Bạn đang đọc:Hoa nhảy gió caChương 28

Anh đoán rằng cuộc gặp của họ có thể kéo dài hơn anh nghĩ. Cuối cùng, anh hết trà. Vicente nhìn xung quanh bên trong với vẻ không quan tâm. Anh nhận ra người hầu hướng dẫn Ercella đến văn phòng Hầu tước trông còn khá trẻ.

 

Vicente nhớ lại người phụ nữ đang chờ của Ercella. Cô ấy trẻ hơn Ercella khoảng sáu tuổi. Sau đó, cô ấy khoảng mười tuổi khi cô ấy đến Công quốc ... Họ thường được làm việc ở độ tuổi trẻ như vậy sao?

 

Không phải là không nghe nói đến nhưng bằng cách nào đó anh cảm thấy kỳ lạ. Mình đã cảm thấy chuyện này trong thời gian dài, nhưng gia đình này cảm thấy khác lắm. Mình có nên hỏi Mẹ không? Nhưng cô sẽ nói với anh được bao nhiêu…

 

Anh chợt nhận ra có lẽ cô cũng không biết nhiều. Vicente đang quét tách trà bằng ngón trỏ một cách vô nghĩa khi…

 

Két-

 

Anh nghe thấy tiếng cửa mở. Anh nhanh chóng quay sang, nhưng sau đó dừng lại. Một cô gái đang thò đầu qua khe cửa.

 

Đôi mắt xanh lục của cô gái chớp liên tục và nhìn anh. Ngay sau đó, cô bé lẩm bẩm với đôi môi nhỏ xíu của mình. 

 

“Anh có phải là anh Vicente không?”

 

“…….”

 

Vicente không quen đối xử với người khác giới.

 

“Tại sao anh không trả lời? Anh không phải anh Vicente à?”

 

Vicente không thốt nên lời trước nhân vật bất ngờ này. Thậm chí, anh còn cảm thấy xấu hổ trước danh hiệu thân mật mà anh chưa từng nghe tới. Đứa trẻ nghiêng đầu hỏi Vicente im lặng có gì lạ không. 

 

“Anh không thể nói được à?”

 

Đứa trẻ hỏi có vẻ ngây thơ đến nỗi Vicente không thấy nó thô lỗ chút nào. Mình chỉ cảm thấy không quen với thứ nhỏ bé trước mặt này. Anh từ từ phá vỡ sự im lặng mà anh vẫn duy trì với vẻ mặt dữ tợn.

 

“Ai…”

 

“…….”

 

“Em là ai?” 

 

Một giọng nói trầm thấp vang lên trong im lặng. Đứa trẻ vội vàng về phía Vicente. Anh tự hỏi liệu cô bé có vui khi người trước mặt có thể nói được không. 

 

“Em là Rowena. Anh có phải là con trai của dì Ercella không?”

 

“Đúng…”

 

Vẻ mặt của Rowena rạng rỡ trước lời khẳng định của anh. Một bàn tay giống như cành cây đã bắt lấy chân của Vicente trong khi giữ nó. Không đời nào Vicente nhúc nhích trước sức mạnh yếu ớt đó.

 

Vicente, trong khi đó, nhận thấy đứa trẻ đang mỉm cười gọi mẹ là "Dì." Ngoài ra, anh nhớ Ercella đã nói rằng anh sẽ có thể nhìn thấy “anh em họ” của mình nếu anh ra ngoài. Vậy thì có nghĩa là cô bé này là con gái của Hầu tước.

 

Vicente đang chìm trong suy nghĩ thì gương mặt anh nhanh chóng cứng lại. Con gái của Hầu tước? Không đời nào. Nhưng xét về ngoại hình của cô bé…

 

Anh thực sự ngạc nhiên, cô bé thực sự là em họ của anh. Rowena dang tay về phía anh ta mà không nhận ra Vicente đang bối rối. Vicente cau mày trước hành động kỳ quặc của cô bé.

 

“Giữ em lại! Em đã muốn gặp anh từ rất lâu rồi! Anh không biết em đã phải cầu xin giáo viên của em hoàn thành sớm bao nhiêu trong ngày hôm nay đâu.”



“Nói gì cơ-” 

 

Vicente nghi ngờ tai mình. Cô bé đang cầu xin anh giữ cô bé? Chúng tôi hầu như không gặp nhau. Cô bé cố giữ yên, nhưng cô bé không hạ cánh tay xuống. Anh đang băn khoăn không biết phải làm thế nào.

 

“Rowena! Anh đã bảo em không được vào văn phòng của Cha rồi mà!”

 

Cánh cửa khẽ mở, mở rộng kèm theo một tiếng thình thịch. Ở giữa, một cậu bé sải bước vào. Rowena bám vào Vicente hơn nữa và chụp lấy cậu bé. 

 

“Anh quan tâm làm gì?”

 

“Con nhóc này!” 

 

Cậu bé dùng tay nắm chặt tóc Rowena. Rowena kêu lên đáp lại.

 

“Tại sao anh lại là anh trai của em chứ? Em thật sự ghét anh…”

 

“Đừng nói với anh… Em! Em lại đang chạy đến với Mẹ lần nữa, phải không? Đồ xảo quyệt…”

 

“Uwaaah!” 

 

Rowena bật khóc, vì vậy cậu bé bắt đầu bồn chồn và hoảng sợ. Vicente lần đầu tiên bị mắc kẹt trong tình huống như vậy.

 

“Này, bây giờ… đừng khóc.”

 

Rowena bám chặt lấy Vicente, tránh bàn tay của cậu bé đang cố gắng xoa dịu cô. 

 

“Owee! Anh trai!”

 

Anh trai? Từ khi nào mình là anh trai của cô bé?

 

Anh thấy tình huống này hoàn toàn nực cười. Vicente nhìn cậu bé với vẻ mặt bối rối, không biết phải làm gì với Rowena, người đang túm lấy quần cậu. Cậu bé đang lau mồ hôi trên trán có vẻ ngạc nhiên khi nhận ra sự hiện diện của Vicente.

 

“Có lẽ, anh là con trai của dì Ercella?”



Cảm thấy nhẹ nhõm trước cách chào hỏi lịch sự không giống như em gái mình, Vicente cảm thấy mình có thể đáp lại cậu ta một cách bình tĩnh hơn. 

 

“Đúng rồi.”

 

Cậu bé mắt sáng rực và đặt tay lên ngực.

 

“Rất vui được gặp anh. Em là Racellion, con trai cả của Visaride. Chúng ta cuối cùng cũng gặp nhau-”

 

“Whaa!”

 

“Em có thể im lặng được không?!”

 

“Eeek!”

 

Racellion trừng mắt nhìn em gái mình và thở dài khi anh đề nghị Vicente. 

 

“Trước hết, chúng ta nên rời khỏi đây. Anh hãy đi theo chúng ta.”

 

“…….”

 

“Nhân tiện, em 14 tuổi. Làm cho bản thân anh thấy thoải mái nhé.”

 

Anh ấy nói vậy nhưng sao trông anh ấy thoải mái hơn? Vicente lần lượt nhìn hai người trước mặt. Một cô bé gần như không ngừng khóc, một chàng trai gọi anh là ‘Anh trai’ với vẻ mặt nghiêm túc. [T/N: Theo vai vế địa vị cậu bé lớn hơn Vicente nhưng thôi cứ dịch theo nguyên tác nhé]

 

Đối với Vicente, người sống một cuộc sống yên tĩnh, tiếng ồn đột ngột này giống như thử thách. Hình ảnh về những người “anh em họ” của anh đã bị tan vỡ từ lâu.

 

 

 

***

 

 

 

Sau khi nói chuyện với Caron, Ercella quay trở lại phòng tiếp tân, nhưng Vicente không thấy đâu cả. Người hầu bảo vệ lễ tân đến gần cô và báo cáo. 

 

“Thiếu gia và tiểu thư ghé vào phòng tiếp tân đưa Thiếu gia đi rồi ạ.”

 

Ercella cảm thấy sởn da gà trên cánh tay của mình. Thiếu gia và tiểu thư có ý gì? 

 

“Ý ngươi là, Racellion và… Rowena?”

 

“Vâng, thưa phu nhân, thiếu gia nói với tôi rằng họ đang đi đến sân thượng ngoài trời, nơi tổ chức buổi uống trà.”

 

“… Được rồi.”

 

Cô không ngờ anh lại gặp Racellion và Rowena. Điều này xảy ra vì cô không có mặt. Những đứa trẻ đó và Vicente không hợp nhau nên Ercella bắt đầu lo lắng. Tất cả những gì cô ấy có thể nghĩ là vội vàng về phía chúng. 

 

“Đưa ta tới đó.”

 

“Vâng, thưa phu nhân.”

 

Cô nhìn thấy một chiếc bàn trà bằng bạc đặt giữa vườn mà người hầu mang đến cho cô. Marquess, Racellion, Rowena và Vicente đã có mặt trên bàn trà. Một người phụ nữ trung niên phát hiện Ercela từ chỗ ngồi của cô ấy và vui vẻ vẫy tay chào. 

 

“Xin chào, Ercella!”

 

Đó là Marquess. Cũng giống như anh trai cô, vợ anh cũng đầy sức sống. Sự hiếu khách của cô ấy khiến Ercella cười khúc khích. Cô vội vàng và ngồi vào chỗ.

 

“Lâu rồi không gặp chị.”



“Mẹ, mẹ đây rồi.” 

 

Ngồi cạnh cô, Vicente chào hỏi. Cô ngạc nhiên vì giọng anh chào đón một cách kỳ lạ. Ercella nhìn thấy chiếc đĩa bạc trước mặt và nhận ra tại sao. Ôi chúa ơi! Ai đã đặt đống đồ ăn vặt vỡ vụn này trước mặt anh?!

 

“Chúng ta đã chờ em lâu rồi.”

 

Như Ercella đã đoán, Rowena đang thêm những chiếc bánh quy mới vào đĩa của Vicente. Vì thế, đồ tráng miệng chất thành đống như tháp lắc lư từng chút. Cơ mặt của Vicente đã cứng hơn nữa. Không để tâm đến anh, Rowena rạng rỡ và tiến lại gần Ercella. 

 

“Dì!”

 

Ercella nhẹ nhàng xoa đầu Rowena. Một lọn tóc mỏng được cô vuốt nhẹ bằng tay. Đã lâu rồi mình không cảm nhận được cảm giác này. 

 

“Đã lâu không gặp, Rowena. Racellion, chị cũng vậy.”

 

“Cháu luôn muốn gặp dì, vì vậy cháu rất vui vì dì đã đến thăm chúng ta.” 

 

Racellion đặt tay lên ngực như đã biết, cụp mắt xuống và chào cô như một quý ông. Ercella cười khúc khích khi nghĩ cậu ấy đang bắt chước quý ông.

 

Trong khi đó, Marquess cười duyên nói chuyện với Vicente. Rõ ràng, họ đã nói chuyện với nhau từ trước đó. 

 

“Ta thực sự muốn gặp Công tước trẻ. Ta rất vinh dự khi có con như thí dụ.”

 

“Người có thể nói chuyện thoải mái với tôi.”

 

“Oh, ta có thể?” 

 

Marquess cảm thấy thoải mái mà không do dự. Vicente hơi bối rối nhưng không thực sự thể hiện điều đó. Anh liếc nhìn Ercella nhưng lúng túng tránh giao tiếp bằng mắt. Ngay sau đó cô nhận ra tại sao.

 

Anh đang đạt đến giới hạn của mình.

 

“Anh ơi, ăn cái này, ăn này nữa, uống này nè.”

 

Theo dõi hành động của Rowena, Marquess cuối cùng cũng nói. 

 

“Rowena, tại sao con không đưa cho ta cái bánh ngọt ở đó. Đó là niềm tự hào của ngôi nhà của chúng ta mà.”

 

“Nhưng con không thể với được nó.”

 

“Không sao đâu.”

 

“Con sẽ đưa nó cho anh, anh trai.”

 

“Được-“

 

-rồi.

 

Câu nói biến mất trong cổ họng và không kết thúc.

 

Anh không bao giờ có sở thích ăn đồ ngọt nên anh chỉ nhìn chằm chằm vào tòa tháp đồ ngọt đang sụp đổ đó một cách thờ ơ.

 

Kích thước của nó không giảm ngay cả khi anh ăn đi ăn lại. Bởi vì cô bé xây nó lần nữa và lần nữa. Vì vậy, anh quyết định từ bỏ việc ăn uống.

 

Anh đã bỏ ăn từ lâu. Ercella, người không còn nhìn thấy cảnh đó, thay vào đó đã quyết định từ chối lòng tốt từ một phía của Rowena. 

 

“Rowena, dừng lại. Con đang làm phiền anh đấy.”



“Con làm phiền anh ấy thế nào? Con đang làm chuyện này bởi vì con thích anh ấy mà.” 

 

Rowena có một cái nhìn thực sự vô tội trong mắt cô, trong khi đó, Vicente bất giác há hốc mồm.

 

“Chà, tại sao con không đưa nó cho Racellion?”

 

“Nhưng thật lãng phí nếu đưa cho anh  ấy.”

 

“Này- ”

 

Ercella để xoa dịu cơn giận của Racellion.

 

“Bây giờ, hãy nhìn vào đây. Đĩa của anh ấy đã chất thành đống rồi, phải không? Hãy là một người tốt và để anh ấy ăn thoải mái.”

 

“…….”

 

“Ừm… Được rồi.” 

 

Rowena mang món madeleine được đặt trên đĩa của Vicente trở lại đĩa của cô ấy. Vicente lặng lẽ thở ra khi nhìn thấy. Cảm ơn Chúa! Sau đó, Rowena hỏi Ercella.

 

“Dì ơi, con cũng có thể sống trong nhà cô được không? Anh trai và Cha đều sẽ không ở đó. Chả con bảo con phải học để gặp cha. Nhưng con không muốn học.”

 

Trước sự càu nhàu của Rowena, Racellion nói với giọng sáng suốt nhất từ ​​trước đến nay. 

 

“Đó là điều đáng khen ngợi nhất mà em đã nói trong năm nay. Dì, làm ơn đưa em ấy đi cùng đi.”

 

Ercella cười khúc khích. Phản ứng của Rowena sẽ rõ ràng khi cô bé đến với Bernhardt. Có, không có Caron ở đó, nhưng có Harsen.

 

Rowena chắc chắn sẽ bỏ trốn trong vòng chưa đầy một ngày. Marquess cười toe toét, hình như cũng nghĩ như vậy. Cô ấy ngậm miệng Rowena lại. 

 

“Rowena, đừng thô lỗ nữa. Con đang làm phiền dì của mình rồi đấy.”



“Vâng, thưa mẹ.” 

 

May mắn thay, Rowena đã không kháng cự; cô bé mỉm cười và cho bánh vào miệng, nhai chúng. Marquess, người đã ngăn Rowena, ngay lập tức nói về thành viên vắng mặt. 

 

“Ta ước gì Công tước đi cùng em.”

 

Nao núng–

 

Ngay lập tức, Ercella ngừng uống trà của mình. Cô ngẩng đầu lên và nhìn về phía Marquess, người đang nhìn cô với vẻ chân thành.

 

Công tước! Harsen và bữa tiệc trà? Cô không thể tưởng tượng được điều đó. Ercella cố tỏ ra lạnh lùng, thản nhiên thốt ra những lời tiếp theo. 

 

"Anh ấy bận rồi."

 

“Ta biết mà. Caron cũng bị nhốt trong phòng của mình cả ngày. Điều gì khiến họ bận rộn những ngày này vậy nhỉ?”

 

“Trách nhiệm của anh trai đã tăng lên nhờ cuộc họp mới nhất của anh ấy. Anh ấy sẽ bận một lúc.”

 

“Tuy nhiên, ta đoán không thể giúp được rồi. Nếu cả hai đều ở đây, nó sẽ thật hoàn hảo, phải không?

 

“… Thật.” 

 

Ồ, mình quên mất. Marquess trước mặt cô là một người phụ nữ đem lòng yêu Caron và cầu xin cha cô, Bá tước Gladiam, cho cô đính hôn với anh và cuối cùng đã thành công trong việc kết hôn với anh. Vì cô lớn hơn Caron năm tuổi, nên cô thậm chí còn đợi anh đến tuổi trưởng thành. Cô gái này thích người đẹp trai mà.

 

“Xấu hổ làm sao. Em sẽ mang theo Công tước trong chuyến thăm tiếp theo của em chứ? Sẽ tốt hơn nếu em cho ta biết trước để ta có thể gọi cho nghệ sĩ…”

 

“…….” 

 

Có lẽ mình đã nghe thấy gì đó nguy hiểm? Mình chỉ cảm thấy ớn lạnh sống lưng. Ercella nhìn Marquess, tinh tế cứng đờ cơ mặt.

 

Marquess không để ý đến đôi đồng tử đang run rẩy của Ercella, mà cười như một cô gái và thản nhiên nói những điều sẽ khiến biểu cảm của Harsen cứng lại nếu anh ta nghe thấy chúng.

 

“Em nghĩ không công bằng khi để một khuôn mặt như báu vật quốc gia như vậy sao?”

 

Cô có thể hình dung ra cảnh Harsen đang vò nát khuôn mặt của mình. Vicente cũng vậy, nhìn Ercella với đôi mắt lạnh lùng.

 

Rõ ràng, hình ảnh về người cô của anh đã tan vỡ. Vì hai lý do sau: thứ nhất, tiệc trà nói chung không như thế này, thứ hai là những gì cô ấy vừa nói.

 

Ta đã nói với con, không ai ghét những khuôn mặt đẹp trai.

 

Làm ơn, con trai, đừng từ bỏ những đức tính cao quý của con và thực hiện những mong đợi của Marquess. Ercella thành tâm cầu nguyện.

 

“Chúng ta có bức chân dung của ngài ấy ở nhà. Đừng lo lắng, chuyện đó sẽ làm được thôi.” 

 

Tất nhiên, cô biết mình muốn trưng bày nó trong trang viên của Hầu tước, không phải của Công tước, nhưng cô giả vờ như không biết. May mắn thay, Marquess chỉ đáp lại bằng một nụ cười, biết rằng sẽ rất thô lỗ nếu đi xa hơn. Cô nhấp một ngụm trà và nói với giọng vui tươi. 

 

“Con trai của em đã lớn lên tốt, thực sự đấy.”

 

… Gì? Ý chị là khuôn mặt của thằng bé sao?

 

Cô sẽ trả lời một cách tự nhiên giống như khi cô làm trước mặt bạn bè của mình, nhưng vì Vicente ở đây với cô, Ercella đã phải đổ mồ hôi khi lựa chọn lời nói của mình. Marquess mời họ với một sức sống mãnh liệt mà cô không hề đánh mất ngay cả khi tuổi đã cao. 

 

“Sau này em có muốn cùng chúng tabăn tối không? Chúng ta sẽ dùng bữa cùng nhau mãi mãi. Em sẽ không từ chối sự chân thành của ta, phải không?"

 

“… Nó quả là vinh dự.”

 

“Thật tuyệt. Ta chỉ tình cờ mua một ít rượu ngon từ Conrad.”

 

“Của Conrad?” 

 

Cô không phải là người nghiện rượu nhưng cô đã bị cám dỗ để thử một loại rượu ngon. Em có thể uống ở đây và mang về nhà nếu muốn. Hầu tước thầm thì thầm.

 

“Nồng độ cồn không cao nên con trai em cũng có thể uống được.” 

 

Khi Marquess nháy mắt, Ercella giờ không còn lựa chọn nào khác ngoài mỉm cười cam chịu.

 

 

 

* * *

 

Bạn đang đọc:Hoa nhảy gió caChương 28
BÌNH LUẬN MỚI
TOP USER HOẠT ĐỘNG TÍCH CỰC TRONG NGÀY
    TAGS

    Truyện Gì là nơi dành cho những người hâm mộ có thể đọc và theo dõi các bộ truyện của các nhóm dịch tự dịch và upload lên. Bạn có thể đọc hàng nghìn Truyện tranh trực tuyến miễn phí chất lượng cao. Chúng tôi muốn bạn biết rằng Truyện Gì sinh ra là để dành cho bạn.

    Nếu bạn là người yêu thích truyện tranh 18+ và bạn muốn đọc các thể loại truyện tranh người lớn online manhua, manga, manhwa. Đây là một thiên đường dành cho bạn.

    Truyện Gì là trang web có nội dung phong phú và cộng đồng truyện tranh đông đảo tại Việt Nam. Những bộ truyện tranh hay được các nhóm dịch bằng phong cách riêng của mình sẽ mang lại cho bạn nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Bạn có thể đọc hàng nghìn truyện tranh bởi vì bạn không cần phải mua nó, bạn có thể đọc trực tuyến mà không tốn một xu nào.