Bạn đang đọc:Hoàng Phi Bóng TốiChương 230

"Đó không phải là những gì tôi đang nói."

"Vậy thì sao?"

Ren hỏi lại và nhìn chằm chằm vào mắt Elena. Elena không tránh đi. Khuôn mặt cô nhìn thẳng vào mắt Ren.

Làm sao cô có thể không biết được. Ren nghĩ gì về cô, tại sao anh lại tốt với cô, hy sinh bản thân và luôn túc trực bên cô. Cô biết điều đó, nhưng cô giả vờ như không biết. Mọi thứ đều cẩn thận đối với cô khi sống trong ranh giới kéo dài giữa quá khứ và hiện tại.

Nhưng giờ không còn nữa. Elena tin rằng cô phải thành thật với cảm xúc hiện tại để thoát ra khỏi quá khứ.

"Tôi xin lỗi." 

“Này, cô xin lỗi về điều gì thế. Cô chỉ cần nhận lấy nó thôi mà?”

"Đó là tất cả. Tôi xin lỗi về điều đó."

Trong một lần, trái tim cô đã từng đập loạn nhịp khi nhìn Ren. Cô nghĩ anh là người tốt. Cô thậm chí còn không thể nhớ những dấu vết của quá khứ.

Thế nhưng giờ cô cảm thấy hối tiếc hơn. Cô từng hận anh đến chết đi sống lại, nhưng giờ anh lại là một người đàn ông sẵn sàng hy sinh mạng sống của mình thay cho cô và rơi vào hôn mê sau khi bị bắn, nhưng…. Giờ đây cô dường như biết rằng tình cảm mà cô dành cho người đàn ông này là yêu và hận.

"Cô đang nói cái quái gì vậy?"

Ren vén phần tóc mái rối bù của mình lên. Anh cười đến mức cô không biết mắt anh đang ở đâu.

“Tôi thực sự không hiểu. Tại sao cô lại xin lỗi? Tôi đã nói là tôi sẽ đưa nó cho cô. "

"Ren."

Elena nhìn Ren. Cái tên trong miệng cô trở nên rung động hơn.

Anh không biết làm thế nào để tiếp cận, vậy nên anh cứ thế đưa nó cho cô. Một người đàn ông vụng về vô cùng. Cô nghĩ đây là hình ảnh thực sự của Ren mà Elena chưa từng thấy trong kiếp trước.

“Được rồi, hãy nói rằng cô xin lỗi. Để tôi hỏi cô một câu."

"Nói đi."

"Tôi có giống như một thiên thần đối với cô không?"

Mắt Elena bối rối. Cô đang tự hỏi anh đang muốn nói điều gì.

“Tôi thật ích kỷ. Tôi muốn chết để cứu cô và được cô nhớ đến mãi mãi. ”

"C-cái gì?"

Elena ngạc nhiên và lắp bắp nói. Đôi mắt và nét mặt của Ren trở nên nghiêm túc hơn bao giờ hết khi anh nhìn chằm chằm vào cô.

'Anh đang nghiêm túc phải không?'

Ban đầu cô nghĩ đó là một cách chơi chữ. Cô không thể tin rằng anh muốn được nhớ đến vì đã chết. Nó nằm ngoài lẽ thường. Thật nực cười làm sao khi anh lại có thể có một ý tưởng vặn vẹo như vậy.

“Vậy nên đừng xin lỗi, được không? Tôi cho đi là điều đương nhiên và cô nhận nó cũng là lẽ tự nhiên. Tôi là một kẻ tồi tệ."

“…”

Elena không thể thốt nên lời khi thấy người đàn ông này đang mỉm cười với những gì tốt đẹp. Anh quả thực là một kẻ ngốc khi không biết cách đối xử với người mình yêu quý hay làm gì với những thứ quý giá.

Ren tiếp tục nói lại, anh nhìn Elena đang không thể trả lời.

"Nếu cô cư xử như thế này, có phải cô đang giả vờ như thể cô không biết không?"

"Ren."

"Này. Tôi thậm chí còn không có cái này. Tôi sống không vui chút nào."

Ren tiếp tục nói, nụ cười trên miệng anh không mất đi. Elena là ý nghĩa cuộc sống khiến anh có thể sống đến bây giờ, vì vậy anh không thể buông tay. Nụ cười và niềm hạnh phúc của cô đã khiến anh sống dậy.

"Mày đang nói cái quái gì vậy? Thật xấu hổ.”

Ren mỉm cười tự đắc và uống cạn một nửa ly rượu. Sau đó anh đứng dậy khỏi ghế sô pha.

"Tôi đi đây. Tôi sẽ đi ngay cả khi cô có ý định bắt tôi, vì vậy đừng bắt tôi nữa. ”

"Ren."

Elena kéo chiếc hộp chứa mặt dây chuyền chìa khóa vàng về phía trước.

"Cảm ơn vì món quà. Tôi sẽ giữ nó."

Cô nhận nó bây giờ vì cô thậm chí không thể làm ngơ với nó, nhưng cô không nghĩ nó là của cô ấy. Cô sẽ giữ món đồ này một cách quý giá cho đến ngày nó được trả lại.

“Nó là của cô, vì vậy hãy chăm sóc nó cẩn thận. Ồ, tôi đã quên nói điều này."

Ren cho tay vào túi một cách gian xảo, anh cười toe toét.

"Sinh nhật vui vẻ."

Anh rời khỏi phòng khách với nụ cười rạng rỡ hơn bao giờ hết. Elena cười nhẹ.

"Cảm ơn, Ren."

Anh là người đàn ông mà cô vô cùng ghét. Ngay cả sau khi quay lại, cô đã cố gắng tránh anh nhất có thể. Nhưng nỗ lực của Elena đã thay đổi rất nhiều. Bây giờ cô chỉ biết cười vì không có bài học nào khiến cô phải lo lắng.

Cốc cốc. Elena quay lại từ tâm trí.

"Khi nào anh mới đi thế, anh vẫn còn điều gì để nói à?"

Elena đứng dậy khỏi ghế sofa và quay đầu lại khi nghe tiếng mở cửa. Elena nghĩ đó là Ren, nhưng cô lại trở nên ngạc nhiên vì chuyến thăm bất ngờ của Den.

"Ngài Den? ”

"Đã lâu không gặp, L."

Elena rất tốt với Den.

"Ngài thế nào rồi? Tôi đã rất ngạc nhiên khi gặp ngài mà không có bất kỳ thông báo nào."

“Bệ hạ đang đợi. Cô có thể đi với tôi không?"

"Bệ hạ?"

Elena gật đầu và rời khỏi phòng khách cùng Den. Sau khi đã biết về chuyến thăm của Den, Hurelbard im lặng làm theo mà không chút thắc mắc. Khi họ đi xuống cửa phụ, nơi chỉ được sử dụng bởi người đứng đầu trung tâm triển lãm, một chiếc xe ngựa bình thường đang đợi.

"Tôi không thể chuẩn bị xe ngựa ngoại giao vì chúng tôi đang tránh ánh mắt của người khác."

"Không sao đâu. Vậy thì, Den, Bệ hạ có ở xa không? ”

"Không, ngài ấy ở gần đây."

Ngay sau khi xe ngựa dừng chân, sự rung lắc trên xe ngừng lại.

"Chúng ta đã đến chưa?"

Den gật đầu, anh lấy đồng hồ ra, kiểm tra thời gian và cảm thấy nhẹ nhõm.

"Thật nhẹ nhõm. Tôi có thể đón cô trước tối hôm nay. Chúng ta xuống xe nhé? "

Elena xuống xe cùng với Den, cô rất ngạc nhiên về nơi này.

"Chỗ này?"

Đây là phía trước của một tòa nhà không xác định gần trung tâm triển lãm. Khi tấm vải được dỡ xuống, cửa vào và các bức tường của tòa nhà một tầng trông duyên dáng và thanh lịch đã được dựng lên.

"Cô vào trong đi. Bệ hạ đang ở đó."

Elena nhìn Den đang mỉm cười chỉ dẫn cho cô, rồi cô nhìn Hurelbard. Hurelbard lùi lại một bước, im lặng chào như thể anh sẽ không đi theo.

Elena quay lại và bước vào cửa vào. Elena nhìn cảnh tượng khi cô băng qua cây cầu nhỏ và đi qua cánh cửa kép, rẽ vào góc cua.

"Ah."

Những con đom đóm dường như thay thế các ngôi sao trên bầu trời đêm trải rộng như dải ngân hà. Cô chú ý đến sự rực rỡ ấy, và làn gió đêm mát rượi thổi qua. Hương hoa xoa dịu tinh thần và cơ thể mệt mỏi của cô. Tiếng nước quen thuộc khiến đôi tai của Elena trở nên dễ chịu. Cứ như thể cô đã đến nơi thuở còn thơ ấu khi nghịch chân ở một con suối chảy sâu trong núi.

Đây là một khu vườn đáng kinh ngạc tồn tại ở trung tâm thủ đô. Nơi này vốn là nhân tạo nhưng lại chứa đựng vẻ đẹp của thiên nhiên, cô cảm giác như được xoa dịu khi ở đây.

"Elena."

Khi Elena quay đầu lại, có một người đàn ông đang đứng tựa lưng vào cây nguyệt quế.

"Bệ hạ."

Khuôn mặt của Sian sáng lên bởi những con đom đóm, trên đó có một nụ cười rõ ràng hơn bao giờ hết.

"Sinh nhật vui vẻ."

'Ah.'

Lời chúc mừng của anh thật ngọt ngào khiến trái tim cô cảm động. Vẻ ngoài mới lạ của Sian mà cô chưa từng nhìn thấy lần nào, kể cả kiếp trước và hiện tại đều gây rung động.

“Cô thích khu vườn không? Tôi đã cố gắng làm cho nó giống như quê hương của cô."

Anh hỏi như thể anh đang bình tĩnh, nhưng nếu cô không thích nó thì sao, Sian lo lắng. Elena cảm nhận được sự chân thành của anh, cô không thể phớt lờ nó.

"Không có gì mà tôi không thích cả."

"Thật may quá."

Sian mỉm cười. Elena không thể rời mắt khỏi ánh mắt của anh trong những con đom đóm. Nụ cười của anh tự nhiên đến mức khiến cô tự hỏi liệu anh có phải là người hay cười đến vậy không.

“Cô không biết. Tôi càng đến gần, cô càng tránh xa tôi."

"Tôi đã làm vậy à?"

“Cô tránh xa tôi như thể tôi đã làm tổn thương cô. Tôi đã thức trắng đêm hơn một hay hai ngày nay để nghĩ rằng tôi đã khiến cô tổn thương mà tôi còn không biết."

“…!”

Đôi mắt của Elena rung động trước lời thú nhận thành thật của Sian. Cô không biết rằng cuộc đấu tranh của cô để không tiếp tục những sai lầm trong quá khứ sẽ khiến Sian đau khổ.

"Vì vậy, tôi đã do dự."

"Bệ hạ."

"Nhưng tôi không muốn do dự nữa."

Sian nhìn Elena và tiến lại gần. Sian đứng cách một khoảng và đưa tay ra. Khoảng cách mà Elena đã không thể với đến trong kiếp trước, dù cô có cố gắng thế nào đi chăng nữa… Giờ đây, Sian đã tiến đến và đưa tay ra.

"Em làm người yêu của anh nhé?"

“…!”

Trái tim của Elena đập mạnh. Tim cô đập nhanh đến mức cô không thể kiểm soát được.

“Anh sẽ không tạo gánh nặng cho em. Anh hứa với em, chúng ta sẽ giữ bí mật về mối quan hệ của hai ta đến khi em cho phép."

"B-Bệ hạ."

"Em sẽ đồng ý quen anh chứ?"

Lời thú nhận chân thành của Sian khiến cô cảm thấy rào cản mà cô tự dựng lên đã dần sụp đổ. Từng chút một, tuy không đáng kể đến mức không để ý, nhưng rõ ràng là nó đã nứt ra.

Sian đứng đưa tay ra mà không nói lời nào. Những con đom đóm ở trong tầm tay anh như nhắc nhở cô về khoảng cách giữa hai người.

'Mình…'

Elena do dự. Hiện tại đã thay đổi quá nhiều so với trước đây, mặt khác cô vừa vui vừa sợ.

Cô sợ rằng mình sẽ lặp lại sai lầm tương tự. Bây giờ mọi thứ đã thay đổi, cô lo lắng rằng mối quan hệ giữa hai người khi bắt đầu lại một lần nữa sẽ gặp phải bi kịch. Elena cần can đảm rất nhiều vì cô có thể sẽ mất đi những gì quý giá mà cô đã tích lũy được.

'Mình muốn nắm lấy bàn tay đó.'

Thế nhưng cảm xúc bị cô kìm nén lại dâng trào. Cô cảm thấy thật thảm hại khi cố gắng không nhìn lại vết thương của mình trong khi buộc bản thân phải quay đi, tránh nó và đẩy nó ra xa.

Cô muốn thay đổi nó. Cô muốn thoát khỏi quá khứ. Và cô muốn thành thật.

Elena đặt những ngón tay thon dài lên trên bàn tay mà Sian đưa ra. Đom đóm bay đồng loạt như đã hẹn, thêu dệt lên không trung đẹp như những vì sao trên bầu trời đêm.

"Chúng ta hãy quen nhau đi."

Elena lấy hết can đảm và nắm chặt tay Sian.

"Hãy cùng quen nhau nào. Anh có thể sẽ thất vọng, nhưng anh sẽ không hối tiếc đâu."

Họ đã xa hơn những người khác để kết hôn. Họ thiếu hiểu nhau nhưng lại vụng về. Vì vậy cô muốn bắt đầu lại tất cả. Cũng giống như những người khác đã làm. Elena muốn sửa lại nó.

Ngay cả khi điều đó không nhất thiết đúng, cô cũng muốn biết nhiều hơn về người này. Dù có hối hận thì cô cũng có thể giữ nó như một kỷ niệm đẹp.

“Ha… Haha.”

Sian cười. Anh cười với nụ cười rạng rỡ nhất.

“Em sẽ không biết anh vui đến mức nào đâu. Anh vui đến mức muốn ôm em và chạy quanh thủ đô như một kẻ điên vậy."

"Hãy cẩn thận."

Elena cười ngượng ngùng. Cô đã nói gì. Cô không hận anh, người đang vui sướng đến mức quên mất thân phận hoàng đế.

"Em có muốn đi bộ cùng nhau không?"

"Được ạ."

Sian ân cần dắt tay cô đến bên anh. Hai người kề vai nhau cho thấy hiện tại đã khác xưa rất nhiều.

"Sau này em sẽ kể cho anh câu chuyện của em."

“Hiện tại thế này là ổn rồi.”

“Không, em sẽ làm điều đó khi em có nhiều hơn một chút… Sau đó em sẽ làm. Khi ký ức đủ nhiều để có thể phai nhạt."

Đến lúc đó, mọi thứ sẽ thay đổi. Khoảnh khắc mà cô ở trong ký ức quá khứ thật thảm hại. Elena mong chờ ngày đó, đi dạo trong vườn với Sian.

Lâu rồi cô mới cảm nhận được hơi ấm của bàn tay anh.

<Hoàn>

_____________________________________

(T / N: Ngồi yên đi. Ngoại truyện ba sắp đến rồi.)

Bạn đang đọc:Hoàng Phi Bóng TốiChương 230
BÌNH LUẬN MỚI
TOP USER HOẠT ĐỘNG TÍCH CỰC TRONG NGÀY
    TAGS

    Truyện Gì là nơi dành cho những người hâm mộ có thể đọc và theo dõi các bộ truyện của các nhóm dịch tự dịch và upload lên. Bạn có thể đọc hàng nghìn Truyện tranh trực tuyến miễn phí chất lượng cao. Chúng tôi muốn bạn biết rằng Truyện Gì sinh ra là để dành cho bạn.

    Nếu bạn là người yêu thích truyện tranh 18+ và bạn muốn đọc các thể loại truyện tranh người lớn online manhua, manga, manhwa. Đây là một thiên đường dành cho bạn.

    Truyện Gì là trang web có nội dung phong phú và cộng đồng truyện tranh đông đảo tại Việt Nam. Những bộ truyện tranh hay được các nhóm dịch bằng phong cách riêng của mình sẽ mang lại cho bạn nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Bạn có thể đọc hàng nghìn truyện tranh bởi vì bạn không cần phải mua nó, bạn có thể đọc trực tuyến mà không tốn một xu nào.