Bạn đang đọc:Hoa nhảy gió caChương 13

“Mẹ sẽ cho con biết nếu tò mò à?”

 

“Tất nhiên! Rốt cuộc thì con cũng là con trai của ta.”

 

Lời nói đầy tin tưởng mù quáng.

Vicente không thể hiểu tại sao Ercella lại tin tưởng vào anh đến vậy. Họ càng nói nhiều, anh càng cảm thấy khó chịu.

 

Cuốn sách đã ra khỏi tay anh từ lâu.

 

Mình đã tò mò về một cái gì đó trong một thời gian dài.

 

“Con tự hỏi mẹ đã sống như thế nào.”

 

Ngón tay cô gõ vào ghế, dừng lại. Câu hỏi của Vicente hoàn toàn bất ngờ.

 

Cô nghĩ, ít nhất, anh sẽ hỏi về gia đình cô, nhưng anh lại tò mò về cuộc đời của cô với tư cách là Thiếu nữ Hầu tước.

 

Mặc dù đó không phải là chủ ý của Vicente, Ercella rất hài lòng với sự quan tâm mà anh thể hiện. Ercella nói với tâm trạng hơi phấn khích.

 

“Ta là người trẻ nhất. Ta có một chị gái và anh trai.”

 

Đó là một giọng nói nhẹ nhàng. Vicente nghĩ cô dường như đang đọc một câu chuyện cổ tích.

 

“Cha và mẹ ta là những người tốt. Họ yêu ta rất nhiều. Ở mức độ nào, con có thể tự hỏi… Không có gì mà ta không thể hỏi cha mẹ mình. Khi ta nói ta muốn đi du lịch, cha ta đã nghỉ ngay cả khi ông ấy bận, và bất cứ khi nào ta xông vào phòng cha mẹ ta vì một cơn ác mộng, ông ấy ôm lấy ta mà không hề khó chịu. Khi ta yêu cầu ông ấy ở lại bên ta vì sợ hãi, ông ấy đã đọc cho ta một câu chuyện cổ tích cho đến khi ta chìm vào giấc ngủ lúc bình minh.. Cha ta đôi khi rất đáng sợ, nhưng ông ấy là một người rất tốt bụng. Cả chị gái và anh trai tôi đều kính trọng và yêu quý cha mẹ ta. Ta muốn trở thành một đứa trẻ đáng tự hào đối với những bậc cha mẹ đó. Mọi người đều háo hức để đáp ứng kỳ vọng của cha mẹ họ. Anh trai ta đã phải cố gắng bằng nhiều cách vì anh ấy là người sẽ đi trên con đường kế thừa.… Tuy nhiên, không nhiều bằng anh. Ta và chị gái ta đã có nó dễ dàng hơn anh trai. Cô học chính trị và thần học. Ta đã chọn nhiều ngôn ngữ và ngoại giao. Thực tế, em gái ta có thể nói ngôn ngữ địa phương và chính thức. Ngay cả anh trai ta cũng nói tiếng Conrad.”

 

“Mẹ có cơ hội sử dụng bất kỳ cái nào trong số chúng không?”

 

“Không. Dù một người phụ nữ học được bao nhiêu kiến ​​thức, cô ấy cũng hiếm khi sử dụng nó trừ khi cô ấy trở thành một học giả. Họ nói điều đó không quan trọng. Đó là học và nắm vững kiến ​​thức đó. Để chứng minh rằng ta xứng đáng được ngồi đây. Nâng cao giá trị của mình bằng chính bản thân mình, không phải bằng sức mạnh của người khác. Chỉ vậy thôi cũng đủ lý do để học.”

 

Câu chuyện của cô khá sốc. Theo cô ấy, Marquis đã giáo dục con cái của mình không chỉ đơn thuần là nghệ thuật tự do mà không phân biệt giới tính, và lý do chính là để chứng minh giá trị của chúng.

 

Bằng cách nào đó anh có thể hiểu tại sao ngày xưa Ercella rất tự hào về gia đình của mình. Trong khi đó, giọng nói sáng sủa vẫn tiếp tục.

 

“Nhưng ta vẫn yêu thích những bữa tiệc hơn là học tập. Ta thích những nơi sang trọng và đông đúc. Ta không cần thủ tục hay những câu chuyện hoành tráng. Nói về cuộc sống trần tục như vậy là đủ rồi. Đó là về cuộc sống hàng ngày của ta, chẳng hạn như kỳ nghỉ, anh chị em, tại sao ta đánh nhau với bạn ta, nhà nào có con trai đẹp, tại sao họ đánh nhau với người yêu và mơ tưởng về hôn nhân. Đôi khi chúng ta đã nói rất nhiều, nhưng duy trì phẩm giá không quan trọng giữa những người bạn. Mặc dù điều quan trọng là phải xuất hiện đúng mực trước mặt người khác, nhưng cuộc sống sẽ trở nên mệt mỏi nếu cố chấp mọi thứ. Ta thích dành thời gian cho những người bạn mà ta có thể nói chuyện mà không do dự, hơn là tham gia vào một chương trình mà t kiểm tra một cách trang nhã xem ai là người được giáo dục và họ được giáo dục tốt như thế nào.”

 

Điều này cũng bất ngờ nên đầu Vicente nghiêng hẳn sang một bên. Cô càng kể, anh càng học được nhiều hơn. Ercella tiếp tục nói. Trước khi cô kịp nhận ra, khóe miệng Ercella đã hơi nhếch lên. Vẻ tự nhiên này đẹp hơn nhiều so với nụ cười khuôn mặt cô có ngày trước.

 

“Và bạn bè của ta yêu ngôi nhà của ta. Ta cũng thích nó. Chiếc đèn chùm mà nhìn thấy khi bước vào nhà phụ thật đẹp. Nó mang phong cách của Đế chế Leones cũ, với hình dạng của những chiếc chân nến trên một chiếc đĩa vàng. Đó là hương vị tuyệt vời của mẹ ta. Ừm… cũng có một cánh cửa ngay bên dưới cầu thang dẫn lên tầng một và khi mở nó ra, sẽ thấy một phòng khiêu vũ rộng. Sàn nhà được lát bằng gạch vàng, trông giống như một căn phòng trong gương. Khi ánh trăng vào ban đêm, những viên gạch sáng lên và lấp lánh. Đứng trên đó, ta có cảm giác như đang bước trên bầu trời đêm đầy sao. Nó không thể hấp dẫn hơn. Ta đã khiêu vũ ở đó mỗi đêm. Nhưng nhảy một mình không vui phải không? Do đó, ta sẽ buộc anh trai bận rộn của ta đóng vai bạn đời của ta.”

 

Như thể nội thất của dinh thự của Hầu tước đang được sơn trước mặt mình.

 

Trong phòng khiêu vũ tối, nơi ánh trăng lọt qua cửa sổ, anh hình dung Ercella đang xoay tròn, dùng một tay giữ lấy vạt áo của cô, tay kia vươn lên không trung.

 

Mái tóc vàng óng ả như xếp nếp. Tất nhiên, anh chưa bao giờ thấy Ercella như vậy. Đây hoàn toàn là những gì Vicente tưởng tượng.

Mẹ anh cười khúc khích với khuôn mặt mơ màng. Vicente có tâm trạng khác lạ vì trông cô như một cô gái mới lớn.

 

“Dù anh ta có ghê gớm thế nào, đêm nào ta rủ anh đi khiêu vũ anh cũng bảo ta bỏ đi, nhưng ta cứ ngoan cố mãi. Nếu ta khiêu vũ với người khác, ta có thể sẽ giẫm lên chân anh ta. Ta sẽ nói ta đã không học nhảy đúng cách. Sau đó anh trai ta càu nhàu rằng ta là một sự ô nhục cho gia đình anh ấy và đưa ra bàn tay của anh ấy. Anh ấy đã khiêu vũ với ta cho đến khi ta hài lòng. Giờ nghĩ lại, anh ta cũng hơi thích thú. Đôi khi, ta cảm kích anh bằng đôi mắt ngấn lệ.”

 

Đôi mắt cô nhắm hờ trước khi cô kịp nhận ra điều đó.

 

“Những ngày đó ... ta thực sự rất hạnh phúc.”

 

Đôi mắt của cô liên tục nhấp nháy. Vicente cứ nhìn chằm chằm không bỏ sót thứ gì.

 

Thật kỳ lạ, anh không thể rời mắt khỏi cô.

 

“Vậy….”

 

Giọng cô từ từ lùi lại và cô không thể nói được.

 

Vậy thì cô có hối hận khi sinh anh ra không?

 

Anh nuốt câu hỏi được đẩy ra từ sâu bên trong.

 

Vì một số lý do, mình hoàn toàn không thể nói điều đó. Mình sợ rằng câu trả lời sẽ là điều mà mình không muốn nghe.

 

Mình có sợ không? Chính xác là gì?

 

Vicente bất ngờ trước ý nghĩ xuất hiện trong vô thức. Trong lúc đó, Ercella nhắm mắt hoàn toàn, và cô ấy từ từ nghiêng người về phía bàn làm việc.

 

Vicente vô tình mở rộng cánh tay của mình. Tay Vicente luồn qua khe hở để tránh mặt cô ấy đập vào bàn. Khuôn mặt của Ercella từ bên cạnh lắng xuống nhẹ nhàng trong lòng bàn tay của Vicente. Khuôn mặt anh hoàn toàn nhăn nhúm bởi hơi ấm truyền qua.

 

Nó ấm áp.

 

Vicente vô tình nín thở vì hơi ấm truyền qua tay.

 

Anh đã nghĩ rằng cơ thể cô sẽ không thể ấm áp nếu nhìn vào ánh mắt băng giá đang nhìn anh.

 

Tuy nhiên, đó là một cảm giác kỳ lạ để cảm nhận. Đôi mắt xanh của anh chìm xuống một cách lạnh lùng.

 

Cô ấy ấm áp đến thế này sao? Người này ư?

 

Vicente từ từ rút tay ra và nhìn Ercella với ánh mắt bối rối. Thật nực cười, cô ấy chìm vào giấc ngủ yên lặng, khó thở. Đã đến lúc anh cười mà không nhận ra.

 

Hàng mi vàng của cô ấy run rẩy giữa đôi mắt nhắm nghiền. Cô nhăn trán như thể gặp ác mộng. Khi thấy điều đó, Vicente duỗi ngón trỏ ra và nhẹ nhàng ấn vào giữa lông mày của Ercella.

 

Khuôn mặt của Vicente trở nên nhăn nheo hơn so với cặp lông mày đang nhíu lại của cô. Ngay sau đó, như thể nhận ra mình đã làm gì, anh luân phiên nhìn vào khuôn mặt và tay của Ercella vài lần.

 

“…….”

 

Ngay sau đó, Vicente thở dài lặng lẽ và chống cằm.

 

Anh ta trông buồn ngủ. Anh không biết cô sẽ ngủ gật khi nói về mình. Mái tóc dài đến lưng của cô vương vãi trên bàn làm việc. Khi nhìn thấy một vài sợi tóc vàng vươn qua cuốn sách, anh cau mày. Vicente di chuyển đầu ngón tay trỏ và cẩn thận đẩy chúng ra khỏi tờ giấy.

 

Thời gian trôi qua, mặt trời thay đổi vị trí và hơi ấm tràn ngập căn phòng. Ánh nắng xuyên qua cửa sổ chiếu vào trán Ercella.

 

Mái tóc vàng trông như vàng ròng tan chảy càng thêm rực rỡ dưới ánh nắng. Tóc cô ấy, được làm sáng bởi ánh nắng, trượt dài như thể đang đổ xuống dưới bàn làm việc. Từng sợi tóc như sợi chỉ được tạo nên từ ánh mặt trời. Vicente cứ vô tình nhìn Ercella.

 

“Umm-”

 

Ngay khi đầu cô hơi cử động, Vicente nhìn đi chỗ khác như cậu bé bị bắt quả tang đang làm điều không nên.

 

“Mình đang làm gì vậy?”

 

Đột nhiên, anh tự giễu cợt mình.

Điều này là vô ích.

 

Nghĩ vậy, anh buông cằm, đứng dậy khỏi chỗ ngồi, đi đến chỗ khác.

 

Làm thế nào để mình-.

 

Vicente do dự một lúc rồi từ từ ôm Ercella. Cùng lúc đó, cô ấy vòng tay qua cổ Vicente. Anh cảm thấy có sức nặng ở sau gáy. Vicente dừng lại một lúc và nhìn xuống. Cô ấy vẫn đang ngủ. Có vẻ như cô ấy vô thức quàng tay qua cổ anh.

 

Hơi thở nặng nhọc thoát ra qua môi Vicente. Lần đầu tiên anh nhận ra việc nâng một người bất tỉnh là khá khó khăn. Vì lý do nào đó, anh cảm thấy khó chịu khi thấy cô ngủ thiếp đi mà không được chăm sóc trên thế.

 

Vẻ mặt anh hơi cứng lại, giơ chân lên rồi lặng lẽ gõ cửa. Jane đang đợi bên ngoài thì nghe thấy tiếng gõ cửa và mở cửa.

 

“Có chuyện gì vậy- phu nhân?!”

 

“Mẹ buồn ngủ. Đưa ta đến phòng của mẹ.”

 

Khi cô ấy kiểm tra khuôn mặt của Ercella, Jane lặng lẽ gật đầu và đi về phía phòng của Ercella.

 

* * *

 

“Phu nhân, phu nhân.”

 

Mí mắt cô từ từ nhấc lên khi nghe tiếng gọi. Sau khi cau mày trước ánh đèn chói chang làm mờ tầm nhìn, cô mở mắt hoàn toàn.

 

“Lianne?”

 

Lianne hơi ngượng ngùng nhìn cô ấy.

 

“Phu nhân đã đến giờ ăn tối. Công tước đã về sớm hôm nay, vì vậy người có thể ăn cùng với ngài ấy. Ôi trời, sao người có thể ngủ lâu thế này được?”

 

Khi quay đầu lại theo lời của Lianne, cô nhìn thấy bầu trời xanh thẫm bên ngoài cửa sổ trước khi màn đêm buông xuống hoàn toàn. Đôi mắt cô chớp chớp.

 

Chuyện gì đã xảy ra thế? Mình chắc chắn đã nói chuyện với Vicente trong nghiên cứu…

 

“T-tại sao ta lại ở đây?”

 

“Nghe nói người đến gặp Thiếu gia và cuối cùng ngủ trong phòng làm việc.”

 

Ôi chúa ơi! Ta đoán ta đã ngủ quên trong khi nói chuyện.

 

Cô không thể ngậm được cái miệng đang há hốc của mình.

 

Điều này thật thái quá ngay cả khi mình tự nghĩ về nó. Hãy tưởng tượng Vicente sẽ chết lặng như thế nào khi cô ấy như thế này? Mình cảm thấy tiếc cho Vicente. Rốt cuộc thì mình cũng là gánh nặng.

 

Cô lại cảm thấy có lỗi với Lianen. Chắc cô ấy đã phải rất vất vả mới giúp cô lên giường. Ercella cảm ơn Lianne.

 

“Ngươi đã trải qua rất nhiều rắc rối rồi”

 

“Huh? Về gì ạ?”

 

Lianne ngạc nhiên, chỉ tay vào mình.

 

“Ngươi đã đưa ta đến tận đây. Làm tốt lắm.”

 

Cô chỉ đơn giản là khen ngợi nỗ lực, nhưng Lianne tự hỏi cô đang nói về điều gì.

 

“Một cô gái yếu đuối như tôi sao có thể đỡ người được? Thiếu gia đích thân đưa phu nhân đến đây đó.”

 

Cái gì?!

 

Đôi mắt cô trở nên to hơn khi một cái tên bất ngờ thốt ra từ miệng Lianne.

 

“T-Thiếu giá nào? Vicente ư?”

 

“Đúng vậy ạ.”

 

Đứa trẻ đó đã mang mình đến? ngoài ra-

 

Ercella kinh ngạc hét lên.

 

“T-Thằng bé đã bế ta!?”

 

“Phải rồi ạ.”

 

Lianne gật đầu chắc chắn. Môi của Ercella mở ra. Lúc này cô rất xấu hổ.

 

Thật ngạc nhiên khi Vicente đưa mình đến đây, nhưng nó thậm chí còn bế mình đến tận đây! Ôi Chúa ơi, mình đã gây ra bao nhiêu rắc rối rồi nhỉ?

 

Đồng tử của cô rung chuyển liên tục như một con thỏ ngạc nhiên. Cô nắm lấy quần áo của Lianne, ép cô ấy tìm câu trả lời.

 

“Đừng nói với ta cái đó là sự thật nhé?”

 

“Vâng tốt thôi. Tôi không thể đưa bà chủ quý giá của tôi đến đây được….”

 

Không giống như chủ nhân đang run rẩy của mình, Lianne trả lời bình tĩnh, nhưng trên thực tế cô ấy cũng không bình tĩnh. Cảnh tượng lúc nãy cô thấy khá là xấu hổ.

 

Tôi rất ngạc nhiên khi ngài ấy đột ngột đến thăm, nhưng điều bất ngờ hơn là nhìn thấy Thiếu gia đang bế Ercella đến trước mặt cô ấy. Quên chạm mặt nhau, hai người này hầu như không nhìn nhau mỗi ngày.

 

Cô hỏi Jane, người đứng cạnh cô, giải thích vì anh quá khác biệt, nhưng Jane cũng chỉ nhún vai và bĩu môi.

 

Bây giờ cô có hiểu tôi chứ?

 

Trong khi Lianne không thể im lặng, Vicente đặt Ercella lên giường và quay lại không chút do dự. Anh rời đi với một lời cảnh cáo.

 

“Hãy cẩn thận để không đánh thức mẹ.”

 

Lianne run rẩy trước giọng nói trầm thấp của anh.

 

Cứ như thể anh sẽ không tha thứ cho cô nếu đánh thức cô ấy.

 

Do đó, theo mệnh lệnh của Vicente, cô ấy không còn cách nào khác là giữ Ercella ngủ muộn đến tận hoàng hôn.

 

Lianne chỉ có thể đánh thức Ercella sau khi tin tức về sự trở lại của Harsen. Lianne nhẹ nhàng nắm lấy cánh tay Ercella, nghĩ rằng cô cần phải bắt kịp ngài công tước.

 

“Người phải đi xuống ngay bây giờ. Ngài công tước đang đợi ở dưới đó. Trước đó, tôi phải gỡ rối tóc cho phu nhân. Đó là một mớ hỗn độn ngay lúc này.”

 

Theo sự dẫn dắt của Lianne, Ercella ra khỏi giường và tự nhiên ngồi trước bàn trang điểm.

 

“…Huh? Vâng, làm ơn.”

 

Ercella đặt đầu vào sự chăm sóc của Lianne, cố gắng làm dịu cơ thể đang run rẩy của cô ấy. Cô cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút khi mái tóc của cô đã ổn định với cách chải nhẹ nhàng. Tận dụng sự im lặng, Ercella hỏi.

 

“Thằng bé có thực sự khó chịu không?”

 

“Thiếu gia á? K-không? Vẫn giống như thường lệ… cùng một khuôn mặt vô cảm. Nhưng ngài ấy không có vẻ khó chịu.”

 

Lời nói của Lianne làm giảm bớt căng thẳng trên vai cô.

 

May mắn thay, không có gì mình lo lắng đã xảy ra.

 

“Vicente có tham gia bữa tối với chúng ta không?”

 

“Tất nhiên. Ba người ăn tối cùng nhau bất cứ khi nào ngài công tước về nhà. Đừng lo lắng về Thiếu gia. Ngài ấy thực sự không tức giận.”

 

Mặc dù ngài ấy đã đe dọa mình. Mình quyết định bỏ qua những lời cuối cùng. Sẽ tệ hơn nếu phu nhân biết điều đó.

 

“Tất cả đã xong.”

 

Tóc cô được cuộn lại đơn giản. Cô trông gọn gàng hơn sau khi chải chuốt xong. Cô nhìn kỹ vào gương, dụi nhẹ đôi mắt để loại bỏ những giấc ngủ còn sót lại rồi đi về phía tầng một.

 

Bạn đang đọc:Hoa nhảy gió caChương 13
BÌNH LUẬN MỚI
TOP USER HOẠT ĐỘNG TÍCH CỰC TRONG NGÀY
    TAGS

    Truyện Gì là nơi dành cho những người hâm mộ có thể đọc và theo dõi các bộ truyện của các nhóm dịch tự dịch và upload lên. Bạn có thể đọc hàng nghìn Truyện tranh trực tuyến miễn phí chất lượng cao. Chúng tôi muốn bạn biết rằng Truyện Gì sinh ra là để dành cho bạn.

    Nếu bạn là người yêu thích truyện tranh 18+ và bạn muốn đọc các thể loại truyện tranh người lớn online manhua, manga, manhwa. Đây là một thiên đường dành cho bạn.

    Truyện Gì là trang web có nội dung phong phú và cộng đồng truyện tranh đông đảo tại Việt Nam. Những bộ truyện tranh hay được các nhóm dịch bằng phong cách riêng của mình sẽ mang lại cho bạn nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Bạn có thể đọc hàng nghìn truyện tranh bởi vì bạn không cần phải mua nó, bạn có thể đọc trực tuyến mà không tốn một xu nào.