Bạn đang đọc:Hoa nhảy gió caChương 21

Những người bảo vệ Thủ đô, những người đột ngột đi vào, bao vây tất cả những người trong cabin. Earnhardt trói Carter và đấm vào đầu hắn ta.

 

“Mày dám-”

 

Whack!

 

“Làm chuyện này-.”

 

Whack!

 

“Tại thủ đô à?!”

 

Whack!

 

Đầu của Carter bắt đầu chảy máu vì những cú đấm của Earnhardt. Carter trừng mắt nhìn anh như một con thú và hét lên.

 

“Thằng này là cái quái gì vậy?!”

 

“Câm miệng.”

 

Earnhardt đấm vào bụng Carter. Carter hét lên. Hắn vẫn phản đối trong khi kiên quyết chỉ vào Vicente.

 

“Tên khốn đó đã giết người ở đây đấy!”

 

“…….”

 

“Tao không nghĩ hắn là hiệp sĩ nhưng một người bình thường có thể giết người ở thủ đô à ?! Chấp nhận cả tên khốn đó ư!”

 

“Ồn ào quá.”

 

Đôi mắt Earnhardt chìm xuống lạnh lùng.

 

“Tao đã bảo mày im lặng mà.”

 

Ngay lập tức, anh ta giơ tay tát vào gáy Carter. Carter bất tỉnh mà không hề la hét. Anh ta hất bàn tay đã chạm vào Carter và ra hiệu cho cấp dưới của mình.

 

“Bắt hắn.”

 

“Vâng thưa ngài.”

 

Theo lệnh của đội trưởng, tất cả lính canh đã đi ra ngoài. Bây giờ, chỉ Earnhardt, Vicente và Veron còn lại bên trong.

 

Một thoáng lặng trôi. Earnhardt nhìn chằm chằm vào cậu bé trước mặt. Quần áo đẫm máu, máu chảy ra từ thanh kiếm trên tay, thi thể của một người đàn ông với cổ họng bị cắt, và lời khai của Carter.

 

Rõ ràng là cậu bé đã làm cái xác chết. Miệng Earnhardt cúi xuống thở dài.

 

“… Ngài có phải là Công tước trẻ của Bernhardt không?”

 

Cậu bé chào hỏi lịch sự.

 

“Ta là Vicente Bernhardt. Chào Đội trưởng Đội Vệ binh Thủ đô, Ngài Earnhardt.”

 

Một giọng nói rất bình tĩnh không phù hợp với những gì anh vừa làm.

 

Lúc đầu, anh không thể tin được khi nghe ngài Veron kể lại.

 

Có lẽ, ngài đã đến đây từ trước.

 

Công tước trẻ của Bernhardt, người chưa phải là hiệp sĩ chính thức, gửi Veron, một hiệp sĩ, cho đội trưởng đội cận vệ và tự đặt mình vào tình thế nguy hiểm. Earnhardt cho rằng đó là một bước đi liều lĩnh.

 

Chỉ nửa giờ trước, anh còn cười nhạo sự ngu ngốc của Veron, vì đã giao thanh kiếm của mình cho công tước trẻ của Bernhardt và bỏ lại anh. Anh cho rằng anh ấy vẫn còn là một đứa trẻ chưa biết thế giới tàn nhẫn đến mức nào.

 

Anh chạy như điên để tránh cái chết của công tước trẻ bằng mọi cách. Nhưng trước sự sửng sốt của anh, tình cảnh đã được xử lý gọn gàng bởi một cậu bé mới 15 tuổi. Anh vẫn không thể tin được khi nhìn thấy Carter bị anh áp đảo một cách dễ dàng như vậy.

 

“Làm thế nào ngài biết đây là căn cứ của chúng? Hunter ... sẽ không nói với ngài đâu.”

 

Chủ nhân của bãi bắn cung tên là Hunter? Vicente thì thào.

 

“Nó có mùi máu.”

 

Mùi máu?

 

Earnhardt nheo trán. Cửa hàng Hunter đông nghịt người. Anh ngửi thấy mùi máu ở một nơi đông người và đến tận đây? Vicente đưa ra lời giải thích khi nhận thấy ánh mắt nghi ngờ của Earnhardt.

 

“Ta nhìn vào phía sau của bia bắn và có một vết máu trông còn tương đối mới. Và sự nghi ngờ của ta đã được xác nhận khi ta thấy địa chỉ ghi trên tờ giấy này là khác nhau cho nam và nữ.”

 

Anh không thể tin rằng anh ấy tự tin đến vậy. Đôi mắt của Earnhardt trở nên kỳ lạ trong giây lát, khi anh nghiến răng trước những lời của Vicente. Hắn vẫn chưa từ bỏ thói quen bắn tên vào người sao? Anh không thể tin được là mình, Đội trưởng Đội Vệ binh Thủ đô, lại không nhận thấy những vụ giết người đang xảy ra ở thủ đô. Đó rõ ràng là sai sói của anh.

 

“Tôi nghe tin đồn rằng mọi người đang biến mất khỏi thủ đô những ngày này. Họ có đúng không?”

 

“…Tôi cũng tin là vậy. Chúng có biết đội trưởng của mình, Drion, ở đâu không?”

 

“Hắn ở Geschrel.”

 

Geschrel. Nơi đó thực sự xa. Earnhardt nghiến răng. Không hiểu sao gần đây người đàn ông đang chăn thả ở quê đột nhiên ra thủ đô, nhưng lần này anh sẽ bắt được hắn ta.

 

Sau khi bày tỏ sự khinh bỉ vô tận với người đàn ông không có ở đó, anh ta lại nhìn Vicente. Khuôn mặt anh không cảm xúc như thể anh đã quen với việc này. Khuôn mặt của Earnhardt đột nhiên cứng lại.

 

“… Tôi rất biết ơn ngài Công tước trẻ.”

 

Anh im lặng một lúc và tiếp tục.

 

“Nhưng ngài đã giết một người đàn ông ở thủ đô mà không có quyền hạn.”

 

Hiệp sĩ bên cạnh anh ta hét lên.

 

“Đã giết một người! Quá nhiều! Nghe này, ngài Earnhardt. Thiếu gia có thể chưa phải là hiệp sĩ chính thức, nhưng ngài ấy là một hiệp sĩ tập sự. Do đó, ngài có đủ thẩm quyền để xử lý trọng tội. Bên cạnh đó, năm tên côn đồ đang vây quanh mình. Ngài nên đánh giá đúng tình hình.”

 

Lời nói của Veron có ý nghĩa nào đó. Giết một người không nhất thiết phải chịu hình phạt. Rất có khả năng anh được trắng án trong một số trường hợp nhất định, chẳng hạn như đối phó với một tên tội phạm hung ác như thế này.

 

Và luật pháp lỏng lẻo đã thuận lợi hơn nhiều cho giới quý tộc. Đặc biệt, nếu họ đến từ một gia đình có ảnh hưởng như Bernhardt. Nhưng họ đã đe dọa cậu bé này như thế nào? Những người đàn ông ngu ngốc của Carter sẽ không dám nhấc tay về phía anh. Carter hẳn đã biết anh cao quý đến mức nào và anh có thể giết họ mà không do dự.

 

“Hay cứ nói rằng ta đã giết hắn ta! Tôi là một hiệp sĩ, vì vậy ta có quyền đối phó với những tên tội phạm này.”

 

Trong trường hợp này, ngay cả cấp dưới trung thành của anh cũng bảo vệ Thiếu gia của mình, cho rằng anh đã phạm tội giết người. Nhưng nếu một hiệp sĩ không liên kết với bang đó phạm tội giết người ở thủ đô, anh sẽ bị kết án. Tỷ lệ cược thấp, nhưng nếu xảy ra sự cố, anh có thể mất chức hiệp sĩ của mình. Liệu anh có trung thành với chủ nhân của mình không?

 

Earnhardt trừng mắt nhìn cậu bé vẫn im lặng bất chấp tình hình.

 

Ánh mắt đầy điềm báo đó trong mắt anh trông giống như cha anh ấy.

 

Earnhardt nhớ lại Công tước Bernhard, Chỉ huy của các Hiệp sĩ Hoàng gia. Cái cách mà đôi mắt kiêu ngạo ấy nhìn xuống người ta trông cũng tương tự như vậy. Khi ai đó trở thành hiệp sĩ, họ được trao quyền giết người.

 

Khi một người giết một người; lúc đầu, họ nhất định cảm thấy tội lỗi, bất kể người chết có ác thế nào đi nữa. Nhưng không có cảm giác đó ở cậu bé.

 

“Ngài Veron, đây không phải là thời điểm thích hợp để thăng chức.”

 

“Ngài Earnhardt!”

 

“Dừng lại. Tôi sẽ chăm sóc chúng.”

 

Cậu bé hơi giơ tay ngăn Veron. Veron nuốt lời phàn nàn hiện rõ trong mắt anh. Earnhardt nhìn Veron, người đã trở nên yên lặng ngay lập tức. Anh ấy thậm chí còn không nghe mình nói khi mình đang nói chuyện, hmph. Cậu bé mở miệng khi đang phàn nàn.

 

“Ta nói điều này bởi vì ngài có vẻ như đang hiểu sai điều gì đó. Lúc đầu, ta không có ý định tham gia vào việc này. Bất chấp những tin đồn xung quanh. Tại sao ta lại liên quan đến một thứ phiền phức như thế này khi tôi thậm chí còn chưa phải là một hiệp sĩ chính thức….”

 

“…….”

 

“Tại sao ngài lại tham gia?”

 

Earnhardt cau mày trước giọng nói đầy kiêu ngạo.

 

“Nếu vậy, tại sao ngài lại tiến tới?”

 

“Đó là bởi vì chúng đang nhắm mục tiêu vào mẹ ta, Nữ công tước Bernhardt.”

 

Nữ công tước? Earnhardt ngậm miệng lại. Nếu điều này là sự thật, nếu chúng nhúng tay vào Nữ công tước…

 

Như thể biết Earnhardt đang nghĩ gì, anh lạnh lùng tiếp tục. Không giống như giọng nói điềm tĩnh của anh, người nghe không bao giờ có thể bình tĩnh được.

 

“Lần này, hãy để ta là người hỏi. Nếu mẹ ta biến mất khỏi thủ đô thuộc thẩm quyền của ngài.”

 

“…….”

 

“Ngài Sẽ xử lý nó như thế nào?”

 

Đôi mắt xanh lạnh như băng sáng lên trong im lặng lên tiếng. Đây là một cảnh báo. Một lời nhắc nhở tinh tế cho anh ta, những người đã không thể bắt một con cá nhỏ vậy.

Anh cắn môi không thương tiếc. Có một mùi máu tanh bẩn, nhưng nếu không làm vậy, anh ta sẽ không thể kìm nén được cơn tức giận của mình. Như cậu bé đã nói, nếu Nữ công tước bị bắt cóc và giết chết, tất cả những người phụ trách sự an toàn của thủ đô sẽ không thể tránh khỏi sự trừng phạt.

Nếu may mắn, nhiều nhất là họ sẽ bị đuổi việc nhưng nếu không may mắn, họ sẽ bay cổ. Bởi người đàn ông kiêu ngạo khủng khiếp đó, Công tước Bernhardt.

 

“Xem xét các tình huống, tôi thừa nhận điều này ... như một sự tự vệ.”

 

Anh nhấn mạnh vào từng chữ cái, nhai chúng giữa hai hàm răng. Dù sao thì tất cả bọn chúng đều sẽ bị tàn sát, vì vậy sẽ không thành vấn đề nếu những tên côn đồ này bị giết trong quá trình này.

 

Thật khó chịu, nhưng không thể phủ nhận rằng cậu bé trước mặt đã ngăn cản những sự kiện to lớn có thể xảy ra trong tương lai. Hơn nữa, vì Nữ công tước gần như đã tham gia, anh phải xâm phạm quyền hạn của Earnhardt.

 

“Tôi sẽ lo phần còn lại. Công tước trẻ không nên đi xa hơn nữa.”

 

“Ta sẽ làm như ngài muốn.”

 

Chàng trai lịch sự cúi chào. Trán Earnhardt nhăn lại như thể anh ta bị xúc phạm bởi cử chỉ đó.

 

***

 

Bạn đang đọc:Hoa nhảy gió caChương 21
BÌNH LUẬN MỚI
TOP USER HOẠT ĐỘNG TÍCH CỰC TRONG NGÀY
    TAGS

    Truyện Gì là nơi dành cho những người hâm mộ có thể đọc và theo dõi các bộ truyện của các nhóm dịch tự dịch và upload lên. Bạn có thể đọc hàng nghìn Truyện tranh trực tuyến miễn phí chất lượng cao. Chúng tôi muốn bạn biết rằng Truyện Gì sinh ra là để dành cho bạn.

    Nếu bạn là người yêu thích truyện tranh 18+ và bạn muốn đọc các thể loại truyện tranh người lớn online manhua, manga, manhwa. Đây là một thiên đường dành cho bạn.

    Truyện Gì là trang web có nội dung phong phú và cộng đồng truyện tranh đông đảo tại Việt Nam. Những bộ truyện tranh hay được các nhóm dịch bằng phong cách riêng của mình sẽ mang lại cho bạn nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Bạn có thể đọc hàng nghìn truyện tranh bởi vì bạn không cần phải mua nó, bạn có thể đọc trực tuyến mà không tốn một xu nào.