Bạn đang đọc:Hoa nhảy gió caChương 11

“Được rồi.”

 

Cô đã từ bỏ niềm tự hào của mình vì yêu cầu đeo bám đó. Vicente cuối cùng đã đồng ý. Nó không giống như anh bị lay chuyển bởi sự tuyệt vọng của ai đó. Có lẽ, đó là bởi vì sự thương hại khó chịu cho cô.

 

“Được rồi, nhưng tôi cảnh cáo bà không nên làm điều này trước mắt tôi nữa.”

 

Đó là về nó.

 

Mình không thể không cảm thấy cay đắng khi nghĩ về chuyện, nhưng mình không hối hận vì đã làm điều đó. Nhờ đó mình có thể dành nhiều thời gian hơn cho Vicente trong những ngày này.

 

Bất cứ khi nào Vicente cho Ercella thời gian của anh, cô sẽ hỏi anh muốn gì.

 

Vicente yêu cầu mở các sân tập mà cô đã đóng cửa, hoặc cho thuê lại các gia sư mà cô đã sa thải. Tất nhiên, Ercella không thích nó. Tuy nhiên, cô lắng nghe anh mọi lúc mà không phàn nàn.

 

Bởi vì lời hứa là lời hứa.

 

May mắn thay, con trai của cô không muốn quay lại như trước đây, vì vậy cô đã xem xét lại 3 gia sư và tăng số lượt ghé thăm của họ. Ercella cười bí mật với nó. Anh không cho thấy điều đó, nhưng cô đoán anh thực sự mệt mỏi.

 

“Người có vui không, thưa phu nhân? Nước da của người trông đẹp lắm.”

 

Cô chìm trong những suy nghĩ ngọt ngào khi cô thoát ra khỏi nó. Đó là một trong những tiểu thư quý tộc mà cô đã thưởng thức những bữa tiệc trà. Ercella mỉm cười duyên dáng và gật đầu.

 

“Tất nhiên. Làm sao tôi có thể không vui vẻ với những người tốt như vậy trong một ngày nắng?”

 

“Ôi trời, cũng như cô.”

 

Đáp lại nụ cười của Ercella, bà Lydia che miệng và cười. Sau đó, cô mở chiếc quạt đang cầm trên tay, lắc nhẹ và nhìn người phụ nữ đối diện Ercella.

 

Cô là vợ của Công tước xứ Garten, một quý cô có cử chỉ tao nhã, trông trẻ hơn tuổi. Đôi mắt sắc lạnh của cô ấy khiến cô liên tưởng đến con mèo.

 

Cô ấy có vẻ ngoài thất thường nhưng không giống như vẻ ngoài của mình, cô ấy có một nụ cười thanh lịch. Không có nhiều tương tác giữa họ vì cô và Ercella có tính cách không hợp nhau.

 

“Tôi đang nói, Nữ Công tước Garten phải hạnh phúc lắm.”

 

Huh? Gì?

 

Cô dường như đã bỏ lỡ dòng chảy vì cô ấy đang tập trung vào những gì đã xảy ra với Vicente. Ercella cố gắng che giấu sự bối rối của mình, và bắt đầu lắng nghe và xem xét bầu không khí.

 

“Tôi nghe nói Quý cô đây Garten rất khôn ngoan và xinh đẹp, không phải vậy sao?”

 

May mắn thay, đó không phải là điều cô quan tâm. Theo những gì cô biết, năm nay Công chúa Garten tròn 16 tuổi. Đó có thể là về lễ mừng tuổi hoặc hôn lễ sẽ được tổ chức trong năm nay.

 

“Cô ấy sẽ mất cả ngày lẫn đêm chỉ để sắp xếp đám cưới mất!”

 

Chắc chắn, suy đoán của cô không sai. Ercella uống trà đen trước mặt mà không cần suy nghĩ, nói: “Đúng vậy.” Đó là loại trà yêu thích của cô. Nữ công tước xứ Garten nhấp một ngụm trà và mỉm cười vẫy tay.

 

“Không thực sự nhiều như vậy đâu. Con bé là con gái tôi, nhưng con bé xinh đẹp. Tôi lo lắng con bé sẽ thiếu thốn vì là con gái duy nhất, nhưng may mắn thay, nó lớn lên rất tốt. Bây giờ điều ước duy nhất của tôi là con bé gặp được một người chồng tốt và nhìn thấy họ sống hạnh phúc.”

 

Sau đó, Nữ công tước xứ Garten liếc nhìn Ercella. Ercella tự nhiên tránh đi ánh mắt, nhặt chiếc madeleine trên đĩa bạc.

 

Con trai mình không thể.

 

Tính khí khét tiếng của Công chúa Garten là một chuyện nhưng cha cô, Công tước Garten, còn tệ hơn nhiều. Nếu mình nghĩ về cách anh ấy cắt giảm Caron mỗi ngày ra vào, mình không cần phải hòa nhập với một gia đình như vậy.

 

“Nghĩ lại thì Nữ Công tước Bernhardt’s cũng khá là đáng chú ý.”

 

Ercella đột nhiên trừng mắt với bà Lydia, người đã đưa con trai cô vào chủ đề này. Cô là gốc rễ của tất cả.

 

Lydia, người Ercella mong đợi khoảng ba mươi tuổi, mới ngoài hai mươi, nên Ercella bối rối trước thái độ của bà.

 

Tại sao cô ấy lại cố gắng tiếp cận mình?

 

Cô ấy và Ercella cách nhau khoảng mười tuổi.

 

Mình tự hỏi tại sao cô ấy muốn mời bạn mình nhưng bây giờ mình chỉ nhìn thấy cuộc trò chuyện, mình biết tại sao rồi.

 

Cô không ngờ mình là người ủng hộ Nữ công tước Garten. Cô hẳn đã lên kế hoạch với Nữ công tước. Đó là lỗi của cô khi chuyển hướng sự chú ý của Nữ công tước sang con trai mình.

 

Ercella cũng khẽ mỉm cười vì cô không thể tránh khỏi khi công khai tuyên bố như vậy.

 

“Đáng chú ý như vậy mà. Cậu ấy giống như bất kỳ cậu bé nào ở độ tuổi mình thôi.”

 

“Ôi trời, Nữ công tước! Cô thật khiêm tốn! Vẻ đẹp trai của Lãnh chúa trẻ tuổi của Bernhardt đã nổi tiếng trong giới thượng lưu!”

 

Chuyện đó đúng, nhưng làm thế nào cô ấy biết? Đứa trẻ luôn bị nhốt trong biệt thự mà.

 

“Đúng rồi! Mọi người nói với kỹ năng kiếm thuật siêu việt của mình, cậu ấy sẽ sớm kế vị Công tước của Công chúa, trở thành Chỉ huy Hiệp sĩ của Trật tự Hoàng gia trong tương lai.”

 

“Và cậu ấy cũng học giỏi. Tôi nghe nói khi còn rất trẻ, cậu ấy đã vượt qua kỳ thi tuyển sinh của Học viện Hoàng gia Gracivan trong một lần thử.”

 

Cơ thể Ercella trước đó thậm chí còn chưa nhúc nhích, hơi nao núng. Cô nhìn người phụ nữ, người nói với giọng rung động. Khuôn mặt của cô thể hiện rằng đó là sự thật mà không có một chút dối trá.

 

Học viện Hoàng gia Gracivan?

Đó là lần đầu tiên cô nghe đến nó, cô rất xấu hổ.

 

“Nhưng tôi không thể tin cậu ấy đã không vào và đang ở lại thủ đô. Chắc chắn rồi Nữ công tước sẽ cô đơn với cậu ấy mất.”

 

“Ồ, mọi người đều biết con cô rất lịch sự và chu đáo, nhưng tôi không biết cậu ấy lại hiếu thuận như vậy. Tôi ghen tị với cô vì có một người con trai như vậy đó.”

 

Xin lỗi, nhưng tại sao mình lại không biết điều đó, mình, là mẹ của đứa trẻ mà?

 

“Cô phải rất hạnh phúc.”

 

Mọi người đồng thanh. Những lời khen ngợi không ngớt của con trai khiến cô không biết nên cười hay nên khóc. Và trong số đó, có một số câu chuyện lần đầu tiên cô được nghe nên trong lòng rất bất ngờ.

 

Làm thế nào để tất cả các cô biết rất rõ về Vicente, người sống gần như thể bị nhốt….

 

“Sao cô lại biết rõ hơn tôi chứ?"

 

Ercella cáu kỉnh vô cớ nên nhếch môi.

 

“Nghĩ lại, không phải bây giờ cậu ấy cũng đã 15 tuổi rồi sao?”

 

Bà Lydia lại bắt đầu chuyển chủ đề. Nó đã mong đợi. Ercella cũng biết mình đang cố gắng làm gì khi khen con trai mình.

 

Hơi buồn khi thấy cô phải chịu dưới bàn tay của Nữ công tước khi còn trẻ. Có một người chồng không có danh hiệu, cô sẽ cần sự giúp đỡ của Nữ công tước để bước vào xã hội thượng lưu. Thật đáng tiếc nhưng nếu xét theo hoàn cảnh thì đây không phải là điều không thể tha thứ.

 

“Khi đó, cậu ấy chỉ hơn Cô gái trẻ của Garten một tuổi. Nữ công tước Garten, tôi nghĩ cô có một trận đấu hay ở gần đây. Có cuộc gặp mặt với nhau thì sao?”

 

Ercella vô cùng than khóc cho người bạn thân thiết của mình, Nữ Tử tước Akla, người đã rơi vào những âm mưu khôn khéo của bà Lydia.

 

Sierra…

 

Cô ấy đã là người bạn tốt từ khi còn nhỏ, nhưng đôi khi cô ấy rất chậm để ý mọi thứ và cuối cùng sẽ bị lừa.

 

“Nếu tôi có thiếu gia Bernhardt làm con rể của mình, thì thật là hoàn hảo. Tuy nhiên, tôi không biết liệu Nữ công tước có hài lòng với con tôi không nữa.”

 

Nữ công tước Garten nở một nụ cười. Nữ công tước Garten hơn Ercella mười tuổi. Ergo, đặt bàn tiệc trà hôm nay nhưng cô ấy muốn là một lối đi bộ bánh ngọt.

 

Mình không nên đến.

 

Ercella phát ngán với khoảng thời gian uống trà mệt mỏi này, đầy rẫy những yêu thương. Cô thích xây dựng mối quan hệ bằng cách trò chuyện tự nhiên.

 

Cô đến đây vì nghe nói nữ bá tước Zardea và Sierra đang đến. Cô không mong đợi tất cả những điều này.

 

Ý định của bà Lydia rất rõ ràng, nhưng không phải của Nữ công tước. Nữ công tước Garten đã không từ chối lời mời của mình khi biết cô sẽ tham dự.

 

Cô nhàn nhã nhấp ngụm trà, thu hút sự chú ý của nhiều người đang chú ý đến cô. Nụ cười cô học được bấy lâu nay tự nhiên nở trên miệng.

 

“Đó là một ý kiến ​​hay. Nếu đó là một người như Quý cô trẻ của Garten đây, không có lý do gì để tôi từ chối nhỉ.”

 

“Cô thực sự nghĩ như vậy à?”

 

Sẽ không tồi nếu cảnh báo họ một lần.

 

“Tất nhiên rồi. Tôi đang rất mong được chỉ dẫn Phu nhân và gần gũi với con cô hơn”

 

Ngay khi Ercella nói xong, nụ cười tao nhã trên khuôn mặt Nữ công tước bắt đầu vỡ thành nhiều mảnh như thể lớp vỏ bên ngoài vỡ ra. Khoé miệng cô khẽ nhếch.

 

“G-Giáo dục gì, ý cô là- ”

 

Giọng cô ấy như đang nhai từng chữ một lúc lại bình tĩnh một cách đáng ngạc nhiên. Không giống như Ercella, mắt cô ấy tối sầm lại. Ercella mỉm cười mà không tránh ánh mắt của cô ấy.

 

“Phải, con cô rất thông minh, vì vậy tôi chắc là con bé sẽ sớm học được phong tục của gia tộc Bernhardt. Người thông minh luôn được chào đón mà.”

 

Nữ công tước sững người, không thể hạ thấp môi, như thể cô ấy hiểu “giáo dục” của Ercella có nghĩa là gì. Cuối cùng, nữ bá tước Zardea lên tiếng.

 

“À, vì Nữ công tước rất yêu con gái mình nên tôi không chắc liệu cô ấy có thể quyết định cuộc hôn nhân của mình ở đây hay không. Tôi có nên chúc mừng cô trước không nhỉ?.”

 

Trong không khí lạnh cóng đó, Lydia liếc nhìn Ercella. Ercella mỉm cười trong khi duy trì giao tiếp bằng mắt với cô ấy.

 

Lydia cắn môi vì không biết cái nhìn đó có ý gì. Đôi mắt cô đảo quanh một cách không ổn định.

 

Vừa tròn 21 tuổi. Nghe nói mới kết hôn nên sẽ khó hiểu được không khí này.

 

Ercella đoán rằng bây giờ cô ấy phải có ý tưởng khác, vậy nên cô đã nói chuyện một cách tử tế với cô ấy.

 

“Trà rất ngon.”

 

“… Tôi rất vui vì nó phù hợp với sở thích của người.”

 

Lydia lúng túng mỉm cười với nhận xét không phù hợp với bầu không khí đó. Cô ấy vô tội đến không ngờ.

 

Cô đang nhìn Nữ công tước một cách đáng thương, người đang cáu kỉnh vì điều đó.

 

Bất kể Nữ công tước quản lý biểu hiện của mình tốt đến mức nào, cô ấy dường như rất nhạy cảm với những điều liên quan đến con gái mình. Xét cho cùng, đó là con riêng của cô ấy. Trước khi sự chua chát tăng thêm nữa, giọng nói ngượng nghịu của Nữ công tước đã vang lên.

 

“Làm sao tôi có thể tự mình quyết định cuộc hôn nhân của con bé ở đây được? Tôi phải hỏi ý kiến ​​chồng tôi về những vấn đề này nữa.”

 

Khi nhìn thấy Nữ công tước lẻn ra ngoài, Ercella mỉm cười.

 

“Chắc chắn rồi!”

 

Ánh nắng từ bầu trời đã giúp cô mỉm cười.

 

“N-Nhân tiện, tất cả chúng tôi đều mong chờ được xem Quý cô Garten sẽ trông lộng lẫy như thế nào trong bữa tiệc sắp đến tuổi của mình!”

 

Nụ cười của Ercella báo hiệu sự thay đổi chủ đề, vì vậy chuyển sang buổi lễ đón tuổi của Quý cô Garten.

 

Lại là bà Lydia trẻ tuổi. Cô ấy dường như đang cố gắng giữ sự tập trung của bữa tiệc trà về phía Nữ công tước xứ Garten. Để phá vỡ lớp băng, Ercella cũng giải trí với họ bằng một vài từ.

 

Tốt hơn là nên làm dịu không khí, vì đó là Nữ công tước Garten mà cô đang đối mặt. Ercella không cần phải cảnh giác với những người khác tại đây, nhưng sẽ không khôn ngoan nếu cắt đứt hoàn toàn mối quan hệ của cô với mọi người. Cô không cảm thấy thoải mái khi tiễn Nữ công tước với một lời nhắn đầy cay đắng. Ercella ân cần nói chuyện với Nữ công tước.

 

“Tôi nghe nói Đức Vua, Công tước, rất trân trọng phu nhân . Tôi không thể chờ đợi để thấy công chúa lớn lên xinh đẹp như thế nào, kể từ khi cô ấy được yêu thương rất nhiều.”

 

May mắn thay, Nữ công tước mỉm cười nhàn nhã, cố gắng kiềm chế bản thân, vì cuối cùng cô ấy đã nén được cơn tức giận của mình.

 

“Đó là bởi vì cô ấy là con của ngài ấy. Cha mẹ yêu thương con cái là lẽ tự nhiên.”

 

“…….”

 

“Bà Garten…”

 

Quá rõ ràng những lời lẽ gai góc của Nữ công tước nhắm vào ai. Ngay cả Sierra, người luôn tươi sáng, trở nên nghiêm trang và bí mật cố gắng ngăn chặn Nữ công tước.

 

Nữ công tước đang nhìn Ercella một cách căm thù. Ersella không đơn giản đến mức không thể đọc được sự thù địch ẩn chứa trong đôi mắt cong khéo léo của mình.

 

Ercella thoáng mỉm cười và bình tĩnh đánh giá tình hình. Cô từ tốn nhấp một ngụm trà.

 

Mình có thể sai, nhưng cứ như thể cô ấy biết mọi thứ.

 

Cuối cùng, nữ bá tước Zardea cắt ngang sự im lặng.

 

“Nữ công tước là một hình mẫu cho các bà mẹ. Tình yêu của bà dành cho con gái của mình đến mức các bà mẹ ở đất nước này bắt chước tình yêu của bà dành cho con gái của họ. Người không cần phải đi tìm xa như vậy. Tất cả mọi người đều có thể học hỏi từ tấm gương của cô ấy. Chắc hẳn con gái  của cô ấy rất hạnh phúc khi có một người mẹ như cô ấy.”

 

Nữ bá tước đã khiến mọi người ở đó cảm thấy ớn lạnh bằng cách chuyển những bình luận của Nữ công tước cho mọi người ở đó.

 

Nữ công tước Garten vẫn mỉm cười và nhìn Ercella. Vẻ mặt của Nữ bá tước đanh lại khi nhận ra những lời cô nói. Cuối cùng, Ercella mở miệng với một nụ cười rạng rỡ.

 

“Nữ công tước nói đúng.”

 

“…….”

 

“Tôi có thể liên tưởng đến câu chuyện này với tư cách là một bậc cha mẹ yêu thương con cái của mình.”

 

“…….”

 

“Nếu đó là cho đứa con quý giá của tôi…”

 

Giọng nói của cô ở cuối có một sự lạnh lùng khôn cùng.

 

“Không có gì tôi không thể làm.”

 

***



Bạn đang đọc:Hoa nhảy gió caChương 11
BÌNH LUẬN MỚI
TOP USER HOẠT ĐỘNG TÍCH CỰC TRONG NGÀY
    TAGS

    Truyện Gì là nơi dành cho những người hâm mộ có thể đọc và theo dõi các bộ truyện của các nhóm dịch tự dịch và upload lên. Bạn có thể đọc hàng nghìn Truyện tranh trực tuyến miễn phí chất lượng cao. Chúng tôi muốn bạn biết rằng Truyện Gì sinh ra là để dành cho bạn.

    Nếu bạn là người yêu thích truyện tranh 18+ và bạn muốn đọc các thể loại truyện tranh người lớn online manhua, manga, manhwa. Đây là một thiên đường dành cho bạn.

    Truyện Gì là trang web có nội dung phong phú và cộng đồng truyện tranh đông đảo tại Việt Nam. Những bộ truyện tranh hay được các nhóm dịch bằng phong cách riêng của mình sẽ mang lại cho bạn nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Bạn có thể đọc hàng nghìn truyện tranh bởi vì bạn không cần phải mua nó, bạn có thể đọc trực tuyến mà không tốn một xu nào.