Bạn đang đọc:[DROP] Kích DụcChương 3
Đến tận 3 giờ sáng, Lưu Tinh chợt tỉnh giấc bởi cơn đói bụng, cô bật ngồi dậy khỏi giường. Lia mắt tới chiếc ghế sofa màu nhung đỏ, cô thấy Phi Bạch mặc một chiếc áo thun trắng và một chiếc quần thun đen đơn giản. Thật kỳ lạ, dường như hình ảnh tuy trông chẳng giống với anh ta thường ngày, nhưng nó lại giản dị và đáng yêu một cách lạ lùng.    Lưu Tinh bước lên trước một bước thì đột nhiên anh mở mắt ra và nhìn chằm chằm vào cô. Cô có chút hoảng hốt nên lùi về phía sau một bước, tư thế cô như đang trong trạng thái phòng thủ vậy.   “Đói rồi đúng chứ?” Phi Bạch chớp mắt nhìn cô.    “Huh? Ừ đúng… đói rồi.” Cô nghênh nghiệu đáp.   “Sao không ăn cháo?” Không hợp khẩu vị sao?”   “Mẹ kiếp, tô cháo đó khác gì là nước lã chứ? Bộ ở đây thiếu tiền đến nổi không đủ tiền mua mấy gói gia vị về sao, nó còn dở hơn tôi nấu nữa. Ôi đệt, sao lại có thể ăn mấy thứ vậy chứ?” Cô tức giận nói, giọng điệu có chút hờn dỗi.    Anh không đáp lại gì, chỉ cau mày vội đứng dậy đi ra bên ngoài phòng làm việc. Đem một túi giấy lớn vào trong và đặt lên trên bàn.    “Ăn đi, tôi nhờ Pravat mua bên ngoài đấy.”   “Cho tôi? Quao, thật sự dành cho tui sao? Có ý gì không đấy?”    “Không ăn thì tôi vứt đấy, lắm chuyện.” Anh nhìn cô bằng nửa con mắt, như thể cảm thấy cô thật sự rất phiền.   Lưu Tinh cũng chẳng muốn đôi co với anh làm gì, miễn có thức ăn nhét bụng là được, bởi vì đã ba ngày rồi cô vẫn chưa ăn gì. Trên người thì chằng chịt các vết thương, từ lớn đến bé.    Cô ngồi xuống ghế sofa, lấy thức ăn trong túi giấy bày ra bàn và ngồi ăn. Phi Bạch ngồi trên giường, khoanh tay và ngả lưng dựa vào đầu giường. Ánh mắt của anh chăm chú nhìn cô, dường như khoảng không vô định trong lòng anh bất chợt được thứ gì đó lấp đầy.    “Này tên khốn kia, nãy anh nói đến Pravat? Thằng nhóc đó về rồi sao?” Cô nghiêng đầu hỏi, trong khi trên tay vẫn cầm lấy chiếc muỗng nhựa xúc thức ăn đưa vào mồm.   “Ừ! Em ấy về hôm qua rồi, nhưng hôm nay đi chơi với bạn nên về trễ, đúng lúc nên tôi gọi bảo nó mua gì đó về cho cô.” Phi Bạch nhướn mày nhìn về phía trước, khóe môi có chút cong lên.   “Shia! Nhưng mà… thằng nhóc này khéo chọn thật đấy. Chỗ nó mua toàn là chỗ tôi hay ăn, đúng thật là em tôi mà.”    “Lo ăn đi, nhiều chuyện quá rồi đấy.”   Bất chợt bên ngoài đổ cơn mưa to, Lưu Tinh dừng ăn lại cô xoay đầu nhìn về phía cửa sổ đang được đóng chặt và bị che khuất bởi tấm rèm cửa màu đen. Anh nhìn cô với ánh mắt hoài nghi, vội hỏi.   “Nhìn gì?”   “Anh có biết mỗi khi người ta thấy mưa, người ta sẽ nói gì không?” Cô nghiêng người, chồm người về phía chỗ anh, đôi mắt long lanh nhìn lấy anh.   “Không.” Hàn Phi Bạch trả lời một cách cộc lốc.   “Ừ, tên khốn như anh thì biết cái đết gì? Anh chỉ biết đi theo chú tôi, làm theo lệnh ông ấy thôi. Anh chẳng khác gì một con chó cả, đừng trung thành quá mức như thế, ông ấy đang lợi dụng anh đấy.” Lưu Tinh nói với giọng điệu ma mị và đầy tính khiêu khích anh.   Sâu trong thâm tâm của Phi Bạch, anh chỉ muốn đứng dậy và đấm cho cô ngất thôi. Nhưng với việc cô đang bệnh như này anh chẳng muốn động thủ một chút nào, cộng thêm việc lúc nãy đã để cô một mình trong bóng tối. Có một chút cảm giác tội lỗi trong anh.    “Ai cho anh im lặng, không biết mở mồm ra nói à? Tên khốn, tôi mà thoát được đây tôi sẽ giết chết anh.”   “Nói đi, khi mưa người ta thường nói gì?”   “Huh? À, ừ… dân học tâm lý bọn tôi ví trời mưa như ông trời đang khóc vậy.”   “Ông trời đang khóc? Đồ ngốc, ai lại nói thế, chắc chỉ có mỗi mình cô nhỉ? Mưa thì mưa tôi, mắc gì khác? Trời mưa là do hơi nước bốc lên, tích tụ thành mây rồi mưa mà, ngốc.”   “Mẹ kiếp, anh ngu vừa thôi. Tôi hỏi anh, ví dụ anh thích hoặc yêu một cô gái nào đó, nhưng khi anh làm tổn thương họ và cô gái đó đi dưới mưa nở một nụ cười xinh đẹp rạng rỡ với anh. Nói xem, cô ấy có đang khóc không? Ai ngốc hơn hả? Anh đấy, đi dưới mưa thì nước mưa đã che giấu đi những giọt nước mắt đó rồi còn gì? Shia, tên khốn… anh chẳng lãng mạn chút nào.”   Những lời của Lưu Tinh nói khiến anh bật cười, nhưng đâu đó trong lòng lại nghĩ đó là những lời nói đúng. Thật ra anh không nói cô ngốc, anh đánh giá cao năng lực của cô, chỉ là… người như anh thật sự chẳng mấy quan tâm đến những lời nói trẻ con này mà thôi.   “Gì vậy? Cười xong rồi sao lại im lặng? Nói gì đi chứ.” Cô nũng nịu, bĩu môi chống cằm lên cạnh ghế sofa.   “Cô sợ bóng tối sao?”   “Ờ đúng, tôi bị chứng hoang tưởng, nên khi ở trong bóng tối mọi cảm xúc tiêu cực của tôi sẽ bộc phá… với lại tôi sẽ liên tưởng đến những thứ khủng khiếp khác đang bám lấy tôi.”    Phi Bạch nghe cô nói xong, trái tim chợt nhói lên một chút. Anh từ bé đã ở cô nhi viện, tuy có hơi cô đơn vì thiếu hơi ấm tình thương của bố mẹ, nhưng khi được Nhan Tần Khúc nhận nuôi anh đã hứa với lòng sẽ trung thành và luôn làm theo những lời ông nói. Dường như quá khứ của Nhan Lưu Tinh còn thảm khốc hơn anh nữa.   “Ăn xong chưa? Nếu không ăn nữa thì dọn bỏ vào trong túi đi, tôi đem ra ngoài cho người làm cất, ngày mai lại đem ra cho cô ăn.”   “Được, hình như anh chẳng có chút máu romantic nào. Người như anh thì có chó mới yêu.”   “Người như cô thì nằm mơ mới có người dòm ngó tới. Bướng.”   Cô trợn to mắt nhìn anh, từ bé đến lớn chưa một ai nói như vậy với cô cả. Thậm chí đi ra ngoài đường, những gã đàn ông khác sẽ luôn nói những lời ngon ngọt để lấy lòng cô, nhưng Phi Bạch thì không.    “Tôi sẽ giết chết anh Hàn Phi Bạch, tên khốn xấu xa.”   Nói xong cô nhanh chóng dọn dẹp thức ăn còn thừa để lại vào trong túi giấy, hất tóc rồi đi vào phòng vệ sinh mà đánh răng. Đứng bên trong cô luôn miệng chửi rủa anh.   Một lúc sau bước ra, cô thấy trên trần nhà có tiếng gì đó kêu rất chói tai, cô cau có mà hỏi anh.   “Tiếng gì kêu vậy? Tôi bị rối loạn tiếng ồn đấy.”   “Shia? Hết bị hoang tưởng rồi giờ lại bị sợ tiếng ồn? Cô điên à? Cô sợ tiếng ồn trong khi cuộc sống của cô tấp nập dòng người qua lại và đầy rẫy những âm thanh ồn ào khác? Mẹ kiếp, thế cái đếch gì mà sợ?” Anh tức giận vò tay đấm mạnh vào vách tường vì sợ ngang ngược của cô.   “Ừ, anh nói đúng. Nhưng làm sao anh biết được tôi sợ chúng đến như nào? Ngoài thời gian trên trường ra, bất kể làm gì hay đi đâu tôi đều phải đeo tai nghe để tránh những tiếng ồn bên ngoài. Tôi sợ đến nổi… tôi đã bị ám ảnh và dường như bị mắc kẹt trong thế giới náo nhiệt đó khoảng một thời gian dài.”   Anh không đôi co với cô nữa, chỉ nhìn cô rồi thở một hơi thật dài. Tự nhũ bản thân không được chửi hay động thủ.   “Trên trần nhà có lắp đặt thiết bị lọc không khí, tôi không chịu được mùi thức ăn trong phòng nên mở để nó lọc không khí đi… một lát tôi sẽ tắt.”   “Ừ, xin lỗi.” Lưu Tinh nhẹ nhàng nói, gương mặt cúi xuống, cắn chặt môi dưới.    “Đi ngủ đi.”   “Mở rèm cửa được không? Tôi muốn thấy mưa…”   “Được, cô nằm bên trong đi, bên ngoài hướng máy điều hòa sẽ phả vào người cô đó, cô đang sốt còn gì.”   “Không thích, tôi muốn nằm bên ngoài.”   Cả hai người họ, kẻ thì không nghe, kẻ thì luôn miệng nói. Lưu Tinh và Phi Bạch như chó với mèo vậy, thậm chí là giống với Tom và Jerry. Cãi tới cãi lui một hồi, anh mặc kệ cho cô nằm bên ngoài. Phi Bạch đảo chân tới góc cửa, tắt máy lọc không khí đi và tắt luôn đèn trong phòng. Lưu Tinh đứng đó giật mình mà lùi về phía sau.   Đột nhiên anh vịnh lấy vai cô và nói.   “Đứng đó, không sao đâu… chờ tôi một chút.”   Nói xong anh đi tới phía bên cửa ban công, kéo rèm ra cho cô nhìn ngắm mưa. Rèm cửa màu đen khi được mở ra… những giọt mưa rơi xuống khiến tâm trạng cô ổn định và đỡ hơn trước rất nhiều. Một chút ánh sáng nhỏ len lỏi bên ngoài rọi vào phòng, cô bước lên giường… kéo chăn lên mà quay người về phía ban công.    Đúng là lời của Phi Bạch nói không sai… nằm ở phía bên ngoài khiến cô lạnh đến rùng mình, trên chiếc giường rộng lớn đó, cô nằm sát mép giường bên phải, còn anh thì sát bên trái, giữa hai người họ được ngăn cách bởi một chiếc gối ôm dài.   “Haizz, tôi nói mà không nghe, lạnh rồi phải không?”   “Kệ tôi.”   Thấy cô vẫn bướng như vậy anh cũng chẳng còn cách nào khác, Phi Bạch co chân lại đá bay chiếc gối ôm ra bên ngoài rồi nhích người lại ôm cô vào lòng. Lòng ngực ấm áp của anh sưởi ấm cho cô rất thoải mái, có điều cô hơi giật mình và có chút vùng vẫy lúc đầu.   “Ya, làm cái gì vậy? Buông ra coi, ai mượn anh ôm tôi vậy?”   “Đừng bướng nữa, nói không nghe thì có tin tôi vứt cô ra bên ngoài luôn không?”   “Vậy thì vứt đê, tên khốn anh chẳng biết thương hoa tiếc ngọc gì cả.”   “Ừ, do ai? Tôi bảo đổi chỗ thì không nghe, giờ thì nằm đây run rẩy? Nói cô ngốc không sai chút nào, nằm yên mà ngủ đi, bằng không tôi sẽ hành hạ cô đến chết.”   Tuy cô không can tâm, nhưng bây giờ trên người có rất nhiều vết thương, vả lại cô cũng đã thấm mệt sau ba ngày vùng vẫy trong sợ cố chấp làm bản thân bị thương rồi. Lưu Tinh nằm gọn trong vòng bàn tay ấm áp to lớn của Phi Bạch, dần dần cô cũng chìm vào giấc ngủ mà ôm anh ngủ say giấc.
Bạn đang đọc:[DROP] Kích DụcChương 3
BÌNH LUẬN MỚI
TOP USER HOẠT ĐỘNG TÍCH CỰC TRONG NGÀY
    TAGS

    Truyện Gì là nơi dành cho những người hâm mộ có thể đọc và theo dõi các bộ truyện của các nhóm dịch tự dịch và upload lên. Bạn có thể đọc hàng nghìn Truyện tranh trực tuyến miễn phí chất lượng cao. Chúng tôi muốn bạn biết rằng Truyện Gì sinh ra là để dành cho bạn.

    Nếu bạn là người yêu thích truyện tranh 18+ và bạn muốn đọc các thể loại truyện tranh người lớn online manhua, manga, manhwa. Đây là một thiên đường dành cho bạn.

    Truyện Gì là trang web có nội dung phong phú và cộng đồng truyện tranh đông đảo tại Việt Nam. Những bộ truyện tranh hay được các nhóm dịch bằng phong cách riêng của mình sẽ mang lại cho bạn nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Bạn có thể đọc hàng nghìn truyện tranh bởi vì bạn không cần phải mua nó, bạn có thể đọc trực tuyến mà không tốn một xu nào.