Bạn đang đọc:Hoa nhảy gió caChương 20

“Ngài Veron.”

 

Vicente khẽ gọi khi Ercella hoàn toàn biến mất. Người đàn ông xuất hiện từ đâu đó hơi cúi đầu.

 

“Vâng, thưa chủ nhân.”

 

Người đàn ông đã được phong tước hiệp sĩ từ lâu đã tuân theo Vicente, một người học việc đơn thuần. Một phần là vì Vicente là người kế vị duy nhất của Công quốc Bernhardt, và Vicente đủ kỹ năng để được phong làm hiệp sĩ.

 

Tuy nhiên, anh vẫn chỉ là một hiệp sĩ tập sự vì luật yêu cầu anh phải ít nhất 15 tuổi mới được phong tước hiệp sĩ. Có lẽ cậu chủ trẻ của anh ấy có thể được phong tước hiệp sĩ trong năm nay.

 

“Gọi cho Vệ binh Thủ đô ngay lập tức.”

 

“Vâng, thưa chủ nhân.”

 

Vicente đưa tờ giấy cho Veron. Veron không nghi ngờ mệnh lệnh của Vicente và đi thẳng đến nhà của Cảnh vệ Thủ đô.

 

***

 

Hunter, chủ sở hữu của trường bắn cung, lao về phía nơi nào đó. Anh ta suýt vấp phải một hòn đá ở giữa, nhưng anh không quan tâm vì những bước đi vội vàng của mình.

 

Với nụ cười toe toét trên khuôn mặt, anh ta vội vã bước. Cuối cùng, anh dừng lại trước một cabin có mái che màu đỏ. Anh mở cửa trong sự phấn khích. Ngay khi Hunter đến ngưỡng cửa.

 

Keng!

 

Một tiếng động mạnh xé rách màng nhĩ của hắn ta. Hunter run rẩy và lùi lại một bước. Hắn thường nhăn mặt và quan sát ánh mắt của những người trong đó. Hắn trông thật nực cười đến nỗi những giọng nói đầy chế nhạo vang lên trên người hắn ta.

 

“Chết tiệt, tên điên này! Mày đang làm cái chó gì ở đây hả?”

 

“Tao tự hỏi ai là kẻ lang thang giờ này, hóa ra lại là Hunter.”

 

“Mẹ kiếp, Hunter! Thằng điên này! Mày nghĩ mày là ai, bò lại nhanh! Ngậm miệng lại, nhanh lên?!”

 

Anh ta sợ rằng nếu không rời đi, chúng có thể vung vũ khí trên tay phải về phía hắn ngay lập tức nhưng đây không phải là lúc để lo lắng về điều này. Anh ta hét lên với sự can đảm.

 

“Đ-đấy không phải là vấn đề lúc này!”

 

“Mày nói cái gì hả, thằng súc vật này! Sống như vậy có đáng không? Mày nghĩ ông chủ mày là thằng hèn à? Muốn tao rạch cái cổ của mày ra không? Hả?!!”

 

“P-p, pr-”

 

“Cấm nói lắp, tên khốn này.”

 

Một người đàn ông trông hung ác với một vết sẹo dài ở bên trái khuôn mặt. Hắn bẻ chiếc roi đang cầm trên tay. Hunter sợ hãi và hét lên, nghĩ rằng nếu anh ta nói lắp lần nữa thì cuộc đánh đập tàn nhẫn sẽ bắt đầu.

 

“Giải thưởng cao nhất!”

 

Khuôn mặt của người đàn ông nhăn lại như tờ giấy khi anh ta thốt lên. Hắn ta vừa định vung roi.

 

“G-giải thưởng! Đó là giải thưởng cao nhất! Họ là quý tộc!”

 

Người đàn ông đột ngột dừng lại.

 

“Quý tộc?”

 

Hunter cuối cùng cũng cảm thấy nhẹ nhõm vì sự thích thú nhẹ nhàng trong giọng nói khàn khàn của mình.

 

Một bên khóe miệng hắn hơi nhếch lên.

 

“Mày chắc chưa?”

 

“V-vâng! Tôi đang nói với ngài đây. Ngài đã nói mình cần một vài quý tộc mà!”

 

“Hừ! Là vậy sao?”

 

“Và một trong số họ có người rất đẹp đó!”

 

“Người đẹp?”

 

Đôi mắt của người đàn ông sáng lên một cách tàn nhẫn. Hắn ta bị cám dỗ! Khuôn mặt của Hunter sáng lên ngay lập tức. Anh ta bắt đầu nói ra những gì anh ta cảm thấy.

 

“Tôi thề với ngài. Tôi chưa bao giờ thấy một người phụ nữ nào như vậy trong đời mình!”

 

“Mày đã câu được con cá khá lớn từ công việc kinh doanh của mình. Nếu không, mày biết chuyện gì sẽ xảy ra, đúng chứ?”

 

“V-vâng, tôi biết. Carter ... Vậy bây giờ, uh, khoản nợ của tôi đã rõ chưa?”

 

Một bên lông mày của người đàn ông tên là Carter nhướng lên.

 

“Gì? Chuyện này có đủ để xóa tất cả khoản nợ của mày không?”

 

“Nó là!”

 

“Chuyện quái gì mà mày ồn ào vậy?!”

 

Roi của Carter bay tới Hunter. Nó đập vào vai Hunter với một cơn đau đớn. Tiếng thét của Hunter ngay lập tức được nghe thấy.

 

Khi cơn đau nhói lan khắp cơ thể, Hunter cuộn tròn phần trên của mình và xin lỗi một cách ngoan ngoãn.

 

“X-x-xin lỗi. Tôi r-rất phấn khích rồi.”

 

“Chà, Tao tò mò về chuyện đó. Mày có chắc đó không phải là gia đình có thế lực không? Nếu không, bọn tao mới là những người gặp rắc rối. Cấp trên sẽ chỉ cắt đuôi và bỏ chạy.”

 

“Không đời nào một nhân vật quan trọng như vậy lại tới đó ngay từ đầu. Tất cả các quý tộc không có gì để đến đây cả.”

 

Chắc chắn những quý tộc tự cho mình là cao quý cũng không bước chân vào một nơi bẩn thỉu và chật chội như thế này. Những quý tộc thỉnh thoảng đến thường là những người gần như bị gia đình hoặc thường dân bỏ rơi, vậy nên không có mối đe dọa lớn khi đụng vào chúng ngay cả khi chúng đã che giấu tốt. Họ có tránh được con mắt của lính canh không?

 

Họ không thể nghĩ đó là vụ bắt cóc bởi vì họ đã biến mất từng người một trong một thời gian dài.

 

Đã một năm kể từ khi hắn ở đây. Trong thời gian dài, số lần chúng làm hại con người là rất ít. Đó là do khách hàng của chúng không muốn họ khuấy động vốn. Không có cách nào để biết được ý định của nhân cách đó, nhưng vì số tiền họ đưa ra là khá lớn, lãnh đạo của chúng đã chấp nhận tiền.

 

Dù thế nào đi nữa, cuộc sống của chúng vẫn an toàn, nhiều tiền đến, và thỉnh thoảng phụ nữ say xỉn lại đến, vì vậy tất cả đều là một chuyện tốt. Trước lời nói của Hunter, Carter gật đầu với vẻ tin tưởng nhẹ.

 

“Đúng. Đúng. Dù sao, ông chủ sẽ thích ả thôi. Đồ chơi đó chết nhanh đến mức chán luôn.”

 

Hunter đã vô cùng sửng sốt khi thấy Carter kể một câu chuyện tàn nhẫn một cách thản nhiên như vậy. Thủ lĩnh của họ, Drion, là một kẻ tàn ác, coi phụ nữ như đồ chơi và thích đánh đập họ.

 

Anh tưởng tượng ra cảnh mà vẻ đẹp rực rỡ mà anh nhìn thấy trước đó bị Drion bạo hành một cách thô bạo, nhưng anh không còn cách nào khác ngoài việc phớt lờ.

 

Nếu anh có thể xóa nợ thì việc cô bị giết hay bị cưỡng hiếp cũng không phải việc của anh. Anh có những vấn đề riêng cần giải quyết.

 

“Và vì vậy tao cũng rất hào hứng.”

 

Carter cười xấu xa. Nếu Drion thích món đồ chơi mà hắn ta thường chơi cùng, hắn sẽ đưa họ cho cấp dưới của mình, để chúng có thể vui chơi với họ một lần. Nếu họ sống sót sau việc lạm dụng của Drion, hắn ta sẽ giao họ cho kẻ buôn bán nô lệ.

 

Tất nhiên, họ đã bị bán tháo ở Conrad, để không ai biết. Hehe. Carter chảy nước miếng và mỉm cười khi hắn ta đột nhiên đanh mặt lại.

 

“Mày, mày đang mặc gì?”

 

“Ý ngài là gì-”

 

Gak. Hunter đột nhiên nín thở. Một lưỡi dao sắc nhọn đã chĩa vào cổ anh. Cả người anh cứng lại như thạch cao vì cảm giác mát lạnh từ lưỡi dao.

 

“Mày có vẻ giống như quý tộc trẻ. Mày đang làm gì ở đây?”

 

Carter's càu nhàu chưa từng nghe thấy. Tuy nhiên, đầu của Hunter từ từ quay lại khi anh ta nghe thấy tiếng ‘quý tộc’. Đó là chuyển động giống như cỗ máy cứng.

 

“Eek!”

 

Khi mắt họ chạm nhau, Hunter thở dốc khi anh có thể nhìn thấy cuộc sống của mình phản chiếu trong đôi mắt xanh. Anh ta là chàng trai đi cùng với người phụ nữ xinh đẹp ban nãy.

 

‘Tại sao anh ta lại ở đây? Anh ta được cho là đi đến căn nhà gỗ có mái che màu xanh mà.’ Không ai trong số đó xảy ra với anh cả.

 

Khoảnh khắc bắt gặp ánh mắt của anh, tất cả mạch suy nghĩ của Hunter đều dừng lại. Anh thậm chí không thể đảo mắt. Lưỡi kiếm trên cổ Hunter sắp cắt cổ anh.

 

“Thủ lĩnh của ngươi ở đâu? Mang ta đến chỗ hắn.”

 

“Này, thiếu gia à! Cố gắng tỏ ra ngầu lòi cũng chẳng ích gì đâu. Làm thế nào mà một thằng nhóc như mày có thể giết ngài ấy?”

 

“Đây không phải là nơi cho kẻ như mày đến- Chờ chút đã…”

 

Carter đứng dậy khỏi chỗ ngồi, mắt sáng rực.

 

“Ôi trời, khuôn mặt của mày đáng giá đấy.”

 

Đôi mắt của Carter lóe lên những suy nghĩ xấu xa của hắn ta. Hắn dùng lưỡi làm ẩm môi mình. Chất nhầy dính dính như mạng nhện trong miệng hắn. Những người đàn ông xung quanh Carter bắt đầu cười khúc khích.

 

“Hehehe. Ngài cũng có sở thích với đàn ông nhỉ?”

 

“Thằng bé đó có khuôn mặt đẹp. Tao sẽ chăm sóc thằng khốn này như điếm cho bản thân mình.”

 

“Ồ, âm thanh tuyệt vời!”

 

Bất chấp những lời nhận xét xúc phạm của Carter, không một chút sỉ nhục nào hiện trên khuôn mặt anh. Anh chỉ lặng lẽ theo dõi tình hình.

 

Thanh kiếm của anh vẫn còn trên cổ Hunter, nhưng nó chưa chảy máu vì lưỡi kiếm không đi vào.

 

Anh đang do dự giết người sao?

Nghĩ đến đó, khóe miệng Hunter nhếch lên.

 

Nếu vậy, anh rõ ràng chỉ là thằng nhóc quý tộc bướng bỉnh.

 

Vậy thì cái này dễ như ăn bánh rồi. Anh ta sẽ trốn thoát ngay khi đánh và khiến anh không ổn định. Hunter di chuyển cánh tay của mình một cách chậm rãi mà anh không nhận ra. Không, anh ta đã cố gắng di chuyển. Đó chỉ là một chuyển động nhẹ. Cũng giống như cách cơ thể di chuyển khi di chuyển một ngón tay.

 

Xoẹt-

 

Lưỡi kiếm lạnh lẽo không ngừng cắt cổ Hunter. Máu tuôn ra như đài phun nước và cơ thể khổng lồ gục xuống chết trên đường thẳng. Máu đỏ trào ra từ cổ họng làm ướt đẫm sàn nhà.

 

Người đàn ông, người đang hét lên và run rẩy cho đến khi trước đó, đã biến thành một cái xác lạnh lẽo như thể không bao giờ được sống. Họ nhìn anh trước mặt, nín thở.

 

Họ không thể rời mắt khỏi anh như thể ai đó đang dùng sức ôm đầu họ. Và sau đó-

 

Tsk.

 

Anh tặc lưỡi. Anh lùi lại trước để tránh vết máu bắn ra cắt cổ Hunter nhưng có vẻ như anh vẫn còn dính một ít máu trên quần áo.

 

Anh đang nhìn chằm chằm vào những vết máu trên tay áo của mình như thể chúng là rác rưởi bẩn thỉu. Nhưng đó không phải là điều quan trọng đối với chúng. Anh là một cậu bé trông chỉ ở độ tuổi thiếu niên. Tuy nhiên, anh đã cắt cổ Hunter một cách dễ dàng. Không một chút hối hận về việc giết người.

 

Đối với anh, giết Hunter cũng giống như giết lợn. Đôi mắt rỗng của anh dường như không phải của con người.

 

“Mày… mày là cái quái gì vậy?”

 

Carter, người như đóng băng, cuối cùng cũng mở miệng và lắp bắp. Carter không thể tin được những gì vừa diễn ra trước mắt.

 

Hắn nắm chặt roi với ý định vung nó. Đôi mắt dịu dàng của anh lặng lẽ theo dõi cử chỉ của hắn.

 

“Đưa ta đến gặp ông chủ của ngươi.”

 

Carter đã phát điên vào anh vì đã ngang nhiên phớt lờ hắn ta và tìm kiếm ông chủ hắn.

 

“Mày là cái quái gì vậy, tên khốn!”

 

Carter hét lên và ngay lập tức vung roi. Nhưng đòn roi chỉ chạm đến ngưỡng khi anh lùi lại. Roi bật trở lại và đánh vào hắn.

 

“Argh!!”

 

Người của Carter hét lên trong đau đớn. Carter gầm lên không phải vì người của hắn bị anh làm đánh mà vì lòng kiêu hãnh của hắn bị tổn thương khiến anh thoát khỏi đòn roi của hắn một cách dễ dàng.

 

“Bọn mày đang làm gì hả? Bắt nó nhanh!”

 

“V-vâng, ông chủ!”

 

Trái ngược với những gì họ nói, họ đang do dự chạy về phía anh. Áp lực từ anh khiến chân họ dán chặt vào mặt đất. Họ sợ rằng họ cũng sẽ trở thành cơ thể của Hunter trên sàn nhà.

 

Ngay khi Carter định hét lên một lần nữa trước sự ngơ ngác của chúng, thì anh, người chỉ đứng nhìn cho đến lúc này, chạy nhanh và đá vào bụng Carter.

 

Carter, không thể tự vệ, đã ra đòn. Hắn dựa vào bàn và ngã ra sau cơn đau khủng khiếp dâng lên trong bụng. Không bỏ sót, anh nhanh chóng đánh kiếm từ trên xuống dưới.

 

“Aaaaargh!!!”

 

Một tiếng hét tuyệt vọng vang lên khắp cabin. Mũi kiếm ngừng xuyên qua mu bàn tay của Carter. Đôi mắt xanh mát lạnh nhìn xuống hắn không thương tiếc. Một giọng nói điềm tĩnh không phù hợp với tình huống này rơi xuống hắn.

 

“Ngươi định bắt ta phải nói hai lần không?”

 

“K-không dù mày có cao quý đến đâu, mày cũng không thể giết người như mày cầu xin …… Aaargh !! D-dừng lại đi! Dừng lại, đồ khốn điên này!”

 

Lưỡi kiếm càng lúc càng đâm sâu vào mu bàn tay. Một cơn đau dữ dội quét qua cơ thể Carter. Anh tự hỏi liệu mình có cắt cả xương hắn không. Carter run rẩy và nói với giọng kìm nén.

 

“… G-geschrel.”

 

“…….”

 

“Ngài ấy… ở đó.”

 

Ngay khi lời nói của Carter dừng lại, thanh kiếm được rút ra.

 

“Hah, hah.”

 

Hân thở hổn hển như ngừng thở nhưng đột ngột dừng lại do cảm giác đáng sợ. Một lưỡi dao sắc nhọn đã chĩa vào cổ hắn.

 

Đừng nói là …  thằng đó định giết mình ư?

 

Đồng tử của Carter rung lên dữ dội. Hắn suy nghĩ lung tung để nói điều gì đó. Hắn cảm thấy những chuyển động phía sau ánh.

 

Lạ thay, Carter cảm thấy nhẹ nhõm hơn là sốc khi nhìn thấy người đó đang đứng giữa phòng.

 

“Ta không thể tin mình đang nhìn thấy khuôn mặt giống như chó ở đây. Rất vui được gặp ngươi, Carter.”

 

Đó là Ngài Earnhardt, đội trưởng Đội Cận vệ Thủ đô.

 

***

Bạn đang đọc:Hoa nhảy gió caChương 20
BÌNH LUẬN MỚI
TOP USER HOẠT ĐỘNG TÍCH CỰC TRONG NGÀY
    TAGS

    Truyện Gì là nơi dành cho những người hâm mộ có thể đọc và theo dõi các bộ truyện của các nhóm dịch tự dịch và upload lên. Bạn có thể đọc hàng nghìn Truyện tranh trực tuyến miễn phí chất lượng cao. Chúng tôi muốn bạn biết rằng Truyện Gì sinh ra là để dành cho bạn.

    Nếu bạn là người yêu thích truyện tranh 18+ và bạn muốn đọc các thể loại truyện tranh người lớn online manhua, manga, manhwa. Đây là một thiên đường dành cho bạn.

    Truyện Gì là trang web có nội dung phong phú và cộng đồng truyện tranh đông đảo tại Việt Nam. Những bộ truyện tranh hay được các nhóm dịch bằng phong cách riêng của mình sẽ mang lại cho bạn nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Bạn có thể đọc hàng nghìn truyện tranh bởi vì bạn không cần phải mua nó, bạn có thể đọc trực tuyến mà không tốn một xu nào.