Bạn đang đọc:Nhặt một nhành hoa rơiChương 15

Trương Thiên Lăng và Phàn Niệm Ngọc trú tạm ở biệt viện do Bạch Chân mua từ trước. Mấy ngày tịnh dưỡng, vết thương Trương Thiên Lăng đã tốt hơn.

 

Phàn Niệm Ngọc mang chén thuốc mới sắc đưa tới cho Trương Thiên Lăng.

 

“Thiên Lăng, chàng ở đây sao? Thiếp tìm chàng nảy giờ!” Phàn Niệm Ngọc đặt khay thuốc xuống bàn đá, ngồi xuống bên cạnh Trương Thiên Lăng.

 

Trương Thiên Lăng ném hòn đá bên hồ cá, ánh mắt đăm chiêu “Mấy hôm nay không nghe tin tức gì của Tuyết tỷ, không biết tỷ ấy thế nào rồi?”

 

Vụ việc Tú Uyển Lâu, Bạch Chân cân dặn Phàn Niệm Ngọc không được tiết lộ cho Trương Thiên Lăng biết. Phàn Niệm Ngọc tuy không biết quá khứ của Bạch gia với Hàn Y Tuyết nhưng nghe phong phanh là sau khi Cao Trường Cung tới bức tử Tú Uyển Lâu, Hàn Y Tuyết biết được thân phận của Bạch Chân thì vô cùng tức giận, không chịu gặp mặt y. Nàng chống cằm, bâng quơ ngắm lũ cá đang bơi lội trong hồ.

 

“Nàng có nghe ta nói không vậy?”

 

Trương Thiên Lăng hỏi lại khiến Phàn Niệm Ngọc ngớ ra.

 

“Thiếp không rõ! Mấy hôm nay chỉ ở đây chăm sóc chàng, chưa liên lạc với mấy người ở Tú Uyển Lâu”

 

“Không được! Ta lo lắng cho an nguy của Tuyết tỷ, ta phải trở về Tú Uyển đã!”

Trương Thiên Lăng đứng phắt dậy, Phàn Niệm Ngọc vội kéo cánh tay y lại.

 

“Chàng không được đi!”

 

“Niệm Ngọc, nàng mau buông ra!”

 

“Chàng đừng đi thiếp mới buông!”

 

“Tại sao nàng ngăn cản ta trở về Tú Uyển, lẽ nào có chuyện gì xảy ra rồi?” Trương Thiên Lăng cau mày, nắm cổ tay Phàn Niệm Ngọc truy hỏi.

 

Hắn dùng lực đạo khá mạnh làm nàng nhăn mặt “Thiên Lăng, đau thiếp!”

 

Trương Thiên Lăng hừ lạnh, buông tay nàng ra, không muốn nói cho hắn biết, tự hắn đi tìm hiểu vậy. Phàn Niệm Ngọc ôm chặt eo, áp má vào bờ lưng rộng lớn kia, không khỏi sụt sùi.

 

“Thiên Lăng, Y Tuyết có gì hơn thiếp mà chàng chỉ nghĩ đến nàng ta. Chàng không nhìn xem ai mới là người bên cạnh, chăm lo cho chàng lúc này, ai mới là người  quan tâm, yêu thương chàng thật lòng”

 

Hắn sao không biết tình cảm Phàn Niệm Ngọc dành cho mình, chỉ là trái tim của hắn đã có chủ. Trương Thiên Lăng dùng sức kéo nàng ra khỏi người mình.

“Niệm Ngọc, ta rất cảm kích những ngày qua nàng đã chăm sóc cho ta. Đợi khi nào Trương gia được rửa sạch hàm oan, khôi phục lại gia thế, ta hứa sẽ giúp nàng hoàn lương”

 

“Thiếp không cần! Thiếp chỉ cần chàng! Chỉ cần chàng ở bên cạnh như mấy ngày qua là đủ” Phàn Niệm Ngọc chan chứa nước mắt, ôm lấy đầu, muốn hôn lên môi y.

 

Trương Thiên Lăng giữ chặt đôi tay, không cho nàng lộn xộn “Niệm Ngọc, chuyện giữa chúng ta sẽ không có kết quả tốt đẹp nào đâu! Trái tim ta chỉ có mình Tuyết tỷ. Nàng thế này, người đau khổ chính là nàng”

 

“Nhưng trái tim tỷ ấy không có chàng!” Phàn Niệm Ngọc thét lên.

 

“Bây giờ chưa có, dần dần sẽ có” Trương Thiên Lăng tự lừa dối chính mình.

 

“Chàng nói thiếp không tự nhìn lại bản thân, còn chàng thì có nhận ra bản thân mình đang thế nào hay không hả?”

 

“Việc của ta…nàng không cần bận tâm!”

 

“Chàng biết rõ người tỷ ấy yêu là Bạch sư phụ. Chàng còn hy vọng gì nữa chứ? Bạch sư phụ, ngài ấy đến từ Kinh Thương, là người của Bạch phủ. Chắc hẳn chàng biết rõ chuyện năm xưa của nàng ta với Bạch gia chứ?” Phàn Niệm Ngọc cuối cùng không thể giấu giếm nổi mà thốt ra tất cả.

 

“Bạch Chân…hắn…hắn là người Bạch phủ?” Trương Thiên Lăng bủn rủn tay chân. Mọi chuyện quá sức mơ hồ, tại sao lại thành ra thế này.

 

Trương Thiên Lăng vùng bỏ chạy mặc cho Phàn Niệm Ngọc có hét khản cả cổ, hắn vẫn không một chút mảy may.

 

***

“Tuyết tỷ!”

 

“Lăng đệ, sao đệ lại trở về đây? Vết thương của đệ thế nào rồi?”

 

“Tuyết tỷ, mọi chuyện là thế nào? Rốt cuộc tên họ Bạch kia là ai? Hắn và Bạch Ngạn là quan hệ gì? Hai người bọn họ tại sao không để cho tỷ được yên thân?” Trương Thiên Lăng dồn nén sự tức giận mà liên tục xả ra.

 

Hàn Y Tuyết nào có khác gì Trương Thiên Lăng. Chính nàng cũng muốn biết hết tất cả nhưng nàng vẫn chưa cách nào đối diện được với Bạch Chân.

 

Thấy nàng im lặng, dồn nén tâm sự trong lòng, Trương Thiên Lăng điên tiết “Tại sao tỷ lại yêu hắn? Bạch Ngạn chưa phải bài học cho tỷ sao, tỷ lại còn đâm đầu vào Bạch gia như thế?”

 

“Đệ…đệ không được nói như vậy!” Nàng nào có muốn biến cố dở khóc dở cười này tái hiện, Trương Thiên Lăng lại trút hết lên đầu nàng.

 

“Tuyết tỷ, đệ yêu tỷ. Không, Tuyết nhi, ta yêu nàng! Nàng đừng bận tâm đến tên Bạch Ngạn hay Bạch Chân kia nữa, nàng chọn ta được không?” Trương Thiên Lăng nóng vội ôm lấy Hàn Y Tuyết.

 

“Lăng đệ, đệ mau buông ra!” Hàn Y Tuyết dùng sức lực nữ nhi cố thoát khỏi gọng kiềm của Trương Thiên Lăng.

 

“Tuyết nhi, ta đối với nàng thế nào nàng còn không rõ sao? Nàng có thể chấp nhận ta được không?” Trương Thiên Lăng ôm chặt, không cho nàng vùng vẩy.

 

“Lăng đệ, nể tình chúng ta là bằng hữu, đệ mau buông ta ra! Nếu đệ còn như vậy, từ giờ chúng ta sẽ đoạn tuyệt” Hàn Y Tuyết lạnh lùng chặt đứt tư tình người thiếu niên.

 

Trương Thiên Lăng bàng hoàng đến run tay mà buông lỏng. Ánh mắt mang theo tia thảng thốt, trái tim như bị vứt xuống hầm băng, lạnh giá tê tái. Trái tim nàng luôn lạnh giá như vậy, vậy mà trước giờ hắn không cảm thấy lạnh, tại sao bây giờ lạnh đến thấu tim gan.

 

“Lăng đệ, ta xin lỗi! Cho dù không có Bạch Chân, thì ta cũng sẽ không yêu đệ! Tình cảm ta dành cho đệ là tình bằng hữu không hơn không kém. Đệ về đi!” Hàn Y Tuyết buông lời cự tuyệt.

 

Trương Thiên Lăng gần như chết trân tại chỗ. Không biết bằng cách nào y rời khỏi phòng Hàn Y Tuyết, lê thân xác trở về. Trên đường đi hắn nốc rất nhiều rượu, mơ hồ, loạng choạng, đứng không vững.

 

Phàn Niệm Ngọc ngóng trông, vừa thấy thân hình liêu xiêu kia vấp phải bậc thềm, nàng đã vội vã chạy tới đỡ “Thiên Lăng, Thiên Lăng, sao chàng uống nhiều như vậy?”

 

Trương Thiên Lăng không còn phân định ai ra ai, cất giọng lè nhè “Nàng thật sự lạnh lùng, vô tình với ta thế sao?”

 

Phàn Niệm Ngọc tưởng y đang nói mình liền phân bua “Thiếp không có, thiếp rất là yêu chàng”

 

Giọng y khàn khàn phun ra mấy chữ phũ phàng không kém “Tuyết nhi, tại sao nàng đối xử tàn nhẫn như vậy?”

 

Lần này, Phàn Niệm Ngọc đã nghe rõ, là vì nữ nhân khác, chàng lại khiến bản thân thành như vậy.

 

Phàn Niệm Ngọc nén cơn uất tức trong lòng, nuốt ực một tiếng rồi nói “Thiên Lăng, để thiếp dìu chàng về phòng!”

 

Cả đoạn đường lê lết thân xác cao lớn, chỉ nghe y gọi tên nữ nhân khác, Phàn Niệm Ngọc chua chát, tủi nghẹn. Tại sao nàng cũng yêu hắn ngu ngốc như vậy? Bỏ mặc hắn đi, hắn điên dại vì người khác sao nàng lại khổ sở thế này.

 

Đẩy được thân hình nặng nề xuống giường, Phàn Niệm Ngọc gần như ná thở. Mồ hôi thấm ướt trên trán.

 

“Tuyết nhi! Tuyết nhi! Đừng bỏ rơi ta! Tuyết nhi!” Trương Thiên Lăng luôn miệng gọi tên Hàn Y Tuyết không dứt.

 

Phàn Niệm Ngọc thật sự phát cáu. Nàng điên tiết, cắn lên bả vai hắn, để nỗi đau làm cho hắn thức tỉnh. Trương Thiên Lăng nghiến răng kêu lên. Hắn kéo Phàn Niệm Ngọc ra, trừng mặt nhìn nàng.

 

“Nàng làm gì vậy?”

 

“Ta cắn chàng! Cắn chết chàng! Cắn nát trái tim chó má của chàng! Tại sao chàng làm ta đau khổ thế này chứ hả?” Phàn Niệm Ngọc rống lên, lao vào tiếp tục vừa cắn vừa đánh vào người hắn.

 

Trương Thiên Lăng bị làm cho nổi điên, lật nàng, áp dưới thân không cho cựa quậy. Hai tay giữ chặt trên đầu.

 

“Nàng bị điên cái gì vậy hả?”

 

“Phải, ta bị điên rồi! Điên rồi mới yêu cái tên não tàn như chàng!”

 

“Niệm Ngọc, nàng…”

 

Phàn Niệm Ngọc điên tiết, túm tóc, kéo đầu, cắn lên cánh môi Trương Thiên Lăng. Máu bật ra làm cơn say của y bừng tỉnh. Trương Thiên Lăng cảm thấy Phàn Niệm Ngọc đánh mình rất đúng, cắn mình cũng rất đúng, để mặc nàng cắn cũng không kêu đau một tiếng.

 

Máu dính qua kẽ răng, chạm vào lưỡi Phàn Niệm Ngọc. Vị tanh nồng làm nàng ngây ra, há hốc nhìn y “Thiên Lăng, chàng…”

 

“Nàng muốn đánh, muốn cắn tùy nàng! Ta đáng bị như vậy!” Ánh mắt ủ rũ trút ra sự bất cần.

 

Phàn Niệm Ngọc vội đưa tay chùi vết máu “Thiếp xin lỗi! Chàng có đau lắm không?”

 

Nữ nhi dưới thân lại toàn tâm toàn ý lo lắng cho hắn. Trương Thiên Lăng gần như xúc động đến thắt tim. Ngoài dự đoán, hắn cúi xuống, hôn lên cánh môi nàng.

 

“Ưm…” Phàn Niệm Ngọc cả kinh, trố mắt nhìn khuôn mặt phóng đại trước mặt. Hắn hôn nàng, là hắn chủ động hôn nàng. Là nụ hôn đầu tiên của hai người, mang theo vị máu tanh nồng.

 

Trương Thiên Lăng ra sức hôn mút, chà xát cánh môi đến phát sưng. Phàn Niệm Ngọc không còn sức lực, đầu óc trở nên mụ mẫn, nhiệt tình đáp trả. Hơi thở quất quít, hòa quyện vào nhau. Răng lưỡi va chạm, nước bọt vươn vãi, hơi thở hổn hển, hai người đã quá quen hơi, chạm vào nhau liền như củi bắt lửa cháy bùng lên.

 

Trương Thiên Lăng gấp rút lột sạch xiêm y của Phàn Niệm Ngọc. Đôi tay không một chút ôn nhu mà bóp lấy bầu ngực làm nàng khẽ nhăn mặt. Bộ ngực của nàng vừa vặn, độ đàn hồi cực thích, hắn càng lúc càng ra sức nhào nặn.

 

“Thiên Lăng….a….Thiên Lăng” Lâu rồi đôi tay này mới đụng chạm đến thân thể khiến nàng lập tức rên rỉ. Chỉ khi được người mình yêu thương đụng chạm, cơ thể nữ nhân như đóa hoa bung nở, khoe hương tỏa sắc.

 

Trương Thiên Lăng đưa lưỡi khẩy lên hai núm vú đang cương lên của nàng. Phàn Niệm Ngọc bị khoái cảm tê tái mà bật thốt.

 

Hắn chưa bao giờ làm những loại chuyện này cho nàng. Từ đầu chí cuối là nàng cởi lên thân hắn, ra sức câu dụ, hầu hạ hắn. Đến khi nàng mệt nhòi, hắn mới để nàng nằm dưới thân mình mà tiết ra.

 

Trương Thiên Lăng không ngờ đụng vào thân thể này khiến đại não của hắn như bại liệt. Sao lại thích thú đến không cách nào dừng được. Hắn mút vú nàng, cắn đầy những vết hôn ngâm lên ngực.

 

Trương Thiên Lăng kéo đai lưng, nửa trên vẫn mặc, chỉ có cổ áo nới rộng, bên dưới lôi kéo đem nam căn đặt trước huyệt đạo Phàn Niệm Ngọc.

 

“Thiên Lăng, để thiếp…để thiếp làm cho chàng!” Thấy hắn vội vã muốn đi vào, Phàn Niệm Ngọc biết điều tự chủ trương.

 

“Không cần! Nàng nằm yên đấy!” Hắn cầm cây gậy thịt dài gần bằng một gang tay, tuy không to nhưng rất bền dai, đâm thẳng vào giữa hai cánh hoa.

 

Chưa có sự chuẩn bị, chưa có sự mơn trớn nên Phàn Niệm Ngọc khá đau. Nàng trân mình chịu đựng, đợi khi y đi vào hẳn, cọ vào vách thịt, đem sự sung sướng đến tiết ra hoa dịch, Phàn Niệm Ngọc mới bớt đau rát.

 

Tiết tấu của hắn chậm chạp, như cố ý trêu ngứa nàng.

 

“Thiên Lăng, chàng…nhanh chút!”

 

Trương Thiên Lăng biết nàng đang chìm đắm trong khoái lạc, muốn mỗi lúc mỗi thọc sâu vào tận cùng bên trong nhưng hắn vẫn cố tình cọ nhẹ, làm nàng bức rức không thôi.

 

“Thiên Lăng, chàng nằm xuống đi, để thiếp!” Phàn Niệm Ngọc chịu không nổi nhịp điệu này. Là hắn quen được nàng chiều chuồng nên không muốn làm nàng sướng sao.

 

“Niệm Ngọc, nàng thích côn thịt của ta lắm đúng không? Nàng muốn nó nên mới quấn quít bên ta không rời. Lẽ nào những gã kia không làm nàng sướng như ta?” Trương Thiên Lăng thốt ra mấy lời châm chọc.

 

Phàn Niệm Ngọc mở mắt kinh ngạc. Sao hôm nay hắn lại miệt thị nàng như vậy? Hắn không rõ thân phận của nàng sao? Hắn phải biết nàng kiếm sống bằng cách để nam nhân đè lên người mình mà phát tiết. Hắn nghĩ nàng muốn hạ mình bán thân vậy sao? Tim nàng bị hắn chà đạp không thương tiếc, nàng còn cố gắng bắt lấy một tia hy vọng để làm gì.

 

“Phải! Không ai bằng chàng! Chỉ có chàng mới khiến ta sung sướng, chìm vào khoái lạc. Những gã kia chẳng ai có cái ấy dài như chàng, khỏe như chàng. Ta chỉ muốn cho mỗi mình chàng đi vào nhưng những gã kia cho ta tiền. Chàng nói xem không có tiền, ta chết đói để chung tình với chàng được sao?”

 

Trương Thiên Lăng nghiến răng. Hắn ghê tởm những kỹ nữ dơ bẩn, không biết xấu hổ như vậy. Nếu không vì lỡ lầm với nàng, hắn làm sao lại đụng chạm vào cơ thể này. Trương Thiên Lăng điên tiết, ra sức thúc mạnh vào bên trong. Phàn Niệm Ngọc vừa đau vừa sướng. Cái nổi đau này nhắc nhở cho nàng, tan nát hết rồi!

 

Trương Thiên Lăng lật nàng lại, bắt nàng quỳ gối, rồi tóm lấy tóc giật ra sau, đem côn thịt nhét vào u huyệt đang sưng đỏ của nàng. Phàn Niệm Ngọc cắn răng chịu đựng, một âm thanh rên rỉ đều không thoát ra khỏi miệng, vì nàng đang cố gắng nuốt nước mắt đầy nghẹn ngào.

 

Trương Thiên Lăng càng lúc càng càng thấy côn thịt bị vây hãm trong sự tê dại. Bên dưới của nàng siết sao, từng lớp từng lớp ôm ấp, yêu thương hắn.

 

“Siết chặt ta như vậy, nàng hẳn là sung sướng đi!”

 

“Được Trương thiếu gia đi vào, Niệm Ngọc sướng đến phát điên!”

 

“Được, vậy thì hưởng cho hết đi!”

 

Hắn tức mình thúc phành phạch vào hai cánh mông nàng. Tốc độ gấp đến làm nàng hoa mắt chóng mắt. Trong giây phút thăng hoa, Phàn Niệm Ngọc mới thét lên đầy thỏa mãn.

 

Phàn Niệm Ngọc xụi lợ ngã xuống giường. Nàng cố gắng thở thật sâu, lấy lại không khí trong phổi. Đột nhiên Trương Thiên Lăng đè lên, để côn thịt cọ vào mông nàng. Cây côn thịt như than củi, nóng đến phỏng cả da thịt.

 

“Trương thiếu gia, người đây là…” Phàn Niệm Ngọc run rẩy.

 

“Còn chưa xong, nàng tưởng là được nghỉ ngơi sao?” Trương Thiên Lăng cúi xuống, nói nhỏ vào tai nàng. Hắn còn cố ý cắn mút lên vành tai.

 

“Trương thiếu gia, không cần nữa!” Với nàng vậy là quá đủ, một lần bị thương, cả đời không thể khép lại.

 

“Ta chưa đủ, nàng đừng hòng nghỉ ngơi. Không phải nàng thèm muốn được nam nhân đi vào lắm sao? Ta sẽ tận lực giúp nàng hảo sướng, coi như bù đắp cho nàng”

 

“Trương Thiên Lăng, ta không cần! Ngươi mau cút đi!”

 

Trương Thiên Lăng đè vai, một lần nữa đẩy côn thịt tiến nhập vào bên trong nàng. Hắn chỉ là buồn bực nói ra những lời châm chọc, còn bản thân không nghĩ thật sự bị nàng làm cho đắm chìm.

 

Không biết qua bao lâu, không biết nàng bất tỉnh rồi bị hắn làm thức tỉnh bao nhiêu lần, Trương Thiên Lăng hành hạ Phàn Niệm Ngọc không một chút thương tiếc.

 

Trời sáng, cơn say đã qua đi, Trương Thiên Lăng ôm đầu tỉnh dậy. Thân thể hắn trần truồng, nằm giữa đống chăn mềm lộn xộn, lại chỉ có một mình. Trương Thiên Lăng man mán nhớ lại từng hồi ức đêm qua.

 

“Chết tiệt!” Hắn rủa thầm trong lòng. [Sao nàng dám bỏ đi!]

 

Phàn Niệm Ngọc gắng gượng lê thân xác trở về Tú Uyển Lâu. Với nàng tất cả đã kết thúc. Nước mắt hòa cùng nổi đau thân xác, nàng đã phải trả giá, ê chề, nhục nhã, đắng cay cho tình yêu mù quáng này.

Bạn đang đọc:Nhặt một nhành hoa rơiChương 15
BÌNH LUẬN MỚI
TOP USER HOẠT ĐỘNG TÍCH CỰC TRONG NGÀY
    TAGS

    Truyện Gì là nơi dành cho những người hâm mộ có thể đọc và theo dõi các bộ truyện của các nhóm dịch tự dịch và upload lên. Bạn có thể đọc hàng nghìn Truyện tranh trực tuyến miễn phí chất lượng cao. Chúng tôi muốn bạn biết rằng Truyện Gì sinh ra là để dành cho bạn.

    Nếu bạn là người yêu thích truyện tranh 18+ và bạn muốn đọc các thể loại truyện tranh người lớn online manhua, manga, manhwa. Đây là một thiên đường dành cho bạn.

    Truyện Gì là trang web có nội dung phong phú và cộng đồng truyện tranh đông đảo tại Việt Nam. Những bộ truyện tranh hay được các nhóm dịch bằng phong cách riêng của mình sẽ mang lại cho bạn nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Bạn có thể đọc hàng nghìn truyện tranh bởi vì bạn không cần phải mua nó, bạn có thể đọc trực tuyến mà không tốn một xu nào.