Bạn đang đọc:Nhặt một nhành hoa rơiChương 13

Trong gian phòng rộng lớn, bày trí bình gốm sứ và tranh phong thủy, Mai Ý Loan và Cẩm Sương đang múa một điệu hầu hạ vị một vị quan nhân đặc biệt.

 

 “Cao đại nhân, mama đã sắp xếp Loan nhi và Sương nhi đến hầu hạ ngài. Ngài vừa lòng chứ ạ?” Lộ Chi khom lưng cúi đầu, lấy lòng vị khách quan họ Cao kia.

 

“Mama, hình như bà có gì nhầm lẫn thì phải?” Cao Trường Cung vừa ngắm nhìn vũ kỹ nhảy múa, miệng treo lên nụ cười đầy gian xảo.

 

Lộ Chi giật mình, vội vã đáp lại “Cao đại nhân, hôm nay Tuyết nhi không được khỏe, mong ngài thông cảm!”

 

“Ta tới bao nhiêu lần, lúc nào bà cũng nói với ta câu này. Bà là đang xem thường ta hay là vị hoa khôi kia?” Cao Trường Cung nhấn mạnh.

 

Hai đầu vai Lộ Chi không khỏi phát run, cổ thấp đến không nhìn thấy mặt “Cao đại nhân, Lộ nương không dám. Tuyết nhi quả thật không khỏe…”

 

“Mama, ta không có dễ dãi như Trương Tùng, bà muốn sắp đặt sao cũng được. Cái kỹ viện nhỏ bé này còn muốn làm ăn nữa không hả?”

 

Âm thanh của đáy ly đánh xuống mặt bàn dội vào tai làm Lộ Chi một phen khiếp vía.

 

“Cao đại nhân, Lộ nương không dám! Mong ngài thư thư cho ít hôm đợi Tuyết nhi khỏe lên, ta sẽ tức tốc mang người tới cho ngài”

 

Lộ Chi ra hiệu, Mai Ý Loan và Cẩm Sương liền dừng lại, hai bên hai hướng sà vào người Cao Trường Cung.

 

“Lão gia, ngài không thích Loan nhi hầu hạ ngài sao?” Mai Ý Loan khép vào người y nũng nịu.

 

“Cao đại nhân, để Sương nhi rót rượu cho ngài nhé!”

 

Hai tay ôm ấp hai mỹ nhân, ai nầy đều ra sức vuốt ve, chiều chuộng, thoáng chốc Cao Trường Cung mới buông xuống sự nóng giận.

 

“Làm sao ta lại không thích Loan nhi cơ chứ!” Vừa nói, bàn tay thô thiển bóp lên ngực Mai Ý Loan một cái.

 

“Đại nhân, người uống rượu đi nào!” Cẩm Sương không chịu lép vế, liền kéo mặt Cao Trường Cung đổ rượu vào miệng.

 

“Ta uống rồi thì nàng phải để ta thơm nàng một cái chứ!”

 

Cẩm Sương ra bộ e thẹn chìa má ra, Cao Trường Cung sung sướng hôn cái chụt.

 

Lộ Chi thức thời “Cao đại nhân, vậy ngài cứ thong thả uống rượu. Lộ nương xin phép cáo lui!”

 

Dù bận bịu hôn hít hai vị mỹ nhân, Cao Trường Cung vẫn liếc xéo Lộ Chi, để lại một lời cảnh báo “Ta không đợi lâu hơn được đâu! Bà liệu mà thu xếp cho ổn thỏa!”

 

Lộ Chi chấp tay, đầu cúi thấp, lui ra ngoài, khép cửa phòng lại. Bên trong thanh âm cuồng dã bắt đầu diễn ra điên loạn.

 

Vị Cao Trường Cung chính là tri phủ đại nhân mới nhậm chức thay Trương Tùng. Tuổi đời mới hơn ba lăm, trong nhà thê tử đầy đàn nhưng vẫn thích tìm đến kỹ viện tìm ong bướm. Lão ta có sở thích chén tất cả các thể loại, những cô nương ở các kỹ viện, không người nào không qua tay lão. Chỉ có mỗi Hàn Y Tuyết, nhất quyết cự tuyệt, khiến lão càng muốn chiếm đoạt.

 

Cao Trường Cung bá vai Mai Ý Loan và Cẩm Sương cùng tiến vào giường trong. Mai Ý Loan từ sau lưng giúp lão ta cởi bỏ quan phục, Cẩm Sương cũng nhanh tay kéo dây quần, đem năm căn còn đang tòn ten, nắm lấy vuốt ve. Lão híp mắt tận hưởng sự tận tình phục vụ của hai kỹ nữ.

 

Mai Ý Loan cọ bộ mực đằng sau lưng, vòng hai tay ra trước xoa nắn đầu vú, môi hôn mút lên bả vai. Cẩm Sương nhiệt tình quỳ giữa hai chân, đem cự vật đang từ từ nhô lên, bỏ vào miệng ngậm mút. Lão khoái chí vuốt ve cái miệng đang phình trướng ngậm chặt của quý.

 

Máu dâm tà dâng lên, cơn khát tình khiến lão mụ mẫn cả đầu óc “Sương nhi mút vậy làm sao ta chịu cho nổi”

 

“Cao đại nhân, người nằm xuống giường để tỷ muội thiếp hầu hạ ngài được chu đáo”

 

Mai Ý Loan kéo Cao Trường Cung, làm gậy thịt của lão rời khỏi mồm Cẩm Sương. Lão yên vị trên giường, hai người lập tức bò lên, Cẩm Sương tiếp tục hầu hạ bên dưới còn Mai Ý Loan liếm quanh núm vú lão. Cao Trường Cung hưng phấn, kéo cổ áo Mai Ý Loan, luồn tay bóp lấy ngực nàng. Mai Ý Loan vặt vẹo thân thể, làm lão cảm giác như bản thân đụng chạm vào liền khiến nàng nhạy cảm. Lão càng ra sức nhào bóp hai trái đào tiên, lông mày nàng càng nhíu lại. Dù có khó chịu thì kỹ năng của một kỹ nữ vẫn phải bất chấp trong bất kỳ tình huống gì.

 

Bên dưới bị Cẩm Sương mút đến sướng hết cả lỗ chân lông. Cao Trường Cung không chịu nổi mà đẩy đầu nàng ra “Nàng ngồi lên đi, ta muốn bắn vào bên trong nàng”

 

Cẩm Sương lồm cồm bò dậy, dạng hai chân ngồi trên bụng lão. Y phục của nàng vẫn chưa thoát ra, nàng chỉ vạch váy, cởi bỏ tiết khố rồi tự cầm lấy cây gậy cương cứng kia đút vào cái lỗ huyệt. Đến khi bên dưới ngậm chặt của quý, nàng liền ngưỡng cổ thống khoái mà rên lên.

 

“Đại nhân, Loan nhi cũng muốn!” Mai Ý Loan đã trút ra xiêm y, một mảng ngọc thể lồ lộ trước mắt. Bên dưới lông tơ mơn mởn làm miệng lão nhỏ cả nước dãi.

 

“Lại đây, để ta mút cho nàng”

 

Mai Ý Loan thích chí, nâng hạ thân tới trước miệng y, còn cố ý cọ vào bộ râu của lão. Cao Trường Cung hít mùi hương của cơ thể thiếu nữ tươi trẻ, thơm ngào ngát khiến lão đê mê, mụ mẫn.

 

“Đại nhân, làm Loan nhi sướng đi!” Mai Ý Loan ra sức thúc giục.

 

Hai tay Cao Trường Cung tóm lấy cặp mông tròn của nàng vuốt ve, đem lưỡi khẩy lên tiểu hạch rồi đảo một lượt hai cánh hoa môi. Mai Ý Loan rên lên, sóng lưng căng cứng.

 

Nhìn thấy cảnh dâm mĩ trước mắt, Cẩm Sương nhịn không nổi cũng tự mình nâng mông mà nhấp nhô, hút lấy cây gậy thịt để bản thân được hưởng lạc thú tiêu diêu.

 

Âm thanh rên rỉ vang vọng khắp phòng. Tuy lão không trụ được bao lâu nhưng lão chịu khó dùng tay và miệng để khiến các nàng sung sướng. Hai người phối hợp, cùng lão trải qua một màn mưa rền.

 

Một giờ sau, Mai Ý Loan và Cẩm Sương gối đầu lên tay lão, hai người hai bên, ba thân thể lõa lỗ đang nằm yên nghỉ ngơi.

 

“Lão gia, người muốn Hàn Y Tuyết, thiếp đây có kế sách này!”

 

Cao Trường Cung đang xoa nắn bầu ngực Mai Ý Loan, nghe nàng nói vậy liền quay mặt hỏi  “Cách gì nàng nói ta nghe thử?”

 

Con ngươi Mai Ý Loan ánh lên sự giảo hoặc cùng nụ cười vô cùng bí hiểm. Cẩm Sương một bên nghe được toàn bộ ý đồ của Mai Ý Loan.

 

***

 

 “Tuyết nhi, việc làm ăn của Tú Uyển đang bị mấy kỹ viện khác tranh giành, đoạt khách. Con cứ khư khư thế này chúng ta làm sao sống tiếp đây!” Lộ Chi đến phòng tìm Hàn Y Tuyết, tiếp tục điệp khúc than phiền làm nàng không khỏi nhức đầu.

 

Dù rất mệt mỏi khi bị tra tấn tinh thần, Hàn Y Tuyết vẫn giữ chừng mực mà đối đáp “Không phải nhờ có Bạch lang giúp đỡ mà Tú Uyển đã đỡ hơn trước rồi sao?”  

 

“Con cũng biết mấy gã tìm mua vui rồi đây! Lúc nào cũng muốn tìm sự tươi mới, hiếm lạ. Những cô nương ở Tú Uyển đã quen mặt quá rồi, bọn họ liền trở mặt đi qua kỹ viện khác” Lộ Chi bực dọc phẩy phẩy cây quạt cho bớt tức tối.

 

“Vậy thì con cũng quá quen mặt rồi còn gì. Mama còn muốn con phải làm thế nào?”

 

“Ây da, con mang danh đệ nhất hoa khôi mà đến cả cái móng tay của con cũng không cho ai chạm vào. Dù gì con cũng đã… không còn, muốn gìn giữ cho ai nữa”

 

“Mama!” Hàn Y Tuyết chịu không nổi mà giọng nói trở nên gắt hơn.

 

“Mấy năm rồi con còn định đợi chờ tên nam nhân vô tình bạc nghĩa kia sao?” Lộ Chi bực mình nói thẳng.

 

“Con không chờ đợi ai cả!”

 

“Con xem, con nói thế thì sao không chịu hầu hạ các vị khách quan. Nếu con chịu để họ qua đêm thì việc làm ăn của Tú Uyển đỡ hơn biết bao nhiêu”

 

“Con vẫn nghe theo sự sắp xếp của mama, tiếp khách, gảy đành, biểu diễn mua vui. Ngoài ra con không muốn bán thân”

 

“Thật tức chết ta thôi! Không bán thân là thế nào? Không phải con đã bán cái ngàn vàng cho tên họ Bạch kia. Ta chưa kịp kiếm một khoản nào thì hắn đã quất ngựa truy phong. Tấm thân này còn gì mà cố ra vẻ thanh cao”

 

Mấy lời phát tiết lúc giận dữ kia như trút gáo nước lạnh vào mặt Hàn Y Tuyết. Cái người mà nàng coi như dưỡng mẫu, không có ơn sinh thành vẫn có ơn dưỡng dục. Bao nhiêu năm nay, nàng cố gắng bán nghệ, còn chưa đủ bù đắp hay sao? Hàn Y Tuyết mím môi, nàng muốn oán giận, mà ngoài tự trách bản thân vô dụng ra nàng có thể làm được gì khác.

 

Lộ Chi nhìn đầu vai run run, kiềm nén của Hàn Y Tuyết, phút chốc như bừng tỉnh. Mỗi lần nàng càm ràm, nhăn nhó lại trút lên đầu đứa con gái ngoan ngoãn này. Nàng tự nhũ là do Hàn Y Tuyết ương bướng, không chịu hợp tác, đừng trách nàng ta vô tình.

 

“Con phải biết, dù con tự nhận bán nghệ không bán thân, nhưng đã ở cái chốn dơ bẩn này, giữ tấm thân trong sạch nào có ai hay? Chi bằng nhân lúc thanh xuân còn, hãy hiến mình kiếm chút ít vốn liếng ngày sau hưởng già”

 

Hàn Y Tuyết chỉ cúi đầu, lòng nàng nặng trĩu, bên tai những âm thanh như nhồi đinh đập đá vào đầu.

 

“Tuyết nhi, ta thương con nhất nên mới nhân nhượng đến giờ này. Cho dù ta không nỡ thì cái tên tri phủ mới nhậm chức kia cứ ép buộc ta phải sắp xếp con tới hầu hạ hắn” Lộ Chi không đành lòng nói ra sự thật.

 

“Không phải có Mai Ý Loan và Cẩm Sương hầu hạ Cao đại nhân rồi đó sao?”

 

“Tên Cao Trường Cung này chưa đến bốn mươi, lên được chức tri phủ chắc hẳn thủ đoạn còn hơn cả Trương Tùng. Hắn ta ỷ mình còn trẻ, sức lực sung mãn bắt các cô nương hầu hạ vô tội vã. Thật tội cho Loan nhi và Sương nhi”

 

“Mama, không lẽ người muốn con phải rơi vào tay một kẻ như hắn ta?”

 

“Ta nào muốn như vậy! Nhưng hắn uy hiếp, nếu không để hắn thỏa mãn sẽ cho đóng cửa cái thanh lâu này. Bao nhiêu nhân mạng Tú Uyển sẽ sống thế nào đây? Con không nghĩ cho ta thì cũng nghĩ cho Hồng nhi và A Bảo chứ. Bọn họ không phải người thân thiết của con đó sao?”

 

Hàn Y Tuyết nghẹn ngào, nuốt nước mắt vào lòng “Con không thể làm gì có lỗi với Bạch Lang”

 

“Hai người rốt cuộc muốn ta tức chết sao?”

 

“Mama, xin người thương tình chúng con. Đừng bắt ép con được không?”

 

“Chuyện này…không phải ta muốn là được. Nếu hắn đã chọn con thì phải chấp nhận thân phận này. Nếu đắc tội với Cao tri phủ, cả con và hắn đều không khó sống còn liên lụy đến cả Tú Uyển”

 

“Mama, người đừng ép con!”

 

“Tuyết nhi…”

 

Cuộc cãi vả mãi không có hồi kết.

 

Bạn đang đọc:Nhặt một nhành hoa rơiChương 13
BÌNH LUẬN MỚI
TOP USER HOẠT ĐỘNG TÍCH CỰC TRONG NGÀY
    TAGS

    Truyện Gì là nơi dành cho những người hâm mộ có thể đọc và theo dõi các bộ truyện của các nhóm dịch tự dịch và upload lên. Bạn có thể đọc hàng nghìn Truyện tranh trực tuyến miễn phí chất lượng cao. Chúng tôi muốn bạn biết rằng Truyện Gì sinh ra là để dành cho bạn.

    Nếu bạn là người yêu thích truyện tranh 18+ và bạn muốn đọc các thể loại truyện tranh người lớn online manhua, manga, manhwa. Đây là một thiên đường dành cho bạn.

    Truyện Gì là trang web có nội dung phong phú và cộng đồng truyện tranh đông đảo tại Việt Nam. Những bộ truyện tranh hay được các nhóm dịch bằng phong cách riêng của mình sẽ mang lại cho bạn nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Bạn có thể đọc hàng nghìn truyện tranh bởi vì bạn không cần phải mua nó, bạn có thể đọc trực tuyến mà không tốn một xu nào.