Bạn đang đọc:DÀNH CHO NHÂN VẬT BỎ RƠI YÊU THÍCH CỦA TÔIChương 68

 

Có lúc tôi lặng lẽ thổn thức thật lâu.

“Thưa phu nhân!”

“?”

Giọng quản gia Uros gấp gáp vang lên. Tôi vội lau nước mắt và nhanh chóng mở cửa.

"Gì…?"

"Thưa phu nhân, bác sĩ đang phải đưa chủ nhân về phòng!"

"Gì? Bác sĩ?"

Tôi cảm thấy như toàn bộ cơ thể mình lạnh toát ngay lập tức.

Anh ấy đã cầm cự mà không cần dùng thuốc trong vài ngày qua.

Không có thời gian để suy nghĩ lâu, tôi di chuyển đôi chân của mình trước. Tôi ra khỏi cửa và chạy. Đích đến là phòng của Caelus ở cuối hành lang.

“Cael?”

Tôi đẩy qua cánh cửa không đóng.

Hai cặp mắt giật mình đồng thời hướng về phía tôi.

“Xì…”

“Thưa phu nhân?”

Người tôi hoàn toàn đông cứng.

Thực tế rất khác so với những gì tôi tưởng tượng trong đầu. Tôi nhớ rằng Caelus đã lên cơn động kinh dữ dội sau khi gặp Helios, người đã đến nhà anh ấy trong quá khứ.

Cảnh tượng trước mắt thật bình yên và tĩnh lặng. Bác sĩ ngập ngừng mở miệng.

“Ngài ấy bị co giật nhẹ trên đường ra khỏi phòng ăn…”

“Chỉ là ta không thở được một lúc thôi, Hess.”

Caelus thay lời cuối cùng của bác sĩ.

Tôi choáng váng như bị một cây búa khổng lồ đập vào đầu.

“Là vì ​​ta sao…?”

“A. Đợi chút."

Caelus hất tay. Chẳng mấy chốc, tất cả những người giúp việc trong phòng, bao gồm cả anh , đã đi ra ngoài.

Chỉ có anh ấy và tôi.

Tôi nửa hoảng hốt nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt.

Ngài có thực sự tái phát vì tôi không? Rồi với tôi, anh ấy không thể hồi phục…

“Hestia.”

“…”

Ngồi trên giường, anh gọi tôi. Tuy nhiên, tôi không thể ngậm miệng lại được.

"Ta ổn. Đến đây."

“A…”

“Ta nói với nàng rồi, hãy thử kiểm tra nó. Đây không phải là một việc lớn."

Tiếng gọi dai dẳng của anh buộc chân tôi tiến về phía trước. Tôi do dự đến gần giường của anh ấy.

“…”

Nước da nhợt nhạt. Anh nói không sao nhưng có đau lắm không?

Mặt tôi lại méo xệch. Nước mắt lấp đầy đôi mắt của một người. Tôi nên làm gì vì tôi xin lỗi?

“Hess, tại sao….”

“Xin lỗi, ta có…!”

Tôi đã khóc nhưng tôi vẫn giữ giọng nói của mình. Nước mắt tuôn rơi như một đứa trẻ.

“Ta, như thế, tức giận… Ta bỏ đi…”

“Không, không phải đâu. Hess.”

Trong khi tôi không thể nhìn rõ vì nước mắt của tôi, một bàn tay ấm áp của ai đó đã nhẹ nhàng kéo tay tôi.

Mặc dù lực cực kỳ yếu, tôi vẫn bị nó lôi kéo như thể bị mắc kẹt và nằm phịch xuống cuối giường.

“Ta xin lỗi đã làm nàng khóc.”

"Không có g…."

“Hess, nghe ta nói trước đã.”

“….”

Đó là một giọng điệu nhẹ nhàng, nhưng nó có sức mạnh không có chỗ để chống lại.

Trong khi mọi thứ đều yên tĩnh, chỉ có giọng nói của Caelus vang lên nhẹ nhàng.

“Thực ra là vì bản thân ta đã nói những lời đó với nàng.”

“…?”

“Giả vờ lo lắng cho nàng, thực ra ta rất sợ. Ta sợ rằng mình sẽ nghe thấy một lời trách móc từ nàng trong tương lai.

Có lẽ anh ấy cúi đầu, mái tóc bạc dài xõa ra phía trước.

“Hestia, ta…”

Một thoáng ngập ngừng nhưng ngay sau đó giọng nói tiếp tục.

“Có lẽ ta sẽ không thể 'yêu' được nữa."

“….”

Tôi bị đau nhói ở ngực. Vì tôi biết tại sao Caelus lại thất vọng như vậy.

Là vì ​​Caelus đã phải chịu quá nhiều đau khổ từ mối tình đầu của mình. Điều này là do anh ấy yêu bằng cả trái tim và đam mê của mình rồi cuối cùng lại thất bại thảm hại.

Sau thất bại lớn trong tình yêu, ai rồi cũng sẽ như vậy. Trong tương lai, ta sẽ không bao giờ muốn yêu nữa, và ta sẽ không bao giờ tin vào cảm giác của tình yêu.

Làm thế nào, tôi ước mình có thể nói thẳng ra . Đời người còn dài, lo gì nếu đảm bảo được một tình yêu khác sẽ đến sau một tình yêu không thành.

Nhưng cuộc sống không phải là điều mà không ai có thể đảm bảo.

Vì vậy, tôi cũng chẳng thể vội vàng trả lời với Caelus rằng không phải vậy.

“Bao nhiêu công sức nàng đã cố gắng vì ta, ta đã nghĩ mình  không thể đền đáp lại. Và những suy nghĩ của ta chồng lên nhau trong đầu. Ta sợ em sẽ nản lòng và buồn vì ta.”

Caelus thốt ra như một tiếng thở dài.

“Lòng người thật vô cảm. Ta sợ nàng sẽ làm hết mình vì ta, và ta sẽ khiến nàng phải kiệt sức.

“….”

“Ta chỉ muốn nàng có thể làm mọi thứ từ từ, đủ để không oán ta.”

Một lời thú nhận yếu ớt.

Một lần nữa, tôi không muốn trải qua sự cô đơn đen tối như trước.

Tôi không nghĩ anh ấy sẽ yêu tôi, nhưng tôi không muốn đánh mất tình yêu của mình dành cho anh ấy.

Ngài không có gì xấu hổ khi nghĩ cho chính mình.

Vì vậy, anh ấy nói với tôi rằng đừng quá sức mình.

“…Caelus.”

“….”

Anh ấy đã không trả lời. Anh ấy đang tự trách mình sao?

Tôi phải cho anh sự chắc chắn. Nỗi sợ hãi đang bao trùm lấy Caelus phải được xua tan.

“Cael, ta hứa. Đó là lý do tại sao ta sẽ không gục ngã, ta thề với mình.”

“…”

“Ngài biết ta là người như thế nào mà. Ta chỉ cần làm mọi thứ mà bản thân thực sự  muốn làm.”

Nghe có vẻ như là một lời an ủi, nhưng hãy nói về nó.

“Caelus, điều quan trọng nhất đối với ta là đạt được mục tiêu của mình, ta không quan tâm lắm việc ai đó có yêu ta hay không. Đó là lời mà ta nói."

“….”

“Vì vậy, đừng cố ép mình phải yêu. Đó là lừa dối người khác.”

“A…”

Caelus nhìn tôi với đôi mắt màu tím như thể anh ấy có điều gì muốn nói.

Rõ ràng là anh ấy định nói gì, tôi lắc đầu.

 “Ngài muốn nói với Diana rằng ban đầu ngài cũng cảm thấy như vậy, phải không? Nhưng hãy để ta nói rõ. Ta còn muốn thứ khác nữa.”

Nghe có vẻ rất lạnh lùng . Tôi đang nói với anh ấy rằng, 'Ta không muốn ngài'.

Nhưng đó là điều Caelus cần nhất hiện nay.

“Caelus, ngài có thể cho ta mọi thứ  bao nhiêu tùy thích. Và ta sẽ không rời đi.”

Tôi mỉm cười với khuôn mặt đầy nước mắt. Trông hơi ngớ ngẩn, nhưng tôi không biết tại sao tôi muốn trấn an anh ấy.

“…”

Caelus, vừa cười vừa khóc, với vẻ mặt bí ẩn.

Dường như anh ấy đang dùng ánh mắt và toàn bộ cơ thể để nói với tôi rằng anh ấy không muốn trải qua nỗi cô đơn khủng khiếp đến mức muốn chết lần nữa.

Làm thế nào tôi có thể không làm điều đó? Tôi sẽ sát cánh bên Caelus bất kể điều gì khi tôi ở thế giới này.

Tôi khẽ mỉm cười.

"Khuya rồi. Ngài sẽ phải uống thuốc, vì vậy hãy ngủ đi”

Anh ấy phải sợ hãi đến mức nào khi lên cơn co giật ngay khi rời khỏi phòng ăn.

Vì vậy, tôi cũng cam kết với chính mình. Tôi sẽ không bao giờ làm anh ấy sợ.

“…Hestia. Chà, ta có một việc muốn nhờ nàng.”

Đôi mắt tím hơi mờ của anh hướng về phía tôi.

Tôi nhìn anh không nói một lời và trả lời trong im lặng. Nói với tôi bất cứ điều gì. Tôi sẽ lắng nghe mọi thứ.

“Hãy ở đây với ta, cho đến khi ta hoàn toàn chìm vào giấc ngủ. Đừng rời đi.”

“!”

Một nhận xét bất ngờ.

Tôi ngạc nhiên một lúc, nhưng tôi gật đầu ngay lập tức.

"Được rồi."

Tôi ngồi ở mép giường, tìm kiếm bàn tay anh và siết chặt nó để khẳng định lời nói của mình.

"…Chúc ngủ ngon."

"Ừm…."

Sắc tím rực rỡ phai dần vào mi mắt.

Với bàn tay của chúng tôi siết chặt với nhau

“….”

Tôi ngồi bất động hồi lâu.

“…”

Một lúc sau, tiếng thở đều đặn vang lên trong không gian yên tĩnh.

Tôi cười nhẹ rồi buông ra.

Tôi hy vọng ngài sẽ có những giấc mơ hạnh phúc.

yêu thích của tôi.

~~~~

Bạn đang đọc:DÀNH CHO NHÂN VẬT BỎ RƠI YÊU THÍCH CỦA TÔIChương 68
BÌNH LUẬN MỚI
TOP USER HOẠT ĐỘNG TÍCH CỰC TRONG NGÀY
    TAGS

    Truyện Gì là nơi dành cho những người hâm mộ có thể đọc và theo dõi các bộ truyện của các nhóm dịch tự dịch và upload lên. Bạn có thể đọc hàng nghìn Truyện tranh trực tuyến miễn phí chất lượng cao. Chúng tôi muốn bạn biết rằng Truyện Gì sinh ra là để dành cho bạn.

    Nếu bạn là người yêu thích truyện tranh 18+ và bạn muốn đọc các thể loại truyện tranh người lớn online manhua, manga, manhwa. Đây là một thiên đường dành cho bạn.

    Truyện Gì là trang web có nội dung phong phú và cộng đồng truyện tranh đông đảo tại Việt Nam. Những bộ truyện tranh hay được các nhóm dịch bằng phong cách riêng của mình sẽ mang lại cho bạn nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Bạn có thể đọc hàng nghìn truyện tranh bởi vì bạn không cần phải mua nó, bạn có thể đọc trực tuyến mà không tốn một xu nào.