Bạn đang đọc:[Mau Xuyên] Bảo Bối, Nàng Nhận Sai Người RồiChương 6

Hôm này là nàng đến Thiên Đô phủ, trên thực tế nó là một tòa thành phồn hoa rộng lớn. Từ khi Bùi thị lập tộc ở Thiên Đô đến nay hơn mấy trăm năm, đa số người trong gia tộc phân tán khắp nơi, tòa thành này lấy nhà chính của Bùi gia ở thành Bắc làm trung tâm, các cung tròn tiếp theo là người chi thứ trong tộc, những gia tộc và môn phái nhỏ phụ thuộc vào Bùi gia rồi mới đến người dân bình thường.

Dao Cơ ngồi trong xe, trên đường đi quan sát rất tinh tế, trong thành các quán và các ngôi nhà lối san sát nhau, vô cùng phồn hoa, quả nhiên tòa thành thật xứng với danh hiệu thiên hạ đệ nhất thành. Ở thế giới này, mười một năm nàng chưa bước ra khỏi Thanh Nguyên Cốc nửa bước, tuy rằng trải qua kiếp trước, phải đi xuyên qua địa lục ở phía Bắc, nhưng đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy cảnh phồn hoa của Trung Nguyên như vậy. Vừa xem đã thấy mê mẩn, bất giác xe ngựa đã đến nhà chính của Bùi thị.

Lúc này nàng cảm thấy rất khẩn trương, cũng không biết lần này nàng có thể thuận lợi ở lại Bùi phủ hay không?

Phải biết rằng Tống gia và Bùi thị Thiên Đô không hề có quan hệ gì, chỉ là khi con trai trưởng của Tống lão gia đi ra ngoài không cẩn thận chọc phải một môn phái trong giang học, môn phái hành xử rất ngoan độc. Môn phái đó muốn mạng của thiếu gia Tống gia, nếu không nghe thì sẽ diệt toàn tộc Tống gia, Tống lão gia đã năm mươi tuổi làm sao bỏ được, trên đường đi có bạn bè có phương pháp gặp được người nhà họ Bùi, cầu xin người chuyển lời cho, người của Bùi Diễm thấy Tống gia không làm sai thì viết phong thư cho người trong cuộc – yêu cầu chấm dứt chuyện này.

Môn phái đối đầu với Tống gai không dám mạnh mẽ phản kháng, nhưng chống lại Bùi gia thì nào dám nói không? Huống hồ mâu thuẫn của cả hai bên bùng lên chỉ do vài câu nói, đương nhiên không truy cứu nữa.

Việc này đối với Bùi Diễm chỉ là một câu nói chuyện, nhưng đối với Tống gia thì ân tái tạo, Tống lão gia chuẩn bị lễ vật để cảm ơn, đem con gái nhỏ của vợ cả dâng lên đề đáp lại ân tình của Bùi Diễm.

Đương nhiên, Tống gia bị Hãn Hải Lâu nhìn chằm chằm đã lâu, không thể không đổi con gái sắp dâng lên thành Dao Cơ, đây là bí mật không cho người ngoài biết.

Bùi An là người quản lý lớn nhất ở Bùi phủ, mỗi ngày gặp rất nhiều người, những người có ý đồ như Tống lão gia cũng đếm không xuể. Tống gia muốn báo ân lại làm ra hành động hiến nữ, là muốn đáp lên Bùi thị Thiên Đô để sinh tồn tốt. Lúc đó ở trong chốn giang hồ này, trong phòng các công tử của các gia tộc lớn đều lưu lại mấy thị thiếp do mấy gia tộc nhỏ dâng lên, đó cũng là nguyên nhân vì sao Hãn Hải Lâu liên tiếp đưa mỹ nhân ra ngoài.

Ai ngờ sau khi Bùi An sai người hỏi ý kiến của chủ nhân thì quay trở lại nói với Tống lão gia: “Công tử nhà ta đã biết tâm ý của Tống công. Việc này cũng không hoàn toàn do Tống gia, không cần phải cảm ơn, công tử nói mình không dám kể công, xin Tống công đem lễ vật mang về.”

Làm sao Tống lão gia có thể đồng ý, ông ta liên tiếp cầu xin khẩn khoảng, chỉ dám nói hiện tại Tống gia không có chỗ dựa, cũng không phải là người trong võ lâm. Bùi An suy nghĩ, nếu như không thu lễ vật thì chỉ sợ trong lòng Tống gia không yên tâm, nhưng châu báu thì có thể thu, nhưng con gái của Tống gia thì không thể, nói: “Chỉ sợ Tống công không biết, công tử nhà ta luôn giữ mình trong sạch, bên người không hề có thị thiếp.”

Tống lão gia sửng sốt, Bùi Diễm thực sự là người rất thần bí. Người người chỉ biết hắn thạo bói toán, làm việc tốt, về chuyện riêng của hắn thì biết rất ít. Tống gia chỉ tìm hiểu được đến nay Bùi Diễm chưa có hôn phối, không nghĩ tới ngay cả thị thiếp mà hắn cũng không có.

Tống lão gia chỉ cảm thấy đây là lý do mà Bùi gia biện ra, nếu như ông ta không đem con gái giả của mình vào trong Bùi phủ thì làm sao Hãn Hải Lâu bỏ qua có ông ta, cuối cùng không thể buông tha, cuối cùng nói: “Ta chỉ muốn đem con gái đưa vào phủ, vốn dĩ không có ý định muốn trèo cao, chỉ cần Bùi công tử không cần thì ngươi có thu nó làm người hầu cũng được.”

Cuối cùng Bùi An chỉ có thể sai người đi hỏi ý kiến của Bùi Diễm, sau một lúc lâu rồi mới nói: “Nếu Tống công đã kiên trì như vậy thì Tống công để Tống cô nương ở lại. Nhưng mà sau này nàng không có bất cứ liên quan gì đến Tống gia.”

Như vậy, Dao Cơ đi một vòng tròn rồi trở thành một người hầu nhỏ trong Bùi phủ.

Trong lòng nàng không có bất mãn gì với chuyện này, tuy Dao Cơ biết Bùi Diễm là chuyển thế của Tôn Tuyển, nếu như ngay từ đầu thực sự muốn làm thị thiếp của Bùi Diễm, lấy tính cách của Dao Cơ thì trong lòng nàng cảm thấy không ổn. Ngược lại, nàng cảm thấy như bây giờ rất tốt, chỉ cần có thể nhìn thấy hắn, sớm chiều ở chung cùng hắn thì nàng đã cảm thấy rất thỏa mãn rồi.

Chỉ tiếc ngày thường Bùi Diễm không có có người hầu hạ gần mình, người hầu hạ trong viện hắn chỉ có thể đợi ở bên ngoài, làm một chút việc vặt ngoại trừ việc hầu hạ sinh hoạt thường ngày của hắn. Dao Cơ chỉ nhìn Bùi Diễm vài lần ở phía xa, mỗi lần hắn trở về từ bên ngoài thì trên người luôn mặc một chiếc áo khoác lông cáo đen, giống như một trận gió bay qua. Một lần duy nhất là lúc hắn ngồi đánh cờ ở trong đình, Dao Cơ đi theo đại nha hoàn Cò Trắng hầu hạ, rót trà cho hắn.

Trong khoảng thời gian này, Dao Cơ biết rất nhiều chuyện về hắn, như là tính cách của hắn khá ôn hòa, là người khoan dung, có danh xưng là ‘thánh thủ cờ vây’, lại tinh thông bối toán được người khác gọi là ‘tính thiên cơ’. Nhân vật như vậy hoàn toàn khác biệt với Tôn Tuyển.

Dao Cơ nhất thời cảm thấy thú vị, trong lòng lại cảm thấy buồn bã, mặc dù nàng vẫn còn nhớ rõ mọi chuyện ở kiếp trước, nhưng người kia lại quên hết tất cả.

Mấy ngày nay nàng cảm thấy mệt mỏi, đúng lúc Cò Trắng bị bệnh, mỗi ngày Bùi Diễm đều phải đánh mấy ván cờ ở trong đình nên việc hầu hạ nước trà giao cho một mình Dao Cơ. Dao Cơ đứng không xa không gần, nàng nghe thấy Bùi Diễm duỗi ngón tay gõ lên bàn cờ, biết hắn muốn uống trà, nàng vội nâng bình trà sứ men xanh, nghiêng bình trà đổ nước trà nóng bỏng vào trong cốc, trong không khí lượn lờ mùi hương trà mang theo vị đắng.

Dao Cơ không yên lòng, nàng không chú ý đến cốc trà dần dần đầy, vốn dĩ Bùi Diễm đang chuyên tâm cân nhắc nên đánh theo lối nào, bỗng nghe thấy tiếng nước biến hóa, vừa nhíu mày lại, quân cờ trắng ở trong tay đã nhập vào trong bốn phía của bàn cờ. Dao Cơ cả kinh, lúc này mời giật mình tỉnh táo, bận bịu lấy bình trà ra.

Lúc này ở trong cốc đựng nước trà và bình trà để nghiêm ngắn ở trong khay, chỉ thiếu chút nữa là nước trà tràn tra khỏi cốc.

“Công tử thứ tội.” Dao Cơ biết mình đã gây ra họa, nàng vội vàng cúi người xuống nhận tội.

“Không có chuyện gì.” Bùi Diễm ôn hòa nói, Dao Cơ rất ít khi tiếp xúc với hắn, đây là lần đầu tiên nàng nghe thấy giọng nói của hắn. Nàng chỉ nghe thấy giọng nói đó giống như một cơn gió xuân ập vào mặt, khiến lòng người cảm thấy yên bình. Bùi Diễm đối xử với mọi người rất khoan dung, hắn không tức giận, ngược lại cười nói: “Ngươi cũng có tội, ván cờ này của ta đã đến thời điểm khẩn cấp, không thể để nước trà làm rối loạn.”

Dao Cơ nghe thấy hắn lấy giọng điệu đùa vui để khuyên minh, nàng vừa ngẩng đầu lên thì thấy ván cờ sắp vào thế gian nan, không nhịn được mà nói: “Nếu không thì công tử có thể hạ một con tại đường số ba hàng bảy, đại phi thủ sừng*.”

(*đại phi thủ sừng: mình không hiểu về cờ vây lắm, ai biết từ ngữ thì ib mình nghen!)

Bùi Diễm nghe xong, trong đầu âm thầm diễn luyện, nếu đánh như vậy quả thật có thể cởi bỏ cục này, vỗ tay nói: “Chiêu này thật kỳ diệu, tốt!”

Lúc này hắn mới chú ý đến người hầu ở bên cạnh, hắn không quay đầu nhìn Dao Cơ, mở miệng hỏi, “Ngươi biết chơi cờ đúng không? Ta nghe thấy giọng nói của ngươi, gần đây ngươi mới vào trong viện hầu hạ ta, tên cùa ngươi là gì?”

Dao Cơ cảm thấy kỳ lạ khi nghe thấy câu hỏi của hắn, nhưng vẫn thành thật trả lời: “Nô tỳ tên là Niệm Dao, tháng trước nô tỳ mới vào phủ, quản lý Bùi phân công nô tỳ hầu hạ trong viện của công tử. Lúc nô tỳ còn ở nhà đã học qua cờ vây, vừa rồi nô tỳ quá lỗ mãng, là công tử khoan dung không so đo với nô tỳ.”

Bùi Diễm sửng sốt, bao lâu rồi mà việc sắp xếp một người làm việc nhỏ như vậy cũng cần quản lý Bùi sắp xếp? Mà tháng trước… Hắn nghĩ đến chuyện lúc đó Bùi An nói rồi cười cười: “Ngươi là cô nương của Tống gia?”

Tuy là câu hỏi nhưng giọng điệu lại vô cùng chắc chắn.

“Nô tỳ đã vào trong phủ thì không còn là con gái của Tống gia.” Dao Cơ cung kính nói.

Câu trả lời khiên Bùi Diễm rất hài lòng, hắn nghĩ nghĩ một lúc rồi nói: “Đợi đến khi Cò Trắng khỏi bệnh thì ngươi đi nói với Cò Trắng: sau này khi ta đánh cờ chỉ cần để một mình ngươi hầu hạ là đủ rồi.”

Dao Cơ đè nén vui vẻ trong lòng, cảm ơn Bùi Diễm đã thưởng thức mình. Bùi Diễm chỉ cho rằng nàng vui vẻ vì được chủ nhân coi trọng, nhưng hắn không biết nàng vui vẻ bởi vì mình có nhiều thời gian ở bên Bùi Diễm hơn.

Bùi Diễm lại nói: “Ta thấy kỹ năng của ngươi không tệ, hơn nữa một người chơi cờ không thú vị, nên sau này ngươi cứ ngồi xuống đánh cờ với ta.”

Dao Cơ bận bịu bày ra ván cờ mới, nàng không dám ngồi xuống, chỉ dám đứng đối diện Bùi Diễm, khi Bùi Diễm bảo nàng chọn quân cờ thì chọn quần cờ màu trắng.

Bùi Diễm cười cười: “Hôm nay chúng ta chỉ chơi cờ, không phân chủ tớ, ngươi cứ ngồi xuống đi,” nghe thấy Dao Cơ đồng ý một tiếng thì hỏi tiếp, “Ngươi chọn trắng hay chọn đen?”

Dao Cơ sửng sốt, mình đã cầm quân trắng ở trong tay, tại sao Bùi Diễm lại hỏi tiếp? Nàng chưa đáp lại thì Bùi Diễm đã nhận ra sự kinh ngạc của nàng, “Thế nào, ngươi không biết?”

Biết cái gì? Dao Cơ cảm thấy mình càng nghe càng mơ hồ, chần chờ nói: “Nô tỳ không biết lời nói của công tử có ý gì.”

Nàng nhìn thấy khóe môi Bùi Diễm nhếch lên, trên mặt vẫn nở nụ cười ôn hòa như trước, thản nhiên nói: “Ta là người mù, ta không nhìn thấy gì.”

Bạn đang đọc:[Mau Xuyên] Bảo Bối, Nàng Nhận Sai Người RồiChương 6
BÌNH LUẬN MỚI
TOP USER HOẠT ĐỘNG TÍCH CỰC TRONG NGÀY
    TAGS

    Truyện Gì là nơi dành cho những người hâm mộ có thể đọc và theo dõi các bộ truyện của các nhóm dịch tự dịch và upload lên. Bạn có thể đọc hàng nghìn Truyện tranh trực tuyến miễn phí chất lượng cao. Chúng tôi muốn bạn biết rằng Truyện Gì sinh ra là để dành cho bạn.

    Nếu bạn là người yêu thích truyện tranh 18+ và bạn muốn đọc các thể loại truyện tranh người lớn online manhua, manga, manhwa. Đây là một thiên đường dành cho bạn.

    Truyện Gì là trang web có nội dung phong phú và cộng đồng truyện tranh đông đảo tại Việt Nam. Những bộ truyện tranh hay được các nhóm dịch bằng phong cách riêng của mình sẽ mang lại cho bạn nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Bạn có thể đọc hàng nghìn truyện tranh bởi vì bạn không cần phải mua nó, bạn có thể đọc trực tuyến mà không tốn một xu nào.