Bạn đang đọc:Nhặt một nhành hoa rơiChương 2

“Mọi người nghe tin gì chưa?”

 

Khắp nơi trong Tú Uyển, từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài, từ đại sảnh đến hậu viện, mọi người ai nấy cũng đang bàn tán xôn xao việc Hàn Y Tuyết bỗng nhiên trở thành nghi phạm.

 

Hà My và Cẩm Sương ngồi trong phòng cùng mấy vị cô nương khác đem sự việc hiếm lạ, chưa từng xảy ra ở Tú Uyển mà bát quái.

 

“Hà My tỷ tỷ nói xem rốt cuộc Y Tuyết kia có phải đồng phạm với kẻ đang bị truy nã kia không?”

 

Hà My chính là một trong bốn vị cô nương đứng đầu Tú Uyển, lại đặc biệt là cái bát quái, chuyện gì cũng từ miệng nàng ra. Hà My phe phẩy cây quạt trong tay ra chiều suy tư.

 

“Ây da, tỷ biết gì kể cho bọn muội nghe đi! Nhìn tỷ như vậy sốt hết cả ruột!” Một vị cô nương khác lay cánh tay Hà My hối thúc.

 

“Không giấu gì các tỷ muội… việc này chính ta cũng không rõ” Hà My cuối cùng buông ra mọi câu khiến ai nấy nghe xong liền thở dài ngao ngán.

 

“Cẩm Sương tỷ tỷ, mama có kể gì với người không?” Bọn họ lại quay sang Cẩm Sương dò hỏi.

 

Cẩm Sương cũng là tứ đại hoa bảng. Nàng gật gù đáp “Dường như chuyện này vô cùng hệ trọng. Lúc ta hỏi, mama chỉ lắc đầu ôm ngực”

 

“Y Tuyết kia mới đứng đầu bảng xếp hạng đã gây ra chuyện thị phi. Thế này thì danh tiếng Tú Uyển Lâu cũng vì nàng ta mà ảnh hưởng ít nhiều” Có người ác ý lên tiếng.

 

“Hay là tối nay Trương đại nhân tới, tỷ hỏi dò ngài ấy xem có tin tức gì không?” Hà My gõ nhẹ phiếm quạt lên vai Cẩm Sương.

 

“Đúng! Đúng! Trương đại nhân cưng chiều Cẩm Sương tỷ tỷ nhất, nhất định tỷ nói gì ngài ấy cũng nghe theo” Các cô nương khác hùa theo.

 

“Các ngươi không lo đi tiếp khách còn ở đây tụm năm, tụm bảy bát nháo cái gì vậy hả?” Lộ Chi đang rất bực bội khi hũ vàng bị người ta lấy mất, bèn trút lên đầu các cô nương khác.

 

Các cô nương sợ hãi, tản ra khỏi phòng, chỉ còn mỗi Hà My và Cẩm Sương. Hai nàng dù sao cũng là tứ đại hoa khôi, Lộ Chi có mắng chửi gì cũng vẫn chừa lại thể diện của bọn họ.

 

Hà My đỡ Lộ Chi ngồi xuống, nhẹ nhàng bóp vai, tỏ vẻ săn sóc “Mama, sao trông người bực bội, khó chịu quá vậy?”

 

“Còn không phải tại mấy cái người từ kinh đô tới sao? Ảnh hưởng đến việc làm ăn của ta” Lộ Chi nóng nảy ra mặt.

 

“Mama, dù gì cũng là một hoa khôi thôi, không có nàng ta thì còn có bọn con” Hà My xoa dịu.

 

Từ ngày Hàn Y Tuyết bị giam lỏng trong phòng, không ai dám bén mảng tới gặp mặt. Lộ Chi bị thất thu một khoản ngân lượng không hề nhỏ. Tuy rằng việc làm ăn hiện giờ chưa bị ảnh hưởng gì nhiều nhưng kéo dài thế này, đến một lúc không còn ai trả giá cho đêm lạc hồng của Hàn Y Tuyết, nàng ta không hái ra tiền được nữa, Lộ Chi nuôi nàng ta phí hoài công sức sao.

 

“Chuyện này…ai da, các con không hiểu rõ đâu! Thôi mau đi chuẩn bị đón tiếp khách đi!” Lộ Chi xua tay.

 

“Mama, tối nay con phải tiếp Trương đại nhân, con cần hương liệu…” Cẩm Sương nhỏ giọng lí nhí.

 

Cái lão già vô tích sự, vô năng kia, không tự biết lượng sức mình. Đã không giúp gì được cho Tú Uyển, còn chiếm lấy những người đẹp. Nếu không vì lão nắm quyền hành ở Nam Dương này, Lộ Chi sao phải chịu thiệt thòi đôi phần.

 

Lộ Chi phiền lòng thở dài “Đêm nay lão lại mò tới sao?”

 

Cẩm Sương nâng tay áo che mặt, bộ dáng thương tâm sầu não. Lão đã gần lục tuần rồi còn ham hố nữ tử lầu xanh. Trong nhà nuôi một đàn thê thiếp, ba bốn người còn chưa thỏa mãn, thích đi tìm nữ tử trẻ đẹp, tươi mát mà chơi đùa. Phải chi lão ngon lành đi, đằng này phải dùng hương liệu kích thích mới ngóc đầu lên nổi. Lâm trận chưa được một phút mà tốn hết cả một đêm của người ta. Lộ Chi biết Cẩm Sương bị ủy khuất nhưng lão đòi đêm đầu tiên của Hàn Y Tuyết, Lộ Chi nhất quyết không chịu. Bao nhiêu người bỏ tiền ra còn chưa được, lão định ăn chùa mà được. Cuối cùng đành đẩy Cẩm Sương hầu hạ lão.

 

Hà My nhanh miệng đòi công đạo cho Cẩm Sương “Mama, người xem Sương tỷ phải chịu thiệt thòi vì Y Tuyết. Không lẽ ngoài nàng ta ra, bọn con không phải do một tay người nuôi dạy sao?”

 

Lộ Chi xoa vai Cẩm Sương an ủi “Sương nhi, mama biết là thiệt thòi cho con. Nhưng ngoài Tuyết nhi, lão chỉ chọn con”

 

“Vậy còn Lam Phi Hồng? Tại sao không chọn nàng ta đi?” Hà My híp mi nhìn qua căn phòng phía tây.

 

“Ây da, con còn nói nữa. Một mình Hàn Y Tuyết đã đủ thứ rắc rồi, Hồng nhi ngoài Nguyệt Kỳ Vân thì không chịu hầu hạ ai cả. Mà kể cũng lạ, cái tên Nguyệt Kỳ Vân kia vung tiền bao nuôi Lam Phi Hồng, nhưng mãi vẫn không thú nàng ta. Quanh năm suốt tháng đi buôn xa. Hai người bọn nó dây dưa cũng đã hai năm rồi chả biết đi tới đâu” Lộ Chi phiền lòng than trách.

 

“Cuối cùng thì chỉ có bọn con phải đứng ra hứng chịu hết thảy” Hà My dỗi hờn.

 

“Con gái ngoan của ta! Thật may vẫn còn có hai con. Mama nhất định không bạc đãi hai con. Tháng sau sẽ sai người may thêm y phục và làm đồ trang sức mới cho các con” Lộ Chi nhẹ giọng dỗ dành.

 

“Mama, người nói thật chứ?” Ánh mắt Hà My vụt sáng lên.

 

“Được rồi! Được rồi! Mau ngoan ngoan đi tiếp khách đi!” Lộ Chi cười cười đuổi hai người rời đi.

 

***

“Nói tới nói lui thì ta vẫn phải phục vụ cái lão già đó!” Vừa quay lưng đi, Cẩm Sương đã thay đổi thái độ.

 

“Sương tỷ, lần trước chúng ta tiếp tay cho Đỗ Tuân lẻn vào phòng Y Tuyết mà bất thành. Nếu không để xem nàng ta làm sao còn dám huyên hoan, kiêu căng”

 

“Muội sắp xếp thế nào, cuối cùng việc không xong, mama đang truy vấn xem ai là người giúp Đỗ Tuân. Nếu lần này bị phát hiện thì phải làm sao?”

 

“Sương tỷ đừng lo lắng! Sẽ không có ai biết đâu! Mà ả ta cũng thật may mắn. Nếu không phải có quan sai tới khám xét, tất cả đều im lặng nên mới bị phát giác. Bằng như bình thường, dù ả ta có kêu gào kiểu gì cũng chưa chắc có ai nghe thấy được” Ánh mắt Hà My lộ ra vài phần tà tâm.

 

“Thôi ta đi chuẩn bị đây! Chốc nữa lấy thêm thuốc cho ta” Cẩm Sương bỏ lại một câu rồi quay lưng rời đi.

 

Nữ tử thanh lâu quan trọng nhất chính là không được phép mang thai. Thuốc tránh thai không thể thiếu được. Hà My hiểu ý, liền đi thu xếp cho Cẩm Sương.

 

***

 

“Trương đại nhân, sao hôm nay ngài tới trễ quá vậy? Sương nhi đợi ngài sốt hết cả ruột!” Cẩm Sương buông lơi vai áo, lộ ra yếm đào, tư thái câu mị, đang uốn éo trên giường.

 

Trương Tùng không khỏi nhột nhạo một phen. Thấy mỹ nữ tươi trẻ mắt liền như con lợn háu ăn, ùn ùn lao đến. Chưa kịp cởi đồ đã đẩy ngã Cẩm Sương.

 

“Để Sương nhi đợi lâu, nàng muốn gì, hôm nay ta cũng sẽ chiều”

 

Cái miệng nói hay nói ho. Cẩm Sương làm sao không hiểu rõ lão chỉ trụ được có một phút. Còn chưa đi vào hết đã bắn ra lung tung. Ánh mắt khinh thường nhưng điệu bộ vẫn vô cùng lả lướt, quàng lấy cổ lão ta nũng nịu.

 

“Trương đại nhân, vậy ngày mai ngài phải dẫn thiếp đi Kim Hoa Trang nhé! Có vài món trang sức mới thiếp chưa có”

 

Lần trước Trương Tùng chi mấy trăm ngân lượng để làm vui lòng người đẹp. Lần này lão lại cảm thấy đau túi tiền. Cái tội háu sắc, ham của lạ, nam nhân nào có thể kháng cự. Chỉ cần được đút cái thứ của nợ, đổi lấy một giây thăng hoa, trên đời này mấy người vượt qua nổi ải nhục dục.

 

“Được! Được! Nàng muốn gì đều được! Sương nhi ngoan của ta!” Trương Tùng vùi khuôn mặt già nua vào bộ ngực căng đầy của Cẩm Sương.

 

Đúng là nữ tử mười tám, đôi mươi như quả chín mộng, cắn một phát vừa ngọt vừa mát. Lũ bà bà ở nhà, người ít tuổi nhất cũng đã hơn ba mươi lăm, làm sao có thể bằng những cô nương thanh lâu này. Đám phu nhân ở nhà suốt ngày càu nhàu, cằn cựa nhau. Vẫn là ở nơi đây, mua một đêm lạc thú, nghe những giai điệu êm tai.

 

“Sương nhi, sương nhi, ngực nàng thật là mềm” Cái lưỡi ghê tởm cùng hơi thở hôi hám đang liếm lác trên bộ ngực cao vút của nàng.

 

Cẩm Sương đẩy đầu Trương Tùng ra khỏi ngực mình hỏi vấn đề chính “Chuyện của Hàn Y Tuyết rốt cuộc là thế nào vậy?”

 

“Sương nhi, mấy chuyện kia nàng không cần phải biết làm gì. Chúng ta chỉ nên quan tâm đến chuyện chính sự này thôi!”

 

Lão già háo sắc liếm vào lòng bàn tay khiến Cẩm Sương rợn người, rùng mình, vội thu tay chùi vào áo của Trương Tùng.

 

“Trương đại nhân, thiếp chỉ lo lắng cho tình hình của Tú Uyển. Nếu có chuyện gì xảy ra, thiếp phải làm sao đây?”

 

“Nàng đừng lo. Có ta ở đây! Tú Uyển có xảy ra chuyện gì vẫn có ta bảo bọc cho nàng”

 

Trương Tùng áp khuôn mặt già nua, thơm lên làn da tươi trẻ mịn màng của nữ tử đôi mươi. Lão hít hà mùi phấn son phủ đầy trên cơ thể nữ tử. Cẩm Sương nghiêng người né tránh, điệu bộ ờm ờ nũng nịu.

 

“Trương đại nhân không thể nói cho thiếp biết sao? Thiếp muốn được san sẻ nổi lo âu cùng ngài”

 

Thấy mỹ nhân cứ nhất quyết muốn nghe rõ sự tình, Trương Tùng bèn vươn tay vừa xoa nắn bộ ngực vừa thì thào bên tai Cẩm Sương. Nghe xong sự tình, đáy mắt Cẩm Sương sáng lên. Lần này Hàn Y Tuyết kia bị nghi ngờ liên quan đến trọng phạm, có khi ả ta thực sự có dính líu mới bị giam giữ như vậy. Nếu quả thật là thế, nàng ta sẽ bị bắt bỏ tù mọt gồng, từ giờ sẽ không còn cái tên Hàn Y Tuyết trên bảng hoa khôi. Cẩm Sương và các những cô nương khác sẽ nhổ được cái gai trong mắt.

 

“Ta đã kể cho nàng nghe hết rồi, mau mau cho ta được thưởng thức thôi nào!”

 

“Trương đại nhân, đáng ghét quá hà!”

 

Trương Tùng như con lợn béo, hỳ hục lôi kéo y phục, sờ soạng khắp người Cẩm Sương. Cẩm Sương cắn răng, tay siết chặt chăn nệm, cố ra bộ rên rỉ động tình. Đã bước chân vào đây, đã chọn nghề bán thân mua vui cho thiên hạ, há còn có sự lựa chọn. Cẩm Sương nhắm mắt, trân người chịu đựng, chỉ mong mọi việc mau chóng trôi qua.

 

***

Hàn Y Tuyết đang thả hồn nhìn xuống con phố trước mặt. Phố đêm nay đông vui, nhộn nhịp mà nàng bị giam cầm như chú chim nhỏ. Nàng đã nhìn ngắm khung cảnh bên ngoài Tú Uyển rất nhiều lần, hôm nay tại sao trong lòng có một nỗi bồn chồn không yên. Một bóng đen từ đâu vụt nhảy lên gác mái, ôm lấy Hàn Y Tuyết, bịt miệng, kéo nàng vào trong phòng.

 

Hàn Y Tuyết ú ớ, cố vẫy vùng nhưng sức lực của nàng như kiến, một chút không si nhê. Nam tử phóng phi tiêu thổi tắt mấy ngọn nến trong phòng, đem nàng đặt lên giường, ghì chặt dưới thân.

 

“Suỵt, đừng manh động!” Trong bóng tối, âm thanh trầm đục thì thào bên tai.

 

Hàn Y Tuyết đơ ra, ngừng dẫy dụa.

 

“Nghe lời ta, cứ giả vờ như đang ngủ!” Nói rồi, nam nhân kia rời khỏi thân nàng, nằm xuống bên cạnh, trùm kín chăn, che hết cả người của hắn và nàng.

 

“Bạch…Bạch đại nhân…sao ngài lại…” Hàn Y Tuyết đè nén mạch đập đang run rẩy, khẽ thì thào.

 

Bạch Ngạn ôm nàng sát vào người, lưng nàng chạm vào ngực hắn. Bàn tay to lớn chặn lại môi nàng.

 

“Im lặng, có người đến!”

 

Hàn Y Tuyết căng cứng cả người, dỏng tai lên nghe ngóng. Nhưng nàng không sao tập trung nổi khi mà lần đầu tiên có một nam nhân xa lạ nằm trên giường, ôm lấy nàng, sàm sỡ như vậy.

 

Một kẻ khác lẻn vào từ cửa sổ. Bước chân mò mẫn trong bóng tối, thận trọng bước tới trước giường Hàn Y Tuyết.

 

“Tuyết…” Hắn chưa kịp mở miệng, Bạch Ngạn đã vung chăn, phóng ra, đạp một phát vào ngực khiến hắn ngã lăn quay.

 

Nghe tiếng động trong phòng, hai tên lính gác tung cửa chạy vào xem xét.

 

“Ai đó?”

 

“Thắp nến lên!” Bạch Ngạn lạnh giọng ra lệnh.

 

Nhận ra tiếng nói của chủ tướng, hai tên nhanh chóng đốt đèn. Lúc này, cái gã bị đánh vẫn đang ôm ngực đau đớn lăn lóc dưới nền nhà.

 

“A Lăng, sao đệ lại ở đây?” Hàn Y Tuyết nhận ra thiếu niên đang nhăn mặt nằm dưới đất, vội hô lên.

 

“Hắn là ai?” Bạch Ngạn truy vấn.

 

Trương Tùng chưa kịp đút vào trong đã nghe có người bẩm báo nội tôn bị người Bạch Ngạn bắt tại trận ở phòng Hàn Y Tuyết. Hắn lê thân xác già nua, trèo lên cầu thang, ba chân bốn cẳng chạy tới. Bên ngoài quân lính đã vây quanh, Trương Tùng ráng hít thở, giữ lấy phong độ rồi mới đi vào.

 

Quỳ trước mặt Bạch Ngạn chính là đứa cháu đích tôn đang bị trói gô như tội phạm.

 

“Bạch đại nhân, chuyện này là thế nào? Nghịch tôn đã đắc tội gì mà bị trói thế này?” Trương Tùng quỳ xuống một bên, giọng điệu run rẩy.

 

“Trương đại nhân, việc này ngài nên hỏi chắt tử của mình thì rõ hơn” Bạch Ngạn đĩnh đạc ngồi trước mặt, buông lời khó nghe.

 

Trương Tùng muối mặt, quay sang nghiến răng hỏi “Lăng nhi, rốt cuộc chuyện này là sao?”

 

“Tổ phụ, con chỉ tới thăm Tuyết tỷ, liền bị vị kia đá một phát đến thổ huyết” Trương Thiên Lăng ném cái nhìn hậm hực về phía Bạch Ngạn.

 

Tên nghịch tôn chết tiệt này! Bình thường ỷ mình là đích tôn, trong nhà ai cũng cưng chiều, ra đường coi trời bằng vung. Người hắn đắc tội là ai còn dám kêu tổ phụ này đứng ra gánh chịu.

 

“Bạch đại nhân, chỉ là hiểu lầm, chỉ là hiểu lầm! Đứa cháu này tính tình ăn chơi lêu lỏng, hay tự ý làm càn, là do lão thân răn dạy chưa nghiêm. Nếu có gì không phải mong ngài bỏ qua cho” Trương Tùng chấp tay cầu tình.

 

“Vậy sao nửa đêm nửa hôm lại lén la lén lút tới đây làm gì? Ngươi không biết nàng ta đang là nghi phạm sao?” Bạch Ngạn không bận tâm chuyện nhà Trương Tùng, tiếp tục hỏi cung.

 

“Chính vì Tuyết tỷ bị giam lỏng, nên ta mới phải lẻn vào ban đêm” Trương Thiên Lăng không sợ uy hiếp mà mạnh miệng.

 

Trương Tùng nghe xong, cơ hồ như muốn nhồi máu cơ tim.

 

“Nghịch tôn, câm miệng ngay! Ngươi xem, ngươi đem Trương gia ra bôi tro trát tráu vô mặt như thế này mà được hả?” Trương Tùng tức giận tát Trương Thiên Lăng một cái.

 

“Chuyện nhà của ngươi về nhà mà giải quyết!” Bạch Nhạn không muốn nhìn thấy mấy thứ không vui, cho phép thả Trương Thiên Lăng theo Trương Tùng rời đi.

 

Trương Thiên Lăng vẫn rất ngoan cố, trước khi đi không quên nhắn nhủ “Tuyết tỷ, đợi đệ, khi khác đệ lại đến thăm tỷ”

 

“Hồ đồ!” Trương Tùng tức giận quát lớn, nắm tai kéo Trương Thiên Lăng xách đi.

 

Bạch Ngạn ra hiệu, quân lính cũng giải tán, trong phòng chỉ còn lại hắn và nàng.

 

“Không ngờ Hàn cô nương lại quen thân với Trương công tử” Bạch Ngạn nhếch môi.

 

“Không lẽ tiểu nữ không được phép qua lại với con cháu thế tộc?” Hàn Y Tuyết nhìn thẳng mặt Bạch Ngạn đáp trả.

 

“Chi bằng tạo mối quan hệ với ta, không phải có lợi hơn nhiều sao?” Bạch Ngạn kéo Hàn Y Tuyết ngồi lên đùi mình, siết lấy vòng eo mảnh mai, tinh tế.

 

Lúc nảy ở trên giường cùng nàng, chạm vào thân thể mềm mại khiến tâm can hắn rạo rực. Chỉ vì tình huống lúc ấy không thể buông thả, bây giờ hắn muốn thả một mồi câu xem sao.

 

Hàn Y Tuyết giật mình, không sao thoát khỏi cái ôm của Bạch Ngạn. Nàng như lọt thỏm trong cơ thể to lớn đó. Cảm giác như bị gọng kiềm vây hãm, không tài nào thoát ra nổi.

 

“Bạch đại nhân, buông ra!” Hàn Y Tuyết cứng rắn kháng cự.

 

“Hàn cô nương, đây là muốn dùng chiêu lạc mềm buộc chặt sao?” Bạch Ngạn tà tứ nâng cằm nàng lên, ánh mắt dụ hoặc say đắm nhìn nàng.

 

“Bạch đại nhân, người xem trọng bản thân quá rồi!” Hàn Y Tuyết hừ lạnh.

 

Bạch Ngạn tướng tá cao lớn, dung mạo phong trần. Tuy tuổi tác đã tới tứ tuần nhưng đối phó với tiểu cô nương này, một lão làng tình trường như hắn sao có thể bó tay được.

 

“Vậy mà ta lại xem trọng cô nương rồi! Nếu muốn chính minh bản thân trong sạch, chi bằng giao mình cho ta, ta sẽ tự kiểm chứng cô nương rốt cuộc có phải là nghi phạm hay không?” Bạch Ngạn câu môi.

 

Bị lời nói xàm xỡ kia kề bên tai, Hàn Y Tuyết không khỏi rùng mình. Nàng đưa tay tát tới nhưng động tác nhỏ nhặt đó liền bị Bạch Ngạn chặn lại. Hắn nắm lấy cổ tay nàng, siết nhẹ, cảm tưởng như chỉ cần mạnh tay một tý, cổ tay xinh xắn này sẽ gãy vụn.

 

“Một nữ tử thanh lâu còn ra vẻ thanh cao?”

 

“Tuy thân ta ở trong thanh lâu nhưng người không làm nhục được ý chí của ta” Hàn Y Tuyết thẳng thừng đối chọi.

 

Nữ tử nhỏ bé lại chứa đựng một nội lực lớn lao. Nàng vậy mà dám khước từ hắn. Bạch Ngạn cảm thấy trêu đùa đã chán, hất nàng ra, đứng lên cao ngạo nhìn xuống.

 

“Ta sẽ chóng mắt đợi xem cái ý chí sắt son đó là gì?”

 

Hắn lại một lần nữa ngạo nghễ bước ra khỏi phòng nàng. Hàn Y Tuyết chống đỡ ngồi dậy, môi mím chặt, ánh mắt phát hỏa [Bạch Ngạn, ngài cứ chóng mắt mà xem!]

 

***

Vì sự cố đêm qua, Bạch Ngạn cho người tăng cường canh gác, trước cửa và ngoài gác mái. Hàn Y Tuyết bị kiềm kẹp đến thở không nỗi.

 

“Bạch đại nhân, Hàn cô nương nhất quyết đòi gặp người” Người canh gác tới báo tin.

 

Bạch Ngạn buông phong thư từ Kinh Thương gửi tới, xoa cằm suy tư [Mới có mấy ngày, nàng ta đã chịu thua rồi sao? Ta phải đi xem thử nàng ta muốn gì?]

 

Trương Tùng bố trí một biệt viện tươm tắc cho đoàn người Bạch Ngạn, cách không xa Tú Uyển Lâu. Đi qua một con phố là tới.

 

“Hàn cô nương gọi ta đến chắc đã suy nghĩ kỹ lời ta nói lúc trước” Bạch Ngạn nhìn dáng vẻ lầm lì của Hàn Y Tuyết tự mình đa tình.

 

“Bạch đại nhân, tiểu nữ chỉ muốn xin ngài cho phép tiểu nữ được tới Tịnh Thất Am”

 

“Tịnh Thất Am?”

 

Một năm trở lại đây, mỗi tháng cứ đến ngày mùng một và mười lăm, Hàn Y Tuyết sẽ rời Tú Uyển tới Tịnh Thất Am để khấn phật, tịnh thân, thanh tẩy. Tịnh Thất Am là ngôi chùa nhỏ dành cho mấy ni cô sống nương nhờ cửa phật. Nàng sẽ ở lại chùa một ngày, nghe tụng kinh ăn chay. Ngày mai đã đến ngày mười lăm, không thể vì bị giam giữ mà nàng bỏ lỡ thói quen của mình.

 

“Mùng một và mười lăm hằng tháng, tiểu nữ tới Tịnh Thất Am tụng kinh, ăn chay. Ngày mai là mười lăm, tiểu nữ khẩn cầu đại nhân cho phép tiểu nữ đi một chuyến”

 

“Cô nương đang là nghi phạm, sao có thể tự ý đi ra ngoài”

 

“Ngài theo dõi gần mười ngày rồi chưa có kết quả gì, không lẽ ngài vẫn không tin tiểu nữ vô can?”

 

“Nếu sự việc dễ dàng như vậy ta đã bắt được tên trọng phạm từ lâu. Ta đây là lo cho an nguy của Hàn cô nương mới phải giam giữ để bảo vệ”

 

“Đây mà là bảo vệ ư? Có khác nào ỷ quyền cậy thế bức hiếp dân lành”

 

“Hàn cô nương không cần kích động như vậy. Không phải ta đã nói nếu dựa vào ta, ta sẽ đảm bảo cho cô nương tốt hơn sao?”

 

Lại là lời châm chích kia. Chỉ cần nàng cắn câu, hắn có được thứ hắn muốn rồi lại ném nàng đi như một món đồ chơi đã chán. Hàn Y Tuyết sao không nhìn ra được bộ mặt dối trá của đám nam nhân này. Muốn nàng hạ mình, tuyệt đối không.

 

Thấy Hàn Y Tuyết vẫn cắn răng không chịu chuyển ý, tốt thôi, hắn có rất nhiều thời gian để chơi đùa với nàng. Một nữ tử thanh lâu còn làm cao, làm dáng tới chừng nào.

 

“Nếu không còn gì để nói… vậy ta đi đây!” Bạch Ngạn định quay lưng rời đi.

 

“Nếu ngài bức ép, ta sẽ liều mạng tới cùng!” Hàn Y Tuyết buông lời cứng rắn.

 

Nàng dám uy hiếp hắn? Nàng sống hay chết cũng chỉ là một sinh linh bé nhỏ, không gợn một chút sóng nào trong lòng hắn. Cớ sao trong thân thể bé nhỏ kia như có một nguồn lực lan tỏa, hấp dẫn hắn, khiến hắn không muốn buông tay.

 

“Một buổi! Ta cho cô nương một buổi! Đi sớm về sớm! Nếu để ta biết đến giờ mà cô nương vẫn chưa quay lại, ta sẽ tống nàng vào đại lao”

 

Bạch Ngạn bỏ vào tai Hàn Y Tuyết một câu rồi rời đi. Lúc nào hắn cũng tỏ vẻ ngạo mạn, xem thường người khác. Cả khi hắn tiến sát vào nàng nhanh đến mức nàng không kịp phản ứng. Vậy mà nhịp tim Hàn Y Tuyết lại vọt tăng nhanh. Nếu Bạch Ngạn ở lại chậm một chút đã thấy rặng mây hồng ửng trên gò má nàng.

 

Sáng hôm sau, Hàn Y Tuyết rời Tú Uyển Lâu từ sớm. Nàng xách theo làn đựng đồ ăn, đi một mạch tới Tịnh Thất Am. Bạch Ngạn đâu có dễ dàng để nàng rời đi như vậy. Hắn đã bí mật cài người mai phục sẵn ở đó. Để xem lần này nàng có lòi cái đuôi của mình ra không.

 

“Hàn cô nương đã tới rồi sao?”

 

“Tịnh Tâm sư cô, hôm nay con có mang chút bánh ngọt do đầu bếp Tú Uyển làm tới cho người”

 

Hàn Y Tuyết đang trò chuyện với một ni cô ở trong chùa, xem ra hai người quen thân nhau. Bạch Ngạn ra hiệu, quân lính mai phục lập tức bao quanh hai người. Hàn Y Tuyết còn đang ngơ ngác chưa hiểu sự tình, đã bị vị ni cô tưởng là bằng hữu kéo vào người, kề dao vào cổ.

 

“Tịnh Tâm, người…”

 

“Mau buông dao xuống!” Bạch Ngạn hô lớn, giọng nói lay chuyển không gian.

 

“Tại sao ta coi cô nương là bằng hữu, cô nương lại dám bán đứng ta?” Tịnh Tâm điên tiết quát lên.

 

“Con không biết, người phải tin con” Hàn Y Tuyết lắc đầu thanh minh.

 

“Vị sư cô kia! Một là ngươi buông dao xuống, thả Hàn cô nương ra, ta sẽ xem xét giảm nhẹ tội trạng của ngươi. Nếu ngươi ngoan cố, còn đả thương người khác, kết cục thì ngươi vẫn bị bắt giữ nhưng sẽ chịu không ít đau đớn đâu” Bạch Ngạn uy hiếp.

 

“Cẩu quan! Các ngươi đều chẳng phải thứ gì tốt đẹp! Hôm nay ta có chết tại đây cũng quyết liều mạng với các ngươi”

 

Tịnh Tâm đẩy Hàn Y Tuyết qua một bên rồi xông vào đám quân lính chém điên loạn. Bạch Ngạn một kiếm đâm xuyên qua bụng, máu bắn ra tung tóe. Tịnh Tâm phun máu đầy miệng, đổ ầm xuống đất.

 

Lần đầu tiên chứng kiến cảnh máu chảy người chết, Hàn Y Tuyết choáng váng ngã quỵ. Bạch Ngạn kịp thời đỡ lấy lưng nàng.

 

“Ta đã nói cô nương không nên rời đi! Bây giờ cô nương đã tin lời ta chưa?”

 

Từ lúc hắn xuất hiện, mọi thứ xung quanh nàng bị đảo lộn. Trương Thiên Lăng vì nàng bị quản giáo. Cả vị sư cô từng thân thuộc lại là không phải là người nhà phật. Nàng thấy đầu óc mình xây xẩm, không chống đỡ nổi mà ngất xỉu. Bạch Ngạn ôm nàng trở về Tú Uyển.

 

Lộ Chi hốt hoảng khi trông thấy Hàn Y Tuyết ngất trên tay Bạch Ngạn, vội kêu người đi gọi đại phu. Sau khi đại phu thăm khám xong, nói rằng nàng vì bị kích động quá độ mà ngất xỉu, kê thuốc an thần cho nàng.

 

“Bạch đại nhân, rốt cuộc Tuyết nhi đã gặp phải chuyện gì?” Lộ Chi lấy khăn chấm mắt, nghẹn ngào nhìn đôi mắt nhắm chặt đầy sợ hãi của Hàn Y Tuyết.

 

“Cái này là do cô nương ấy cương quyết muốn, ta chỉ giúp cô nương ấy tỉnh ngộ”

 

“Đại nhân, cầu xin ngài tha cho Tuyết nhi. Đứa nhỏ đáng thương từ nhỏ đã bị bỏ rơi. Ta nhận nuôi nàng, đến nay cũng coi nàng như nhi nữ mà đối đãi”

 

“Coi như nhi nữ mà rao bán đêm lạc hồng của nàng ấy? Có người phụ mẫu nào tốt như ngươi không?” Bạch Nhạn khinh bỉ.

 

“Bọn ta thân ở trong thanh lâu, cái đáng giá nhất cũng chỉ là lần đầu tiên. Ta chỉ muốn nâng giá trị của nàng ấy. Việc này chẳng có gì là sai” Lộ Chi vẫn chém đinh chặt sắt.

 

“Vậy nếu ta trả giá mua, ngươi có bán không?” Bạch Ngạn ra giá.

 

“Đáng tiếc! Dù ngài có muốn nhưng quyền quyết định đều phụ thuộc vào Tuyết nhi. Mà ngài, từ đầu đã không để lại ấn tượng tốt trong lòng nó”

 

Thân thể cao lớn bất động trước lời nói như gió táp vào mặt kia.

 

***

 

Sau khi điều tra ra được, thì ra khay đồ ăn mà Hàn Y Tuyết mang đến cho Tịnh Tâm là món bánh điểm tâm có khắc chữ. Nhờ đó Tịnh Tâm đã liên lạc được với một người ở trong Tú Uyển. Chính là đầu bếp Vương Đại Thống. Khi biết tin Tịnh Tâm bị bại lỗ, Vương Đại Thống lập tức bỏ trốn. Dấu tích lại một lần nữa đi vào ngỏ cụt.

Bạn đang đọc:Nhặt một nhành hoa rơiChương 2
BÌNH LUẬN MỚI
TOP USER HOẠT ĐỘNG TÍCH CỰC TRONG NGÀY
    TAGS

    Truyện Gì là nơi dành cho những người hâm mộ có thể đọc và theo dõi các bộ truyện của các nhóm dịch tự dịch và upload lên. Bạn có thể đọc hàng nghìn Truyện tranh trực tuyến miễn phí chất lượng cao. Chúng tôi muốn bạn biết rằng Truyện Gì sinh ra là để dành cho bạn.

    Nếu bạn là người yêu thích truyện tranh 18+ và bạn muốn đọc các thể loại truyện tranh người lớn online manhua, manga, manhwa. Đây là một thiên đường dành cho bạn.

    Truyện Gì là trang web có nội dung phong phú và cộng đồng truyện tranh đông đảo tại Việt Nam. Những bộ truyện tranh hay được các nhóm dịch bằng phong cách riêng của mình sẽ mang lại cho bạn nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Bạn có thể đọc hàng nghìn truyện tranh bởi vì bạn không cần phải mua nó, bạn có thể đọc trực tuyến mà không tốn một xu nào.