Bạn đang đọc:HÔM NAY SẾP KHÔNG MUỐN TĂNG CAChương 53

"Giảm 2% khi săn tour du lịch gia đình hai ngày một đêm, đêm bạn quậy banh ngày quốc tế thiếu nhi."

"Gói quà Thỏ trắng mang lại ưu đãi cực lớn, đưa bạn trở lại tuổi thơ."

Tô Tử Khanh ngẩn người nhìn chằm chằm tin quảng cáo nhảy tới trong điện thoại. A, ngày mai là quốc tế thiếu nhi rồi.

Cô chuyển đến giao diện Wechat, gửi một tin nhắn cho Trầm Tây Thời.

"Trầm tổng, công ty có phúc lợi gì cho ngày Quốc tế thiếu nhi không?"

Mím môi cười, cô bỏ điện thoại di động lại vào túi, đi ra ngoài. Vừa đi được hai bước, "ting" một tiếng.

Cô lấy ra xem.

"Em muốn có phúc lợi gì?"

Galaxy mới ra macarons bản giới hạn, tạo hình đáng yêu, vị phong phú, cô nhớ thương đã lâu. Vừa định trả lời, "ting" một tiếng, Trầm Tây Thời lại gửi tin nhắn tới.

"Mặc bộ âu phục mà em thích nhất rồi chơi em. Phúc lợi này thế nào?"

Chẳng ra làm sao cả!

Tô Tử Khanh chán nản, giậm chân, gót giày suýt thì gãy, cộp cộp đi tới chỗ ngồi.

Sau đó Trầm Tây Thời cũng không có ngỏ lời gì nữa. Tô Tử Khanh buồn bực cả đêm. Sáng thứ ba, cô tức giận tự đi làm, đậu xe xong, lấy điện thoại ra coi thời gian. 9 giờ 08 phút.

"Ting" một tiếng, một thông báo đẩy tới.

"Ngày Quốc tế thiếu nhi, có liên quan gì tới người lớn?"

Tô Tử Khanh ngẩng đầu liếc mắt, nghiến răng nhét điện thoại vào túi áo.

Thang máy tới tầng 19, Tô Tử Khanh đi vào văn phòng, bầu không khí hôm nay sôi nổi khác thường. Mọi người đang tranh cãi, thậm chí Cố Tuấn còn đứng trên ghế.

"Mọi người không được ồn ào, ai cũng có hết." Cố Tuấn đứng lên, trong tay cầm món đồ đủ màu sắc. Anh ta hắng giọng: "Cảm ơn công đoàn đã chuẩn bị cho mọi người quà ngày Quốc tế thiếu nhi. Mỗi người một phần, mọi người vui vẻ!"

Nói xong, anh ta nhảy xuống khỏi ghế, bắt đầu phân phát quà.

Tô Tử Khanh nhận quà từ tay anh ta. Một cây gậy dài, trên đỉnh là tạo hình chú kỳ lân hoạt hình đáng yêu, màu sắc sặc sỡ.

Là một cây kẹo que.

Tô Tử Khanh cười, nói tiếng cảm ơn. Lúc này mới cảm thấy được an ủi chút sau một ngày tụt mood.

9 giờ 28 phút. Trầm Tây Thời tới. Nhìn gương mặt vui vẻ tươi cười của mọi người, anh nhíu mày, không nói nhiều mà đi vào phòng làm việc của mình.

Hừ.

Tô Tử Khanh nhếch miệng, quay người đi làm việc.

Buổi sáng thứ ba, theo thường lệ có buổi họp. Tô Tử Khanh chuẩn bị tài liệu, vừa chuẩn bị xong đã bị gọi vào phòng họp. Một đợt báo cáo liên tục, sau đó mọi người bắt đầu thảo luận.

Sau khi kết thúc buổi họp, cô dọn tài liệu xong trở về chỗ ngồi của mình thì đã 11 giờ.

Vừa mới chuẩn bị đi uống miếng nước, lại bị Trầm Tây Thời gọi vào.

Tô Tử Khanh đi hai bước tới, Trầm Tây Thời đang đối mặt với màn hình máy tính, trong miệng không biết đang ăn thứ gì mà căng phồng.

"Trầm tổng." Tô Tử Khanh đi tới, gọi anh một tiếng.

"Ừm, em đến rồi." Trầm Tây Thời quay qua, trong tay cầm kẹo que.

Tô Tử Khanh sửng sốt một chút. Từ bao giờ mà Trầm Tây Thời cũng ăn những cái này: "Xem ra món quà mà công đoàn chuẩn bị rất hợp ý Trầm tổng."

"Không phải đâu."

Không phải? Vẻ mặt Tô Tử Khanh hoang mang luôn.

"Vừa thấy ở trên bàn em, nên thử chút." Trầm Tây Thời liếm một miếng, nhưng có vẻ như không quen ăn ngọt, nên hơi nhíu mày.

Tô Tử Khanh hít sâu một hơi, trên mặt nở nụ cười giả, gằn từng chữ: "Trầm tổng, đó là của em mà."

Không chuẩn bị quà cho cô thì thôi, quà người khác tặng còn bị anh lấy như không. Sau đó còn làm như chuyện đương nhiên thế?

Trầm Tây Thời, lúc này anh còn không biết xấu hổ chút nào hả?

"Có liên quan gì?" Trầm Tây Thời đứng dậy, tiến đến bên tai cô: "Không phải em cũng nếm đồ của anh rồi sao?"

"Em có..." Nói được một nửa, Tô Tử Khanh trừng mắt với anh, nhìn anh lè lưỡi, liếm kẹo que, như nhớ tới cái gì, mặt đỏ bừng lên.

"Không biết xấu hổ." Cô tức giận đẩy anh ra, quay người rời đi.

Hừ hừ hừ, làm người ta tức chết!

Trầm Tây Thời cắn kẹo que, vẻ mặt vô lại cười cợt.

Ngoại trừ có công việc, Tô Tử Khanh không để ý tới Trầm Tây Thời cả buổi chiều. Cho đến lúc tan làm, Trầm Tây Thời gọi điện thoại nội tuyết cho cô.

Tô Tử Khanh cầm lên nghe: "Trầm tổng có chỉ thị gì ạ?" Giọng điệu đang giải quyết việc chung.

"Vẫn tức à?" Trầm Tây Thời nói một cách dịu dàng, vừa nghe là biết đang cười.

"Trầm tổng không có việc gì thì tôi chuẩn bị tan làm đây." Không muốn để ý tới anh, nên muốn tắt điện thoại đây.

"Chờ đã," Trầm Tây Thời gọi cô lại: "Trầm tổng còn việc cần giao."

"Mời Trầm tổng nói."

"Bây giờ tan làm tới nhà anh, lấy quà." Trầm tổng lời ít ý nhiều, đưa ra chỉ thị.

Tô Tử Khanh sầm mặt hai giây, cuối cùng hết, khéo miệng lén nhếch lên. Nhưng ngoài miệng vẫn giả vờ đàng hoàng: "Không cần phiền đâu nhỉ, nào sao mà được Trầm tổng."

"Giả vờ đi." Trầm Tây Thời nhướng mày, nghe thấy trong loa truyền đến tiếng cười của Tô Tử Khanh: "Nhanh đi."

Tô Tử Khanh ngâm nga bài hát, lái xe, đi thẳng tới nhà Trầm Tây Thời mà không dính cái đèn đỏ nào. Ấn vân tay vào nhà, tìm một vòng khắp nhà, nhưng sửng sốt vì không tìm được món quà gì.

"Quà gì đây ta?" Cô lấy điện thoại ra, lúc đang chuẩn bị gọi điện cho Trầm Tây Thời, chuông cửa vang lên.

Tô Tử Khanh mở cửa ra xem. Trầm Tây Thời mặc áo sơ mi đen, thắt cà vạt sọc, ý cười đầy mắt, đứng ở cửa.

Vẻ mặt Tô Tử Khanh đầy nghi ngờ, nhìn phía sau anh một cái. Không hoa, cũng không có bọc quà.

"Quà đâu rồi?" Tay Tô Tử Khanh giơ lên, xòe đến trước mặt anh.

Trầm Tây Thời đóng cửa vào nhà, cười, nắm lấy tay cô, kéo đến bên môi, hôn khẽ một cái. Sau đó nhìn vào mắt cô, từ tốn nói: "Ở đây này."

"Chỗ nào á?" Tô Tử Khanh nhìn anh từ trên xuống dưới một lượt, chỉ thiếu bước đi lục túi quần tây của anh.

"Chỗ này." Trầm Tây Thời cầm hai tay cô đặt tới cà vạt của mình.

Mặt Tô Tử Khanh đỏ lên, kéo cà vạt anh: "Không ăn không mặc được, đây là quà gì chứ?"

Vẻ mặt Trầm Tây Thời đầy đứng đắn: "Nhưng có thể cho em vui vẻ mà."

Anh ôm eo cô, kéo người vào trong lòng: "Không phải nói thích anh mặc áo sơ mi đen, thích nhìn anh thắt cái cà vạt này à?"

Tô Tử Khanh níu lấy cà vạt của anh, cuộn lên ngón tay thưởng thức chút. Ừm, đường sọc này, sắc xanh đen đan nhau, lúc này ngoan ngoãn đặt dưới cổ áo sơ mi đen của anh. Chỗ cổ áo còn có cà vạt cột một vòng.

Quà á? Cũng giống đấy.

Tô Tử Khanh cười, nhón chân, hôn lên cằm của anh một cái: "Vậy, em bắt đầu bóc quà đây."

Trầm Tây Thời bị Tô Tử Khanh đẩy ngã trên ghế sô pha, hai tay anh đặt lên thành ghế, nhìn cái người ghé vào ngực mình đang cố sức "cày cấy".

Tô Tử Khanh rút cà vạt của anh ra ném đi, mở từng cúc áo của anh ra giống như xé giấy gói quà. Khiến vạt áo Trầm Tây Thời mở rộng, làn da màu lúa mì dưới sự kết hợp của áo đen lộ ra vẻ gợi cảm và thần bí.

Tô Tử Khanh dạng chân quỳ trên eo anh, liếm núm vú của anh. Ánh mắt Trầm Tây Thời tối đi, đưa tay xoa tóc của cô.

Tô Tử Khanh tóm được tay anh, đè sang hai bên. Ngẩng đầu, trên cằm sáng lấp lánh, trong mắt lóe sáng: "Quà thì sao có thể tùy tiện cử động được."

Trầm Tây Thời mỉm cười, làm theo ý cô, không động đậy nữa.

Tô Tử Khanh tiếp tục tấn công anh, liếm ngực anh một lúc, rồi lại cắn núm vú anh một trận. Nghe thấy tiếng hô hấp bắt đầu gấp gáp của Trầm Tây Thời, cô đắc ý ngẩng đầu, nhếch môi,

Cực kỳ có cảm giác thành công.

"Tới đi," Trầm Tây Thời nhìn dáng vẻ đắc ý của cô, nhấc chân đẩy cô lên một chút, ngước đầu nói: "Hôn anh."

Trầm tổng trực tiếp ra chỉ thị tối cao.

Tuân lệnh!

Tô Tử Khanh hôn lên.

Vừa chạm tới môi anh, đã bị Trầm Tây Thời chiếm lấy, đảo khách thành chủ. Đầu lưỡi luồn vào bên trong, sắc tình mà độc tài.

Cô ngồi trên đùi anh khẽ uốn éo, đương nhiên biết mình đã động tình rồi.

Trầm Tây Thời vẫn chưa hôn thỏa mãn, anh nhẹ nhàng gặm cắn chiếc cằm xinh của cô, cho đến cổ, xương quai xanh. Tô Tử Khanh mềm nhũn trong lòng anh, bị liếm đến nỗi kêu "meo meo".

Trầm Tây Thời kề tới bên tai cô, nhẹ nhàng nói mấy chữ.

Tô Tử Khanh xấu hổ đẩy anh, nhưng không đẩy được, còn anh chỉ ngửa đầu cười.

Tô Tử Khanh bất động.

Trầm Tây Thời vuốt ve vành tai cô: "Ăn kẹo của em, bây giờ trả lại cho em một cây khác."

Cuối cùng Tô Tử Khanh "được như ước nguyện" ăn cây kẹo que được làm riêng có một không hai của Trầm tổng, được Trầm tổng đưa đến phòng tắm tắm rửa, súc miệng: "Ăn kẹo xong nhớ đáng răng nhé bạn nhỏ."

Tô Tử Khanh đỏ mặt, chỉ mặc độc chiếm sơ mi của anh, tưởng là thật nên cầm bàn chải đánh răng, đánh đến cẩn thận lại chăm chú.

Lúc đi ra, Trầm Tây Thời ngồi ở trên giường, bên cạnh đặt một cái hộp.

"Qua đây." Anh vỗ vào giường lớn êm ái. Tô Tử Khanh lấy đà chạy tới, nhảy vào trong lòng anh.

Trầm Tây Thời thuận thế nằm xuống, một tay luồn vào áo sơ mi, sờ bờ mông đẫy đà của cô, một tay khác gõ vào hộp quà bên cạnh.

"Này, tặng em."

Tô Tử Khanh nghi ngờ mở hộp quà sặc sỡ ra, sau đó mắt sáng lên.

Bên trong đặt ngay ngắn sái cái bánh macaron béo ngậy, tạo hình đáng yêu, đủ mọi màu sắc.

Là macaron Galaxy bản giới hạn mà cô nhung nhớ mãi.

"Sao anh biết thế?" Trầm tổng có lòng quá.

"Em cũng đăng trạng thái trên trang cá nhân còn gì." Tưởng Trầm tổng mù hả?

"Ha ha." Tô Tử Khanh cầm một cái bánh có hình dưa hấu, cắn một cái, là vị kẹo nổ.

Cô ngậm chặt miệng, trên đầu lưỡi nổ lốp bốp, vừa tê lại vừa kích thích.

Cô lại cắn một miếng, rồi hôn Trầm Tây Thời, đẩy vào trong miệng anh.

Trầm Tây Thời lập tức cau mày: "Cái này là thứ gì vậy?" Đầu lưỡi bị nổ tê tê.

Ha ha ha. Tô Tử Khanh cười to.

Trầm Tây Thời quơ lấy cà vạt bên cạnh, quấn một vòng lên người cô, ôm người vào trong lòng: "Quà cho ngày Quốc tế thiếu nhi, hài lòng không? Có thể ăn, có thể mặc, còn có thể làm cho em vui vẻ."

Tô Tử Khanh nghiêm túc gật đầu: "Thể xác và tinh thần đều vui vẻ, rất hài lòng."

Trầm Tây Thời nhéo núm vú của cô, cười đến phóng đãng.

Tô Tử Khanh lườm anh một cái, rồi lại cắn một miếng macaron. Cơ thể từ từ huống xuống, vùi vào giữa hai chân anh, ngậm lấy.

"Hừm..." Quá kích thích, Trầm Tây Thời không nhịn được, thở hổn hển một hơi: "Hai cái đều muốn ăn à, nhóc tham ăn này..."

 

 

Bạn đang đọc:HÔM NAY SẾP KHÔNG MUỐN TĂNG CAChương 53
BÌNH LUẬN MỚI
TOP USER HOẠT ĐỘNG TÍCH CỰC TRONG NGÀY
    TAGS

    Truyện Gì là nơi dành cho những người hâm mộ có thể đọc và theo dõi các bộ truyện của các nhóm dịch tự dịch và upload lên. Bạn có thể đọc hàng nghìn Truyện tranh trực tuyến miễn phí chất lượng cao. Chúng tôi muốn bạn biết rằng Truyện Gì sinh ra là để dành cho bạn.

    Nếu bạn là người yêu thích truyện tranh 18+ và bạn muốn đọc các thể loại truyện tranh người lớn online manhua, manga, manhwa. Đây là một thiên đường dành cho bạn.

    Truyện Gì là trang web có nội dung phong phú và cộng đồng truyện tranh đông đảo tại Việt Nam. Những bộ truyện tranh hay được các nhóm dịch bằng phong cách riêng của mình sẽ mang lại cho bạn nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Bạn có thể đọc hàng nghìn truyện tranh bởi vì bạn không cần phải mua nó, bạn có thể đọc trực tuyến mà không tốn một xu nào.