòng, Hàn Y Tuyết lập tức rút tay về, Tiêu Thanh Diệp sâu kín liếc nàng đánh giá. Bị cái nhìn uy bức kia soi mói, Hàn Y Tuyết đè nén sự khó chịu, nhẹ nhàng khấu đầu.

 

“Đa tạ đại nhân ra tay cứu giúp! Tiểu nữ xin phép cáo lui!”

 

“Chưa gì đã muốn rời đi là sao? Nàng quên chính mình ra giá để mua một đêm của nàng sao?”

 

Tiêu Thanh Diệp không hề báo trước chặn nàng lại. Một tay chống vào cánh cửa, áp sát trước mặt, không cho nàng rời đi. Hành động bất ngờ làm Hàn Y Tuyết giật bắn cả người.

 

“Đại nhân, tiền ngài cứ giữ lấy, tiểu nữ không cần!” Hàn Y Tuyết cụp mi, nghiêng đầu, khe khẽ cất lời.

 

“Vậy nàng thích ở cùng tên kia ư?” Tiêu Thanh Diệp thích thú vờn nàng.

 

Nghe vậy, nàng quên cả sợ hãi mà thẳng thừng đối diện với ánh mắt cợt nhã, cất giọng nghiêm nghị “Đại nhân, tiểu nữ không có ý định qua đêm với bất kỳ ai cả!”

 

“Ồ, vậy còn tự mình rêu rao là muốn thu hút sự chú ý của ai?” Tiêu Thanh Diệp ngã ngớn.

 

“Đại nhân, đây là việc riêng của tiểu nữ, mong ngài đừng truy hỏi”

 

“Để ta xem rốt cuộc nàng là ai?”

 

Hàn Y Tuyết chưa kịp phản ứng, Tiêu Thanh Diệp đã nhanh tay kéo mạn che mặt ra. Nàng dù có lấy tay che lại, hắn cũng vẫn biết nàng là ai.

 

“Ồ, hình như…nàng là vị hôn thê của Bạch công tử, Bạch Chân!” Tiêu Thanh Diệp nhếch môi.

 

“Vương…vương gia…xin người…tiểu nữ nhất thời hồ đồ, mong người lượng tình bỏ qua” Hàn Y Tuyết vội quỳ xuống nhận tội.

 

“Hàn tiểu thư đây là  ý gì, muốn trả thù Bạch Chân ư?” Tiêu Thanh Diệp cúi xuống nhìn đỉnh đầu của nàng.

 

Nàng chỉ cúi đầu, Tiêu Thanh Diệp đi đến bàn ngồi xuống, rót hai ly trà, rồi nói tiếp “Lại đây!”

 

Hàn Y Tuyết do dự một chút rồi từ từ tiến về phía Tiêu Thanh Diệp. Y đẩy ly trà tới trước mặt “Ngồi xuống nói chuyện một chút!”

 

Hàn Y Tuyết nhìn vị vương gia bề ngoài phong lưu, tiêu diêu nhưng ánh mắt kia có bao nhiêu nguy hiểm, chỉ người đối diện mới hiểu rõ. Nàng chỉ là một cô nương chốn thanh lâu, tầm mắt hạn hẹp không trông thấy thế giới rộng lớn nhưng nàng vẫn đủ nhận thức phân biệt được tốt xấu đúng sai. Mà người trước mặt này chính là người nàng không dám đắc tội.

 

“Hàn tiểu thư theo Bạch Chân tới đây để bắt tại trận ta cùng hắn đang có mưu đồ bất chính sau lưng nàng đúng không?” Tiêu Thanh Diệp cười như không.

 

“Tiểu nữ xuất thân hèn kém, đầu óc ngu muội nhưng cũng không đến nỗi tự làm khó bản thân. Nếu vương gia và Bạch… đại công tử cần một người làm bình phong, thứ cho tiểu nữ không thể giúp được”

 

Tiêu Thanh Diệp phá lên cười. Hắn càng cười nàng càng bực dọc.

 

“Vương gia, ta nói gì đáng cười lắm sao?”

 

“Không, trái lại ta có lời khen ngợi dành cho Hàn tiểu thư. Bạch Chân lựa chọn nữ nhân như nàng quá nhiên khác thường”

 

Ý tứ của người học rộng hiểu sâu khiến cho đầu óc Hàn Y Tuyết ngưng trệ. Tiêu Thanh Diệp đánh giá nữ nhân trước mặt. Nếu miêu tả nàng bằng một từ chính là hoa hồng. Nàng chính là bông hoa đẹp có gai. Bạch Chân lại là người ôn nhu, nho nhã, không biết hắn nhìn trúng nàng ở điểm nào.

 

Tiêu Thanh Diệp nghĩ ngợi điều gì, ly trà đã nguội mà chưa ai chạm môi đến một giọt.

 

“Lúc ta ở độ tuổi của Bạch Chân, ta cùng Bạch Ngạn yêu thầm một nữ nhân. Ta và Bạch Ngạn từ đó trở mặt, ganh đua, tranh giành để thú hút sự chú ý của nàng ấy. Nàng ấy có điểm giống Hàn tiểu thư bây giờ.  Ngoài mềm trong cứng, một khi đã dứt khoát thì dù có yêu đến mấy cũng sẽ vì người mình yêu mà hy sinh bản thân. Hai bọn ta yêu nhau nhưng thân phận quá cách biệt, nàng ấy chọn Bạch Ngạn chính là muốn cắt đứt duyên nợ với ta. Bây giờ nàng ấy mất rồi, ta đối với Bạch Chân… xem hắn như con ruột mà đối xử. Lúc Hàn tiểu thư nhìn thấy chỉ là ta đang trêu đùa hắn một chút mà thôi”

 

“Còn chuyện lúc nảy hai người nói với nhau thì sao?”

 

“Chuyện gì?”

 

“Chuyện…chàng ấy giấu giếm tiểu nữ…”

 

“Chuyện này…phải để hắn tự mình nói ra thôi!”

 

Tiêu Thanh Diệp thu xếp cho người đưa nàng trở về Bạch phủ. Vì không muốn liên lụy đến Trần Ái Châu, Hàn Y Tuyết đã bảo nàng ta rời khỏi Bách Xuân Viện từ trước.

 

Bạch Chân đứng đợi ngoài cổng không biết đã bao lâu, ánh mắt mang theo sự thiết tha cùng nổi lo lắng dành cho nàng. Hàn Y Tuyết theo y trở về phòng.

 

“Nàng nghỉ ngơi trước đi!”

 

“Chàng…không có gì muốn nói với ta ư?”

 

Bạch Chân chính là như thế, quá đỗi dịu dàng và ôn nhu. Hắn không trách nàng vì sao lại tới kỹ viện còn tự ý phóng túng bản thân, còn giúp nàng giải vây, tránh khỏi bị Bạch Ngạn phát giác. Hắn như vậy làm sao trái tim nàng không mềm yếu cho được.

 

“Y Tuyết, có một số chuyện hiện tại chưa thể nói rõ cho nàng biết. Những gì ta làm đều có nguyên do của nó. Ta mong một lúc nào đó nàng biết được sẽ không oán trách ta”

 

Bạch Chân cúi đầu xúc động, một Bạch Chân yếu đuối đến không ngờ. Hàn Y Tuyết ôm lấy cổ y, tựa cằm lên vai. Chỉ cần cái ôm này đủ tiếp sức cho hắn chống chọi với những chông gai phía trước. Nàng nghĩ hắn là đại công tử, sinh ra trong một gia đình giàu sang phú quý, nhưng ông trời cho ai cái gì cũng sẽ bắt người đó trả một cái giá nào đó. Dù cái giá mà hắn hứng chịu có thế nào, nàng vẫn sẽ cùng hắn vượt qua, không rời.

 

 

Bạn đang đọc:Nhặt một nhành hoa rơiChương 21
BÌNH LUẬN MỚI
TOP USER HOẠT ĐỘNG TÍCH CỰC TRONG NGÀY
    TAGS

    Truyện Gì là nơi dành cho những người hâm mộ có thể đọc và theo dõi các bộ truyện của các nhóm dịch tự dịch và upload lên. Bạn có thể đọc hàng nghìn Truyện tranh trực tuyến miễn phí chất lượng cao. Chúng tôi muốn bạn biết rằng Truyện Gì sinh ra là để dành cho bạn.

    Nếu bạn là người yêu thích truyện tranh 18+ và bạn muốn đọc các thể loại truyện tranh người lớn online manhua, manga, manhwa. Đây là một thiên đường dành cho bạn.

    Truyện Gì là trang web có nội dung phong phú và cộng đồng truyện tranh đông đảo tại Việt Nam. Những bộ truyện tranh hay được các nhóm dịch bằng phong cách riêng của mình sẽ mang lại cho bạn nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Bạn có thể đọc hàng nghìn truyện tranh bởi vì bạn không cần phải mua nó, bạn có thể đọc trực tuyến mà không tốn một xu nào.