Bạn đang đọc:Hoa nhảy gió caChương 8

“Thưa phu nhân, có một bức thư từ Lydia.”

 

“Từ Lydia?”

 

Beth chìa ra một lá thư trên tay. Ercella nhận được bức thư trong khi bối rối. Cô ấy bối rối vì cô không thân thiết với gia đình Lydia.

 

“Có phải từ nữ bá tước Lydia không?”

 

“Không, tôi e rằng đó chỉ là bà Lydia, vợ của anh trai Bá tước Lydia.”

 

Vợ của anh trai Bá tước Lydia. Khi đó họ không hẳn là người xa lạ. Cô ấy không hỏi nữa. Ercella nghiêng đầu và đọc lá thư.

 

[Kính gửi nữ công tước Bernhardt,

 

Xin chào, tôi là Priscilla đến từ Lydia.

 

Tôi viết thư này để mời người đến một bữa tiệc trà sẽ được tổ chức trong khu vườn của dinh thự của chúng tôi vào cuối tuần này.

 

Tôi luôn muốn gặp gỡ và làm quen với người. Người sẽ không biết tôi vui như thế nào khi có thể gửi cho người lời mời như thế này. Tôi cũng đã chuẩn bị trà đen của Sansche mà người thích uống.

 

Nhân tiện, Tử tước Akla và Nữ bá tước Zardea cũng sẽ tham dự. Người có vui lòng đến và làm tươi sáng cuộc trò chuyện khiêm tốn của tôi không?]

 

Đó là lời mời mà mình chưa từng nhận được trước đây. Ercella chưa bao giờ gặp Lydia. Tuy nhiên, không phải vì thế mà cô không nhận được những lời mời uống trà như vậy.

 

Để xây dựng tình bạn giữa các quý cô, họ thường rủ những quý cô không quen đến tụ tập với nhau.

Cô ấy đề cập đến Nữ Tử tước Akla và Nữ bá tước Zardea, vì vậy cô ấy dường như biết rằng họ thân thiết với Ercella.

 

Có lẽ vì cô ấy nghĩ mình sẽ khó xử trong bữa tiệc trà. Nếu đúng như vậy thì Lydia là một người rất chu đáo.

 

“Đó có phải là lời mời đến bữa tiệc trà không?”

 

“Hmm.”

 

“Người sẽ làm gì, thưa phu nhân? Người sẽ tham dự chứ? Tôi biết rằng người không ở gần gia tộc đó.”

 

“Ta sẽ tham dự. Đã lâu rồi, phải không? Không. Dù sao, ta sẽ tham dự, vậy nên hãy để ý nhé.”

 

Đó là bữa tiệc trà đầu tiên của cô sau khi trùng sinh, đã lâu lắm rồi. Cô đã khó cử động sau khi nằm liệt giường, nên không thể có chuyện cô ấy đi dự tiệc trà, yến tiệc. Sẽ rất tuyệt nếu ra ngoài và nói chuyện với mọi người. Có lẽ mình có thể kết thêm bạn mới.

 

Nghĩ vậy, cô ước tính gần đúng tuổi của bà Lydia. Anh trai của Bá tước năm nay 33 tuổi, vì vậy chắc cũng tầm tuổi đó. Đó là nếu cả hai có cuộc hôn nhân chính trị.

 

Ercella suy nghĩ một chút và ném bức thư vào ngăn kéo. Mình sẽ viết thư trả lời sau.

 

Quan trọng hơn, cô ấy đang bận rộn chuẩn bị cho chuyến đi chơi sắp tới của mình. Những bước chân rộn ràng của Lianne và Beth vang lên khắp phòng. Đó là chuyến đi chơi của Ercella và Vicente.

 

Đó là một con dốc đối với họ. Họ tranh cãi thường xuyên vì muốn cho Ercella ăn mặc thật hoàn hảo.

 

“Lianne, cô có thực sự nghĩ chiếc vòng cổ đó phù hợp với chiếc váy này chắc?”

 

“Cô vừa đặt câu hỏi về sở thích của tôi đấy à? Này, đó là kim cương cho những ngày quan trọng đó!”

 

“Cô nghĩ kim cương là tốt nhất à? Phu nhân là người da trắng, vì vậy một viên hồng ngọc sẽ trông đẹp nhất trên người.”

 

“Một viên hồng ngọc ?! Cô gái khéo léo à. Làm thế nào trên lục địa là viên ruby ​​tốt hơn?”

 

Ercella cười lớn khi thấy Lianne và Beth tranh cãi. Một nụ cười tự nhiên hình thành khi nhìn thấy những cô gái thích cô ấy hơn cô.

 

Lianne và Beth húc đầu vào nhau và họ quay đầu về phía Ercella cùng lúc. Khuôn mặt của Ercella trở nên cứng đờ khi đôi mắt đột nhiên hướng về phía cô.

 

Hai người trông rất dữ dội và giơ một viên kim cương và một viên hồng ngọc ra trước mặt Ercella.

 

“Phu nhân nghĩ sao? Những viên kim cương không thực sự phù hợp với chiếc váy này phải không?”

 

“Người cũng nghĩ hồng ngọc đã lỗi mốt rồi chứ?”

 

Cô liếc nhìn sợi dây chuyền trước mặt với vẻ bối rối. Thật tốt khi tràn đầy động lực, nhưng cô không nên trì hoãn nó nữa.

 

“Không ai trong các cô đúng cả. Đi với ngọc lục bảo mới đúng.”

 

“…….”

 

“… sao, c-cái gì?”

 

Tôi nghĩ người sẽ có gu hơn những cô hầu gái thấp hèn chúng tôi. Lianne bĩu môi càu nhàu. Cô ấy treo một viên ngọc lục bảo rực rỡ bao quanh bởi một sợi dây chuyền vàng quanh cổ Ercella.

 

Lianne đưa tay vuốt tóc Ercella, nghĩ rằng bằng cách nào đó nó phù hợp với chiếc váy màu vàng trông giống như mặt trời được nhuộm nắng.

 

“Người muốn tết tóc hay để xõa?”

 

“Bện đi.”

 

“Phu nhân, tôi nghĩ tốt hơn là nên để họ thất vọng hôm nay. Người sẽ trông như thiếu nữ. Chà… có lẽ giống thiếu nữ lớn tuổi hơn chăng?”

 

“Pfft… Oh, không. Ý tôi là, cô có điên không, Lianne? Sao cô dám nói điều đó một cách bất cẩn vậy? Nhưng tôi nghĩ tốt hơn là nên để họ thất vọng như Lianne đã nói. Phu nhân sẽ giống người bạn hơn là cô gái…”

 

“Ta nghe thấy ngươi cười rồi. Và làm bất cứ điều gì ngươi muốn với mái tóc của ta đi. Làm sao ta có thể ngăn ngươi lại?”

 

Mắt họ lấp lánh như những vì sao khi Ercella nói vậy và gật đầu miễn cưỡng. Ngay sau khi Ercella cho phép, họ bắt đầu làm việc trên mái tóc vàng của cô một cách hào hứng.

 

Đôi mắt cô lờ mờ tập trung vào mái tóc được duỗi thẳng cùng với chiếc lược chải mượt. Người phụ nữ trong gương xõa tóc nhẹ nhàng.

 

Đã lâu rồi mình không xuống tóc và đi chơi. Sau khi kết hôn, mình thường xuyên để tóc. Mình đã không suy nghĩ nhiều về nó trong nhiều năm.

 

Tuy nhiên, khi thời gian làm vợ ngày càng dài, việc tết tóc của cô trở nên tự nhiên mặc dù không ai bảo cô phải làm như vậy.

 

Đôi khi Lianne hỏi liệu cô có thể làm họ thất vọng không, nhưng lần nào mình cũng từ chối.

 

‘Mình nghĩ nó sẽ trông không phù hợp.’

 

Quý cô hiếm khi xõa tóc nên cô cũng đã quen. Đó là một điều kỳ lạ. Chưa từng có ai bắt cô dựng tóc gáy. Mình chỉ cảm thấy như mình nên làm.

 

‘Tại sao mình lại nghĩ như vậy chứ?’

 

Ercella lần đầu tiên đặt câu hỏi về điều này. Các tiểu thư quý tộc đã có gia đình đều để tóc dựng lên. Mình nghĩ nếu mình xõa tóc, mọi người sẽ nghĩ mình giả gái mất. Mình sợ mất phẩm giá của mình.

 

Nó không sai về mặt đạo đức. Nhưng những phong tục cũ này đã ăn sâu vào xã hội của họ.

 

Đó có lẽ là một kỷ luật nghiêm khắc, vậy nên sẽ sợ bị khinh thường và chế giễu. Có lẽ đó là lý do tại sao mọi người miễn cưỡng.

 

Lianne là một thường dân, vì vậy cô ấy không phải chịu những phong tục như vậy. Đó là lý do tại sao cô ấy thường hỏi tôi liệu mình có định xõa tóc không. Mặc dù cô ấy đã biết câu trả lời của mình.

 

Cô nhìn chằm chằm về phía trước. Sự xuất hiện của cô trong gương rất khó xử. Cô mặc chiếc váy ngoài trời, không mặc áo choàng bình thường, và mái tóc buông xõa nhẹ trước ngực. Cô ngây người nhìn chính mình.

 

… Cô ấy trông rất xinh đẹp.

 

Gọi cô ấy là tuyệt đẹp sẽ không phải là cường điệu. Người phụ nữ trong gương kỳ lạ trông hoàn mỹ hơn trước. Phải, nhiều hơn một chút so với trước đây. Cô đang tỏa ra sức sống.

 

Trái tim cô từ từ bắt đầu đập như thể cô đã trở lại là Tiểu thư của Hầu tước. Có phải do trang điểm không? Má cô đỏ hơn bình thường và môi cũng đỏ một chút. Miệng cô khẽ cong lên, hằn lên những nếp nhăn. Bằng cách nào đó, điều này làm cô cảm thấy tốt.

 

Lianne và Beth bỏ tay ra khỏi đầu cô khi cô đã sẵn sàng. Lianne cười ngạo nghễ.

 

“Có phải người luôn xinh đẹp như thế này không, phu nhân?”

 

“ Người không thể giễu cợt chủ nhân của mình vậy được.”

 

“Hôm nay là một ngày đặc biệt nên phu nhân, hãy để nó qua đúng chứ?”

 

“… Không thể phủ nhận điều đó được.”

 

Ercella trả lời một cách dè bỉu khi liếc nhìn sự khéo léo của Lianne. Có vẻ như hôm nay cô ấy có thể tha thứ cho cả Lianne và Beth - không, tất cả những người hầu của gia đình vì bất cứ điều gì họ đã làm.

 

Lòng cô rất háo hức cho chuyến đi chơi đầu tiên với con trai. Trái tim cô nhột nhạt vì phấn khích. Làm sao có thể vui mừng đến thế khi chúng ta vừa đi chơi xa?

 

“Đã đến lúc lớp học của Thiếu gia kết thúc. Người có muốn đợi trước không?”

 

“Được rồi.”

 

Ercella đứng dậy và đi ra ngoài. Những bước chân nhẹ nhàng của cô bật ra khỏi cầu thang, và những người hầu theo sau cô đều mỉm cười. Tất cả họ đều rất vui mừng và thầm thì thầm.

 

“Tôi sẽ đưa Thiếu gia đến.”

 

Clifton, người đang đợi bên dưới, khẽ mỉm cười. Khi miệng anh ta cúi xuống, bộ râu mỏng màu xám của anh ta di chuyển lên.

 

Ercella gật đầu khẳng định và yên lặng chờ đợi. Nhưng cô thực sự không thể đợi. Cô đang vô thức vung chân. Đó là điều mà một đứa trẻ sẽ làm. Clifton, người thường giữ bình tĩnh, mỉm cười lặng lẽ và leo lên cầu thang.

 

Một lúc sau, cô nghe thấy tiếng bước chân lên lầu. Vicente, mặc thường phục giản dị, bước xuống cầu thang và dừng bước giữa đường.

 

“Xin chào?”

 

Khi anh vẫn đứng trên cầu thang, Ercella quay đầu lên. Cô ngượng ngùng chào anh như vậy.

 

Vicente nhìn xuống cô ấy mà không trả lời và nhanh chóng bắt đầu từ từ đi xuống cầu thang. Có một ảo ảnh khiến mỗi bước chân như chậm lại một cách kỳ lạ. Tuy nhiên, cuối cùng anh cũng đến được với cô với tốc độ nhàn nhã.

 

“Con xin lỗi vì đã để mẹ đợi.”

 

“Hả? Không, ta rất vui khi đợi con.”

 

“… Là vậy sao?”

 

Cô đã rất ngạc nhiên trước lời nói của mình mặc dù cô đã nói chúng. Rõ ràng là cô phấn khích hơn bình thường. Ercella cố gắng bình tĩnh lại một chút và đi trước một bước. Cô nghĩ Vicente sẽ tham gia cùng cô nhưng anh ta không di chuyển và vẫn đang nhìn chằm chằm vào đâu đó.

 

Ercella nhìn theo ánh mắt của anh và nhận thấy anh đang nhìn chằm chằm vào mái tóc của cô. Cô cười ngượng nghịu và nghịch mái tóc dài đến thắt lưng. Ánh mắt anh vẫn dán chặt vào cô ngay cả khi cô xoắn tóc.

 

“Ta xõa tóc. Có lạ không?”

 

Harsen và Lianne đã quen với việc này vì cô ấy cởi tóc trước khi đi ngủ, nhưng Vicente thì không. Không một sợi tóc nào của cô ấy được để lại bất cứ khi nào cô ấy rời khỏi phòng của mình. Đôi mắt xanh lam từ từ vuốt xuống mái tóc vàng rũ xuống của Ercella. Vai cô hơi chùng xuống, xấu hổ trước ánh nhìn công khai của anh.

 

'Mình đoán rằng mình đã phấn khích không vì lý do gì. Chắc mình đã làm quá rồi.’

 

Cô ấy đã làm một điều mà cô chưa bao giờ làm trước đây trong sự phấn khích của mình. Cô không biết chính xác anh đang nghĩ gì, nhưng cô nghĩ mình biết ở một mức độ nào đó. Ercella tránh ánh mắt của anh  và cố gắng mỉm cười lạnh lùng.

 

“Tốt rồi.”

 

Một giọng nói ngắn gọn truyền vào tai cô. May mắn thay, không có lời chỉ trích hay khinh thường nào chứa trong âm thanh đơn điệu đó. Cuối cùng, Ercella thở ra một cách thoải mái. Anh ấy không nói nó là "tốt", nhưng may mắn là nó không "lạ".

Cô cảm thấy tràn đầy sinh lực trong giây lát. Chỉ có con trai cô nói rằng nó không sao, nhưng vẫn còn, sự tự tin của cô ấy đã tăng lên. Tâm trí cô trở nên yên bình như thể cô cũng được người khác chấp thuận.

 

“Đó quả là niềm vinh dự.”

 

Vicente không nói gì sau đó nhưng thỉnh thoảng lại liếc nhìn Ercella. Cô không thể không cảm thấy áp lực mỗi khi anh làm vậy, vì vậy cô cố gắng nở một nụ cười thật tươi.

 

Họ nhanh chóng đến trung tâm thành phố sau khi đi xe ngựa. Vicente xuống xe trước và đưa tay ra. Ercella do dự nhưng nắm tay anh và bước xuống xe. Cô cảm thấy như mình trở lại như cô gái trẻ khi được quý ông hộ tống.

 

Nhưng có gì đó khác. Mức độ vui sướng khác hẳn so với khi cô còn là Tiểu thư của Hầu tước. Có điều gì đó xa lạ tràn ngập trái tim cô hơn là khi cô yêu âm nhạc và những bữa tiệc.

 

“Con có thể hỏi tại sao chúng ta lại ở đây không?”

 

Nếu không phải câu hỏi của Vicente, cô ấy đã không thoát khỏi sự kiểm soát của những suy nghĩ vô căn cứ của mình. Xóa đi những cảm xúc không xác định đang tràn ngập trong lòng, Ercella bình tĩnh nói.

 

“Ta sẽ đi mua quần áo.”

 

“Mẹ chỉ mua quần áo thôi à?”

 

“Không, ta cũng sẽ mua thêm cái mũ."

 

“Và?”

 

“Ta cũng muốn mua một chiếc khăn tay.”

 

“Và?”

 

“Giày cũng vậy.”

 

“Là vậy sao?”

 

“Ta hy vọng họ có cái gì đó phù hợp với con-”

 

Dừng lại.

 

Vicente dừng bước, có lẽ cảm thấy điều gì đó rất lạ. Đầu thẳng của anh ấy hơi nghiêng. Ercella nháy mắt vui vẻ khi anh phát hiện ra.

 

“Con không biết sao? Hôm nay ta ở đây để mua đồ cho con.”



* * *

 

Bạn đang đọc:Hoa nhảy gió caChương 8
BÌNH LUẬN MỚI
TOP USER HOẠT ĐỘNG TÍCH CỰC TRONG NGÀY
    TAGS

    Truyện Gì là nơi dành cho những người hâm mộ có thể đọc và theo dõi các bộ truyện của các nhóm dịch tự dịch và upload lên. Bạn có thể đọc hàng nghìn Truyện tranh trực tuyến miễn phí chất lượng cao. Chúng tôi muốn bạn biết rằng Truyện Gì sinh ra là để dành cho bạn.

    Nếu bạn là người yêu thích truyện tranh 18+ và bạn muốn đọc các thể loại truyện tranh người lớn online manhua, manga, manhwa. Đây là một thiên đường dành cho bạn.

    Truyện Gì là trang web có nội dung phong phú và cộng đồng truyện tranh đông đảo tại Việt Nam. Những bộ truyện tranh hay được các nhóm dịch bằng phong cách riêng của mình sẽ mang lại cho bạn nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Bạn có thể đọc hàng nghìn truyện tranh bởi vì bạn không cần phải mua nó, bạn có thể đọc trực tuyến mà không tốn một xu nào.