Bạn đang đọc:Nhàn Phi Thần Y - P3 - Song LinhChương 95

 

Một thân hồng y trôi bồng bềnh trong khoảng không vô định. Làn da trắng như tuyết, từng lọn tóc đen như mực buông xõa bay lơ lửng, bờ môi hồng tươi khép chặt duyên dáng. Trên gương mặt mi thanh mày tú, bình thản như đang say giấc nồng.

 

“Diệp Tố Tố”

 

“Diệp Tố Tố”

 

Tiếng gọi của ai đó vang vọng trong không trung mang theo bao nổi thương tiếc và mong nhớ.

 

[Là ai đang gọi? Là gọi ta ư?] Ý nghĩ trong tiềm thức phản ứng theo âm thanh kia, muốn đánh thức nữ tử kia tỉnh dậy.

 

“Tố Tố!” Tiếng gọi một lần nữa dội vào lồng ngực, kéo hô hấp nàng thở mạnh, hồng y mở bừng hai mắt.

 

Nàng nhìn xung quanh [Đây là…ảo cảnh trong tiềm thức! Ta…sao lại quay về đây?]

 

Còn đang mơ màng không rõ thực hư, một loạt những hình ảnh nam tử gào khóc, ôm chặt lấy một nữ tử xuất hiện giữa không gian vô định.

 

“Đây là…” Nàng khẽ mấp máy môi.

 

Chưa kịp phán đoán, sau lưng nàng có một đạo lực vô hình đẩy nàng xuống mặt nước. Nàng quay lại, mở to mắt, thốt lên.

 

“Diệp Thần Y! Là tỷ sao? Diệp tỷ tỷ! Tỷ định làm gì vậy? Tỷ không trở về thân xác của mình ư? Tỷ trả lời muội đi!”

 

Bóng dáng mờ ảo không nhìn rõ biểu cảm, im lìm nhìn nàng chìm vào lòng nước đen tối. Phút chốc vầng hào quang sáng chói bao phủ lấy cơ thể nàng. Tất cả đều tan biến trong chớp mắt.

 

***

 

Diệp Tố Tố bàng hoàng, giật mình hồi tỉnh, ôm ngực thở hồng hộc. Cả thân thể đều mướt mồ hôi, tim đập thình thịch như trải qua chuyện sinh tử. Nàng há miệng thở dốc, rồi nuốt ực một ngụm, chờ cho đến khi ổn định nhịp tim. Tay chạm tới tấm đệm mềm mại bên dưới, không gian đập vào mắt là gian phòng trước khi nàng xuyên không. Vậy là nàng đã quay trở về hiện tại rồi ư.

 

Diệp Tố Tố chưa kịp nghĩ đến bản thân ra sao, vội vã mở máy tính xem kết cục câu chuyện. Điều nàng không mong đợi nhất là Diệp thần y thực sự phải chết và Tề Diễm đã đau đớn tột cùng, hủy hoại bản thân và chết theo nàng.

 

Diệp Tố Tố không muốn điều đó xảy ra. Nàng đã rời bỏ thân xác để Diệp thần y quay về, sao cuối cùng hai người vẫn phải chết. Nàng buồn bã không ăn không uống, suy sụp tinh thần. Tại sao…tất cả không phải như nàng mong muốn. Sao mọi chuyện lại rơi vào bi kịch như vậy? Diệp Thần Y chết, chàng cũng chết. Vậy nàng hy sinh vô nghĩa sao?

 

Ngày đi học, gặp lại Nghê Vân. Cô nàng thấy bạn mình chỉ trong một đêm sau khi đọc cuốn ngôn tình kia liền như người mất hồn, thần trí dại dại khờ khờ không khỏi âu lo.

 

“Bồ làm sao vậy? Đừng nói là do nhập tâm vào truyện quá chưa thoát ra được nha. Bồ không phải vị Diệp thần y kia đâu mà tưởng mình tan vỡ với nam chính. Tui chỉ chọc bồ một chút, bồ giận tui hay sao mà không thèm nói chuyện với tui nữa vậy?”

 

Diệp Tố Tố thở dài rầu rĩ “Suy cho cùng mọi thứ thất vọng trên đời đều là tự do bản thân quá kỳ vọng mà ra”

 

“Bồ nói gì tui không hiểu. Bộ truyện đó buồn quá khiến bồ không vui nổi vậy? Vậy để tui kiếm truyện vui cho bồ đọc nhé!”

 

“Chắc có lẽ từ đây về sau…tui không thể đọc thêm một cuốn truyện nào khác nữa”

 

“Tại sao?” Nghê Vân nhướng mày, tròn mắt hỏi.

 

“Tất cả những gì tui trải qua đã trở thành một ký ức không thể nào quên được. Từ này về sau, trong lòng tui không thể đọc thêm cuốn truyện khác vì câu chuyện này chính là cuộc đời tui, tưởng như trải qua giấc mộng, bừng tỉnh lại vẫn không cách nào chấp nhận nổi”

 

Nghê Vân nhìn cô bạn u sầu càng thêm ngơ ngác. Nàng ấy cứ như đang thất tình, mà làm bạn với nhau bao lâu nay chưa từng biết Diệp Tố Tố quen biết người con trai nào ngoài những cuốn truyện.

 

Diệp Tố Tố gối đầu lên cánh tay xếp trên bàn, không muốn nói thêm gì nữa. Nàng thực sự không thể làm được bất cứ thứ gì ngay lúc này. Ừ, như là tác giả vừa viết xong bộ truyện tâm đắc nhất cuộc đời, không thể viết tiếp một câu chuyện nào khác. Quả thật, mọi cảm xúc đều dồn hết vào đó, đời người chỉ duy nhất theo đuổi một thành tựu. Khó có thể có thứ khác thay thế được đứa con tinh thần này.

 

“Thế gian này rộng lớn
Mà con tim chẳng to nhiều hơn
Chỉ vừa đủ nhớ một người
Chỉ vừa đủ thương một người

Đâu phải em muốn quên
Là sẽ quên, là sẽ quên
Đâu phải mong hết đau
Là bớt đau, là bớt đau
Nhiều khi lí trí cố gắng mạnh mẽ
Nhưng trái tim thật sự yếu đuối
Là em giấu đi, chỉ là em giấu đi
Đâu phải yêu hết tâm
Người để tâm, người để tâm
Đâu phải cho hết đi
Người chẳng đi, người chẳng đi
Chỉ vì đôi khi yêu thương một ai
Ta chẳng mong nhận lại chi hết

Và không thể quên… cũng là một cách yêu thương gọi tên”

 

Diệp Tố Tố như người mất hồn, luôn dằn vặt, tự hỏi lần cuối gặp Diệp Thần Y trong ảo cảnh kia rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Sao tỷ ấy không nói gì với nàng? Nàng cứ thế trở về thế giới của mình như vừa trải qua một giấc mộng dài. Rõ ràng tất cả đều như hồi ức mà nàng trải nghiệm. Không thể nào là mơ. Nhưng tại sao kết cục vẫn không có gì thay đổi.

 

Nàng khóc rất nhiều, thương tâm cho Diệp Thần Y hay mong nhớ, day dứt điều gì mà nàng không dám thừa nhận.

 

Đến khi thiếp đi, nàng lạc chân tới một nơi âm u, tối tăm lạnh lẽo. Diệp Tố Tố không dám tin, nàng đã trở lại ảo cảnh kia.

 

“Diệp tỷ tỷ! Tỷ ở đâu? Tỷ mau ra đây! Mọi chuyện rốt cuộc là thế nào?”

 

Nàng gọi rất nhiều, đến mức khàn cả giọng, chạy đi trong vô định, không tìm thấy lối thoát nào. Đến khi gục ngã xuống mặt nước, trái tim thật sự đau đớn, vỡ òa trong nước mắt.

 

“Diệp tỷ tỷ! Tỷ hãy mau ra đây! Muội thật sự không còn biết đâu là thật nữa rồi! Thế giới mà muội đang sống lại như không còn chân thật nữa rồi. Rõ ràng trái tim muội rất đau. Rõ ràng muội rất nhớ chàng. Nếu chỉ là giấc mơ sao muội lại đau khổ đến dường này. Tỷ hãy nói gì đi! Nếu không muội phát điên mất”

 

Diệp Tố Tố gục mặt, nhìn vào làn nước phản chiếu khuôn mặt ướt đẫm lệ của mình. Nước mắt của nàng rơi xuống mặt nước, gợn thành từng vòng tròn. Đến khi làn nước ngưng động lại hiện ra khuôn mặt rất đỗi thân quen.

 

Nàng sờ tay lên mặt mình, tột cùng kinh ngạc “Đây là…sao ta lại là…”

 

“Tố Tố!” Lúc này một thanh âm mềm mại vô cùng thân quen, từ không trung truyền đến bên tai.

 

Diệp Tố Tố bật người dõi mắt ra xung quanh, nhưng chỉ có mỗi mình nàng. Nhịp tim nàng chợt run lên, đánh thình thịch.

 

“Diệp tỷ! Là tỷ sao?” Diệp Tố Tố nuốt ực một tiếng, ráng mở miệng.

 

“Tố Tố! Nhắm mắt lại!” Giọng nói bên tai như thôi miên, Diệp Tố Tố chầm chậm khép mi.

 

Một luồng sáng dịu nhẹ lượn xunh quanh thân thể Diệp Tố Tố rồi chui vào giữa trán nàng mở ra một bí mật.

 

Diệp thần y đã nhớ ra tất cả mọi chuyện. Mối nghiệt duyên của nàng cùng Tề Diễm đã kết thúc ở kiếp trước. Diệp thần y đã thực sự chết khi hiến giọt máu cuối cùng cho người mình yêu.

 

Sau khi nàng chết đi, linh hồn phiêu bồng, còn chấp niệm chưa thể buông bỏ. Diệp Tố Tố xuyên vào thân xác Diệp thần y. Linh hồn Diệp thần y lẩn quẩn, không nhớ ra chấp niệm đó là gì.

 

Khi Dược Hoa Thánh Y đi vào tiềm thức Diệp thần y, giúp nàng nhớ ra mọi chuyện. Diệp thần y mới hiểu rõ, điều mình còn day dứt chính là phải cứu Tề Diễm sống lại.

 

Kiếp trước nàng yêu sai cách, không ai chịu nhường ai, chỉ muốn người kia thuần phục mình, khiến tình duyên bọn họ như ngọn đèn đã tắc. Khi Diệp thần y ngộ ra được, nàng chấp nhận buông bỏ tình yêu với Tề Diễm, để Diệp Tố Tố thay thế mình.

 

Nhưng Diệp Tố Tố là cô nương lương thiện, luôn dằn vặt bản thân khi cướp đi tình yêu của Diệp Thần Y nên đã hy sinh thân mình cứu Diệp thần y. Dược Hoa thánh y nói rằng chỉ có một người sống, nhượng hồn lại cho người kia. Diệp Tố Tố chấp nhận rời bỏ thân xác để Diệp thần y quay trở lại, kết dây nhân duyên cho hai người. Nàng chỉ là người thay thế, chỉ là người mang hình hài của Diệp thần y. Nàng không phải là Diệp thần y. Người Tề Diễm yêu là Diệp thần y, nàng không thể sống cả đời mang theo sự dối trá mình là Diệp thần y và để y lầm tưởng người y yêu là mình.

 

Thật ra, khi Diệp Tố Tố rút cạn sinh mệnh của mình, Diệp thần y mới là người tách ra khỏi cơ thể trước. Một mạng kia là Diệp thần y đã thay Diệp Tố Tố nhận lấy. Nàng mãn nguyện nhìn hai người lần cuối rồi tan biến.

 

Diệp Tố Tố mở mắt ra, một đôi tay đỡ nàng đứng dậy, trao cho nàng ánh mắt ôn hòa.

 

“Tố Tố! Ta đã nhớ lại tất cả! Đoạn nhân duyên của ta và chàng đã tận, dù muội có nhường cho ta nhưng ta đã chết từ trước khi muội xuyên vào cơ thể của ta. Nhưng ta đã biết được một điều, vì cảm thương cho tình yêu của bọn ta, ông trời đã cho ta chuyển thế đến thế giới này. Và muội chính là kiếp sau của ta. Tố Tố, muội chính là ta! Muội không cần phải áy náy hay từ bỏ tình cảm của mình cho ai cả. Vì nhân duyên của ta và chàng chưa dứt, nên muội mới xuyên vào thân xác đã chết của ta để giúp chàng không đi tới kết cục bi thảm như kiếp trước. Bây giờ chàng sắp chết rồi, muội có bằng lòng quay lại cứu chàng không?”

 

Nghe Diệp thần y giải bày, lòng Diệp Tố Tố ngổn ngang xen lẫn. Nàng chính là Diệp thần y chuyển thế!

 

Diệp Thần y tựa vào trán Diệp Tố Tố, nơi điểm tiếp giác giữa hai người, xuất hiện hào quang. Diệp Tố Tố hết sức kinh ngạc, nhìn người bên cạnh dần dần tan biến.

 

“Tố Tố! Thân thể chúng ta đã hòa làm một. Hãy nhớ muội chính là ta!”

 

“Tỷ tỷ, nếu chúng ta là một, sao không để muội nhường cho tỷ được sống”

 

Thân ảnh Diệp Thần Y mờ nhạt như sương, điểm nụ cười phong đạm vân khinh “Khi muội quay lại gặp chàng… lúc đó muội sẽ hiểu rõ tất cả”

 

 “Tỷ tỷ…không…làm ơn…muội không muốn như thế này đâu” Diệp Tố Tố òa lên.

 

“Tố Tố! Trái tim chúng ta là một! Ta mãi mãi ở trong lòng muội”

 

Diệp thần y nở nụ cười mãn nguyện, biến mất trước mặt Diệp Tố Tố. Diệp Tố Tố đưa tay muốn níu lấy bóng dáng hư ảo trước mặt nhưng chẳng chạm được vào thứ gì.

 

 Người rơi nước mắt chưa hẳn là đau khổ, người cười chưa chắc là hạnh phúc.

 

Sau khi linh hồn Diệp thần y hoàn toàn tan biến, Diệp Tố Tố hồi tỉnh trong vòng tay Tề Diễm.

 

“Tố Tố, nàng…nàng còn sống ư?” Tề Diễm không tin vào mắt mình.

 

Thân xác hắn vừa ôm lạnh ngắt và không còn nhịp đập nay đã trở lại linh hoạt. Chính là nàng, người mà hắn yêu.

 

Diệp Tố Tố quyết định đem toàn bộ câu chuyện thuật lại cho Tề Diễm nghe. Vì nàng muốn y hiểu rõ người trước mặt y không còn là Diệp thần y, người mà y yêu. Dù y có quyết định thế nào nàng cũng chấp nhận.

 

Tề Diễm nghe xong, lưỡng lự hồi lâu mới nói ra cảm xúc của mình.

 

“Nếu như những gì nàng nói là thật thì Tề Diễm của kiếp trước đã chết theo Diệp thần y. Còn người đầu tiên ta gặp là nàng, người khiến ta yêu chính là nàng, con mèo ngốc nghếch này” Tề Diễm vuốt sóng mũi nàng, trêu ghẹo.

 

 

“Tề Diễm, chàng nói vậy là sao?” Diệp Tố Tố ngơ ngác khó hiểu.

 

“Nàng có nhớ lúc ta tới Dược Hoa Cốc tìm nàng, đã đụng độ Diệp Thần Y. Lúc đó, ta đã phát hiện ra sự khác biệt giữa hai người. Sau khi nàng tỉnh dậy, cứ một mực phũ phàng, nói nàng không phải là nàng, người ta yêu không phải là nàng. Ta đã muốn nói rõ ngay lúc đó nhưng nàng không chịu nghe. Sau này Phương Trân nói có linh hồn khác bám lấy nàng, ta càng khẳng định hơn, người mà ta yêu, người ta muốn chính là người đang ở trước mắt ta. Nàng từ đầu đến cuối không chịu nói rõ, không cho ta cơ hội để chứng minh, chỉ muốn đẩy ta cho người khác. Ta thật đau lòng biết bao. Nàng không yêu ta hay sao cứ muốn đẩy ta cho người chứ? Mà rõ ràng hai người là một, nàng cứ trốn tránh, tự chia cắt chúng ta. Không lẽ nàng nghĩ ta chỉ nhìn dung mạo này mà yêu nàng sao? Nàng nói thử xem hai năm, năm mười năm nữa, nàng có thể giữ mãi được dáng vẻ như bây giờ không? Đến lúc đó, vì nàng già đi, ta lại hết yêu nàng sao? Không lẽ nàng nghĩ bổn vương có mắt như mù, không phân định nổi người mình yêu là ai!”

 

“Chàng…” Diệp Tố Tố dường như ngộ ra được tại sao Diệp Thần Y buông bỏ để nàng hội tụ với Tề Diễm. Chính vì tỷ ấy biết người chàng yêu bây giờ là nàng. Mà chung quy dù là nàng hay Diệp Thần Y, dù là chuyện kiếp trước hay kiếp nay, vốn không có gì thay đổi hay khác biệt. Chỉ khi mọi chuyện được sáng tỏ, Diệp Tố Tố mới an lòng khi không phải là người thứ ba chia cắt tình cảm. Trải qua tất cả mới ngộ ra cái vòng lặp lại, giống như Quỹ đạo luân hồi. Dù là kiếp trước hay kiếp sau, nàng vẫn là nàng, chàng vẫn là chàng. Hai người là định mệnh, được Mộng Điệp Uyên Ương chứng giám, không có người thứ ba nào khác.

 

Diệp Tố Tố tư lự rồi ngập ngừng nói “Nhưng mà…Diệp thần y rất tài giỏi. Nếu có tỷ ấy, chàng sẽ như hổ mọc thêm cánh”

 

Tề Diễm lắc đầu chào thua con mèo vừa nhát cáy vừa thích lòng vòng này. Hắn đến thở ra, gõ lên trán nàng, để thông não cho nàng “Ta cần một vị tướng giỏi hay một người ta yêu? Dù cho một đời này ta có gặp rất nhiều người nhưng khiến ta dừng lại chỉ có mình nàng, không yêu vạn vật, chỉ yêu mình nàng. Nàng chỉ cần an phận làm Nhàn phi của ta, danh xưng thần y có hay không không quan trọng”

 

“Ta…”

 

Tề Diễm đặt mảnh ngọc bội, ép giữ trong lòng bàn tay Diệp Tố Tố “Ta chỉ cần nàng là nàng, người có tấm lòng thiện lương, quả cảm, cùng ta vượt qua gian lao, không buông tay ta dù rơi vào hung hiểm. Chính nàng đã ở bên ta lúc ta hiểm nguy nhất. Dù bản thân yếu ớt, không biết võ công vẫn dũng cảm đối mặt. Còn không tiếc xả thân, cứu sống ta không chỉ một lần. Nàng còn muốn đẩy ta cho ai? Sau này không được phép của ta, không cho nàng trả lại ngọc bội uyên ương này. Nó là tín vật định tình mà ta tặng cho người ta yêu, ngay cả nàng cũng không được phép vứt bỏ nó”

 

“Ta…Ta…” Diệp Tố Tố bị những lời vồ vập kia làm cho choáng váng không biết chống đỡ ra sao. Trước đây nàng còn sợ hắn đòi lại tín vật mà giấu kĩ, không trả lại. May mà từ đầu chí cuối, y không hề có ý định đòi lại.

 

“Ta yêu nàng, Diệp Tố Tố! Ta yêu con người bên trong của nàng, chứ không phải thích “Diệp Tố Tố” 3 cái chữ này”

 

Tề Diễm khép lại môi nàng bằng một nụ hôn nồng cháy. Diệp Tố Tố khép mi, tận hưởng sự ngọt ngào, cảm nhận tình yêu mà y dành cho mình. Tất cả đã khép lại, một giấc mộng đã trở thành hiện thực.

 

Nhưng liệu... có thật sự là hồi kết chưa…

 

Hương Mật đứng trên đỉnh núi, khoác áo choàng đen che phủ hết thân thể. Khuông mặt bị mũ che khuất không nhìn ra được cảm xúc. Gió rít từng cơn, hất tung hắc bào bay loạn xạ, nhìn từ xa không khác gì thế lực hắc ám. Đứng trên đỉnh núi cao chót vót, tiếng gió gào thét bên tai, tâm tư Hương Mật dày xéo cùng cực.

 

[Khốn khiếp! Cứ tưởng chia cắt được bọn họ sẽ hoàn thành nhiệm vụ. Không ngờ lại bị phản phệ, khiến cho diễn biến thay đổi. Không ngờ muốn hoàn thành nhiệm vụ lại không dễ chút nào. Tại sao rõ ràng bọn họ sẽ phải chết, sẽ phải bị chia cắt kia mà? Tại sao ta lao tâm khổ tứ, làm đủ mọi cách vẫn không thể chia rẽ được họ? Tại sao người hứng chịu thất bại lại là ta?]

 

Lúc này, giữa không trung xuất hiện một hố đen cuồn cuộn, hút Hương Mật vào trong. Hắc y cố gắng chống đỡ, thân thể xiên vẹo không trụ được bao lâu đã bị kéo mạnh vào hố sâu đen tối. Theo đó là âm đạo vang vọng “Ngươi đã thất bại, hình phạt sẽ phải bị giam cầm trong quỹ đạo luân hồi”

 

Hương Mật không cam lòng, vừa rên siết trong đau đớn, vừa thét lên đầy giận dữ “Không, ta không cam lòng! Ta không muốn!” rồi biến mất giữa đất trời.

 

Cảnh vật xung quanh đều trở nên yên ắng như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

 

Hoàn!

 

P/s: Tựa đề của chương cuối “Qũy đạo luân hồi” chính là nhan đề cho phần tiếp nối của bộ truyện tiếp theo, mời các bạn đón xem vào thời gian tới. Chân thành cảm ơn các độc giả đã theo dõi ba phần của bộ "Nhàn Phi Thần Y". Bộ Nhàn Phi Thần Y kết thúc nhưng tác giả vẫn còn muốn dây dưa, chấm mút mà kéo theo hệ liệt tiếp theo, làm rõ thân phận của Hương Mật, có liên quan gì đến bộ này không.

 

Trong phần ba này, tác giả đã làm rõ được ba việc:

Thứ nhất, võ công Tề Diễm là do hoàng thúc truyền thừa, chính là chưởng môn của Tam Đỉnh Sơn. Vị chưởng môn thần bí quy ẩn, bế quan này rốt cuộc là nhân vật nào vẫn còn bỏ ngỏ?

 

Thứ hai nguyên nhân các chết của Tề Diễm là do một nhân vật bí ẩn xuyên nhập vào thân xác của biểu muội Hương Mật. Chính vì vậy mà tính cách của nhân vật Hương Mật phần một và phần ba hoàn toàn trái ngược. Tác giả muốn mang lại hiệu ứng mới lạ để không gây ra bối cảnh nhàn chán và lặp lại. Nhân vật bí ẩn này là ẩn số thúc đẩy tác giả ra bộ truyện tiếp theo liên quan. Nhân vật này rốt cuộc là thế lực nào?

 

Thứ ba, lúc đầu sẽ khiến mọi người nhầm lẫn Diệp Tố Tố và Diệp Thần Y là hai nhân vật khác nhau, nhưng thực ra là cùng một người. Có nhiều bạn đọc cảm thấy bất bình cho nhân vật Diệp Thần Y, vì sao lại hy sinh rồi nhường hết cho Diệp Tố Tố như vậy. Diệp Thần Y tài giỏi, xinh đẹp nhưng kiêu ngạo, hiếu thắng. Diệp Tố Tố tuy không giỏi giang bằng nhưng nàng có một tâm hồn thanh khiết hiếm có trên thế gian, luôn lo nghĩ cho người khác, tốt bụng, quả cảm. Diệp Tố Tố luôn dằn vặt bản thân khi muốn chia tách Diệp Thần Y và Tề Diễm mà cuối cùng chính bản thân nàng lại đâm đầu yêu Tề Diễm đậm sâu. Nhưng giữa tình và tấm lòng thiện lương, nàng vẫn hy sinh hạnh phúc cá nhân với mong muốn chấp nối cho Tề Diễm Và Diệp Thần Y. Đi tới kết cùng của bộ truyện, như tất cả được sáng tỏ, hy vọng sự ấm ủ, che giấu của tác giả đã làm thỏa mãn sự mong đợi của độc giả. Không để nhân vật chính thiện hứng chịu bất kỳ bất công nào. Truyện thể loại n/p nhưng vẫn là 1vs1 nhé ^^

Bạn đang đọc:Nhàn Phi Thần Y - P3 - Song LinhChương 95
BÌNH LUẬN MỚI
TOP USER HOẠT ĐỘNG TÍCH CỰC TRONG NGÀY
    TAGS

    Truyện Gì là nơi dành cho những người hâm mộ có thể đọc và theo dõi các bộ truyện của các nhóm dịch tự dịch và upload lên. Bạn có thể đọc hàng nghìn Truyện tranh trực tuyến miễn phí chất lượng cao. Chúng tôi muốn bạn biết rằng Truyện Gì sinh ra là để dành cho bạn.

    Nếu bạn là người yêu thích truyện tranh 18+ và bạn muốn đọc các thể loại truyện tranh người lớn online manhua, manga, manhwa. Đây là một thiên đường dành cho bạn.

    Truyện Gì là trang web có nội dung phong phú và cộng đồng truyện tranh đông đảo tại Việt Nam. Những bộ truyện tranh hay được các nhóm dịch bằng phong cách riêng của mình sẽ mang lại cho bạn nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Bạn có thể đọc hàng nghìn truyện tranh bởi vì bạn không cần phải mua nó, bạn có thể đọc trực tuyến mà không tốn một xu nào.