Bạn đang đọc:Nhặt một nhành hoa rơiChương 14

Mai Ý Loan lên kế hoạch giúp Cao Trường Cung hòng chiếm đoạt Hàn Y Tuyết. Trong lúc dầu sôi lửa bỏng may mà Bạch Chân tới kịp.

 

Thấy nàng bị một lão già ghê tởm đè dưới thân mà cưỡng bức, máu nóng dâng lên trong người, Bạch Chân tóm lấy người lão, kéo ra khỏi người Hàn Y Tuyết, đấm vào mặt lão một cú trời giáng.

 

“Ngươi là ai dám chen vào? Người đâu, ném hắn ra ngoài cho ta” Cao Trường Cung ôm cái mũi bị đấm đến chảy máu tức giận quát lớn.

 

Bạch Chân hét lên, tiếp tục lao vào đấm túi bụi vào người lão “Dám đụng vào nữ nhân của ta! Ta liều mạng với ngươi”

 

Cao Trường Cung ôm đầu đỡ đòn, miệng vẫn bù lu bù loa “Ngươi có biết ta là ai không? Dám đụng đến mệnh quan triều đình, ngươi còn muốn giữ cái đầu của mình không?”

 

“Ngươi là quan phủ lại ức hiếp dân lành. Quan như phụ mẫu lại làm ra loại hành động đồi bại như vậy. Còn dám tự xưng là mệnh quan triều đình”

 

“Ngươi…người đâu, đánh hắn cho ta”

 

Nghe thấy lão tri hô, đám thuộc hạ tiến vào lôi Bạch Chân, khóa chặt hay tay, đánh y đến hộc máu.

 

Hàn Y Tuyết sợ hãi, tóm chặt cổ áo, ráng lê thân quỳ xuống nền nhà, dập đầu cầu xin “Đại nhân, xin người tha cho huynh ấy! Cầu xin đại nhân!”

 

Cao Trường Cung túm lấy tóc, kéo đầu lên cao, bắt nàng chứng kiến cảnh Bạch Chân bị đánh đập tàn nhẫn “Muốn ta tha mạng, trừ khi đêm nay nàng ngoan ngoãn hầu hạ bổn quan”

 

Hàn Y Tuyết nuốt hận, nhắm mắt chấp nhận. Cao Trường Cung cười ha hả đầy thỏa mãn, bế nàng lên trên giường.

 

May thay, Trương Thiên Lăng mang theo người xông vào, đánh mấy tên tay sai của Cao Trường Cung, giải cứu Hàn Y Tuyết. Lại một lần nữa, lão bị Trương Thiên Lăng đánh cho một trận nhừ tử, ôm mặt rên siết.

 

“Ngươi…ngươi dám đánh bản quan!”

 

“Tên cẩu quan, ta đánh chết ngươi!”

 

“Lăng thiếu gia, đánh chết mệnh quan triều sẽ liên lụy đến gia môn” Bạch Chân vội ngăn cản.

 

Dù vậy, Trương Thiên Lăng vẫn không cách nào ngăn được sự căm phẫn trong lòng “Tên khốn khiếp, ngươi dám làm nhục Tuyết tỷ!”

 

Hàn Y Tuyết và Bạch Chân ra sức níu giữ Trương Thiên Lăng, Cao Trường Cung lồm cồm bỏ chạy mất dạng.

 

Trương Thiên Lăng hết sức lo lắng, nắm lấy tay nàng, nhìn lướt một lượt quanh thân “Tuyết tỷ, tỷ có bị làm sao không?”

 

Bạch Chân thấy y hết sức tự tiện nhìn ngắm cơ thể Hàn Y Tuyết, liền đẩy y ra, đứng chắn trước mặt nàng “Lăng thiếu gia, có ta ở đây, thiếu gia không cần lo lắng”

 

Trương Thiên Lăng nhíu mày khi có một người nam nhân khác từ khi nào đã chen vào giữa hai người, còn đẩy y ra xa khỏi nàng. Trương Thiên Lăng mất bình tỉnh mà lớn tiếng.

 

“Bạch sư phụ, ý người là sao? Người có quyền gì mà xen vào chuyện của ta và Tuyết tỷ”

 

“Lăng đệ, tỷ không sao! Cảm ơn đệ đã ra tay giúp đỡ! Đệ lui ra ngoài trước đi!”

 

Hàn Y Tuyết đứng sau lưng Bạch Chân, che giấu quần áo xốc xếch, thanh âm khước từ rõ ràng khiến Trương Thiên Lăng cứ ngỡ mình đang rơi vào ác mộng.

 

“Tuyết tỷ, hai người…rốt cuộc là từ khi nào? Ta ở bên cạnh tỷ bao lâu nay, hà cớ nào còn thua một kẻ mới đến. Tỷ đối xử với ta như vậy mà được sao?” Trương Thiên Lăng rống lên.

 

“Lăng thiếu gia! Y Tuyết hiện giờ đã rất hoảng loạn, ngươi tốt nhất rời đi để nàng được an tỉnh. Chuyện của bọn ta không cần phải nói rõ, cũng không cần ý kiến của ngươi”

 

“Bạch Chân, tên khốn khiếp! Ngươi là cái thá gì chứ?” Trương Thiên Lăng hung hăng tóm lấy cổ áo Bạch Chân.

 

“Lăng đệ, nếu đệ còn như vậy, từ nay về sau chúng ta sẽ không gặp mặt nhau nữa. Tỷ xem đệ như người thân, mong đệ cũng dành chút tôn trọng đối với tỷ và Bạch lang” Hàn Y Tuyết vội chen vào.

 

“Bạch lang…hahaha…hay cho câu Bạch lang…hahaha…ta thật là ngu ngốc. Tại sao ông trời lại đối xử với ta như vậy? Ta đã làm sai điều gì chứ?” Trương Thiên Lăng siết cổ áo Bạch Chân đến nhàu nát mới chịu buông tay. Lúc y rời đi, thân ảnh chệch choạng như gã say rượu.

 

Hàn Y Tuyết biết bản thân nợ ân tình với y quá nhiều nhưng tình cảm không phải là thứ có thể cưỡng cầu.

 

Bạch Chân cởi áo ngoài khoác lên vai nàng “Y Tuyết, nàng có sao không?”

 

Hàn Y Tuyết lúc này mới nhìn lên gương mặt người nam nhân đang hết sức nghiêm túc và ngập tràn lo âu. Dù mọi chuyện diễn ra có hoảng loạn thế nào, dù nàng có bị đẩy vào tình cách khó khăn ra sao thì vẫn có một người dành cho nàng thứ tình cảm ấm áp, dịu dàng đến vậy sao. Hàn Y Tuyết nhào vào lòng Bạch Chân bật khóc.

 

“Sao vậy? Nàng bị đau ở đâu sao? Ta xin lỗi…ta không thể cứu nàng kịp thời!” Bạch Chân siết chặt nàng, như muốn xoa dịu nổi đau mà nàng vừa trải qua.

 

Hàn Y Tuyết lắc đầu rồi tiếp tục nức nở “Bạch lang..ôm thiếp”

 

Bạch Chân ôm chặt nàng, như muốn đem nàng dung nạp, hòa làm một với mình. Chỉ có vậy y mới bảo vệ được nàng, ở bên nàng mãi mãi không rời xa.

 

“Nàng đừng sợ! Có ta đây! Dù có thế nào ta cũng sẽ không để bất kỳ điều gì xảy ra cho nàng”

 

Nếu lúc đó Trương Thiên Lăng không tới kịp, không phải nàng phải hầu hạ tên bỉ ổi vô nhân tính kia trước mặt Bạch Chân sao. Nghĩ đến thôi cũng đủ khiến nàng hãi hùng. Nếu thật sự như vậy…Hàn Y Tuyết cắn lưỡi tự vẫn để giữ lòng thanh bạch với Bạch Chân. Nếu y biết được nàng có ý định này, Bạch Chân sẽ làm gì đây. Vẫn còn may, ông trời vẫn còn có mắt, phù hộ cho người tốt tai qua nạn khỏi.

 

***

 

Sau khi trở về nha phủ, Cao Trường Cung kiếm cớ chèn ép Trương gia, gán cho Trương gia tội hãm hại mệnh quan triều đình. Trương gia bị tịch biên tài sản, toàn bộ tộc nhân bị bắt bỏ vào tù, đày đi khổ sai. Trương Thiên Lăng trốn thoát, bị quan binh truy lùng. Y một thân máu me ráng sức trốn tới Tú Uyển Lâu.

 

Thấy mọi người hốt hoảng, Hàn Y Tuyết không vì thế mà sợ hãi. Nàng chạy lại đỡ lấy người Trương Thiên Lăng “Lăng đệ, đệ không sao chứ?”

 

Phàn Niệm Ngọc trông thấy, cũng lập tức nhào đến “Lăng ca, huynh làm sao thế này?”

 

“Trời ơi, cái tên Thiên Lăng này, đang bị truy nã còn tới Tú Uyển làm gì. Muốn hại chết chúng ta sao?” Lộ Chi thất kinh khi thấy y dám vác mặt tới đây.

 

Phàn Niệm Ngọc quỳ gối ôm chân Lộ Chi “Mama, xin người đừng khai báo quan phủ”

 

“Con…con còn muốn bao che tội phạm” Lộ Chi chỉ tay vào mặt Phàn Niệm Ngọc.

 

Hàn Y Tuyết cũng ra sức cầu xin “Mama, có chuyện gì con sẽ chịu trách nhiệm, không để ảnh hưởng đến Tú Uyển Lâu”

 

“Hai người cái ngươi…muốn làm ta tức chết sao? Không được, ta phải lập tức báo quan, nếu không sẽ liên lụy đến Tú Uyển”

 

Phàn Niệm Ngọc ôm lấy bắp chân, giữ chặt “Mama, con cầu xin người!”

 

Lộ Chi tức giận, đá bung nàng ra “Ngươi mau buông ra!”

 

Không ngờ rằng, Phàn Niệm Ngọc lại có tư tình sâu kín với Trương Thiên Lăng. Hàn Y Tuyết cũng không muốn Trương Thiên Lăng bị bắt, vội quỳ sụp xuống.

 

“Mama, Lăng đệ có ơn với con, xin người hãy niệm tình Tuyết nhi mà tha cho đệ ấy lần này”

 

“Mama, bọn ta sẽ tìm cách đưa đệ ấy rời khỏi Tú Uyển, sẽ không liên lụy đến mọi người. Xin người đừng báo quan!” Lam Phi Hồng cũng lên tiếng nói giúp.

 

Lộ Chi há hốc cả mồm miệng “Các ngươi…các ngươi…”

 

“Y Tuyết, Thiên Lăng đang bị thương rất nặng. Trước mắt nàng giao y cho ta. Ta sẽ mang đệ ấy tới nơi an toàn, tìm đại phu cứu chữa” Dù Trương Thiên Lăng có là tình địch nhưng năm lần bảy lượt đến ra tay tương trợ Hàn Y Tuyết, Bạch Chân cũng không thể ngoảnh mặt làm ngơ.

 

Hàn Y Tuyết không muốn liêu lụy đến Bạch Chân, không đồng ý cho y mang Trương Thiên Lăng đi “Bạch lang, chuyện này không liên can đến huynh. Muội không thể liên lụy huynh”

 

“Y Tuyết, Thiên Lăng cứu nàng chính là ân nhân của ta. Ta giúp đệ ấy là việc nên làm”

 

Hàn Y Tuyết không yên tâm “Nhưng làm sao huynh có thể giúp đệ ấy, huynh đâu biết gì ở Nam Dương”

 

“Nàng tin tưởng ta!” Bạch Chân trấn an.

 

“Bạch sư phụ, có thể mang tiểu nữ đi cùng được không? Tiểu nữ muốn được chăm sóc cho chàng” Phàn Niệm Ngọc ôm lấy Trương Thiên Lăng, không muốn rời xa chàng trong hoàn cảnh này.

 

Bạch Chân nhìn Hàn Y Tuyết hỏi ý. Có Phàn Niệm Ngọc bên cạnh sẽ tốt hơn, Hàn Y Tuyết khẽ gật đầu. Bạch Chân thu xếp một xe ngựa, mang Trương Thiên Lăng và Phàn Niệm Ngọc rời khỏi Tú Uyển Lâu.

 

***

 

Sóng gió tiếp tục ập đến Tú Uyển Lâu. Cao Trường Cung đem quân lính tới phong tỏa nơi đây.

 

“Cao đại nhân, sao người lại cho người vây Tú Uyển như vậy?” Lộ Chi quỳ rạp, bám lấy đầu gối Cao Trường Cung khóc lóc.

 

“Hừ, là do bà không nghe lời ta. Chứa chấp tội phạm, còn để tội phạm trốn thoát” Cao Trường Cung đá Lộ Chi một cái lăn quay.

 

Lộ Chi ráng chịu đau, bò tới chân Cao Trường Cung, níu lấy “Cao đại nhân, xin người soi xét. Lộ nương nào dám! Xin người thương tình bỏ qua cho chúng tôi”

 

“Ta đã nhiều lần nhắc nhở, nhưng bà xem thường lời ta. Lần trước bao che tội phạm làm nhục, ra tay với mệnh quan triều đình, hôm nay phải biết sẽ có ngày như vậy”

 

“Đại nhân, việc này không liên quan đến ta, mong đại nhân thương tình”

 

“Không nói nhiều nữa! Quân đâu, bắt nhốt hết bọn chúng lại cho ta. Không được để kẻ nào trốn thoát”

 

Quân lính kéo tất cả những người của Tú Uyển gom thành một đống, đợi lệnh. Các cô nương người khóc lóc thảm thiết, người cầu xin vật vả.

 

“Đại nhân, đã áp giải Hàn Y Tuyết tới”

 

Hàn Y Tuyết bị hai tên lính khóa tay, kéo tới, ép nàng quỳ trước mặt Cao Trường Cung. Gã bóp lấy cằm nàng, ánh mắt háo sắc phun ra mấy lời ghê tởm.

 

“Nàng tưởng có thể thoát khỏi ta tay sao? Nàng xem, vì nàng mà tất cả mọi người đều phải hứng chịu. Ta cho nàng cơ hội lần cuối, một là theo ta, hai là ta sẽ giải các ngươi vào tù”

 

Hàn Y Tuyết phun nước miếng vào mặt lão. Lộ Chi xanh mặt đến muốn ngất đi.

 

Cao Trường Cung điên tiết giáng cho nàng một bạt tai “Ả tiện tỳ, ngươi nghĩ ta không dám làm gì ngươi sao? Giải tất cả về nha môn!”

 

“Ngươi dám!” Giọng nói uy vũ đưa tới, một thân hình quen thuộc hiên ngang từ cổng chính tiến vào.

 

“Ngươi là cái người lần trước bị đánh còn chưa biết sợ! Lần này bắt ngươi một lượt về quy án” Cao Trường Cung khinh thường nhìn Bạch Chân.

 

Bạch Chân hùng hồn chỉ thẳng mặt Cao Trường Cung “Thân là mệnh quan triều đình lại cậy quyền hãm hại con dân. Hôm nay, kẻ nên bị bắt về quy án chính là ngươi!”

 

Cao Trường Cung đập bàn, đứng phắt dậy, ánh mắt uy hiếp quát lên “Ngươi dám lăng mạ, vu cáo mệnh quan triều đình. Để xem ta trị ngươi thế nào! Người đâu, bắt hắn lại cho ta!”

 

Hàn Y Tuyết không thể trơ mắt nhìn Bạch Chân bị bắt, giọng nói run rẩy cầu xin “Cao đại nhân, xin người, xin người tha cho chàng. Người muốn ta làm gì cũng được”

 

“Hahaha, thì ra hai ngươi có gian tình với nhau. Vừa hay, ta sẽ cho tên tình lang kia của ngươi chứng kiến cảnh mà ta vui vẻ nàng, để hắn tận mắt chứng kiến”

 

“Cao Trường Cung, bỏ cái tay bẩn thỉu ra khỏi người nàng” Bạch Chân híp mắt uy hiếp.

 

“Bạch lang, chàng đừng nói nữa! Chàng tự lo cho mình. Kiếp này chúng ta duyên mỏng, chàng đừng vì ta mà đắc tội”

 

“Phải! Nể tình Tuyết nhi cầu tình, coi như ta vui vẻ tha cho ngươi hôm nay. Ngươi nên biết điều mà cút khỏi đây. Còn ngoan cố, đừng trách ta không nương tình” Cao Trường Cung phá lên cười.

 

Bạch Chân căm phẫn, lao tới đá hắn một phát. Mấy tên lính liền xông tới giữ chặt y.

 

“Bạch lang, chàng mau đi đi!”

 

Cao Trường Cung lồm cồm bò dậy, ôm cái lưng đau gào lên “Ngươi…chán sống! Ngươi đâu, đánh hắn cho ta!”

 

“Kẻ nào dám đụng đến một cộng lông Bạch công tử, có xem qua mặt ta chưa?” Lại một người nữa xuất hiện.

 

Một vị quan đầu đội mão, mặc quan phục, dẫn theo binh sĩ ùa vào. Binh sĩ đẩy lùi mấy tên lính đang giữ Bạch Chân.

 

Cao Trường Cung lắp bắp, hai gối run rẩy quỳ sụp xuống nền nhà “Hàn…Hàn đại nhân!”

 

Hàn Gia Lâm chỉ vào mặt hắn quát lên “Cao Trường Cung, ngươi mới vừa nhậm chức chưa bao lâu, đã lộng quyền đến mức này rồi sao?”

 

Cao Trường Cung khúm núm, thấp đầu bé giọng “Hàn đại nhân, sao người lại ở đây?”

 

“Không ở đây làm sao chứng kiến ngươi lạm dùng quyền hành áp bức dân chúng sao?” Hàn Gia Lâm hừ lạnh.

 

“Hàn đai nhân, hạ quân không dám!”

 

“Cao Trường Cung, ngươi mở to mắt mà nhìn người trước mặt. Ngươi dám đụng đến người ấy, không sợ đắc tội Bạch gia sao?” Hàn Gia Lâm mặc dù lớn tuổi vẫn chấp tay cúi đầu trước Bạch Chân.

 

“Bạch gia…Bạch Thái úy sao?” Chân tay Cao Trường Cung bủn rủn run lên.

 

Hàn Gia Lâm không thèm đáp lời kẻ ngu muội, quay sang chấp tay trước Bạch Chân “Bạch công tử, hạ quan hộ giá chậm trễ, mong công tử bỏ qua!”

 

Bạch Chân thu lại dáng vẻ giận dữ, hành lễ với người lớn tuổi “Hàn đại nhân, người nể mặt tổ phụ ra mặt cho Bạch Chân, Bạch Chân vô cùng cảm tạ!”

 

Cao Trường Cung té ngửa ra sau “Bạch…công tử… ngươi là đại công tử Bạch gia, Bạch Chân, con trai Bạch đô đốc, Bạch Ngạn”

 

Mấy lời Cao Trường Cung phun ra làm cho mặt mũi của những người chứng kiến không khỏi lạnh sóng lưng.

 

Bạch Chân rút ra kim bài, trên mặt khắc một chữ Bạch. Là lệnh bài của Bạch phủ. Cao Trường Cung dập đầu đến bật cả ra máu “Bạch công tử, Bạch công tử, hạ quan có mắt như mù. Mong người tha tội!”

 

Bạch Chân quỳ một chân trước mặt Cao Trường Cung, híp mắt, nghiến răng “Ngươi dám chạm vào nữ nhân của ta, còn muốn tha chết sao?”

 

“Tiểu nhân đáng chết! Tiểu nhân đáng chết! Không thấy núi Thái Sơn. Bạch công tử, mong người giơ cao đánh khẽ!” Vừa nói, Cao Trường Cung tự tát vào mặt mình.

 

“Đại công tử, ở đây cứ giao cho hạ quan xử lý!”

 

“Phiền Hàn đại nhân” Bạch Chân chấp tay cảm tạ rồi tiến đến đỡ Hàn Y Tuyết.

 

“Nàng không sao chứ?”

 

Hàn Y Tuyết cảm giác như có đạo lực vô hình đánh thẳng vào tim, phút chốc không cách nào thở nỗi.

 

“Đừng chạm vào ta!”

 

Giọng nói gần như dùng hết sức bình sinh mà cất lên. Hàn Y Tuyết gắng gượng đứng dậy, dù rằng có bị ngã ra sau thì nàng nhất quyết không cho Bạch Chân chạm vào.

 

“Y Tuyết, nàng bình tỉnh nghe ta giải thích!”

 

“Từ đầu chí cuối đã không nói rõ, giờ còn muốn giải thích làm gì?” Hàn Y Tuyết nhếch môi đầy mỉa mai.

 

Chàng giấu lâu như thế, đợi đến khi nàng đem trái tim giao ra lại đập cho nó nát bét. Cha con bọn họ, muốn móc trái tim nàng ra chơi đùa mới thỏa mãn sao?

 

Hàn Y Tuyết gần như suy sụp. Lam Phi Hồng vội vàng chạy tới đỡ nàng rời đi.

 

[Không ngờ huynh ấy là đại công tử Bạch gia nổi tiếng ở Kinh Thương. Đúng là nàng ta có số hưởng lại không biết hưởng] Mai Ý Loan tưởng đâu tiếp tay cho Cao Trường Cung loại bỏ được cái gai trong mắt, nào ngờ Hàn Y Tuyết lại có quý nhân phù trợ.

 

Lộ Chi là người mừng rỡ như tìm được mỏ vàng, liền nắm lấy tay áo Bạch Chân “Đại công tử, người là người Bạch gia sao không nói cho lão nương một tiếng. Trước đây phụ thân của ngài cũng coi như quen biết với lão nương. Chúng ta đúng là có duyên”

 

Nét mặt từ xanh mướt giờ lật lại cười đến không ngậm được mồm. Lộ Chi nhìn sang Hàn Gia Lâm, biết người này chức tước còn cao hơn Cao Trường Cung liền muốn giao hảo “Vị Hàn đại nhân này là…”

 

“Lão phu Hàn Gia Lâm, thái thú Nam Quận”

 

Lộ Chi không chỉ là kinh ngạc mà phải nói là kinh sợ “Không ngờ Lộ nương sống mấy chục năm trên đời này thật may mắn diện kiến cái vị quý nhân. Mời Hàn đại nhân và đại công tử ngồi”

 

Lộ Chi ra dấu, Cẩm Sương và Mai Ý Loan liền nhanh chân tiến tới hầu hạ hai người.

 

Bạch Chân đưa tay chặn lại, từ chối sự tiếp đãi của Lộ Chi, rồi nghiêm giọng nói “Mama, ta có chuyện cần thương lượng với bà”

 

“Đại công tử, có gì người cứ thong thả trò chuyện. Nếu có thể giúp đỡ được cho đại công tử, nhất định Lộ nương sẽ dốc hết sức mình”

 

Lộ Chi xua tay cho mọi người rời đi. Bạch Chân mời Hàn Gia Lâm ngồi xuống ghế, bản thân ngồi xuống bên cạnh. Lộ Chi đứng một bên, đợi chờ.

 

“Mama, bây giờ ta cũng nói thẳng cho bà biết. Ta cố ý dấu thân phận với Y Tuyết vì phụ thân trước đây đã làm nàng chịu khổ một lần. Nếu ta nói rõ, chắc chắn nàng sẽ không tiếp nhận. Nếu không vì tình huống khẩn cấp, ta buộc phải lộ diện thân phận, thì vẫn chưa đến lúc để nói ra sự thật. Nếu như tất cả đã rõ, ta muốn khôi phục thân phận cho Y Tuyết”

 

“Đại công tử, ý người là sao?”

 

“Ta đã sắp xếp hết thảy. Hàn đại nhân đây sẽ nhận Y Tuyết làm nghĩa nữ. Về phần bà, ta sẽ đưa số tiền chuộc thân cho nàng”

 

Lộ Chi nghe xong, không khỏi bàng hoàng rồi sụp xuống, khẽ nấc lên “Tuyết nhi cuối cùng cũng gặp được quý nhân. Thật là tốt! Lão nương không làm được gì cho nó, đại công tử thương tình, coi như ông trời không bạc đãi Tuyết nhi”

 

Bạch Chân đi lại đỡ Lộ Chi đứng lên. Nàng ta vẫn không cầm được nước mắt, lấy tay áo che mặt khóc thêm vài tiếng.

 

“Mama nghĩ cho Y Tuyết như vậy, Bạch mỗ vô cùng cảm kích”

 

“Nhưng mà, sự việc này quá bất ngờ. E là Tuyết nhi hiện giờ khó có thể tiếp nhận được sự thật”

 

“Vậy nên vẫn nhờ mama nói dùm nàng vài lời”

 

“Được, ta hiểu rồi! Cứ giao cho ta!”

 

***

“Muội không sao chứ?”

 

Lam Phi Hồng đỡ Hàn Y Tuyết nằm xuống giường. Nàng cứ như người vô hồn, một chút cảm xúc đều không có. Lam Phi Hồng thở dài, nắm lấy bàn tay lành lạnh của muội muội không khỏi đau lòng.

 

“Tỷ thật không ngờ hắn ta lại là người của Bạch gia. Là người Bạch gia cũng thôi đi, còn là con trai của vị kia. Thế gian này cứ phải trêu đùa đến vậy sao?”

 

Hàn Y Tuyết vẫn trơ mắt nhìn lên đỉnh màn. Lam Phi Hồng không biết muội có nghe thấy nàng đang nói chuyện không nhưng nàng vẫn không thể không nói.

 

“Kỳ thật thì tỷ nhận thấy hắn thật lòng thương muội. Không biết là vô tình hay cố ý mà đưa đẩy hai người gặp nhau. Nếu là vô tình, muội không thể vì sai lầm của người cha lại ghét bỏ đứa con. Còn nếu cố ý, vậy mục đích của Bạch Chân là gì?”

 

“Tỷ, muội đau đầu quá! Tỷ đừng nói nữa!” Hàn Y Tuyết nhăn mặt, lấy tay day trán.

 

“Muội có làm sao không? Có cần mời đại phu không?” Ánh mắt mang theo lo âu, Lam Phi Hồng đưa tay lên trán sờ một cái.

 

“Tỷ, muội muốn một mình, tỷ để muội nghỉ một lát!”

 

Dáng vẻ bạc nhược, hụt hẫng hiện rõ trên khuôn mặt. Lam Phi Hồng không đành lòng nhưng có lẽ nên để muội ấy một mình để tịnh tâm.

 

Lam Phi Hồng ra tới cửa phòng, chạm mặt Bạch Chân. Hắn đi đi lại lại trước cửa phòng Hàn Y Tuyết, không biết đã đứng đợi bao lâu, cũng không có tiến vào.

 

Vừa trông thấy Lam Phi Hồng, Bạch Chân sốt ruột hỏi han “Phi Hồng tỷ tỷ, nàng ấy thế nào rồi?”

 

“Muội ấy còn thế nào nữa? Không phải đều do hai người các ngươi gây ra sao?” Lam Phi Hồng buông lời lạnh lùng.

 

“Phi Hồng, ta…không phải cố ý muốn giấu Y Tuyết”

 

“Vậy đại công tử định khi nào mới nói rõ?”

 

“Ta…” Bạch Chân chần chừ “Ta muốn gặp nàng ấy, muốn đích thân nói rõ cho nàng hiểu”

 

“Hiện giờ e là muội ấy không muốn gặp người đâu!”

 

Bạch Chân cố liếc vào trong phòng, xem thử có thấy được nàng không nhưng Lam Phi Hồng chặn ngang, ánh mắt ghét bỏ xua đuổi.

 

“Vậy, lúc khác ta lại đến thăm nàng”

 

Bạch Chân cúi đầu, lủi thủi bỏ đi. Lam Phi Hồng nhìn bóng lưng buồn bã của hắn, cuộc tình bọn họ sao lại ngang trái còn hơn cả chuyện cũ của nàng. Lam Phi Hồng không khỏi thở dài.

 

 

Bạn đang đọc:Nhặt một nhành hoa rơiChương 14
BÌNH LUẬN MỚI
TOP USER HOẠT ĐỘNG TÍCH CỰC TRONG NGÀY
    TAGS

    Truyện Gì là nơi dành cho những người hâm mộ có thể đọc và theo dõi các bộ truyện của các nhóm dịch tự dịch và upload lên. Bạn có thể đọc hàng nghìn Truyện tranh trực tuyến miễn phí chất lượng cao. Chúng tôi muốn bạn biết rằng Truyện Gì sinh ra là để dành cho bạn.

    Nếu bạn là người yêu thích truyện tranh 18+ và bạn muốn đọc các thể loại truyện tranh người lớn online manhua, manga, manhwa. Đây là một thiên đường dành cho bạn.

    Truyện Gì là trang web có nội dung phong phú và cộng đồng truyện tranh đông đảo tại Việt Nam. Những bộ truyện tranh hay được các nhóm dịch bằng phong cách riêng của mình sẽ mang lại cho bạn nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Bạn có thể đọc hàng nghìn truyện tranh bởi vì bạn không cần phải mua nó, bạn có thể đọc trực tuyến mà không tốn một xu nào.