Bạn đang đọc:Hoa nhảy gió caChương 3

Mình không thể tin người thực sự chỉ đang đi mua sắm. Lianne bực bội bắn trả lại cô.

 

“Việc mua sắm mà tôi đang nói đến ở đây không có nghĩa là người đi mua sắm cho chính mình. Đó là để phát triển quan hệ giữa hai người một cách tự nhiên bằng cách chọn ra thứ mà Thiếu gia có thể sử dụng.”

 

“…….”

 

“Những thứ như quần áo và phụ kiện trông rất đẹp cho Thiếu gia. Tôi nghe nói rằng ngày nay hoa tai được nam giới ưa chuộng. Vậy thì tôi không nghĩ là Thiếu gia sẽ thích nó… chúng ta hãy bỏ cái này đi. Dù sao thì người có thể mua cho ngài ấy găng tay, hay khăn tay để lau mồ hôi. Người nên tự thêu nó. Oh, nghĩ lại, đây không phải là một ý tưởng tuyệt vời sao? Phu nhân không thực sự giỏi thêu thùa nhưng người có thể luyện tập. Chúng ta cần chuẩn bị một tấm vải trơn, mềm và chỉ lụa. Chà, và còn gì nữa nhỉ? Có rất nhiều thứ phu nhân có thể mua cho ngài ấy như mũ, quần áo dự tiệc, quần áo bình thường, giày dép, v.v. Phu nhân chắc chắn nên mua cho Thiếu gia vài bộ quần áo. Sẽ rất tốt nếu đánh giá cao vẻ đẹp trai của ngài ấy khi thử những bộ quần áo khác nhau.”

 

“…….”

 

“Đừng chỉ nghĩ về nó hãy chắc rằng ngài ấy sẽ khen ngợi. Sau đó sẽ giống như mối quan hệ mẹ con thân thiết với bất kỳ ai.”

 

Lianne cười rạng rỡ, nói trong dòng suy nghĩ liên tục trong khi tưởng tượng về nó. Ercella, người phải thêu khăn tay cho con trai, mua mũ, giày và quần áo cho cậu và khen ngợi cậu, cố gắng kéo khóe miệng lên.

 

“Thế thì tốt quá…”

 

“Người có chắc không? Tôi thường tràn đầy năng lượng vậy nên tôi đang đốt cháy động lực. Phu nhân nên xem vở kịch hay buổi biểu diễn cùng nhau. Người có thể xem múa ba lê. Hoặc người có thể đi du lịch cùng nhau? Chà, tôi nghĩ còn quá sớm. Còn gì nữa ta…”

 

“Dừng, dừng lại đi!”

 

Ercella vội ngắt lời Lianne. Lianne vẫn còn rất nhiều điều để nói nhưng dừng lại với vẻ khó hiểu.

 

“Hãy làm điều đó từng bước. Ta không thể làm tất cả cùng lúc được.”

 

Ercella có vẻ hối hận trước những lời lẽ hợp lý của mình, nhưng Lianne ngoan ngoãn gật đầu.

 

“Sau đó trước tiên, chúng ta hãy ăn sáng cùng nhau vào ngày mai nhé.”

 

“Được rồi.”

 

Với sự thỏa hiệp đó, Ercella đã chờ đợi ngày mai.

 

* * *

 

Ercella dậy sớm hơn thường lệ 30 phút và bước vào phòng ăn. Chiếc bàn trải vải đỏ thêu vàng dành cho những gia tộc lớn, nhưng nhiều nhất chỉ có ba người ngồi, trừ những vị khách không thường xuyên.

 

Thậm chí sau đó cô ấy chủ yếu ăn một mình hoặc với Harsen mà không có Vicente. Sự hoang vắng khiến Ercella cảm thấy cô đơn trong lòng.

 

“Phu nhân, người đến sớm quá. Tôi sẽ chuẩn bị bữa ăn sớm thôi.”

 

“Được rồi. Còn Vicente thì sao?”

 

“Sau khi ăn xong, ngài ấy tiến ra sân tập rồi ạ.”

 

Clifton trả lời, bối rối nhìn Ercella, người vừa hỏi về nơi của Thiếu gia. Khuôn mặt cô ấy đầy thất vọng khi nghe quản gia nói.

 

“Nói với thằng bé rằng chúng ta sẽ dùng bữa cùng nhau vào lần sau.”

 

Clifton trông ngạc nhiên khi cô có vẻ thất vọng.

 

“Công tước sẽ phản đối mất. Nếu bữa ăn của Thiếu gia bị trì hoãn, lịch trình của ngài ấy có thể bị gián đoạn…”

 

“Sau đấy ta sẽ bắt đầu ăn sớm hơn. Gọi cho ta để kịp giờ đến bữa ăn của Vicente nhé.”

 

“Còn Công tước thì sao…”

 

“Bảo anh ấy biết bản thân mình.”

 

Cô thường đi ăn với Harsen, trừ khi anh bận. Nhưng bây giờ cô không thể đủ khả năng để nghĩ về chồng mình. Mình phải cải thiện mối quan hệ khó xử với Vicente bằng cách nào đó. Vậy nên không thành vấn đề nếu tôi dùng bữa với Harsen hay không.

 

“…Sao?”

 

Ercella luôn giữ vững phẩm giá của mình nên cô rất xấu hổ trước câu trả lời khá ngớ ngẩn của mình. Cô nói mà không quan tâm.

 

“Ta sẽ ăn với con trai ta từ bây giờ.”

 

“Chà, người đã chiến đấu với Công tước à? Bình tĩnh chút thưa phu nhân…”

 

Một người giúp việc khác gần đó, Beth, đã hỏi cô như vậy. Cô ấy là người hầu gái khác mà cô mang đến từ điền trang Marquis. Ercella than phiền trong lòng rằng cô đã đối xử với cô ấy quá tùy tiện, và cười nhẹ.

 

“Ngươi có muốn kết thúc không?”

 

“K-không!”

 

Beth phản xạ và ngậm miệng lại. Phản ứng của cô ấy luôn dễ thương. Ercella mỉm cười và vui vẻ nói thêm.

 

“Ngoài ra, chúng ta không đánh nhau. Dù sao thì Vicente ăn sáng khi nào? Lúc 7 giờ sáng ư?”

 

“Lúc 5 giờ sáng.”

 

“… Gì cơ?”

 

“Ngài ấy không có bữa ăn thích hợp. Ngài ấy sẽ chỉ ăn một lát bánh mì và ngay lập tức đến sân tập.”

 

Lần đầu tiên Ercella ngậm miệng lại. Cô luôn ăn khoảng 8 giờ sáng. Cô không bận nên đến sớm hơn, nghĩ rằng cậu ấy sẽ ăn khoảng 7 giờ sáng, nhưng đã bị sốc khi nghe tin cậu ấy hầu như không ăn và tập luyện lúc 5 giờ sáng.

 

Và không lâu sau, Ercella ra lệnh với vẻ mặt lạnh lùng.

 

“Gọi Vicente ngay bây giờ.”

 

Ercella không thể tin được những gì Clifton vừa nói. Mình không thể tin Vicente đang làm chuyện đó. Và ta không thể tin ta hoàn toàn không biết chuyện đó.

 

Ta biết chồng ta rất đầu tư vào giáo dục của Vicente, nhưng ta không biết nó sẽ nhiều đến mức này.

 

Theo quan điểm của cô, nó thật tàn nhẫn. Cô ấy muốn đi và tranh luận ngay lập tức.

 

Nhưng cô có đáng trách cậu ấy không khi cô không biết Vicente đã trưởng thành như thế nào cho đến nay? Cô chưa bao giờ quan tâm đến cậu ấy.

 

Đáng buồn thay, Ercella nhận ra cô không xứng đáng với điều đó. Cô tự xấu hổ vì không biết gì về Vicente. Cô đã tức giận vì tất cả những điều đó.

 

Ercella cắn môi.

 

“Từ bây giờ, khóa sân tập cho đến 8 giờ sáng.”

 

“Vậy thì Thiếu gia sẽ không thể tập luyện.”

 

“Làm như ta nói!”

 

Có chuyện gì với phu nhân vậy?

 

Trước sự tức giận của Ercella, tất cả mọi người kể cả quản gia đều dậm chân tại chỗ.

 

Theo mệnh lệnh của cô, một hầu gái đi gọi Thiếu gia, vậy nên cậu ấy đến sớm, nhưng nếu cô gặp phải cậu ấy trong tình trạng này, điều tồi tệ có thể xảy ra.

 

“Về sau giữ Vicente ra khỏi sân tập trước 8 giờ sáng.”

 

“Con đã làm gì sai vậy thưa mẹ?”

 

Chắc chắn rồi, cônghe thấy giọng nói lạnh lùng của Vicente vừa xuất hiện.

 

“Vicente?”

 

Khi Ercella quay về phía cửa, Vicente cúi đầu. Anh ta lịch sự hoàn hảo với cách cư xử hoàn mỹ, nhưng khuôn mặt lạnh lùng hơn bình thường.

 

“Con được biết rằng mẹ đã gọi điện cho con. Nhưng mẹ vừa nói gì vậy?”

 

“Những gì con vừa nghe à. Ta không ngờ con dậy sớm như vậy vào buổi sáng để tập luyện. Điều đó không có ý nghĩa gì…”

 

“Không có gì khiến mẹ phải bận tâm.”

 

Vicente cắt đứt những lời khó chịu của Ercella một cách không thương tiếc. Như thể cô ấy đang can thiệp vào điều gì đó.

 

Ercella kinh hoàng trước sự lạnh lùng của anh và không thay đổi giọng điệu của mình, cô nói.

 

“Vicente, ý còn là gì? Không ai trên đất nước này, kể cả Đức vua, dành cả ngày như vậy.”

 

“Đó là vấn đề tất nhiên đối với hiệp sĩ trong việc huấn luyện. Không có gì lạ. Mẹ, tại sao mẹ lại làm điều này-?”

 

“Vicente!”

 

Không khí xung quanh lạnh đi vì tiếng hét giận dữ của Ercella. Sau đó cô mới nhận ra mình đã quá kích động. Cô thu lại hơi thở và nói nhẹ nhàng với giọng điệu khác với trước đây.

 

“Con có thấy điều gì sai không? Đây ... đây là sự lạm dụng. Con là một đứa trẻ cần lớn lên.”

 

Khuôn mặt của Vicente hơi méo mó trước những lời cô nói. Anh nói với vẻ lạnh lùng hơn trước.

 

“Nếu ai vừa nghe thấy lời nhận xét đó, đó sẽ là sự ô nhục cho gia đình và Cha sẽ tức giận.”

 

Lạnh quá. Ercella thảng thốt lẩm bẩm trong không khí lạnh cóng đó.

 

“… Một sự ô nhục của gia đình.”

 

Tất nhiên, nếu ai nghe thấy nó, đó sẽ là một sự ô nhục đối với họ, nhưng đó không phải là điều quan trọng bây giờ. Vicente khóe miệng hơi nhếch lên như thể đã đọc được suy nghĩ của Ercella.

 

“Đó không phải là điều quan trọng nhất đối với mẹ sao?”

 

Thật tinh tế, nhưng nó chứa đựng sự chế giễu đối với cô theo cách riêng của nó.

 

“Con sẽ giả vờ như không nghe thấy điều này hôm nay.”

 

Kết thúc cuộc trò chuyện, Vicente quay lưng về phía Ercella và đi ra ngoài.

 

* * *

 

“Phu nhân, đừng buồn. Tôi chắc rằng Thiếu gia sẽ hối hận vì lời nói của mình thôi.”

 

Cô không cảm thấy muốn ăn sau những gì đã xảy ra trước đó. Ercella bỏ bữa sáng và trở về phòng. Lianne an ủi Ercella đang ủ rũ, nhưng cô không thể giấu được nỗi buồn.

 

“Tôi xin lỗi. Đáng lẽ tôi phải nói với người trước, nhưng tôi quên mất…”

 

Lianne tỏ ra tội lỗi vì đã quên nghĩa vụ của mình, nhưng đó không thực sự là lỗi của cô ấy. Lianne là người giúp việc riêng của Ercella. Vì Ercella thường không trao đổi với con trai mình nên Lianne không cần biết lịch trình của Vicente.

 

Ercella dù sao cũng không có ý định đổ lỗi cho Lianne và nhớ lại những gì đã xảy ra trước đó.

 

“Ta không thể tin Harsen sẽ làm điều đó.”

 

Vicente vẫn còn là một cậu bé đang lớn, nhưng cậu ấy đã tập luyện thậm chí bỏ bữa. Cậu ấy có lẽ còn không ngủ đúng cách.

 

Cậu ta thậm chí còn có bạn bè nào không? Cậu ấy nên vui vẻ bên ngoài với bạn bè của mình.

 

Ngay cả khi Vicente là người thừa kế của gia đình, việc con trai cô không được hưởng một thứ gì mà những người bạn đồng lứa coi thường vẫn không thay đổi.

 

Tại sao mình lại làm điều này?

 

Mình làm gì bây giờ? Trái tim của Ercella chùng xuống khi cô ấy phẫn nộ với chính mình. Và mặc dù cô biết anh không xứng đáng, nhưng cuối cùng cô vẫn phẫn nộ với Harsen.

 

Cô biết anh thật lòng vì Vicente là con trai duy nhất của mình, nhưng cách làm của anh thật lạnh lùng. Anh ấy không cho con trai mình bất cứ thời gian nào để nghỉ ngơi.

 

“Bậc thầy luôn tìm kiếm sự hoàn hảo.”

 

Mình không thể tin được là chồng mình lại đẩy Vicente đến thế này. Mình biết lịch trình của anh ấy dày đặc, nhưng không biết nó sẽ nhiều đến mức này.

 

“Thằng bé có bao nhiêu gia sư?”

 

“Thiếu gia đang học địa lý, lịch sử, xã hội, ngoại giao, kinh tế, luật chính trị, triết học, văn học, văn hóa cơ bản, piano, v.v.. Ngài ấy có ít nhất khoảng 10 gia sư.”

 

“Nhiêu đó ư?”

 

“Vâng, Công tước chỉ kiếm những người giỏi nhất trong mỗi lĩnh vực giáo dục. Họ hầu hết là giáo sư hàn lâm.”

 

“…Có nghĩa là Vicente học tất cả những cái đó?”

 

“Thiếu gia làm rất tốt rồi ạ.”

 

“Ôi chúa ơi.”

 

Một tiếng thở dài thoát ra từ miệng cô.

 

Đó là một lịch trình khủng khiếp, nhưng cậu ấy đã hoàn thành nó. Cô ngưỡng mộ trí thông minh của cậu ấy nhưng cảm thấy ngột ngạt bởi lịch trình làm việc mệt mỏi về thể chất và tinh thần đó.

 

“… Một đứa trẻ thuần khiết.”

 

“Phu nhân.”

 

Cô trấn tĩnh lại thần kinh và bình tĩnh trút giận.

 

“Ta chưa bao giờ nghĩ rằng chúng ta đang ở trong một gia đình lạm dụng trẻ em vậy. ”

 

Những từ ngữ đọng lại trong miệng cô ấy bật ra một cách dễ dàng. Lianne lo lắng nhìn Ercella.

 

Lạm dụng? Trong khi cô ấy lo lắng về việc ai có thể sẽ nghe những lời như vậy, cô ấy cũng cảm thấy tiếc cho Ercella, người đang bóp méo biểu cảm của mình.

 

“Lianne.”

 

“Vâng,vâng.”

 

“Bảo quản gia cắt giảm tất cả trừ bốn gia sư.”

 

Thay vì hỏi, 'Chỉ bốn?’ Lianne làm theo lời cô ấy một cách trung thành.

 

“Tôi nên loại trừ những môn học nào?”

 

“Địa lý, lịch sử, xã hội và luật chính trị ngay bây giờ, và sau đó thằng bé có thể từ từ nghiên cứu phần còn lại sau khi hoàn thành. Và không cần phải học piano. Triết học nữa. Họ chỉ dạy những thứ vô bổ như tại sao ta sống, tại sao ta tồn tại, ta đến từ đâu, ta sẽ đi đâu!”

 

“Vâng, vâng, người nói đúng… nó thực sự vô dụng.”

 

Cô ấy chắc đã có một thời gian khó khăn để học triết học. 

 

Lianne không nói nữa và làm theo những gì cô nói.

 

Tôi chắc rằng Công tước sẽ nói gì đó, nhưng ngài ấy không thể đối phó với người mẹ được… Cô ấy mong đợi luồng khí lạnh sẽ sớm tràn vào biệt thự và thề sẽ tránh xa một thời gian.

 

“Và bảo họ khóa sân tập cho đến 8 giờ sáng. Nếu ngươi nghe báo cáo Vicente vào sân tập trước 8 giờ, hãy nói với nó rằng đó là lệnh của ta.”

 

“Vâng,vâng.”

 

“Nói với Vicente rằng chúng ta sẽ dùng bữa cùng nhau lúc 7:30. Hãy chắc chắn rằng thằng bé tham dự.”

 

“… Ngài ấy sẽ không từ chối nếu người yêu cầu quá nhiều chứ?”

 

“Liệu thằng bé có nghe ta nói không nếu ta không làm điều này?”

 

Đúng. Thiếu gia quả nhiên cứng đầu. Chắc chắn rồi, phu nhân có chút hống hách, nhưng lần này không thể tránh được. Hơn hết, cô ấy rất tức giận nên mình không thể không hòa hợp hết mức có thể.

 

“Vâng, tôi sẽ thông báo cho Thiếu gia ngay lập tức. Nhưng vì cả hai đều giận nhau, tại sao người không ăn trưa và ăn tối riêng ngày hôm nay và có một buổi sáng bình yên vào ngày mai?”

 

“… Phải. Hôm nay ... ta đã bị cuốn đi mà không nhận ra.”

 

“…….”

 

Suy nghĩ miên man, Ercella gật đầu vài cái.

 

“Phải, điều đó sẽ tốt hơn.”

 

Thay vì làm cho mối quan hệ tốt đẹp hơn, cô ấy lại làm cho nó trở nên tồi tệ hơn. Cô ấy lẽ ra phải kiên nhẫn, nhưng cô ấy không thể không tức giận khi thấy Vicente lớn lên như vậy, và cô ấy cũng không biết. Ercella sẽ không bỏ qua chuyện này.

 

“Khi nào Harsen sẽ đến trong hôm nay?”

 

Mình phải nói chuyện với chồng để giải quyết vấn đề này.



* * *



Bạn đang đọc:Hoa nhảy gió caChương 3
BÌNH LUẬN MỚI
TOP USER HOẠT ĐỘNG TÍCH CỰC TRONG NGÀY
    TAGS

    Truyện Gì là nơi dành cho những người hâm mộ có thể đọc và theo dõi các bộ truyện của các nhóm dịch tự dịch và upload lên. Bạn có thể đọc hàng nghìn Truyện tranh trực tuyến miễn phí chất lượng cao. Chúng tôi muốn bạn biết rằng Truyện Gì sinh ra là để dành cho bạn.

    Nếu bạn là người yêu thích truyện tranh 18+ và bạn muốn đọc các thể loại truyện tranh người lớn online manhua, manga, manhwa. Đây là một thiên đường dành cho bạn.

    Truyện Gì là trang web có nội dung phong phú và cộng đồng truyện tranh đông đảo tại Việt Nam. Những bộ truyện tranh hay được các nhóm dịch bằng phong cách riêng của mình sẽ mang lại cho bạn nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Bạn có thể đọc hàng nghìn truyện tranh bởi vì bạn không cần phải mua nó, bạn có thể đọc trực tuyến mà không tốn một xu nào.