Bạn đang đọc:Nhàn phi thần yChương 27

Tố Tố bị thao đến bất tỉnh không biết trời trăng mây gió, Tề Diễm đã lẳng lặng mang nàng trở về Thiên Ý Trúc. Thập Nhất cũng đưa Nhược Nhược trở về. Lúc nàng đi vào phòng, thấy chủ nhân quần áo chỉnh tề nằm ngay ngắn trên giường. Dường như chủ nhân đang ngủ say, Nhược Nhược không tiện đánh thức để hỏi han tình hình, đành khép cửa trở về phòng mình.

 

[Thật may chủ nhân bình yên trở về] Thiếu nữ Nhược Nhược tuy đã bắt đầu yêu nhưng chưa trải qua những chuyện thân mật, cứ nghĩ vương gia không làm gì chủ nhân. Ần bên dưới lớp áo chính là dấu tích hoan ái mà Tề Diễm đã khắc lên người Tố Tố.

 

Ba thị vệ nhận được chỉ thị, lập tức phóng ám khói, nhanh chóng tẩu thoát, tiện thể quăng túi tiền dưới chân Tạ Bách Niên.

 

“Haha, các ngươi cuối cùng cũng biết sợ, chịu trả lại túi rồi sao? Giỏi cứ tiếp tục chạy xem, đến khi các người hết khí lực xem ta bắt có được các ngươi hay không?” Tạ Bách Niên nhặt túi tiền vênh váo tự đắc. Hắn có chút ngốc nghếch, không hiểu đi lại trong giang hồ làm sao có thể tồn tại đến giờ phút này.

 

Ba thị vệ trở về bẩm báo sự tình, Tề Diễm nghe xong, ráng nhịn lắm vẫn phải bật cười. Tên Tạ Bách Niên này bị hắn dắt mũi, còn ngây ngô không hề hay biết Tố Tố bị y ăn sạch sẽ đêm qua như thế nào. Tề Diễm thỏa mãn, sáng hôm sau lại tới Thiên Ý Trúc.Tạ Bách Niên cứ như khuyển tử giữ nhà, đã ngồi trước bậc thềm Thiên Ý Trúc canh giữ.

 

“Ta tưởng ngươi bỏ cuộc, chạy về kinh thành rồi chứ! Còn xuất hiện ở đây làm gì?” Tạ Bách Niên không nhìn ra ý cười trong mắt Tề Diễm, còn ngông nghênh đấu khẩu

“À, tối hôm qua ta bận chuyện quan trọng, không rảnh rỗi tới gặp ngươi” Tề Diễm từ tốn mở miệng. Y sợ nếu y vô ý sẽ thực sự không chịu nổi mà bật cười thành tiếng. Bộ mặt ngây ngô của Tạ Bách Niên khiến Tề Diễm có chút tội. Bằng hắn cũng xứng tranh giành với y.

 

“Hừ, thật may hôm qua không có người làm phiền, không thì bọn ta đi chơi sẽ mất vui” Tạ Bách Niên ra vẻ khoái chí.

 

“Ồ, đi chợ đêm sao?” Tề Diễm gật gù hỏi

 

“Làm sao ngươi biết?” Tạ Bách Niên bật người đứng dậy hỏi

 

“Thật trùng hợp, hôm qua ta cũng có mặt ở đó” Tề Diễm nhàn nhạ buông lời, môi câu lên một cách tự mãn.

 

“Sao ta không thấy ngươi?” Tạ Bách Niên nghi hoặc.

 

“Không phải là do ngươi bận đuổi theo ba tên ăn trộm túi tiền của Tố Tố sao?” Tề Diễm nhìn mấy người Thập Nhị nháy mắt

 

“Ngươi…là ngươi cố ý giăng bẫy, dùng kế điệu hổ ly sơn để tách ta và Tố Tố sao?” Nghe Tề Diễm nói, Tạ Bách Niên mới phát hiện ra mình thật là sơ suất.

 

“Thật cảm tạ Tạ thiếu chủ đã hợp tác ăn ý” Tề Diễm lần này không giữ được, phì cười.

 “Ngươi…ngươi… tên bỉ ổi, vô sỉ. Hôm nay ta sẽ quyết sống mái với ngươi một trận” Tạ Bách Niên điên tiết, rút kiếm, xông về phía Tề Diễm

 

Tề Diễm không chút e dè, sẵn sàng tiếp chiêu.

 

Chưa đánh được mười chiêu, Hương Mật cùng Trường Minh tìm tới cửa Thiên Ý Trúc. Trông thấy Tề Diễm đấu tay đôi với một nam nhân xa lạ, Hương Mật hoảng sợ kêu lên “Biểu ca, sao lại đánh nhau thế này? Các ngươi sao còn trơ mắt đứng nhìn, không mau hỗ trợ cho vương gia?”

 

“Tề Diễm, sao huynh lại chạy tới đây, kiếm chuyện với ai đến mức phải đánh nhau sống chết như vậy?” Trường Minh tỏ vẻ bất mãn

 

[Hai người này sao lại đến đây?] Vì sự xuất hiện của bọn họ, bị phân tâm đôi chút. Tề Diễm đỡ chiêu Tạ Bách Niên, lùi ra sao thủ thế.

 

“Biểu ca, ca không làm sao chứ?” Hương Mật tiến đến bên cạnh hỏi han

 

“Muội yên tâm, ta không sao. Muội tránh sang một bên, đừng để bị thương” Tề Diễm đưa tay chắn trước người Hương Mật, trấn an nàng.

 

“Mật nhi mau qua đây! Bên đó nguy hiểm lắm!” Trường Minh can ngăn.

 

“Biểu ca, huynh đừng đánh nhau nữa, có chuyện gì không thể giải quyết được mà phải hạ thủ vậy?” Hương Mật không chịu rời xa Tề Diễm.

“Mật nhi ngoan, qua bên Trường Minh đứng đợi ta. Để ta giải quyết tên này cho xong” Tề Diễm dỗ dành.

 

“Các ngươi làm loạn đủ chưa? Một đám người kéo đến Thiên Ý Trúc không cho ta chút yên tĩnh là sao? Sư huynh, mau dừng tay lại đi!” Tố Tố bị tiếng ồn ào trước cửa nhà đến không tài nào ngủ nổi. Nàng đi ra, trông thấy Tạ Bách Niên cũng Tề Diễm so kiếm, bên cạnh còn xuất hiện thêm Hương Mật và Trường Minh. Bọn họ kéo tới Thiên Ý Trúc náo loạn khiến nàng phát bực.

 

“Tố Tố, hôm qua hắn cố tình dụ huynh đi khỏi, hắn có làm gì muội không?” Tạ Bách Niên thu kiếm, chạy tới bên cạnh Tố Tố hỏi han.

 

[Cái tên ngốc nhà huynh, bây giờ hỏi vậy có quá muộn không?] Tố Tố nhìn khuôn mặt ân hận vì không bảo vệ tốt cho nàng của Tạ Bách Niên càng phát rầu thêm. Tố Tố chỉ đành lắc đầu, trấn an hắn.

 

“Vậy…hôm qua hắn đưa muội về nhà sao?” Tạ Bách Niên không muốn tin, dè dặt hỏi.

 

“Không, ta đợi huynh lâu quá không thấy huynh trở lại nên tự đi về” Tố Tố chém đinh chặt sắt.

 

Nghe thêm một lời khẳng định kia, Tạ Bách Niên yên lòng thở nhẹ ra.

 

“Tề Diễm, may mà ngươi không dám làm gì, nếu không ta sẽ không tha cho ngươi đâu” Tạ Bách Niên quay đầu nhìn Tề Diễm cảnh cáo.

 

Mấy lời đe dọa như muỗi cắn cũng có thể nói ra được. Tạ thiếu chủ, thập đại cao thủ võ lâm xem ra cũng chỉ có vậy. Ý cười điểm nhẹ bên môi, Tề Diễm nhàn nhã đáp.

 

“Phải, ta có dám làm gì hay không cũng chỉ cần một người biết là đủ”

 

Ánh mắt gợn tình xuyên thấu vào óc Tố Tố, khiến da đầu nàng tê rần. Nàng có thể nói dối không chớp mắt với Tạ Bách Niên, nhưng trong lòng nàng tự vả bản thân ngàn vạn lần.

 

“Hắn nói vậy là ý gì?” Tạ Bách Niên cả kinh nhìn Tố Tố. Thấy nàng có chút chột dạ, trực giác mách bảo hắn mọi chuyện không đơn giản như vậy. Tâm tình hắn như núi lửa phun trào, hình ảnh lần trước một lần nữa dội vào tim. Hắn đã dằn vặt bản thân sau khi rời khỏi Tề vương phủ. Hắn muốn quên đi hình ảnh đó, không muốn nghĩ đến việc nàng đã thuộc về nam nhân khác, lại còn là tên đáng hận, tự kiêu tự mãn kia. Khi biết nàng trở về Thiên Ý Trúc, hắn tự nhủ phải chăng nàng đã không còn dính líu gì với tên vương gia kia, nên mới rời đi. Hắn vui mừng, hy vọng bù đắp lại cho nàng. Dù nàng có thế nào, trong mắt hắn, nàng vẫn thanh cao, sáng như trăng rằm. Hôm nay, hắn lại để sai lầm đó xảy ra. Toàn thân Tạ Bách Niên bốc hỏa, khí huyết dâng trào, kiếm bên hông siết chặt. Phát giác Tạ Bách Niên không giữ được bình tỉnh, Tố Tố vội vàng nắm tay ngăn cản hắn.

 

“Sư huynh, huynh đừng nghe hắn hàm hồ. Hắn dám làm gì muội, muội sẽ cắn lưỡi tự tử” Tố Tố nhìn thẳng vào mắt Tạ Bách Niên, trấn định y.

 

“Thật sự?” Tạ Bách Niên đè nén lửa giận, nói qua khẽ răng.

 

“Huynh không tin muội sao?” Tố Tố nhẹ nhàng khuyên nhũ.

Tạ Bách Niên nhìn ánh mắt không chút vướng bận của Tố Tố, hắn muốn tin nàng. Dù hắn biết nàng lại một lần nữa nói dối thì hắn vẫn sẽ nghe theo những gì nàng muốn hắn tin.

 

“Biểu ca, mấy hôm nay ca bỏ đi không nói lời nào, hại muội lo lắng không yên. Thì ra là tới tận đây tìm nàng ta” Hương Mật đột nhiên lên tiếng cắt đứt tình huống khó nói thành lời. Tất cả mọi người đều nhìn nàng, so với Tạ Bách Niên, Hương Mật ngốc nghếch không kém. Nữ chính thường ngốc nghếch đến mức vậy sao? Dẫu vậy, nàng cũng đã đem một chậu nước dập tắt than lửa.

 

“Trường Minh, sao huynh lại đưa Mật nhi tới đây?” Tề Diễm liếc Trường Minh đầy khó chịu.

 

“Ta nào có muốn như vậy!” Trường Minh lắc đầu, xua tay.

 

“Biểu ca, là muội muốn huynh ấy dẫn muội theo cùng” Hương Mật nhận lỗi thay Trường Minh.

 

Tề Diễm hừ lạnh, ném cho Trường Minh cái nhìn như nhắc nhở đợi ta về xử lý ngươi sau.

 

“Ta nói để một mình ta đi, nhưng muội ấy cứ nhất quyết đòi đi theo, ta không còn biện pháp nào cả” Trường Minh càng nói càng nhỏ.

 

“Nếu không chứng kiến tận mắt, sao muội có thể biết được ca vì nàng ta mà bỏ bê tất cả, chạy tới đây còn gây sự với người khác” Hương Mật sầu não kể lễ.

 

“Mà nhắc mới để ý, rốt cuộc hắn ta là ai?” Trường Minh nhìn Tạ Bách Niên, thái độ xem thường như khi hắn gặp Tố Tố lần đầu.

 

“Ta tên Tạ Bách Niên, thiếu chủ Minh Kiếm sơn trang, thập đại võ lâm cao thủ, không phải hắn này hắn kia” Tạ Bách Niên khí thế hùng hồn chặn lời Trường Minh.

 

“Ỷ mình có chút thân phận, địa vị trong võ lâm liền lên mặt với ta sao? Ngươi nghĩ ta sợ người chắc?” Trường Minh không phải dạng vừa đốp chát lại.

 

“Bất kể ai quen biết Tề Diễm, từ giờ chính là không đội trời chung với ta” Tạ Bách Niên lườm Trường Minh thị uy.

 

“Ngươi thật ấu trĩ! Tề Diễm, tên điên này rốt cuộc có thù oán gì mà ghét huynh đến vậy?” Trường Minh che quạt, thái độ khinh khi.

 

“Ta là sư huynh của Tố Tố! Hắn ngang nhiên tới đây muốn cướp Tố Tố đi, ta tất nhiên không cho phép” Tạ Bách Niên chỉ vào mặt Tề Diễm quát lớn.

 

“Ồ thì ra đồng môn của tiểu dã nữ!” Trường Minh bĩu môi.

 

“Ngươi dám nói Tố Tố như vậy, xem ta cho người biết tay” Tạ Bách Niên hung hăng muốn rút kiếm ra. Cái tên Tạ Bách Niên này suốt ngày hở chút là nổi máu giang hồ. Hắn với Diệp thần y đúng là hai kẻ điên hợp nhau. Tố Tố phải lên tiếng ngăn cản, nếu không cái viện nhỏ này của nàng tan thành mây khói.

 

“Sư huynh, đừng chấp nhất với mấy người kia nữa! Họ muốn nói gì mặc họ, chúng ta đi vào trong. Nhược Nhược, đóng cửa!”

 

“Ngươi sợ rồi sao? Giỏi thì ra tay, đại gia ta đây sẵn sàng nghênh đón” Trường Minh gọi theo khích tướng.

 

“Đủ rồi! Hai người nháo thế chưa đủ sao? Người ta đuổi đi còn không biết xấu hổ” Tề Diễm chứng kiến hết thảy, hắn cũng phát phiền khi có người chen vào, hôm nay không thể giải quyết được tên kỳ đà cản mũi kia.

 

“Biểu ca, muội tới tìm ca, ca không vui sao?” Hương Mật ủy khuất.

 

“Trước giờ muội chưa từng rời khỏi kinh thành, Trường Minh còn dám mang muội đi tới đây. Lỡ như muội gặp chuyện gì, ta biết ăn nói thế nào với cửu cửu” Tề Diễm mềm mỏng khuyên nhũ Hương Mật rồi lườm Trường Minh nói tiếp “Nể tình Mật nhi, không thì đã cho huynh một trận”

 

“Tề Diễm, ta chỉ muốn tốt cho huynh, huynh còn lấy oán trả ơn!” Trường Minh thật hận vì sao mình lại có thể kết giao thân tình với hạng người phũ phàng như Tề Diễm.

 

“Muội nói rồi không phải do huynh ấy! Là muội bắt huynh ấy đưa muội theo” Hương Mật nhắc lại.

 

“Được rồi! Xem ra tay chân của huynh làm việc nhanh nhẹn hơn rồi đây!” Nghe được tứ sâu kín trong lời Tề Diễm, Trường Minh chột dạ, tấm lưng thoáng căng cứng. Hôm nay không thu hoạch được gì, đành rời khỏi Thiên Ý Trúc.

Có thêm mấy người vừa đến, Thiên Ý Trúc lập tức như biến thành cái chợ. Mỗi ngày đều là những màn đấu khẩu không biết mệt mỏi.

 

“Ta nói Tề Diễm, huynh định ở lại đây đến bao giờ?” Trường Minh phe phẩy cây quạt, một tay thổi chén trà, thở dài nói.

 

“Biểu ca, ca mau trở về đi! Nếu đi lâu quá, hoàng thượng và cô cô sẽ sinh nghi” Hương Mật ngồi một bên cũng ra sức khuyên nhũ.

 

“Phải rồi, tốt nhất các ngươi mau chóng biến khỏi nơi này! Ở đây không hoan nghênh các ngươi” Tạ Bách Niên chấp tay sao đầu, chân vắt chéo đung đưa, cố tình châm thêm mồi lửa.

 

“Chuyện của bọn ta, không mướn ngươi xen vào” Trường Minh chỉ cây quạt về phía Tạ Bách Niên lớn tiếng.

 

“Các ngươi tự ý xông tới Thiên Ý Trúc, còn mặt dày vô sỉ dời không dịch, đuổi không đi. Ta có nói sai câu nào đâu” Tạ Bách Niên đôi co.

 

“Biểu ca, sao ca có thể để hạng người kia sỉ vả như vậy? Tề vương uy phong lẫm liệt lại chỉ biết im lặng để người khác muốn nói gì thì nói sao?” Hương Mật ấm ức.

 

“Tề Diễm, chúng ta mau chóng về kinh thành đi! Ta chướng tai gai mắt tên kia lắm rồi! Huynh việc gì vì một nữ nhân mà hạ mình như vậy? Huynh làm vậy không thấy có lỗi với Mật nhi sao?” Trường Minh bực bội.

 

“Biểu ca, chỉ cần ca chịu bỏ qua, muội sẽ nhắm mắt xem như không có chuyện gì nữa. Nếu nàng ấy muốn ở vương phủ, đã không bỏ đi, hà cớ gì huynh cứ bắt ép…”

 

“Hai người thôi ngay đi!”

 

Hai người cứ bám theo, léo nhéo, thật là đinh tai nhức óc. Tố Tố không thèm bước chân ra khỏi phòng, không chịu nhìn mặt, mở miệng nói câu nào. Tạ Bách Niên như cái đuôi không cắt đi được, suốt ngày canh giữ ở Thiên Ý Trúc. Tề Diễm không tiện hành động khi có quá nhiều người ở đây, nhất là trước mặt Hương Mật.

 

“Biểu ca…” Lần đầu tiên Tề Diễm lớn tiếng với Hương Mật như vậy. Nàng tủi thân, nước mắt như mưa thi nhau rơi xuống.

 

“Tề Diễm, huynh đừng quá đáng như vậy? Người quan tâm huynh thì huynh hắt hủi, lại đi tâm tâm niệm niệm ả đàn bà không biết trời cao đất dày kia. Mật nhi, muội đừng khóc nữa!” Trường Minh vừa mắng Tề Diễm vừa vỗ về Hương Mật.

 

 “Mật nhi, ta không có ý trách mắng muội! Chỉ là muội đừng trẻ con như vậy! Để Trường Minh đưa muội về kinh thành. Ta hứa ba ngày sau sẽ trở về” Tề Diễm hạ giọng dỗ dành.

 

“Biểu ca, Mật nhi không ngoan, ca không thương muội nữa sao?” Hương Mật nâng khuôn mặt ướt đẫm châu sa, tay đặt trước ngực Tề Diễm ủy mị nói.

 

“Ta làm sao không thương Mật nhi, Mật nhi đừng suy nghĩ lung tung” Tề Diễm xoa đầu cưng nựng nàng.

“Phi, phi. Tên tra nam, vô liêm sỉ! Ngươi mau cút khỏi Thiên Ý Trúc. Kẻ phong lưu đa tình như ngươi, ta nhìn thấy muốn sởn gai óc” Tạ Bách Niên chướng tai gai mắt phỉ nhổ.

 

“Tên Tạ…Tên họ Tạ kia, Tề Diễm và Mật nhi vốn là đôi thanh mai trúc mã. Tương thân tương ái khiến trời đất cảm động. Ngươi không muốn nhìn, không ai bắt ngươi nhìn” Trường Minh đập bàn bênh vực.

 

“Chủ nhân muốn được yên tĩnh, mong các vị bớt lời qua tiếng lại” Nhược Nhược từ trong phòng đi ra dõng dạc lên tiếng.

 

“Nhược Nhược, chúng ta vào trong! Bọn họ thích ngồi đến khi nào thì ngồi” Tạ Bách Niên nhỏm dậy, thu liễu, cùng Nhược Nhược khép cửa lại.

 

“Thật tức chết ta! Chúng ta thân là vương tôn hoàng tộc lại phải ngồi trước cửa nhà người ta, bị người ta mắng chửi đủ điều. Cái mặt tiểu hầu gia của ta sắp bị huynh bôi tro trát trấu, không dám nhìn ai nữa rồi!” Trường Minh than thở.

 

“Ta có bắt huynh tới đây sao? Ta có bắt huynh phải ngồi đây sao? Huynh có thể trở về kinh thành ngay lập tức. Ta sẽ không giữ!” Tề Diễm còn bồi thêm gáo nước lạnh tạt vào mặt Trường Mình.

 

 Đến cả bạn tốt lâu năm, hắn cũng lật lọng được. Trường Minh thật tức chết mà. Tiểu dã nữ kia có cái gì khiến cho đầu óc, thần trí Tề Diễm ngu muội, si mê đến vậy. Vứt hết cả mặt mũi, thanh danh mà vẫn bị từ chối không thương tiếc.

 

“Nếu không phải vì Mật nhi, huynh nghĩ ta rảnh rỗi đi xen vào chuyện của người khác à?” Trường Minh điên tiết.

 

“Muội xin hai huynh đừng cãi vả nữa được không. Trường Minh ca ca, huynh nên khuyên can để biểu ca tỉnh ngộ, đừng châm thêm dầu vô lửa nữa” Hương Mật phiền lòng, cau mày nhìn Trường Minh.

 

Thật là một mớ bòng bông. Mỗi người đều mang theo ý niệm riêng, không ai tương thông cùng nhau, dẫn đến khúc mắc, không biết đến bao giờ mới tháo gỡ được.

 

Bạn đang đọc:Nhàn phi thần yChương 27
BÌNH LUẬN MỚI
TOP USER HOẠT ĐỘNG TÍCH CỰC TRONG NGÀY
    TAGS

    Truyện Gì là nơi dành cho những người hâm mộ có thể đọc và theo dõi các bộ truyện của các nhóm dịch tự dịch và upload lên. Bạn có thể đọc hàng nghìn Truyện tranh trực tuyến miễn phí chất lượng cao. Chúng tôi muốn bạn biết rằng Truyện Gì sinh ra là để dành cho bạn.

    Nếu bạn là người yêu thích truyện tranh 18+ và bạn muốn đọc các thể loại truyện tranh người lớn online manhua, manga, manhwa. Đây là một thiên đường dành cho bạn.

    Truyện Gì là trang web có nội dung phong phú và cộng đồng truyện tranh đông đảo tại Việt Nam. Những bộ truyện tranh hay được các nhóm dịch bằng phong cách riêng của mình sẽ mang lại cho bạn nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Bạn có thể đọc hàng nghìn truyện tranh bởi vì bạn không cần phải mua nó, bạn có thể đọc trực tuyến mà không tốn một xu nào.