Bạn đang đọc:Nhặt một nhành hoa rơiChương 1

Nam Dương thành, nằm về phía nam Kinh Thương Quốc, cách kinh đô cả ngàn dặm. Tuy xa kinh đô nhưng Nam Dương vô cùng trù phú và sa hoa. Trong thành Nam Dương rộng lớn có một thanh lâu nổi tiếng tên gọi Tú Uyển. Các cô nương ở đây người nào người này đều trẻ trung, xinh đẹp, muôn màu muôn vẻ. Trong số đó, nổi bật nhất, được nhắc đến nhiều nhất chính là Hàn Y Tuyết.

 

Năm ấy, Tú Uyển Lâu có một hoa khôi, người đẹp như ngọc, khuôn mặt như hoa, dáng liễu thướt tha, yêu kiều. Nàng năm ấy mười tám tuổi, rực rỡ khoe sắc xuân mơn mởn. Nàng chính là Hàn Y Tuyết. Người như tên, làn da trắng sáng, mỏng manh như tinh thể tuyết, trơn mượt, láng mịn như bọt bong bóng. Không ai biết xuất thân, gia cảnh nào đưa đẩy nàng tới chốn phong trần này. Chỉ nghe rằng, ngay từ lúc nhỏ, nàng đã được nuôi lớn trong thanh lâu, tinh thông cầm nghệ. Ngay cả những vốn liếng mà kỹ nữ thanh lâu nào cần phải có, nàng đều được biết qua. 

 

Tên nàng được treo vị trí đầu bảng xếp hạng hoa khôi Tú Uyển. Bao nhiêu công tử gia đình thương nhân, giàu có sẵn sàng chi ngàn lượng vàng mua một đêm lạc hồng của nàng. Tuy nhiên, đến này nàng vẫn chưa gật đầu một ai. Trong mắt Hàn Y Tuyết, những gả công tử kia không khác gì những con cá nuôi trong hồ nước. Nhìn bề ngoài đều màu mè, lòe loẹt, được nuôi dưỡng trong một môi trường sung túc, giàu sang từ nhỏ. Một khi bị mắc cạn trên mặt đất, cũng chỉ biết há mỏ giãy đành đạch, thoi thóp chờ chết. Lũ cá này chung quy chỉ để làm cảnh. Nam nhân có tư cách chạm được vào nàng, vẫn chưa xuất hiện trên đời.

 

Đêm đó, ngoài trời mưa to gió lớn, sấm chớp đánh ầm ầm trên bầu trời đen kịt. Đường xa vắng vẻ, trầm mình dưới sự thống trị của thời tiết. Ấy vậy mà bên trong Tú Uyển Lâu, đèn đóm sáng trưng, âm thanh đàn hát, nhảy múa và tiếng nói cười vang lên không dứt. Bầu không khí càng về khuya càng trở nên huyên náo, ồn ào. Người ta vẫn nhắc đến thanh lâu đêm hoan ngày ngủ chính là vì vậy.

 

Giữa lúc mọi người đang vui vẻ thưởng thức những lạc thú của cuộc đời thì cửa lớn Tú Uyển bị quân lính mặc giáp phục hùng hổ xông vào. Mấy tên gác cửa bị đá văng, ngã nhào xuống mặt đất. Trước mặt quan khách và đám kỹ nữ, hai hàng binh sĩ mặt lạnh như tiền, y phục thấm ướt vẫn không chớp mắt lấy một cái, dàn thành thành bên, lưng thẳng tắp, tách ra lối đi ở giữa. Vị chủ tướng khoan thai tiến vào.

 

Thân cao tám thước, mỗi bước đi nặng trịch nện xuống nền nhà, cảm giác đến cả mặt đất như rung chuyển. Một thân hắc phục, giáp kim loại nặng nề che kín hết người, trường kiếm to lớn dắt bên hông.

 

Trông thấy binh lính xông vào, mọi người ai nấy cũng hoảng sợ, nháo nhác không biết là tới bắt trọng phạm hay có chuyện gì. Lộ nương, chủ nhân Tú Uyển Lâu lật đật bước tới trước mặt vị tướng quân oai hùm. Khí thế kia khiến bà ta nhất thời thất kinh bạc vía, nhưng nếu không ra mặt, cái thanh lâu này khỏi phải làm ăn.

 

“Quan gia đại nhân, dám hỏi người từ nơi nào đến, sao trước giờ ở Nam Dương Lộ nương chưa từng thấy qua?”

 

Hầu hết các quan lại ở Nam Dương thành đều từng đặt chân tới Tú Uyển Lâu. Tuy chỉ là nơi phong lưu thấp kém nhưng hạng người nào mà Lộ Chi chưa từng tiếp xúc. Chưa kể, mối làm ăn của Tú Uyển cũng đều nhờ các vị quan chiếu cố mà ăn nên làm ra. Nàng ta cũng phải biết tạo mối quan hệ với các vị quan lớn trong thành. Nhưng vị tướng quân này cực kỳ xa lạ. Bởi vì một người có tướng mạo và ngoài hình xuất chúng như vậy nếu Lộ Chi đã gặp qua một lần, nhất định ấn tượng không phai.

 

Đáp lại giọng nói lả lướt kia là khuôn mặt lạnh tanh vô cảm. Lệ khí quanh mắt, sắc thái hung dữ, bạc môi cứng rắn, buông ra một câu lạnh lùng “Lục soát, không chừa một chỗ nào!”

 

“Quan gia đại nhân, quan gia đại nhân, có gì từ từ nói…” Lộ Chi cuống quít muốn ngăn cản liền bị đám lính hất qua một bên.

 

Quân lính ùn ùn tỏa đi các ngỏ ngách, trên lầu, dưới đất, vào từng phòng, lôi từng người ra tra xét. Một số kẻ cậy tiền cậy thế, mắng chửi, bị lôi ra đánh bất cần thân phận. Thấy tình hình rối rem, Lộ Chi lén ra hiệu cho một tên tay sai đi gọi người cứu viện. Chưa kịp truyền tin, mấy vị quan nha lần lượt kéo đến, quỳ dưới chân vị chủ tướng kia. Lúc này Lộ Chi không khỏi lo sợ. Đến cả tri phủ đại nhân còn cúi đầu hành lễ, vị kia không hề tầm thường chút nào.

 

“Bạch đại nhân, hạ quan di giá chậm trễ, mong Bạch đại nhân thứ lỗi!”

 

Bạch Ngạn lúc này mới ngồi xuống bàn, chống cằm nhìn mấy lão quan đang co ro cúm rúm trước mặt mình.

 

“Các vị đại nhân chớ khách sáo! Ta phụng mệnh hoàng thượng tới Nam Dương điều tra phá án. Các vị chịu tới phối hợp, Bạch mỗ cảm kích vô cùng”

 

Một lời tuy tỏ ra khiêm nhường, chung quy vẫn như con dao bén ngót cứa vào cổ họng bọn họ.

 

Trương Tùng, lưng khom xuống, tay giơ cao hơn đầu, đôi vai run rẩy, bộ quan phục thấm ướt, ra vẻ thành thành khẩn khẩn.

 

“Hạ quan không dám! Bạch đại nhân có bất kỳ yêu cầu gì hạ quan sẽ dốc sức phối hợp”

 

“Hảo! Vậy phiền Trương đại nhân thông báo cho những người ở đây nắm rõ tình hình. Tránh lại báo quan kiện tụng Bạch mỗ vô cớ đem người lục soát” Bạch Ngạn quét mắt về phía Lộ Chi.

 

Trương Tùng liếc Lộ Chi, khuôn mặt già nua nhăn nhíu đầy cảnh cáo. Ý lão nhắc nhở bà ta đừng lộn xộn, Lộ Chi liền lập tức ngoan ngoãn câm miệng.

 

Vị kia thì ra là trọng thần triều đình tới Nam Dương điều tra phá án. Nhưng Tú Uyển sao lại vướng phải chuyện thị phi này. Trong lúc mấy vị quan gia đang trao đổi sự vụ với Bạch Ngạn, Lộ Chi kéo Trương Trùng qua một bên thăm dò.

 

“Trương đại nhân, vị kia rốt cuộc là ai? Có chuyện gì hệ trọng sao lại liên quan đến Tú Uyển? Ngài xem, thế này làm sao mà ta làm ăn được”

 

Lộ Chi phiền não, càu nhàu bên tai Trương Tùng. Gả tri phủ này cũng góp phần trong cái Tú Uyển, làm sao mà bàng quan nhìn tiền tài của mình bị thất thoát được chứ. Nhưng đây là trọng án triều đình, lão có muốn cũng lực bất tòng tâm.

 

“Lộ nương, ngươi sắp xếp một chút, kêu mấy cô nương xinh đẹp tới hầu hạ Bạch đại nhân đi!” Trương Tùng nói khẽ vào tai Lộ Chi.

 

Lộ Chi liền hiểu ý, đem hai cô nương thuộc hàng nhất phẩm tới diện kiến. Hai nữ tử như oanh như yến, mềm mại dán vào người Bạch Ngạn.

 

“Đại nhân, mời người uống chén rượu cho ấm người!” Vị cô nương mặc váy hồng tên Cẩm Sương, rót rượu đưa tới môi Bạch Ngạn.

 

“Đại nhân, người đi đường xá xa xôi, mưa hết cả hết cả rồi, chi bằng để My nhi hầu hạ người thay y phục nhé!” Vị cô nương còn lại tên Hà My, đôi tay nhu mềm xoa bóp bên vai trái Bạch Ngạn.

 

Thấy Bạch Ngạn không có động thái gì, Trương Tùng và Lộ Chi đứng một bên, ba phần mừng thầm trong bụng. Xem ra nam nhân nào cũng khó qua ải mỹ nhân.

 

Giữa lúc mọi việc đang lắng xuống, lại nghe âm thanh đổ vỡ và tiếng nam nhân la thất thanh trên lầu. Mọi người tò mò, dáo dác nhìn về hướng có tiếng động phát ra, Lộ Chi kinh hoàng nhận ra đó là phòng của Hàn Y Tuyết.

 

Bạch Ngạn đứng lên, làm hai cô nương đang dựa vào người theo động tác phũ phàng kia mà bị hất ra hai bên. Y đạp mấy bước đã phóng lên trên lầu, bỏ đám quan phủ mặt trơ trơ chưa kịp phản ứng. Lộ Chi lật đật bám cầu thang đuổi theo.

 

Bạch Ngạn tiến tới gian phòng nơi phát ra âm thanh, bên trong truyền ra những tiếng mắng nhiếc.

 

“Nữ nhân hạ tiện kia, ngươi là cái thá gì dám đánh ta!” Nói rồi, hung hăng sấn tới định thượng cẳng chân, hạ cẳng tay cái người bị hắn nhắc đến là hạ tiện.

 

“Ngươi dám bước qua đây, ta liều mạng với ngươi!” Giọng nữ tử ba phần mềm mại, bảy phần phẫn nộ.

 

“Ngươi đừng có ở đó mà già mồm! Hôm nay bổn đại gia ta muốn ngươi, xem ngươi làm gì được ta” Một gã nam nhân lại đang định bức hiếp một nữ tử bé nhỏ, yếu ớt.

 

Bạch Ngạn vung kiếm chém phăng cánh cửa, cánh cửa bị khóa trái bên trong ngã đôi làm hai. Bạch Ngạn xông vào, trước mắt là hình ảnh nữ tử ôm đàn chắn trước ngực phòng thủ, gã đồi bại kia đang dằn co cùng nàng. Hắn chỉ kịp xoay nửa khuôn mặt, và nửa khuôn mặt đó lĩnh trọn nắm đấm đến méo hết cả hàm, văng một chiếc răng, mũi mồm phun ra máu tươi.

 

Gã nam nhân đập mặt xuống đất, ôm bên mặt rên rỉ “Ngươi là ai? Sao dám đánh ta? Người đâu, người đâu!”

 

Hắn rống gọi, tri hô người tới cứu viện. Nhưng hắn không biết tình hình lúc này dưới lầu, còn ai dám tới cứu giúp. Bạch Ngạn chướng tai gai mắt, đá vào hạ bộ của hắn thêm một phát.

 

“Ta xem, từ đây về sau còn dám ỷ thế ức hiếp người nữa không?”

 

Gã đồi bại đau đến tận xương tủy, ôm hạ bộ nước mắt mặn đắng. Lộ Chi vừa đuổi tới, hớt hả đỡ hắn ta dậy, cầu xin.

 

“Đại nhân, mong người bỏ qua cho Đỗ công tử!”

 

“Hừm, hôm nay còn có việc, tạm tha cho ngươi!” Bạch Ngạn đâu có rảnh rỗi đến thế.

 

“Mama, hắn ta là ai? Ngươi không xử lý lần sau bổn gia ta không đến cái Tú Uyển thối nát này nữa!” Dù bị đau nhưng Đỗ Tuân vẫn ráng già mồm.

 

“Ngươi im đi! Ta là đang giúp ngươi, còn không biết điều. Mau cút khỏi đây!” Lộ Chi nghiến răng nghiến lợi mắng nhiếc.

 

Tên Đỗ Tuân ỷ phụ thân là phú hộ giàu có ở Nam Dương liền coi mình là cái rốn của vũ trụ. Nếu không vì moi tiền của hắn ta, cái loại ngu dốt như hắn, cũng dám bén mảng trước cửa Tú Uyển. Mất một kẻ đê tiện còn hơn phạm vào người trước mắt.

 

Hai người rời đi, Hàn Y Tuyết vẫn trơ lặng nảy giờ. Thấy nàng nắm chặt cây đàn thủ thế, Bạch Ngạn có chút buồn cười. Cô nương trẻ trung, xinh đẹp, ánh mắt không một tia sợ hãi, nhìn chằm chằm vào y.

 

“Đa tạ…”

 

“Không cần đa tạ!” Bạch Ngạn chặn lại lời chưa kịp thoát ra khỏi môi nữ tử.

 

Hàn Y Tuyết mím môi rồi mạnh dạn buông lời “Ngày sau nếu có cơ hội, tiểu nữ nhất định sẽ hồi báo!”

 

Hắn nói không cần, nhưng ánh lên trong đôi mắt cương nghị kia một sự phân định rõ ràng. Nếu nàng muốn công bằng, hắn đành tiếp nhận thôi, chỉ là không biết còn có ngày sau để nàng đáp tạ. Bạch Ngạn không nhìn thêm một cái, khóe môi vẫn nhếch lên rồi quay đầu rời đi.

 

Chỉ còn lại một mình, Hàn Y Tuyết mới dám thả đàn cầm xuống. Vai run lên, lồng ngực đập liên hồi. Lộ Chi giải quyết tên Đỗ Tuân kia xong, đem theo mấy gã tay sai tới giúp Hàn Y Tuyết dọn dẹp lại căn phòng.

 

“Tuyết nhi, con có làm sao không?” Lộ Chi đỡ nàng ngồi xuống trước bàn trang điểm, giọng nói thập phần lo âu.

 

Dù là lúc này nàng cực kỳ run sợ, nhưng vẫn ráng mở miệng “Mama, con không sao!”

 

“Cái tên cóc ghẻ kia mà đòi ăn thịt thiên nga” Lộ Chi lộ ra sắc thái khó chịu.

 

Nàng nuôi Hàn Y Tuyết từ bé, sao để cho con mồi béo bở này bị mất đi giá trị bởi một hạng phàm phu tục tử kia. Hàn Y Tuyết không nhận ra ý đồ của nàng ta, vẫn rất cảm kích vì sự quan tâm và ưu ái mà nàng ta dành cho mình.

 

“Mama, may mà còn có người!”

 

“Nếu không phải hôm nay có chuyện lộn xộn, làm sao có thể để tên khốn kia có cơ hội ra tay. Là ai tự ý đưa hắn tới phòng con, đợi ta tra rõ sẽ nghiêm trị” Lộ Chi bực mình ra mặt.

 

“Mama, tối nay có chuyện gì xảy ra vậy? Vị kia…là ai?” Hàn Y Tuyết khó quên được dáng vẻ uy nghiêm, oai phong, nhìn nàng không một tia dao động. Không như những hạng nam nhân tầm thường, đôi mắt láo liếc, dòm ngò thân thể nàng đầy thèm muốn.

 

Nhắc đến vị kia, Lộ Chi không giấu vẻ cảm thán.

 

Lộ Chi năm nay ngoài bốn mươi, trước đây từng có một đời chồng. Sau khi trượng phu mất, vì không sinh được con cái, bị đuổi ra khỏi nhà. Một mình nàng lăn lộn trong thương trường, gây dựng nên cơ nghiệp này. Lúc trước có từng đến Kinh Thương một lần, từ đó đến này đã gần hai mười năm chưa đặt chân trở lại. Vị kia chính là Bạch đô đốc, Bạch gia nổi tiếng, danh chấn lẫy lừng khắp Kinh Thương. Phụ thân Bạch Ngạn chính là Thái úy, nắm trong tay binh quyền, thế lực ai nghe danh cũng phải nể sợ. Tuổi đời của Lộ Chi cũng ngang ngửa Bạch Ngạn, nhưng đây là lần đầu nàng mới gặp được nhân vật có tiếng tăm lừng lẫy đến vậy. Lần này truy bắt trọng phạm, theo dấu vết tới Nam Dương.

 

Mỗi ngày Tú Uyển có bao nhiêu lượt khách ra vào, nếu tên tội phạm nguy hiểm kia xuất hiện ở đây, Lộ Chi làm sao phát giác được. Huống hồ nơi đây vàng thau lẫn lộn, có người đến để mua vui, có người xem đây là nơi giao dịch làm ăn. Tú Uyển bề ngoài tuy mang tiếng thanh lâu, nhưng vẫn là địa bàn hoạt động ngầm của những người muốn che giấu thân phận. Vậy nên Bạch Ngạn truy vết tới Tú Uyển cũng là điều dễ hiểu.

 

Thấy Lộ Chi lộ ra vẻ thất thần, Hàn Y Tuyết khẽ lay vai hỏi “Mama, mama, người làm sao vậy?”

 

“À…không có chuyện gì đâu! Mấy chuyện rắc rối tốt nhất con không nên biết nhiều làm gì. Con gái ngoan, nữ nhi chúng ta chỉ cần quan tâm đến dáng vẻ bề ngoài. Con hiện giờ là hoa khôi của Tú Uyển, là cơm áo gạo tiền mà ta đã bỏ công chăm sóc. Con phải mau mau hồi trả công sức mà ta đã đặt trên người con” Lộ Chi nâng khuôn mặt như hoa như ngọc, dịu ngọt dỗ dành.

 

Từ năm Hàn Y Tuyết năm tuổi, bị vứt bơ vơ ngoài đường, Lộ Chi đã đem nàng về nuôi. Mới còn nhỏ nhưng Lộ Chi đã nhìn ra một báu vật vô giá. Nàng ta đã tiêu tốn bao nhiêu tiền bạc, nuôi dạy một kỹ nữ xuất chúng thiên hạ, để hái ra tiền. Nuôi nàng mười mấy năm qua, không thể để công dã tràng được.

 

“Mama, con hiểu, chỉ là…con chưa vừa mắt ai” Hàn Y Tuyết cúi đầu e thẹn.

 

Dù nàng là nữ tử thanh lâu, được nghe, học không thiếu món nào mà kỹ nử cần có nhưng nàng mới chỉ là cô nương mới lớn, lại chưa trải qua lần đầu, trên nét mặt khó tránh sự bối rối.

 

“Nữ tử thanh lâu như chúng ta có được nhiêu lâu. Con còn chần chừ sẽ qua đi thời khắc tươi đẹp nhất. Bọn nam nhân chỉ là những kẻ não ở dưới háng. Bọn chúng chỉ chào cờ với những cô nương tươi trẻ, đầy sức sống. Con nên nhớ, ở Tú Uyển này, không chỉ có mỗi mình con mà còn có ba vị cô nương xinh đẹp khác nữa. Ta không thể vì chiếu cố cho con mà đem cơ nghiệp này ra làm ván bài cá cược” Lộ Chi nghiêm mặt răn dạy.

 

Hàn Y Tuyết vẫn cúi đầu, mím môi. Thân phận của nàng từ nhỏ đã gắn chặt ở thanh lâu này, nàng nợ tiền, nợ ân tình của Lộ Chi. Nàng còn vọng tượng cao xa gì đây.

 

Đầu vai Hàn Y Tuyết khẽ run run, Lộ Chi thở dài. Nàng lại bị dáng vẻ kia làm cho mềm lòng, không nỡ làm khó, riết rồi món hàng này đến bao giờ mới bán được đây.

 

“Thôi được rồi! Ngày mai ta sắp xếp cho con gặp mặt Yến công tử và Đoàn công tử. Hai vị công tử này gia thế cũng có tiếng tăm ở Nam Dương, trẻ tuổi, lại phong độ. Con xem, mama có khác nào làm bà mai bà mối gả nhi nữ đi không cơ chứ? Biết đâu nếu gặp được lương duyên, được ai đó chuộc thân, thú còn về được làm phu nhân, cuộc đời con sẽ rẽ sang trang khác”

 

Lộ Chi vẽ ra viễn cảnh tươi đẹp, nhồi vào đầu thiếu nữ ngây thơ mới lớn. Nhưng Hàn Y Tuyết không phải trẻ người non dạ. Nàng ở dưới đáy xã hội, sớm đã nhìn rõ lòng người xảo trá, xấu xa, liệu có thể gặp được một nam nhân chân tình, không vì thân phận thấp hèn mà xem thường nàng không. Hàn Y Tuyết che giấu tâm tình bên trong, nâng đôi con ngươi trong trẻo, khiến người khác không chút phòng bị, rồi cất giọng ngọt ngào “Vâng, mama, con nghe theo người!”

 

Lộ Chi hài lòng khi nàng vừa biết điều lại nghe lời, nhưng không hề ngu dốt. Chính vì vậy, giá trị của Hàn Y Tuyết càng được nâng cao.

 

Căn phòng đã thu dọn, sửa chữa lại nguyên vẹn như chưa từng có vụ ẩu đả xảy ra.

 

Hôm sau, Lộ Chi nhận tiền của Yến Trang và Đoàn Chí Đại, liền sắp xếp thứ tự mỗi người gặp Hàn Y Tuyết trong vòng một tuần hương.

 

Yến Trang chi nhiều ngân lượng hơn nên được ưu tiên trước. Lộ Chi vừa dẫn Yến Trang tới trước phòng, còn chưa kịp gõ cửa, lại bị quân lính giữ lại. Lộ Chi chưa kịp há miệng, thân hình cao lớn của Bạch Ngạn đẩy cửa phòng Hàn Y Tuyết tiến vào làm nàng ta chỉ còn biết trợn ngược hai mắt.

 

“Bạch…Bạch đại nhân! Mới sáng sớm sao người lại tới Tú Uyển? Không phải hôm qua đã tra xét xong rồi sao?”

 

Bạch Ngạn không thèm đếm xỉa, bước chân dứt khoát tiến vào trong.

 

“Bạch đại nhân, đây là phòng của hoa khôi Tú Uyển. Nếu muốn tới đây, phải trả tiền, đặt cọc, xếp thứ tự mới được diện kiến”

 

Lộ Chi rối ríu ngăn cản. Mối làm ăn này chưa được ngả giá, sao lại để người khác được hời. Yến Trang đứng một bên mặt mũi hậm hực, đầy cảnh báo “Nếu bà không thu xếp ổn thỏa, không xong với ta đâu!”

 

“Yến công tử, xin người bớt giận! Việc này cứ để ta lo!” Hôm qua đã mất một vị khách, hôm nay không thể xúi quấy thêm lần nữa. Tiền cũng đã nhận, không thể để bị rút ngược ra.

 

“Bạch đại nhân! Ây da, người xem….sao lại tự ý xông vào phòng khuê nữ, còn ra thể thống gì nữa” Lộ Chi đuổi theo, chặn trước mặt Bạch Ngạn, không cho y nhìn đông nhìn tây.

 

“Hàn cô nương đâu?” Bị che vướng tầm mắt, Bạch Ngạn không đủ nhẫn nại mà gắt lên.

 

“Bạch đại nhân, người tìm Tuyết nhi có việc gì? Người muốn tìm tội phạm thì ra ngoài kia mà tìm, Tuyết nhi chưa từng rời khỏi Nam Dương, chắc chắn không thể liên quan”

 

Ánh mắt của lão tướng coi việc chém giết như ăn cơm, máu chảy như hoa trôi, nhìn Lộ Chi như hung thần. Không biết nàng lấy đâu ra lá gan mà dám to tiếng trước mặt hắn, Lộ Chi ớn lạnh sóng lưng, không dám đối chọi với cặp mặt đầy sát khí kia.

 

“Bạch đại nhân có việc gì cần tìm tiểu nữ?” Hàn Y Tuyết từ phòng ngủ bước ra, đứng sau lưng Lộ Chi.

 

“Tuyết nhi, sao con lại ra đây?” Lộ Chi thì thầm.

 

Nàng không ra Lộ Chi ứng phó thế nào được với cái người quyền nghi khuynh đảo chúng sinh này. Hàn Y Tuyết hạ tay Lộ Chi đang chắn ngang trước ngực, dũng cảm đối diện trước mặt Bạch Ngạn.

 

Nữ tử phong trần không toát ra mùi vị phong tình mà một cổ kiêu ngạo không nên có trên người một kỹ nữ. Bạch Ngạn nhếch môi, thấy nàng cũng có chút thú vị.

 

“Bạch mỗ theo chức trách tới đây muốn hỏi cô nương vài câu” Giọng nói oai hung vang lên trong gian phòng.

 

“Bạch đại nhân, không phải ta đã nói Tuyết nhi không liên quan gì…” Lộ Chi muốn cướp lời.

 

“Lộ nương, nếu ngươi còn muốn giữ cái lưỡi kia để làm ăn, tốt nhất nên im lặng” Bạch Ngạn buông lời cảnh cáo.

 

Lộ Chi vội vã đưa tay giữ chặt miệng. Trái lại, lời uy hiếp kia lại không hề kinh động đến một thiếu nữ mới lớn như Hàn Y Tuyết. Cái này là do nàng chưa trải đời, chưa thấy quan tài chưa đổ lệ hay là nàng quá ngốc không biết sợ.

 

Hàn Y Tuyết nói nhỏ với Lộ Chi “Mama, người cứ ra ngoài trước đi!”

 

Lộ Chi muốn mở miệng, hỏi xem nàng có sao không nhưng cũng chỉ dám nhìn nàng bằng ánh mắt đầy âu lo.

 

Hàn Y Tuyết nhẹ cười, lắc đầu ý bảo không sao đâu. Lộ Chi hết cách, chỉ còn biết lui ra ngoài.

 

“Bạch đại nhân, mời ngồi!” Hàn Y Tuyết cung kính tiếp đãi Bạch Ngạn.

 

Hắn không khách khí mà dạng chân ngồi xuống. Hàn Y Tuyết rót cho hắn một chén trà, nhẹ nhàng đặt trước mặt Bạch Ngạn.

 

“Bạch đại nhân, mời ngài dùng trà!”

 

“Cô nương không sợ ta sao?” Bạch Ngạn xoay chén trà trong tay, mở miệng.

 

“Bạch đại nhân, người là đại thần triều đình, từ Kinh Thương xa xôi tới đây truy bắt trọng phạm. Người gánh trên vai trọng mệnh, nếu không khiến người khác khiếp sợ, làm sao làm được việc. Nếu cần Tuyết nhi giúp gì xin người cứ nói thẳng” Hàn Y Tuyết điềm đạm trả lời.

 

“Ồ, vậy là cô nương sợ? Mà sao ta lại không thấy có chút gì gọi là sợ hãi trong lời của cô nương nhỉ? Phải chăng vì cô nương đã có sự chuẩn bị kỹ lưỡng?” Bạch Nhạn dò xét thái độ.

 

“Bạch đại nhân xem trọng tiểu nữ rồi! Chẳng qua tiểu nữ không có làm gì sai trái, sao phải sợ hãi những lời uy hiếp kia. Chỉ có những người lo được lo mất, nhìn thấy đại nhân liền như ma quỷ gặp phải ánh sáng”

 

Khuôn mặt tuy vẫn còn trẻ trung nhưng lời nói lại vô cùng mạch lạc. Nếu nàng ta đang che giấu thân phận thật sự thì nàng ta quả là một người không hề tầm thường.

 

“Vậy được, ta sẽ hỏi thẳng vấn đề! Hôm qua sao lại có thể trùng hợp xảy ra sự cố trong phòng cô nương? Ta cảm thấy là cô nương cố tình tạo ra sự cố để phân tán sự tập trung của ta, rồi đánh động cho ai đó phải không?”

 

“Đại nhân, ngài xem trọng tiểu nữ quá! Chuyện hôm qua rõ ràng ngài chứng kiến tận mắt, ta không có gì phải giải thích”

 

“Ta lại không cho là vô tình. Một nữ nhân chân yếu tay mềm, lấy ra đâu bản lĩnh bình tỉnh được trong tình huống đó. Gặp nữ nhi khác, sợ rằng đã khóc lóc, run rẩy nhưng từ đầu chí cuối, cô nương vẫn không một chút sợ hãi”

 

“Thứ nhất, tiểu nữ đã đánh động như vậy, chắc chắn sẽ có người tới ứng cứu. Thứ hai, nếu không có ai đến, tiểu nữ sẽ liều mạng bảo vệ danh tiết”

 

“Danh tiết?” Bạch Ngạn nhìn Hàn Y Tuyết một cái, ánh mắt mang theo vài tia giễu cợt. Nữ tử thanh lâu cũng có cái gọi là danh tiết ư.

 

Bị cái nhìn miệt thị kia xăm xoi, Hàn Y Tuyết nóng mặt không giữ được bình tỉnh “Nếu ngài không còn gì để hỏi, mời đi cho!”

 

Hắn đã làm gì lại khiến nàng xù lông thế kia? Nhìn thế này trông nàng mới giống tiểu cô nương mới lớn.

 

“Để phòng ngừa sai sót, từ giờ cho đến khi tìm được trọng phạm, cô nương vẫn là tình nghi”

 

“Đại nhân, người không thể nói năng vô căn cứ như vậy!” Hàn Y Tuyết ghét nhất là loại người tráo trở, trở mặt như lật bánh tráng.

 

“Chính vì thiếu căn cứ nên mới phải tiếp tục theo dõi. Mong Hàn cô nương hợp tác!”

 

“Bạch đại nhân! Bạch đại nhân!”

 

Dù Hàn Y Tuyết có gọi thế nào, lần này Bạch Ngạn đã thẳng thừng quay lưng rời khỏi phòng. Ra tới bên ngoài, lệnh cho quân lính cất cử người canh gác. Lộ Chi nghe xong xỉu ngang, lấy tay đỡ trán.

 

 

 

 

Bạn đang đọc:Nhặt một nhành hoa rơiChương 1
BÌNH LUẬN MỚI
TOP USER HOẠT ĐỘNG TÍCH CỰC TRONG NGÀY
    TAGS

    Truyện Gì là nơi dành cho những người hâm mộ có thể đọc và theo dõi các bộ truyện của các nhóm dịch tự dịch và upload lên. Bạn có thể đọc hàng nghìn Truyện tranh trực tuyến miễn phí chất lượng cao. Chúng tôi muốn bạn biết rằng Truyện Gì sinh ra là để dành cho bạn.

    Nếu bạn là người yêu thích truyện tranh 18+ và bạn muốn đọc các thể loại truyện tranh người lớn online manhua, manga, manhwa. Đây là một thiên đường dành cho bạn.

    Truyện Gì là trang web có nội dung phong phú và cộng đồng truyện tranh đông đảo tại Việt Nam. Những bộ truyện tranh hay được các nhóm dịch bằng phong cách riêng của mình sẽ mang lại cho bạn nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Bạn có thể đọc hàng nghìn truyện tranh bởi vì bạn không cần phải mua nó, bạn có thể đọc trực tuyến mà không tốn một xu nào.