Bạn đang đọc:Nhặt một nhành hoa rơiChương 19

Hôm qua nàng đã làm chàng buồn, Hàn Y Tuyết muốn tới phòng tìm Bạch Chân để xin lỗi, lại chạm mặt Bạch Ngạn. Nhìn hắn liền nghĩ tới hôm qua, vì hắn mà muốn thử lòng con trai y. Kết quả, Bạch Chân lại không giống phụ thân trăng hoa của mình.

 

“Mới sáng sớm đã tới phòng tìm nam nhân, Hàn tiểu thư quả nhiên đợi không nổi muốn mau chóng vào Bạch phủ” Bạch Ngạn khoang tay, tìm cách dè bỉu nàng.

 

“Bạch đại nhân, tiểu nữ không gây thù chuốc oán gì với người, xin người đừng làm khó tiểu nữ”

 

“Ta nghĩ kỹ rồi! Chắc là nàng còn giận ta vì hứa quay về cưới nàng lại không thực hiện lời hứa. Nàng giận ta nên mới muốn đem Chân nhi ra làm ta khó chịu phải không?” Bạch Ngạn tự cho là đúng.

 

“Bạch đại nhân, ngài tự đề cao bản thân quá rồi! Tiểu nữ chưa từng gặp người lấy đâu ra giận với hờn. Trong lòng tiểu nữ chỉ có Bạch lang, mong người nên giữ chừng mực”

 

“Nàng thật sự chối bỏ hết chuyện cũ sao? Vậy tối qua thấy một màn mây mưa của cha chồng như vậy nàng thấy kích thích không?” Bạch Ngạn ngã ngớn, áp vào lưng Hàn Y Tuyết phả khí vào tai nàng.

 

“Bạch Ngạn, thì ra ngài cố tình để ta trông thấy!”

 

“Sao nào? Thân thể này của ta vẫn như ba năm về trước, vô cùng tinh tráng và khỏe mạnh. Nhi tử ốm yếu kia liệu có làm nàng sung sướng được bằng ta không? Chi bằng chúng ta nối lại tình xưa để ta làm nốt chuyện…đêm đó”

 

“Bạch Ngạn, vô lại!” Hàn Y Tuyết tát hắn một cái.

 

Ánh mắt căm phẫn càng khiến Bạch Ngạn hả hê. Hắn vẫn không buông tha mà bồi tiếp “Nàng không tự nghĩ xem nhi tử kia có vấn đề hay sao mà nàng đã đem dâng tận miệng mà hắn vẫn từ chối. Hắn không phải là… ta… sẽ không bằng được ta đâu”

 

“Phụ thân, người làm gì vậy?” Bạch Chân kéo Hàn Y Tuyết ra sau lưng. Lần nào cũng bắt gặp Bạch Ngạn cố ý thân cận, rủ rỉ vào tai như muốn lôi kéo Hàn Y Tuyết.

 

“Lời ta nói nàng cứ nghĩ cho kỹ! Còn ngươi, bản lĩnh không tới đâu, yếu còn đứng trước gió” Bạch Ngạn bỏ lại một câu khinh thường đầy ngụ ý.

 

“Phụ thân nói gì với nàng vậy?” Bạch Chân quay ra chất vấn nàng.

 

“Không có gì!” Hàn Y Tuyết cụp mi né tránh.

 

“Y Tuyết, có phải nàng hối hận vì gả cho ta đúng không? Nàng đối với phụ thân…” Bạch Chân khó chịu khi phụ thân đã không ra gì mà nàng còn không chịu né tránh hắn.

 

“Bạch lang, thiếp không có!” Hàn Y Tuyết lập tức phân bua.

 

“Phụ thân đã làm gì nàng? Người nói như vậy là ý gì? Có phải hôm qua hai người xảy ra chuyện gì nên thái độ của nàng mới khác lạ như vậy đúng không?” Chuyện hôm qua hắn còn đang nghi vấn không hiểu rõ, bây giờ hai người kia mập mờ càng làm hắn khẳng định hơn sự nghi ngờ của mình.

 

“Không, giữa bọn ta không có gì cả, chàng phải tin thiếp”

 

“Nàng…khiến ta thất vọng quá rồi!” Nàng không tìm cách giải thích, chỉ muốn hắn tin. Hắn lấy cái gì mà tin. Bạch Chân buồn bực bỏ đi, sau lưng nước mắt Hàn Y Tuyết tuôn rơi.

 

***

“Phải rồi! Hôm qua tỷ muốn tặng đôi bông tai này mừng hôn sự của hai người. Tuy không đáng giá gì nhưng là chút lòng thành của tỷ, mong muội đừng chê cười!” Trần Ái Châu lấy trong tay áo một hộp gỗ nhỏ, bên trong có một đôi bông tay bằng xà cừ.

 

“Đa tạ Châu tỷ, Tuyết nhi không dám!” Hàn Y Tuyết không thể nhận vật của người lạ.

 

“Sau này chúng ta đã là người một nhà! Đừng xem tỷ như người ngoài! Muội nhận lấy cho tỷ vui” Trần Ái Châu nài ép Hàn Y Tuyết nhận đồ.

 

Không thể từ chối lòng thành của Trần Ái Châu, Hàn Y Tuyết chỉ đành nhận lấy.

“Hôm qua thật xin lỗi để muội trông thấy một màn kia! Không hiểu sao lão gia lại bất tử như vậy?” Trần Ái Châu xấu hổ.

 

Trần Ái Châu nghĩ Hàn Y Tuyết là tiểu thư khuê các, để nàng chứng kiến như vậy, sợ nàng cả kinh, xấu hổ liền đến giải thích một chút. Nhưng nàng cũng sắp trở thành tân nương, sớm hay muộn mấy loại chuyện này cũng phải trải qua thôi. Hàn Y Tuyết đối với chuyện đó không có gì xa lạ, chỉ cúi đầu không tỏ ra khó chịu hay xấu hổ. Xem ra cô nương này cũng rất là hiểu chuyện.

 

“Sao đại công tử lại giận muội vậy?” Lúc tới thì thấy Bạch Chân đùng đùng tức giận bỏ đi, Trần Ái Châu không khỏi tò mò.

 

“Không có việc gì đâu!” Hàn Y Tuyết chấm nước mắt, không muốn khóc mà nước mắt cứ chảy ra hoài.

 

Không biết hai người bọn họ đang yên đang lành lại giận nhau chuyện gì, thấy nàng cứ khóc mãi, Trần Ái Châu không đành lòng bèn nói.

 

“Hay để ta nói chuyện thử với đại công tử nhé!”

 

“Chuyện này là lỗi của muội, tỷ không giúp gì được đâu!”

 

“Rốt cuộc muội đã làm gì?”

 

Chẳng lẽ lại để Trần Ái Châu kể ra sự tình đêm qua cho Bạch Chân nghe. Hàn Y Tuyết lắc đầu không kể rõ.

 

***

Đợi Bạch Chân trở về, Trần Ái Châu đón đầu, hết sức tự nhiên mà vồn vã “Đại công tử, hôm nay ta có làm món sủi cảo mà người thích ăn, chốc nữa gọi Tuyết nhi đến ăn cùng nhé!”

 

“Trần di nương, hôm nay ta không đói! Mọi người dùng bửa trước đi!”

 

Hắn là muốn tránh mặt Hàn Y Tuyết, nào có thể ăn cùng nàng.

 

“Đại công tử, không phải hai người đang giận nhau đó chứ?” Trần Ái Châu hồn nhiên mà hỏi thẳng.

 

“Trần di nương, không cần phải bận tâm đâu! Ta chỉ không muốn ăn thôi!”

 

“Vậy người nghỉ ngơi trước đi!”

 

Mặc dù nói như vậy nhưng Trần Ái Châu vẫn mang đồ ăn tới thư phòng cho Bạch Chân.

 

“Ta không phải đã nói không muốn ăn sao?” Bạch Chân không khỏi phiền lòng.

 

Hôm nay trong lòng đã bực bội, không muốn cùng người khác tiếp xúc, Trần di nương vẫn dày mặt thật khiến hắn khó chịu.

 

“Đại công tử, trước giờ người vẫn luôn là người điềm đạm, không hay cáu gắt. Sao hôm nay có chuyện gì khiến người không vui đến mức này” Trần Ái Châu nhẹ nhàng khuyên can.

 

Đúng là không nên giận cá chém thớt, Bạch Chân không muốn làm khó Trần Ái Châu “Di nương cứ để đó đi, lát ta ăn!”

 

“Đại công tử, hôm nay lúc ta tới thăm Hàn tiểu thư, thấy hai mắt nàng ấy đỏ âu, bộ dáng rất là tội nghiệp. Nàng ấy cũng không chịu ăn gì cả, nhịn đói cả ngày không biết có sao không?”

 

“Nàng ấy…nhịn đói cả ngày ư?” Nghe vậy, tâm tư Bạch Chân liền không yên ổn.

 

“Phải! Mới tối hôm qua ta với nàng ấy còn dùng cơm tối vui vẻ, sao sáng nay lại trở nên ủ dột. Ta sợ nàng không vui lại nghĩ quẩn nên cả ngày nay không rời khỏi nửa bước. Đại công tử, người ghé thăm nàng một chút đi!”

 

Bạch Chân chìm vào muộn phiền. Hắn giận nàng nhưng cũng đâu muốn thấy nàng buồn rồi tự đày đọa bản thân như vậy.

 

Bạch Chân nghĩ đến một chuyện bèn hỏi “Tối hôm qua nàng ấy ở bên cạnh người sao?”

 

“Phải, hôm qua lão gia gia mệt trong người nên không dùng bửa, lão gia và người đều đi cả. Một mình ta cảm thấy buồn chán nên rủ Hàn tiểu thư đến dùng bửa”

 

“Sau đó nàng có gặp ai khác không?”

 

“Ai khác? Ý đại công tử là ai?”

 

“Ý ta là…” Thấy khó có thể nói rõ với Trần Ái Châu chuyện cũ của ba người, Bạch Chân đành đổi một câu hỏi khác “Tối qua, phụ thân về lúc nào, người có gặp không?”

 

“Tối qua, trong lúc đang dùng cơm với Hàn tiểu thư thì lão gia trở về. Lúc ấy người say quá, ta phải chăm sóc cho lão gia. Sau đó nàng ấy có gặp ai khác không thì ta thật sự không biết” Vừa nói, mặt Trần Ái Châu đỏ lên, giọng nàng vì thế cũng trở nên nhỏ hơn.

 

Vậy thì tối qua nàng đâu gặp riêng phụ thân. Sao nàng không nói rõ. Hắn lại trong lúc nhất thời mà nổi nóng với nàng. Bạch Chân vội vàng chạy ra khỏi phòng.

 

“Đại công tử, người không ăn đã sao?” Trần Ái Châu gọi với theo nhưng người đã đi khuất rồi.

 

Nàng thầm cười, coi như tỷ tỷ đây đã ra tay giúp hai người rồi nhé!

 

***

Bạch Chân gõ mấy cái, không thấy có ai ra mở cửa, y sốt ruột lên tiếng.

 

“Y Tuyết, nàng mở cửa cho ta vào nói chuyện một chút!”

 

Y Tuyết đang gục đầu, bó gối, tủi thân ngồi trên giường, nghe thấy giọng hắn, muốn chạy nhanh ra mở cửa nhưng hắn đã quát mắng nàng, há nào nàng lại dễ dàng tha thứ.

 

“Y Tuyết, nàng có nghe ta nói không? Mở cửa cho ta được không?”

 

“…”

 

“Y Tuyết, lúc sáng là ta không phải, ta không nên nặng lời với nàng như vậy. Nàng tha lỗi cho ta được không?” Bạch Chân hết sức thiết tha.

 

Hắn nặng lời nàng đã khóc, hắn nhận lỗi nàng càng muốn khóc. Hắn là người đầu tiên khiến nàng khóc nhiều đến vây. Dù nàng chỉ là nhất thời không khống chế được cảm xúc muốn thử hắn, thì hắn cũng không được nói nàng như vậy.

 

“Y Tuyết! Không lẽ nàng muốn để mọi người trông thấy chúng ta bất hòa như vậy sao? Nàng thương ta, cho ta vào đi mà!”

 

Ai muốn bất hòa cơ chứ, là hắn vô cớ sinh sự, còn muốn nàng xuống nước sao.

 

“Y Tuyết! Nàng muốn ta phải làm sao thì nàng mới chịu tha thứ cho ta?” Bạch Chân gần như bất lực.

 

Hắn cứ lải nhải một mình trước cửa, để hạ nhân đi qua nhìn thấy cũng tội cho y. Hàn Y Tuyết không đành lòng, đi ra mở chốt cửa, rồi không thèm nhìn mà quay lưng bỏ vào trong. Bạch Chân đóng cửa phòng, đuổi theo, nắm lấy tay nàng.

 

“Y Tuyết! Y Tuyết! Nàng nói gì đi! Nương tử! Nương tử tốt của ta!” Bạch Chân cầm tay nàng lắc qua lắc lại.

 

Hắn có phải là A Bảo đâu lại làm ra mấy hành động trẻ con như vậy, Hàn Y Tuyết nén cười trong lòng. Thấy sắc mặt nàng hòa hoãn, Bạch Chân mới thoải mái ra đôi chút.

 

“Nương tử, sáng nay ta không nên nổi nóng, giận dỗi vô cớ với nàng như vậy. Nàng đừng buồn ta nữa nhé!” Bạch Chân ôm nàng vào lòng xoa dịu.

 

“Chàng nghi ngờ ta với phụ thân chàng gian díu với nhau cơ mà” Hàn Y Tuyết vẫn còn khó chịu vì câu nói lúc sáng.

 

“Không, nàng không hề như vậy!” Bạch Chân sợ làm tổn thương nàng, lập tức phản bác “Là do phụ thân ta sai trái, cứ quấn lấy nàng, nàng đừng để ý phụ thân”

 

“Hức, ta ghét chàng!” Hàn Y Tuyết vừa khóc vừa đánh lên lưng y.

 

“Phải, ta đáng ghét! Ta không nên nghi ngờ nàng, không nên nói với nàng như vậy. Ta không phải không đủ tin tưởng vào tình cảm của nàng như ta sợ…ta sợ phụ thân lại câu dẫn nàng” Bạch Chân bi thương thổ lộ.

 

“Nếu chàng sợ sao còn dám dẫn ta về, đối mặt với phụ thân”

 

Sau lưng nàng, tia phức tạp hiện lên trong con người Bạch Chân. Hắn đem nàng về là có dụng ý riêng, nhưng hắn chưa thể nói rõ lúc này.

 

“Không đối diện với sự thật thì làm sao ta có thể danh chính ngôn thuận thú nàng về Bạch phủ. Không lẽ chúng ta cứ trốn mãi ở Nam Dương. Không lẽ ta để nàng chịu thiệt thòi vậy sao?” Bạch Chân tâm tình.

 

“Thân phận của thiếp nào dám trèo cao, đèo bồng. Chàng chịu ưng là thiếp mãn nguyện lắm rồi!”

 

“Ta sẽ đường đường chính chính rước nàng qua cửa Bạch gia. Dù cho trời có sập, phụ thân có lấy mạng, thì Bạch Chân nguyện chỉ cưới Hàn Y Tuyết làm thê tử” Bạch Chân đưa hai ngón tay lên thề thốt.

 

Lời thế là thứ giả dối nhất trên đời này. Những gì Bạch Chân dành cho nàng mới chính là sự thật.

 

“Thiếp tin chàng! Một đời một kiếp không thay đổi!” Hàn Y Tuyết nắm lấy hai ngón tay y đặt lên môi mình, hôn lên biểu đạt cho sự tin tưởng của mình.

 

Bạch Chân cũng hôn lên mu bàn tay nàng. Trong đôi mắt hai người ngập tràn sự yêu thương trao nhau.

 

“Nghe nói hôm nay nàng chưa ăn gì rồi, để ta sai người chuẩn bị chút đồ ăn, chúng ta cùng dùng bửa nhé!”

 

Nhịn cả ngày, Hàn Y Tuyết không cảm thấy gì, vừa nghe Bạch Chân nhắc đến bụng ngay lập tức kêu rột rột. Hàn Y Tuyết ôm bụng xấu hổ. Bạch Chân gọi người sắp xếp đồ ăn, hai người cùng dùng bửa. Ăn xong, Bạch Chân dẫn nàng đi dạo tiêu thực. Hai bờ vai sóng bước, tay đan tay, dìu nhau hòa trong đêm tối.

 

“Chuyện hôm qua…nàng rốt cuộc tại sao lại…làm như vậy?” Hôm qua nàng hại tâm tư hắn không yên, về phòng nào có ngủ được. Nếu không phải xảy ra chuyện không hay lúc sáng, hắn muốn tỉnh rượu hỏi nàng.

 

Hàn Y Tuyết chột dạ. Làm sao nàng có thể kể ra tối hôm qua vì trông thấy một màn kia mà làm ra hành động lớn mật như vậy. Nàng liều chết quyết không khai ra.

 

Thấy nàng vừa hổ thẹn vừa quẩn bách, không hiểu sao hắn lại muốn trêu đùa. Nhân lúc tối trời, không có ai, Bạch Chân liền kéo nàng dựa vào hòn non bộ.

 

“Bạch lang, chàng…chàng làm gì vậy?” Hàn Y Tuyết không dám nói lớn, âm điệu trở nên thỏ thẻ.

 

“Nghĩ lại hôm qua nàng chủ động như vậy ta cũng muốn thử qua một chút!” Bạch Chân tà tứ giữ chặt hai tay nàng hai bên, cơ thể dán sát vào, ngực phẳng lì chạm vào bộ ngực nảy nở của nàng, bụng chạm vào bụng, cả bên dưới dường như cũng chạm vào nhau rồi.

 

Hàn Y Tuyết run rẩy. Hôm qua hắn say, hắn làm càn nàng không thấy gì, hôm nay hắn không say, hắn làm mấy động tác mạnh mẽ, bất ngờ làm tim nàng không cách nào giữ bình tỉnh.

 

Bạch Chân nghiêng đầu liếm lên tai nàng, hơi thở của y rất nóng, phả vào làm da đầu nàng nổi từng trận tê dại.

 

“Bạch lang, chàng…chàng…”

 

“Nương tử, ta nghĩ lại thấy nàng nói cũng đúng. Trước sau gì nàng cũng là người của ta, sao ta phải cố nhịn làm gì? Chọn ngày không bằng gặp ngày. Hôm qua nương tử nhiệt tình như vậy, hại tướng công ta một đêm khổ sở không ngủ được. Hôm nay tướng công phải bù đắp nếu không có người lại nghĩ ta vô năng”

 

Bạch Chân hôn xuống cổ nàng, lưỡi y liếm lát làm nàng nhộn nhạo không yên. Cơ thể nàng không tự chủ mà mềm xìu cả ra.

 

“Bạch lang, hôm qua thiếp sai rồi! Thiếp không nên thử chàng như vậy. Chàng .., đừng làm… ở đây được không?” Hàn Y Tuyết nhỏ giọng đáng thương.

 

Bạch Chân đang say sưa hôn mút lại đình chỉ động tác. Thấy hắn im lặng, tưởng mình làm hắn mất hứng, Hàn Y Tuyết định chủ động ôm hắn lại nghe tiếng cười vui vẻ. Bạch Chân ngẩn đầu, cả khuôn mặt tràn đầy ý cười. Hàn Y Tuyết nhíu mày, phải mất một lúc nàng mới nhận ra là hắn cố ý trêu chọc mình. Hàn Y Tuyết vừa xấu hổ vừa thẹn đánh lên vai Bạch Chân.

 

“Chàng dám lừa ta!”

 

“Nàng lừa ta được, ta chỉ giỡn nàng một chút không được sao?” Bạch Chân bắt lấy tay nàng, nắm chặt.

 

Chàng làm vậy càng khiến tâm tư Hàn Y Tuyết không cách nào kiểm soát nổi. Cảm xúc này chính là sự khao khát, muốn có người nam nhân trước mắt này. Một người vốn lãnh tình như Hàn Y Tuyết lại vì một nam nhân dịu dàng thiêu đốt tâm can. Hàn Y Tuyết tỏ vẻ giận dỗi nhưng nhìn thế nào cũng chỉ khiến Bạch Chân yêu chết đi được. Từ ánh mắt đến bờ môi, Bạch Chân nhìn một chút là lòng gợn sóng, nhìn lâu thêm liền không thể giữ được bình tỉnh. Hắn cuối cùng hạ xuống một nụ hôn mê đắm.

 

Hàn Y Tuyết bị đẩy lại vào hòn non bộ, lần này không có sự trêu đùa mà thật sự chuyên tâm muốn hòa làm một với nàng. Hơi thở dồn dập hòa vào không trung đêm tối.

 

 

Bạn đang đọc:Nhặt một nhành hoa rơiChương 19
BÌNH LUẬN MỚI
TOP USER HOẠT ĐỘNG TÍCH CỰC TRONG NGÀY
    TAGS

    Truyện Gì là nơi dành cho những người hâm mộ có thể đọc và theo dõi các bộ truyện của các nhóm dịch tự dịch và upload lên. Bạn có thể đọc hàng nghìn Truyện tranh trực tuyến miễn phí chất lượng cao. Chúng tôi muốn bạn biết rằng Truyện Gì sinh ra là để dành cho bạn.

    Nếu bạn là người yêu thích truyện tranh 18+ và bạn muốn đọc các thể loại truyện tranh người lớn online manhua, manga, manhwa. Đây là một thiên đường dành cho bạn.

    Truyện Gì là trang web có nội dung phong phú và cộng đồng truyện tranh đông đảo tại Việt Nam. Những bộ truyện tranh hay được các nhóm dịch bằng phong cách riêng của mình sẽ mang lại cho bạn nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Bạn có thể đọc hàng nghìn truyện tranh bởi vì bạn không cần phải mua nó, bạn có thể đọc trực tuyến mà không tốn một xu nào.