Bạn đang đọc:Này Nhớ Chứ?Chương 1.1

“My!”

Tiếng gọi lớn khiến cô bất chợt giật mình.

“Hả?”. My đáp lại theo thói quen.

“Sắp đến lượt mày rồi, ra chuẩn bị chụp ảnh đi”. Người bạn nhắc cô.

My gật gù đứng dậy khỏi hàng bàn được xếp dài trong lớp, xách tà áo dài ra ngoài sân cùng bạn.

Hôm nay là ngày chụp kỉ yếu của cô, người vừa gọi My chính là Lan - người đã gắn bó với cô vỏn vẹn hai năm, tuy không quá lâu cho một mối tri kỉ nhưng ít nhất nó cũng là niềm an ủi cho cô suốt những năm cấp hai này.

Vốn  dĩ cô không ở ngoài đợi chụp ảnh mà vào nằm ườn trong lớp bởi lẽ cô thấy nó khá vô vị và mệt mỏi dù mới lúc đầu bản thân rất thích thú khi lần đầu được trải nghiệm điều này. 

‘Cả khối có 5 lớp, mỗi lớp một thợ, quanh đi quẩn lại cả buổi sáng mà mãi chưa xong.’

Nhìn dãy cầu thang đi xuống sân, My bất chợt muốn ngả mình ra lăn, đôi dày cao gót không vừa vặn thít chặt khiến chân cô đau nhói, cộng thêm cái trọng lượng cơ thể này.

“Haizz…”. Cô không nhịn được mà thở dài.

Từng bước nặng trịch lê xuống cầu thang. Mặt cô cau có, gắng chịu cơn đau truyền từ bàn chân đến.

“Đú đởn đeo giày cao gót đồ! Giờ mới tao sợ thật rồi, biết vậy nghe lời mày đeo giày chạy cho khỏe…” My hối hận nói với bạn bằng giọng đầy chua chát.

“Thấy chưa! Đã bảo rồi mà không nghe! Tao biết ngay có cảnh này mà.” Lan đáp lại trong vẻ bất lực.

Xuống đến sân, một dàn học sinh trong tà áo dài, vest rồi cử nhân ngập tràn khắp sân trường. My nhìn những gương mặt quen thuộc ấy rồi bất giác mở miệng.

“Nực cười thật mày ạ!”

“Sao?” Lan hỏi lại.

“Mày thấy con Ngọc vớiTrang kia không?”

“Ừ. Thì sao?”

“Bình thường không trang điểm chả xinh thế còn gì, nay chát phấn lên mặt hình như dìm nhan sắc chúng nó luôn hay sao ý. Còn mấy đứa mọi ngày bọn mày toàn chê đen xấu kia kìa. Đấy. Đẹp nhức nách!”. My bình phẩm.

Lan ngơ ngác nhìn theo hướng tay liên tục thay đổi của bạn. Tiếp tục tán đồng.

“Ừ. Cũng lạ thật. Chắc xui chọn không đúng thợ .”

“Cái mặt bọn mình non choẹt ra, ngồi chát phấn đậm thế kia thì mất xinh là đúng rồi! Thấy bảo bọn nó thuê thợ mất hơn 300 trăm một người đấy. Tiếc thật.”

Cái miệng sân si của hai đứa cứ tiếp tục cho đến khi nghe tiếng gọi của anh thợ chụp.

“Nguyễn Ngọc My nào!”

“A! Vâng ạ.”

My chạy theo tiếng gọi, quên tà váy dài chạm đất của mình. Dẵm vào váy, cô bổ về phía trước.

“NGU!” Con bạn thân đằng sau cười ha hả sau cú ngã của cô.

My quay lại lườm nó một cái. Cũng may là cô bám được vào bức tường bên cạnh.

“Chắc zuii! Zuii quá hen. Một nụ cười bằng mười thang thuốc bổ. Cẩn thận có ngày sốc thuốc nha con.”

Lan nghe xong cũng tem tém lại, cất cái cái miệng cười vô duyên mất kiểm soát của mình đi. My quay ngoắt đi, không quên xách tài lót nhót chạy lại chỗ anh thợ.

“Cháu đây ạ!”

Cuối cùng, những bức hình kỉ yếu của riêng cô được ra đời. Khoảng 5 phút sau, cô quay lại chỗ con bạn than thở.

“Ê mày!”

“Sủa.”

“Tao đói…”

“Kệ mày.” Lan đảo tròng mắt vờ như không liên quan.

“Ùi dời. Đồng loại. Sủa tiếp đi. Tao nghe hiểu mà.” My nhếch méch chế diễu con bạn.

“Hớ. Vậy thì thôi nhịn đi. Đang định về nhà lấy bánh với mận cho ăn mà giờ mày nói vậy. Tao tổn thương quá! Dẹp hết đi.”

Vì nhà Lan khá gần trường, cộng thêm nay là Chủ Nhật nên việc đi về cũng không có lo. Nghe bạn nói vậy, My từ vẻ chảnh chọe quay sang thành pick me girl, tông giọng hạ xuống hẳn, tỏ vẻ dễ thương.

“Ui ui ui. Bạn thân yêu quý của tui ơi. Tui đói quá. Huhu. Lấy đồ ăn cho zui đi mà.” Vừa nói My vừa dụi dụi mấy cái vào người Lan.

 Thấy cảnh này, ai cũng nghĩ là hai đứa không bình thường về đầu óc. 

“Ọe…!” Lan tỏ ra phát sợ trước bộ dạng giả nai này của bạn. 

“Thôi xin…! Tém lại hộ em cái! Người ta nhìn! Em ngại chị My Ạ.” Chữ “Ạ” trong lời nói của Lan được nhấn mạnh thấy rõ, như muốn thể hiện sự thành khẩn của mình trước đứa bạn hề hước. 

Lan càng xin mình tém tém lại. My càng được đà lấn tới, dường như mọi người lúc này xung quanh không hề tồn tại.

“Hui hui… người ta đói!”

Sau câu nói ấy, cô giáo cũng phải quay ra nhìn hai đứa. Lan hận mình không thể đào hố chui xuống cho bớt nhục. Hai tay chắp lại cầu khấn.

‘Không phải bạn tao. Không phải bạn tao. Nam Mô A Di Đà Phật!’

Thế rồi, cô đành chiều lòng đứa bạn mà kéo nó đi về nhà. Đi được nửa đoạn thì My mới chịu bỏ cái bộ dạng mà bạn cô luôn ám ảnh ấy.

“Đấy! Dẫn tao đi về sớm có phải hay không.” My đắc ý cà khịa con bạn.

Vì hôm nay  là ngày nghỉ nên bố mẹ Lan đều ở nhà. Về đến trước cổng, gặp bố mẹ Lan, My bất chợt e thẹn, ngại ngùng như gái ngoan nhà ai. 

“Dạ cháu chào cô chú!”

Bố mẹ Lan cười cười đáp lại bảo hai đứa vào chơi, hỏi sao lại về.

“Bạn ý quên đồ ở nhà nên cháu đi cùng bạn ý về lấy ạ.” My tranh trả lời hộ bạn. Sợ nó nói ra lý do thật sự thì hình tượng của cô sẽ sụp đổ ngay lập tức.

Nhìn tốc độ lật mặt này, Lan bĩu môi liếc đểu bạn. Không nhịn được cảm thán một câu.

“ Thế à!”

 Sau đó, nó thong thả bước vào nhà, lấy bánh và vài quả mận rồi rút điện thoại từ trong túi ra. Ra ngoài liền nói với bố mẹ.

“Con cầm theo điện thoại để tý chụp ảnh ý mà.”

Hai đứa cười cười chào hỏi bố mẹ Lan rồi thong thả quay lại trường. My quay lại với dáng vẻ bình thường, sung sướng cười lớn khi được bạn dúi vào tay đồ ăn. Vừa đi vừa trò chuyện, chọc ghẹo nhau.

~~~~ 

 

Bạn đang đọc:Này Nhớ Chứ?Chương 1.1
BÌNH LUẬN MỚI
TOP USER HOẠT ĐỘNG TÍCH CỰC TRONG NGÀY
    TAGS

    Truyện Gì là nơi dành cho những người hâm mộ có thể đọc và theo dõi các bộ truyện của các nhóm dịch tự dịch và upload lên. Bạn có thể đọc hàng nghìn Truyện tranh trực tuyến miễn phí chất lượng cao. Chúng tôi muốn bạn biết rằng Truyện Gì sinh ra là để dành cho bạn.

    Nếu bạn là người yêu thích truyện tranh 18+ và bạn muốn đọc các thể loại truyện tranh người lớn online manhua, manga, manhwa. Đây là một thiên đường dành cho bạn.

    Truyện Gì là trang web có nội dung phong phú và cộng đồng truyện tranh đông đảo tại Việt Nam. Những bộ truyện tranh hay được các nhóm dịch bằng phong cách riêng của mình sẽ mang lại cho bạn nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Bạn có thể đọc hàng nghìn truyện tranh bởi vì bạn không cần phải mua nó, bạn có thể đọc trực tuyến mà không tốn một xu nào.