Bạn đang đọc:KẺ VÔ LẠI NHÀ BÁ TƯỚCChương 179

Tuy nhiên, giọng Siêu Thạch biến mất ngay khi cậu vừa đáp xuống cánh đồng.

"Đây không phải là cánh đồng sao?"

"Đúng chỗ rồi."

Cale trả lời câu hỏi của Hong vô hình khi cậu đến gần chỗ yên ắng nhất trong Điền trang.

- Không có thiết bị ma thuật nào cả!

Điều đó có thể xảy ra vì Raon đã thông báo trước cho cậu.

Dinh thự Hiệp sĩ bảo hộ Sekka.

Cale đương nhiên đã thu thập tất cả thông tin mà cậu có thể thu thập được về Dinh thự. Đó là lý do tại sao cậu biết đến chỗ này.

Cậu có thể ngay lập tức nói rằng đây là "cánh đồng" mà cậu đã tìm hiểu.

Vị công tước đầu tiên của gia tộc Sekka cũng chính là Hiệp sĩ bảo hộ đầu tiên. Người đó đã trồng một khu vườn phía trước, một khu phía sau và một mảnh ruộng nhỏ trong góc.

Cá nhân ông ấy vẫn giữ mảnh ruộng này khi ông ấy dần già đi. Ông trồng đủ loại rau, bón phân, tưới nước và xua đuổi côn trùng để giữ cho cây tươi tốt.

Cách ông ấy chăm sóc cánh đồng nhỏ trông rất đơn giản và khiêm tốn đến mức nó trở thành một lối diễn tả phong thái của người đàn ông này.

Đó là lý do tại sao gia tộc này vẫn để mảnh ruộng này ngay cả sau khi ông ấy qua đời.

Tuy nhiên, số người sử dụng mảnh ruộng này đã giảm dần theo năm tháng và cuối cùng, nó bây giờ chỉ là một phần của lịch sử, được giữ cho gọn gàng nhưng không được dùng đến.

Nhưng thực tế là việc họ sẽ giữ lại cánh đồng vô ích này vì tính lịch sử của nó và việc duy trì nó bấy lâu nay vẫn là một hành động đáng khen.

"Được đấy."

Cale chỉ đi dạo quanh mảnh ruộng và bình phẩm về trạng thái tươm tất của nó.

- Nhân loại, chúng ta đào hả?

Cậu phớt lờ câu hỏi của Raon.

Thay vào đó, cậu tập trung vào Thanh âm của gió.

Cale nhìn quanh. Cậu có thể thấy khu vườn phía sau, cũng như các tòa nhà được thắp sáng rực rỡ nhưng bình lặng, khác với quảng trường nhiễu loạn kia. Tất nhiên, những người bên trong có thể không thể ngủ được.

Cậu cũng có thể nhìn thấy cánh đồng.

Cuối cùng, cậu nhìn thấy một cái nhà kho bên cạnh cánh đồng.

Đó là một nhà kho nhỏ và cũ kỹ.

“… Chính nó.”

Cale mỉm cười.

Cậu nhanh chóng tiến đến nhà kho. Nhà kho thấp nên Cale phải cúi mình để đi vào.

Choi Han thấy Cale nhìn vào cái nhà kho trước khi đứng canh ở cánh đồng

Bộp. Bộp.

Cảm thấy có thứ gì đó gõ vào giày của mình, Choi Han nhìn xuống. Không có gì ở đó.

"Meeeeeow."

Sau đó cậu nghe thấy tiếng kêu meo meo của On. Sương mù từ từ xuất hiện bao phủ khu vực xung quanh cánh đồng.

Choi Han đưa tay về phía đồng minh vô hình và đáng tin cậy này và On trèo lên cánh tay cậu và ngồi trên vai.

Khi cậu đứng trước của kho và hạ người thấp xuống, Cale không để ý đến khung cảnh tối tăm và đầy dặc sương mù. Cậu thấy một cánh cửa rỉ sét.

Cậu cố gắng kéo cánh cửa bằng tất cả sức lực của mình.

Két két!

"Ừm."

Nó không hề di chuyển.

Nó rỉ sét quá nhiều nên không di chuyển nổi.

"Ay."

"Meeeeeow."

Cậu nghe tiếng thở dài của Raon và tiếng meo meo thiếu sự tin tưởng của Hong. Cale mặc kệ và bỏ tay ra khỏi cửa.

"Raon."

- Ta hểu rồi, Nhân loại yếu đuối à. Ta không cần sử dụng phép thuật nữa là. Chân trước thôi là đủ.

Cale không thể không nghĩ về lời của Raon.

‘Ngươi có thể mở cánh cửa đó với bàn chân ngắn tũn sao?’

Rõ ràng có thể.

Rắc!

Cánh cửa bị hằn hai dấu bàn chân của Raon dễ dàng mở ra. Không đúng, cánh cửa đã bị vỡ. Cale nhìn vào cánh cửa trơ trụi rồi nói.

“Xóa dấu chân đi nào.”

- Được thôi.

Rắc, rắc, bùm!

Raon nắm lấy cánh cửa và đá thêm mấy phát. Cuối cùng thì dấu chân cũng không còn nữa và thay vào đó là một cái lỗ lớn. Giờ thì mọi người sẽ không bao giờ biết được đó là một bàn chân của Rồng. Nó trông giống như một quả cầu năng lượng được sử dụng để phá cánh cửa vậy.

"Em có thể nung chảy nó bằng chất độc."

Cale lờ đi giọng buồn bã của Hong.

Cậu bỏ lại hai đứa và bước vào nhà kho. Ngay cả đứng thẳng dậy ở đây cũng không được.

"Raon, ánh sáng."

Một quả cầu ánh sáng nhỏ xuất hiện để thắp sáng nhà kho. Biểu cảm của Cale trở nên kỳ quặc.

“… Dụng cụ làm nông?”

Cậu chỉ có thể nhìn thấy những nông cụ.

Có cái xẻng có vẻ còn khá mới, một cái cuốc có vẻ đã dùng được vài năm, và một cái cuốc cũ. Còn khá nhiều công cụ linh tinh khác.

Cale nhặt cái cuốc lên. Trong túi ma thuật của cậu cũng có một cái cuốc.

Mặc dù cậu ước rằng chiếc cuốc cổ này là thánh vật, không may là gió đã chỉ đến trong góc.

Cale nhìn về phía trong góc có đầy những vật dụng linh tinh.

"Haaaa."

Cậu thở dài trước khi cúi xuống dọn đống đồ. Dù trông có vẻ khó khăn khi bỏ đống ấy sang một bên, Cale tập trung vào công việc.

Tuy nhiên, cậu cau mày và nói.

"Đã đến lúc phải trả tiền rồi."

“Meeeeow. “

Hong chạy qua giúp.

“Nhân loại, dùng gió thổi đống đó đi! Ờm, nếu chúng ta làm vậy không biết nhà kho có bay đi luôn không? "

Raon nói lớn khi mọi người hiện đang ở trong nhà kho.

"Có đó."

“Ta hiểu rồi! Nhưng có điều gì đó rất kỳ lạ ở đây! ”

‘Kỳ lạ?'

Cale ném một chiếc đĩa đồng sang bên khi nhìn về phía Raon.

Lần trước Raon đã để ý đến những thánh vật chỉ dựa trên cảm giác.

“Có gì kỳ lạ à?”

Raon vui vẻ trả lời câu hỏi của Cale.

"Sự tức giận! Sự phá hủy!"

'…Gì?'

"Một mối hận thù!"

'…Một mối hận thù?'

"Đó là những điều ta có thể cảm nhận được!"

Keng.

Một chiếc lưỡi nhỏ trên tay Cale rơi xuống sàn. Cậu đã tìm thấy vật phẩm mà Thanh âm của gió đã chạm vào.

Raon cũng tiếp tục nói.

"Đúng rồi! Là nó đó. Ta cảm thấy từ nó một mối hận thù lạnh lẽo như mùa đông! Ồ, đó là một cái tên hay! Sự trả thù của tuyết! ”

‘Mình sẽ điên mất.'

Cale nhìn về phía vật phẩm mà Raon đang gọi, “Sự trả thù của tuyết”.

Đó là một bình tưới cây.

Giống như một bình tưới màu xanh thông thường.

Chỉ có một thiết kế lỗi thời do đồ đã nhiều năm rồi.

Cale dùng hai tay che mặt.

Đây dường như không phải là, ‘Thần lệ”. [1]

‘Giận dữ và thù hận? Nghe giống như 'Thần nộ’ hơn là Thần lệ.’

"…Hở?"

Cale hạ tay xuống.

Không có lý do gì để toàn bộ truyền thuyết đều thành sự thật.

"Có lẽ nào?”

Cale nhìn về phía Raon chớp đôi mắt tròn xoe vài lần trước khi đi, ‘ah!’ như thể cậu nhận ra Cale đang nghĩ gì.

“Nhân loại, ta không nghĩ là nó nguy hiểm! Nó không có nổi giận với chúng ta! ”

Cale ngay lập tức nhặt bình tưới lên sau khi nghe Raon nói.

Sau đó cậu kiểm tra nó một cách kỹ lưỡng. Chẳng có gì ở bên ngoài, bên dưới, cũng như bên trên. Không có gì hết. Cậu không thấy bất kỳ chữ viết nào cả.

"…Mình lại nhầm nữa sao?"

Cale nhớ lại cuốn sách của Thần Chết. Cậu đã mong có gì đó sẽ được viết trên bình tưới cây này. Tất nhiên, có những thánh vật như thánh vật của Thần Mặt trời mà Cale không nhìn thấy gì cả.

Cạch.

Cale mở nắp bình tưới với vẻ thất vọng. Bên trong cũng chả có gì.

‘Trong này cũng không có gì luôn?’

Cậu thở dài trước khi đóng nắp lại.

"Ah."

Sau đó, cậu mở nó ra và lật cái nắp lên.

"Ha, haha-"

Cale cười ha hả.

Có một dòng chữ rất mờ bên dưới nắp. Nó gần giống như một hoa văn ren trang trí.

Cale chỉ vào những từ đó và hỏi Raon.

"Phóng to nó bằng ma thuật được chứ?"

“Tất nhiên là được! Ta vĩ đại và hùng mạnh mà! ”

Raon nhìn dòng chữ trên nắp hộp và bắt đầu nói.

"Chúng là chữ đó!"

"Đọc đi."

Cale ngay lập tức ra lệnh cho Raon đang từ từ đọc.

“Điều tương tự lặp đi lặp lại! Nó dường như đã ở đây ít nhất một trăm lần! ”

Cale tò mò về nội dung của văn bản bé tí ti được ẩn trong hình dạng hoa văn.

Giọng nói của Raon vang vọng bên trong nhà kho nhỏ xíu.

“Chẳng còn thứ gì khi chết đi. Ngay cả khi các ngươi xây một con đập, cuối cùng nước sẽ tràn. Ta đã tạo ra một con sông cho vùng đất đóng băng, nhưng tất cả các ngươi đã chặn không cho nó chảy.”

Ngay từ đầu Cale đã nhận ra có gì đó sai sai.

Hồ nước trong truyền thuyết 'Thần lệ’ thực ra không phải là một hồ nước.

Đó là một con sông.

Raon tiếp tục đọc.

“Chỉ có một kết cục dành cho tất cả các ngươi đã đuổi đứa con quý giá của ta đi chỉ để lấp đầy lòng tham của các ngươi. ”

‘Đứa con quý giá? Truyền thuyết kể rằng vị thần đã để lại một Hiệp sĩ bảo hộ?’ 

Câu nói cuối cùng thốt ra từ miệng Raon.

"Mọi thứ sẽ trở lại bình thường giống như dòng sông cuối cùng cũng sẽ chảy."

Raon đọc xong và nhìn lên Cale.

"Raon, chữ ngươi thấy là loại chữ gì thế?"

"Đó là một ngôn ngữ cổ!"

"Thật sao?"

Raon đã đọc ngôn ngữ cổ tương tự như những gì họ thấy trong sách Thần chết. Thực tế nó không phải là một vật phẩm ma thuật mặc dù được khắc ngôn ngữ cổ đã làm cho giống như thể là sự thật đã được viết trên bình tưới cây này.

Tất nhiên, đây là sự thật theo quan điểm của thần linh.

Cale nghĩ lại các thông tin một lượt.

Vị thần ban đầu đã tạo ra một con sông cho phương bắc băng giá. Nhưng những người từng sống ở vùng đất này trong quá khứ đã biến sông thành hồ để lấy nước cho chính họ.

Điều đó đã khiến vị thần nổi cơn thịnh nộ và bỏ lại thánh vật này.

Hơn nữa, dân chúng đã xua đuổi đứa con quý giá của vị thần trước khi họ tạo ra cái hồ.

Nếu những câu này là đúng, điều đó có nghĩa là truyền thuyết hiện tại đã thay đổi rất nhiều thông tin.

'Hiệp sĩ bảo hộ không phải là người mà thần đã chọn.'

Hiệp sĩ bảo hộ mà các công dân của Vương quốc Paerun và thậm chí cả chính Clopeh được cho là được vị thần chọn nắm giữ một lịch sử hoàn toàn khác.

‘Đứa con quý giá đó có phải là kẻ thù của Ngọn lửa Hủy diệt không?"

Cậu nhớ lại những gì Siêu Thạch đã nói.

‘Cậu đang cố xóa sạch những dấu vết từ kẻ thù truyền kiếp của lửa sao?’

Cậu cảm thấy như thể có rất nhiều thứ phức tạp tụ lại với nhau.

Nhưng Cale đã sớm ngừng nghĩ về nó.

Không có lý do gì để đào bới mọi thứ ngay lúc này. Đây không phải là lúc cũng không phải là nơi để làm điều đó.

Cale nhìn xuống bình tưới nước.

“Raon, bây giờ chúng ta hãy cất cái này đi.”

"Được! Mang nó theo cũng không có nguy hiểm gì! ”

Raon ngay lập tức đặt bình tưới vào chiều không gian của mình. Cale sau đó đã bò trở ra ngoài nhà kho chỉ để thấy một làn sương mù dày đặc đang bao quanh khu vực này.

Cale ngẩng đầu lên và thấy Choi Han đi tới chỗ cậu và hỏi.

"Gần đến giờ rồi phải không?"

“Vâng, ngài Cale. Tôi nghĩ rằng họ sẽ đến đây sớm thôi. ”

Cale ra lệnh cho On và Hong.

"Bắt đầu nào."

Meeeeeow.

Sương mù quanh cánh đồng bắt đầu tản ra. Sương mù trắng xóa chứa đầy chất độc có thể làm cho người ta mất phương hướng. Sương mù độc này bao quanh Cale và cánh đồng mà họ đang đứng. Tuy nhiên, sương mù không hề chạm vào Cale. Chỉ là bao quanh cậu để bảo vệ cậu.

- Nhân loại, bây giờ chúng ta sẽ đến gặp Arm chứ? Lấy đồ của chúng?

"Vẫn chưa đến lúc."

Cale lắc đầu trước câu hỏi của Raon. Sau đó, cậu đã chỉnh câu trả lời của mình sau khi nghe giọng của Choi Han.

"Có lẽ chúng đến rồi."

Choi Han nhìn về phía cổng chính. Cậu cảm nhận được sự hiện diện mạnh mẽ như báo hiệu chúng đã đến ngay cổng.

- Chúng đây rồi! Đến lúc chưa?

“Rồi. Đi chào hỏi Arm nào."

Choi Han khó hiểu trước câu nói của Cale.

Tuy nhiên, Cale yêu cầu Raon dùng ma thuật bay với trạng thái thoải mái.

Cơ thể bao vây bởi sương mù độc của cậu từ từ bay lên.

Chính lúc đó.

Bùm!

Bùuuum!

Những tiếng nổ lớn vang vọng khắp Điền trang Sekka, khiến toàn bộ khu vực trở nên om sòm. Cale có thể thấy chuyện gì đang xảy ra khi cậu đáp xuống mái nhà.

“Hahahaha! Yếu vậy! ”

Người đàn ông đeo mặt nạ đen và bộ y phục tồi tàn của tổ chức bí mật là vừa cười vừa giẫm lên phần còn lại của tác phẩm điêu khắc Thằn lằn bay mà anh ta vừa phá hủy.

Cá voi sát thủ Archie phá hủy những tác phẩm điêu khắc xấu xí đó bằng tay không. Archie đã nhận được lệnh này từ Cale trước đó.

‘Cứ làm như cậu muốn đi.’

Archie vung nắm đấm về phía mấy tên hiệp sĩ đang chạy về mình.

Bùm!

Bức tượng Thằn lằn bay cuối cùng, biểu tượng của Hiệp sĩ bảo hộ, đã bị phá hủy. Archie đã có thể tự ý làm như mình muốn lần đầu tiên sau một thời gian dài.

“Chà, đây là thằn lằn bay hay ruồi thế? Dễ thương ghê! Chỉ cần chạm vào là chúng vỡ ra ngay. Ahahaha! ”

Cale mỉm cười hài lòng khi nhìn Archie hành động như một kẻ mất trí. Rosalyn và Paseton, cả hai đều mặc bộ đồ tồi tàn giống nhau, đang đứng sau Archie.

"Tuyệt cú mèo."

Cale nhìn về phía các hiệp sĩ và người đàn ông Sư tử đang hướng về phía họ khi cậu thưởng thức với gió lạnh.

Người đàn ông Sư Tử mặc áo giáp da thay vì đồng phục của Arm. Hắn ta bắt đầu hét lên với cái cau mày trên mặt.

“S, sao chúng dám mặc những bộ đồ giả kinh khủng như vậy! Chúng là lũ khốn nạn mà!”

Cale thậm chí còn cảm thấy khoái hơn.

"Không khí ban đêm thật sảng khoái."

Lúc đó vẫn là nửa đêm.

  1. Thần lệ dường như là một thánh vật, vì vậy nó sẽ được viết hoa từ đây trở đi. Tôi nghĩ rằng tôi đã nắm được hầu hết chúng rồi.
Bạn đang đọc:KẺ VÔ LẠI NHÀ BÁ TƯỚCChương 179
BÌNH LUẬN MỚI
TOP USER HOẠT ĐỘNG TÍCH CỰC TRONG NGÀY
    TAGS

    Truyện Gì là nơi dành cho những người hâm mộ có thể đọc và theo dõi các bộ truyện của các nhóm dịch tự dịch và upload lên. Bạn có thể đọc hàng nghìn Truyện tranh trực tuyến miễn phí chất lượng cao. Chúng tôi muốn bạn biết rằng Truyện Gì sinh ra là để dành cho bạn.

    Nếu bạn là người yêu thích truyện tranh 18+ và bạn muốn đọc các thể loại truyện tranh người lớn online manhua, manga, manhwa. Đây là một thiên đường dành cho bạn.

    Truyện Gì là trang web có nội dung phong phú và cộng đồng truyện tranh đông đảo tại Việt Nam. Những bộ truyện tranh hay được các nhóm dịch bằng phong cách riêng của mình sẽ mang lại cho bạn nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Bạn có thể đọc hàng nghìn truyện tranh bởi vì bạn không cần phải mua nó, bạn có thể đọc trực tuyến mà không tốn một xu nào.