Bạn đang đọc:Hoa nhảy gió caChương 41

Một năm nữa trôi qua.

 

Vua Bauress’s Royal Consort, Bethel Damonshire, bị buộc tội ngoại tình với một người đàn ông khác. Mọi chuyện bắt đầu khi người phụ nữ đang chờ của cô, Dalloy Vanessa, thú nhận lương tâm cắn rứt và tiết lộ mối quan hệ giữa Bethel Damonshire và Laden Schneit.

 

Chữ viết tay trên các bức thư được tìm thấy trong Cung điện Bethel và dinh thự của Laden tương ứng khớp với chữ viết tay của họ, và ngày Bethel rời cung điện trùng với ngày Laden đi ra ngoài.

 

Mối nghi ngờ càng trở nên mạnh mẽ hơn khi người ta tiết lộ Bethel đã gặp Laden một thời gian ngắn trước khi trở thành hoàng tộc. Bethel kêu gọi sự bất công, và vì nhà vua yêu cô sâu đậm, ông tha bổng cho cô.

 

Tuy nhiên, những tin đồn bắt đầu lan truyền Công chúa Arlea có thể không phải là con của nhà vua, mà là người đàn ông đó, Laden. Thời điểm của những tin đồn được kết hợp một cách khéo léo và cuối cùng, nhà vua vô cùng tức giận.

 

Hắn đã hành quyết Bethel và Arlea ngay tại chỗ cùng với Laden Schneit. Do đó, hoàng tử thứ hai, con trai của Hoàng gia Bethel, mất quyền kế vị, và người ta mặc nhiên xác định Đại hoàng tử sẽ là người kế vị ngai vàng tiếp theo.

 

Chẳng bao lâu, nhà vua băng hà. Visaride Eshahilde trở thành nữ hoàng. Nhị công chúa của Roberts, người đã thất bại trong việc trở thành Đại công chúa và cuối cùng, nữ hoàng sau khi bị Eshahilde đẩy ra, đã tự sát vào năm sau. Marquess Robert, người không thể vượt qua nỗi đau mất con gái, cũng treo cổ tự tử.

 

Người Damonshires hoàn toàn mất ảnh hưởng tại thủ đô trong khi Hầu tước Robert nghỉ hưu và giam mình trong dinh thự của mình.

 

Lần đầu tiên, Ercella tự hỏi. Nếu cô chọn Casaro, liệu điều đó có ngăn được đổ máu nhiều như vậy không? Nhưng ngay sau đó cô đã gạt đi những suy nghĩ của mình. Chị gái cô được trao vương miện nữ hoàng đúng như mong muốn của cô. Con đường phía trước của Caron sẽ thoải mái hơn nhiều như cô hy vọng. Người đàn ông này giữ cô là tốt nhất cho cô. Cô không thể hối hận. Khi cô vùi mình trong vòng tay anh, một cảm giác ớn lạnh từ Harsen lan sang cô.

 

À, bây giờ có phải là mùa đông không?



* * *

 

Một chuyện đã thay đổi.

 

Cô chắc chắn mình đã hạnh phúc.

 

Cô đã nói mình sẽ hạnh phúc…

 

Có điều gì đó đang ăn mòn cô, và cô không thể hiểu nó là gì.

 

Nó là gì?

 

Trường hợp gì làm nó đi sai?

 

Cô chắc chắn cho đến khi cô sinh ra…

 

… Cô nghĩ rằng mình đã hạnh phúc.

 

* * * 



Đó là một ngày như vậy. Một ngày mà mọi thứ bỗng chốc làm phiền cô. Một ngày mà cô không muốn nghĩ về bất cứ điều gì: tiệc tùng, gia đình, bạn bè hay bản thân.

 

Có, có lẽ vì cô đã nhìn thấy đôi mắt của đứa trẻ. Đến một lúc nào đó, cô bắt đầu quay lưng với Vicente. Đó là lý do tại sao? Mỗi khi đứa trẻ nhìn cô, cô sợ hãi và sợ hãi quở trách, mắng mỏ.

 

Đó chỉ là một vấn đề tất nhiên. Cô đáng bị đổ lỗi. Đúng, cô xứng đáng với điều đó. Đúng rồi. Một cơn gió lạnh thổi qua tâm trí cô. Nó thực sự rất lạnh. Chìm sâu hơn nữa, Ercella chìm vào giấc ngủ. Cô sẽ cảm thấy tốt hơn sau một đêm ngon giấc. Mí mắt của cô bắt đầu khép lại.

 

Khi cô đang chuẩn bị chìm trong sự yên tĩnh, cô nghe thấy tiếng cửa đóng sầm lại. Một giọng nói lạnh như băng, tàn nhẫn cất lên, 

 

"Anh bị làm sao vậy?"

 

Người đàn ông bước vào phòng lay người Ercella, nằm im. Harsen đang nhìn xuống cô với ánh mắt khó khăn, 

 

"Em có thể quay trở lại các bữa tiệc, nhưng thật khó để có một bữa ăn với đứa trẻ sao?”

 

Cô đã định ăn cùng đứa trẻ theo gợi ý của anh, nhưng cô đoán anh biết cô không thể. Nó khó. Nhưng không phải vậy. Đó chỉ là một bữa ăn.

 

Nhưng lạ thay, cô không thể nhìn vào mắt cậu bé. Vì vậy, cô đã bỏ đứa trẻ và chạy trốn. Tại sao cô làm điều đó? Tại sao cô lại sợ hãi như vậy? Cô là mẹ của đứa trẻ mà.

 

“Em là mẹ.”

 

Cô biết.

 

“Nó là con của em”

 

Đúng vậy, nó là con cô.

 

“Tại sao em không yêu đứa trẻ?”

 

Mẹ, tại sao cô không yêu đứa trẻ?

 

“Tại sao?”

 

 Cô phải yêu con rất nhiều.

 

Anh phải là đứa trẻ thật tồi tệ.

 

Đứa bé trông không giống con cô.

 

Đứa bé trông không giống con cô.

 

Harsen, Harsen, Harsen.

 

Cô… cô rất sợ ánh mắt của anh ấy…

 

Cô nhìn Harsen. Thật kỳ lạ, lần đầu tiên cô có thể đọc được ánh mắt của anh. Có sự phẫn uất trong họ. Anh đã đạt đến giới hạn của mình, Ercella nhận ra.

 

Cô nghĩ về việc bào chữa, nhưng không thể nghĩ ra một lời bào chữa nào, nên Ercella đành ngậm miệng lại. Cô nhìn Harsen với đôi mắt trống rỗng. Không hiểu sao trông anh ấy có chút tức giận.

 

Ercella cũng ngạc nhiên vì điều đó. Anh ấy cũng tức giận. Cô nghĩ anh ấy không có cảm xúc như vậy vì anh ấy luôn vô cảm.

 

“Cho anh biết những gì em muốn.”

 

“Không gì ca4.”

 

“Em muốn anh làm gì?”

 

“Em không muốn bất cứ thứ gì.”

 

Harsen nắm lấy vai cô mạnh hơn một chút nhưng nó không đau.

 

“Anh có nên giết đứa trẻ không?”

 

“Anh làm gì-”

 

“Em sẽ cảm thấy tốt hơn nếu anh giết đứa bé chứ?” 

 

Anh ta thốt ra những lời độc ác một cách thản nhiên bằng một giọng nói đầy kìm nén.

 

“…….”

 

Ercella không thể trả lời. Tại sao cô không thể nói không? Cô cho rằng mình quá vô tâm. Nỗi đau trở lại.

 

Anh thì thầm một cách thất vọng, 

 

“… Em không nói với anh đừng giết đứa bé.”

 

“…….”

 

“Đừng bận tâm. Bỏ tay ra. Đừng bận tâm về những vấn đề của đứa trẻ nữa.”

 

Trời lạnh cóng. Ánh mắt, giọng nói và thái độ của anh đối với cô. Đột nhiên, cô  trở nên tức giận. Cô gần như không bắt được anh khi anh đang đứng dậy và vòng tay cô quanh cổ anh. Khi cô suýt ngã ra khỏi giường vì cú giật bất ngờ, Harsen đã đỡ lưng cho cô. Anh đứng yên không giật tay cô ra. Ngay cả trong tình huống này, anh ấy, tại sao? Một cảm giác bị từ chối tràn ngập, và cô bật cười, 

 

"Tại sao anh lại mắc kẹt với em?"

 

“Ercella.”

 

Giọng anh vẫn tức giận. Khi trút hết cảm xúc, Ercella thốt lên với giọng tuyệt vọng, đau khổ, 

 

"Anh có biết là em đã làm điều gì sai với anh không?"

 

“…….”

 

“Tại sao anh lại cầu hôn em? Tại sao anh lại bỏ rơi em và ra trận? Tại sao anh không giữ em— tại sao! Tại sao hả!”

 

Im lặng như thường lệ. Cô bật khóc.

 

“Em ghét anh.”

 

“…….”

 

“Em ghét anh.”

 

Cô khóc nức nở.

 

Một cái vỗ nhẹ vào lưng. Cơ thể cô đang run rẩy. Chỉ có thể nghe thấy tiếng khóc của cô trong căn phòng yên tĩnh.

 

Cô biết sự thật. Đó không phải lỗi của anh ấy. Anh ấy còn trẻ, bận rộn và đang cố gắng hết sức.

 

Buồn bã, phẫn uất, hận thù. Đây có thể không phải là tình cảm duy nhất cô dành cho anh. Harsen có lẽ cũng giống như vậy. Một chút lo lắng len lỏi. Nếu anh ấy bỏ cô thì sao? Cô phải nói, nói lại. Không, cô không. Cô không thực sự ghét anh. 

 

Vì vậy, cô siết chặt cổ anh hơn và lắp bắp, 

 

“Không… không, Harsen. Thực ra, em không ghét anh. Em xin lỗi… Ôi, em bị sao vậy ..? ”

 

“…….”



“Anh biết, đúng. Anh biết em thích anh như thế nào. À, vâng… Đúng vậy. Giống. Em thích anh. Phải, phải là nó.”

 

Đó là một điều ngẫu nhiên khi sợ anh ấy bỏ cô, phát ốm vì cô và bỏ rơi cô. Có lẽ anh ấy cũng nhận thức được điều đó.

 

Anh hỏi với giọng hơi khàn hơn bình thường, 

 

"Cuộc hôn nhân này ... Em có hối hận không?"

 

Cô tự hỏi câu hỏi thực sự có nghĩa là gì. Suy nghĩ của cô bị mất và vỡ thành từng mảnh. Cô ngừng khóc và trả lời, 

 

"Không."

 

“…….”

 

“Ngay cả khi đó không phải là anh, em vẫn sẽ kết hôn; em vẫn còn một đứa trẻ, và vẫn đang khóc như bây giờ.”

 

Đúng, ngay cả khi đó không phải là anh.

 

“Anh biết đấy, Harsen. Anh là sự lựa chọn tốt nhất của em.”

 

Cô không còn nghe thấy giọng anh nữa. Tiếng vỗ lưng dừng lại. Anh đang mặc biểu cảm như thế nào vào thời điểm đó? Tất nhiên, cô không biết.

 

* * * 



Theo lời khuyên của bác sĩ để ổn định tinh thần và thể chất, Harsen gửi Ercella đến Villene ở miền nam Bernhardt. Anh từ chức khỏi Hội Hiệp sĩ và đi đi về về giữa thủ đô và Villene.

 

Ercella ngồi trên xích đu và đu đưa dưới ánh sáng mặt trời. Thật ấm áp nên cô khẽ cười. Ercella vung chân trong không khí. Từ từ, xích đu bắt đầu lắc lư qua lại.

 

Sau đó cô dừng lại, cảm nhận được có người đang đến gần. Chiếc xích đu, đang chuyển động, cũng dừng lại ở vị trí của nó. Ercella cười rạng rỡ hơn trước và chào đón người đàn ông trước mặt mình.

 

“Sierra và Janet đã đến thăm hôm nay. Lenia cũng vậy.”

 

Harsen cười toe toét trước giọng nói của cô khi cô nói chuyện về thói quen hàng ngày của mình.

 

“Và?”

 

“Chúng em đã có thời gian uống trà cùng nhau. Trà Lenia mang về từ Vinesh rất ngon.”

 

“Và?”

 

“Các cô gái ghen tị vì trời ấm áp ở phía nam.”

 

“Và?”

 

“Chúng em đã nói về bữa tiệc mà em đã đến hôm qua tại Baron Mondro. Nó không hoành tráng như ở thủ đô, nhưng nó đầy màu sắc và vui nhộn.”

 

“Và?”

 

“Em đã nói với họ về một người bạn mới mà em đã kết bạn ở đó. Vợ của Nam tước Mondro bằng tuổi em nên chúng em rất hợp nhau.”

 

“Và?”

 

“Em đã thấy ạnh.”

 

Harsen cười nhạt.

 

“Đó là lý do tại sao nó rất hay.” Khuôn mặt của Ercella sáng như mặt trời.

 

Họ nhìn nhau, cùng thở, và chồng lên nhau như thường lệ.

 

Như thể không có gì xảy ra.

 

Như thể thời gian ngừng trôi, những bông hoa đã ngừng rung rinh và không một cơn gió nào thổi qua.

 

Khoảnh khắc mà hạnh phúc không trọn vẹn lắng đọng giữa họ.

 

Bạn đang đọc:Hoa nhảy gió caChương 41
BÌNH LUẬN MỚI
TOP USER HOẠT ĐỘNG TÍCH CỰC TRONG NGÀY
    TAGS

    Truyện Gì là nơi dành cho những người hâm mộ có thể đọc và theo dõi các bộ truyện của các nhóm dịch tự dịch và upload lên. Bạn có thể đọc hàng nghìn Truyện tranh trực tuyến miễn phí chất lượng cao. Chúng tôi muốn bạn biết rằng Truyện Gì sinh ra là để dành cho bạn.

    Nếu bạn là người yêu thích truyện tranh 18+ và bạn muốn đọc các thể loại truyện tranh người lớn online manhua, manga, manhwa. Đây là một thiên đường dành cho bạn.

    Truyện Gì là trang web có nội dung phong phú và cộng đồng truyện tranh đông đảo tại Việt Nam. Những bộ truyện tranh hay được các nhóm dịch bằng phong cách riêng của mình sẽ mang lại cho bạn nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Bạn có thể đọc hàng nghìn truyện tranh bởi vì bạn không cần phải mua nó, bạn có thể đọc trực tuyến mà không tốn một xu nào.