Bạn đang đọc:Hoa nhảy gió caChương 30

[Cảnh báo: Dưới đây có cảnh nhạy cảm. Tiếp tục đọc khoảnh khắc riêng tư của họ và bạn có thể tự chịu rủi ro.]

 

Cô cảm nhận được sự dao động trong hơi thở ngọt ngào của anh. Ercella cảm thấy kỳ lạ; tiếng rên rỉ của cô nghe có vẻ xa lạ với cô. Những cơn rùng mình chạy khắp cơ thể cô chỉ từ một cái chạm nhẹ nhất bên trong cô. Ngực anh phập phồng khi hơi thở trở nên cạn kiệt. Anh cúi xuống cổ cô một lúc như để lấy lại hơi thở. 

 

“Hah…”

 

Trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó, anh thở trở lại - lồng ngực dâng lên và xẹp xuống. Anh hôn cô một lần nữa khi bình tĩnh lại. Ercella, người bị Harsen hôn lần nữa, bất ngờ đẩy anh ra. 

 

“Nó…”

 

Cô ngạc nhiên vì giọng nói yếu ớt của mình. Trong lòng lo lắng, cô nhìn sang chỗ khác. Sau đó, cô cảm thấy anh chạm vào má cô.

 

Harsen quay đầu lại và nhìn chằm chằm vào cô. Cô chỉ có thể nhìn thấy mình trong đôi mắt đen huyền bí của anh. Má của Ercella đỏ lên vì một cảm giác kỳ lạ.

 

Thấy vậy, Harsen cười khúc khích quay đầu lại và bắt đầu trêu chọc gáy cô. Cơ thể cô run lên khi hơi thở không được lọc của anh vuốt ve làn da lộ ra của cô.

 

Không thể chịu được cảm giác đó, Ercella đã ôm anh ta bằng cả hai tay. Anh nhẹ nhàng vuốt ve lưng cô như để xoa dịu cơn rùng mình của cô. Nhờ đó, cơn run rẩy của cô đã giảm bớt.

 

Ercella vòng tay qua cổ Harsen và tiến lại gần hơn. 

 

“… Harsen.”

 

Giọng cô gọi tên anh khác hẳn mọi khi như thể lý trí đã dần tan biến và chỉ còn lại bản năng nguyên thủy của cô. Không trả lời, anh lại dụi đôi môi mềm của mình lên cổ cô lần nữa.

 

Sau khi nán lại một chỗ một lúc, anh từ từ xuống cổ cô, ngấu nghiến món ngon ngọt bên dưới cổ cô. Ngay sau đó xương quai xanh của cô như nóng lên 

 

“D-dừng lại ... Dừng lại đi.”

 

Lời cầu xin của Ercella rơi vào tai người không nghe thấy khi Harsen tiến tới cắn và sượt qua môi anh dọc theo da thịt trắng nõn bên trong của cô. Sâu trong bụng cô ngứa ran và cô rên rỉ. Hơi nóng hình thành từ sự kết hợp của rượu và sự tiếp xúc như trêu ngươi của anh khiến cơ thể cô nóng không thể chịu nổi. Ercella run rẩy, gần như không tập trung được sức mạnh trong tay để đẩy vai anh. 

 

“Thật mệt quá.” 

 

Anh dừng lại giây lát - như thể sẽ tiếp tục bất cứ giây nào - trước giọng nói mệt mỏi của cô. Rời môi khỏi cơ thể cô, anh cẩn thận lau mồ hôi trên trán Ercella.

 

Cô không khỏi lơ đãng nhìn nụ cười xinh đẹp của anh, hoàn toàn choáng ngợp trước sự mệt mỏi ngay sau đó. Trong trạng thái kiệt sức đó, Ercella nhắm mắt và thì thầm. 

 

“Em hơi mệt…”

 

“Đến. Anh sẽ đưa em về phòng em.” 

 

Lời nói của anh mang màu sắc thích thú khi anh nhẹ nhàng vỗ lưng cô. Anh luôn luôn là một người đàn ông tốt vậy ư?

 

Thực ra, cô biết điều đó. Người đàn ông này đã ở bên cạnh cô trong suốt thời gian cô bị bệnh. Anh ấy đã không bỏ rơi cô cho đến cuối cùng, mặc dù cô sẽ không còn có ích gì với anh ấy nếu cô chết.

 

Anh ấy là một người tốt. Ercella nghĩ, khi cô dần buồn ngủ. Cái chạm của anh vào lưng cô ấm áp đến mức kéo cô vào giấc ngủ.

 

* * *

 

Tiếng thở êm đềm của cô vang vọng bên tai anh. Người đàn ông nở một nụ cười nhạt vuốt tóc người phụ nữ như thể đang xử lý một thứ gì đó quý giá. Sau vài lần vuốt ve, anh ta cau mày trước mùi phát ra từ những người phụ nữ. Một mùi khó chịu xen lẫn với mùi hương ngọt ngào của cô.

 

‘… Có phải là rượu không?’

 

Mùi hôi đến với anh ngay cả trong bóng tối. Anh nhắm mắt lại một lúc để đề phòng mất trí vì cảm giác kích thích.

 

Anh xoa lưng cô như cố trấn tĩnh. Cơ thể cô đỏ bừng vì cồn, vặn vẹo bất cứ nơi nào bàn tay anh chạm vào. Không tệ. Anh cười khúc khích. Ngày mai, cô sẽ hồi hộp suy nghĩ về các sự kiện tối nay. Như mọi khi.

 

Khi vòng tay qua eo cô, anh thở dài nặng nề hơn trước với thân hình gầy gò của cô. Cô luôn có thân hình nhỏ bé, vì vậy dù anh cho cô ăn bao nhiêu thì cô vẫn như vậy. Anh ước gì mình có thể khắc phục được sở thích ăn uống kỳ lạ của cô, nhưng cô bướng bỉnh và không bao giờ nghe lời.

 

Sự im lặng lan tỏa giữa họ. Anh ôm người phụ nữ trong tay lâu hơn một chút và nhìn chằm chằm vào đống giấy tờ trên bàn trong giây lát. Anh lạnh lùng hạ đôi mắt đen như mực xuống.

 

Em, anh phải làm gì với em đây?

 

Cuối cùng, anh ngừng suy nghĩ một lúc. Một lần nữa, anh thở dài và ôm người phụ nữ vào lòng. Chiếc váy trắng của cô tung bay trong không khí.

 

Đột nhiên, anh nhận ra cô đến đây trong bộ váy ngủ. Rõ ràng, cô đã quá say để nhận ra mình đang mặc gì khi đến phòng của anh.

 

Cô là một người phụ nữ coi trọng phẩm giá của mình nhất, vì vậy anh có thể đoán được phản ứng của cô vào ngày mai với những người hầu đã nhìn thấy cô suốt quãng đường ở đây. Anh ra lệnh cho lính canh đang đợi bên ngoài đuổi tất cả mọi người ở hành lang và tầng hai đi. Sẽ không tốt nếu cô được anh bế.

 

Anh giữ cô cẩn thận đề phòng cô tỉnh dậy và chuyển cô đến phòng của mình. Mái tóc vàng rực rỡ của cô tung bay trong bóng tối khi anh đặt cô trên giường. Ánh mắt anh lưu lại một lúc, dán chặt vào khuôn mặt cô. Anh không biết cô đã làm gì để mệt mỏi như vậy; mí mắt khô của cô rũ xuống và cô nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Khuôn mặt của cô thật tĩnh lặng.

 

Anh không thể rời mắt khỏi cô và lặng lẽ nhìn cô. Tai anh không nghe thấy gì ngoài hơi thở lặng lẽ của cô. Với khuôn mặt vô cảm, anh cúi xuống và cố định vị trí ngủ không thoải mái của Ercella. Bàn tay nhỏ bé của cô nắm lấy cổ tay anh, không muốn buông ra hơi ấm của anh. Anh định rút cổ tay ra và bỏ đi.

 

“… Harsen.”

 

Anh hoàn toàn sững sờ trước giọng nói run rẩy gọi tên mình.

 

Người đàn ông chế giễu chính mình. Anh biết giọng nói buồn này là nói dối vì cô đang say. Đó là thói quen uống rượu cũ của cô.

 

Giống như mọi khi, người phụ nữ có thói quen dang tay và trao thân cho anh. Anh bị ràng buộc bởi vì anh có rất nhiều việc phải làm, nhưng càng khó để rũ bỏ cô, vì vậy anh cuối cùng vẫn ở lại đó..

 

* * *

 

‘Mình khát nước.’

 

Cô nghĩ ngay khi vừa mở mắt. Ercella bấm chuông cạnh giường. Lianne ngay lập tức vào phòng như thể cô ấy đang đợi bên ngoài.

 

“Người có gọi cho tôi không, thưa phu nhân?”

 

“Phải, ngươi có thể lấy cho tabmột ít nước được không?”

 

“Oh… Vâng ạ.”

 

Biểu cảm của Lianne hơi thay đổi. Cô nghiêng đầu, nhưng Lianne nhìn đi chỗ khác giả vờ như không biết gì.

 

“Lianne?”

 

“Oh tôi xin lỗi. Tôi sẽ hiểu trong một phút.”

 

Vừa dứt lời, cô vội vã chạy ra ngoài như chạy trốn.

 

‘Cô ấy bị sao vậy?’

 

Cô bối rối nhưng không thể tìm ra. Ercella nâng cơ thể nặng nề của mình lên. Ngay lập tức, đầu cô vang lên.

 

‘Ồ, mình đã uống rượu…’

 

Trước đây cô vẫn ổn nhưng dần dần nó trở nên khó nắm bắt được tâm trí của cô. Cô cảm thấy như bộ não của mình bị chậm lại một chút… Cô ấn vào đầu đau nhói của mình nhiều lần. Ercella ra khỏi giường và theo thói quen đứng trước gương.

 

“…….”

 

Cô sững người khi nhìn thấy mình trong gương.

 

“… Đây là gì?”

 

Những bông hoa màu đỏ nở rộ ở gáy và xung quanh xương quai xanh.

 

Cuối cùng cô cũng hiểu tại sao Lianne lại khó xử một cách lạ thường. Đồng tử của Ercella bắt đầu rung lên như điên dại.

 

Cô đưa tay lên những vết đỏ và lấy đi vì quá đau. Ngay sau đó tâm trí mơ hồ của cô mang lại những ký ức xa lạ từ đêm qua.

 

“Anh nhìn em có say không?”

 

“Ah…”

 

“D-dừng lại ... Dừng lại đi.”

 

“Mệt quá….”

 

Một giọng nói dường như không phải của mình.

 

Và,

 

“… Harsen.”

 

gọi tên anh ấy một cách bâng quơ…

 

Những cảnh tượng quá xấu hổ để nhớ lại đang hiện lên trong tâm trí cô. Ercella vô hồn chớp mắt. Nước bọt khô trượt xuống cổ họng cô. Cô quay lại từng ký ức một.

 

Cô đến văn phòng của anh để thông báo về nhà của mình… Đó là tất cả những gì cô nghĩ về lúc đó; cô nhắm chặt mắt.

 

“Mình đã ra ngoài trong chiếc váy ngủ…”

 

Nữ công tước đi vào phòng của chồng mình trong chiếc váy ngủ. Không có chuyện không ai nhìn thấy điều đó. Nước da của Ercella dần trở nên nhợt nhạt vì cô chắc chắn rằng sẽ có những lời đàm tiếu về nó. Cô nghĩ rằng mình ổn, nhưng cô thực sự không. Đi ra ngoài trong chiếc váy ngủ trong khi say rượu. Đầu ngón tay cô run lên.

 

Những mảnh ký ức của cô dần dần tập hợp lại với nhau.

 

Đôi môi quyện vào nhau của họ… Harsen, người đang trêu chọc da thịt cô… Trong phòng của anh trong chiếc váy ngủ của cô, quyến rũ anh bằng cách ngồi trên đùi anh…

 

‘À, mình đã mắc một sai lầm khác.’

 

Trên hết, Ercella lo lắng về địa điểm và trang phục của mình. Trước đây, bất cứ khi nào cô uống rượu và ôm Harsen, đều được thực hiện trong phòng ngủ của họ, không phải trong phòng của anh, vì vậy nó chưa bao giờ trở thành vấn đề.

 

Làm thế nào mình có thể giảm phẩm giá của cha mình và mình? Nhưng điều đó hoàn toàn không thể chấp nhận được thực sự đã xảy ra vào ngày hôm qua.

 

“Mình sẽ bảo Clifton chôn vùi nó đi…”

 

Chờ đã, bảo ông ấy chôn cái gì? Ercella ngày càng rơi lệ. May mắn thay, không có gì khác xảy ra, nhưng còn những dấu vết này thì sao?

 

Chắc anh ấy đã quên. Hôm nay chúng ta được cho là đi xem vở kịch với Vicente. Làm sao mình có thể ra ngoài như thế này?…. Nếu cô có thể làm cho họ biến mất bằng cách khóc, côsẽ làm như vậy một cách lặng lẽ nhưng điều đó là không thể. Ercella đã bị phá.

 

Và cô có thể đối mặt với anh ấy như thế nào bây giờ? Cô không có đủ tự tin để gặp Harsen. Cô luôn như vậy.

 

Cô thường tránh mặt anh vào ngày hôm sau khi uống rượu vì nỗi xấu hổ sẽ ập đến. Lianne mở cửa bước vào khi cô ấy ngày càng hoảng loạn. Cô ấy giả vờ như không, nhưng ánh mắt của cô ấy nhìn vào vết đỏ của cô.

 

“Tôi đã mang đến, thưa phu nhân.”

 

“Rồi...cảm ơn.”

 

Ercella nuốt nước bọt mà Lianne lúng túng đưa cho cô. Cô cảm thấy mình còn hơi sống bây giờ cổ họng khô khốc lại trở nên ướt át. Lianne liếc nhìn mặt Ercella và nói khẽ.

 

“Hôm nay… người không quên chuyến thăm của mình tới Nữ bá tước Zardea vào sáng nay, phải không?”

 

Ôi… Nước mắt cô trào ra. Cô nhớ hôm nay là ngày nữ bá tước mời cô đến tư dinh để nói chuyện.

 

Buổi sáng là nữ bá tước, buổi chiều vở kịch. Cô là một mớ hỗn độn. Cô không có ý công bố sự ngu ngốc của mình cho mọi người. Cô nên làm gì? Ercella muốn từ bỏ và vùi mình vào những vỏ bọc.

 

“… người có muốn quàng khăn không?”

 

Ercella nhìn Lianne với khuôn mặt đầy nước mắt trước câu hỏi thận trọng của cô.

 

“Cái đó… Tôi đoán người sẽ thấy nóng ở nơi nó che phủ, nhưng tôi nghĩ người có thể mặc một chiếc váy che toàn bộ phần trên cơ thể của người.”

 

Lianne nói, liếc nhìn những dấu vết trên xương đòn. Một chiếc váy che toàn bộ xương quai xanh. Hoặc một chiếc khăn quàng cổ. Ngay cả khi cô che đậy nó bằng cách ăn mặc không hợp thời trang, mọi người đều sẽ biết. Nhưng cô không còn lựa chọn nào khác, vì vậy cô đã gật đầu.

 

“… Sau đó, tôi sẽ mang một chiếc váy phù hợp.”

 

“Được, làm ơn.”

 

Sau một câu trả lời ngắn gọn, Ercella quay lại giường và ngồi phịch xuống. Đột nhiên, cô bắt đầu đổ lỗi cho Marquess. Tại sao hôm qua cô lại đề nghị uống rượu? Không, trước đó, cô nên tự trách bản thân mình đã quá bất cẩn khi nghĩ rằng sẽ không sao khi lần đầu tiên được tận hưởng nó trong một thời gian dài.

 

“Mình đang làm gì vậy?"

 

Cô tiếp tục và tiếp tục cho đến khi cô bắt đầu đổ lỗi cho Harsen. Cô biết anh ấy sẽ cười trừ mà không thèm để ý. Cô không thể chống lại vì cô đã bắt đầu nó. Và tội ác lớn hơn của cô là bước vào phòng của anh trong bộ đồ ngủ. Không có gì đi theo cách của cô, vì vậy Ercella bĩu môi.

 

Cô bắt đầu ghét Harsen, một lần nữa.

 

Nếu anh ấy biết mình say, anh ấy nên mời mình trở về một cách tử tế.

 

Rên rỉ đủ rồi; thời gian nầy để đi đến Bá tước thôi.

Bạn đang đọc:Hoa nhảy gió caChương 30
BÌNH LUẬN MỚI
TOP USER HOẠT ĐỘNG TÍCH CỰC TRONG NGÀY
    TAGS

    Truyện Gì là nơi dành cho những người hâm mộ có thể đọc và theo dõi các bộ truyện của các nhóm dịch tự dịch và upload lên. Bạn có thể đọc hàng nghìn Truyện tranh trực tuyến miễn phí chất lượng cao. Chúng tôi muốn bạn biết rằng Truyện Gì sinh ra là để dành cho bạn.

    Nếu bạn là người yêu thích truyện tranh 18+ và bạn muốn đọc các thể loại truyện tranh người lớn online manhua, manga, manhwa. Đây là một thiên đường dành cho bạn.

    Truyện Gì là trang web có nội dung phong phú và cộng đồng truyện tranh đông đảo tại Việt Nam. Những bộ truyện tranh hay được các nhóm dịch bằng phong cách riêng của mình sẽ mang lại cho bạn nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Bạn có thể đọc hàng nghìn truyện tranh bởi vì bạn không cần phải mua nó, bạn có thể đọc trực tuyến mà không tốn một xu nào.