Bạn đang đọc:[Mau Xuyên] Bảo Bối, Nàng Nhận Sai Người RồiChương 5
Đêm này Dao Cơ trằn trọc khó ngủ, rốt cuộc đúng ngày trong miệng cô cô nói là chỉ cái gì?

Trong lòng nàng ẩn ẩn đã có suy đoán, các cô gái xinh đẹp như hoa như ngọc đó, nếu được đưa ra ngoài thì có người đàn ông nào không mê mẩn?

Mà quan trọng nhất là khảo hạch vừa rồi liên quan đến bí thuật đông cung, nghĩ đến... Không phải bọn họ muốn các nàng đi hầu hạ đàn ông chứ.

Dao Cơ không biết ngày lành là gì, nhưng mà có thể rời khỏi Thanh Nguyên Cốc, quả thật khiến nàng cảm thấy vô cùng chờ mong. Trong lòng nàng đã quyết định, một khi đã rời khỏi nơi này, cho dù gặp phải trở ngại gì, nàng nhất định phải đi tìm Bùi Diễm.

Sau khi khảo hạch kết thúc, những cô gái có thể thuận lợi thông qua khảo hạch chỉ có mười người, có mười bốn người thất bại, còn sáu người chưa tham gia khảo hạch, khảo hạch bị dừng lại ở giữa chừng. Thanh Lan là một trong sáu người còn lại, mấy ngày này nàng ta cảm thấy rất hoảng loạn, sợ hãi mình sẽ rơi xuống kết cục thê lương như thế nào, lúc này nàng ta nghe thấy Dao Cơ có thể rời khỏi Thanh Nguyên Cốc thì nước mắt liên tục rơi xuống, cầm tay Dao Cơ mà khóc không ra lời.

Trong lòng Dao Cơ cũng cảm thấy áy náy, tuy người khác không biết nhưng trong lòng nàng hiểu rõ. Diệp Trọng Lâu bỏ dở khảo hạch ở giữa chừng có lẽ một phần là do nàng. Nhưng nàng không có khả năng nói ra điều này, chỉ có thể không ngừng an ủi Thanh Lan: “Ngươi mở rộng lòng ra, mười bốn người kia còn chưa biết bị đưa đến nơi nào, ngươi cũng là một người nổi bật trong nhóm chúng ta, các cô cô sẽ không để ngươi không có kết cục.”

Đúng như theo lời Dao Cơ, ngoài dự kiến của nàng, mười bốn cô gái khảo hạch thất bại không bị ném vào trong động rắn. Nàng tinh tế nghĩ lại, Hãn Hải Lâu đã đầu tư rất nhiều tiền bạc trên mười bốn người đó, tuy các nàng không có thông qua khảo hạch, nhưng nếu đi ra ngoài cũng là những người vô cùng xuất chúng, Diệp Trọng Lâu đương nhiên muốn lấy ra giá trị lớn nhất trên người các nàng, sẽ không trực tiếp buông tha.

Thanh Lan bị nàng an ủi một lát, thì ngừng khóc rồi nói: “Dao Dao, ngươi có biết ngươi sẽ bị đưa đến đến nơi nào không?”

Phía trước Dao Cơ có mấy cô gái đã được đưa đi. Các cô cô không có gạt các nàng, nói rằng có một người đi sơn trang Danh Kiếm, một người đi Thông Thiên Bảo, có hai người đi vào hai gia tộc nổi danh trong giang hồ. Mà các nàng đều cho rằng đều bị tiến hành đưa mỹ nhân đưa qua.

Dao Cơ đoán đúng, quả nhiên vận mệnh của đám người này là như vậy. 

Ngày lành trong miệng cô cô không nằm ngoài dự đoán của nàng, các cô gái nghe xong thì cảm thấy rất vui vẻ. Nghĩ đến đây, các nàng không có tự do, không có tự tôn, từ bé bị giáo dục như vậy, bây giờ có thể đi vào cửa các gia tộc lớn để hưởng thụ vinh hoa phú quý, không cần ngày ngày bị nhốt không cốc, không có ngày nghỉ ngơi, ai mà không muốn? Chẳng sợ mọi người có thể đoán được những cô gái được đưa đi mang theo sứ mệnh gì trên lớn, nhưng có thể rời khỏi đầy thì là một ngày lành khó gặp.

Dao Cơ không biết nên đáp lại Thanh Lan như thế nào, nàng chỉ lắc đầu nói: “Ta không biết.”
Nàng cảm thấy trong lòng không yên, mình sẽ được đưa đến nơi nào? Nếu như… Nếu như là Thiên Đô phủ, thì tốt rồi.

Ngay thời điểm nàng suy nghĩ miên man, Đổng cô cô đưa cho nàng một xấp tư liệu mới, ra lệnh nàng phải nhớ kỹ nội dung ở trên đó. Nàng vừa mở tư liệu ra thì thấy đó là tư liệu của một gia tộc nhỏ. Dao Cơ cảm thấy khó hiểu, nhìn chằm chằm tên của gia tộc nhỏ không chớp mắt, mình chắc chắn không được đưa qua đây, tại sao lại phải nhớ kỹ việc những người này.

Đổng cô cô hiểu được nghi ngờ của nàng, nói: “Sau này thân phận của ngươi là con gái của gia tộc này.”

Dao Cơ ngơ ngác, rồi hiểu rõ ngay lập tức. Xem ra Hãn Hải Lâu muốn đổi thân phận cho nàng, có lẽ còn muốn giấu đi quan hệ của nàng và Hãn Hải Lâu. Nó không khác với những gì mà nàng đoán trước, trong nháy mắt đã đến mùa rét, mà ngày Dao Cơ rời khỏi cốc cũng đến gần.

Trước khi rời đi, Đổng cô cô đưa cho nàng một viên thuốc màu đen: “Viên thuốc này được gọi là ‘tám khổ’, cứ cách nửa năm, nếu như không uống giải, lúc đó thuốc sẽ phát tác, tâm mạch đứt đoạn mà chết. Đến lúc đó, sẽ có người thông báo với ngươi đi chỗ nào lấy giải dược. Nếu như không có mệnh lệnh của công tử thì không được hành động. Nếu có mệnh lệnh mà không tuân theo,” Đổng cô cô dừng lại một chút rồi nói, “Thì cả đại la thần tiên cũng không thể cứu được ngươi.”

Dao Cơ đã sớm biết có chuyện này, nhận lấy viên thuốc rồi ngửa cổ lên mà nuốt, rồi cúi người xuống: “Cô cô, được giáo dục nhiều năm, ai cũng không dám quên, rời khỏi đây có lẽ không thể quay về, cô cô hãy bảo trọng.”

Đổng cô cô than nhẹ một tiếng, mặc dù bà ta sớm biết vận mệnh của đứa nhỏ này, nhưng cũng không lộ ra một chút thương cảm: “Ngươi không cần sợ, công tử rất coi trọng ngươi.”

Nếu như đã coi trọng như vậy thì không dễ dàng từ bỏ đưa trẻ bị bỏ rơi.

Dao Cơ nhận ân tình của Đổng cô cô, lạy vài cái, rồi mới đi theo xa phu rời đi.

Lúc đó đã vào mùa đông, Giang Nam đắm mình vào vào cơn mưa tuyết lớn. Dao Cơ bị đưa đến nhà một gia tộc họ Tống, nhanh chóng biến hóa từ đứa tre mồ côi trong Hãn Hải Lâu thành con gái nhỏ của vợ cả bị lưu lạc ở bên ngoài của Tống lão gia – Tống Niệm Dao.

Nàng cũng không biết Hãn Hải Lâu hoạt động như thế nào, nàng ở lai Tống gia mấy tháng rồi được Tống lão gia hộ tống một đường đi về phía bắc.

Gió tuyết ven đường mờ mịt, càng đi về phía bắc thì mây đen trên đầu càng nhiều. Rốt cuộc có một ngày trong gió tuyết, ở giữa đám mây đen lộ ra vài khe hở, ánh mặt trời ló ra. Dao Cơ xốc màn che lên, đúng lúc này đoàn xe của Tống gia chạy đến gần tường thành nguy nga. Cửa thành nặng nề mang theo phong cách cổ xưa, ở bên trong hai chữ vừa trang trọng vừa nghiêm nghị - Thiên Đô.

“Thiên Đô…” Nàng không khỏi thì thào, đem hai chữ nhấm nuốt ở đầu lưỡi, vừa vui sướng, lại có phần không yên lòng, nàng nhìn thoáng thấy một người đàn ông tuấn tú đứng cạnh một người phụ nữ trên tường thành. Tường thành ở rất cao, nàng không nhìn thấy rõ khuôn mặt của người đó, nàng chỉ thấy người đó chiếc áo khoác màu đen bay phần phật  ở trong gió, giống như một con chim cô độc sắp theo gió bay đi.

Dao Cơ không khỏi ngơ ngác, nàng chưa bao giờ gặp người nọ, nhưng trong lòng lại có âm thanh nói với nàng, đó là người mà nàng muốn tìm – Bùi Diễm.

Bạn đang đọc:[Mau Xuyên] Bảo Bối, Nàng Nhận Sai Người RồiChương 5
BÌNH LUẬN MỚI
TOP USER HOẠT ĐỘNG TÍCH CỰC TRONG NGÀY
    TAGS

    Truyện Gì là nơi dành cho những người hâm mộ có thể đọc và theo dõi các bộ truyện của các nhóm dịch tự dịch và upload lên. Bạn có thể đọc hàng nghìn Truyện tranh trực tuyến miễn phí chất lượng cao. Chúng tôi muốn bạn biết rằng Truyện Gì sinh ra là để dành cho bạn.

    Nếu bạn là người yêu thích truyện tranh 18+ và bạn muốn đọc các thể loại truyện tranh người lớn online manhua, manga, manhwa. Đây là một thiên đường dành cho bạn.

    Truyện Gì là trang web có nội dung phong phú và cộng đồng truyện tranh đông đảo tại Việt Nam. Những bộ truyện tranh hay được các nhóm dịch bằng phong cách riêng của mình sẽ mang lại cho bạn nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Bạn có thể đọc hàng nghìn truyện tranh bởi vì bạn không cần phải mua nó, bạn có thể đọc trực tuyến mà không tốn một xu nào.