Bạn đang đọc:Nhặt một nhành hoa rơiChương 20

Hàn Gia Lâm mang theo của hồi môn cùng gia quyến đến Kinh Thương chuẩn bị hôn lễ cho Hàn Y Tuyết. Bạch Chân sắp xếp một trang biệt viện cho nghĩa phụ của nàng.

 

“Hàn đại nhân đi đường vất vả!” Bạch Chân cung kính chấp tay bái kiến.

 

“Nào có xá chi!” Hàn Gia Lâm liền chấp tay đáp lại.

 

“Bạch mỗ đã thu xếp tất cả, Hàn đại nhân cứ yên tâm nghỉ ngơi, giúp ta lo liệu cho hôn sự này thật chu toàn”

 

“Tất nhiên đại công tử đã có lời, Hàn mỗ nhất định phải dốc hết sức. Có điều, bên phía Bạch đại nhân có nghi ngờ gì không?”

 

“Phụ thân có tra ra được thì cũng đã sao. Việc mà ta muốn làm, trước nay không cần người khác phải đồng ý. Ta chỉ muốn cho Y Tuyết một danh phận tốt hơn để nhập vào gia tịch. Ta không muốn người khác xem thường nàng”

 

Hàn Gia Lâm vuốt râu gật gù. Trước đây Bạch gia chưa từng qua lại với Hàn gia, nếu Bạch Chân không chủ động tiếp cận, Hàn Gia Lâm nào có cơ hội được thân cận với một gia thế lẫy lừng như thế này. Hàn Gia Lâm lén quan sát người thanh niên trước mặt. So với Bạch Thừa Ngân và Bạch Ngạn, chỉ mạnh về võ lực và nắm trong tay trọng bình thì Bạch Chân lại vô cùng thông minh, sắc sảo. Tuy bề ngoài nhìn vô hại thế kia, nhưng Bạch Chân tự mình gây dựng cơ đồ mà không cần sự hậu thuẫn của Bạch gia.

 

“Phải, Hàn mỗ đã rõ! Lần này vào kinh, đại công tử có nhớ đã hứa với ta một chuyện không?” Hàn Gia Lâm đánh tiếng.

 

Bạch Chân khẽ gật đầu. Trong một vụ trao đổi làm ăn, đôi bên đều có lợi, Bạch Chân phải đưa ra điều kiện có lợi và đảm bảo cho Hàn gia, ông mới dám đứng về phía Bạch Chân, đối đầu với Bạch thái úy và Bạch đô đốc.

 

“Hàn đại nhân yên tâm! Người kia sẽ thu xếp cho lệnh công tử một chức quan. Sau này ngài muốn lệnh công tử nhận chức ở đâu, người kia sẽ sắp xếp!”

 

“Đa tạ đại công tử! Đa tạ đại công tử!” Hàn Gia Lâm chấp tay bái tạ.

 

“Hàn đại nhân nghỉ ngơi, Bạch mỗ xin phép cáo lui trước!”

 

“Đại công tử xin dừng bước!”

 

“Hàn đại nhân còn lời gì muốn nói?”

 

“Đại công tử có thể thu xếp để ta gặp người kia không?”

 

“Ngài muốn gặp làm gì?”

 

“Đại công tử, Hàn mỗ chỉ muốn trực tiếp cảm ơn”

 

Bạch Chân suy nghĩ chốc lát rồi gật đầu đồng ý.

 

***

Bạch gia mở yến tiệc chiêu đãi Hàn Gia Lâm, Bạch Ngạn bị Bạch Thừa Ngân ép buộc phải cùng tham gia tiếp đón. Nhân vật chính của bửa tiệc không thể thiếu Bạch Chân và Hàn Y Tuyết.

 

“Bạch lão gia, Hàn mỗ thật may mắn khi có thể kết thông gia với Bạch gia”

 

“Nào có! Nào có! Hàn đại nhân chớ khách sáo. Lệnh nữ của Hàn đại nhân vừa xinh đẹp vừa dịu dàng, Chân nhi mới là người có phúc” Bạch Thừa Ngân cười ha hả.

 

“Bạch đại nhân, đã lâu không gặp. Lần này gặp lại không ngờ còn là thông gia của nhau” Hàn Gia Lâm quay sang mời rượu Bạch Ngạn.

 

Bạch Ngạn tỏ thái độ xem thường, không cạn chén mà uống một hơi. Bạch Ngạn vốn hống hách, ngạo mạn, Hàn Gia Lâm cũng không thèm xem vào mắt.

 

Giữa lúc mọi người đang nhập tiệc, một vị khách không mời mà đến xuất hiện. Nam nhân mặc bộ gấm đen, chỉ vàng thêu hình rồng bay, bước đi khoan thai, thần thái hơn người, khuôn mặt đã trung tuần nhưng từng đường nét vẫn rất rõ ràng, giọng nói ngân vang.

 

“Nghe tin Hàn đại nhân từ Nam Dương tới Kinh Thương. Ta đặc biệt tới chúc mừng hai gia đình kết thành thông gia”

Mọi người lập tức quỳ gối hành lễ “Vương gia thiên tuế, thiên thiên tuế”

 

“Miễn lễ!” Tiêu Thanh Diệp hô lên.

 

Bạch Chân đỡ Hàn Y Tuyết đứng dậy. Hàn Y Tuyết chưa từng gặp mặt vị vương gia này, may mà Bạch Chân nhắc nhở, không thì nàng đã phạm tội khi quân. Lúc nhìn thấy dáng dấp và đường nét trên mặt Tiêu Thanh Diệp, Hàn Y Tuyết cảm thấy có chút gì đó thân thuộc, nhưng nhất thời không nhớ ra được đã gặp qua ở đâu.

 

“Vương gia, không biết người đại giá quang lâm, Bạch phủ không kịp nghênh đón từ xa” Bạch Thừa Ngân ra hiệu cho hạ nhân sắp xếp chỗ ngồi cho Tiêu Thanh Diệp.

 

“Bạch lão gia không cần đa lễ! Hiện nay Bạch công tử trên triều là ái thần của hoàng thượng, đối với hôn sự của đại công tử, hoàng huynh đặc biệt quan tâm. Nay ta thay mặt hoàng huynh tới chúc mừng hai gia đình Bạch, Hàn, là việc nên làm cả”

 

“Hoàng thượng thật có lòng! Chân nhi, Tuyết nhi, hai con mau lại khấu tạ vương gia”

 

Bạch Chân dẫn Hàn Y Tuyết tới trước mặt Tiêu Thanh Diệp, cả hai cung kính cúi đầu cảm tạ.

 

“Bạch công tử, đây là chút quà mừng, hoàng thượng ngự ban. Còn về phần đại lễ của ta, sau này sẽ đích thân mang tới sau” Tiêu Thanh Diệp đỡ tay Bạch Chân.

 

“Đa tạ thánh ân! Đa tạ vương gia!” Bạch Chân nhàn nhạ đáp.

 

“Ngạn nhi, con xem Chân nhi quả không làm chúng ta thất vọng! Mong vương gia trên triều chiếu cố nhiều hơn cho Chân nhi” Bạch Thừa Ngân vui mừng ra mặt.

 

Một mình Hàn Gia Lâm đã khiến Bạch Ngan không mấy nồng nhiệt, còn thêm cái tên vương gia trên triều suốt ngày đối kháng với mình. [Hắn tới đây để chọc tức ta ư? Phụ thân cáo lão không hay biết đến chính sự. Người không biết, đứa con nghiệt chủng kia cùng một bọn với những kẻ này, đều muốn đối kháng với ta]

 

Hàn Gia Lâm tranh thủ cơ hội tiếp cận hoàng thân quốc thích “Vương gia, thật vinh dự cho Hàn mỗ!”

 

“Hàn đại nhân, lệnh nữ của người quả nhiên xinh đẹp hơn người. Bảo sao, Bạch công tử si mê đến vậy” Tiêu Thanh Diệp ý vị nhìn Bạch Chân.

 

“Vương gia, đây là phúc phận của nhi nữ” Hàn Gia Lâm khách sáo cười ha ha.

 

“Mời vương gia cùng tham gia yếu tiệc” Sắp xếp xong xuôi bàn tiệc, Bạch Thừa Ngân mở lời.

 

Tiêu Thanh Diệp không khách khí ngồi xuống bàn, tham gia cùng mọi người.

 

Tiệc tàn, Bạch Chân cùng Hàn Gia Lâm tiễn biệt Tiêu Thanh Diệp.

 

“Đa tạ vương gia đã hạ cố tới gặp mặt!” Hàn Gia Lâm thưa chuyện.

 

“Việc Bạch Chân nhờ vả, ta nhất định không từ chối” Tiêu Thanh Diệp nhìn Bạch Chân cười một cái.

 

Hắn từ đầu chí cuối vẫn lãnh đạm, đối với vị vương gia đức cao vọng trọng không hề tỏ ý xu nịnh.

 

Hàn Gia Lâm cũng nhìn Bạch Chân. Không hiểu giữa bọn họ có mối quan hệ gì mà khi đó nhận được lệnh bài của Tiêu Thanh Diệp trong tay Bạch Chân, Hàn Gia Lâm mới chịu giúp y, đem Hàn Y Tuyết về làm nghĩa nữ.

 

“Vương gia, sau này nhờ người chiếu cố cho nhi tử một chút!” Hàn Gia Lâm xoa lòng bàn tay vào nhau, bộ dáng cầu cạnh ra mặt.

 

“Hàn đại nhân cứ yên tâm! Chúng ta đều cùng một thuyền. Theo ta, chắc chắn ta sẽ không bạc đãi các ngươi!”

 

“Được vương gia đề bạc, xem trọng, hạ quan nguyện dốc lên sức lực vì người” Hàn Gia Lâm đầu hai mái tóc phủ phục nghe theo.

 

“Rất tốt! Ngươi lui xuống trước đi!” Tiêu Thanh Diệp đuổi mấy người khác, chỉ còn lại mỗi Bạch Chân.

 

“Thế nào! Ta làm theo tất cả những gì ngươi muốn! Sao trông ngươi vẫn không vui?” Tiêu Thanh Diệp ghé vào tai Bạch Chân, nhìn hai người bọn họ thân mật đến kì quái.

 

“Đa tạ vương gia!” Bạch Chân lùi ra sau một bước, né tránh sự gần gũi của Tiêu Thanh Diệp.

 

Tiêu Thanh Diệp phe phẩy cây quạt, nhìn hắn ý cười càng thêm sâu.

 

“Đừng có làm như ta ăn hiếp ngươi vậy? Thật đáng tiếc! Bạch Chân à Bạch Chân, ta có lòng với ngươi như vậy sao ngươi không chịu mở lòng với ta”

 

“Vương gia, mong người nói năng cẩn thận một chút” Ánh mắt nghiêm nghị quét lên mặt Tiêu Thanh Diệp.

 

“Được rồi! Không đùa ngươi nữa! Hôm nay ta rất vui. Ngươi xem cái tên Bạch Ngạn kia bị chúng ta làm cho tức điên lên rồi nhỉ?”

 

“Vương gia, đã khuya rồi, mời người lên xe ngựa hồi phủ”

 

“Haha, Bạch Chân, ngươi chịu quan tâm ta rồi sao?” Tiêu Thanh Diệp dùng quạt nâng cầm Bạch Chân.

 

Y nhíu mày, rũ mi. Tiêu Thanh Diệp ngắm nghía mỹ nam trước mặt, quả thật còn có người đẹp hơn hắn sao.

 

“Khuôn mặt này…đúng là không phụ công sức sinh thành”

 

Bạch Chân không nhịn được nhắc nhở “Vương gia!”

 

Tiêu Thanh Diệp lấy quạt che miệng, hạ giọng nói “Hahaha, không đùa ngươi nữa! Kế hoạch vẫn tiến hành như cũ. Ngươi cẩn thận một chút!”

 

“Ta biết!” Bạch Chân cúi đầu cung tiễn Tiêu Thanh Diệp.

 

Hàn Y Tuyết đợi Bạch Chân lâu như vậy chưa thấy đi vào, liền ra tới cổng nhìn xem. Vừa lúc nhìn thấy Tiêu Thanh Diệp như đang trêu ghẹo Bạch Chân. Đợi Tiêu Thanh Diệp rời đi, nàng liền đi tới. Bạch Chân vẫn còn đang suy nghĩ không hay biết Hàn Y Tuyết ở sau lưng.

 

“Bạch lang, chàng và vương gia thân thiết quá nhỉ?”

 

“Y Tuyết, nàng tới từ lúc nào?” Bạch Chân chột dạ. Không biết nàng có nhìn thấy, nghe thấy những gì vừa rồi mà lại nói năng như vậy.

 

“Đủ để thấy những thứ không nên thấy!” Hàn Y Tuyết có chút bài xích trong lòng.

 

“Không phải như nàng thấy đâu! Vương gia, ngài ấy…”

 

“Ngài ấy thế nào? Dù ngài ấy có thế nào thì chàng cũng phải giữ tự trọng một chút chứ!”

 

“Ta nào có không giữ tự trọng!”

 

“Thiếp nói vậy, chàng tự hiểu lấy”

 

“Y Tuyết!”

 

Hàn Y Tuyết giận dỗi bỏ đi. Bạch Chân vội vã đuổi theo.

 

“Nàng đừng nghĩ bậy bạ chứ?”

 

“Chính hai người bậy bạ còn muốn ta không nghĩ được sao?”

 

“Bọn ta…không có…như nàng nghĩ” Bạch Chân không biết làm sao giải thích cho nàng hiểu.

 

“Ta đang suy nghĩ có lẽ nào chàng đang dùng ta làm bình phong để che giấu mối quan hệ mờ ám của hai người”

 

“Y Tuyết, sao nàng lại nói ta thế được. Tình cảm, tâm tư của ta thế nào, nàng còn không biết sao?”

 

Hàn Y Tuyết lần đầu lộ ra sắc mặt dữ dằn. Nàng dịu dàng như thế, một khi bị chọc tức cũng không phải nhắm mắt chịu đựng. Nàng thà rằng không yêu ai, không cần ai, tuyệt đối không thể để bị sắp đặt, chơi đùa như vậy.

 

Nàng nhìn hắn từ đầu đến chân. Trong đôi mắt ánh lại tia ngờ vực. Nàng đang nghi ngờ hắn có vấn đề ư. Bạch Chân không khỏi chấn động. Đáy mắt hắn trở nên hoang dại, không báo trước mà ôm nàng bế lên giường.

 

“Chàng…muốn làm gì?”

 

“Muốn chứng minh bản thân không phải cái loại kia” Ánh mắt chăm chú, đầy dục vọng lan tỏa trong con ngươi.

 

“Chàng không phải nói đợi đêm tân hôn…”

 

“Giờ ta không muốn đợi thêm nữa!” Bạch Chân đè lên thân Hàn Y Tuyết, hôn tới tấp xuống môi nàng.

 

Hàn Y Tuyết chống đỡ, liền bị Bạch Chân giữ hai tay hai bên đầu.

 

“Ưm…ưm…”

 

Nhìn hắn bình thường văn nhược nhưng sức lực không hề nhỏ. Hàn Y Tuyết bị thân hình nặng nề đè lên thở không nổi. Một Bạch Chân hiền lành, đôn hậu, một khi bị chọc cũng không giữ được ôn nhu vốn có.

 

Bạch Chân gặm cắn đôi môi, nuốt lấy lưỡi nàng, đem tất cả sự phóng túng, hoang dại mà phát tiết.

 

“Bạch lang…ưm…đừng…”

 

Hắn như vậy, Hàn Y Tuyết có chút không quen.

 

“Không phải nàng hoài nghi thân thể ta sao? Ta không ngại phóng túng một lần!”

 

Một đại học sĩ cũng có thể nói ra lời lẽ ngông cuồng vậy sao. Hàn Y Tuyết cảm thấy đáng sợ. Dù sao cũng cùng một dòng máu, Bạch Ngạn như thế, Bạch Chân cũng cùng bản chất đó thôi.

 

Hàn Y Tuyết rất muốn khóc. Sao y cứ làm nàng khóc như vậy? Âm thanh nức nở mỗi lúc mỗi vang lên.

 

Nước mắt hồi tỉnh lý trí của Bạch Chân “Y Tuyết, nàng đừng khóc!”

 

“Chàng đi đi!”

 

“Y Tuyết, nàng đừng giận ta! Ta chỉ không muốn nàng nghi ngờ như vậy”

 

“Bằng cách ức hiếp ta ư?” Hàn Y Tuyết gắt lên.

 

Mọi chuyện của bọn họ từ lúc bắt đầu cứ hết hiểu lầm này đến hiểu lầm khác. Hắn khó khăn vượt qua tất cả để giữ chặt tay nàng, sao nàng không hiểu cho hắn một chút nào. Bạch Chân mệt mỏi rời khỏi cơ thể nàng. Hắn phải một mình chịu đựng tất cả. Nổi đau mà hắn chôn chặt trong tim bao giờ mới tháo xuống được.

 

Bạch Chân rời khỏi phòng nàng, để lại Hàn Y Tuyết ôm thân thể cuộn tròn nức nở. Tại sao bọn họ cứ phải làm đau nhau, hành hạ nhau. Nàng nào muốn như vậy nhưng cái vết thương lòng kia không cách nào bỏ xuống được. Mỗi lần Bạch Chân làm gì nàng đều đánh đồng giống Bạch Ngạn, rồi khiến cả hai phải cãi vả một trận.

 

 

 

 

 

Bạn đang đọc:Nhặt một nhành hoa rơiChương 20
BÌNH LUẬN MỚI
TOP USER HOẠT ĐỘNG TÍCH CỰC TRONG NGÀY
    TAGS

    Truyện Gì là nơi dành cho những người hâm mộ có thể đọc và theo dõi các bộ truyện của các nhóm dịch tự dịch và upload lên. Bạn có thể đọc hàng nghìn Truyện tranh trực tuyến miễn phí chất lượng cao. Chúng tôi muốn bạn biết rằng Truyện Gì sinh ra là để dành cho bạn.

    Nếu bạn là người yêu thích truyện tranh 18+ và bạn muốn đọc các thể loại truyện tranh người lớn online manhua, manga, manhwa. Đây là một thiên đường dành cho bạn.

    Truyện Gì là trang web có nội dung phong phú và cộng đồng truyện tranh đông đảo tại Việt Nam. Những bộ truyện tranh hay được các nhóm dịch bằng phong cách riêng của mình sẽ mang lại cho bạn nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Bạn có thể đọc hàng nghìn truyện tranh bởi vì bạn không cần phải mua nó, bạn có thể đọc trực tuyến mà không tốn một xu nào.