“…”
“…”
“…”
Caelus và tôi lặng lẽ đợi Helios nói. Helios đang suy nghĩ những gì cần nói, và anh ta chỉ im lặng bước đi.
Sau một thời gian.
“…Ta đã giữ được thể diện nhờ có ngài.”
“Ta xin lỗi, thưa điện hạ.”
Caelus ngay lập tức trả lời.
Cho đến nay, không có dấu hiệu nào khác ngoài phép lịch sự cơ bản giữa hai người đứng đầu.
Tất nhiên, tôi hơi xa cách với hoh. Tôi có một chút lo lắng.
Sau đó.
“Cael, ta xin lỗi.”
Những lời xin lỗi không biết từ đâu mà ra.
“Ngài đang xin lỗi về cái gì vậy? Điện hạ không có lý do gì để cảm thấy tiếc cho ta cả.”
Caelus cũng trả lời rõ ràng. Tuy nhiên, Helios lắc đầu.
“Hestia đã đúng khi chỉ nó ra cho ta. Ta luôn đặt gánh nặng cho cậu.”
“Thưa ngài, nó…”
“Này, Cael. Ít nhất là lúc này.”
Giọng nói có chút tức giận.
“Ngài có thể đừng nói thế không, hầu tước?”
“…”
Caelus ngậm chặt miệng.
Tôi chết lặng đi sau lưng. Anh có nghĩ rằng mình không nên làm điều này không? Anh không biết ý nghĩa của một cuộc chia tay sao?
Helios thở dài thườn thượt và lắc vai.
"Ừ. Ta cũng xin lỗi về điều này. Một lần nữa.”
“…”
"Và…"
Anh trầm ngâm một lát rồi chậm rãi mở miệng.
“……Đã quá muộn để nói nó, nhưng ta xin lỗi. Cael, ta không biết cậu quý giá như thế nào đối với mình và ta đã đối xử với cậu một cách thiếu suy nghĩ.
“…”
Trong khi Caelus im lặng, tôi nhìn Helios bằng ánh mắt sửng sốt.
Anh ta định làm cái quái gì vậy? Tôi không biết bây giờ anh ta muốn nói gì. Anh ta đang muốn giảm bớt cảm giác tội lỗi mà mình đã gây ra sao?
Có phải anh ta, người thậm chí đã chiến thắng bằng cách giết chết bạn của mình, đã muộn màng nhận ra rằng bản thân thực sự là một người rỗng tuếch và muốn quay lại với Caelus?
Tuy nhiên, giọng nói của anh ta rất bình tĩnh.
“Ta sẽ không bao giờ phạm sai lầm như vậy nữa. Ta sẽ không quay lưng lại với cậu chỉ vì ta mải đắm chìm vào cuộc sống của riêng mình.
Tôi không thể không cắt ngang.
“Xin lỗi, thưa ngài. Nhưng đó không phải là điều mà chỉ có hai người bạn thực sự mới nói sao?”
“Xì.”
Không ngờ Caelus lại là người đáp lại lời của tôi.
Anh quay lại nói thêm, nắm nhẹ tay tôi.
"Ta ổn. Bây giờ ta sẽ nghe những lời của hoàng tử.”
"…Được."
Tôi chỉ muốn quay người bỏ đi, nhưng nếu làm thế, tôi không biết người đàn ông không kiềm chế đó sẽ thực sự nói gì.
Tôi không có lựa chọn nào khác ngoài việc bình tĩnh lại.
Đôi môi của Helios từ từ mở ra.
“Cảm ơn, Cael. Cả Hestia nữa.”
“….”
Tôi cố tình quay đi khỏi ánh nhìn của anh. Bởi vì tôi đã phải làm một cái gì đó để thể hiện sự khó chịu của mình.
Caelus nói với giọng khô khốc.
“Ta nghĩ điện hạ đã hơi say rồi.”
“Ha ha, giống vậy sao?”
Helios lắc lắc chiếc cốc của mình với một nụ cười ngượng nghịu.
“Nhưng cái này không quá mạnh. Ta lại hay uống rượu mạnh mỗi ngày.”
“Đó là một thói quen xấu, thưa ngài.”
“Ta không thể dừng lại. Ta không thể ngủ trừ khi uống rượu.”
Thật tiếc. Tôi nên làm gì?
“Cael.”
“Vâng, thưa điện hạ.”
“Ta thực sự, thực sự thề. Ta sẽ không làm phiền cậu nữa. Ta sẽ không thèm muốn những gì là của cậu, ta sẽ không phá vỡ cuộc sống yên bình này của cậu nữa.
“…Ngài đã làm điều đó rồi.”
Nhưng tôi nghiến răng im lặng.
Nó không chỉ là lời nói về Cael mà còn liên quan tới tôi.
Tôi thú nhận rằng tôi đã bị lung lay một thời gian khi mối quan hệ của tôi với Diana xấu đi.
Đồng thời, anh ta đã đưa ra cam kết của riêng mình. Anh ta đã tuyên bố với chính mình rằng bản thân sẽ không bao giờ đụng vào Caelus nữa.
“…”
Chân tôi cứng đơ lại. Tôi đã tụt lại phía sau bước chân của mình.
Tôi ước ai đó sẽ bịt miệng gã đó lại.
Tôi cảm thấy như mình sắp hét lên.
“Này…?”
Caelus quay lại và nhìn tôi.
Mái tóc bạc rực rỡ dưới ánh trăng. Đôi mắt tím lo lắng cho tôi.
Tôi nhìn Caelus và Helios.
Đôi môi khép lại, bóng râm buông xuống khuôn mặt xinh đẹp, và cô đơn chìm đắm trong sắc vàng.
Đừng để bị bắt. Đừng thể hiện nó. Đừng sụp đổ.
Đừng thể hiện cảm xúc rác rưởi của mình với Caelus.
Đôi môi đỏ mọng khép hờ từ từ rời ra.
“Hestia, đừng lo.”
“!”
“Ta sẽ cẩn thận để không vượt qua ranh giới do cô và Cael vạch ra. Dù có cô hay không, Cael vẫn quý giá hơn bao giờ hết đối với ta.”
Một biểu hiện đáng chú ý.
Làm thế nào mà tôi và Caelus có thể nói những từ có ý nghĩa khác nhau một cách tinh tế như vậy?
“Đừng lo, Hestia. Ta sẽ không bao giờ phản bội Caelus nữa.”
Đôi mắt vàng của Helios nhìn thẳng vào tôi.
“….”
Tôi không trả lời lại. Thay vào đó, tôi lườm anh ta hết sức có thể.
Tôi sẽ giết anh thật đấy.
Nếu nam chính đó phản bội người tôi yêu một lần nữa, nếu anh ta phá vỡ lời thề đó, lời thề mà chính anh ta thốt ra.
Tôi sẽ kéo anh xuống địa ngục.
“Hestia.”
Caelus cẩn thận nắm lấy bàn tay đang lạnh cứng lại.
“…”
Nó tan chảy từng chút một trong hơi ấm đó.
Chỉ khi đó tôi mới bắt gặp ánh mắt cháy bỏng của anh.
“Hà….”
Tôi thở dài thườn thượt.
Sự căng thẳng và tức giận đang bóp nghẹt tôi cuối cùng cũng tan biến.
Tôi siết chặt tay người tôi yêu. Rồi tôi mở miệng.
“…Tàu buôn của nam tước sắp khởi hành.”
"Ừm, ta biết."
Tôi hỏi với giọng hơi mỉa mai trước giọng nói bình tĩnh của Helios.
“Không phải nói cấm Thái tử phi đầu tư sao? Vậy làm thế nào mà con tàu buôn lại ra khơi nhanh như vậy?”
“Ta không tin Diana đã đưa ra lựa chọn tồi tệ nhất.”
Câu trả lời của Helios nghe có vẻ như anh ta thà tin còn hơn.
Caelus nhìn lại Helios.
“Nhưng ngài phải ghi nhớ điều tồi tệ nhất.”
“….”
Helios hơi cúi đầu trước lời nói của anh.
“Ta đã hứa với hoàng đế. Ta sẽ không bỏ rơi Diana.”
“!”
“Điện hạ!”
Tôi không thể tin được từ “bỏ rơi” lại thốt ra từ miệng anh ta.
Đó là một biểu hiện được thốt ra bởi vì chúng tôi chỉ có một mình, nhưng nó quá trắng trợn và trực tiếp đến nỗi tôi phải ngừng la hét.