Bạn đang đọc:Nhặt một nhành hoa rơiChương 10

Đêm nay Tú Uyển Lâu đông vui nhộn nhịp hơn hẳn bình thường chính là vì một màn biểu diễn của hai cầm sư điêu luyện. Một người được mệnh danh Cầm Vũ Âm, đệ nhất hoa khôi, Hàn Y Tuyết. Một người chính là cầm sư vừa mới đến không bao lâu lại khiến không biết bao nhiêu cô nương điên đảo, mệnh danh Phong Vân Chi Khúc, Bạch Chân. Màn hợp tấu của bọn họ trở nên vô cùng ăn ý, tạo ra những giai điệu huyền diệu, làm người nghe khó lòng bức ra được.

 

Tiết mục vừa dứt, tiếng vỗ tay không ngớt vang lên. Một vị khách nhân tiến lên khán đài, bước chân loạng choạng, xem ra đã uống say mềm, tiến về Hàn Y Tuyết, tay cầm ly rượu không vững mà đổ ra ngoài.

 

“Cầm Vũ Âm, quả nhiên người vừa tài hoa lại vô cùng mỹ mão. Uống một ly cho ta xem nào!”

 

“Khách gia, tiểu nữ mạn phép từ chối!”

 

“Chớ khách sáo! Uống một ly, bổn gia cho nàng ngân lượng. Nàng muốn bao nhiêu cũng được” Tên khách nhân không biết tiết chế, ra sức gây khó dễ cho Hàn Y Tuyết.

 

Bạch Chân lập tức rời khỏi bàn cầm, chắn trước mặt Hàn Y Tuyết và tên thô lỗ kia, điềm đạm nói lý “Chư vị khách nhân, Y Tuyết đã nói không được. Người đừng làm khó nàng ấy!”

 

“Ngươi là cái thá gì mà dám xem vào việc của bổn gia. Ở đây, bổn gia có tiền có quyền. Ngươi cút qua một bên!”

 

Bạch Chân không chút xê dịch, đối đầu với tên kia, bảo vệ Hàn Y Tuyết.

 

“Ngươi dám…người đâu kéo hắn ra cho ta!” Gã ta hô lên, hai tên tùy tùng túm áo Bạch Chân kéo lôi.

 

Dù có là thân thư sinh, Bạch Chân vẫn không đến mức yếu đuối, liền đẩy ngã một tên. Tên còn lại đấm vào bụng và má khiến môi y bật ra máu. Cảnh lộn xộn nổ ra trên khán đài.

 

Hàn Y Tuyết đứng sau lưng Bạch Chân, bàng hoàng thốt lên “Bạch sư phụ, người không sao chứ?”

 

Bạch Chân ráng gồng sức chịu đau, lao đầu, đẩy tên kia một cái lăn quay rơi xuống khán đài.

 

“Ngươi…ngươi…Mama đâu, bà mau tới đây cho ta. Chỉ là một tên cầm sư và tiện nhân mà dám chống đổi bổn gia” Gã ta đỏ mắt, chỉ trỏ vào mặt Bạch Chân.

 

“Ngươi mới là tên vô lại!” Trương Thiên Lăng xuất hiện đấm vào mặt hắn, rồi đá túi bụi vào người.

 

“Lăng thiếu gia, Lăng thiếu gia, người dừng tay, coi chừng xảy ra án mạng!” Lộ Chi hớt ha hớt hả chạy tới can ngăn.

 

“Lăng đệ, dừng tay!” Hàn Y Tuyết cũng lên tiếng ngăn cản.

 

Trương Thiên Lăng nhìn tên nam nhân thối tha dám ức hiếp, sỉ nhục Hàn Y Tuyết, máu nóng bốc lên tận đầu. Lộ Chi và mấy tên thuộc hạ không ra sức can ngăn, Trương Thiên Lăng thật chỉ muốn một cước đá cho hắn ta tuyệt tử.

 

Lộ Chi sai người xử lý hậu họa, sai các cô nương tản ra trấn an quan khách. Hàn Y Tuyết dìu Bạch Chân về phòng.

 

“Mới bị đấm có một cái đã không tự đi được sao còn bắt Tuyết tỷ dìu ngươi?” Trương Thiên Lăng chướng tai gai mắt, kéo Hàn Y Tuyết ra.

 

“Lăng đệ, dù gì huynh ấy vì cứu tỷ mới đang bị thương. Nếu không có huynh ấy, tỷ bị hắn ta giở trò xầm bậy rồi”

 

[Ta cũng là người cứu tỷ cơ mà!] Trương Thiên Lăng muốn quát lên nhưng vẫn phải kiềm lại.

 

“Để đệ dìu hắn!” Trương Thiên Lăng đem cánh tay Bạch Chân khoác lên vai minh.

 

“Ta không sao! Vẫn tự đi được!” Bạch Chân không cho Trương Thiên Lăng chạm vào mình.

 

“Tỷ thấy chưa? Hắn không có chết đâu!”

 

“Lăng đệ, đệ bớt nói lại được không?”

 

Trương Thiên Lăng không nói gì nữa, Bạch Chân chịu đau thất thểu quay đi. Hàn Y Tuyết do dự chốt lát rồi đuổi theo Bạch Chân.

 

“Tỷ định đi đâu?” Trương Thiên Lăng nắm cánh tay giữ lại.

 

“Tỷ đi xem huynh có làm sao không?”

 

“Hắn nói không sao rồi mà!”

 

“Lăng đệ, cảm ơn đệ! Tỷ đi trước, nói chuyện với đệ sau!”

 

Trương Thiên Lăng không thể giữ nàng ở lại. Rốt cuộc hắn đã làm bao nhiêu thứ cho nàng như vậy sao nàng không chút để tâm.

 

***

 

Hàn Y Tuyết đứng trước cửa phòng Bạch Chân, gõ nhẹ mấy cái “Bạch sư phụ!”

 

Bạch Chân mở cửa, thấy nàng, hắn bỗng nhiên nghiêng đầu né tránh. Hàn Y Tuyết đưa một ngón tay kéo sườn mặt đối diện với chính mình. Bên má trái sưng đỏ, khóe môi còn vươn máu. Bị đánh như vậy còn nói không sao!

 

“Huynh bị thương rồi, ta bôi thuốc dùm huynh nhé!”

 

Tâm tình Bạch Chân trở nên phức tạp. Bộ dạng bây giờ của hắn chắc là rất thảm hại, nàng có xem thường một nam tử yếu đuối như mình không.

 

“Huynh sao vậy? Đau quá sao?” Hàn Y Tuyết không hiểu những gì hắn nghĩ, tự mình phỏng đoán.

 

“Ta không sao!” Bạch Chân trước sau như một chỉ biết nói câu đó.

 

“Ta vào phòng huynh ngồi một lát được không? Đứng đây bôi thuốc không tiện cho lắm!” Hàn Y Tuyết không có tâm trạng tìm hiểu thái độ của y, trực tiếp giải quyết vấn đề.

 

“Ta…” Bạch Chân ngập ngừng.

 

“Nếu huynh thấy bất tiện, vậy huynh cầm lấy lọ dược này bôi cho tiêu sưng. Đa tạ huynh giúp đỡ! Ta lại mang ơn huynh!” Hàn Y Tuyết dúi lọ thuốc vừa xin chỗ dược phòng vào tay Bạch Chân.

 

“Đợi đã…nàng…vào phòng đi!” Bạch Chân ngại ngùng mở lời.

 

Lúc nảy nàng thật tâm chỉ lo nghĩ đến vết thương của hắn mà muốn giúp hắn xoa thuốc. Bây giờ nghĩ lại nàng thấy hình như mình đường đột quá rồi!

 

“Hay là…ta gọi người khác tới giúp huynh!” Lần này đến phiên Hàn Y Tuyết bối rối.

 

Bạch Chân nắm tay nàng, Hàn Y Tuyết chưa kịp kêu lên đã bị kéo vào trong phòng. Cánh cửa sau lưng đã bị khép chặt lại.

 

“Nàng giúp ta xem vết thương một chút!” Bạch Chân mạnh dạn mở lời.

 

“Ta…ta…Thế này e là không tiện, để ta gọi người khác thì hơn!” Hàn Y Tuyết vòng vo.

 

“Lúc nảy không phải nàng nói muốn trị thương giúp ta sao? Nàng mang ơn ta thì chính nàng phải là người trả chứ?” Bạch Chân lợi dụng tình thế, tiếp tục nhỏ giọng dụ dỗ.

 

“Việc này….” Hàn Y Tuyết sao cảm thấy khó xử thế này. Lúc tới đây nàng quyết tâm bao nhiêu thì trong hoàn cảnh này, cô nam quả nữ ở riêng trong phòng, nàng lại trở nên lúng túng, e ngại.

 

Bạch Chân tự nhiên ngồi xuống ghế, nâng bên má bị đánh chìa ra trước mặt nàng. Khuôn mặt tuấn mỹ sưng lên một cục khiến Hàn Y Tuyết dâng lên áy náy ngập đầu. Chàng vì nàng mà bị người khác đánh, đến chút chuyện thoa thuốc thế này mà nàng còn ngại có phải vô ơn rồi không. Nghĩ vậy, Hàn Y Tuyết mở nắp lọ, bôi một chút thuốc nước lên đầu ngón tay rồi chạm vào chỗ vết sưng. Bạch Chân khẽ nhăn mặt.

 

“Đau lắm sao?” Giọng nàng mềm mại, mang theo tia lo âu.

 

Bạch Chân cười một cái, vừa mở miệng đã không thể nhấc hàm lên nổi, đưa tay lên sờ má. Bàn tay y vô tình đụng vào ngón tay của nàng. Cái chạm nhẹ như chuồn chuồn đạp nước lại dấy lên trong lòng hai người một tia điện giật. Hàn Y Tuyết vội vàng rụt tay về.

 

“Ta…ta…bôi xong rồi! Ngày mai sẽ tiêu sưng! Bôi thêm hai, ba lần sẽ không tan máu bầm” Hàn Y Tuyết cố giữ bình tỉnh, giấu ngón tay như chạm phải điện sau lưng.

 

“Đa tạ!” Bạch Chân cũng ngượng ngùng không kém nàng.

 

“Vậy…ta trở về phòng. Huynh nghỉ ngơi đi!”

 

Hàn Y Tuyết nhanh chóng rời đi. Nếu ở lâu thêm chút nữa, má nàng sẽ cháy thành than mất. Chỉ là cái chạm vô tình sao tim nàng không nghe theo não bộ mà nhịp đập tăng lên mấy phần. Lúc nàng cúi xuống bôi thuốc, nhìn từng đường nét trên gương mặt mỹ mão đó, tim gần như muốn ngừng đập. Chỉ là nàng cố làm ra vẻ không có gì. Làm sao mới gặp gỡ chưa bao lâu nàng lại trở nên lạ lùng thế này. Chắc tại vì hôm nay mọi chuyện hoảng loạn nên lòng nàng cũng không trấn định được. Hàn Y Tuyết phải dập tắt ngay ngọn lửa này. Nàng sợ một lần nữa trái tim bùng cháy rồi bị đốt thành đống tro tàn, tắt ngúm, trơ trọi không người giữ lửa.

 

***

“Bạch đại ca, huynh vẽ cho muội một bức chân dung nhé!”

 

“Bạch sư phụ, vẽ cho muội nữa!”

 

“Muội nữa!”

 

“Muội cũng muốn!”

 

Các cô nương bu quanh Bạch Chân muốn nhờ y vẽ cho mình bức họa. Người tài hoa thường không chỉ biết một mà Bạch Chân ngoài đàn cầm còn có tài vẽ tranh.

 

Nhân một lần có vị cô nương tự ti về vẻ ngoài của mình, không được khách nhân nào chú ý, Bạch Chân họa dùm nàng một bức chân dung treo trên bảng thu hút sự chú ý của mấy vị khách nhân. Bình thường, Lộ Chi sẽ tự sắp đặt đối tượng phù hợp cho từng loại đối tượng, nhưng nếu có chân dung, khách nhân sẽ dễ dàng lựa chọn người mà họ thấy hợp mắt nhất. Thấy ý tưởng này mới lạ, Lộ Chi cho phép các cô nương tự họa chân dung của mình. Vì vậy bọn họ bèn nhờ Bạch Chân vẽ giúp. Bức họa các cô nương lột tả được sắc thái và tính cách, mang đến cho người nhìn một cái nhìn chân thật. Nhờ vậy có những người nếu không quan sát kỹ sẽ không thể nhìn ra những ưu điểm tiềm ẩn. Mà dưới ngòi bút tài hoa, Bạch Chân khắc họa chân thật, tạo cho người xem cái nhìn tốt hơn về con người.

 

“Mama nói rồi, mọi người phải xếp hạng thứ tự chờ đến lượt. Ưu tiên cho những vị đầu bảng” A Giác đứng ra chấn chỉnh đội hình.

 

“Y Tuyết tỷ tỷ chưa tới, còn bắt bọn ta đợi đến khi nào?” Hạ Thanh bất bình.

 

“Nếu Y Tuyết muội muội chưa tới, thì để Ý Loan muội muội lên trước, sau đó đến phiên ta” Cẩm Sương đề xuất.

 

“Sương tỷ nói đúng đó! Đừng chờ Y Tuyết tỷ tỷ nữa, Bạch sư phụ vẽ cho Loan muội trước đi” Một người hùa theo.

 

“Bạch đại ca, người vẽ cho mẫu thân của A Bảo nữa! Tại sao mẫu thân không được vẽ?” A Bảo chen vào đám nữ nhân, đòi công đạo cho Lam Phi Hồng.

 

“Được! Để ta vẽ cho mẫu thân đệ” Bạch Chân trìu mến xoa đầu A Bảo.

 

“Á, cái thằng nhóc chết tiệt này! Mẫu thân ngươi bị loại khỏi danh sách hoa bảng, đâu có tư cách mà vẽ chân dung” Hạ Thanh kéo tai A Bảo.

 

“Hạ Thanh cô nương, không nên đối xử với trẻ con như vậy” Bạch Chân kéo A Bảo vào lòng che chở.

 

“Mấy vị này đâu có đẹp bằng mẫu thân, nhị nương. Cho dù có vẽ thế nào cũng thế thôi!” A Bảo ôm cái tai đau, rúc vào lòng Bạch Chân thút thít.

 

“A Bảo, mau lại đây!” Lam Phi Hồng vừa tới, tuy không nghe rõ sự việc nhưng cũng đoán được mấy phần câu chuyện.

 

A Bảo lủi thủi rời khỏi vòng tay Bạch Chân, ôm chân mẫu thân vẻ mặt vô cùng tội nghiệp.

 

“A Bảo, mẫu thân không cần gì cả! Con đừng quan tâm đến mấy người không hiểu chuyện kia” Lam Phi Hồng nhẹ nhàng nhắc nhở.

 

“A Bảo biết rồi!” Thẳng bé tội nghiệp, cúi đầu lẩm bẩm.

 

Lam Phi Hồng tự biết là do mình lựa chọn, nàng không oán trách bất cứ việc gì, nhưng con trai nàng không có lỗi, nhìn thấy nó như vậy lòng người mẹ đau như dao cắt.

 

“Có chuyện gì mà mọi người tụ tập ở đây vậy?” Hàn Y Tuyết trông thấy mẹ con Lam Phi Hồng đang bị mọi người bu quanh, liền tới can gián.

 

“Nhị nương, mọi người ức hiếp mẫu thân!” A Bảo lập tức chạy tới kể lễ với Hàn Y Tuyết.

 

“Không có gì đâu! Muội đừng quan tâm!” Lam Phi Hồng không muốn vì chuyện của mình làm căng thẳng mọi chuyện.

 

“Phi Hồng cô nương, nếu cô nương muốn, Bạch mỗ sẽ họa một bức” Bạch Chân ngỏ lời.

 

“Bạch đại ca hứa vẽ cho mẫu thân, người mau đồng ý đi!” A Bảo mừng rỡ.

 

“Ta không cần! Không cần phiền Bạch sư phụ!” Lam Phi Hồng khước từ thành ý kia.

 

“Mẫu thân thật sự không muốn vẽ sao?” A Bảo có phần tiếc nuối.

 

Lam Phi Hồng nhẹ cười lắc đầu.

 

“Thật là mất thời gian! Nếu không muốn vẽ thì để người khác nữa!” Hạ Thanh chán ghét chen vào.

 

“Y Tuyết tỷ tỷ đang ở đây, chúng ta phải đợi tỷ ấy thôi!” Mai Ý Loan ra chiều thất vọng.

 

“Nhị nương mau ngồi xuống cho Bạch đại ca vẽ đi!” A Báo nhiệt tình kéo Hàn Y Tuyết lại gần Bạch Chân.

 

“A Bảo, ta cũng không cần!” Hàn Y Tuyết kéo tay A Bảo giữ lại.

 

“Nhị nương, người không vẽ mấy người này sẽ dành của người mất!” A Bảo không thích nhường cho kẻ không biết điều.

 

“Mẫu thân, nhị nương của ngươi đã không cần, ngươi còn ở đây cản đường. Mau tránh ra để Bạch đại ca vẽ chân dung cho bọn ta nữa!” Hạ Thanh dọa nạt.

 

“Nếu Y Tuyết tỷ tỷ đã nhường vậy bọn muội mạn phép lên trước!” Mai Ý Loan càng mừng rỡ trong lòng.

 

Đám nữ nhân chen vào, đẩy Hàn Y Tuyết và A Bảo ra khỏi vòng vây Bạch Chân.

 

“Chúng ta đi thôi!” Lam Phi Hồng nắm tay A Bảo kéo đi.

 

“Mẫu thân, người thật sự không cần sao?” A Bảo vẫn hỏi thêm lần nữa.

 

“Chỉ cần trong lòng A Bảo coi mẫu thân là đẹp nhất, dù có bao nhiêu bức tranh cũng bằng thừa” Lam Phi Hồng cười tươi rói.

 

“Đúng, trong lòng A Bảo mẫu thân là đẹp nhất!” A Bảo cười híp mắt.

 

“Vậy còn ta, con chê ta sao?” Hàn Y Tuyết giả bộ hờn dỗi.

 

“Tất nhiên nhị nương cũng rất đẹp. À, trong phòng Bạch đại ca còn có nhiều bức vẽ của nhị nương. A Bảo nhìn qua nhận ra ngay nhị nương luôn đó. Bạch đại ca vẽ người rất đẹp!” Lời thằng bé cất lên, vừa vặn lọt vào tai của mọi người trong phòng.

 

Mọi cặp mắt đều đổ dồn về Bạch Chân. Bàn tay cầm cọ bỗng nhiên bất động, sóng lưng Bạch Chân cứng đơ. Lam Phi Hồng ý vị liếc Bạch Chân, quay nhìn vị muội muội, trên gương mặt không rõ vì sao thoáng ngượng ngùng.

 

“Nó nói vậy là ý gì?”

 

“Bạch đại ca họa tranh cho Y Tuyết tỷ tỷ sao?”

 

“Bạch sư phụ, lời A Bảo có phải là thật không?”

 

Mấy cô nương nghe vậy trong lòng dâng lên sự đố kỵ. Bạch Chân không đáp lại, chỉ chuyên tâm vẽ tranh cho mọi người. Một số người mong đợi lọt vào mắt xanh Bạch Chân nên trang điểm, ăn vặn rất đẹp. Vậy mà, ánh mắt kia đã bị một bóng hồng cướp mất.

 

***

Bạch Chân nâng niu bức họa vẽ một người thiếu nữ trong tay mà say mê nhìn ngắm. Người thiếu nữ trong bức tranh mi thanh, mày tú, da trắng như tuyết, vóc dáng mảnh mai, yểu điệu, khuôn mặt tựa hoa, cốt cách như ngọc, mái tóc buông xõa đứng dưới tán cây hoa sứ. Cây sứ nở đầy bông trắng điểm vàng, dường như còn cảm nhận được mùi hương thoang thoảng thanh dịu. Dung mạo kia phảng phất thanh mát, dịu dàng như chính cây sứ này. Bạch Chân đưa tay nhẹ chạm vào thiếu nữ trong tranh, một nổi niềm dâng lên khó tả, đề bút viết mấy câu thơ bên góc dưới.

 

“Lòng ưu tư nỗi nhớ

Hoa sứ gợi niềm thương

Xuyến xao lời thương nhớ

Hoa sứ đẹp trong lòng” (liennguyen)

 

***

“A Bảo, A Bảo, con ở đâu rồi?”

 

“Muội có thấy A Bảo đâu không?” Lam Phi Hồng tìm Hàn Y Tuyết hỏi thăm A Bảo.

 

Hàn Y Tuyết lắc đầu “A Bảo không có ở đây!”

 

“Không biết nó lại chạy đi đâu nữa rồi!”

 

“Để muội phụ tỷ đi tìm”

 

Hai người chia nhau đi tìm.

 

“A Bảo, con làm gì trong này vậy?” Hàn Y Tuyết nói khẽ như ăn trộm sợ bị người khác bắt gặp.

 

“Nhị nương, con đang chơi trốn tìm với Bạch đại ca” A Bảo trốn trong phòng Bạch Chân, thò đầu ra đáp.

 

“Bạch sư phụ đi đâu rồi, sao chỉ có một mình con ở đây?”

 

“Bạch đai ca đang tìm con ngoài vườn hoa. Ca ấy không biết con trốn tận trong này” A Bảo đắc ý vì lừa được Bạch Chân.

 

“Con trốn ở đây làm mẫu thân và nhị nương tìm nảy giờ. Theo nhị nương đi tìm mẫu thân, không mẫu thân lại lo lắng cho con”

 

Hàn Y Tuyết định dẫn A Bảo rời đi, nó chộp tay nàng giữ lại “Nhị nương, người lại đây xem cái này nè!”

 

A Bảo chạy tới bàn, lục lọi.

 

“A Bảo, con làm gì vậy? Không được tự ý lục đồ của người khác” Hàn Y Tuyết đè giọng nhẹ la.

 

“Nhị nương, người xem A Bảo nói đúng không nè! Bạch đại ca vẽ rất nhiều chân dung của người. A Bảo nhìn một cái liền nhận ra ngay!” A Bảo lôi ra mấy bức tranh cuộn lại đặt ngăn ngắn bên góc bàn.

 

Hàn Y Tuyết không định xem nhưng A Bảo đã đưa ra trước mắt, nàng không thể không nhìn thấy. Mấy bức tranh đập vào mắt nàng, từng hình ảnh kia quen thuộc đến mức nín thở. Có bức vẽ nàng đứng nơi con hẻm lần đầu hai người chạy trốn cùng nhau, khuôn mặt mang nét ưu phiền hiện rõ. Có bức vẽ nàng đang cười đùa cùng A Bảo và Lam Phi Hồng trong hoa đình. Có bức vẽ nàng đang ngồi đánh đàn ở thủy đình. Có bức vẽ nàng cùng hắn sánh vai đi bên nhau, hắn cầm ô che cho nàng. Có bức vẽ nàng chấp tay cúi đầu cầu nguyện dưới chân phật tổ. Hàn Y Tuyết ấn tượng nhất chính là bức vẽ nàng đứng dưới hoa sứ. Nhìn vào cảm giác rõ cảm quan của người vẽ tranh dành cho thiếu nữ kia muôn phần yêu thương, trân trọng. Từng chi tiết được y chấp bút kỹ càng. Ánh mắt nàng ngưng đọng nhìn bốn câu thơ nơi góc trái bên dưới.

 

Bạch Chân, không ngờ y đối với nàng tình cảm sâu nặng như vậy. Hàn Y Tuyết vừa xúc động vừa nghẹn ngào.

 

“Nhị nương, sao người khóc vậy?” Thấy nàng rưng rưng lệ nhòe, A Bảo lay nàng.

 

Hàn Y Tuyết che tay áo ngăn cảm xúc trào ra “A Bảo, chúng ta mau đi thôi!”

Bạn đang đọc:Nhặt một nhành hoa rơiChương 10
BÌNH LUẬN MỚI
TOP USER HOẠT ĐỘNG TÍCH CỰC TRONG NGÀY
    TAGS

    Truyện Gì là nơi dành cho những người hâm mộ có thể đọc và theo dõi các bộ truyện của các nhóm dịch tự dịch và upload lên. Bạn có thể đọc hàng nghìn Truyện tranh trực tuyến miễn phí chất lượng cao. Chúng tôi muốn bạn biết rằng Truyện Gì sinh ra là để dành cho bạn.

    Nếu bạn là người yêu thích truyện tranh 18+ và bạn muốn đọc các thể loại truyện tranh người lớn online manhua, manga, manhwa. Đây là một thiên đường dành cho bạn.

    Truyện Gì là trang web có nội dung phong phú và cộng đồng truyện tranh đông đảo tại Việt Nam. Những bộ truyện tranh hay được các nhóm dịch bằng phong cách riêng của mình sẽ mang lại cho bạn nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Bạn có thể đọc hàng nghìn truyện tranh bởi vì bạn không cần phải mua nó, bạn có thể đọc trực tuyến mà không tốn một xu nào.