Bạn đang đọc:Nhàn phi thần yChương 11
  Đến ngày thứ tư, quỳ thủy của nàng đã hết sạch. Trong lòng khẽ thở phào nhẹ nhõm. Không cần phải dùng mọi cách để khiến hắn tiết ra. Tố Tố đang ngồi nghỉ trong đình, Nhược Nhược vừa chạy đi lấy chút đồ trở về.   “Chủ nhân, người xem, muội đã chế ra Xuân Trường tiên tử”   “Xuân trường tiên tử?” Tố Tố nhìn lọ sứ nhỏ trong lòng bàn tay Nhược Nhược, không biết đó là thứ gì.   Chợt nhớ ra chủ nhân đã mất hết tri thức về y dược, Nhược Nhược bèn giải thích   “Đây là thuốc có công hiệu giúp làm đẹp da, hồng môi, mượt tóc. Chỉ cần bôi vào nơi mình cần dưỡng, dùng thường xuyên hiệu quả rất tốt”   Nghe giống như mỹ phẩm chăm sóc sắc đẹp. Diệp thần y là nữ nhân yêu thích cái đẹp, nhất là bảo dưỡng cho nhan sắc này, nàng càng thích thú hơn.   “Thật là hảo dược! Đem bán chắc được rất nhiều tiền!”   “Chủ nhân, đây toàn là những dược thảo trân quý mới làm ra được. Trước đây người không tiếc tìm kiếm dược liệu quý giá về bảo dưỡng dung nhan, sao có thể tùy tiện đem bán được” Nhược Nhược điều chế cũng chỉ để cho Tố Tố dùng mà thôi.   “Phải phải, ta chỉ nhất thời lỡ miệng. Cảm ơn Nhược Nhược, muội thật tốt!”   Tố Tố trước kia dung mạo bình thường, suốt ngày vùi đầu làm việc, thời gian đâu mà chăm lo, bảo dưỡng dung nhan. Nay thay đổi thân thể, nàng nên học cách quen dần.   “Chủ nhân đối xử với muội tốt hơn nhiêu!”   Chủ tớ đang mãi khen nhau, Hương Mật đã nghe thấy hết thảy câu chuyện của họ.   “Có dược phẩm quý giá như vậy, Tố Tố tỷ tỷ không ngại chia sẽ cho Mật nhi chứ?”   Nhược Nhược giấu lọ dược ra sau lưng, nhất quyết không đưa. Nàng mất công mấy ngày trời mới làm được một lọ nhỏ, chủ nhân nàng còn chưa dùng, nàng ta có tư cách gì đụng tới.   “Sao vậy? Nếu vậy ta trả giá để mua có được không?” Hương Mật vẫn quyết có được dược phẩm. Nàng ta đẹp như vậy chắc do biết cách chăm chút. Chỉ cần có được đồ dùng tốt của nàng ta thì nàng cũng sẽ đẹp, Tề Diễm biểu ca sẽ say mê nàng hơn thôi.   “Không được! Cái này không bán!” Nhược Nhược kiên quyết cự tuyệt.   “Nha đầu kia, ngươi là cái thá gì mà dám lớn tiếng ở đây!”   Đôi bên lớn tiếng kinh động mọi người. Tề Diễm đi vào đình, Hương Mật nhanh chóng bổ nhào vào lòng y, khóc nấc.   “Biểu ca mau làm chủ cho Mật nhi!”   “Có chuyện gì ồn ào, náo loạn như vậy?” Ánh mắt khó chịu quét lên trên mặt hai chủ tớ Tố Tố.   Lần nào cũng là hai người họ khiến Mật nhi giận dỗi, không biết lần này lại làm sao.   “Biểu ca, muội nghe nha đầu Nhược Nhược nói là điều chế được dược phẩm rất tốt cho nữ giới. Muội có lòng muốn mua, muội muốn được trở nên xinh đẹp để xứng đáng với biểu ca, nhưng không hiểu vì sao nha đầu kia lại một mực từ chối. Có phải ngươi muốn giúp chủ nhân của ngươi chiếm đoạt biểu ca của ta không?” Hương Mật ngậm máu phun người, đem bao nhiêu âm mưu quỷ kế đổ lên đầu hai người.   “Ngươi đừng quá đáng! Ta chỉ không muốn bán, không hề có ý định như ngươi nói” Nhược Nhược cáu tiết.   “Câm miệng! Tố Tố, ngươi dạy dỗ nha hoàn của mình cho đàng hoàng. Dám nói năng bất kính, đừng trách ta không khách khí” Tề Diễm lạnh giọng quát mắng.   Tố Tố không thể bênh vực cho Nhược Nhược, chỉ có thể kéo nàng ra sau, cúi đầu cung kính. “Tố Tố biết sai! Nhược Nhược mau đưa lọ dược đây!”   “Chủ nhân, không được!”   Tố Tố lắc đầu nhìn Nhược Nhược. Cũng chỉ là lọ dược thôi mà, sau này muốn làm lại đâu phải khó khăn gì, nhưng chọc giận người kia, hậu quả thế nào Tố Tố không muốn Nhược Nhược phải gánh đủ. Nàng đã kéo muội ấy vào cái lồng giam này, còn không bảo vệ được, nếu Diệp thần y tái sinh sẽ nghiến răng nghiến lợi nguyền rủa nàng. Cũng do nàng bất tài, vô dụng, không thể làm được gì.   Nhược Nhược thấu hiểu khổ tâm của chủ nhân, đành phải đưa lọ dược cho Tố Tố.   “Hương Mật tiểu thư, Nhược Nhược còn nhỏ chưa hiểu chuyện, mong người bỏ quá. Ta thay mặt muội ấy tạ lỗi. Mong người nhận lấy chút lòng thành này”   Hương Mật tươi cười, không do dự dành lấy lọ dược.   “Được rồi, ta cũng không phải người nhỏ nhen. Nếu hai người đã thành khẩn như vậy, bổn tiểu thư sẽ mở lòng tha thứ” Ngữ điệu cường đại như bồ tát thánh nhân độ khí, nghe mà nực cười. Tố Tố che giấu kỹ càng, không để ai nhận ra nàng thầm cười trong bụng. Nữ chính này đầu óc tầm thường, tính cách tự cao tự đại, có chút khác thường so với trong truyện. Hoặc là nàng ta không phải là nữ chính, mà Diệp thần y mới là nữ chính nên sự mô tả Hương Mật không có điểm gì nổi bật. Tố Tố hoài nghi mình đọc nhầm rồi!   “Mật nhi, muội xem, có thế này thôi đã vui ra mặt. Nếu cần ta có thể mua những dược phẩm tốt hơn nữa cho muội” “Đa tạ biểu ca, chỉ có ca là thương muội nhất!” Hương Mật biết rõ có nhiều thứ còn tốt hơn lọ dược này nhiều lần, nhưng mà nàng thích nhất chính là chiếm hữu cái nàng muốn, dù cho đó là thứ nàng không cần.   Tề Diễm lại nhìn thấy một Mật nhi hồn nhiên, thuần khiết. Thật may hắn đã không đụng vào nàng. Nếu vấy bẩn nàng, có khi nào nàng hận hắn, biết được hắn còn có bộ mặt kia, Mật nhi sẽ ghét bỏ hắn thôi. Đợi mọi chuyện kết thúc, Tề Diễm sẽ tiễn hai chủ tớ kia không còn có mặt trên đời, xóa sạch dấu vết dơ bẩn kia. Hắn sẽ trở về thành Tề vương ôn hòa, nho nhã, đệ nhất mỹ nam kinh thành.   Sự cố bất ngờ ập đến không một chút báo trước. Cái sự cố này hoàn toàn không có trong tác phẩm. Tại sao đang yên đang lành Hương Mật lại bị hủy dung. Nàng ầm ĩ một mực buộc tội cho chủ tớ Tố Tố đã đưa dược phẩm lởm, hại nàng thê thảm thế này.   Trong đại sảnh chỉ nghe mỗi tiếng khóc nức nở của Hương Mật. Tố Tố và Nhược Nhược bị bắt quỳ xuống đất. Hương Mật lấy khăn chấm nước mắt, gương mặt sau chiếc mạn che không nhìn rõ dung mạo.   “Biểu ca, muội phải làm sao đây. Mặt của muội…”   Tề Diễm thật muốn điên đầu lên được. Sao hai người họ không thể sống yên ổn cho hắn nhờ. Cứ thích gây chuyện, còn chọc vào nữ nhân của hắn.   “Tố Tố, Nhược Nhược, rốt cuộc hai ngươi đã làm gì Mật nhi?”   “Tiểu nữ không làm gì hết. Rõ ràng tiểu nữ không muốn đưa lọ dược, là nàng ta cứ bắt ép lấy cho bằng được” Nhược Nhược lớn tiếng minh oan.   “Tiện nhân kia, người còn già mồm. Ngươi rõ ràng đưa dược phẩm lỡm, hại ta bị hủy dung. Nếu vậy chủ nhân của ngươi sẽ có cơ hội đẩy ta qua một bên chứ gì?” Hương Mật híp mắt, hất nước bẩn lên hai người.   “Hương Mật, ngươi mới quá đáng! Ngươi mồng một đòi cho bằng được, bây giờ lại đổ thừa…”   Biết dùng lý lẽ để nói với người ngônh cuồng không có tác dụng gì, Tố Tố chặn Nhược Nhược lại, buông lời nhẹ nhàng.   “Bẩm vương gia, lọ dược này vốn dĩ là Nhược Nhược làm cho ta, nếu như đổi lại lúc đó là ta sử dụng, không lẽ Nhược Nhược lại muốn hại ta sao?”   “Ai mà biết được chủ tớ hai người các ngươi có cố ý diễn trò để ta mắc bẫy hay không?” Hương Mật vẫn quyết đem tội lỗi đổ lên đầu hai người “Biểu ca, huynh xem, muội bị bọn họ bắt chẹn thế này, đã bị hủy dung còn bị oan uổng, lừa phỉnh. Ca mau phân xử cho muội!”   “Mật nhi bình tỉnh! Có ca đây!” Tề Diễm dịu giọng xoa dịu Hương Mật, rồi quay sang ném ánh nhìn đầy uy hiếp “Chuyện này ta không cần biết đúng sai, bây giờ hai người chỉ có hai con đường để lựa chọn. Một là nhanh chóng điều chế ra giải dược”   “Nếu không giải được thì sao?” Tố Tố nhìn thẳng Tề Diễm chất vấn. Mỗi đêm hai người quấn quít, thân mật, triền miền thế nào thì bây giờ dường như trong mắt y đều rũ bỏ hết thảy. Xem đó như chưa từng xảy ra. Trong mắt nam chính quả thật chưa từng xem sự tồn tại của nàng đáng một phân lạng nào. Tố Tố mỉa mai, dù nàng cũng căm hận hắn không kém.   “Vậy thì Nhược Nhược sẽ phải đền mạng cho Mật nhi!”   “Cái gì?” Tố Tố biến sắc. Hương Mật cũng chỉ là bị xấu xí đi, nếu hắn vẫn chấp nhận nàng ta, yêu nàng ta, thì bề ngoài quan trọng đến mức bắt Nhược Nhược đền mạng thế chứ.   “Chủ nhân…” Nhược Nhược run sợ, nép vào vai Tố Tố.   “Vương gia, mạng sống con người không phải rẻ mạt để có thể muốn nói lấy mạng liền lấy mạng” Không phải chính người cũng vì muốn sống tiếp mà ra sức tìm kiếm, cầu cạnh ta cứu sống đây sao?” Sự vong ân bội nghĩa, sự tuyệt tình đến lạnh buốt tâm can Tố Tố.   “Đây chính là bài học cho ngươi. Ngươi nên hiểu rõ, ngươi đang rơi vào tay ai. Một là phục tùng hai là phải chết!” Ngữ khí vô tình vang vẳng bên tai như sấm chớp đùng đùng.   “Được rồi! Trước hết cũng phải để ta kiểm tra chuẩn bệnh, xem thử có phương pháp điều trị không đã. Việc kia, sẽ không bao giờ có thể xảy ra!” Tố Tố nghiến răng, cứng rắn đối kháng.   Thập Nhất một bên quan sát tất cả. Thân là thuộc hạ tùy tùng bên cạnh bảo vệ sự an nguy chủ tử, thậm chí tính mạng cũng bất chấp, không màng đến hiểm nguy, không sống vì tương lai. Nhưng bây giờ hắn cảm thấy sợ, sợ rằng cô nương nhỏ bé kia phải đầu lìa khỏi cổ, mà có khi người thi hành lại là y. Tay Thập Nhất lần đầu cầm thanh kiếm bên hông run lên.   Tố Tố, Nhược Nhược cùng Hương Mật đi vào gian trong. Vừa mở mạn che, cả hai khiếp đản không hiểu tại sao làn da của nàng ta lại bị bong tróc, từng cục u nhọt bỏng nước, vỡ ra máu chảy loan lỗ.   “Các ngươi nhìn thấy hả hê lắm đúng không? Nếu không chữa lành, ta chắc chắn sẽ bồi táng hai ngươi xuống địa phủ?” Hương Mật gằng giọng.   “Nhược Nhược sẽ không làm ra loại chuyện thất nhân thất đức này đâu. Có lẽ ngươi đã bị ai đó hãm hại” Tố Tố bình tỉnh đáp.   “Ai đó? Còn không phải là hai người sao? Bớt ngụy biện!” Hương Mật chỉ muốn buộc tội, Tố Tố có nói gì cũng bằng thừa.   Tố Tố quay sang nhìn Nhược Nhược, ngầm hỏi   “Chủ nhân, hình như đây là Tàn Hương, một dị độc có nguồn gốc từ Miên tộc”   “Tàn Hương?” Tố Tố và Hương Mật đồng thanh hỏi.   “Trong sách y dược của người có mô tả loại dị độc này. Có thể ngươi đã sử dụng loại mỹ phẩm có thành phần kị, khi kết hợp nhầm hai loại dược phẩm này sẽ gây ra phản ứng ngược, không phải giúp da dẻ căng mịn mà là bị bong tróc biến dạng” Nhược Nhược giải thích.   “Vậy..phải làm sao?” Sắc mặt Hương Mật thập phần trắng dã.   “Nhược Nhược, nếu biết được dị độc này, chắc là muội có thể điều chế thuốc giải phải không?”   “Chủ nhân, người quên rồi sao? Lúc đó muội cũng hỏi làm sao để giải được, chủ nhân đã nói rằng…” Nhược Nhược nhìn Tố Tố, ánh mắt đầy quang ngại.   “Ta đã nói thế nào?” Tố Tố sốt ruột. Trong truyện không hề đề cập đến việc này, thậm chí cả sự cố này là tự phát sinh. Có phải do nàng không đi đúng hướng truyện nên đã mở ra một tuyến truyện mới.   “Chủ nhân nói là chỉ có máu của người mới giải được độc này!” Nhược Nhược cúi đầu, khẽ thấp giọng buông lời.   “Máu của nàng ta? Ta sẽ không uống đâu!” Hương Mật lè lưỡi, rụt cổ, nghe tới máu người, nàng đã muốn buồn nôn.   “Vì sao phải là máu của ta?” Tố Tố cũng bàng hoàng không kém.   “Chủ nhân nói rằng, không phải tất cả các loại độc trên đời này người có thể giải được. Một trong số ít đó chính là Tàn hương!” Ánh mắt mang theo tia lo âu nhìn Tố Tố.   Tố Tố cảm thấy đau đầu, khó xử vô cùng. Nàng đã phí phạm một giọt máu cho Tề Diễm, mà giọt máu đó lẽ ra ở trong truyện là được dùng khi Diệp thần y đi tìm thảo dược cho Tề Diễm. Lúc ở Ngưng Tuyết hồ bị nọc độc của bọ cáp tuyết cắn trúng. Trong thời gian ngắn, không thể điều chế ra thuốc giải, chỉ đành nuốt máu của chính mình. Giọt máu thứ hai chưa đến lúc sử dụng, chưa phải là lúc này, không phải là hoàn cảnh này. Nàng do dự không thể đưa ra quyết định.   “Chủ nhân, người không cần lo lắng! Mạng của Nhược Nhược là do người cứu về. Bây giờ Nhược Nhược có chết cũng không có gì luyến tiếc” Nhược Nhược quỳ xuống, muốn khấu đầu từ biệt.   “Nhược Nhược, muội mau đứng lên!” Tố Tố giật mình, vội dang tay nâng Nhược Nhược đứng lên “Ta không cho phép muội chết như vậy. Ta đã cố gắng giữ mạng cho chúng ta đến giờ phút này, không thể để muội hy sinh vô lý như vậy”   “Chủ nhân, giọt máu trân quý của người có thể cứu sống được một mạng người, người nên giữ lại, để có lúc cần dùng tới. Mệnh của Nhược Nhược mỏng, Nhược Nhược có chết cũng không oán trách, chỉ là… từ giờ chỉ còn lại một mình chủ nhân…muội không thể ra đi thanh thản”   “Nhược Nhược!”   Chủ tớ ôm nhau bật khóc, Hương Mật đứng một bên nhìn một màn kia không nói lời nào. “Kết quả thế nào rồi?” Vừa trông thấy cả ba bước ra, Tề Diễm sốt ruột gặng hỏi, tiện thể dìu Hương Mật ngồi xuống bên cạnh mình.   Sự ân cần, dịu dàng đó từng khiến cho Diệp thần y chua chát, căm hận, giờ đây đối với Tố Tố lại là khinh thường. Nàng thật muốn để nàng ta bị hủy dung, xem thử Tề Diễm sẽ đối xử với nàng ta thế nào, nhưng tính mạng của Nhược Nhược quan trọng hơn.   “Biểu ca…” Hương Mật lắc đầu, dáng vẻ bi thương.   “Không thể giải được sao?” Tề Diễm trừng mắt nhìn Tố Tố chất vấn.   “Được!” Tố Tố chém đinh chặt sắt.   “Vậy sao Mật nhi lại lắc đầu?” Tề Diễm nhìn Hương Mật bộ dáng mảnh mai, yếu ớt khiến y không đành lòng lớn tiếng.   “Bởi vì quận chúa không chịu tiếp nhận phương pháp điều trị!” Đáy mắt nàng phản lên hình ảnh yêu thương của hai người thật muốn chọc đui mắt cho rồi.   “Chủ nhân, người tuyệt đối không được làm như thế!” Nhược Nhược muốn ngăn Tố Tố hy sinh vì mình. Nàng chỉ là một nha hoàn thấp bé, không đáng để chủ nhân phải hy sinh.   “Nhược Nhược, em rất quan trọng đối với ta. Dù có đánh đổi tính mạng này, ta cũng quyết bảo vệ em” Trái lại, Tố Tố khẳng định tầm quan trọng của Nhược Nhược với mình. Nàng không thể bảo hộ được bản thân nhưng ít ra vẫn làm được gì đó để không liên lụy đến người bên cạnh.   “Chủ nhân…” Nhược Nhược nước mắt rưng rưng   Chủ tử đã ở bên nhau tám năm. Tố Tố đã coi nàng như muội muội ruột thịt. Nàng không bảo vệ, chăm lo cho muội muội nhỏ bé này thì còn ai vào đây. Tố Tố nở một nụ cười bình thản, xoa nhẹ đỉnh đầu tiểu cô nương.   Nghe có thể giải được, tâm trạng Thập Nhất mới nới lỏng ra đôi chút. Y nhìn chủ tử bọn họ đồng lòng, dâng lên cảm xúc ngưỡng mộ.   “Mật nhi, ngoan nào, nếu không điều trị sẽ không hết. Muội đâu muốn mình trở nên xấu xí đâu đúng không?” Tề Diễm ra sức dỗ dành.   “Nhưng mà…bắt muội phải uống máu của nàng ta, muội mới không chịu” Hương Mật thốt lên.   “Cái gì?” Lần trước nàng ta dùng máu của mình, hại hắn thành bộ dạng này, bây giờ lại muốn dùng lên người Mật nhi. Kết quả sẽ như thế nào, hắn không dám tưởng tượng “Nếu là vậy, ta cũng không đồng ý!”   “Vậy thì vương gia không thể trách tội lên bọn ta” Tố Tố mở cờ trong bụng.   “Ta sẽ tìm cách khác, lật tung hết kinh thành, thậm chí có phải mất bao nhiêu thời gian như lúc ta tìm ngươi thì rồi sẽ có một lúc ta tìm được người giải. Còn việc trừng phạt, chính là bài học cho ngươi” Tề Diễm nhíu mày phán quyết.   “Vương gia, ngươi…” Tố Tố không ngờ y bỉ ổi đến vậy.   “Giải Nhược Nhược vào đại lao, đợi ngày hành hình”   “Khoan đã! Vương gia, ta… muốn nói chuyện riêng với ngươi!”   Không biết Tố Tố còn muốn giở trò gì, Hương Mật lắc đầu không chịu để hai người gặp riêng, Tề Diễm vỗ nhẹ mu bàn tay, ngầm bảo không sao đâu.
Bạn đang đọc:Nhàn phi thần yChương 11
BÌNH LUẬN MỚI
TOP USER HOẠT ĐỘNG TÍCH CỰC TRONG NGÀY
    TAGS

    Truyện Gì là nơi dành cho những người hâm mộ có thể đọc và theo dõi các bộ truyện của các nhóm dịch tự dịch và upload lên. Bạn có thể đọc hàng nghìn Truyện tranh trực tuyến miễn phí chất lượng cao. Chúng tôi muốn bạn biết rằng Truyện Gì sinh ra là để dành cho bạn.

    Nếu bạn là người yêu thích truyện tranh 18+ và bạn muốn đọc các thể loại truyện tranh người lớn online manhua, manga, manhwa. Đây là một thiên đường dành cho bạn.

    Truyện Gì là trang web có nội dung phong phú và cộng đồng truyện tranh đông đảo tại Việt Nam. Những bộ truyện tranh hay được các nhóm dịch bằng phong cách riêng của mình sẽ mang lại cho bạn nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Bạn có thể đọc hàng nghìn truyện tranh bởi vì bạn không cần phải mua nó, bạn có thể đọc trực tuyến mà không tốn một xu nào.