Bạn đang đọc:Nhặt một nhành hoa rơiChương 18

“Tuyết muội, tối nay công tử tham gia yến tiệc trong hoàng cung, lão gia gia không được khỏe không dùng cơm được. Mấy vị phu nhân kia nếu không vì lão gia gia và công tử sẽ không chịu dùng cơm với ta. Hôm nay ta có làm lẫu hoa cúc, một mình ta ăn không hết. Hay muội tới phòng dùng bửa cùng ta nhé!”

 

Nếu không có mọi người ăn cùng, Hàn Y Tuyết định bụng nhịn cho qua bửa. Nay Trần Ái Châu nhiệt tình tới mời, thôi thì ăn chung cùng nàng cho vui. Hàn Y Tuyết gật đầu đồng ý.

 

Mấy hôm nay, Trần Ái Châu biểu hiện hết sức cởi mở, chân thành làm tư tưởng Hàn Y Tuyết thoải mái hơn. Có lẽ đúng như Bạch Chân nói, hai người bọn họ chỉ là đồng niên nên dễ nói chuyện hơn. Trần Ái Châu so với mấy vị phu nhân khó gần, mắt cao hơn đầu kia thì dễ gần, thân thiện hơn. Đây cũng là ưu điểm của nàng ấy. Chả trách Bạch Ngạn lại lựa chọn. Còn Hàn Y Tuyết như tảng băng trôi, Bạch Ngạn chỉ muốn đập tan khối băng đó mà thôi.

 

Hai người vừa ăn vừa trò chuyện khá vui vẻ. Trần Ái Châu cũng là tam tiểu thư họ Trần. Gia phụ cùng Bạch Ngạn là chiến hữu cũ. Trong một lần tới nhà uống rượu, tình cờ gặp mặt Trần Ái Châu. Rượu vào lời ra, hắn lại thề non hẹn biển. Mẫu thân Trần Ái Châu chỉ là nha hoàn trong phủ, bị phụ thân cưỡng hiếp sinh ra Trần Ái Châu nên mặc dù là tam tiểu thư nhưng thân phận vô cùng thấp kém. Mẫu thân thấy gia thế Bạch Ngạn hiển hách liền nhồi nhét vào đầu Trần Ái Châu nếu vào được Bạch phủ, sẽ như một bước lên mây. Nàng khi ấy còn trẻ người non dạ, liền đem mình giao cho Bạch Ngạn. Tuy rằng vì thế bị các phu nhân và hạ nhân trong Bạch phủ xem thường nhưng Bạch Ngạn còn đối xử tốt với nàng thì nàng vẫn sẽ sống được.

 

“À phải rồi, muội đợi chút, ta có cái này muốn đưa cho muội!” Trần Ái Châu đi lại ngăn tủ lục tìm thứ gì.

 

“Bẩm phu nhân, lão gia đã tới viện tìm người” Một nha hoàn ngoài cửa bẩm báo.

 

Hàn Y Tuyết không muốn gặp Bạch Ngạn, muốn lui trở về, Trần Ái Châu lại ngăn cản “Hôm nay sao lão gia lại tới đây nhỉ? Chắc có việc gì đó cần nói! Muội ở lại đây đợi một chút!”

 

“Để hôm khác cũng được!” Hàn Y Tuyết không muốn giáp mặt với Bạch Ngạn.

 

Trần Ái Châu có nghe chuyện Bạch Ngạn quát tháo ầm ĩ không cho phép Bạch Chân cưới Hàn Y Tuyết. Nghĩ bụng nàng khó xử khi gặp mặt Bạch Ngạn nên đưa ra chủ ý “Hay muội lánh tạm một chút. Đợi lão gia đi rồi, tỷ có thứ này muốn đưa cho muội”

 

“Như vậy không được cho lắm!” Hàn Y Tuyết đắn đo.

 

“Muội chịu khó một chút! Lão gia nói vài lời là đi thôi mà!”

 

Trần Ái Châu kéo nàng núp sao rèm cửa, vừa lúc Bạch Ngạn đẩy cửa đi vào. Hàn Y Tuyết chỉ đành chôn chân trong góc phòng.

 

Sắc mặt Bạch Ngạn đỏ lựng, Trần Ái Châu tiến tới dìu y, không ngoài dự đoán toàn thân đầy mùi rượu “Lão gia, người mới đi đâu về mà trên người toàn mùi rượu thế này?”

 

Bạch Ngạn choàng tay lên vai Trần Ái Châu, thân hình cao to làm nàng vất vả chống đỡ.

“Lão gia, để thiếp dìu người vào trong nghỉ ngơi!”

 

Bạch Ngạn không chịu hợp tác, đụng vào cạnh bàn, ngồi luôn xuống ghế.

 

“Nàng đang dùng bửa sao?” Thấy bàn đồ ăn đang dở dang, Bạch Ngạn ngà ngà hỏi.

 

“Hôm nay lão gia gia không được khỏe, công tử cũng chưa trở về, thiếp dùng bửa một mình trong phòng cho tiện”

 

“Vậy…ta ăn cùng nàng!”

 

“Lão gia, người không cần nghỉ ngơi sao?” Trần Ái Châu chột dạ.

 

“Để nàng ăn một mình sao được! Ta ăn cùng nàng!”

 

Vì cái thái độ lịch sự kia mà Hàn Y Tuyết đã từng bị xiêu lòng. Hắn đối với những nữ nhân khác quả nhiên không khác gì.

 

Trần Ái Châu không thể làm gì khác mà mang thêm bộ chén đũa mới đến cho y. Nàng gắp đồ ăn bỏ vào chén, hầu hạ trượng phu hết lòng. Bạch Ngạn chỉ rót rượu uống tiếp.

 

“Lão gia, người không ăn sao?”

 

“Nàng cứ ăn đi, ta nhìn nàng ăn là đủ!”

 

Hai má Trần Ái Châu không khỏi phát nóng. Tuy Bạch Ngan đã bốn mươi lăm, gương mặt không còn trẻ trung, mỹ mão gì nhưng hắn là nam nhân rất biết chiều chuộng nữ nhân. Chính vì vậy, dù có là di nương, Trần Ái Châu vẫn chịu lấy hắn.

 

Bạch Ngạn nhìn nàng ăn, bàn tay không yên mà liên tục xoa má nàng.

 

“Lão gia, người làm gì vậy?” Trần Ái Châu nhìn ánh mắt đầy hỏa nhiệt của Bạch Ngạn, tim không khỏi rung lên.

 

Bạch Ngạn cười nửa miệng, kéo đầu nàng đem rượu đổ vào. Trần Ái Châu cố nuốt xuống, khuôn mặt nhăn nhó khó chịu.

 

“Uống một chút cho nhuận trường!”

 

“Đa tạ lão gia!” Trần Ái Châu che miệng, ráng kiềm lại cơn ho khan. Vị rượu cay nồng nàng làm đầu óc nàng bùng nổ.

 

“Lại đây!” Bạch Ngạn vỗ lên đùi mình.

 

“Lão gia, không nên!” Trần Ái Châu ái ngại.

 

Trong phòng lúc này đâu chỉ có riêng hai người, Bạch Ngạn lại muốn thân mật ngay tại đây sao.

 

Bạch Ngạn kéo nàng đặt lên đùi, tiến tới hôn vào khoảng xương quai xanh đang lộ ra.

 

“Lão gia, đừng như vậy!” Trần Ái Châu đẩy đầu Bạch Ngạn ra.

 

“Làm sao vậy? Tướng công yêu thương, nàng không muốn sao?” Bạch Ngạn liếm lòng bàn tay Trần Ái Châu.

 

“Lão gia, ở đây…không được!” Trần Ái Châu ấp úng.

 

“Ở đây chỉ có ta và nàng, sao lại không được?” Bạch Ngạn nhìn vào ánh mắt chột dạ của nàng.

 

Trần Ái Châu không thể nói rõ, chỉ có thể ngậm miệng nín thinh. Bạch Ngạn tiếp tục hôn vào cổ nàng, bàn tay không an phận cách y phục xoa lên ngực.

 

“Lão gia…lão gia…” Trần Ái Châu ráng đè nén sự kích thích dần dâng lên dưới động tác điêu luyện của Bạch Ngạn.

 

“Sao vậy? Hôm nay ta đang rất vui, muốn cùng nàng vui vẻ một chút” Bạch Ngạn không quan tâm gì cả, tay và miệng không ngừng kích thích nàng.

 

“Lão gia…chúng ta vào trong được không?” Ít nhất, không nên ở trước mặt người ngoài mà trình diễn như vậy.

 

“Nhưng ta muốn…ngay tại đây!” Bạch Ngạn hứng chí bất tử.

 

Hắn kéo nàng quỳ gối dưới chân mình, đưa tay nàng đặt lên thứ nhô cao trong quần “Châu nhi, hãy làm ta vui vẻ đi nào!”

 

Hắn vuốt ve mặt nàng, giọng nói đầy quyền lực vang trên đỉnh đầu, tay nàng run rẩy nắm lấy nam căn.

 

Bàn tay nữ nhân sao lại mềm mại, trơn bóng như vậy. Chỉ mới đụng chạm bên ngoài đã khiến Bạch Ngạn thích thú ra mặt. Âm thanh nặng nhọc cùng hơi thở đầy men rượu không ngừng bật ra.

 

“Châu nhi, dùng miệng đi nào!”

 

Trần Ái Châu muối mặt, không biết nàng ấy có đang nhìn trộm không. Nhưng bây giờ không thể làm được gì khác, Trần Ái Châu nhắm mắt đưa chân. Nàng kéo quần để lộ cây gậy thịt cứng như đá, vươn cao thẳng đứng đầy đáng sợ. Nàng nuốt nước bọt, dưới cái nhìn uy bức, Trần Ái Châu đem phấn lưỡi nhẹ chạm vào lỗ nhỏ trên đầu khấc. Côn thịt giật một cái, chảy ra ít dịch thể. Bạch Ngạn im lặng nhìn nữ nhân khom gối, quỳ giữa hai chân mình. Cái tư thế thể hiện rõ vị trí tối cao của nam nhân trong thời đại phong kiến, nữ nhân cho dù có là phu thê kết tóc không khác gì nữ tử thanh lâu chuyên đi hầu hạ nam nhân. Bạch Ngạn rất thích được nữ nhân dùng miệng hầu hạ mình thế này. Tuy Trần Ái Châu làm bằng miệng không giỏi như một trong hai vị phu nhân còn lại nhưng cảm giác ức hiếp một nữ tử trẻ tuổi làm hắn có cảm giác như đang chà đạp nữ nhân kia. Lẽ ra người ở dưới chân hắn bây giờ là Hàn Y Tuyết chứ không phải Trần Ái Châu.

 

Cái ý nghĩa dâm tục kia khiến hắn khó chịu mà kéo đầu Trần Ái Châu, ép nàng mở miệng mút hết côn thịt của mình. Hắn không nhượng bộ như lúc nảy mà đã thành một con quái thú hung hăng ép đầu Trần Ái Châu vào giữa chân mình.

 

“Hà hà…mút chặt lên...hà…hà” Hắn sung sướng, tận hưởng sự hầu hạ của Trần Ái Châu.

 

Hàn Y Tuyết không nhìn một chút nào nhưng lỗ tai nàng không thể không nghe. Sự rùng mình cùng cảm giác gai gai phủ quanh tim nàng.

 

Trần Ái Châu gần như thở không nổi vì bị Bạch Ngạn nắm chặt gáy, đẩy côn thịt thúc vào cổ họng. Đến khi hắn bắn ra hết mới chịu tha cho nàng. Trần Ái Châu còn chưa kịp tỉnh táo, Bạch Ngạn đã tóm lấy chân nàng, lột quần nàng, rồi đem côn thịt vùi vào hạ thân nàng một cách mạnh bạo.

 

“Lão gia…ư…a” Cảm giác vừa đau vừa sướng bất chợp ụp đến. Trần Ái Châu ôm cổ, sợ bản thân bị ngã xuống đất.

 

“Châu nhi, nàng xem ta đút no cái miệng bên trên rồi, giờ nên đút cái miệng bên dưới phải không? Tướng công đút nàng ăn như vậy, nàng thích không?”

 

Bạch Ngạn bóp chặt cặp mông, đẩy côn thịt thúc vào bên trong hoa huyệt. Cả người Trần Ái Châu rung lên dưới từng cơn thúc đẩy.

 

Bị côn thịt kia vùi dập nàng chỉ có thể thất thanh rên la “A a a a”

 

“Châu nhi, kẹp chặt lấy, để tướng công đút cho nàng ăn”

 

Hắn… thật quá tinh quái! Trần Ái Châu ngưỡng đầu rên la, không còn nhớ đến vị Hàn tiểu thư đang ở sau rèm cửa nữa. Bạch Ngạn bế nàng, vừa đi vừa tiến vào giường trong. Thể lực của hắn tốt thật, nếu không sao có thể đáp ứng nổi cùng lúc mấy vị phu nhân.

 

Hai người đang dìu dập kịch liệt trong phòng, Hàn Y Tuyết rón rén rời đi. Nàng chạy thật nhanh, chỉ muốn gió tản bay bớt hơi nóng trên mặt. Có phải điên rồ lắm không mà nàng lại nghĩ đến Bạch Chân ngay lúc này. Nghĩ đến cùng chàng làm những chuyện kia sẽ là một màn như thế nào. Não Hàn Y Tuyết hỏng nặng rồi! Nàng chưa phải chưa nhìn thấy mấy cảnh này ở Tú Uyển Lâu, nhưng đối với nàng lại giống như một màn chọc tiết lợn, thô thiển, nhớp nhúa. Tại sao khi thấy hai người kia giao hoan, nàng lại dấy lên ham muốn lạ thường.

 

Bạch Chân trở về đã tối mịt nhưng vẫn tới phòng tìm nàng, nhìn xem nàng một chút thế nào mới yên tâm trong lòng.

 

“Nương tử, nàng chưa ngủ sao?” Vừa thấy nàng ra mở cửa, Bạch Chân lách mình đi vào, khẽ khàng ôm lấy nàng.

 

Hàn Y Tuyết ngửi thấy mùi rượu trên áo y. Hôm nay y cũng uống rượu. Sau khi say thì có giống như Bạch Ngạn không nhỉ? Hàn Y Tuyết có chút tò mò cùng kích thích.

 

Ánh mắt mang theo ba phần lả lướt, ngón tay vẽ loạn trước ngực, Hàn Y Tuyết thủ thỉ “Tướng công chưa về, thiếp nào ngủ được!”

 

Có phải trời sập xuống hay y uống quá nhiều nên nghe lầm, sao hôm nay nàng lại chủ động gọi y là tướng công. Bạch Chân bồi hồi, cảm nhận nhân nhi trong lòng cứ lộn xộn không yên.

 

“Vậy nàng ngủ sớm đi, ta trở về phòng đây!” Hắn muốn li khai liền bị nàng đẩy vào tường, chặn lại.

 

“Tướng công, sao trên cơ thể chàng có mùi hương hoa quế?” Hàn Y Tuyết vùi vào cần cổ Bạch Chân hít mấy cái.

 

“Chắc là mấy vị cung nữ trong cung sử dụng hương liệu này” Bạch Chân không ngửi thấy gì, nhưng tối nay chỉ có cung nữ rót rượu, hắn đâu có gặp qua nữ nhân nào khác, liền thành thật khai báo.

 

“Thật không?” Hàn Y Tuyết cố ý liếm lên vành tai y.

 

Bạch Chân không khỏi ngứa ngáy một trận. Thân thể thơm mềm dán chặt trước ngực, nàng lại làm ra mấy hành động càn quấy, hắn sao có thể tỉnh tâm nổi.

 

Bạch Chân đẩy vai nàng ra, nhìn vào mắt nàng “Nương tử, hôm nay nàng sao vậy?”

 

Hắn cảm thấy nàng rất lạ, chỉ là không biết lạ ở chỗ nào.

 

“Tướng công, chàng mới lạ. Bình thường, chàng đều hôn thiếp, sao hôm nay trên người thì vươn đầy mùi hương lạ, còn không thèm hôn cái nào. Không lẽ hôm nay trong cung gặp được vị mỹ nhân nào?” Hàn Y Tuyết hờn dỗi.

 

“Nào có! Tại nàng làm ta…” Hắn không thể nói rõ cảm xúc lúc này là gì.

 

“Làm sao? Chàng không thích vậy sao?” Giọng nàng mang theo âm điệu ngọt ngào đến choáng váng đầu óc. Đôi tay thon dài quấn lên cổ hắn, nàng khiểng chân chạm lên môi y.

 

Nụ cười tản mát hương tình cùng bờ môi mát lạnh như suối nguồn chạm vào đôi môi Bạch Chân làm đầu óc hắn nổ tung. Giai nhân đã dâng đến trước miệng, hắn không đáp lại há chẳng phải phụ tấm chân tình của nàng. Bạch Chân đỡ gáy, cúi xuống hôn lại nàng. Hắn hôn từng chút, từng chút, nhẹ rồi đến nặng, đem lưỡi đẩy vào miệng nàng. Hàn Y Tuyết khép mi, len lỏi khắp cơ thể như có mạch nước ngầm đang tuôn trào. Hình ảnh kia càng làm nàng hưng phấn hơn. Nàng lôi kéo y phục Bạch Chân.

 

“Y Tuyết! Y Tuyết!” Men rượu làm cho lí trí Bạch Chân không còn giữ được bình tình, trong đầu hắn chỉ vang vọng âm thanh ham muốn.

 

Nàng mới mở được cúc áo thứ ba, Bạch Chân đã chịu không nổi, xoay người, áp nàng vào tường, kéo tay nàng đưa lên đỉnh đầu. Cánh tay trắng như tuyết lộ ra, Bạch Chân chạm vào, vuốt một đường xuống cổ nàng. Đôi mi diễm lệ khẽ run rẩy, môi mím lại cảm nhận động tác thân mật làm cho tim nàng đập kịch liệt. Bạch Chân nhìn xuống khoảng xương quai xanh lộ ra, bên dưới ngực không ngừng lên xuống. Hắn rất muốn đưa tay chạm vào, lại chỉ lướt qua lướt lại trên xương quai xanh tinh tế kia.

 

“Bạch lang, chàng có muốn thiếp hầu hạ cho chàng không?” Hàn Y Tuyết bật thốt ra một câu.

 

“Hầu hạ? Ý nàng là sao?”

 

Bạch Chân nhìn vào mắt nàng đầy khó hiểu. Hàn Y Tuyết đắn đo rồi đưa tay vuốt một đường từ ngực xuống bụng rồi đùi. Bạch Chân bị động tác kia làm cho giật mình. Nàng…nàng muốn làm cái gì? Hắn bắt lấy bàn tay chạm tới bắp vế. Chỉ cần chậm một chút chắc là nàng đã đụng vào cái thứ kia.

 

“Bạch lang, lúc ở Tú Uyển, thiếp chứng kiến rất nhiều lần cảnh nam nhân muốn nữ nhân dùng miệng hầu hạ mình. Chàng cũng thích như vậy phải không?”

 

Mặc cho Bạch Chân giữ tay, Hàn Y Tuyết vẫn ké vào tai, lần đầu tiên chủ động nói rõ những chuyện phong tình ở chốn thanh lâu. Bạch Chân chớp mắt, không dám tin vào tai mình. Hắn dù có đang say nhưng chưa từng nghĩ sẽ đối với nàng làm ra chuyện bại hoại. Nếu không phải nàng kích dẫn, hắn sẽ không bị hỏa dục khiêu khích.

 

“Bạch lang, chàng đừng ngại, thiếp có thể làm được. Nam nhân nào lúc say rượu cũng đều muốn thế cả”

 

“Y Tuyết, ta không nói mình say! Dù có say, ta cũng không đến mức mượn say làm càn” Lời nàng nói làm hắn từ trong cơn say mà tỉnh dậy luôn rồi.

 

Ánh mắt đau đớn nhìn nàng tìm kiếm một tia cứu vãn “Y Tuyết, dù phụ thân ta trước đây vấy bẩn nàng nhưng ta tuyệt đối không vì thế mà xem thường nàng. Nàng không cần phải hầu hạ ta. Nàng làm vậy… ta càng thấy có lỗi với nàng hơn”

 

Hàn Y Tuyết không khỏi ngỡ ngàng. Ánh mắt thương tâm kia nhắc nhở nàng đã đùa quá trớn. Dù Bạch Chân làm như giữa nàng và phụ thân y đã là chuyện quá khứ nhưng hắn vẫn đau đáu trong lòng vì nàng đã từng thuộc về người khác. Chỉ vì yêu nàng, hắn mới cam tâm tình nguyện nhắm mắt làm ngơ. Sao nàng có thể đánh đồng hắn như phụ thân mà thử lòng hắn chứ.

 

“Y Tuyết, nàng nghỉ đi! Ta đi đây!” Bạch Chân buồn bã, buông tay nàng rời đi.

 

Hàn Y Tuyết, ngươi sai quá rồi!

 

  

 

Bạn đang đọc:Nhặt một nhành hoa rơiChương 18
BÌNH LUẬN MỚI
TOP USER HOẠT ĐỘNG TÍCH CỰC TRONG NGÀY
    TAGS

    Truyện Gì là nơi dành cho những người hâm mộ có thể đọc và theo dõi các bộ truyện của các nhóm dịch tự dịch và upload lên. Bạn có thể đọc hàng nghìn Truyện tranh trực tuyến miễn phí chất lượng cao. Chúng tôi muốn bạn biết rằng Truyện Gì sinh ra là để dành cho bạn.

    Nếu bạn là người yêu thích truyện tranh 18+ và bạn muốn đọc các thể loại truyện tranh người lớn online manhua, manga, manhwa. Đây là một thiên đường dành cho bạn.

    Truyện Gì là trang web có nội dung phong phú và cộng đồng truyện tranh đông đảo tại Việt Nam. Những bộ truyện tranh hay được các nhóm dịch bằng phong cách riêng của mình sẽ mang lại cho bạn nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Bạn có thể đọc hàng nghìn truyện tranh bởi vì bạn không cần phải mua nó, bạn có thể đọc trực tuyến mà không tốn một xu nào.